Cầu cảng hình chữ T, cũng chỉ dài mười mấy mét. Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đứng trên cầu.
Khang Kiều không dám dịch chuyển bước chân. Ban nãy lúc ngồi trên thuyền, người lái thuyền không cẩn thận nhổ nước bọt dính vào áo sơ mi của Hoắc Liên Ngao. Người đó có một hàm răng vàng khè, vừa nhìn đã biết là con nghiện thuốc. Khi ấy Khang Kiều cảm thấy ánh mắt Hoắc Liên Ngao nhìn cô như muốn móc con ngươi của cô ra giải hận vậy: Đều tại cô, tôi mới phải tới nơi quỷ quái này.
Khi Hoắc Liên Ngao quay đầu nhìn cô, Khang Kiều xoay mặt đi, giả vờ ngắm biển. Gió thổi câu nói của anh tới bên cô: Đầu gỗ, đến đây.
Không thể giả vờ không nghe thấy câu này được. Cô cúi đầu đi đến bên cạnh Hoắc Liên Ngao, còn chưa kịp đứng vững thì tay đã bị anh bắt lấy, hơn nữa anh còn dùng sức rất mạnh, kéo cô đi về một phía nào đó.
Dừng lại trước khách sạn ở cầu cảng, Khang Kiều có phần mơ hồ. Cô hỏi Hoắc Liên Ngao: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”.
Hoắc Liên Ngao không trả lời cô, họ một trước một sau đi lên cầu thang bước vào khách sạn bằng gỗ.
Nhìn sắc trời, Khang Kiều lại nói: “Hoắc Liên Ngao, bây giờ chúng ta phải gọi xe về ngay, anh xem, trời sắp tối rồi”.
Có một đôi nam nữ từ trên thềm bước xuống, cử chỉ thân mật. Khang Kiều bỗng chốc thấp thỏm, giữ chặt tay vào tay vịn của tam cấp, miệng nói liên tục: “Hoắc Liên Ngao, trời sắp tối rồi”.
Hoắc Liên Ngao dừng động tác kéo tay cô, quay đầu nhìn cô, càng lúc càng nhíu mày chặt hơn. Đôi nam nữ kia mỗi lúc một gần họ, Hoắc Liên Ngao buông tay ra: “Tôi say sóng, cần tìm một chỗ nghỉ ngơi”.
Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là say sóng. Đúng rồi, chiều nay họ đã ngồi xe hơn một tiếng, không những ngồi xe lại còn ngồi thuyền. Hôm nay gió biển rất to, Hoắc Liên Ngao chắc chắn là mệt dữ lắm. Vị này là cậu chủ Liên Ngao lúc nào cũng được cơm bưng nước rót cơ mà.
Khi làm thủ tục nhập phòng, nhân viên lễ tân nói với họ rằng ở đây không cho quẹt thẻ ngân hàng. Khang Kiều nhớ ra mình có đem theo tiền. Cô lấy ra 50 đồng Brunei, đưa cho nhân viên. Nhưng giữa đường nó bị Hoắc Liên Ngao giật lại. Anh cởi đồng hồ của mình ra, đặt lên bàn lễ tân, nói với người đó: “Dùng cái này”.
Năm phút sau, Khang Kiều bị Hoắc Liên Ngao kéo tay, họ đi giữa hành lang khách sạn chật hẹp. Đưa họ đi là ông chủ của khách sạn, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hình hoa. Chốc chốc ông ta lại quay đầu nhìn họ.
Ban nãy, người nhân viên dường như tỏ ý nghi ngờ độ thật giả của chiếc đồng hồ, sau khi nói “Hai vị đợi một lát”, người nhân viên cầm theo chiếc đồng hồ bỏ đi. Lát sau, ông chủ khách sạn đích thân xuống đón tiếp họ.
Khang Kiều đoán lúc này đây, Hoắc Liên Ngao trong mắt ông chủ kia đã thành một tên ngốc chính hiệu. Chiếc đồng hồ đeo tay đó có giá trị mua được cả cái khách sạn này. Vì chuyện này, Khang Kiều còn hạ giọng nhắc nhở mấy câu, nhưng bị anh nhắc im lặng. Về sau, cô cũng ngoan ngoãn im lặng theo.
Khang Kiều quy kết hành động của Hoắc Liên Ngao thành chủ nghĩa tư bản.
Dừng lại trước căn phòng ở tận cùng hành lang, ông chủ giới thiệu với họ đây là phòng đẹp nhất của khách sạn, còn tỏ ý họ ở đây lâu cũng không thành vấn đề.
Lời nói của ông chủ khiến Khang Kiều cảm thấy không thoải mái, cô vô thức lên tiếng giải thích: “Anh ấy say sóng”.
Sau khi khép cửa lại, ông chủ cũng rời đi, căn phòng chỉ còn lại Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao. Phòng ốc kể ra cũng sạch sẽ gọn gàng, trên tường treo bức tranh màu xanh lục nhạt, xung quanh có cửa sổ lớn nhìn ra biển, rèm cửa màu nâu rủ xuống hai bên cửa sổ, chiếc giường đôi cùng màu với rèm cửa sát gần với cửa sổ phía Tây Nam. Khi nhìn thấy chiếc giường đó, Khang Kiều ý thức được điều gì bèn vội vã né tránh.
Giữa phòng còn có chiếc ghế xếp mây và bộ tủ bàn đan tay đơn giản.
Chỉ vào chiếc ghế xếp, Khang Kiều ấp úng nói: “Anh ngồi một lát đi, tôi rót nước cho anh”.
Hoắc Liên Ngao không làm theo lời Khang Kiều mà đi về phía giường. Anh ngồi xuống, dựa lưng vào cửa sổ, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Anh quay về phía cô: “Kéo rèm vào đi”.
