Đội mũ xong, Đường Vũ Huyên nhún vai, nhướng mày với Hoắc Liên Ngao: “Liên Ngao, thì ra anh còn có một tình trường phức tạp dường này, nghe còn đặc sắc hơn cả kịch bản phim nữa”.
“Thế ư?” Hoắc Liên Ngao hờ hững đáp lời.
“Cũng may có một cái kết không tệ.” Nhún vai, Đường Vũ Huyên nhìn lên sắc trời: “Em và bạn đã hẹn sẽ đi uống trà chiều. Anh có muốn đi cùng không, dẫn theo bà xã của anh cũng được”.
“Thôi khỏi.” Hoắc Liên Ngao lắc đầu.
Đường Vũ Huyên giơ tay chào tạm biệt, nện đôi giày cao gót 10 phân ra cửa công viên. Khi cô ta sắp vượt qua họ, Hoắc Liên Ngao bỗng gọi giật cô ta lại.
Dừng bước, nghiên mặt, Đường Vũ Huyên cười một cách gợi cảm, quyến rũ: “Đổi ý sao?”.
“Không.” Hoắc Liên Ngao khoanh tay: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Xe của cô can tội đỗ sai quy định vài phút trước đã bị công ty cứu hộ giao thông cẩu đi rồi, tại lúc đến tôi tiện tay gọi cho quản lý ở đây một cuộc”.
Khang Kiều đánh mắt về phía Đường Vũ Huyên đỗ xe lúc trước, quả nhiên không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc Ferrari màu đỏ đâu nữa.
Câu nói của anh không khiến Đường Vũ Huyên quá tức giận, cô ta vẫn giữ nụ cười thanh lịch.
“Túi xách và điện thoại cô để cả trong đó phải không?” Hoắc Liên Ngao có lòng tốt hỏi thêm một câu.
Câu này đã thành công khiến Đường tiểu thư thầm chửi thề.
“Chỗ này khó bắt xe lắm, trạm xe buýt gần nhất cách đây hơn hai cây.” Hoắc Liên Ngao làm như bỗng nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, tiểu thư nhà họ Đường không bao giờ ngồi xe buýt cả. Cô ấy cảm thấy xe buýt chỗ nào cũng có vi khuẩn. Thế thì xem ra, cô phải đi thêm một cây nữa rồi”.
Vừa nói Hoắc Liên Ngao liếc mắt nhìn xuống đôi giày cao gót của Đường Vũ Huyên, tự lẩm bẩm: Hơn 3 cây số, với đôi giày 10 phân, chết chắc.
Lần này, cậu chủ Liên Ngao đã thực sự khiến cô chủ nhà họ Đường phẫn nộ: “Hoắc Liên Ngao, không cần anh lo hão”.
Anh nhún vai: “Câu này quá chuẩn luôn. Tôi quên mất Đường Vũ Huyên vẫn còn một thứ vũ khí trí mạng, đó chính là sắc đẹp. Với diện mạo của cô, muốn đi quá giang hoặc nhờ mượn một chiếc di động chắc đều không thành vấn đề, có rất nhiều người muốn giúp đỡ cô”.
Hoắc Liên Ngao đổi giọng, từ vẻ đùa cợt vừa rồi chuyển thành cảnh cáo: “Trước đây tôi từng nói với cô rồi, đừng có gọi điện tới quấy rầy cô ấy. Lát nữa về nhà là cô sẽ biết, những lời đó không một chút đùa cợt đâu”.
“Không còn thẻ vàng, thẻ kim cương, trong túi không một xu dính túi, cũng không còn danh hiệu cô chủ nhà họ Đường, liệu còn bao nhiêu kẻ muốn làm bạn với cô? Còn bao nhiêu kẻ muốn dành chút công phu để khen diện mạo của cô? Nhưng tôi cảm thấy trước mắt khó khăn lớn nhất đối với cô là giám đốc của những thương hiệu đó sẽ gọi điện tới đòi tiền. Nghe nói gần đây cô đã đặt một lượng lớn trang sức, và xe hơi.”
