Như đáp lại lời của Hoắc Liên Ngao, một thanh âm non nớt vang lên: “Kiều Kiều, là tự con đòi đến. Con muốn chắc chắn xem mẹ có an toàn hay không. Nói thật là, con cảm thấy cô ta trang điểm không khác gì hắc sơn lão yêu”.
Nói xong, Hoắc Thành Quân chỉ tay vào Đường Vũ Huyên. Nếu hiện tại không lâm vào tình trạng này, Khang Kiều rất vui vẻ ôm tâm trạng sung sướng hướng về phía cô gái xinh đẹp họ Đường để phổ cập xem xuất xứ của hắc sơn lão yêu là thế nào.
Nhưng, bây giờ cô không có tâm trạng ấy.
Cô sốt sắng đón lấy Hoắc Thành Quân từ tay anh, giữ chặt bàn tay nó, xác nhận nó vẫn nằm trong vòng tay mình cô mới yên tâm.
Sau đó…
Một thanh âm khe khẽ, mang theo tâm trạng sợ sệt ngày nào gọi cô: “Học tỷ!”.
Ánh nhìn vượt qua bả vai Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều trông thấy Văn Tú Thanh đứng sau lưng anh, với tóc mái mỏng manh, chiếc áo phông in hình chữ cái và một chiếc váy trông khá cũ, cộng thêm một biểu cảm không hiểu sự đời, nhất thời khiến Khang Kiều như đứng trên ban công dưới hoàng hôn hôm nào. Cô và cô ta đều mặc đồng phục nữ sinh màu xanh trắng của trường nữ sinh Begawan, gió thổi tung vạt váy xếp ly của họ phồng lên như một chiếc đèn lồng.
Người đứng trước mặt cô vẫn là thủy thủ mặt trăng nhìn trời hét to - Văn Tú Thanh.
Còn Văn Tú Thanh trông như có chung cảm giác với cô, nhìn cô mỉm cười thân thiện.
Lúc đó, Khang Kiều cảm thấy cực kỳ quái dị.
Tiếng gọi “Jimmy” không to không nhỏ của Hoắc Liên Ngao phá tan bầu không khí kỳ quặc đó. Dưới ám hiệu của anh, cậu bé Jimmy từ từ đi về phía họ.
Cậu bé tới càng lúc càng gần thì nụ cười trên môi Văn Tú Thanh cũng từ từ đông cứng lại, còn nỗi sợ hãi trong ánh mắt thì bắt đầu khiến nụ cười của cô ta trở nên méo xệch.
Văn Tú Thanh bắt đầu lùi ra sau, vừa lùi vừa gọi: “Liên Ngao!”.
Hoắc Liên Ngao hỏi cô ta bằng giọng dịu dàng: “Văn Tú Thanh, cô đang sợ điều gì?”.
“Không… Không, em không sợ gì cả.”
“Nếu không sợ thì đứng yên ở đó.”
Như để chứng minh mình không sợ, Văn Tú Thanh khựng lại.
Lúc này, cậu bé đi tới trước mặt họ. Cậu bé nhìn Văn Tú Thanh rồi bắt đầu trầm mặc, Đường Vũ Huyên cũng bước qua.
Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao chào nhau như không có chuyện gì. Cô ta nói: “Liên Ngao, anh phải hiểu cho em, anh cũng biết tính em đấy thế nên tối qua anh không nên nói với em như vậy”.
Thấy Hoắc Liên Ngao không phản ứng gì, Đường Vũ Huyên ngừng một chút rồi nói tiếp: “Liên Ngao, theo như ngày sinh nhật của Jimmy, hoàng tử nhỏ Thành Quân của anh nên gọi Jimmy là anh trai”.
Hoắc Liên Ngao vẫn tảng lờ Đường Vũ Huyên. Thế là cô ta giơ tay ra dấu OK, khoanh tay đứng một bên như đợi xem kịch hay.
Hoắc Liên Ngao nhặt tập tranh dưới đất lên, xòe ra trước mặt Jimmy, chỉ vào người phụ nữ trong tranh: “Jimmy, con có thể nói cho chú biết, người này là ai không?”.
Cậu bé không nói gì.
“Jimmy, nếu chú nói với con rằng đây là một cơ hội, một cơ hội để chữa khỏi bệnh cho người vẫn gửi chuồn chuồn tre cho con thì sao?”
“Nói cho chú biết đi, Jimmy, cô ấy là ai?”
Cậu bé ngước lên nhìn anh, Hoắc Liên Ngao gật đầu với nó.
Cuối cùng cậu bé cũng chậm rãi lên tiếng: “Cô ấy là mẹ”.
“Vậy con biết mẹ con tên gì không?”
“Biết!” Cậu bé nhìn thẳng vào Văn Tú Thanh, nói rành mạch: “Mẹ tên Văn! Tú! Thanh!”.
Cái tên bật ra từ miệng thằng bé như chạm vào dây thần kinh của Văn Tú Thanh, cô ta hét ầm lên một tiếng.
Vừa hét, cô ta vừa ra sức bám lấy bả vai Hoắc Liên Ngao, lẩm bẩm: “Liên Ngao, họ mang con của chúng ta đi rồi, anh mau đưa nó trở về đi. Mau đi, nếu không không kịp nữa”.
