Khang Kiều nghĩ có lẽ Hoắc Liên Ngao nói đúng. Số tiền Nghê Hải Đường bỏ ra cho cô đã sắp công toi rồi. Cho dù cô cố gắng thả lỏng bản thân như cách mà các giáo viên hướng dẫn, nhưng khi đối mặt với chữ “Hm” của Hoắc Liên Ngao, cô đã buột ra một câu: “Không cần anh lo!”.
Chống khuỷu tay lên cửa xe, Hoắc Liên Ngao nói bằng ngữ khí rất thân thiện: “Lần nào cô cũng vậy à? Coi lời ngợi khen của người khác là ý xấu. Thoải mái chút đi, cô xem, thời tiết hôm nay rất đẹp mà”.
Thầm thở dài một tiếng trong lòng, Khang Kiều dứt khoát từ bỏ suy nghĩ khẩn trương đuổi Hoắc Liên Ngao đi. Cô đứng đó, giữ cặp càng lúc càng chặt, có phần căng thẳng.
“Cô đứng đây làm gì?” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa nhìn ra sau lưng cô: “Đợi ai à?”.
Giống như trả lời cho thắc mắc của Khang Kiều, một anh chàng phục vụ mặc đồng phục quán kem đi tới trước mặt Khang Kiều: “Em là Khang Kiều phải không?”.
Cô gật đầu.
“Chu Tùng An bảo anh qua nói với em, việc bàn giao công việc của cậu ấy xảy ra chút sự cố. Cậu ấy bảo em đợi cậu ấy thêm mười phút nữa, đảm bảo mười phút sau cậu ấy sẽ quay lại.” Anh chàng nói xong thì vội vàng chạy về cửa hàng.
Ánh mắt rơi xuống chiếc cặp một quai trên vai Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao làm bộ như bừng tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy”.
Chiếc cặp một quai của nam trên vai Khang Kiều là của Chu Tùng An.
“Là thế nào hả? Hoắc Liên Ngao, anh đừng có ăn nói hàm hồ!” Khang Kiều buột miệng.
Hoắc Liên Ngao nhìn cô cười: “Họ nói với tôi, mấy người mười mấy tuổi đang yêu đều nói: ‘Tôi có yêu đâu’, thì ra thứ lý luận này tồn tại thật”.
Nói tới đây, anh ngừng lại, chuyển ánh mắt từ chiếc cặp sang hàng kem sau lưng cô: “Nhưng cô phải cẩn thận một chút. Một người làm thêm trong tiệm kem, chắc là gia cảnh cũng thường thường. Nếu để mẹ cô bắt được, chưa biết chừng sẽ ‘chia sẻ’ uyên ương đấy”.
Anh chàng ngồi bên cạnh Hoắc Liên Ngao mỉm cười nhắc nhở: “Là chia rẽ uyên ương”.
Khang Kiều ngậm chặt miệng.
Mau đi đi, Hoắc Liên Ngao!
Cô gái tên Khang Kiều đó vẫn từa tựa như một năm trước, có chút ngốc nghếch, có chút thô kệch. Rõ ràng khuôn mặt đó rất giống mẹ cô, nhưng dường như lại có điểm nào đó khác biệt. Cô chỉ đứng đó, bặm môi rất gắt gao, chiếc cặp trên vai dường như có thể khiến vai cô sụt xuống bất kỳ lúc nào.
Sau lưng cô có ngọn đèn đường vừa sáng lên, nó khiến bóng cô hắt xuống nền đường. Chiếc bóng đó trông rất mỏng manh. Đến mức độ nào nhỉ? Tới mức người ta bỗng hoài nghi, phải chăng chỉ cần giẫm một cái là có thể khiến cô ngã xuống đất, rơi rụng, tan biến.
Có lẽ chỉ trong một suy nghĩ chớp nhoáng đó, Hoắc Liên Ngao bỗng cảm thấy bản thân dường như đã làm một việc không tốt lắm, có lẽ lúc trước anh nên giả vờ không nhìn thấy cô.
Tín hiệu này không tốt chút nào, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Mặc dù, người gầy gò trước mặt này trong kế hoạch của anh không phải là kẻ thù, nhưng vĩnh viễn cũng không thể là bạn bè.
Anh thu tay lại.
Cái bóng nhỏ bé kia hắt lên cửa kính xe bên phải, xa dần rồi nhỏ lại, biến mất không dấu vết.
“Cô ấy là ai vậy? Trông khá đấy.” Joe đang lái xe bỗng nói một câu.
