Như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây phía tây
Cành liễu vàng ven sông
Như nàng dâu trong hoàng hôn
Thân hình nàng in trên mặt nước
Bồng bềnh trong trái tim tôi
Lớp rêu xanh trên mặt bùn
Mịn màng vẫy vẫy dưới đáy sông
Trong làn sóng mềm mại hồ Khang
Tôi cam lòng làm ngọn cỏ nước
Dòng sông ẩn dưới vòm cây du
Không phải sông, là dải cầu vồng
Vụn tan trong lớp bèo trôi dạt
Giấc mơ như cầu vồng lắng đọng
Tìm giấc mơ? Hãy chống một cây sào
Chèo đến lớp cỏ kia xanh hơn
Thuyền chở đầy sao sáng
Cất tiếng hát lấp lánh ánh sao
Nhưng giọng tôi không cất lên được
Âm thầm là cây sáo tạm biệt
Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay
Tôi lặng lẽ ra đi
Cũng như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy vẫy cánh tay áo
Không mang theo một áng mây trời
Tạm biệt Khang Kiều – Từ Chí Ma
Trên bức tường chính diện trong căn hộ của Miêu Tiểu Cơ có treo một bức tranh đề chữ, lời đề từ là lời bài thư Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma, được viết bằng chữ thể Tống bằng mực chìm màu đen bên cạnh tấm khung màu trắng. Đó là tác phẩm do Miêu Tiểu Cơ và bố cùng nhau hoàn thành, chữ do bố viết. Năm xưa khi còn nhỏ, cô từng bám riết lấy bố để cô được vẽ, cuối cùng bố nắm lấy tay cô, nắn nót viết dòng chữ cuối cùng: Tạm biệt Khang Kiều.
Sau khi bố qua đời, bức tranh ấy cũng theo cô vượt qua biển lớn.
Người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đối diện bức tường, đẹp như một bức tượng bị thời gian ngưng đọng. Anh đứng quá lâu, lâu tới nỗi cốc nước Miêu Tiểu Cơ chuẩn bị cho anh cũng đã nguội lạnh.
Hôm nay là Chủ nhật, đã ba ngày trôi qua kể từ hôm Miêu Tiểu Cơ bị đẩy xuống bể bơi. Tối đó cô được trợ lý của Hoắc Liên Ngao đưa về nhà, người ấy tên Giản Liêu.
“Tôi hy vọng cô đừng biến thành một Đường Vũ Huyên thứ hai, cho dù cô muốn cũng không thể trở thành cô ấy được.” Đây là những lời Giản Liêu nói với Miêu Tiểu Cơ trên đường về nhà, dường như sợ chưa đủ rõ ràng, Giản Liêu còn kể qua cho cô nghe một vài chuyện trước kia của Hoắc Liên Ngao và Đường Vũ Huyên.
Khi còn chưa biết tới Hoắc Liên Ngao, Miêu Tiểu Cơ đã quen Đường Vũ Huyên trước rồi. Đường Vũ Huyên là một nhân vật kiểu công chúa trong giới người Hoa, còn là người tình trong mộng của rất nhiều người đàn ông, nhưng cũng là nhân vật bị đám phụ nữ căm ghét. Họ thường lén lén lút lút truyền tai nhau một chuyện: Đường Vũ Huyên từng tự sát vì một người đàn ông.
Lúc ấy, Miêu Tiểu Cơ không hề nghĩ nhiều về câu nói này, cùng lắm chỉ mang theo tâm trạng đố kỵ và một chút ganh ghét con gái mà thôi.
Nghe xong lời của Giản Liêu, Miêu Tiểu Cơ bắt đầu tin vào câu chuyện Đường Vũ Huyên từng tự sát.
Chuyện tình giữa họ giống một bộ phim tình cảm hơn, một bộ phim được gắn mác “oan gia vui vẻ”: Đường Vũ Huyên và đám bạn của mình đánh cược sẽ hạ gục được một Hoắc Liên Ngao từng bỏ rơi rất nhiều cô gái, sau đó tàn nhẫn đá đít anh. Ban đầu, mối quan hệ giữa họ là một kẻ đi săn và một con mồi. Nhưng về sau, diễn biến câu chuyện có bước ngoặt, Hoắc Liên Ngao trở thành người đi săn còn Đường Vũ Huyên cam tâm tình nguyện hóa thân thành con mồi.
Lần đầu tiên hai người họ ầm ĩ nói chia tay, Đường Vũ Huyên đã “ngã gãy chân”, lần chia tay thứ hai thì “ngộ độc thực phẩm”, đến lần thứ ba thì nâng cấp thành “tai nạn giao thông”.
