Chuyện xảy ra vào buổi tối một ngày cuối tháng năm này, nói theo lời của Nghê Hải Đường là: “Mượn rượu phát điên, cuối cùng mẹ đã dám làm chuyện mẹ muốn từ lâu”.
Tối ấy Nghê Hải Đường đã làm những gì nhỉ. Sau khi uống cạn một chai rượu mạnh, bà đã chạy đến phòng tranh của vợ trước Hoắc Chính Khải, đập tan nát tất cả những bức chân dung của người đó.
Người vợ trước tên là Lâm Chi Hoa. Trong suy nghĩ của Nghê Hải Đường, Lâm Chi Hoa là một người phụ nữ xấu xa, chết rồi thì đi đi còn để lại nhiều chân dung như vậy, rõ ràng là muốn khoe khoang vẻ đẹp của bà ta với những người còn sống.
Nghê Hải Đường thường nói với Khang Kiều: “Khang Kiều, nếu như mẹ chết, con nhất định phải đốt sạch những bức ảnh của mẹ. Mẹ sợ con và Tiểu Phàn nhìn thấy sẽ đau lòng”.
Lâm Chi Hoa và Nghê Hải Đường là hai người phụ nữ sống ở hai đầu thế giới. Nếu nơi Lâm Chi Hoa sinh sống là Bắc Cực thì nơi Nghê Hải Đường sống chính là Nam Cực.
Nửa đêm, căn biệt thự chính nhà họ Hoắc bỗng đèn đuốc sáng chưng.
Khang Kiều được quản gia Diêu đưa vào. Cô luôn bị bảo vệ nhà họ chặn ở ngoài. Khi cô đến căn nhà hào nhoáng ấy thì Nghê Hải Đường đã phá phòng tranh được hơn một tiếng rồi.
Hoắc Chính Khải hiện đang ở Nhật Bản. Khi cuộc điện thoại được gọi tới di động của ông ta, ông ta bảo quản gia Diêu báo cảnh sát, còn bỏ lại một câu: “Mọi việc để Liên Ngao giải quyết”.
Báo cảnh sát? Liên Ngao? Hoắc Liên Ngao ghét Nghê Hải Đường đến mức nào có ai không biết, để anh xử lý ư? Quản gia Diêu còn nói với Khang Kiều: “Mẹ cháu lần này thật sự chọc giận ngài Hoắc rồi”.
Có sợ không? Có, rất sợ.
Khang Kiều run rẩy đứng sau lưng quản gia Diêu. Cô không biết phải làm sao mới ổn, cô thậm chí đã nghĩ tới tình huống Nghê Hải Đường phải ngồi tù, nghĩ tới những phương pháp cực đoan mà Hoắc Liên Ngao có thể dùng để đối phó với mẹ mình.
Khang Kiều thậm chí còn nghĩ không biết có nên quỳ xuống trước mặt anh không.
Vượt qua đám cảnh sát đã có mặt sau khi nhận tin báo, đám bảo vệ nhà họ Hoắc, đám người làm, Khang Kiều bàng hoàng nhìn thấy A Chân. Chắc giờ này A Chân đang cười thầm trong bụng?
Cuối cùng, Khang Kiều đi tới trước mặt Nghê Hải Đường.
Căn phòng tranh được người nhà họ Hoắc coi như báu vật giờ tang thương vô cùng, ánh sáng trong phòng còn tối tăm hơn bên ngoài rất nhiều. Trong phòng có hai người, một người đứng trước cửa sổ, một người ngồi bệt dưới nền nhà.
Người đứng trước cửa sổ là Hoắc Liên Ngao, người ngồi dưới sàn nhà là Nghê Hải Đường.
Quản gia đưa Khang Kiều vào trong phòng tranh rồi đi ra.
Cánh cửa sau lưng được nhẹ nhàng khép lại.
Đôi chân run lập cập bước về phía Nghê Hải Đường. Đây là lần đầu tiên Khang Kiều nhìn thấy mẹ mình như vậy, tóc tai bù xù, quần áo cũng vậy, mùi rượu nồng nặc khắp người, trên mặt nhầy nhụa không rõ là nước mắt hay nước mũi, ánh mắt đục ngầu mang theo men rượu nồng.
Cô gọi một tiếng “mẹ” rồi ngồi xuống bên cạnh Nghê Hải Đường, gương mặt được đặt ở nơi ánh sáng khá đầy đủ để bà phân biệt.
“Khang Kiều?” Bà gọi một tiếng thăm dò.
“Con đây, mẹ.”