“Ai kia?” Vô thức hỏi câu đó, Hoắc Liên Ngao dĩ nhiên biết Joe hỏi ai, điều khiến anh kinh ngạc là câu nhận xét phía sau.
Trông khá ư? Hoắc Liên Ngao bỗng nghi ngờ phải chăng tai mình có vấn đề.
Nhíu mày cố gắng hồi tưởng lại chiếc bóng đáng thương đứng bên vệ đường: “Làm sao có thể nhận xét như vậy? Ngực? Hay mặt?”.
Cho dù cố gắng nghĩ lại, Hoắc Liên Ngao vẫn không thể nghĩ tới bất kỳ điểm gì của Khang Kiều có liên quan tới câu “Trông cũng được”. Anh luôn không tài nào nhớ được dáng vẻ của đứa con riêng mà người làm hay nói.
Thứ khiến anh có ấn tượng sâu đậm nhất có lẽ là đôi mắt của Khang Kiều, rất to, gần bằng sinh vật ngoài hành tinh rồi.
Joe dường như cũng nghi hoặc như anh: “Mình cũng không thể nói cụ thể được cô ấy khá ở điểm nào. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy đứng ở đó, chỉ có cảm giác rất muốn ôm lấy cô ấy, cảm giác khi ôm cô ấy nhất định rất mềm mại”.
Khang Kiều đứng đó chỉ khiến Hoắc Liên Ngao có cảm giác như ôm một khúc xương, còn là loại xương cứng khiến người ta đau nhức nữa.
“Không, cậu không được ôm cô ta.” Hoắc Liên Ngao cảm thấy đây là một lời nhắc nhở cần thiết, Joe không biết tình hình gia đình họ.
“Vì sao?”
“Cậu chỉ cần ôm cô ta là một cái là sẽ không buông ra được, giống như bố mình không bỏ được mẹ cô ta ấy.” Nheo mắt lại, anh nhìn về phía trước: “Trong rừng rậm Amazon có một loài thủy sinh, nhỏ xíu, trông thì có vẻ vô hại. Ban đầu khi chúng bám vào da thịt cậu, cậu chỉ cảm thấy ngứa ngáy, cậu không phòng ngự. Trong lúc cậu đang sơ hở, thật ra chúng đã len lỏi vào trong cơ thể cậu, cùng với thời gian sẽ sinh sôi và phát triển. Tới lúc đó, uy lực của chúng mới thể hiện ra ngoài”.
Rõ ràng Joe không bỏ những lời của anh vào tai. Hoắc Liên Ngao vẫn luôn không hiểu, một người nhanh nhạy như Hoắc Chính Khải sao lại mắc bẫy của một người phụ nữ, sau đó khi gặp Nghê Hải Đường thì anh đã hiểu ra một chút.
Người phụ nữ đó có một khuôn mặt vô hại, ai lại đi đề phòng kiểu sinh vật thơ ngây như loài thỏ chứ.
Khang Kiều là con gái của Nghê Hải Đường, có một khuôn mặt cực kỳ giống mẹ, còn bản chất thì… Tốt nhất Khang Kiều đừng mang bản chất của mẹ cô.
Ít nhất, hiện tại Hoắc Liên Ngao chưa quá căm ghét Khang Kiều.
Đó là một cô gái yên lặng, tới mức người ta thường quên mất sự tồn tại của cô. Nếu không phải vì hôm nay nhìn thấy cô, Hoắc Liên Ngao nghĩ có lẽ anh sắp quên nhân vật này rồi.
Thời gian chầm chậm trôi, ngày này nối tiếp ngày khác, bạn bè của Hoắc Liên Ngao phân thành nhiều tốp. Hôm nay có người từ Đức tới, người Đức đi rồi lại có người từ Mỹ tới, sau đó là bạn từ Anh tới, thi thoảng họ lại tổ chức tiệc tùng ở vườn hoa lộ thiên.
Mùa hè này, mấy chiếc mô tô cool ngầu trong garage của Hoắc Liên Ngao cứ yên lặng nằm đó mãi, chủ nhân của chúng đã lãng quên chúng rồi.
Mùa hè này, Khang Kiều cũng không còn hay mơ tới cô gái chưa biết diện mạo, chết vào một buổi tối nào đó nữa.
Cuối tháng tám, kỳ nghỉ hè gần kết thúc, cũng là lúc Hoắc Liên Ngao sắp về Mỹ. Ngang qua con đường nhỏ bị cây cối che kín mít, thi thoảng lại nghe thấy tiếng Hoắc Liên Ngao an ủi đứa con của người giúp việc già: “Anh sẽ về nhanh thôi, tới lúc đó anh sẽ chọn cho em món quà to nhất, đẹp nhất”.