Còn lần thứ tư…
Cùng với vô vàn những chuyện ly ly hợp hợp, họ một mực nói với bên ngoài rằng: “Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè”. Cô ta thay bạn trai liên tùng tục, còn anh thì cách một khoảng thời gian lại hẹn hò với một cô gái khác.
“Nhưng tới cuối cùng vẫn chỉ có cái tên Đường Vũ Huyên gắn bên cạnh Hoắc Liên Ngao lâu nhất.” Giản Liêu tổng kết về chuyện tình của họ bằng câu nói ấy: “Ba phần lợi ích, ba phần thương hại, ba phần lâu ngày sinh tình, đây chính là lý do tối nay ngài Hoắc chọn đưa Đường Vũ Huyên về nhà”.
Ba phần lợi ích, ba phần thương hại, ba lần lâu ngày sinh tình? Vậy chẳng phải vẫn sót một phần ư? Miêu Tiểu Cơ vừa mở miệng, câu nói này đã bật ra.
Giản Liêu cũng cười nhưng không nói gì thêm.
Giữa tiếng cười của Giản Liêu, cõi lòng Miêu Tiểu Cơ lại nặng trịch. Vài tiếng sau khi trở về căn hộ, cô bỗng cảm thấy toàn thân nóng ran như lò thiêu. Cô đã sốt, khám bác sỹ, uống thuốc xong, Miêu Tiểu Cơ mê man ngủ hai ngày hai đêm. Trong khoảng thời gian ấy, cô còn làm một việc: Chủ động gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao.
Miêu Tiểu Cơ không có số di động của Hoắc Liên Ngao, đành liên lạc với Giản Liêu. Giản Liêu hứa sẽ báo lại việc cô bị ốm tới anh.
Gọi xong, Miêu Tiểu Cơ bắt đầu chờ đợi, cứ thế chờ suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Ngày thứ ba, sức khỏe của Miêu Tiểu Cơ đã hồi phục trở lại.
Hôm nay, New York có tuyết rơi, những bông tuyết trắng như lông ngỗng khiến cả thành phố Táo đẹp như một thế giới cổ tích, đi tới đâu cũng một màu trắng xóa.
Khi đường phố đã lên đèn thì chuông cửa nhà Miêu Tiểu Cơ vang lên. Mở cửa ra, cô thấy người bạn cùng phòng tên Jessiaca đang đứng trước cửa, sau lưng là Hoắc Liên Ngao.
Anh đứng đó, sau lưng là tuyết trắng và phố dài, những bông tuyết rơi xuống chiếc áo dạ dài của anh đã khô lại, toát lên một vẻ cổ điển, lãng mạn, tuyệt diệu. Người đàn ông ấy, đạp tuyết mà tới.
Giây phút đó, Miêu Tiểu Cơ đã hạ một quyết tâm. Cô sẽ bỏ ra một trăm đô la Mỹ để Jessica và bạn trai của cô ấy tìm một khách sạn không tệ, ngủ qua đêm.
Jessica cầm tiền và đi mất, Hoắc Liên Ngao thì mở cửa đi vào.
Từ lúc anh vào, ngọn lửa nhỏ trong lòng Miêu Tiểu Cơ đã bắt đầu không nghe lời. Cà phê bất cẩn đổ xuống nền nhà, quên mất túi trà để ở đâu, cuối cùng cô chỉ còn cách rót nước mời anh.
Hoắc Liên Ngao hoàn toàn đối lập với một Miêu Tiểu Cơ chân tay bấn loạn. Anh chỉ yên lặng đứng trước bức tranh đề chữ, đứng rất lâu. Cô đã rót cho anh cốc nước thứ ba rồi mà chính nó cũng đã nguội ngơ nguội ngắt.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối thui.
Cô cầm cốc nước lạnh, đi từng bước, từng bước ra sau lưng Hoắc Liên Ngao, lấy hết dũng khí… lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì, anh đã nói trước.
“Xấu thật.” Giống như anh gắn thêm một con mắt sau lưng, lại như đang tự lẩm bẩm cho cô nghe, nghe kỹ còn như vọng lại một tiếng thở dài xa xôi.
Sau vài giây Miêu Tiểu Cơ mới hiểu “xấu thật” của anh chỉ cái gì.
Khi nói câu đó, ngón tay Hoắc Liên Ngao đang chỉ vào câu đề từ cuối cùng trên bức tranh, nói chính xác là hai chữ cuối cùng: Khang Kiều.