Nghê Hải Đường bất ngờ phá lên cười, trong tiếng cười mang theo chút vui sướng không hề đè nén. Bà kéo tay Khang Kiều: “Khang Kiều, chẳng phải mẹ luôn nói sao, mẹ sớm muộn cũng sẽ khiến Lâm…”.
Khang Kiều vội vàng bịt miệng bà lại, Hoắc Liên Ngao còn đang đứng đây.
Nghê Hải Đường lấy tay tách tay của Khang Kiều ra. Người say thường rất thô bạo, móng tay của bà khiến Khang Kiều đau đớn, nhưng cô không thể khiến Hoắc Liên Ngao giận dữ hơn nữa.
Chàng trai đó nhất định sẽ không cho phép tên của mẹ mình xuất hiện trong lời nói của người phụ nữ mà anh luôn khinh bỉ.
Cô cứ bịt miệng mẹ như thế rồi vội vàng bắt chước bà ngoại, nói: “Suỵt, ngoan nào, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi. Mẹ nghe xem, bên ngoài gió rất to, bão sắp đến rồi đấy”.
Khi còn rất nhỏ, Nghê Hải Đường rất sợ bão, bão của Hải Nam luôn kèm theo sấm chớp và dông lốc, thổi cho căn nhà nhỏ bé của họ chao đảo ngả nghiêng, tựa hồ có thể bị cuốn lên trời bất cứ lúc nào.
Vào những đêm bão sắp đến, bà ngoại lại cho mẹ nhấm nháp một chút rượu nhà nấu, rồi dịu dàng nói câu đó.
Bà ngoại bảo đó là lúc mẹ ngoan nhất, không ầm ĩ, không gây chuyện, cũng không lý luận tại sao nhà người ta có thứ này mà nhà mình không có.
Mà quả đúng như vậy, cái đầu của mẹ nhanh chóng ngả vào lòng Khang Kiều.
Đặt Nghê Hải Đường đã ngủ say nằm lên tấm thảm, Khang Kiều quay đầu lại, bóng người đứng trước cửa sổ vẫn duy trì tư thế như lúc cô bước vào.
Dưới tia sáng tối tắm, trông Hoắc Liên Ngao như một pho tượng, mặt anh ẩn khuất không nhìn rõ được biểu cảm.
Một Hoắc Liên Ngao như thế còn khiến cô sợ hãi hơn cả một Hoắc Liên Ngao mồm mép, luôn nói những lời khiến cô bối rối.
Lần mò, Khang Kiều đứng dậy, hai chân nặng như hai hòn núi. Cô từng bước, từng bước tiến về phía anh rồi dừng lại trước mặt anh.
Anh không nói, cô cũng không dám lên tiếng.
Qua lớp rèm cửa có thể nhìn thấy ánh đèn xe cảnh sát chớp nháy đỗ bên ngoài. Khi tới, Khang Kiều còn được quản gia Diêu cho biết Nghê Hải Đường đã dùng chai rượu đập cho đám bảo vệ đầu tóc bê bết máu, bây giờ sống chết còn chưa rõ.
Lấy hết dũng khí, Khang Kiều nói: “Chỉ tại mẹ tôi uống nhiều quá, mong anh đừng giận”.
Không có hồi đáp.
Nói xong, Khang Kiều mới cảm thấy lời mình nghe không ổn. Ngẫm nghĩ, cô sửa lại: “Hoắc Liên Ngao, tại mẹ tôi không phải”.
Đáp lại Khang Kiều vẫn chỉ là một khoảng yên ắng.
“Cầu xin anh, Hoắc Liên Ngao, đừng để đám cảnh sát đó đưa mẹ tôi đi.”
Trầm mặc… sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở.
Khang Kiều lòng hoảng hốt, cô giơ tay chạm vào tay Hoắc Liên Ngao. Cô sờ thấy đầu ngón tay lạnh như băng, khó khăn cất lời:
“Hoắc Liên Ngao, cầu xin anh, chỉ cần anh thả mẹ tôi ra, anh bắt tôi làm chuyện gì tôi cũng chấp nhận.”
Ngón tay lạnh giá cô nắm trong tay mình cuối cùng cũng cử động. Hoắc Liên Ngao rút tay về, quay người lại, đối mặt với cửa sổ, hỏi bằng một ngữ khí rất bình thản: “Có thật là cô sẽ vì mẹ cô làm bất cứ chuyện gì không?”.
Gật đầu chắc nịch rồi cô cất giọng nặng nề: “Đúng vậy”.