“Thật không ạ.”
“Đương nhiên rồi.”
Cuộc đối thoại đó, ngữ khí đó là ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu chủ Liên Ngao giống như những gì người khác miêu tả, thân thiện, lịch thiệp, đối với ai cũng tốt.
Hôm nay, một ngày trước khi Hoắc Liên Ngao rời khỏi Brunei.
Chập tối, từ xa Khang Kiều đã nghe thấy tiếng cười của Hoắc Tiểu Phàn, vừa sáng vừa trong. Đây quả thực là lần đầu tiên Khang Kiều thấy Hoắc Tiểu Phàn cười thoải mái như vậy.
Khang Kiều cũng bất giác rướn môi cười. Rốt cuộc Hoắc Tiểu Phàn đang cười gì nhỉ? Cô có chút tò mò, bèn rảo nhanh bước chân.
Qua bóng cây thưa thớt, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn ở phía sau vườn hoa lộ thiên. Nó đứng trên giá đèn đã hỏng, cao khoảng hai mét. Nó cứ đứng đó làm động tác như bay lượn. Sao Hoắc Tiểu Phàn lại chạy ra đó, lỡ ngã xuống thì sao?
Cô nhìn xuống dưới, nụ cười chợt tắt. Trái tim Khang Kiều bỗng nhảy dựng lên. Hoắc Liên Ngao đứng ngay bên cạnh, nhìn tay có vẻ như đang chỉ đạo Hoắc Tiểu Phàn làm gì đó?
Nếu hỏi Khang Kiều thứ quan trọng nhất với cô trên đời này là gì, thì đó chính là Hoắc Tiểu Phàn. Cô luôn ghi nhớ lời Nghê Hải Đường: Ruột thịt như chân tay, máu mủ ruột rà.
Cô co cẳng chạy, căng cổ hét: “Tiểu Phàn, mặc kệ anh ta!”.
Tiểu Phàn, đừng bị lừa bởi những lời ngon ngọt của anh ta, người đó không tốt với em chút nào đâu.
Hai người đó như không nghe thấy tiếng hét của cô vậy. Khi giẫm chân lên bãi cỏ vườn hoa, trái tim Khang Kiều như ngừng đập vì những cảnh tượng trước mắt. Cô cứ thế giương mắt nhìn Hoắc Tiểu Phàn đứng trên giá, dang rộng tay, ngửa ra sau.
Tiểu Phàn…
Hoắc Tiểu Phàn vừa ngửa ra, có một đôi tay đỡ lấy nó. Khang Kiều ngã rạp xuống thảm cỏ. Hoắc Tiểu Phàn được Hoắc Liên Ngao đỡ lấy và anh đồng thời quay mặt về phía cô.
Khang Kiều ngồi sụp dưới đất, thở hồng hộc.
Hoắc Liên Ngao cúi người đặt Hoắc Tiểu Phàn xuống. Hoắc Tiểu Phàn chạy về phía cô, dừng lại trước mặt cô: “Chị, sao chị bị ngã vậy?”.
Khang Kiều giơ tay kéo nó vào lòng. Ban nãy cô còn tưởng cô đánh mất nó rồi, giống như đột ngột đánh mất bà ngoại vào một mùa hè vậy.
Vẫn là một đôi giày bóng đá với hai màu xanh trắng, nhưng đã không phải là đôi Khang Kiều thấy năm ngoái. Bế Hoắc Tiểu Phàn lên, Khang Kiều đứng dậy.
Hoắc Liên Ngao đứng chặn trước mặt cô.
Anh và cô cách nhau một khoảng rất gần. Anh đã không chỉ cao hơn cô một cái đầu nữa, bả vai cũng rộng dài hơn năm ngoái.
Một Hoắc Liên Ngao như vậy đã dần tạo nên cảm giác chèn ép cho đối phương.
“Xem ra bị dọa hết hồn rồi.” Hoắc Liên Ngao giơ tay chặn đường đi của Khang Kiều, “Tưởng tôi giở trò hả? Tưởng tôi lừa nó lên đó rồi giương mắt nhìn nó ngã xuống, sau đó nói với mọi người rằng mọi chuyện không liên quan đến tôi, là nó tự nhảy xuống”.
“Không phải vậy.” Khang Kiều cất giọng khô khốc, nghiêng người né tránh cơ thể Hoắc Liên Ngao đang ép tới.
“Thế tại sao đang yên đang lành mặt lại trắng bệch như ma vậy?” Hoắc Liên Ngao cũng di chuyển nửa bước. Cô và anh lại biến thành đối mặt nhau, hơn nữa lần này còn gần hơn.