Hoắc Liên Ngao! Đường Vũ Huyên kéo giật mũ xuống, ném vào mặt anh. Bàn tay giơ lên bị anh chặn lại nửa đường: “Tôi chỉ cho phép một người con gái duy nhất được đập vào đầu tôi, và người đó vĩnh viễn không phải là cô”.
Khang Kiều nghĩ có lẽ bây giờ cô cần tìm một thứ gì đó để che tầm nhìn của Đường Vũ Huyên, bây giờ ánh mắt Đường Vũ Huyên nhìn cô có thể đã mang uy lực của một khẩu súng lade rồi.
Hoắc Liên Ngao tiếp tục nói: “Tôi rất tò mò, thời gian để cô biết ngoan ngoãn sẽ là một tuần? Mười ngày? Hay là nửa tháng? Vũ Huyên, cô bảo tôi có nên kích động vài công ty nhắm vào chuyện này, đòi phần trăm tiền bồi thương không?”.
“Hoắc Liên Ngao!” Đường tiểu thư lại hét ầm lên.
Lúc này, có vẻ cậu chủ Liên Ngao đã mất hứng thú. Anh buông tay xuống, cô ta cũng loạng choạng lùi vài bước, sau đó miễn cưỡng đứng thẳng dậy.
Cô ta mất hết thần sắc, biểu cảm ai oán, dường như đôi mắt xinh đẹp có thể rơi lệ bất kỳ lúc nào.
“Được rồi.” Ngữ khí của anh bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn: “Đường Vũ Huyên, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, mấy chiêu trò cô quen dùng với đám đàn ông chẳng có tác dụng gì với tôi cả”.
“Tôi khuyên cô sau này gặp tôi thì tự động đi đường vòng. Tôi quen khá nhiều người Mexico. Họ nói với tôi rằng tiểu thư nhà họ Đường trong danh sách những người đẹp của các đại gia ma túy Mexico chiếm vị trí trong top 10. Cô cũng biết đó là những người như thế nào và thủ đoạn chơi phụ nữ của chúng ra sao. Việc chuyển phát nhanh cô tới chỗ họ mà thần không biết quỷ không hay, tôi hoàn toàn có thể làm được.”
“Đường Vũ Huyên, lần này đừng coi những lời tôi nói như gió thoảng bên tai nữa đấy.”
Đường Vũ Huyên trắng nhợt mặt mày.
Dáng người thẳng tắp bước trên đôi giày 10 phân đi ra khỏi công viên.
Lúc này đây, Hoắc Thành Quân len lén dịch chuyển tới bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Một lớn một nhỏ hình thành một đường thẳng, xoay lưng về phía Khang Kiều, đối mặt với cửa công viên.
Đường Vũ Huyên đã đi tới bậc thềm, cô ta bước xuống, không ngờ bị hụt.
Một lớn một nhỏ phá lên cười, lớn thì cười khẽ, nhỏ cười khoa trương hơn, rồi không hẹn mà cùng giơ tay high five với nhau, vang lên những âm thanh giòn giã.
Còn Khang Kiều thì đứng đờ ra đó.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, một bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay đó vô thức bị Khang Kiều hất ra, khuôn mặt gần trong gang tấc nhíu mày.
“Tới lúc này vẫn còn chưa tin anh? Vẫn còn hoài nghi?” Hoắc Liên Ngao cất cao giọng: “Có cần anh làm thêm bản giám định ADN nữa không?”.
Khang Kiều cụp mắt xuống.
Giọng nói vút cao bắt đầu phẫn nộ: “Em sai còn tỏ ra có lý?”.
Cô cúi xuống tìm cái bóng nhỏ xíu kia. Nó đang ngước lên nhìn cô, nét mặt nghi hoặc vô cùng: “Kiều Kiều, chẳng phải bố đã giúp mẹ dạy dỗ con hồ ly tinh đó sao? Mặc dù một số câu bố nói con không hiểu được, nhưng chung quy lại con cảm thấy bố đã đánh một trận hay. Sao mẹ vẫn không nói chuyện với bố? Kiều Kiều, mẹ phải đưa tay cho bố chứ?”.