Đúng là hơi xấu. Khi viết hai câu ấy, Miêu Tiểu Cơ còn nhớ mình đã lẩm bẩm: Bố ơi, sao hai chữ này nhiều nét quá vậy?
Khi đó cô còn có chút bực bội, khiến hai chỡ ấy như dính vào nhau, nét cuối cùng còn ngoằn ngoèo như rắn bò.
Ngượng ngịu đứng sau lưng anh, cô giải thích tâm trạng khi đó: “Phải, đúng là rất xấu, nhưng lúc đó tay em quá nhỏ, bút lông lại to, mà hai cái chữ ‘Khang Kiều’ lại nhiều nét”.
Nói cả một đoạn dài xong, Miêu Tiểu Cơ mới khẽ gọi một tiếng: “Hoắc Liên Ngao”.
Không có hồi đáp.
“Hoắc Liên Ngao.” Cô cao giọng hơn một chút.
“Chuyện gì?” Anh chỉ hờ hững đáp lại như vậy, còn không quay đầu: “Nghe nói em bị bệnh? Đỡ chút nào chưa?”.
Miêu Tiểu Cơ gật đầu.
Giống như nhìn thấy cả cái gật đầu của cô vậy, Hoắc Liên Ngao vẫn đứng quay lưng lại, “ừm” một tiếng.
Chiếc đồng hồ trên tường đang chỉ chín giờ đúng, bầu trời ngoài cửa sổ càng tối đen hơn. Miêu Tiểu Cơ đứng đối diện chiếc gương, hít sâu một hơi. Một người học mỹ thuật như cô biết cách làm thế nào để tự trang điểm cho mình, làm thế nào mới thể hiện được vẻ khêu gợi của mình.
Ngực không đủ lớn cũng không sao, chỉ cần đạt được hiệu quả nửa kín nửa hở là được.
Chiếc váy dài ấy hờ hững khoác lên người. Dưới hiệu quả lấp ló của ánh đèn, cô kéo mái tóc dài bằng một nửa chiếc váy ra trước ngực, cứ thế đứng ra trước mặt Hoắc Liên Ngao.
Nhưng Hoắc Liên Ngao hoàn toàn không cho cô cơ hội thể hiện bản thân. Câu nói khẽ khàng của anh đã khiến trái tim Miêu Tiểu Cơ rớt xuống vực thẳm.
“Miêu Tiểu Cơ, em còn nhớ những lời tôi nói với em không? Tôi không thích bị làm phiền, tôi nhớ lúc đó em đã hứa sẽ không chủ động liên lạc với tôi.”
“Nhưng…” Khó khăn lên tiếng, cô muốn nói vì em bị bệnh.
“Tôi hiểu.” Biểu cảm trên gương mặt anh mang theo chút nghi hoặc: “Con người ta lúc bệnh luôn cực kỳ yếu ớt”.
Miêu Tiểu Cơ thở phào một hơi, muốn tiến lên…
“Nhưng hiểu thì hiểu, em đã phạm phải sai lầm nguyên tắc. Miêu Tiểu Cơ, em là một cô gái thông minh, chuyện tiếp theo đây không cần tôi nói chi tiết chắc em cũng hiểu, đúng không?” Anh nhìn cô, nói rất dịu dàng, nhưng đáy mắt chỉ còn một mảng mơ hồ, xa cách.
Cụp mắt xuống, Hoắc Liên Ngao đứng lên khỏi chiếc sô pha đơn duy nhất trong phòng. Miêu Tiểu Cơ giành cơ hội đứng trước mặt anh, lẩm bẩm: “Hoắc Liên Ngao, em không hiểu”…
Thật ra thì cô hiểu rất rõ, ý tứ của Hoắc Liên Ngao không thể đơn giản hơn: Em đã phạm vào nguyên tắc, duyên phận của chúng ta đã cạn.
Nói xong câu “Cố gắng nghỉ ngơi” rồi anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, đi về phía cửa phòng. Ngừng một lát, Miêu Tiểu Cơ cũng đuổi theo.
“Hoắc Liên Ngao, em đồng ý chia tay, nhưng!” Giọng cô run run: “Ngày mai chúng ta hãy chia tay được không, tối nay em muốn ở bên anh!”.
Làm như không nghe thấy lời cô nói, anh tiếp tục đi ra phía cửa.
“Đứng lại, Hoắc Liên Ngao, anh đứng lại cho em!” Miêu Tiểu Cơ hét toáng lên.