Anh cúi người, tập trung nhìn khuôn mặt cô. Khang Kiều nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong đôi đồng tử của anh, quả thật rất giống một Nghê Hải Đường khi bôi lớp phần dày lên mặt.
Khang Kiều quay mặt đi, yên lặng. Sau nhiều lần đối mặt với anh, cô ít nhiều rút ra được chút kinh nghiệm: Không làm gì cả, không nói gì cả, cứ đợi chờ như thế, đợi tới khi Hoắc Liên Ngao cảm thấy nhàm chán, anh sẽ tự đi.
Cô đứng đó, bất động.
“Tiểu Phàn, nói cho chị em biết, ban nãy chúng ta đang chơi trò gì…” Anh dịu dàng hỏi Hoắc Tiểu Phàn.
Thế là, hiếm khi thấy thằng bé cất giọng lảnh lót: “Chị ơi, em và anh Liên Ngao đang chơi trò đỡ người, anh Liên Ngao…”.
Anh Liên Ngao? Xưng hô này lại dấy lên cảnh giác trong lòng Khang Kiều. Cô len lén liếc nhìn Hoắc Liên Ngao, anh dường như rất tập trung nghe Hoắc Tiểu Phàn nói.
Được cổ vũ khích lệ, thằng bé càng hân hoan hơn: “Anh Liên Ngao nói trò chơi này truyền đạt một sự tin tưởng. Em cũng không biết tin tưởng là gì. Anh Liên Ngao nói đó là thứ hay đi chung với dũng khí. Em chỉ cần dũng cảm là người máy của em sẽ quay lại. Thế nên, em đứng đây, em muốn mọi người biết em dũng cảm”.
Xem ra Hoắc Tiểu Phàn vẫn còn nhung nhớ người máy đã tan nát của nó.
“Thế nên, ngày mai anh Liên Ngao sẽ tới tổng bộ của người máy nói với họ Tiểu Phàn đã dũng cảm thế nào.” Hoắc Liên Ngao tiếp lời Tiểu Phàn: “Thế là, mùa hè năm sau, người máy sẽ trở lại bên cạnh Tiểu Phàn, người máy còn mang tới bạn bè của người máy nữa”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến thằng bé bỗng vỗ tay hoan hô.
Trong tiếng reo hò, bờ môi của Hoắc Liên Ngao tiến sát tới Khang Kiều. Bờ môi ấy lướt qua tóc cô, hình thành một khoảng cách sít sao với vành tai cô.
Anh nói với cô bằng một giọng rất khẽ, rất nhẹ: “Thật ra có đỡ em trai cô không còn tùy tâm trạng của tôi, cho dù tôi không đỡ, cũng không ai dám nói gì, vì họ không dám”.
Sống lưng Khang Kiều thẳng tắp.
“Cậu là ai? Các người… đang làm gì?” Có âm thanh thảng thốt vang lên, Hoắc Liên Ngao né mặt, Khang Kiều hơi lùi ra sau.
Người nói câu ấy là Nghê Hải Đường. Bà ta đứng trên con đường nhỏ nối liền vườn hoa và căn nhà. Khi Hoắc Liên Ngao quay đầu, Khang Kiều nhìn rõ những biến hóa nhanh chóng trên khuôn mặt mẹ: Từ ngờ vực chuyển sang kinh ngạc, dịu dàng, cuối cùng cười rạng rỡ.
“Liên Ngao!” Ban nãy bà còn ôm cánh tay, giờ buông thõng hai tay xuống, bước về phía họ, bước chân thể hiện sự xót xa với những loài cây bên dưới. Rồi bà dừng lại, nụ cười càng đậm thêm: “Lúc vào thấy cửa mở, dì còn tưởng…”.
Nghê Hải Đường có lẽ muốn biểu đạt khi vào thì cửa mở, thế nên bà không biết kẻ bất trị nào lén lút chui vào đây, vì vậy ngữ khí có hơi nặng nề.
Hoắc Liên Ngao cũng đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp lại.
“Lại cao lên rồi, con sắp cao bằng bố con rồi.” Nghê Hải Đường nói, mang theo biểu cảm may mắn như gặp lại con của bản thân sau nhiều năm xa cách.
“Cảm ơn.” Anh đáp lại hững hờ.
“Có muốn vào trong ngồi một lát không?”
“Được chứ?”
Khang Kiều bế Hoắc Tiểu Phàn rồi nhìn nó.