“Vậy nếu tôi muốn cô giết người thì sao, gần đây tôi rất chướng mắt một người.”
Im lặng, Khang Kiều bện chặt tay vào nhau.
Rất lâu, rất lâu sau, cô khẽ nói một chữ: “Được”.
Nghê Hải Đường là kiểu người thà uống một trăm viên thuốc ngủ cũng không chịu bị đeo còng số tám, vừa ưa sĩ diện lại vênh váo còn ham hư vinh.
Bóng người đứng trong tối nãy giờ cuối cùng cũng chuyển động, quay đầu lại, tiến lên trước một bước. Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao hiện ra rõ ràng, biểu cảm không khác gì ngày thường, vẫn hờ hững, vẫn cao ngạo.
Khi nhìn rõ rồi, Khang Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm, bình thường là tốt, tốt rồi.
Cơ thể anh hơi đổ về phía trước, Khang Kiều cố gắng không lùi lại né tránh theo bản năng.
Cô cứ đứng thẳng tắp như thế, mặc cho Hoắc Liên Ngao quan sát mình. Khang Kiều nghĩ có lẽ khi cô trả lời chữ “Được” kia, sắc mặt ắt đã nhuốm một màu xám hơi ngả trắng rồi.
Hơi thở phả ra từ nụ cười nhàn nhạt đập vào mặt Khang Kiều, có cảm giác rợn người.
“Đầu gỗ, cô dễ lừa thật, với cái vóc dáng gầy đét như que củi này mà cô muốn đảm nhận nhiệm vụ giết người ư? Tới lúc đó không giết chết người ta ngược lại còn khai ra chủ mưu là tôi thì kết quả còn tệ hại hơn.”
“Tôi sẽ không khai anh ra đâu, tin tôi đi.” Khang Kiều nói, cương quyết như một tráng sỹ.
Nụ cười của Hoắc Liên Ngao càng thêm đậm. Anh giơ tay, đầu ngón tay chống lên trán cô: “Đầu gỗ, cô đáng yêu thật, tôi nghĩ mẹ cô chẳng không ít lần đau đầu vì cái đầu ngốc nghếch của cô đâu nhỉ?”.
“Cầu xin anh đấy, Hoắc Liên Ngao.” Trái tim Khang Kiều càng lúc càng chìm xuống.
“Trông mặt cô tái dại đi kìa.” Hoắc Liên Ngao đứng thẳng dậy, quét ánh nhìn về phía Nghê Hải Đường đang ngáy khò khò, nói: “Đưa mẹ cô về đi, hôi hám chết đi được”.
Khang Kiều bất động, ánh mắt không dám rời khuôn mặt anh một khắc.
Hoắc Liên Ngao khẽ nhíu mày: “Đừng có động một tý là mang đôi mắt cá chết đó ra nhìn tôi nữa. Cô không nghe thấy tôi vừa nói gì sao? Đưa mẹ cô về đi, mẹ tôi ghét nhất là những người uống say bí tỉ”.
Bị Hoắc Liên Ngao nói vậy, Khang Kiều càng sợ hãi hơn, cô lắp bắp, miệng gọi tên anh, tay một lần nữa chạm vào tay anh, cố gắng muốn truyền đạt sự cầu xin trong lòng.
Nhưng vừa chạm vào, Hoắc Liên Ngao đã lập tức né tranh, anh một lần nữa quay mặt ra cửa sổ.
Bàn tay cứng đờ giữa không trung, Khang Kiều ngẩn người nhìn theo bóng lưng Hoắc Liên Ngao.
Có lẽ phải một lúc rất lâu sau, mà cũng có khi chỉ trong khoảnh khắc, Khang Kiều nghe thấy một đoạn tâm sự từ Hoắc Liên Ngao.
“Trước khi trở về Brunei, bà ngoại đã khuyên tôi giải quyết đống chân dung trong phòng mẹ. Bà ngoại nói con người ta cần được giải thoát, bà khuyên chúng tôi tổ chức cho mẹ một triển lãm tranh, đấu giá hết những bức tranh của bà, bao gồm cả chân dung, rồi lấy số tiền đó quyên góp từ thiện trên danh nghĩa của mẹ. Mấy ngày nay tôi và bố vẫn đang suy nghĩ lời của bà ngoại. Bà ngoại nói thì tôi hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, muốn bắt tay vào làm lại quá khó khăn. Mẹ cô…” Ngừng một lát, “Mẹ cô gây chuyện này, thì sau này bố tôi và tôi không cần phải bứt rứt nữa”.