Câu nói của cô đã thành công khiến Hoắc Liên Ngao dừng bước.
Lấy hết dũng khí, cô nói: “Em hy vọng người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của em tên là Hoắc Liên Ngao”.
Anh quay đầu lại, cô giật ngón tay, chiếc váy hờ hững trượt xuống khỏi người, đằng sau không có một thứ đồ lót nào.
Cô trần trụi đứng trước mặt mà anh vẫn coi như không khí. Ánh mắt anh vượt qua cô, nhìn lên bức tường sau lưng, dòng chữ đề tựa vẫn rất nổi bật: Tạm biệt Khang Kiều.
Lại quay về cô, ngưng đọng trong ánh mắt ấy chỉ còn là tuyết băng lạnh.
“Sau đó thì sao? Có phải sau đó cô sẽ dán lần đầu tiên lên, để mỗi ngày gặm nhấm, tự mình say đắm, tự nghĩ rằng mình đã từng hoàn toàn nhập tâm yêu một người. Xin lỗi, đó chỉ là cô, hình như cô quên mất rằng chuyện nam nữ hoan ái vốn chỉ là quan hệ giữa hai giới tính. Miêu Tiểu Cơ, nếu vài phút trước tôi còn đôi chút thiện cảm với cô thì những lời ngu ngốc ban nãy cô nói đã thành công khiến thiện cảm biến thành chán ghét. Cô có biết không, tôi ghét nhất là loại phụ nữ mang lần đầu tiên của mình ra làm quân cờ.”
Giữa bầu không khí lạnh nhạt ấy, Miêu Tiểu Cơ lại dám nói: “Em không hề, em không hề coi lần đầu của mình là quân cờ”.
“Cô có dám thừa nhận cô không có chút ý đồ nào không?” Anh nhìn với vẻ khinh bỉ: “Cho dù không thể ở bên anh ấy, mình cũng phải khiến anh ấy nhớ tới mình”.
Muốn phản bác anh nhưng cô lại không nói được câu nào. Anh đã nói ra suy nghĩ được giấu tận sâu trong đáy lòng cô: Nhớ kỹ nước mắt và đau khổ của mình.
Ánh mắt anh lướt từ đỉnh đầu xuống ngón chân cô, trong vài giây ngắn ngủi lại quay về phía bức tường, noi: “Đối với tôi mà nói, đó chỉ là một lớp màng thôi, không có gì đáng để nhung nhớ cả”.
Hoắc Liên Ngao mặc lại quần áo lên cho cô. Cô đứng đờ ra tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng anh ra đi.
Rất lâu, rất lâu về sau, Miêu Tiểu Cơ vẫn còn nhớ ra ngữ khí của Hoắc Liên Ngao khi nói câu cuối cùng, đằng sau vẻ ghê tởm là một nỗi đau, chỉ có nỗi đau đứng cạnh nỗi đau.
Tới tuần tiếp theo, Miêu Tiểu Cơ tới hộp đêm tìm Hoắc Liên Ngao. Cô không tìm được anh, ngược lại Giản Liêu giao cho cô một chiếc chìa khóa xe.
Ném mạnh chiếc chìa khóa xuống đất, Giản Liêu nói với cô: Nếu lần sau còn tìm Hoắc Liên Ngao, có lẽ cô sẽ nhận được một chiếc chìa khóa nhà. Ý tứ của anh ấy là cô đừng tự chuốc thêm nhục nhã.
Về sau, Miêu Tiểu Cơ không tới tìm Hoắc Liên Ngao nữa.
Tuần đầu tiên của năm 2014, Miêu Tiểu Cơ nghe được một tin tức: Hoắc Liên Ngao lại hẹn hò với một cô gái mới, cô gái đó ngực to, eo thon, chân dài, mặt xinh đẹp. Còn Đường Vũ Huyên cũng thay bạn trai mới. Vài ngày sau, báo chí lại chụp được một số kiểu ảnh, Đường Vũ Huyên và bạn trai mới cùng Hoắc Liên Ngao và bạn gái mới cùng xuất hiện trên bờ biển, tắm mình trong ánh nắng.
Nhìn những bức ảnh đó kiểu gì cũng thấy thật ra Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao mới là một đôi thật sự.
Khi ấy, Miêu Tiểu Cơ chợt nhớ tới lời Giản Liêu nói: “Nhưng tới cuối cùng vẫn chỉ có cái tên Đường Vũ Huyên gắn bên cạnh Hoắc Liên Ngao lâu nhất…”.