Không để tâm tới Văn Tú Thanh, Hoắc Liên Ngao chuyển sang người đàn ông trên tranh: “Jimmy, có thể nói cho chú biết người này là ai không?”.
Cậu bé lí nhí nói: “Là… là bạn của mẹ”.
“Jimmy, con có thể nói to một chút không? Chú sợ người khác không nghe thấy, và một số người còn cố tình làm như không nghe thấy nữa.”
Cậu bé một lần nữa nhìn lên mặt Văn Tú Thanh, nói to: “Người đó là bạn của mẹ”.
“Đó là bạn của mẹ, không phải bố!”
Câu nói của thằng bé khiến Văn Tú Thanh ngừng lẩm bẩm. Cô ta hỏi Hoắc Liên Ngao bằng một ngữ khí hết sức dè dặt: “Liên Ngao, vì sao thằng bé đó cứ nhìn em mãi vậy. Liên Ngao, nó ăn nói hơi kỳ lạ”.
“Văn Tú Thanh!” Hoắc Liên Ngao đứng dậy, quay mặt về phía cô ta: “Thật ra trong lòng cô rõ hơn ai hết. Cô cũng biết những con chuồn chuồn cứ cách một khoảng thời gian cô gửi tới tôi, cuối cùng rơi vào tay ai”.
“Liên Ngao, anh đang nói gì, em…” Cô ta lắc đầu với Hoắc Liên Ngao, lắc đầu liên tục: “Em không hiểu anh đang nói gì”.
Hoắc Liên Ngao giơ tay giữ cằm Văn Tú Thanh, cố định đầu cô ta, ép cô ta quay mặt về phía cậu bé, để cô ta nhìn kỹ: “Nhìn nó đi, nó không phải quái vật mãnh thú, ngược lại, nó rất mạnh khỏe, nó rất ngoan ngoãn, nó tên là Jimmy”.
Khuôn mặt Văn Tú Thanh trắng nhợt, nhưng đôi mắt cô ta lại né tránh cậu bé.
Công viên cực kỳ yên tĩnh.
Sau đó, cậu bé cất giọng khe khẽ gọi mẹ.
“Mẹ, mẹ có thể nhìn con không?”
Không có phản ứng.
“Mẹ, từ nhỏ con đã học tiếng Malaisia, chỉ vì ngày này.”
Hai con mắt trên gương mặt đó vẫn nhìn cố định về một hướng, chỉ là quyết không muốn nhìn cậu bé kia.
Biểu cảm của cậu bé bắt đầu có chút ấm ức và thất vọng, nhưng giọng nói vẫn đầy quyến luyến: “Mẹ, con chưa bao giờ trách mẹ, họ nói với con mẹ bị bệnh, thế nên…”.
Một thanh âm khác hờ hững ngắt lời nó.
“Không, Jimmy, mẹ con đã khỏi bệnh lâu rồi.” Hoắc Liên Ngao thả Văn Tú Thanh ra.
Được giải thoát, Văn Tú Thanh như người mù, loạng choạng đâm quàng khắp nơi trong công viên, cuối cùng dừng lại trước mặt Hoắc Liên Ngao.
“Liên Ngao, chúng ta về nhà đi. Anh cũng biết em vừa tới New York, em không quen đường.” Văn Tú Thanh e dè nói, cẩn thận giật gấu áo của anh.
“Không, cô đã tới New York 8 năm rò, giờ cô không còn là cô gái 18 tuổi nữa, đã 26 tuổi rồi.”
“Liên Ngao, anh đang nói gì vậy?” Văn Tú Thanh hờn dỗi, từ biểu cảm tới giọng nói đều như một thiếu nữ mới lớn.
“Văn Tú Thanh, đừng giả vờ nữa, cô đã giả vờ quá lâu rồi.” Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nói.
Gương mặt Văn Tú Thanh lộ vẻ bàng hoàng.
“Bây giờ! Có hai sự lựa chọn ở trước mặt cô. Một là chính cô nói sự thật cho Đường tiểu thư biết. Hai là để tôi nói! Nhưng trước khi tôi chưa nói ra thì tôi phải nhắc nhở cô, tôi nghĩ lời nói của tôi sẽ rất khó nghe đấy! Bởi vì!” Hoắc Liên Ngao đè nặng ngữ khí, lạnh lùng nhìn về phía Khang Kiều: “Vì có một người có mặt ở đây, mà sự thiếu tin tưởng của người này khiến tôi rất khó chịu. Nhưng tôi không thể làm gì cô ấy cả, tuy nhiên tâm trạng đó nhất định sẽ khiến những lời nói tôi không hay ho gì”.
Dưới cái nhìn không độ của Hoắc Liên Ngao, Hoắc Thành Quân giật tay Khang Kiều: “Kiều Kiều, bố nói một người là chỉ chúng ta hả mẹ?”.
“Không, chỉ mẹ đấy.” Khang Kiều hạ giọng đáp, né tránh ánh mắt của Hoắc Liên Ngao để nhìn Đường Vũ Huyên đang đứng đực bên cạnh.
Người lật bức màn này ra lúc này nghiễm nhiên trở thành một diễn viên quần chúng không mấy ai chú ý. Cô quay về phía Văn Tú Thanh.