Không dám nói nhiều thêm, Khang Kiều kéo rèm xuống thật kín, căn phòng bỗng chốc tối hơn rất nhiều.
Khang Kiều đứng đó, căn phòng u tối khiến cô hơi hoảng. Ngọn đèn duy nhất nằm trên chiếc tủ đầu giường. Ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều đi tới bên giường. Cô vừa đi vừa nói liên tục: “Hoắc Liên Ngao, giờ anh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa. Tôi vừa xem xong, ở đây có trà hoa nhài, tôi đã đun nước rồi”.
Cô đã tới bên cạnh giường, vừa tìm kiếm công tắc vừa nói tiếp: “Đợi lát nữa nước sôi, tôi sẽ pha trà cho anh. Hoắc Liên Ngao, nếu anh thấy say sóng thì cứ ngồi yên đó, cũng đừng nói gì cả…”.
“Người nói nãy giờ là cô đó.” Hoắc Liên Ngao ngắt lời cô.
Phải, nhưng cô vẫn phải nói: “Hoắc Liên Ngao, lúc nhỏ tôi cũng…”.
“Cô có thể yên lặng được không?” Chất giọng của anh vừa trầm vừa khàn.
Đã tìm được công tắc, cô bật đèn lên nhưng ánh sáng không lý tưởng cho lắm. Không, nên nói là còn tệ hơn. Qua xử lý đặc biệt, ánh sáng đạt tới một hiệu quả khó nói, bức hình nam nữ dán trên tường càng khiến người ta đỏ mặt tía tai dưới ánh sáng này. Tên của khách sạn này là “Tôi nhớ em”, người Việt Nam còn thêm một biểu tượng hình chiếc lá xanh và đóa hoa đỏ phía sau. Lá xanh đại diện cho đàn ông, đóa hoa đỏ đại diện cho người con gái. Đó là lời bộc bạch thẳng thắn nhất khi một người đàn ông nhớ một người phụ nữ.
Cái tên này, đôi nam nữ cùng nhau đi xuống thềm và nụ cười ám muội trên khóe miệng ông chủ khi bỏ đi lúc này khiến Khang Kiều vô cùng hoang mang.
Trong giây phút hoảng loạn, tiếng ấm nước báo hiệu nước đã sôi khiến Khang Kiều thở phào. Cô nói: “Nước sôi rồi”, chân đi về phía ấm nước. Tay cô bỗng bị giữ lại, dưới sức lực đó, cô ngã ra giường.
“Hoắc… Hoắc Liên Ngao…” Bờ môi run run, vị trí cô đang ngồi bây giờ rất gần với Hoắc Liên Ngao, vai của hai người sắp chạm vào nhau đến nơi.
“Im lặng, cô có thể yên lặng một chút không, cô làm phiền tôi suy nghĩ rồi.” Anh thì thầm cảnh cáo.
Thì ra việc cô nói liên tục sẽ ảnh hưởng đến việc anh suy nghĩ. Thì ra cô chỉ đang suy nghĩ lung tung mà thôi.
Thôi được, anh muốn cô yên tĩnh thì cô im lặng.
Có điều, hơi thở của người ngồi bên cạnh càng lúc càng khiến Khang Kiều không thể tảng lờ. Bầu không khí của cả căn phòng cũng vì thế mà trở nên… trở nên…
Khi ngón tay của Hoắc Liên Ngao rơi xuống lọn tóc buộc đôi ngựa của Khang Kiều, cô không dám nhúc nhích, đến tận khi anh lấy sợi dây cột tóc hình tròn xuống, cô vẫn ngồi yên, để mặc cho mái tóc thoát khỏi trói buộc rơi xuống bả vai. Có lẽ một vài lọn tóc che mặt cô đi. Chúng khiến mặt cô ngứa ngáy, giống như ngồi học buổi tối sau khi tắm xong vậy, lúc đó cô sẽ gài tóc vào mang tai. Nhưng lúc này Khang Kiều không dám làm vậy.
Ngược lại, anh đã làm thay cô. Anh vén những lọn tóc rơi xuống má cô ra sau tai. Có điều động tác rất thô lỗ, bàn tay anh không rời đi ngay sau đó mà theo tóc tìm tới cổ cô.
Cái bóng đó cách cô mỗi lúc một gần, hơi thở phả lên cổ cô nóng rực, nguy hiểm và tràn đầy tính xâm chiếm.
Bàn tay đặt trên cổ nắm chặt vai cô. Dưới sự dẫn dắt của nó, cô bị động quay mặt qua, nhìn thẳng vào mặt anh. Anh hơi cụp mắt xuống. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy ánh đèn hắt xuống, hàng mi dài của anh cong lên một độ cong hoàn hảo. Đường cong ấy đang rung rinh giống như kịch đèn chiếu hồi nhỏ, ấm áp và tốt đẹp. Cũng không hiểu sao, hàng mi của cô cũng rung lên. Giống như bị khuất phục, nó vô thức rủ xuống, nhắm lại, đầu mũi của hai người như sắp chạm nhau đến nơi.
Cô lập tức quay đi, đứng dậy khỏi giường. Cô dịch chuyển về phía ấm đun nước, tìm cốc và xé gói trà nhài ra, bỏ túi trà vào cốc rồi đổ đầy nước.
Căn phòng bỗng chốc ngập tràn mùi trà thơm nức. Mu bàn tay cô dính lên cốc, nhìn khói bốc lên đến ngây người. Bóng cô hắt lên tường, rồi rất nhanh bị một cái bóng cao lớn hơn chồng lên.
Lúc này đây, Hoắc Liên Ngao đang đứng sau lưng cô, hơn nữa tay anh còn đặt giữa eo cô. Anh dùng sức, cả người cô rơi vào lòng anh, một tay kia của anh đặt lên tách trà nhài, nó bị đẩy ra.