Khang Kiều không hiểu những gì Hoắc Liên Ngao nói.
“Đồ ngốc!” Hoắc Liên Ngao khẽ thở dài: “Ý của những câu vừa rồi là mặc dù quá trình hơi dã man nhưng kết quả vẫn có thể chấp nhận”.
Khang Kiều vẫn mù mờ, cô lấy hết dũng khí gọi tên anh.
“Cô đúng là ngốc không kể hết!” Giọng Hoắc Liên Ngao đã mang theo sự sốt ruột cực độ: “Ý của tôi là cô mau đưa mẹ cô đi ra khỏi đây đi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu. Hơn nữa, không cần điều kiện”.
Khang Kiều gần như không dám tin vào tai mình.
“Còn chưa đi!”
Hoàn hồn lại, Khang Kiều đi về phía Nghê Hải Đường, đi được vài bước lại vội vàng quay người, liên tục cảm ơn Hoắc Liên Ngao, nói rằng cô nhất định sẽ ghi nhớ.
Khi phòng tranh chỉ còn lại mình anh, anh mới cẩn thận chạm lên những khuôn mặt mẹ đã tan nát.
Dưới sự giúp đỡ của quản gia Diêu, Khang Kiều đưa Nghê Hải Đường quay về nhà. Nửa đêm, đứng trước cửa phòng, Khang Kiều kéo vạt áo quản gia Diêu, mọi lời không cần nói đã hiểu.
Vì có thêm mối quan hệ với Chu Tùng An, ông ấy cũng thân thiện với Khang Kiều hơn. Ông ấy thở dài, vỗ vai cô: “Để tôi thử xem có thể nói chuyện với Liên Ngao không, lời tôi nói nó ít nhiều cũng nghe một chút”.
Hôm sau, quản gia Diêu mang tới tin tốt lành, người bảo vệ bị Nghê Hải Đường đánh sáng nay đã khôi phục nhận thức, dưới sự khuyên ngăn của luật sư nhà họ Hoắc, anh ta quyết định hòa giải riêng chuyện này.
“Chính Liên Ngao gọi luật sư tới.” Quản gia Diêu nói với Khang Kiều như vậy, khi thấy Khang Kiều không dám tin, ông ấy lại bổ sung thêm: “Liên Ngao không phải đứa trẻ vô lý, có lúc suy nghĩ của nó còn chín chắn hơn cả những người đã trưởng thành”.
Sau khi quản gia Diêu đi khỏi, Khang Kiều vẫn còn chìm trong bất an. Nỗi bất an đó tới từ những mảnh vụn, những mảnh vỡ tan nát trong phòng tranh, còn có gương mặt của Lâm Chi Hoa được khảm vào trong, có thể đã nứt, có thể xiên xẹo.
Khang Kiều không thể ngờ một Nghê Hải Đường thường ngày chạy vào bước đã kêu mệt, sức trói gà không chặt lại có một sức mạnh kinh khủng như thế.
Bà phá những bức tranh kia, đồng thời cũng làm mình bị thương, hai đôi tay đầy thương tích.
Buổi trưa, Khang Kiều bôi thuốc xong cho Nghê Hải Đường thì bà cũng tỉnh. Lúc đó Khang Kiều đang ngồi trước giường, ánh mắt bà nhìn rất lâu vào vết thương trên bàn tay.
Rất lâu, rất lâu…
“Lần này ông ấy nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ.” Giọng bà tang thương.
Ba ngày tiếp theo, Khang Kiều trải qua trong thấp thỏm, Hoắc Chính Khải từ chối mọi cuộc gọi của Nghê Hải Đường.
Trong ba ngày ấy, bà như con chim sợ cành cong, một tiếng chuông điện thoại cũng khiến sắc mặt bà tái nhợt, may mắn là ba ngày này chẳng xảy ra chuyện gì.
Người bảo vệ kia cũng đã xuất viện, anh ta cầm số tiền luật sư đưa về nhà dưỡng thương.
Ngày thứ tư, sáng sớm Chủ Nhật, dưới sự giúp đỡ của quản gia Diêu, Khang Kiều xuất hiện bên cạnh bể bơi của Hoắc Liên Ngao, nhìn anh lượn qua lượn lại trên mặt nước xanh như một chú cá.
Cô đứng dưới tán ô, quản gia Diêu nói cho cô biết mỗi lần bơi xong, Hoắc Liên Ngao lại tới ngồi dưới ô nghe một chút nhạc, lúc này thường là khi Hoắc Liên Ngao có tâm trạng tốt nhất…
Chuyện xảy ra vào buổi tối một ngày cuối tháng năm này, nói theo lời của Nghê Hải Đường là: “Mượn rượu phát điên, cuối cùng mẹ đã dám làm chuyện mẹ muốn từ lâu”.