Sắc mặt cô ta lại nhợt thêm vài phần. Dáng vẻ thiếu nữ vài giây trước dần lùi xa sau những lời nói dồn ép của Hoắc Liên Ngao.
Cô ta im bặt, không dịch chuyển.
“Tôi coi sự im lặng của cô có nghĩa là cô đã từ bỏ sự lựa chọn thứ nhất. Vậy thì những ai có mặt ở đây hãy nghe rõ đây.”
Cô cố tình tảng lờ ánh mắt hằm hằm của anh, tiếp tục nhìn Văn Tú Thanh. Đôi môi nãy giờ ngậm chặt của cô ta bắt đầu mấp máy.
“Sự tình có lẽ nên bắt đầu từ một trận hỏa hoạn rất nhiều năm về trước. Kẻ chủ mưu của trận hỏa hoạn này cũng là người phóng hỏa tên Tôn Lệ Họa. Trận…”
Tiếng hét của Văn Tú Thanh cao gấp mấy lần giọng nói của Hoắc Liên Ngao.
Cô ta điên cuồng tố cáo: “Hoắc Liên Ngao, chuyện này không liên quan gì đến mẹ em, tất cả là lỗi của bố anh, lỗi của bố anh! Chính bố anh đã khiến cuộc đời em thành bi kịch!”.
“Phải, đúng vậy, là lỗi của bố tôi. Tôi cũng có lỗi, nhưng tất cả cái sai ấy đều bắt nguồn từ mẹ cô. Đều do mẹ cô ban phát.” So với lúc trước, giọng Hoắc Liên Ngao đã dịu đi vài phần: “Nếu mẹ cô không vì sự tham lam trong lòng mà nghĩ ra cách thức tiêu cực đó, để tạo cơ hội cho tôi và cô thì sự sai lầm này hay màn bi kịch mà cô nói hoàn toàn có thể tránh khỏi”.
“Bà ngoại từ nhỏ đã dạy tôi có nhân ắt có quả, ác giả ắt gặp ác báo. Mẹ cô làm chuyện đó nguyên nhân lớn cũng vì cô, thế nên…”
“Hoắc Liên Ngao, ý anh là em tự làm tự chịu phải không?” Văn Tú Thanh như một đoàn tàu hỏa mất hết kiểm soát.
“Mỗi người trong chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.” Hoắc Liên Ngao khẽ nói: “Những năm qua tôi cũng đã cố gắng chút sức mọn của mình để bù đắp những lỗi lầm trước kia gây ra cho cô vì sự ương bướng của mình. Tôi phải nói cho cô biết rằng tất cả tiền viện phí của cô trong viện điều dưỡng đều do tôi bỏ ra. Tôi cũng đã tìm cho Jimmy một môi trường trưởng thành lành mạnh, nếu không với tính cách của cô sống ở New York, hoặc là cô đã trở thành một đống xương trắng, hoặc là cô đã vào bệnh viện tâm thần rồi”.
“Hoắc Liên Ngao, nhất thiết phải nói khó nghe vậy sao? Đừng quên!” Văn Tú Thanh cất giọng thảm thiết: “Tôi không làm sai chuyện gì cả, vì sao tôi phải chịu báo ứng?”.
“Lời này cô nên đi hỏi Hoắc Chính Khải và mẹ cô, chứ không phải tôi!” Anh đè nặng giọng, lạnh như một khối băng.
Trong khoảnh khắc, Văn Tú Thanh như một con thuyền bị mất buồm, mất toàn bộ phương hướng và điểm tựa.
“Trước khi rời khỏi Miami, tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, cô cũng biết rõ là tôi chưa bao giờ thích cô.”
“Văn Tú Thanh, cô đã giả điên giả khùng 8 năm rồi, thật ra, cô cũng mệt rồi, đúng không? Cô cũng nhung nhớ sinh mệnh bé nhỏ năm xưa bị cô bỏ rơi rồi, đúng không?”
Văn Tú Thanh không nói nữa, hốc mắt cô ta bắt đầu có thứ gì long lanh.
Hoắc Liên Ngao dắt tay đứa trẻ tên Jimmy tới trước mặt Văn Tú Thanh. Lần này Văn Tú Thanh không còn né tránh.
“Cô cảm thấy cô chịu báo ứng, nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Có lẽ đây là một món quà Thượng đế dành tặng cho cô. Có lẽ ban đầu khi nó xuất hiện cô đã bài xích, nhưng tôi tin rằng thời gian cuối cùng sẽ cho cô thấy, đây là một món quà đặc biệt, có được chứ không thể cầu được.”
Hoắc Liên Ngao nhìn xuống cái bóng nhỏ xíu đứng bên tay trái Khang Kiều, cất giọng dịu dàng: “Tôi tin là, lúc đó cô sẽ rất biết ơn”.
Văn Tú Thanh nhìn theo, dừng lại, cuối cùng quay về với đứa bé tên Jimmy. Cô ta từ từ giơ tay.
Cẩn thận chạm lên tóc cậu bé.
“Mẹ.” Cậu bé khẽ gọi, áp mặt mình lên mặt Văn Tú Thanh.
Bỗng chốc, nước mắt cô ta tuôn như mưa.