Sau đó người cô bị xoay lại, từ quay lưng về phía anh chuyển sang đối diện anh. Cô cứ như vậy giương mắt nhìn anh di chuyển ánh nhìn trên mặt mình, sau khi dừng lại một chút trên môi cô thì ngang nhiên nhìn xuống ngực cô. Ánh mắt ấy nóng như lửa đốt, khiến cô hít thở khó khăn.
“Đừng, đừng…” Giọng nói bật ra từ phổi rõ ràng rất lớn nhưng khi phát ra lại nhỏ như muỗi, cực kỳ đáng thương. Đừng nhìn, Hoắc Liên Ngao.
Những lời phía sau bị ngừng lại vì động tác của Hoắc Liên Ngao. Cô hoảng loạn giơ tay ngăn anh đang muốn tháo cúc áo của mình. Nhưng sức cô không bằng anh, đành nhìn chiếc cúc đầu tiên bị bung ra.
“Hoắc Liên Ngao, anh là anh trai của Tiểu Phàn.” Cô nói với anh. Lời nói của cô dường như có hiệu quả, tay anh khựng lại. Nhưng cũng chỉ một chút, anh tiếp tục động tác ban nãy, hơn nữa còn thô lỗ hơn, hơn nữa anh cũng đã lên tiếng, thanh âm phẫn nộ: “Giờ cô cũng nhớ ra mối quan hệ này rồi đấy, vậy vì sao tối đó”.
Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao giật mạnh, ngực cô bỗng lạnh toát, mọi cúc áo đều theo tay anh rơi xuống. Chiếc áo lót màu trắng và một phần ba bầu ngực chưa được che kín lộ ra. Căng thẳng, sợ hãi, giãy giụa, tất cả khiến khung cảnh trước mắt đầy kích thích, bừng bừng sức sống.
Tiếng lẩm bẩm “Đầu gỗ” khiến Khang Kiều như bừng tỉnh. Cô lên tiếng, vẫn chỉ nói câu đó: “Hoắc Liên Ngao, anh là anh trai của Tiểu Phàn”. Tay anh đã bao trùm lên nơi mềm mại của cô, sau khi vần vò mấy lượt thì thẳng thừng xuyên qua áo lót, nắm khối tròn vào tay mình, sức mạnh thô bạo. Anh hạ thấp giọng: “Im lặng, tôi và cô không có quan hệ huyết thống”.
Buổi hoàng hôn trong một căn phòng khách sạn xa lạ rất hỗn loạn. Chiếc ghế xếp đổ xuống, tách trà hoa trài cũng rơi xuống đất. Chiếc áo sơ mi bị xé rách cúc được vắt lên bàn. Khang Kiều đưa hai tay lên che ngực, co ro trong góc tường. Đã không kịp trốn tránh nữa, Hoắc Liên Ngao đứng ngay trước mặt cô, chỉ cần cô di chuyển nửa bước, tay anh có thể tùy ý dồn cô vào gốc. Qua ô cửa sổ, ngoài kia bóng tối đã bao trùm lên cảnh vậy, mặt biển đen ngòm.
“Chẳng phải anh muốn tôi quên chuyện tối đó đi sao? Chẳng phải coi như không xảy ra chuyện gì sao?” Cô nói với anh, như đang ngắc ngoải trước khi chết: “Chẳng phải…”.
Chỉ một câu “Đừng quên, mấy bức ảnh và clip của mẹ cô đều nằm trong tay tôi” đã khiến cô im bặt, không dám lên tiếng nữa.
“Những lời cô nói tối hôm đó không biết cô còn nhớ không, nếu không nhớ, có cần tôi nhắc lại nguyên văn không?”
Giây phút đó, anh như một nhà đàm phán.
Cô ngẩng đầu lên, sao có thể quên được chứ.
Cô đã coi mình thành quân bài, hơn nữa quân bài này có thể dùng đi dùng lại, đủ khẳng khái chưa?
“Tôi đã giữ lời hứa của mình, còn cô?” Anh hỏi.
Cô ngậm chặt miệng, có điều bàn tay che ngực đã bất lực buông thõng, rồi cô lại rời khỏi vách tường minh đang dựa dẫm để sinh tồn sau câu “Qua đây” của anh. Anh dang rộng tay, cô ngoan ngoãn nép trong lòng anh. Anh kéo tay cô, họ cứ thế đi từng bước về phía giường. Ánh đèn trong phòng lại được chỉnh tối hơn một chút. Anh dựa lưng vào giường, cả người chìm trong bóng tối. Qua chút ánh sáng mong manh có thể phân biệt được anh đang quay mặt về phía cô. Cô đứng trước giường, dưới cái nhìn chăm chú của anh, run rẩy đưa tay cởi áo ngực. Sau khi chiếc áo rơi xuống, nửa người không một mảnh vải của cô hiện ra trước mắt anh. Hơi thở của anh đã nặng nề hơn nhưng anh vẫn đang chờ đợi cô. Bàn tay run run đặt lên quần bò, sau một loạt những tiếng sột soạt, quần bò nằm lên áo ngực. Tiếp theo đó, cô không còn dũng khí để chạm vào đâu nữa, chỉ dùng một âm thanh thấp và mang chút nũng nịu để gọi một tiếng: “Liên Ngao!”. Dường như hiểu sự khó xử của cô, anh đưa tay về phía cô, cô lập cập đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Thứ tiếp xúc với ga giường đầu tiên là đầu gối. Cô quỳ gối xuống giường, cơ thể cứng đờ dựa vào anh, cẩn thận tìm một nơi nào đó bên cạnh anh để nằm. Khi anh nghiêng mặt qua, cô đã nhắm mắt lại. Bờ môi bị ngậm chặt cũng là lúc tay anh giữ chắc lấy cô. Một giây sau, anh đã lật người đè lên cô.