Giây phút ấy, cô rất hy vọng Tiểu Phàn của cô đừng bao giờ lớn…
Khang Kiều nghĩ có lẽ Hoắc Liên Ngao nói đúng. Số tiền Nghê Hải Đường bỏ ra cho cô đã sắp công toi rồi. Cho dù cô cố gắng thả lỏng bản thân như cách mà các giáo viên hướng dẫn, nhưng khi đối mặt với chữ “Hm” của Hoắc Liên Ngao, cô đã buột ra một câu: “Không cần anh lo!”.
Chống khuỷu tay lên cửa xe, Hoắc Liên Ngao nói bằng ngữ khí rất thân thiện: “Lần nào cô cũng vậy à? Coi lời ngợi khen của người khác là ý xấu. Thoải mái chút đi, cô xem, thời tiết hôm nay rất đẹp mà”.
Thầm thở dài một tiếng trong lòng, Khang Kiều dứt khoát từ bỏ suy nghĩ khẩn trương đuổi Hoắc Liên Ngao đi. Cô đứng đó, giữ cặp càng lúc càng chặt, có phần căng thẳng.
“Cô đứng đây làm gì?” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa nhìn ra sau lưng cô: “Đợi ai à?”.
Giống như trả lời cho thắc mắc của Khang Kiều, một anh chàng phục vụ mặc đồng phục quán kem đi tới trước mặt Khang Kiều: “Em là Khang Kiều phải không?”.
Cô gật đầu.
“Chu Tùng An bảo anh qua nói với em, việc bàn giao công việc của cậu ấy xảy ra chút sự cố. Cậu ấy bảo em đợi cậu ấy thêm mười phút nữa, đảm bảo mười phút sau cậu ấy sẽ quay lại.” Anh chàng nói xong thì vội vàng chạy về cửa hàng.
Ánh mắt rơi xuống chiếc cặp một quai trên vai Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao làm bộ như bừng tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy”.
Chiếc cặp một quai của nam trên vai Khang Kiều là của Chu Tùng An.
“Là thế nào hả? Hoắc Liên Ngao, anh đừng có ăn nói hàm hồ!” Khang Kiều buột miệng.
Hoắc Liên Ngao nhìn cô cười: “Họ nói với tôi, mấy người mười mấy tuổi đang yêu đều nói: ‘Tôi có yêu đâu’, thì ra thứ lý luận này tồn tại thật”.
Nói tới đây, anh ngừng lại, chuyển ánh mắt từ chiếc cặp sang hàng kem sau lưng cô: “Nhưng cô phải cẩn thận một chút. Một người làm thêm trong tiệm kem, chắc là gia cảnh cũng thường thường. Nếu để mẹ cô bắt được, chưa biết chừng sẽ ‘chia sẻ’ uyên ương đấy”.
Anh chàng ngồi bên cạnh Hoắc Liên Ngao mỉm cười nhắc nhở: “Là chia rẽ uyên ương”.
Khang Kiều ngậm chặt miệng.
Mau đi đi, Hoắc Liên Ngao!
Cô gái tên Khang Kiều đó vẫn từa tựa như một năm trước, có chút ngốc nghếch, có chút thô kệch. Rõ ràng khuôn mặt đó rất giống mẹ cô, nhưng dường như lại có điểm nào đó khác biệt. Cô chỉ đứng đó, bặm môi rất gắt gao, chiếc cặp trên vai dường như có thể khiến vai cô sụt xuống bất kỳ lúc nào.
Sau lưng cô có ngọn đèn đường vừa sáng lên, nó khiến bóng cô hắt xuống nền đường. Chiếc bóng đó trông rất mỏng manh. Đến mức độ nào nhỉ? Tới mức người ta bỗng hoài nghi, phải chăng chỉ cần giẫm một cái là có thể khiến cô ngã xuống đất, rơi rụng, tan biến.
Có lẽ chỉ trong một suy nghĩ chớp nhoáng đó, Hoắc Liên Ngao bỗng cảm thấy bản thân dường như đã làm một việc không tốt lắm, có lẽ lúc trước anh nên giả vờ không nhìn thấy cô.
Tín hiệu này không tốt chút nào, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Mặc dù, người gầy gò trước mặt này trong kế hoạch của anh không phải là kẻ thù, nhưng vĩnh viễn cũng không thể là bạn bè.
Anh thu tay lại.
Cái bóng nhỏ bé kia hắt lên cửa kính xe bên phải, xa dần rồi nhỏ lại, biến mất không dấu vết.
“Cô ấy là ai vậy? Trông khá đấy.” Joe đang lái xe bỗng nói một câu.
“Ai kia?” Vô thức hỏi câu đó, Hoắc Liên Ngao dĩ nhiên biết Joe hỏi ai, điều khiến anh kinh ngạc là câu nhận xét phía sau.