“Văn Tú Thanh, cô có muốn nghe lời khuyên của tôi không? Cô hãy đưa Jimmy về Brunei. Mẹ cô vài năm nữa là mãn hạn tù, tới lúc đó, cả gia đình có thể đoàn viên. Jimmy là một đứa trẻ thông minh. Nó sẽ giúp cô quên đi những chuyện không vui vẻ.”
Văn Tú Thanh dẫn đứa trẻ tên Jimmy rời đi.
Trước khi đi, Văn Tú Thanh tới trước mặt Khang Kiều, nhìn sâu vào mắt cô.
“Tôi là đứa trẻ sinh ra vào thứ Sáu. Lúc nhỏ, khi tới tu viện chơi, nữ tu người Anh đã hát cho tôi nghe bài dân ca của họ. Tôi còn nhớ trong đó có nhắc đến chuyện đứa trẻ sinh ra vào thứ Sáu sẽ có một trái tim lương thiện. Kể từ đó tôi luôn tâm niệm phải làm một người lương thiện. Nhưng thực tế, tôi nhận ra muốn làm người tốt thật sự rất khó. Tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng tôi vẫn để lộ mặt ác của mình ra ngoài.”
“Còn nhớ cuộc điện thoại tám năm trước không? Tôi vừa nghe đã nhận ra là giọng chị, nhưng tôi lại cố tình vờ như không biết. Tôi đoán chị còn gọi lần thứ hai, tôi đã nói với Daisy rằng gần đây tôi luôn bị một cuộc điện thoại đe dọa. Thế là mọi việc sau đó xảy ra như một lẽ tự nhiên.”
“Thật ra từ lúc đó Hoắc Liên Ngao đã nói rõ với tôi tất cả, nhưng tôi không thừa nhận Văn Tú Thanh chỉ là một cái bóng của Khang Kiều. Tôi giả vờ không nghe thấy, không hiểu, còn đứa bé…”
“Đứa bé và Hoắc Liên Ngao không có bất kỳ quan hệ nào hết. Xin lỗi học tỷ.”
Nói xong, Văn Tú Thanh cúi đầu thật sâu trước mặt Khang Kiều.
Nhìn con của mình, cô ta dịu dàng nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ từ từ học cách làm một người lương thiện thực sự”.
Cứ như vậy, Văn Tú Thanh dẫn đứa trẻ rời đi. Sau này, Khang Kiều nghe nói cô ta và con đã trở về Brunei. Từ đó về sau, Khang Kiều không còn gặp lại người sinh vào thứ Sáu ấy nữa.
Trong công viên, chỉ còn lại Khang Kiều và Hoắc Thành Quân, Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao.
Khang Kiều vẫn nắm tay Hoắc Thành Quân như trước. Đường Vũ Huyên đứng đờ ra đó, chiếc mũ trên đầu đã được cô ta cầm trong tay. Cô ta đang giả vờ vuốt vuốt sợi ren bên vành mũ.
Nhưng…
Nhưng Hoắc Liên Ngao đang đi về phía họ, từ biểu cảm tới dáng đi đều thể hiện dáng vẻ muốn móc mắt cô ta ra.
Khang Kiều đứng thẳng lên. Hoắc Thành Quân dường như cũng cảm nhận được nộ khí của anh. Cơ thể bé nhỏ che chắn trước mặt Khang Kiều, ra dáng: Mẹ đừng sợ, con bảo vệ mẹ.
Hoắc Liên Ngao đứng trước mặt họ, dán chặt mắt vào Khang Kiều, miệng gọi tên Hoắc Thành Quân.
“Hoắc Thành Quân, con tránh ra.”
“Bố định làm gì?”
“Con cũng thấy rồi đấy, ban nãy mẹ con vô duyên vô cớ đập tập tranh lên đầu bố, còn rất mạnh tay nữa.”
“Không, bố ơi, tất cả đều có nguyên nhân, bố đừng giận.”
Nghe chưa, hoàng tử Thành Quân còn dùng cả kính ngữ nữa.
Nói xong, Hoắc Thành Quân chỉ tay sang Đường Vũ Huyên: Lỗi của cô ta kìa.
“Lỗi của cô ta hả?” Hoắc Liên Ngao lườm Khang Kiều rồi cúi xuống.
“Vâng, chắc chắn là lỗi của cô ta!” Hoắc Thành Quân nói bằng một ngữ khí không thể chắc chắn hơn.
Hoắc Liên Ngao thường ở nhà ngày Chủ Nhật. Vì chuyện xấu hổ xảy ra tối qua, Khang Kiều nhân lúc anh còn đang ngủ để dẫn Hoắc Thành Quân và bảo mẫu ra ngoài từ sớm.
Sáng nay, họ tới phố người Hoa ăn quà sáng, ăn xong họ sẽ đi em tiết mục biểu diễn bóng rổ kiểu Trung Quốc, sau đó tới triển lãm tranh hoạt hình. Sáng hôm ấy, Hoắc Liên Ngao gọi vào di động của Khang Kiều mấy lần, cô dĩ nhiên đều không bắt máy.
Về sau, Hoắc Liên Ngao gọi điện cho bảo mẫu. Trong lúc nói chuyện, bảo mẫu liên tục liếc về phía cô.