Phía dưới, cô chịu đựng mọi cơn đau do hàm răng anh tạo ra, nỗi đau ấy mang theo một cảm giác không rõ ràng. Chính cảm giác đó khiến sống lưng của cô không ngừng cọ lên ga giường, cũng không biết là đang kháng cự hay nghênh hợp. Màn dạo đầu đơn giản và thô lỗ trải qua trong sự dè dặt, chân cô bị cưỡng chế mở ra… Nhưng, cô vẫn còn nhớ tiết thể dục của mình. Cô chủ động hôn anh để lấy lòng, thế rồi cô đáng thương nói: “Hoắc… Hoắc Liên Ngao, anh có thể nhẹ một chút không, ngày kia tôi có tiết thể dục. Lần trước, lần trước đau quá”. Tiếng “ừm” khàn khàn bật ra từ mũi anh. Nhưng dù đã được bảo đảm, cô vẫn sợ hãi một cách vô thức. Lần trước anh quả thật đã giày vò cô vô cùng. Ngày đầu tiên vào năm học luôn có truyền thông chạy 500 mét quanh sân thể dục, nếu không đạt sẽ tăng lên 1000 mét. Thế nên khi anh bắt đầu rướn hông thì cô ngăn lại. Nhưng thứ chạm vào khiến cô hoảng sợ, vừa cứng vừa nóng, tay cô bắn ra như bị điện giật. Anh tiến vào giữa sự hoảng loạn và thất thố của cô, không ngập ngừng chút nào. Cô một lần nữa đón nỗi đau đớn bị xé tách, đến nỗi cô bật khóc.
Trên đường trở về, Hoắc Liên Ngao và Khang Kiều tiếp tục duy trì tình trạng như lúc đến, lạ lẫm, xa cách, im ắng. Giống như họ là hai người không hề quen biết, chỉ ngồi chung trên một chuyến xe. Ngoài cửa, cảnh đêm đen như mực.
Dù rất mệt, Khang Kiều vẫn không chịu nhắm mắt vào, vì chỉ cần nhắm mắt là lại có một hình ảnh trào lên não bộ. Chiếc ga giường đậm màu, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Động tác non nớt của anh khiến cô đau đớn nảy sinh bản năng. Cô đẩy anh, đánh anh, chống lại anh, nhưng hành động của cô chỉ càng khiến anh điên cuồng hơn. Dần dần, bàn tay cô cũng trở nên bất lực. Chẳng hiểu sao cô bỗng nhiên nảy sinh một khát vọng nhỏ bé. Khát vọng đó đi kèm với một chút cảm giác phạm tội. Sau đó… cô nghe thấy âm thanh ấy. Vì sao lại không giống lần đầu tiên? Cô bắt đầu hoang mang, lo lắng đến rơi nước mắt. Nhưng chỉ nước mắt không chưa đủ, thế là cô nhẹ nhàng thút thít, cũng không biết vì cái gì. Sau đó anh khẽ hỏi: “Tôi làm cô đau lắm sao?”. Cô không dám đáp lại, chỉ tiếp tục nghẹn ngào. Tới khi môi anh chặn môi cô lại, cô chỉ hơi há miệng, đầu lưỡi của anh đã đâm thẳng vào tìm đầu lưỡi của cô, quấn chặt, nói bằng một ngôn ngữ khác: Còn đau không, bây giờ còn đau không? Dường như có một ma lực được đẩy vào, cô không khóc nữa, mở mắt ra, toàn tâm toàn ý cảm giác sự tiếp tục thân mật từ nửa kia. Sự mềm mại của cô, sự rắn rỏi của anh. Mỗi lần va chạm đều khiến cô mềm oặt như nước. Khi anh cầm một cái gối đặt vào giữa eo cô, cô bỗng mở mắt. Cô nhìn thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, anh thì thầm: “Bạn tôi nói như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút, tiết thể dục”. Mặt cô đỏ bừng.
Giây phút đó, cô đã tưởng tượng trong lòng, cô và anh như đã chung tình với nhau, xác định quan hệ yêu đương, sau đó vào một ngày kỷ niệm nào đó, phía nam lén lút cùng phía nữ truyền đạt khát vọng cơ thể của mình. Họ lên xe, tới một nơi xa lạ, thuê một phòng khách sạn xa lạ, chân thành dâng hiến lần đầu tiên thuộc về họ. Cô giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh. Lau xong lại nhẹ nhàng gối lên vai anh. Sau giây phút ngắn ngủi, chiếc đệm chất lượng không tốt lắm lại bắt đầu rung lắc. Bàn tay gối lên vai anh cần tìm một điểm tựa, đầu ngón tay cô găm sâu vào da thịt anh. Có điều cô không khóc để che giấu thanh âm kia nữa. Cuối cùng, họ đã hoàn thành lần đầu tiên của mình trong căn phòng này. Giây đầu tiên tỉnh lại, Khang Kiều nghĩ, tiết thể dục ngày kia, đừng nói là năm trăm mét, ba trăm mét cô cũng chạy không nổi.
Mở to mắt nhìn cảnh đêm miên man ngoài cửa xe, cuối cùng, chiếc taxi vòng qua dãy tường bao dài màu trắng hồng, dừng lại trước cánh cửa lớn màu vàng.
Đứng ở một góc tối, Hoắc Liên Ngao đi về phía cửa còn Khang Kiều ngược trở lại phía cửa sau. Hai hướng một Đông một Tây, cửa lớn chỉ khoảng chục bước là đến nhưng cửa sau còn phỉa đi hơn hai mươi phút nữa. Khang Kiều vừa đi được vài bước liền bị Hoắc Liên Ngao gọi giật lại: “Khang Kiều, cô qua đây”.