Tối ấy Nghê Hải Đường đã làm những gì nhỉ. Sau khi uống cạn một chai rượu mạnh, bà đã chạy đến phòng tranh của vợ trước Hoắc Chính Khải, đập tan nát tất cả những bức chân dung của người đó.
Người vợ trước tên là Lâm Chi Hoa. Trong suy nghĩ của Nghê Hải Đường, Lâm Chi Hoa là một người phụ nữ xấu xa, chết rồi thì đi đi còn để lại nhiều chân dung như vậy, rõ ràng là muốn khoe khoang vẻ đẹp của bà ta với những người còn sống.
Nghê Hải Đường thường nói với Khang Kiều: “Khang Kiều, nếu như mẹ chết, con nhất định phải đốt sạch những bức ảnh của mẹ. Mẹ sợ con và Tiểu Phàn nhìn thấy sẽ đau lòng”.
Lâm Chi Hoa và Nghê Hải Đường là hai người phụ nữ sống ở hai đầu thế giới. Nếu nơi Lâm Chi Hoa sinh sống là Bắc Cực thì nơi Nghê Hải Đường sống chính là Nam Cực.
Nửa đêm, căn biệt thự chính nhà họ Hoắc bỗng đèn đuốc sáng chưng.
Khang Kiều được quản gia Diêu đưa vào. Cô luôn bị bảo vệ nhà họ chặn ở ngoài. Khi cô đến căn nhà hào nhoáng ấy thì Nghê Hải Đường đã phá phòng tranh được hơn một tiếng rồi.
Hoắc Chính Khải hiện đang ở Nhật Bản. Khi cuộc điện thoại được gọi tới di động của ông ta, ông ta bảo quản gia Diêu báo cảnh sát, còn bỏ lại một câu: “Mọi việc để Liên Ngao giải quyết”.
Báo cảnh sát? Liên Ngao? Hoắc Liên Ngao ghét Nghê Hải Đường đến mức nào có ai không biết, để anh xử lý ư? Quản gia Diêu còn nói với Khang Kiều: “Mẹ cháu lần này thật sự chọc giận ngài Hoắc rồi”.
Có sợ không? Có, rất sợ.
Khang Kiều run rẩy đứng sau lưng quản gia Diêu. Cô không biết phải làm sao mới ổn, cô thậm chí đã nghĩ tới tình huống Nghê Hải Đường phải ngồi tù, nghĩ tới những phương pháp cực đoan mà Hoắc Liên Ngao có thể dùng để đối phó với mẹ mình.
Khang Kiều thậm chí còn nghĩ không biết có nên quỳ xuống trước mặt anh không.
Vượt qua đám cảnh sát đã có mặt sau khi nhận tin báo, đám bảo vệ nhà họ Hoắc, đám người làm, Khang Kiều bàng hoàng nhìn thấy A Chân. Chắc giờ này A Chân đang cười thầm trong bụng?
Cuối cùng, Khang Kiều đi tới trước mặt Nghê Hải Đường.
Căn phòng tranh được người nhà họ Hoắc coi như báu vật giờ tang thương vô cùng, ánh sáng trong phòng còn tối tăm hơn bên ngoài rất nhiều. Trong phòng có hai người, một người đứng trước cửa sổ, một người ngồi bệt dưới nền nhà.
Người đứng trước cửa sổ là Hoắc Liên Ngao, người ngồi dưới sàn nhà là Nghê Hải Đường.
Quản gia đưa Khang Kiều vào trong phòng tranh rồi đi ra.
Cánh cửa sau lưng được nhẹ nhàng khép lại.
Đôi chân run lập cập bước về phía Nghê Hải Đường. Đây là lần đầu tiên Khang Kiều nhìn thấy mẹ mình như vậy, tóc tai bù xù, quần áo cũng vậy, mùi rượu nồng nặc khắp người, trên mặt nhầy nhụa không rõ là nước mắt hay nước mũi, ánh mắt đục ngầu mang theo men rượu nồng.
Cô gọi một tiếng “mẹ” rồi ngồi xuống bên cạnh Nghê Hải Đường, gương mặt được đặt ở nơi ánh sáng khá đầy đủ để bà phân biệt.
“Khang Kiều?” Bà gọi một tiếng thăm dò.
“Con đây, mẹ.”