Sau cuộc điện thoại thứ tư, biểu cảm trên khuôn mặt bảo mẫu khiến Khang Kiều không thể không nghi ngờ Hoắc Liên Ngao đã nói xấu rất nhiều về cô qua điện thoại. Tối qua cậu chủ Liên Ngao đã ngụy tạo chuyện tướng ngủ của cô khó coi mà không hề chớp mắt.
Khi bảo mẫu nhìn cô cười tới lần thứ N, cuối cùng Khang Kiều cũng chịu hết nổi: “Nói đi, anh ấy đã nói gì tôi mà chị cười đến mức ấy?”.
Đây là một người phụ nữ Trung Quốc làm việc nghiêm túc, nề nếp và truyền thống cơ mà.
Nụ cười của chị ấy càng đậm hơn: “Anh Hoắc nghe ngóng từ tôi một vài việc của chị Hoắc”.
“Nghe ngóng chuyện gì?” Khang Kiều hơi tò mò.
“Anh Hoắc hỏi tôi: Hôm nay cô ấy mặc quần áo gì; Hôm nay cô ấy buộc tóc hay thả tóc; Xung quanh mấy người có đông đàn ông không; Đàn ông có ai nhìn cô ấy không, nhìn vào chỗ nào?” Nói tới đây, người bảo mẫu càng cười tợn: “Sau đó tôi nói với anh Hoắc là nơi chúng ta đến trẻ con nhiều hơn. Thế là anh Hoắc lại hỏi: Thế không có bố của lũ trẻ à. Tôi lại phải nói rằng: Chỉ có vài người thôi, còn lại đều là mẹ dẫn con đi, hơn nữa bố của mấy đứa nhỏ đều không nhìn chị Hoắc. Chị đoán xem anh Hoắc trả lời tôi thế nào?”.
Khang Kiều bắt đầu đau đầu. Hoắc Liên Ngao cố tình phải không? Nhất định là vậy rồi, cậu chủ Liên Ngao hôm sau ngủ dậy mở báo ra theo thói quen, kết hoạch của buổi đấu giá đã thành công rực rỡ. Không chỉ vậy, anh còn nhận được rất nhiều lời ngợi khen của các nhân vật trong giới. Phải biết, mới cách đó không lâu, hình tượng anh qua miệng một người khác là giống bồi bàn, là đàn bà.
Thế là cậu chủ Liên Ngao quá vui vẻ liền cảm thấy cần phải trêu chọc chị gái con riêng của mình.
Bảo mẫu hình như rất sợ cô lên tiếng từ chối, bèn tự hỏi tự trả lời, đồng thời bắt chước ngữ khí của Hoắc Liên Ngao: “Anh Hoắc nói: Làm gì có chuyện, cô ấy đáng yêu như vậy sao lại không có ai nhìn được?”.
Nói xong, bảo mẫu còn tự thêm một câu: “Anh Hoắc dễ thương lắm, đúng không?”.
Một người đàn ông đã tuổi còn được khen dễ thương chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, thế là Khang Kiều đáp đại: “Ừm, dễ thương”.
Nhận được câu trả lời của cô, người bảo mẫu sướng rơn. Thấy chị ấy lại chuẩn bị “hát” thêm vài chuyện để chứng minh sự dễ thương ấy, Khang Kiều vội vàng giơ tay ngắt lời.
Ra hiệu xong, Khang Kiều liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ đỗ trước cửa triển lãm tranh. Người phụ nữ hiện đại đội chiếc mũ cùng màu với xe, đeo chiếc túi cùng màu bước từ trên xe xuống, đi về phía triển lãm tranh, từ từ hướng về phía họ.
Cách ăn mặc này, thần thái này vừa nhìn là biết tới kiếm chuyện.Cô ta đi đôi giày cao mười phân, vừa đi vừa vẫy tay với Khang Kiều.
Cô nheo mắt lại, ừm, tư thế trông rất tuyệt, giống như một người bạn hết sức thân thiết. Nếu Khang Kiều nhớ không nhầm, họ mới chỉ có duyên gặp nhau một lần.
Ngược lại, Hoắc Thành Quân đã nhận ra cô gái trẻ đang đi về phía họ, từ biểu cảm tới tư thế đứng đều lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Thằng bé dường như cảm thấy mẹ mình chỉ mặc đại một cái quần, khoác tạm một chiếc áo phông, rất có thể sẽ bị giết trong tích tắc, thế là nó giựt giựt tay cô.
Khang Kiều cúi đầu xuống, Hoắc Thành Quân bày ra uy phong của một hoàng tử nhỏ: “Người thật xấu hơn trên ti vi hàng trăm lần, không, là hàng nghìn lần ấy”.
Câu nói của Hoắc Thành Quân khiến Khang Kiều bất chợt so sánh với nhận xét của Hoắc Liên Ngao cách đây không lâu. Cậu chủ Liên Ngao từng nói: “Người thật đẹp tuyệt đối đẹp hơn trên ti vi”.
Trước mắt thì Khang Kiều vẫn khá đồng tình với Hoắc Liên Ngao. Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là cô phải thể hiện dáng vẻ lịch sự ngay trước mặt bạn nhỏ Thành Quân, bọn trẻ là một tờ giấy trắng mà.