Cầu cảng hình chữ T, cũng chỉ dài mười mấy mét. Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đứng trên cầu.
Khang Kiều không dám dịch chuyển bước chân. Ban nãy lúc ngồi trên thuyền, người lái thuyền không cẩn thận nhổ nước bọt dính vào áo sơ mi của Hoắc Liên Ngao. Người đó có một hàm răng vàng khè, vừa nhìn đã biết là con nghiện thuốc. Khi ấy Khang Kiều cảm thấy ánh mắt Hoắc Liên Ngao nhìn cô như muốn móc con ngươi của cô ra giải hận vậy: Đều tại cô, tôi mới phải tới nơi quỷ quái này.
Khi Hoắc Liên Ngao quay đầu nhìn cô, Khang Kiều xoay mặt đi, giả vờ ngắm biển. Gió thổi câu nói của anh tới bên cô: Đầu gỗ, đến đây.
Không thể giả vờ không nghe thấy câu này được. Cô cúi đầu đi đến bên cạnh Hoắc Liên Ngao, còn chưa kịp đứng vững thì tay đã bị anh bắt lấy, hơn nữa anh còn dùng sức rất mạnh, kéo cô đi về một phía nào đó.
Dừng lại trước khách sạn ở cầu cảng, Khang Kiều có phần mơ hồ. Cô hỏi Hoắc Liên Ngao: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”.
Hoắc Liên Ngao không trả lời cô, họ một trước một sau đi lên cầu thang bước vào khách sạn bằng gỗ.
Nhìn sắc trời, Khang Kiều lại nói: “Hoắc Liên Ngao, bây giờ chúng ta phải gọi xe về ngay, anh xem, trời sắp tối rồi”.
Có một đôi nam nữ từ trên thềm bước xuống, cử chỉ thân mật. Khang Kiều bỗng chốc thấp thỏm, giữ chặt tay vào tay vịn của tam cấp, miệng nói liên tục: “Hoắc Liên Ngao, trời sắp tối rồi”.
Hoắc Liên Ngao dừng động tác kéo tay cô, quay đầu nhìn cô, càng lúc càng nhíu mày chặt hơn. Đôi nam nữ kia mỗi lúc một gần họ, Hoắc Liên Ngao buông tay ra: “Tôi say sóng, cần tìm một chỗ nghỉ ngơi”.
Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là say sóng. Đúng rồi, chiều nay họ đã ngồi xe hơn một tiếng, không những ngồi xe lại còn ngồi thuyền. Hôm nay gió biển rất to, Hoắc Liên Ngao chắc chắn là mệt dữ lắm. Vị này là cậu chủ Liên Ngao lúc nào cũng được cơm bưng nước rót cơ mà.
Khi làm thủ tục nhập phòng, nhân viên lễ tân nói với họ rằng ở đây không cho quẹt thẻ ngân hàng. Khang Kiều nhớ ra mình có đem theo tiền. Cô lấy ra đồng Brunei, đưa cho nhân viên. Nhưng giữa đường nó bị Hoắc Liên Ngao giật lại. Anh cởi đồng hồ của mình ra, đặt lên bàn lễ tân, nói với người đó: “Dùng cái này”.
Năm phút sau, Khang Kiều bị Hoắc Liên Ngao kéo tay, họ đi giữa hành lang khách sạn chật hẹp. Đưa họ đi là ông chủ của khách sạn, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hình hoa. Chốc chốc ông ta lại quay đầu nhìn họ.
Ban nãy, người nhân viên dường như tỏ ý nghi ngờ độ thật giả của chiếc đồng hồ, sau khi nói “Hai vị đợi một lát”, người nhân viên cầm theo chiếc đồng hồ bỏ đi. Lát sau, ông chủ khách sạn đích thân xuống đón tiếp họ.
Khang Kiều đoán lúc này đây, Hoắc Liên Ngao trong mắt ông chủ kia đã thành một tên ngốc chính hiệu. Chiếc đồng hồ đeo tay đó có giá trị mua được cả cái khách sạn này. Vì chuyện này, Khang Kiều còn hạ giọng nhắc nhở mấy câu, nhưng bị anh nhắc im lặng. Về sau, cô cũng ngoan ngoãn im lặng theo.
Khang Kiều quy kết hành động của Hoắc Liên Ngao thành chủ nghĩa tư bản.
Dừng lại trước căn phòng ở tận cùng hành lang, ông chủ giới thiệu với họ đây là phòng đẹp nhất của khách sạn, còn tỏ ý họ ở đây lâu cũng không thành vấn đề.
Lời nói của ông chủ khiến Khang Kiều cảm thấy không thoải mái, cô vô thức lên tiếng giải thích: “Anh ấy say sóng”.
Sau khi khép cửa lại, ông chủ cũng rời đi, căn phòng chỉ còn lại Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao. Phòng ốc kể ra cũng sạch sẽ gọn gàng, trên tường treo bức tranh màu xanh lục nhạt, xung quanh có cửa sổ lớn nhìn ra biển, rèm cửa màu nâu rủ xuống hai bên cửa sổ, chiếc giường đôi cùng màu với rèm cửa sát gần với cửa sổ phía Tây Nam. Khi nhìn thấy chiếc giường đó, Khang Kiều ý thức được điều gì bèn vội vã né tránh.
Giữa phòng còn có chiếc ghế xếp mây và bộ tủ bàn đan tay đơn giản.
Chỉ vào chiếc ghế xếp, Khang Kiều ấp úng nói: “Anh ngồi một lát đi, tôi rót nước cho anh”.
Hoắc Liên Ngao không làm theo lời Khang Kiều mà đi về phía giường. Anh ngồi xuống, dựa lưng vào cửa sổ, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Anh quay về phía cô: “Kéo rèm vào đi”.