Nghê Hải Đường bất ngờ phá lên cười, trong tiếng cười mang theo chút vui sướng không hề đè nén. Bà kéo tay Khang Kiều: “Khang Kiều, chẳng phải mẹ luôn nói sao, mẹ sớm muộn cũng sẽ khiến Lâm…”.
Khang Kiều vội vàng bịt miệng bà lại, Hoắc Liên Ngao còn đang đứng đây.
Nghê Hải Đường lấy tay tách tay của Khang Kiều ra. Người say thường rất thô bạo, móng tay của bà khiến Khang Kiều đau đớn, nhưng cô không thể khiến Hoắc Liên Ngao giận dữ hơn nữa.
Chàng trai đó nhất định sẽ không cho phép tên của mẹ mình xuất hiện trong lời nói của người phụ nữ mà anh luôn khinh bỉ.
Cô cứ bịt miệng mẹ như thế rồi vội vàng bắt chước bà ngoại, nói: “Suỵt, ngoan nào, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi. Mẹ nghe xem, bên ngoài gió rất to, bão sắp đến rồi đấy”.
Khi còn rất nhỏ, Nghê Hải Đường rất sợ bão, bão của Hải Nam luôn kèm theo sấm chớp và dông lốc, thổi cho căn nhà nhỏ bé của họ chao đảo ngả nghiêng, tựa hồ có thể bị cuốn lên trời bất cứ lúc nào.
Vào những đêm bão sắp đến, bà ngoại lại cho mẹ nhấm nháp một chút rượu nhà nấu, rồi dịu dàng nói câu đó.
Bà ngoại bảo đó là lúc mẹ ngoan nhất, không ầm ĩ, không gây chuyện, cũng không lý luận tại sao nhà người ta có thứ này mà nhà mình không có.
Mà quả đúng như vậy, cái đầu của mẹ nhanh chóng ngả vào lòng Khang Kiều.
Đặt Nghê Hải Đường đã ngủ say nằm lên tấm thảm, Khang Kiều quay đầu lại, bóng người đứng trước cửa sổ vẫn duy trì tư thế như lúc cô bước vào.
Dưới tia sáng tối tắm, trông Hoắc Liên Ngao như một pho tượng, mặt anh ẩn khuất không nhìn rõ được biểu cảm.
Một Hoắc Liên Ngao như thế còn khiến cô sợ hãi hơn cả một Hoắc Liên Ngao mồm mép, luôn nói những lời khiến cô bối rối.
Lần mò, Khang Kiều đứng dậy, hai chân nặng như hai hòn núi. Cô từng bước, từng bước tiến về phía anh rồi dừng lại trước mặt anh.
Anh không nói, cô cũng không dám lên tiếng.
Qua lớp rèm cửa có thể nhìn thấy ánh đèn xe cảnh sát chớp nháy đỗ bên ngoài. Khi tới, Khang Kiều còn được quản gia Diêu cho biết Nghê Hải Đường đã dùng chai rượu đập cho đám bảo vệ đầu tóc bê bết máu, bây giờ sống chết còn chưa rõ.
Lấy hết dũng khí, Khang Kiều nói: “Chỉ tại mẹ tôi uống nhiều quá, mong anh đừng giận”.
Không có hồi đáp.
Nói xong, Khang Kiều mới cảm thấy lời mình nghe không ổn. Ngẫm nghĩ, cô sửa lại: “Hoắc Liên Ngao, tại mẹ tôi không phải”.
Đáp lại Khang Kiều vẫn chỉ là một khoảng yên ắng.
“Cầu xin anh, Hoắc Liên Ngao, đừng để đám cảnh sát đó đưa mẹ tôi đi.”
Trầm mặc… sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở.
Khang Kiều lòng hoảng hốt, cô giơ tay chạm vào tay Hoắc Liên Ngao. Cô sờ thấy đầu ngón tay lạnh như băng, khó khăn cất lời:
“Hoắc Liên Ngao, cầu xin anh, chỉ cần anh thả mẹ tôi ra, anh bắt tôi làm chuyện gì tôi cũng chấp nhận.”
Ngón tay lạnh giá cô nắm trong tay mình cuối cùng cũng cử động. Hoắc Liên Ngao rút tay về, quay người lại, đối mặt với cửa sổ, hỏi bằng một ngữ khí rất bình thản: “Có thật là cô sẽ vì mẹ cô làm bất cứ chuyện gì không?”.
Gật đầu chắc nịch rồi cô cất giọng nặng nề: “Đúng vậy”.