Thế là cô đứng nghiêm chỉnh, mỉm cười với người đang đi tới.
Nếu cô gái ăn mặc bình thường, tay dắt đứa trẻ trước mắt không tên là Khang Kiều, Đường Vũ Huyên nghĩ chắc cô ta có đi ngang qua mười lần cũng không có hứng thú. Xưa nay, Đường Vũ Huyên chỉ chú ý tới những người xuất chúng hơn cô ta, đặc biệt là phái nữ.
Nếu nói phải chú ý một lần trong mười lần gặp người phụ nữ trước mắt, cô ta sẽ nghĩ: Đó chỉ là một người mẹ có chút nhan sắc mà thôi.
Nhưng một người như thế lại vô duyên vô cớ trở thành vợ của Hoắc Liên Ngao. Cái danh ấy khiến Đường Vũ Huyên buộc phải tập trung chú ý.
Cô ta nhìn khuôn mặt người đối diện rồi nhìn xuống đứa bé được Khang Kiều dắt tay.
Đứa bé này cô ta từng gặp. Vào ngày tết Nguyên tiêu, có điều khi ấy Đường Vũ Huyên nằm mơ cũng không thể ngờ nó lại là con của Hoắc Liên Ngao.
Tất cả thật vô lý.
Ừm, sau khi đổi kiểu tóc, thằng bé đã không còn giống con gái nữa, mặt mũi trong sáng như một con búp bê thủy tinh.
Cô ta lại nhìn lên người mẹ. Lúc này người phụ nữ ấy tỏ ra rất bình tĩnh, nụ cười cũng hờ hững, xem ra tối qua việc cô ta thể hiện xuất sắc trong buổi đấu giá và điệu nhảy đầu tiên với Hoắc Liên Ngao đều không ảnh hưởng chút nào tới người này.
Phụ nữ sở dĩ thể hiện như vậy có hai đáp án:
Một, người này vốn không coi Đường Vũ Huyên ra gì.
Hai, giả vờ, trong lòng tức muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên như mây gió.
Đường Vũ Huyên nghĩ, cô ta sẽ nhanh chóng biết được đáp án thôi. Bây giờ cô ta sốt sắng muốn nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của người này sau khi biết chân tướng.
Nụ cười càng thêm lớn, cô ta gọi một tiếng: Chị Hoắc!
Danh xưng ấy khiến người phụ nữ đối diện hơi nhíu mày. Vẫn còn giả vờ? Thật ra trong lòng đang sướng lắm đấy. Đường Vũ Huyên nhún vai: “Tôi có thể nói chuyện với chị Hoắc vài câu không?”.
Cô ta được đáp lại thế này: “Chúng ta có chuyện gì để nói?”.
Cô ta ôm trán: “Hoắc Liên Ngao, người đàn ông này đủ để khiến họ có quá nhiều chủ đề để nói rồi mà, đúng không?”.
Khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười, cô ta hững hờ liếc nhìn thằng bé đang căng thẳng đứng một bên, nói: “Tôi có mấy chuyện cần nói với chị Hoắc. Mấy chuyện này không thích hợp nói trước mặt trẻ con. Tôi không chắc liệu có làm tổn thương tâm hồn non nớt của thằng bé không. Bố trong lòng mỗi đứa trẻ luôn là anh hùng, phải không? Nếu chị Hoắc không ngại thằng bé…”.
“Chị Hoắc” trước mặt dường như cảm thấy cô ta nói hơi nhiều, bèn ra hiệu ngắt lời, nhìn cô ta rồi khẽ nói chuyện với thằng bé. Sau đó, thằng bé được bảo mẫu đưa đi.
Nhìn mãi theo hướng Hoắc Thành Quân cùng bảo mẫu đi tìm nhân vật hoạt hình mà nó yêu mến, cho tới khi vẻ tức giận của nó được thay bằng sự hiếu kỳ, bấy giờ Khang Kiều mới quay lại nhìn người trước mặt.
Ừm, Đường Vũ Huyên cao hơn cô một chút.
Đường Vũ Huyên nhìn bốn xung quanh, hỏi cô có thể vào trong xe nói chuyện không, chiếc Ferrari đó đỗ ngay cửa.
Ngồi lên xe của Đường Vũ Huyên, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cô ta đặt vào tay Khang Kiều một tập tranh.
Sao lại là tập tranh? Tập tranh này lại kể về câu chuyện gì đây? Dưới ánh mắt chờ mong của Đường Vũ Huyên, Khang Kiều mở tập tranh ra.
Vừa nhìn đã biết là nét vẽ của trẻ con, giống rất nhiều tranh của những đứa trẻ khác, nhân vật chính của câu chuyện là bố, mẹ và tôi.
Sau khi xem qua, Khang Kiều gập tập tranh lại, đưa cho Đường Vũ Huyên. Cô ta không nhận mà hỏi Khang Kiều có muốn biết tác giả của tập tranh là ai không?
Khang Kiều nhìn ra ngoài cửa xe, tìm kiếm Hoắc Thành Quân, rõ ràng thằng bé bây giờ đã bị đủ các loại anh hùng trong triển lãm thu hút rồi, thế nên nào quan tâm tới người mẹ của mình.
