Các liên hoan du lịch theo chủ đề được tổ chức khoảng một tuần liền. Trong tuần ấy, Hoắc Liên Ngao không ít lần lộ diện tại địa điểm công cộng. Mang suy nghĩ tôn trọng cái đẹp, đài truyền hình thành phố cũng không ngừng phát sóng những cảnh quay có mặt anh.
Thứ bảy, Khang Kiều từ trường trở về thì nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Trên bãi cỏ ở vườn sau, Hoắc Liên Ngao đang dạy Hoắc Tiểu Phàn động tác ném bóng vào rổ. Nghê Hải Đường cũng đứng một bên. Điều khiến Khang Kiều vui mừng là Nghê Hải Đường không làm mặt xu nịnh khi nhìn thấy anh như trước kia, biểu cảm của bà không khác bình thường là mấy.
Hoắc Liên Ngao nào có dạy Tiểu Phàn ném bóng, rõ ràng là mượn nước đẩy thuyền mà thôi. Ví dụ như, Khang Kiều vừa đẩy hàng rào vườn sau ra thì nghe thấy Hoắc Liên Ngao chậm rãi nói với Nghê Hải Đường: “Dì à, dì tuyệt đối đừng coi chuyện bố tôi thi thoảng đưa dì đến vài nơi là có hàm ý đặc biệt”.
“Tôi không coi là thật.” Nghê Hải Đường bình thản đáp.
Hoắc Liên Ngao dừng lại, như đang quan sát sự chân thật trong câu nói của Nghê Hải Đường. Lát sau: “Lời dì nói nghe có chút tiêu cực. Con người sống trên thế giới này ôm chút hy vọng thích đáng cũng tốt. Dì nên suy nghĩ cho Tiểu Phàn…”.
Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao như nhớ ra chuyện gì đó: “Nói tới Tiểu Phàn, tôi nghĩ nên nhắc dì đừng quá đặt hy vọng vào ông nội tôi. Dì cũng biết người già nhiều tuổi thi thoảng lại mềm lòng. Nói là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện khác. Đây cũng là nguyên nhân tới bây giờ Tiểu Phàn vẫn chưa được đám người làm coi trọng. Trong lòng họ hiểu rất rõ, tôi vậy dì hiểu chứ?”.
Nghe đến đây, Nghê Hải Đường đã bị chọc tức. Bà sắp sửa buột miệng mắng câu “Thằng nhãi” rồi, Khang Kiều vội rảo bước chân gọi: “Mẹ!”.
Tiếng mẹ của cô khiến biểu cảm của Nghê Hải Đường dịu đi không ít.
Khang Kiều cúi đầu đi về phía Nghê Hải Đường, khi ngang qua Hoắc Liên Ngao, cô nghe thấy anh thân thiết chào mình: “Về rồi à?”.
Quay mặt sang, Khang Kiều mỉm cười.
Hoắc Liên Ngao đang cúi xuống dạy Hoắc Tiểu Phàn giữ bóng, giờ đứng thẳng dậy nhìn cô từ trên xuống dưới.
Anh cười khẽ: “Một năm không gặp, chị xinh ra rồi đấy, chắc là có không ít anh chàng hẹn hò với chị. Dì nhất định chọn đến hoa cả mắt rồi”.
Lời thì nói với cô, nhưng mặt lại quay sang phía Nghê Hải Đường.
Mọi người ai cũng biết, Khang Kiều bây giờ đã nổi danh là người “trong ngoài bất nhất”, câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến sắc mặt Nghê Hải Đường tái đi. Bà nhìn Khang Kiều rồi chuyển hướng về phía Hoắc Tiểu Phàn, lát sau nét mặt lại trở về trạng thái cũ, yên tĩnh, điềm đạm.
Lúc này, Hoắc Liên Ngao lại nói: “Dì, bây giờ dì có thể về được rồi, sắc mặt dì không tốt lắm, nhiệm vụ nhặt bóng giao cho chị của Tiểu Phàn đi”.
Nghê Hải Đường rời đi. Khang Kiều đứng vào vị trí lúc trước của bà. Giữa những tiếng đập vòng vào thành rổ bình bịch, có lẽ cũng chỉ còn tiếng cười của Hoắc Tiểu Phàn là chân thành.
Quả bóng bật lại bay ra ngoài hàng rào vườn hoa. Khang Kiều đuổi theo bóng, ôm bóng chạy vào vườn. Giữa hai cây vàng anh đứng sát cạnh nhau, Hoắc Liên Ngao chắn trước mặt cô.
“Tránh ra.” Khang Kiều hạ giọng cảnh cáo.