Trông khá ư? Hoắc Liên Ngao bỗng nghi ngờ phải chăng tai mình có vấn đề.
Nhíu mày cố gắng hồi tưởng lại chiếc bóng đáng thương đứng bên vệ đường: “Làm sao có thể nhận xét như vậy? Ngực? Hay mặt?”.
Cho dù cố gắng nghĩ lại, Hoắc Liên Ngao vẫn không thể nghĩ tới bất kỳ điểm gì của Khang Kiều có liên quan tới câu “Trông cũng được”. Anh luôn không tài nào nhớ được dáng vẻ của đứa con riêng mà người làm hay nói.
Thứ khiến anh có ấn tượng sâu đậm nhất có lẽ là đôi mắt của Khang Kiều, rất to, gần bằng sinh vật ngoài hành tinh rồi.
Joe dường như cũng nghi hoặc như anh: “Mình cũng không thể nói cụ thể được cô ấy khá ở điểm nào. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy đứng ở đó, chỉ có cảm giác rất muốn ôm lấy cô ấy, cảm giác khi ôm cô ấy nhất định rất mềm mại”.
Khang Kiều đứng đó chỉ khiến Hoắc Liên Ngao có cảm giác như ôm một khúc xương, còn là loại xương cứng khiến người ta đau nhức nữa.
“Không, cậu không được ôm cô ta.” Hoắc Liên Ngao cảm thấy đây là một lời nhắc nhở cần thiết, Joe không biết tình hình gia đình họ.
“Vì sao?”
“Cậu chỉ cần ôm cô ta là một cái là sẽ không buông ra được, giống như bố mình không bỏ được mẹ cô ta ấy.” Nheo mắt lại, anh nhìn về phía trước: “Trong rừng rậm Amazon có một loài thủy sinh, nhỏ xíu, trông thì có vẻ vô hại. Ban đầu khi chúng bám vào da thịt cậu, cậu chỉ cảm thấy ngứa ngáy, cậu không phòng ngự. Trong lúc cậu đang sơ hở, thật ra chúng đã len lỏi vào trong cơ thể cậu, cùng với thời gian sẽ sinh sôi và phát triển. Tới lúc đó, uy lực của chúng mới thể hiện ra ngoài”.
Rõ ràng Joe không bỏ những lời của anh vào tai. Hoắc Liên Ngao vẫn luôn không hiểu, một người nhanh nhạy như Hoắc Chính Khải sao lại mắc bẫy của một người phụ nữ, sau đó khi gặp Nghê Hải Đường thì anh đã hiểu ra một chút.
Người phụ nữ đó có một khuôn mặt vô hại, ai lại đi đề phòng kiểu sinh vật thơ ngây như loài thỏ chứ.
Khang Kiều là con gái của Nghê Hải Đường, có một khuôn mặt cực kỳ giống mẹ, còn bản chất thì… Tốt nhất Khang Kiều đừng mang bản chất của mẹ cô.
Ít nhất, hiện tại Hoắc Liên Ngao chưa quá căm ghét Khang Kiều.
Đó là một cô gái yên lặng, tới mức người ta thường quên mất sự tồn tại của cô. Nếu không phải vì hôm nay nhìn thấy cô, Hoắc Liên Ngao nghĩ có lẽ anh sắp quên nhân vật này rồi.
Thời gian chầm chậm trôi, ngày này nối tiếp ngày khác, bạn bè của Hoắc Liên Ngao phân thành nhiều tốp. Hôm nay có người từ Đức tới, người Đức đi rồi lại có người từ Mỹ tới, sau đó là bạn từ Anh tới, thi thoảng họ lại tổ chức tiệc tùng ở vườn hoa lộ thiên.
Mùa hè này, mấy chiếc mô tô cool ngầu trong garage của Hoắc Liên Ngao cứ yên lặng nằm đó mãi, chủ nhân của chúng đã lãng quên chúng rồi.
Mùa hè này, Khang Kiều cũng không còn hay mơ tới cô gái chưa biết diện mạo, chết vào một buổi tối nào đó nữa.
Cuối tháng tám, kỳ nghỉ hè gần kết thúc, cũng là lúc Hoắc Liên Ngao sắp về Mỹ. Ngang qua con đường nhỏ bị cây cối che kín mít, thi thoảng lại nghe thấy tiếng Hoắc Liên Ngao an ủi đứa con của người giúp việc già: “Anh sẽ về nhanh thôi, tới lúc đó anh sẽ chọn cho em món quà to nhất, đẹp nhất”.