Khang Kiều thầm thở dài trong lòng, chủ động nắm tay Hoắc Liên Ngao dưới ánh mắt kỳ vọng của Hoắc Thành Quân.
Trên đường trở về, Hoắc Liên Ngao hỏi Khang Kiều: “Còn nhớ tay người Nhật tên Aso không? Gã Nhật Bản đã từng xin số điện thoại mà bị em từ chối ấy. Hắn hơi biến thái. Hắn thích kiểu con gái gầy gầy nhỏ nhỏ. Bố anh đã giúp hắn toại nguyện”.
Bố của Jimmy chính là người bạn Nhật Bản tên Aso của Hoắc Liên Ngao. Đêm Hoắc Liên Ngao rơi khỏi Miami, Hoắc Chính Khải đã sai người dùng thuốc mê với Văn Tú Thanh, sau đó đưa cô ta lên giường của Aso trên một du thuyền khác ngay tối đó.
Về sau, Văn Tú Thanh bị Aso giam cầm hai ngày.
Hai ngày sau, Văn Tú Thanh trở lại New York như chưa có chuyện gì xảy ra. Ba ngày sau, cô ta phát hiện mình có thai. Lúc đó Hoắc Liên Ngao mới biết khi anh không có mặt đã xảy ra chuyện ấy. Anh đã báo cảnh sát, Aso cùng hai kẻ hạ thuốc Văn Tú Thanh đã bị bắt.
“Lúc đó bố anh còn tưởng anh và Văn Tú Thanh yêu nhau. Ông ta cảm thấy dùng cách đó có thể khiến Văn Tú Thanh biết khó mà lui, còn ông ta là người ngoài cuộc.”
Do lúc đó tình trạng sức khỏe của Văn Tú Thanh rất tồi tệ, dưới lời khuyên của bác sỹ, cô ta đành chọn cách sinh đứa bé ra.
Khoảng thời gian mang thai, trạng thái tinh thần của Văn Tú Thanh đã cực kỳ không ổn định. Sau khi sinh con, cô ta mặc bệnh mất trí nhớ lựa chọn, cũng là cách để cô ta trốn tránh thực tại.
Cô ta chọn để mình mãi mãi ở tuổi 18, còn đứa trẻ kia biến thành con trai của cô ta và Hoắc Liên Ngao. Cô ta hoang tưởng đứa bé mình không giữ bên cạnh đã bị kẻ xấu bắt đi mất, còn Hoắc Liên Ngao không xuất hiện là vì anh đi tìm con.
Vì tình trạng tinh thần của Văn Tú Thanh, Hoắc Liên Ngao đã gửi đứa bé cho một gia đình người Hoa. Vài năm sau, vụ án của mẹ Văn Tú Thanh dần xuất hiện một số điểm tình nghi và bị điều tra lại từ đầu. Kết quả điều tra trong vài tháng đã tìm ra những chứng cứ lật đổ suy đoán giết người do phòng vệ trước kia. Tất cả đều chứng minh đó là một vụ mưu sát đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước.
Lại vài tháng sau, mẹ cô ta bị buộc tội giết người, bị tuyên án 12 năm tù.
Ánh nắng chiều hắt lên lớp kính cửa sổ, nhảy nhót trong cơn gió, nhấp nháy loang loáng. Chuyện cũ cùng với bóng hình Văn Tú Thanh dẫn con ra đi dưới ánh nắng dường như biến thành một tiếng thở dài não nề.
Chẳng vì yêu cũng chẳng vì hận, chỉ là chút cảm xúc phiền muộn thoáng qua, không chạm tới được, không nắm bắt được, chỉ biết trái tim thật trống trải.
Gương xe soi rõ bóng hình cô. Khi nghiêng đầu qua, mặt cô càng in rõ hơn. Cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt mình.
Ừm, bắt đầu có nếp nhăn mờ mờ đầu tiên rồi.