Người đưa cô vào xe dường như cũng không có quá nhiều nhẫn nại. Cô ta đổi một giọng khác để khiến cô tò mò: “Chị Hoắc không cảm thấy phong cách của những bức tranh chị vừa xem rất quen mắt ư? Hoặc tôi có thể lý giải là sự trùng hợp do gen di truyền”.
Xem ra, nếu cô không hợp tác với cô gái xinh đẹp này, cô ta sẽ không để cô đi. Hơn nữa, Đường Vũ Huyên nói cũng khá có lý.
Nét vẽ quả là quen, từ màu sắc tới đường nét.
Thế là cô tỏ ra nghiêm túc: “Cô nói nghe xem”.
Thái độ hứng khởi của cô đã làm hài lòng cô gái xinh đẹp.
Nhận lấy tập vẽ từ tay Khang Kiều, Đường Vũ Huyên vừa giở vừa thao thao bất tuyệt: “Giống như chị nghĩ, ba nhân vật trên tranh là một gia đình. Đứa trẻ vẽ bức tranh này tên là Jimmy. Một tháng sau khi chào đời, Jimmy đã bị đưa tới một gia đình người Hoa giàu có. Người đưa nó tới là một người đàn ông mà người này còn cho vợ chồng người Hoa đó một khoản tiền khổng lồ”.
Đường Vũ Huyên chỉ vào cặp bố mẹ trên tranh: “Trông họ rất trẻ phải không? Nhưng bố nuôi của Jimmy thì đã gần năm mươi tuổi rồi. Thế nên rõ ràng người Jimmy vẽ không phải họ”.
Gập tập tranh lại, Đường Vũ Huyên nhìn Khang Kiều: “Tôi từng gặp Jimmy vài lần, đó là một cậu bé xinh xắn, cùng có đôi mắt đen và mái tóc đen như chúng ta”.
Nói xong, Đường Vũ Huyên bày ra biểu cảm: Tôi đã nói xong rồi, hãy cho tôi biết suy nghĩ của chị.
Suy nghĩ của cô ư? Cô có thể có suy nghĩ gì? Vị Đường tiểu thư sinh ra tại đất Mỹ này cũng giống đại bộ phần người dân ở đây, thích ra vẻ huyền bí để thể hiện sự ưu việt mà họ cho là mình sở hữu.
Rất tiếc, thứ lỗi cho cô không thể tiếp, cũng không muốn tiếp.
“Cô nói xong rồi sao?” Khang Kiều hỏi.
“Ừ hứ.” Đường Vũ Huyên nhún vai.
“Nếu cô đã nói xong thì tôi xin phép.” Khang Kiều quay đi mở cửa dưới biểu cảm thẹn quá hóa giận của cô ta.
Sau đó…
Từ sau lưng vọng tới tiếng thút thít của một cô gái trẻ. Tiếng thút thít nhỏ xíu, nhưng lại mang một nỗi đau khổng lồ: “Họ đã mang con của tôi và anh ấy đi, họ quá tàn nhẫn, họ…”.
Nói tới đây, thanh âm một lần nữa nghẹn ngào.
Khang Kiều những tưởng mình đã quên âm thanh ấy, nhưng trong thời khắc này, cô vẫn lập tức nhận ra nó.
Quả nhiên, cô nghe được cái tên xa xôi từ một người phụ nữ khác: Văn Tú Thanh.
Cái tên đó khiến Khang Kiều từ từ quay đầu lại. Chính là cái tên này và cái tát đánh thức tình yêu đã ngủ sâu trong trái tim cô.
Cái tên đó cũng làm hiện lên một đoạn chuyện đã cũ.
Đường Vũ Huyên cầm bút ghi âm trong tay, trên mặt viết đầy biểu cảm chiến thắng.
“Mấy hôm trước tôi có gặp Văn Tú Thanh, rồi ghi âm lại đoạn đối thoại này. Chị Hoắc, lúc này chị có còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ nữa không?”
Không, không không, thật ra bây giờ cô rất ghét một số chuyện quá phức tạp, nhưng vì hoàng tử nhỏ Thành Quân, cô buộc phải làm rõ.
Đường Vũ Huyên nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi và Jimmy đã hẹn trước sẽ gặp nhau ở công viên. Chị Hoắc có muốn đi cùng không? Sau đó, để thằng bé tự nói với chị, nó đã vẽ ai”.
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Khang Kiều bảo Đường Vũ Huyên ở trong xe đợi cô một lát.
Trở về phòng triển lãm, Khang Kiều bảo bảo mẫu cho Hoắc Thành Quân chơi vừa đủ rồi đưa nó về.
Ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều bổ sung một câu: “Đừng kể chuyện chiều nay với anh Hoắc, nếu anh ấy hỏi chị, chị cứ nói tôi ra ngoài một lát rồi về”.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Khang Kiều lén lút đi ra khỏi triển lãm tranh.
Chiếc xe men theo khu phía Đông New York. Dọc đường, Khang Kiều và Đường Vũ Huyên không nói thêm câu gì với nhau. Khoảng một tiếng sau, chiếc xe dừng bánh trong một khu biệt thự cao cấp.
Khang Kiều và Đường Vũ Huyên ngồi lên một băng ghế dài trong công viên.