Không dám nói nhiều thêm, Khang Kiều kéo rèm xuống thật kín, căn phòng bỗng chốc tối hơn rất nhiều.
Khang Kiều đứng đó, căn phòng u tối khiến cô hơi hoảng. Ngọn đèn duy nhất nằm trên chiếc tủ đầu giường. Ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều đi tới bên giường. Cô vừa đi vừa nói liên tục: “Hoắc Liên Ngao, giờ anh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa. Tôi vừa xem xong, ở đây có trà hoa nhài, tôi đã đun nước rồi”.
Cô đã tới bên cạnh giường, vừa tìm kiếm công tắc vừa nói tiếp: “Đợi lát nữa nước sôi, tôi sẽ pha trà cho anh. Hoắc Liên Ngao, nếu anh thấy say sóng thì cứ ngồi yên đó, cũng đừng nói gì cả…”.
“Người nói nãy giờ là cô đó.” Hoắc Liên Ngao ngắt lời cô.
Phải, nhưng cô vẫn phải nói: “Hoắc Liên Ngao, lúc nhỏ tôi cũng…”.
“Cô có thể yên lặng được không?” Chất giọng của anh vừa trầm vừa khàn.
Đã tìm được công tắc, cô bật đèn lên nhưng ánh sáng không lý tưởng cho lắm. Không, nên nói là còn tệ hơn. Qua xử lý đặc biệt, ánh sáng đạt tới một hiệu quả khó nói, bức hình nam nữ dán trên tường càng khiến người ta đỏ mặt tía tai dưới ánh sáng này. Tên của khách sạn này là “Tôi nhớ em”, người Việt Nam còn thêm một biểu tượng hình chiếc lá xanh và đóa hoa đỏ phía sau. Lá xanh đại diện cho đàn ông, đóa hoa đỏ đại diện cho người con gái. Đó là lời bộc bạch thẳng thắn nhất khi một người đàn ông nhớ một người phụ nữ.
Cái tên này, đôi nam nữ cùng nhau đi xuống thềm và nụ cười ám muội trên khóe miệng ông chủ khi bỏ đi lúc này khiến Khang Kiều vô cùng hoang mang.
Trong giây phút hoảng loạn, tiếng ấm nước báo hiệu nước đã sôi khiến Khang Kiều thở phào. Cô nói: “Nước sôi rồi”, chân đi về phía ấm nước. Tay cô bỗng bị giữ lại, dưới sức lực đó, cô ngã ra giường.
“Hoắc… Hoắc Liên Ngao…” Bờ môi run run, vị trí cô đang ngồi bây giờ rất gần với Hoắc Liên Ngao, vai của hai người sắp chạm vào nhau đến nơi.
“Im lặng, cô có thể yên lặng một chút không, cô làm phiền tôi suy nghĩ rồi.” Anh thì thầm cảnh cáo.
Thì ra việc cô nói liên tục sẽ ảnh hưởng đến việc anh suy nghĩ. Thì ra cô chỉ đang suy nghĩ lung tung mà thôi.
Thôi được, anh muốn cô yên tĩnh thì cô im lặng.
Có điều, hơi thở của người ngồi bên cạnh càng lúc càng khiến Khang Kiều không thể tảng lờ. Bầu không khí của cả căn phòng cũng vì thế mà trở nên… trở nên…
Khi ngón tay của Hoắc Liên Ngao rơi xuống lọn tóc buộc đôi ngựa của Khang Kiều, cô không dám nhúc nhích, đến tận khi anh lấy sợi dây cột tóc hình tròn xuống, cô vẫn ngồi yên, để mặc cho mái tóc thoát khỏi trói buộc rơi xuống bả vai. Có lẽ một vài lọn tóc che mặt cô đi. Chúng khiến mặt cô ngứa ngáy, giống như ngồi học buổi tối sau khi tắm xong vậy, lúc đó cô sẽ gài tóc vào mang tai. Nhưng lúc này Khang Kiều không dám làm vậy.
Ngược lại, anh đã làm thay cô. Anh vén những lọn tóc rơi xuống má cô ra sau tai. Có điều động tác rất thô lỗ, bàn tay anh không rời đi ngay sau đó mà theo tóc tìm tới cổ cô.
Cái bóng đó cách cô mỗi lúc một gần, hơi thở phả lên cổ cô nóng rực, nguy hiểm và tràn đầy tính xâm chiếm.
Bàn tay đặt trên cổ nắm chặt vai cô. Dưới sự dẫn dắt của nó, cô bị động quay mặt qua, nhìn thẳng vào mặt anh. Anh hơi cụp mắt xuống. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy ánh đèn hắt xuống, hàng mi dài của anh cong lên một độ cong hoàn hảo. Đường cong ấy đang rung rinh giống như kịch đèn chiếu hồi nhỏ, ấm áp và tốt đẹp. Cũng không hiểu sao, hàng mi của cô cũng rung lên. Giống như bị khuất phục, nó vô thức rủ xuống, nhắm lại, đầu mũi của hai người như sắp chạm nhau đến nơi.
Cô lập tức quay đi, đứng dậy khỏi giường. Cô dịch chuyển về phía ấm đun nước, tìm cốc và xé gói trà nhài ra, bỏ túi trà vào cốc rồi đổ đầy nước.
Căn phòng bỗng chốc ngập tràn mùi trà thơm nức. Mu bàn tay cô dính lên cốc, nhìn khói bốc lên đến ngây người. Bóng cô hắt lên tường, rồi rất nhanh bị một cái bóng cao lớn hơn chồng lên.
Lúc này đây, Hoắc Liên Ngao đang đứng sau lưng cô, hơn nữa tay anh còn đặt giữa eo cô. Anh dùng sức, cả người cô rơi vào lòng anh, một tay kia của anh đặt lên tách trà nhài, nó bị đẩy ra.