“Thật không ạ.”
“Đương nhiên rồi.”
Cuộc đối thoại đó, ngữ khí đó là ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu chủ Liên Ngao giống như những gì người khác miêu tả, thân thiện, lịch thiệp, đối với ai cũng tốt.
Hôm nay, một ngày trước khi Hoắc Liên Ngao rời khỏi Brunei.
Chập tối, từ xa Khang Kiều đã nghe thấy tiếng cười của Hoắc Tiểu Phàn, vừa sáng vừa trong. Đây quả thực là lần đầu tiên Khang Kiều thấy Hoắc Tiểu Phàn cười thoải mái như vậy.
Khang Kiều cũng bất giác rướn môi cười. Rốt cuộc Hoắc Tiểu Phàn đang cười gì nhỉ? Cô có chút tò mò, bèn rảo nhanh bước chân.
Qua bóng cây thưa thớt, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn ở phía sau vườn hoa lộ thiên. Nó đứng trên giá đèn đã hỏng, cao khoảng hai mét. Nó cứ đứng đó làm động tác như bay lượn. Sao Hoắc Tiểu Phàn lại chạy ra đó, lỡ ngã xuống thì sao?
Cô nhìn xuống dưới, nụ cười chợt tắt. Trái tim Khang Kiều bỗng nhảy dựng lên. Hoắc Liên Ngao đứng ngay bên cạnh, nhìn tay có vẻ như đang chỉ đạo Hoắc Tiểu Phàn làm gì đó?
Nếu hỏi Khang Kiều thứ quan trọng nhất với cô trên đời này là gì, thì đó chính là Hoắc Tiểu Phàn. Cô luôn ghi nhớ lời Nghê Hải Đường: Ruột thịt như chân tay, máu mủ ruột rà.
Cô co cẳng chạy, căng cổ hét: “Tiểu Phàn, mặc kệ anh ta!”.
Tiểu Phàn, đừng bị lừa bởi những lời ngon ngọt của anh ta, người đó không tốt với em chút nào đâu.
Hai người đó như không nghe thấy tiếng hét của cô vậy. Khi giẫm chân lên bãi cỏ vườn hoa, trái tim Khang Kiều như ngừng đập vì những cảnh tượng trước mắt. Cô cứ thế giương mắt nhìn Hoắc Tiểu Phàn đứng trên giá, dang rộng tay, ngửa ra sau.
Tiểu Phàn…
Hoắc Tiểu Phàn vừa ngửa ra, có một đôi tay đỡ lấy nó. Khang Kiều ngã rạp xuống thảm cỏ. Hoắc Tiểu Phàn được Hoắc Liên Ngao đỡ lấy và anh đồng thời quay mặt về phía cô.
Khang Kiều ngồi sụp dưới đất, thở hồng hộc.
Hoắc Liên Ngao cúi người đặt Hoắc Tiểu Phàn xuống. Hoắc Tiểu Phàn chạy về phía cô, dừng lại trước mặt cô: “Chị, sao chị bị ngã vậy?”.
Khang Kiều giơ tay kéo nó vào lòng. Ban nãy cô còn tưởng cô đánh mất nó rồi, giống như đột ngột đánh mất bà ngoại vào một mùa hè vậy.
Vẫn là một đôi giày bóng đá với hai màu xanh trắng, nhưng đã không phải là đôi Khang Kiều thấy năm ngoái. Bế Hoắc Tiểu Phàn lên, Khang Kiều đứng dậy.
Hoắc Liên Ngao đứng chặn trước mặt cô.
Anh và cô cách nhau một khoảng rất gần. Anh đã không chỉ cao hơn cô một cái đầu nữa, bả vai cũng rộng dài hơn năm ngoái.
Một Hoắc Liên Ngao như vậy đã dần tạo nên cảm giác chèn ép cho đối phương.
“Xem ra bị dọa hết hồn rồi.” Hoắc Liên Ngao giơ tay chặn đường đi của Khang Kiều, “Tưởng tôi giở trò hả? Tưởng tôi lừa nó lên đó rồi giương mắt nhìn nó ngã xuống, sau đó nói với mọi người rằng mọi chuyện không liên quan đến tôi, là nó tự nhảy xuống”.
“Không phải vậy.” Khang Kiều cất giọng khô khốc, nghiêng người né tránh cơ thể Hoắc Liên Ngao đang ép tới.
“Thế tại sao đang yên đang lành mặt lại trắng bệch như ma vậy?” Hoắc Liên Ngao cũng di chuyển nửa bước. Cô và anh lại biến thành đối mặt nhau, hơn nữa lần này còn gần hơn.