Vài phút sau, Khang Kiều nhìn thấy cậu bé tên Jimmy đó. Đó là một bé trai mặt mày sáng sủa, mắt đen, tóc đen.
Cuối cùng, Khang Kiều dừng ánh nhìn lên tay cậu bé. Cậu bé có một đôi tay rất đẹp, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, sạch sẽ.
Không biết vì sao tay của nó lại khiến cô nhớ tới đôi tay của Hoắc Liên Ngao, lại một điểm trùng hợp.
Sau khi nhìn Khang Kiều với ánh mắt tò mò, cậu bé chọn ngồi bên cạnh Đường Vũ Huyên.
Đường Vũ Huyên ăn nói rất ngọt, sau khi dẫn dắt vài ngôi sao bóng đá đang hot hiện này làm cho cậu bé cười tít mắt, còn âm thầm khen những bức tranh của nó.
Sau đó, Đường Vũ Huyên chỉ vào cô gái để tóc dài đến vai trong tranh: “Jimmy, con có thể nói cho cô biết, đây là ai không?”.
Cậu bé cúi đầu.
“Jimmy, vậy con có thể nói cho cô biết năm nay con mấy tuổi không?” Đường Vũ Huyên lại hỏi.
“Bảy tuổi ạ.” Lần này cậu bé trả lời ngay.
“Vậy còn ngày sinh nhật của con?”
Cậu bé tên Jimmy ra đời sớm hơn Hoắc Thành Quân một tuần. Khang Kiều bất giác một lần nữa trở về với cuộc điện thoại khi ngồi trên cầu thang bệnh viện tại đảo Bali. Cô cầm di động và thẫn thờ lẩm bẩm: Vì sao ở nhà Hoắc Liên Ngao lại có giọng nói của Văn Tú Thanh, vì sao…
Bây giờ, ngày sinh mà cậu bé nói ra cũng khiến Khang Kiều rơi vào trạng thái tĩnh lặng, cho tới khi Đường Vũ Huyên gọi cô một tiếng “chị Hoắc”.
Chị Hoắc? Thở hắt ra một hơi, Khang Kiều miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Dường như âm thanh đó cũng gây sự chú ý cho cậu bé.
Cậu bé kia giờ đang nhìn cô đấy ư? Ánh mắt nhìn cô có một chút thiện cảm ánh lên, Khang Kiều không biết đó là thiện cảm thực sự hay “thương thì củ ấu cũng tròn”.
Như nghe thấy tiếng lòng cô, Đường Vũ Huyên hỏi một câu thế này: “Jimmy, con cũng quen người họ Hoắc sao?”.
Cậu bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Cùng với cái gật đầu ấy, Khang Kiều buộc phải chú ý đến nét mặt của nó. Chưa biết chừng cô có thể tìm ra được điểm thứ ba gióng Hoắc Liên Ngao ngoài phong cách hội họa và ngón tay sạch sẽ gọn gàng.
Rõ ràng, ánh mắt cô khiến cậu bé thiếu tự nhiên. Nó hơi quay mặt đi, nhìn ra cửa công viên. Vài giây sau, Khang Kiều đọc được trên mặt nó rất nhiều biểu cảm: Ngập ngừng, nghi hoặc, chắc chắn và mừng phát khóc.
Cuối cùng, ánh mắt cậu bé dần trở nên chuyên chú, giống như thế giới chỉ còn lại một hướng ấy.
Và Đường Vũ Huyên cũng nhìn về một phía nào đó.
Khang Kiều đưa mắt nhìn theo…
Hình tượng hai người trên bức tranh của cậu bé lúc này đã hoàn toàn hợp nhất với hai người đứng ở cửa công viên.
Người đàn ông cao gầy, người con gái bé nhỏ.
Nếu bắt buộc phải tìm ra một điểm khác biệt với tranh thì trong tay người đàn ông lúc này đang bế một đứa bé khác.
Hoắc Liên Ngao!
Nắm chặt tập tranh trong tay, Khang Kiều đi về phía Hoắc Liên Ngao, tới trước mặt anh.
Cô dừng lại, kiễng chân, rồi đập thẳng tập tranh lên đầu anh.
Tập tranh theo bả vai anh rơi xuống đất. Gió từ khắp nơi thổi tới làm từng trang, từng trang lật mở, mỗi trang đều có nhân vật cố định: Bố, mẹ và tôi.
Hạ thấp giọng, Khang Kiều hỏi rành mạch: “Hoắc Liên Ngao, anh nhất quyết phải đưa Thành Quân tới lúc này ư? Anh nhất quyết phải thể hiện cái thế giới xấu xí của người lứn ra trước mặt bọn trẻ ư?”.
“Hay là anh đưa Thành Quân tới để nói với em rằng, ừm, đầu gỗ, em một lần nữa bị tôi bắt trúng chỗ hiểm. Đừng quên, đứa bé đang ở trên tay tôi, em buộc phải nghe lời tôi, kiểu gì cũng phải tha thứ cho tôi?”
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt ánh lên chút chế giễu nhạt nhòa, giọng nói lại mang vẻ chán ghét sâu đậm: “Xem ra, trong lòng em đã nhận định tội danh của tôi rồi”.