“Vậy nếu tôi muốn cô giết người thì sao, gần đây tôi rất chướng mắt một người.”
Im lặng, Khang Kiều bện chặt tay vào nhau.
Rất lâu, rất lâu sau, cô khẽ nói một chữ: “Được”.
Nghê Hải Đường là kiểu người thà uống một trăm viên thuốc ngủ cũng không chịu bị đeo còng số tám, vừa ưa sĩ diện lại vênh váo còn ham hư vinh.
Bóng người đứng trong tối nãy giờ cuối cùng cũng chuyển động, quay đầu lại, tiến lên trước một bước. Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao hiện ra rõ ràng, biểu cảm không khác gì ngày thường, vẫn hờ hững, vẫn cao ngạo.
Khi nhìn rõ rồi, Khang Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm, bình thường là tốt, tốt rồi.
Cơ thể anh hơi đổ về phía trước, Khang Kiều cố gắng không lùi lại né tránh theo bản năng.
Cô cứ đứng thẳng tắp như thế, mặc cho Hoắc Liên Ngao quan sát mình. Khang Kiều nghĩ có lẽ khi cô trả lời chữ “Được” kia, sắc mặt ắt đã nhuốm một màu xám hơi ngả trắng rồi.
Hơi thở phả ra từ nụ cười nhàn nhạt đập vào mặt Khang Kiều, có cảm giác rợn người.
“Đầu gỗ, cô dễ lừa thật, với cái vóc dáng gầy đét như que củi này mà cô muốn đảm nhận nhiệm vụ giết người ư? Tới lúc đó không giết chết người ta ngược lại còn khai ra chủ mưu là tôi thì kết quả còn tệ hại hơn.”
“Tôi sẽ không khai anh ra đâu, tin tôi đi.” Khang Kiều nói, cương quyết như một tráng sỹ.
Nụ cười của Hoắc Liên Ngao càng thêm đậm. Anh giơ tay, đầu ngón tay chống lên trán cô: “Đầu gỗ, cô đáng yêu thật, tôi nghĩ mẹ cô chẳng không ít lần đau đầu vì cái đầu ngốc nghếch của cô đâu nhỉ?”.
“Cầu xin anh đấy, Hoắc Liên Ngao.” Trái tim Khang Kiều càng lúc càng chìm xuống.
“Trông mặt cô tái dại đi kìa.” Hoắc Liên Ngao đứng thẳng dậy, quét ánh nhìn về phía Nghê Hải Đường đang ngáy khò khò, nói: “Đưa mẹ cô về đi, hôi hám chết đi được”.
Khang Kiều bất động, ánh mắt không dám rời khuôn mặt anh một khắc.
Hoắc Liên Ngao khẽ nhíu mày: “Đừng có động một tý là mang đôi mắt cá chết đó ra nhìn tôi nữa. Cô không nghe thấy tôi vừa nói gì sao? Đưa mẹ cô về đi, mẹ tôi ghét nhất là những người uống say bí tỉ”.
Bị Hoắc Liên Ngao nói vậy, Khang Kiều càng sợ hãi hơn, cô lắp bắp, miệng gọi tên anh, tay một lần nữa chạm vào tay anh, cố gắng muốn truyền đạt sự cầu xin trong lòng.
Nhưng vừa chạm vào, Hoắc Liên Ngao đã lập tức né tranh, anh một lần nữa quay mặt ra cửa sổ.
Bàn tay cứng đờ giữa không trung, Khang Kiều ngẩn người nhìn theo bóng lưng Hoắc Liên Ngao.
Có lẽ phải một lúc rất lâu sau, mà cũng có khi chỉ trong khoảnh khắc, Khang Kiều nghe thấy một đoạn tâm sự từ Hoắc Liên Ngao.
“Trước khi trở về Brunei, bà ngoại đã khuyên tôi giải quyết đống chân dung trong phòng mẹ. Bà ngoại nói con người ta cần được giải thoát, bà khuyên chúng tôi tổ chức cho mẹ một triển lãm tranh, đấu giá hết những bức tranh của bà, bao gồm cả chân dung, rồi lấy số tiền đó quyên góp từ thiện trên danh nghĩa của mẹ. Mấy ngày nay tôi và bố vẫn đang suy nghĩ lời của bà ngoại. Bà ngoại nói thì tôi hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, muốn bắt tay vào làm lại quá khó khăn. Mẹ cô…” Ngừng một lát, “Mẹ cô gây chuyện này, thì sau này bố tôi và tôi không cần phải bứt rứt nữa”.