Lại quay mặt qua, Khang Kiều liền nhìn thấy Hoắc Thành Quân ngồi sát bên bảo mẫu ở ghế sau. Bạn nhỏ Thành Quân, à không, hoàng tử nhỏ Thành Quân đôi mắt đang xoay tròn, con ngươi linh hoạt tròn vo như hạt đậu.
Đó là Thành Quân của cô, nó có đôi mắt trong veo giống Tiểu Phàn.
Sự quan sát quá lâu của cô khiến thằng bé cảnh giác. Cuối cùng tầm mắt họ giao nhau trong gương, nó bày ra vẻ tự mãn: Bị con bắt gặp rồi, con nghĩ nhất định là vì con quá đẹp, mỗi lần nhìn con lâu Kiều Kiều lại bắt đầu xấu hổ, thế nên cứ dùng cách lén lút đó.
Đôi mắt nó như đang truyền đạt: Kiều Kiều, mẹ bảo con đoán có đúng không?
Rồi tự trả lời: Đúng, quá đúng đi chứ.
Có điều, Thành Quân à, khi nào con mới chịu đổi “Kiều Kiều” thành “mẹ” đây.
Phải biết là mẹ đợi sắp dài cổ rồi.
Bàn tay đặt trên khóe mắt được một bàn tay khác nắm chặt, rồi cứ thế nắm mãi.
“Hoắc Liên Ngao, tập trung lái xe đi.” Khang Kiều hạ giọng cảnh cáo.
Nhưng câu trả lời của anh lại là…
“Đầu gỗ, em xinh lắm.”
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Thanh âm kia như mang một tiếng thở dài.
“Đầu gỗ, em rất xinh, cực kỳ xinh, xinh tới mức anh không muốn ngồi trong phòng làm việc một giây nào, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà, rồi nhìn em miết. Nhưng em lại không nhận ra, không muốn nhận ra. Thế là anh cố ý chọc giận em, trêu đùa em, tất cả cũng chỉ vì muốn em cũng nhìn anh như anh nhìn em vậy.”
“Ấu trĩ lắm phải không, nhưng anh rất thích em trừng mắt với anh, đó là cơn nghiện của anh.”
Khang Kiều im lặng, Hoắc Liên Ngao cũng không nói nữa.
Lát sau, cô nghe thấy Hoắc Liên Ngao hỏi mình: “Vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó phải không?”.
Khang Kiều nhíu mày.
“Một đôi nhẫn giống y hệt nhau?”
Lúc này Khang Kiều mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt. Cô vội thoát khỏi tay anh.
Đêm xuống, cô rón rén rời khỏi phòng của Hoắc Thành Quân, nhẹ nhàng khép cửa lại. Bây giờ khoảng mười rưỡi, bảo mẫu đã về phòng nghỉ ngơi. Hoắc Liên Ngao đang làm việc trong phòng sách, cả căn nhà hết sức im ắng. Cô nhẹ nhàng vòng qua phòng khách đi về phòng mình.
Bóng hình cao gầy nghiêng một vai dựa vào tường ấy khiến Khang Kiều dừng bước khi chỉ còn cách phòng chưa đầy hai mét.
Hai người cách nhau khoảng một mét. Anh quay lưng về phía ánh đèn, cô hướng mặt về phía ánh đèn. Không ai nhúc nhích, chỉ giống như hai chiếc bóng đứng trong im lặng.
Đây là lối duy nhất đi vào phòng cô. Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều bấm bụng tiến lên, khi gần vượt qua anh thì bất thình lình…
Anh giơ tay, độ dài cánh tay vừa đủ chạm tới lan can cầu thang, hoàn toàn hình thành nên một tấm chắn, che chặt đường về phòng của cô.
Thở ra một hơi, người lúc này vốn dĩ phải làm việc lại ở đây chơi trò “Em cũng phải nhìn mặt anh giống anh nhìn mặt em” với cô ư?
“Hoắc Liên Ngao, anh làm xong việc rồi sao?” Cô hỏi bằng giọng bình thường.
Không có câu trả lời.