Anh cúi người, tập trung nhìn khuôn mặt cô. Khang Kiều nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong đôi đồng tử của anh, quả thật rất giống một Nghê Hải Đường khi bôi lớp phần dày lên mặt.
Khang Kiều quay mặt đi, yên lặng. Sau nhiều lần đối mặt với anh, cô ít nhiều rút ra được chút kinh nghiệm: Không làm gì cả, không nói gì cả, cứ đợi chờ như thế, đợi tới khi Hoắc Liên Ngao cảm thấy nhàm chán, anh sẽ tự đi.
Cô đứng đó, bất động.
“Tiểu Phàn, nói cho chị em biết, ban nãy chúng ta đang chơi trò gì…” Anh dịu dàng hỏi Hoắc Tiểu Phàn.
Thế là, hiếm khi thấy thằng bé cất giọng lảnh lót: “Chị ơi, em và anh Liên Ngao đang chơi trò đỡ người, anh Liên Ngao…”.
Anh Liên Ngao? Xưng hô này lại dấy lên cảnh giác trong lòng Khang Kiều. Cô len lén liếc nhìn Hoắc Liên Ngao, anh dường như rất tập trung nghe Hoắc Tiểu Phàn nói.
Được cổ vũ khích lệ, thằng bé càng hân hoan hơn: “Anh Liên Ngao nói trò chơi này truyền đạt một sự tin tưởng. Em cũng không biết tin tưởng là gì. Anh Liên Ngao nói đó là thứ hay đi chung với dũng khí. Em chỉ cần dũng cảm là người máy của em sẽ quay lại. Thế nên, em đứng đây, em muốn mọi người biết em dũng cảm”.
Xem ra Hoắc Tiểu Phàn vẫn còn nhung nhớ người máy đã tan nát của nó.
“Thế nên, ngày mai anh Liên Ngao sẽ tới tổng bộ của người máy nói với họ Tiểu Phàn đã dũng cảm thế nào.” Hoắc Liên Ngao tiếp lời Tiểu Phàn: “Thế là, mùa hè năm sau, người máy sẽ trở lại bên cạnh Tiểu Phàn, người máy còn mang tới bạn bè của người máy nữa”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến thằng bé bỗng vỗ tay hoan hô.
Trong tiếng reo hò, bờ môi của Hoắc Liên Ngao tiến sát tới Khang Kiều. Bờ môi ấy lướt qua tóc cô, hình thành một khoảng cách sít sao với vành tai cô.
Anh nói với cô bằng một giọng rất khẽ, rất nhẹ: “Thật ra có đỡ em trai cô không còn tùy tâm trạng của tôi, cho dù tôi không đỡ, cũng không ai dám nói gì, vì họ không dám”.
Sống lưng Khang Kiều thẳng tắp.
“Cậu là ai? Các người… đang làm gì?” Có âm thanh thảng thốt vang lên, Hoắc Liên Ngao né mặt, Khang Kiều hơi lùi ra sau.
Người nói câu ấy là Nghê Hải Đường. Bà ta đứng trên con đường nhỏ nối liền vườn hoa và căn nhà. Khi Hoắc Liên Ngao quay đầu, Khang Kiều nhìn rõ những biến hóa nhanh chóng trên khuôn mặt mẹ: Từ ngờ vực chuyển sang kinh ngạc, dịu dàng, cuối cùng cười rạng rỡ.
“Liên Ngao!” Ban nãy bà còn ôm cánh tay, giờ buông thõng hai tay xuống, bước về phía họ, bước chân thể hiện sự xót xa với những loài cây bên dưới. Rồi bà dừng lại, nụ cười càng đậm thêm: “Lúc vào thấy cửa mở, dì còn tưởng…”.
Nghê Hải Đường có lẽ muốn biểu đạt khi vào thì cửa mở, thế nên bà không biết kẻ bất trị nào lén lút chui vào đây, vì vậy ngữ khí có hơi nặng nề.
Hoắc Liên Ngao cũng đứng thẳng dậy, mỉm cười đáp lại.
“Lại cao lên rồi, con sắp cao bằng bố con rồi.” Nghê Hải Đường nói, mang theo biểu cảm may mắn như gặp lại con của bản thân sau nhiều năm xa cách.
“Cảm ơn.” Anh đáp lại hững hờ.
“Có muốn vào trong ngồi một lát không?”
“Được chứ?”
Khang Kiều bế Hoắc Tiểu Phàn rồi nhìn nó.
Giây phút ấy, cô rất hy vọng Tiểu Phàn của cô đừng bao giờ lớn…