Khang Kiều không hiểu những gì Hoắc Liên Ngao nói.
“Đồ ngốc!” Hoắc Liên Ngao khẽ thở dài: “Ý của những câu vừa rồi là mặc dù quá trình hơi dã man nhưng kết quả vẫn có thể chấp nhận”.
Khang Kiều vẫn mù mờ, cô lấy hết dũng khí gọi tên anh.
“Cô đúng là ngốc không kể hết!” Giọng Hoắc Liên Ngao đã mang theo sự sốt ruột cực độ: “Ý của tôi là cô mau đưa mẹ cô đi ra khỏi đây đi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu. Hơn nữa, không cần điều kiện”.
Khang Kiều gần như không dám tin vào tai mình.
“Còn chưa đi!”
Hoàn hồn lại, Khang Kiều đi về phía Nghê Hải Đường, đi được vài bước lại vội vàng quay người, liên tục cảm ơn Hoắc Liên Ngao, nói rằng cô nhất định sẽ ghi nhớ.
Khi phòng tranh chỉ còn lại mình anh, anh mới cẩn thận chạm lên những khuôn mặt mẹ đã tan nát.
Dưới sự giúp đỡ của quản gia Diêu, Khang Kiều đưa Nghê Hải Đường quay về nhà. Nửa đêm, đứng trước cửa phòng, Khang Kiều kéo vạt áo quản gia Diêu, mọi lời không cần nói đã hiểu.
Vì có thêm mối quan hệ với Chu Tùng An, ông ấy cũng thân thiện với Khang Kiều hơn. Ông ấy thở dài, vỗ vai cô: “Để tôi thử xem có thể nói chuyện với Liên Ngao không, lời tôi nói nó ít nhiều cũng nghe một chút”.
Hôm sau, quản gia Diêu mang tới tin tốt lành, người bảo vệ bị Nghê Hải Đường đánh sáng nay đã khôi phục nhận thức, dưới sự khuyên ngăn của luật sư nhà họ Hoắc, anh ta quyết định hòa giải riêng chuyện này.
“Chính Liên Ngao gọi luật sư tới.” Quản gia Diêu nói với Khang Kiều như vậy, khi thấy Khang Kiều không dám tin, ông ấy lại bổ sung thêm: “Liên Ngao không phải đứa trẻ vô lý, có lúc suy nghĩ của nó còn chín chắn hơn cả những người đã trưởng thành”.
Sau khi quản gia Diêu đi khỏi, Khang Kiều vẫn còn chìm trong bất an. Nỗi bất an đó tới từ những mảnh vụn, những mảnh vỡ tan nát trong phòng tranh, còn có gương mặt của Lâm Chi Hoa được khảm vào trong, có thể đã nứt, có thể xiên xẹo.
Khang Kiều không thể ngờ một Nghê Hải Đường thường ngày chạy vào bước đã kêu mệt, sức trói gà không chặt lại có một sức mạnh kinh khủng như thế.
Bà phá những bức tranh kia, đồng thời cũng làm mình bị thương, hai đôi tay đầy thương tích.
Buổi trưa, Khang Kiều bôi thuốc xong cho Nghê Hải Đường thì bà cũng tỉnh. Lúc đó Khang Kiều đang ngồi trước giường, ánh mắt bà nhìn rất lâu vào vết thương trên bàn tay.
Rất lâu, rất lâu…
“Lần này ông ấy nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ.” Giọng bà tang thương.
Ba ngày tiếp theo, Khang Kiều trải qua trong thấp thỏm, Hoắc Chính Khải từ chối mọi cuộc gọi của Nghê Hải Đường.
Trong ba ngày ấy, bà như con chim sợ cành cong, một tiếng chuông điện thoại cũng khiến sắc mặt bà tái nhợt, may mắn là ba ngày này chẳng xảy ra chuyện gì.
Người bảo vệ kia cũng đã xuất viện, anh ta cầm số tiền luật sư đưa về nhà dưỡng thương.
Ngày thứ tư, sáng sớm Chủ Nhật, dưới sự giúp đỡ của quản gia Diêu, Khang Kiều xuất hiện bên cạnh bể bơi của Hoắc Liên Ngao, nhìn anh lượn qua lượn lại trên mặt nước xanh như một chú cá.
Cô đứng dưới tán ô, quản gia Diêu nói cho cô biết mỗi lần bơi xong, Hoắc Liên Ngao lại tới ngồi dưới ô nghe một chút nhạc, lúc này thường là khi Hoắc Liên Ngao có tâm trạng tốt nhất…