“Ngày mai là thứ Hai.” Khang Kiều nhắc nhở Hoắc Liên Ngao. Thứ Hai là kẻ địch của New York.
Vẫn im ắng.
Khang Kiều đặt tay lên cánh tay anh, dùng lực, có ý đồ kéo tay anh xuống. Nhưng cánh tay anh lại vững chắc như sắt thép vậy.
“Hoắc Liên Ngao!” Cô hạ giọng cảnh cáo.
“Em đang lo sợ điều gì?” Anh lên tiếng, giữa không gian nhỏ hẹp, thanh âm ấy như tiếng vọng từ một phòng thu âm.
“Em có gì phải sợ chứ?” Khang Kiều nhíu mày.
Đầu tê rần, sau đó cô bị kéo giật tóc kéo ra sau, tiếng cười khẽ tan ra: “Chị gái của tôi, đã bao lâu rồi anh chưa làm động tác này nhỉ?”.
Mặc kệ Hoắc Liên Ngao, tay cô tiếp tục dồn lực, nhưng vẫn không có gì suy suyển.
“Còn nói không sợ?” Tiếng cười của Hoắc Liên Ngao to hơn một chút.
Phải, Khang Kiều thừa nhận cô có chút hoang mang. Không gian ở đây quá nhỏ. Anh vô duyên vô cớ xuất hiện bên ngoài phòng cô khiến cô bực bội, bực tới mức hoang mang, hoang mang khiến cô ra tay không hề nhẹ.
Nhưng tay không đủ sức cũn không sao. Cô có thể dùng cách khác.
Cô cúi đầu.
Sau đó nhìn thấy vài dấu răng phân bố trên cổ tay anh. Bây giờ dấu răng đã rất nhạt, rất nhạt rồi, phải sát lại rất gần mới nhìn rõ được.
Sao đã tám năm rồi mà dấu răng cô lưu lại vẫn còn? Có thể thấy, khi đó cô cắn đến phẫn uất như thế nào.
Trong mơ màng, cơ thể cô bị dịch chuyển.
Một giây sau, lưng cô chạm vào tường, hai tay anh chống lên tường tạo thành một gông cùm. Cô bị giam trong đó, cô chưa kịp làm bất kỳ một động thái phản đối nào.
“Xin lỗi em.”
Cô cụp mắt xuống.
“Ở đảo Balim anh không nên nói dối em, không nên bỏ lại em như vậy.”
Cô chớp chớp mắt, không hiểu sao mí mắt lại ươn ướt.
“Hôm nay anh mới biết, thì ra em từng gọi điện cho anh, tất cả là tại ah.”
Dưới luồng hơi nóng bỏng ấy, cơ thể cô cứ nép sát vào tường. Cô càng nép, anh càng sát lại. Dần dần, hơi thở của cô dường như trở nên khó khăn, phát âm cũng rất khó khăn.
Không những khó khăn mà còn đơn điệu: “Liên… Liên Ngao, em…”.
“Đường Vũ Huyên không phải là người thiếu suy nghĩ. Sở dĩ cô ta làm mấy chuyện này cũng vì bị một câu nói hôm qua của anh chọc tức. Cô ta tức quá IQ thụt lùi. Đầu gỗ, em muốn biết hôm qua anh nói gì với cô ta không?”
“Không… Không muốn, em…” Cô lắp bắp.
“Anh nói với cô ta…” Anh càng lúc càng ép sát, chóp mũi đã gần như chạm vào mũi cô: “Anh nói với cô ta rằng, ở trước mặt em, mỗi đêm, anh có thể ‘cứng’ lên rất nhiều lần.”
iKhi cái bóng ấy bao trùm cô, cô mở to mắt, nhưng mắt nhắm lại khi nào thật ra cô cũng không rõ. Khi cả người chơi vơi trên không, cô mới biết, mình đã nằm trong vòng tay anh.
Anh bế bổng cô lên, đi về phòng cô.
Tiếng mở cửa hơi lớn, lớn tới mức trong chốc lát làm rung động trái tim cô. Con tim cứ đập thình thịch, thình thịch…
Mãi không chịu yên…