Sau đó người cô bị xoay lại, từ quay lưng về phía anh chuyển sang đối diện anh. Cô cứ như vậy giương mắt nhìn anh di chuyển ánh nhìn trên mặt mình, sau khi dừng lại một chút trên môi cô thì ngang nhiên nhìn xuống ngực cô. Ánh mắt ấy nóng như lửa đốt, khiến cô hít thở khó khăn.
“Đừng, đừng…” Giọng nói bật ra từ phổi rõ ràng rất lớn nhưng khi phát ra lại nhỏ như muỗi, cực kỳ đáng thương. Đừng nhìn, Hoắc Liên Ngao.
Những lời phía sau bị ngừng lại vì động tác của Hoắc Liên Ngao. Cô hoảng loạn giơ tay ngăn anh đang muốn tháo cúc áo của mình. Nhưng sức cô không bằng anh, đành nhìn chiếc cúc đầu tiên bị bung ra.
“Hoắc Liên Ngao, anh là anh trai của Tiểu Phàn.” Cô nói với anh. Lời nói của cô dường như có hiệu quả, tay anh khựng lại. Nhưng cũng chỉ một chút, anh tiếp tục động tác ban nãy, hơn nữa còn thô lỗ hơn, hơn nữa anh cũng đã lên tiếng, thanh âm phẫn nộ: “Giờ cô cũng nhớ ra mối quan hệ này rồi đấy, vậy vì sao tối đó”.
Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao giật mạnh, ngực cô bỗng lạnh toát, mọi cúc áo đều theo tay anh rơi xuống. Chiếc áo lót màu trắng và một phần ba bầu ngực chưa được che kín lộ ra. Căng thẳng, sợ hãi, giãy giụa, tất cả khiến khung cảnh trước mắt đầy kích thích, bừng bừng sức sống.
Tiếng lẩm bẩm “Đầu gỗ” khiến Khang Kiều như bừng tỉnh. Cô lên tiếng, vẫn chỉ nói câu đó: “Hoắc Liên Ngao, anh là anh trai của Tiểu Phàn”. Tay anh đã bao trùm lên nơi mềm mại của cô, sau khi vần vò mấy lượt thì thẳng thừng xuyên qua áo lót, nắm khối tròn vào tay mình, sức mạnh thô bạo. Anh hạ thấp giọng: “Im lặng, tôi và cô không có quan hệ huyết thống”.
Buổi hoàng hôn trong một căn phòng khách sạn xa lạ rất hỗn loạn. Chiếc ghế xếp đổ xuống, tách trà hoa trài cũng rơi xuống đất. Chiếc áo sơ mi bị xé rách cúc được vắt lên bàn. Khang Kiều đưa hai tay lên che ngực, co ro trong góc tường. Đã không kịp trốn tránh nữa, Hoắc Liên Ngao đứng ngay trước mặt cô, chỉ cần cô di chuyển nửa bước, tay anh có thể tùy ý dồn cô vào gốc. Qua ô cửa sổ, ngoài kia bóng tối đã bao trùm lên cảnh vậy, mặt biển đen ngòm.
“Chẳng phải anh muốn tôi quên chuyện tối đó đi sao? Chẳng phải coi như không xảy ra chuyện gì sao?” Cô nói với anh, như đang ngắc ngoải trước khi chết: “Chẳng phải…”.
Chỉ một câu “Đừng quên, mấy bức ảnh và clip của mẹ cô đều nằm trong tay tôi” đã khiến cô im bặt, không dám lên tiếng nữa.
“Những lời cô nói tối hôm đó không biết cô còn nhớ không, nếu không nhớ, có cần tôi nhắc lại nguyên văn không?”
Giây phút đó, anh như một nhà đàm phán.
Cô ngẩng đầu lên, sao có thể quên được chứ.
Cô đã coi mình thành quân bài, hơn nữa quân bài này có thể dùng đi dùng lại, đủ khẳng khái chưa?
“Tôi đã giữ lời hứa của mình, còn cô?” Anh hỏi.
Cô ngậm chặt miệng, có điều bàn tay che ngực đã bất lực buông thõng, rồi cô lại rời khỏi vách tường minh đang dựa dẫm để sinh tồn sau câu “Qua đây” của anh. Anh dang rộng tay, cô ngoan ngoãn nép trong lòng anh. Anh kéo tay cô, họ cứ thế đi từng bước về phía giường. Ánh đèn trong phòng lại được chỉnh tối hơn một chút. Anh dựa lưng vào giường, cả người chìm trong bóng tối. Qua chút ánh sáng mong manh có thể phân biệt được anh đang quay mặt về phía cô. Cô đứng trước giường, dưới cái nhìn chăm chú của anh, run rẩy đưa tay cởi áo ngực. Sau khi chiếc áo rơi xuống, nửa người không một mảnh vải của cô hiện ra trước mắt anh. Hơi thở của anh đã nặng nề hơn nhưng anh vẫn đang chờ đợi cô. Bàn tay run run đặt lên quần bò, sau một loạt những tiếng sột soạt, quần bò nằm lên áo ngực. Tiếp theo đó, cô không còn dũng khí để chạm vào đâu nữa, chỉ dùng một âm thanh thấp và mang chút nũng nịu để gọi một tiếng: “Liên Ngao!”. Dường như hiểu sự khó xử của cô, anh đưa tay về phía cô, cô lập cập đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Thứ tiếp xúc với ga giường đầu tiên là đầu gối. Cô quỳ gối xuống giường, cơ thể cứng đờ dựa vào anh, cẩn thận tìm một nơi nào đó bên cạnh anh để nằm. Khi anh nghiêng mặt qua, cô đã nhắm mắt lại. Bờ môi bị ngậm chặt cũng là lúc tay anh giữ chắc lấy cô. Một giây sau, anh đã lật người đè lên cô.
Phía dưới, cô chịu đựng mọi cơn đau do hàm răng anh tạo ra, nỗi đau ấy mang theo một cảm giác không rõ ràng. Chính cảm giác đó khiến sống lưng của cô không ngừng cọ lên ga giường, cũng không biết là đang kháng cự hay nghênh hợp. Màn dạo đầu đơn giản và thô lỗ trải qua trong sự dè dặt, chân cô bị cưỡng chế mở ra… Nhưng, cô vẫn còn nhớ tiết thể dục của mình. Cô chủ động hôn anh để lấy lòng, thế rồi cô đáng thương nói: “Hoắc… Hoắc Liên Ngao, anh có thể nhẹ một chút không, ngày kia tôi có tiết thể dục. Lần trước, lần trước đau quá”. Tiếng “ừm” khàn khàn bật ra từ mũi anh. Nhưng dù đã được bảo đảm, cô vẫn sợ hãi một cách vô thức. Lần trước anh quả thật đã giày vò cô vô cùng. Ngày đầu tiên vào năm học luôn có truyền thông chạy mét quanh sân thể dục, nếu không đạt sẽ tăng lên mét. Thế nên khi anh bắt đầu rướn hông thì cô ngăn lại. Nhưng thứ chạm vào khiến cô hoảng sợ, vừa cứng vừa nóng, tay cô bắn ra như bị điện giật. Anh tiến vào giữa sự hoảng loạn và thất thố của cô, không ngập ngừng chút nào. Cô một lần nữa đón nỗi đau đớn bị xé tách, đến nỗi cô bật khóc.
Trên đường trở về, Hoắc Liên Ngao và Khang Kiều tiếp tục duy trì tình trạng như lúc đến, lạ lẫm, xa cách, im ắng. Giống như họ là hai người không hề quen biết, chỉ ngồi chung trên một chuyến xe. Ngoài cửa, cảnh đêm đen như mực.
Dù rất mệt, Khang Kiều vẫn không chịu nhắm mắt vào, vì chỉ cần nhắm mắt là lại có một hình ảnh trào lên não bộ. Chiếc ga giường đậm màu, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Động tác non nớt của anh khiến cô đau đớn nảy sinh bản năng. Cô đẩy anh, đánh anh, chống lại anh, nhưng hành động của cô chỉ càng khiến anh điên cuồng hơn. Dần dần, bàn tay cô cũng trở nên bất lực. Chẳng hiểu sao cô bỗng nhiên nảy sinh một khát vọng nhỏ bé. Khát vọng đó đi kèm với một chút cảm giác phạm tội. Sau đó… cô nghe thấy âm thanh ấy. Vì sao lại không giống lần đầu tiên? Cô bắt đầu hoang mang, lo lắng đến rơi nước mắt. Nhưng chỉ nước mắt không chưa đủ, thế là cô nhẹ nhàng thút thít, cũng không biết vì cái gì. Sau đó anh khẽ hỏi: “Tôi làm cô đau lắm sao?”. Cô không dám đáp lại, chỉ tiếp tục nghẹn ngào. Tới khi môi anh chặn môi cô lại, cô chỉ hơi há miệng, đầu lưỡi của anh đã đâm thẳng vào tìm đầu lưỡi của cô, quấn chặt, nói bằng một ngôn ngữ khác: Còn đau không, bây giờ còn đau không? Dường như có một ma lực được đẩy vào, cô không khóc nữa, mở mắt ra, toàn tâm toàn ý cảm giác sự tiếp tục thân mật từ nửa kia. Sự mềm mại của cô, sự rắn rỏi của anh. Mỗi lần va chạm đều khiến cô mềm oặt như nước. Khi anh cầm một cái gối đặt vào giữa eo cô, cô bỗng mở mắt. Cô nhìn thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, anh thì thầm: “Bạn tôi nói như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút, tiết thể dục”. Mặt cô đỏ bừng.
Giây phút đó, cô đã tưởng tượng trong lòng, cô và anh như đã chung tình với nhau, xác định quan hệ yêu đương, sau đó vào một ngày kỷ niệm nào đó, phía nam lén lút cùng phía nữ truyền đạt khát vọng cơ thể của mình. Họ lên xe, tới một nơi xa lạ, thuê một phòng khách sạn xa lạ, chân thành dâng hiến lần đầu tiên thuộc về họ. Cô giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh. Lau xong lại nhẹ nhàng gối lên vai anh. Sau giây phút ngắn ngủi, chiếc đệm chất lượng không tốt lắm lại bắt đầu rung lắc. Bàn tay gối lên vai anh cần tìm một điểm tựa, đầu ngón tay cô găm sâu vào da thịt anh. Có điều cô không khóc để che giấu thanh âm kia nữa. Cuối cùng, họ đã hoàn thành lần đầu tiên của mình trong căn phòng này. Giây đầu tiên tỉnh lại, Khang Kiều nghĩ, tiết thể dục ngày kia, đừng nói là năm trăm mét, ba trăm mét cô cũng chạy không nổi.
Mở to mắt nhìn cảnh đêm miên man ngoài cửa xe, cuối cùng, chiếc taxi vòng qua dãy tường bao dài màu trắng hồng, dừng lại trước cánh cửa lớn màu vàng.
Đứng ở một góc tối, Hoắc Liên Ngao đi về phía cửa còn Khang Kiều ngược trở lại phía cửa sau. Hai hướng một Đông một Tây, cửa lớn chỉ khoảng chục bước là đến nhưng cửa sau còn phỉa đi hơn hai mươi phút nữa. Khang Kiều vừa đi được vài bước liền bị Hoắc Liên Ngao gọi giật lại: “Khang Kiều, cô qua đây”.