Nói xong cô cũng cảm thấy kinh ngạc, Khang Kiều trước kia chắc chắn không bao giờ nói vậy với Hoắc Liên Ngao, có giận dữ thế nào cũng không thể hiện ra đầu môi. Nhưng lần này cô lại nói mà không hề do dự.
“Em đang giận vì những lời tôi nói với mẹ em ban nãy ư?” Hoắc Liên Ngao chậm rãi hỏi.
Khang Kiều bặm môi.
“Đầu gỗ.” Hoắc Liên Ngao kéo túm tóc đuôi ngựa của cô: “Không phải em coi những lời tôi khen em ban nãy là thật đấy chứ? Thế nên, em cảm thấy em cần phải sử dụng đặc quyền của gái đẹp?”.
Cơn giận bùng lên: “Tôi không rảnh rỗi như anh”.
Hoắc Liên Ngao buông tay ra, cười khẽ: “Như vậy thú vị hơn nhiều. Còn nữa, tôi phải nhắc nhở em, em không đẹp hơn chút nào. Em vẫn vậy, khuôn mặt y như cả thế giới này nợ em rất nhiều...”.
Tiểu Phàn đuổi theo đã ngắt ngang lời nói của Hoắc Liên Ngao. Anh nghiêng người, khi Khang Kiều gần lướt qua anh thì nghe thấy anh nói khẽ một câu: “Tối nay tới phòng tôi, chín rưỡi”.
Câu nói này, từ lúc Hoắc Liên Ngao trở về đã biến thành ác mộng, cô luôn sợ hãi, lo lắng, cuối cùng cũng nghe thấy.
Chín rưỡi, Khang Kiều chậm chạp mở tủ quần áo. Cô đang lựa quần áo ngủ, nên mặc màu nhạt hay màu đậm nhỉ? Cô đặt tay trên bộ quần áo ngủ đậm màu, chuông di động vang lên, là chiếc màu trắng. Cô mặc kệ, nó kêu một lúc thì dừng lại. Cuối cùng Khang Kiều quyết định mặc màu đậm. Cô còn chưa kịp lấy nó xuống giá thì di động đã lại inh ỏi. Có chút bực bội, Khang Kiều ném di động vào hộc bàn. Ừm, tiếng nhỏ hơn rất nhiều, cũng không còn khiến đầu óc căng thẳng nữa.
Thay xong quần áo, Khang Kiều mở ngăn bàn ra, chiếc điện thoại cuối cùng cũng im lặng. Từ chín rưỡi tới chín giờ năm mươi phút, Hoắc Liên Ngao đã gọi cho cô tổng cộng bốn cuộc.
Mười giờ, Khang Kiều lên giường chuẩn bị đi ngủ. Thường Khang Kiều hay ngủ lúc mười một giờ. Tối nay cô quyết định dời thời gian lên trước một tiếng. Tay vừa chạm vào đèn ngủ thì cánh cửa bật mở. Hoắc Tiểu Phàn vừa mở cửa vừa cầm theo một chiếc di động nói chuyện. Nghe thấy nó gọi “anh Liên Ngao”, trái tim Khang Kiều rớt xuống.
“Vâng, anh Liên Ngao, chị vẫn chưa ngủ.”
Đúng là đứa ngốc mà.
Hoắc Tiểu Phàn đưa di động cho Khang Kiều: “Anh Liên Ngao bảo chị nghe điện thoại, anh ấy nói email tiếng Trung gửi sang Singapore của anh ấy lại có chút vấn đề”.
Lại là email tiếng Trung.
“Nhanh lên chị.” Thấy Khang Kiều cầm điện thoại cứ đờ ra, Hoắc Tiểu Phàn giậm chân.
Cô thở hắt một hơi.
Câu đầu tiên của Hoắc Liên Ngao là: “Đầu gỗ, đôi cánh cứng cáp rồi phải không? Hay em thật sự cho rằng chỉ cần một câu nói của ông nội tôi là Hoắc Tiểu Phàn sẽ trở thành người thừa kế thứ hai? Thế là nắm chắc rồi? Nếu vậy, em thật sự hết thuốc chữa”.
“Tới phòng tôi, nhanh lên.”
Khang Kiều hạ giọng: “Hoắc Liên Ngao, tối nay người tôi không được thoải mái”.
“Thôi đi.”
Cô cúi đầu, vần vò vạt áo, nói: “Hoắc Liên Ngao, tôi nghĩ có rất nhiều cô gái muốn lên giường với anh. Tôi nghĩ những cô gái đó còn xinh đẹp hơn tôi, dáng đẹp hơn tôi, và nhiều người hiểu ý người khác hơn tôi. Vì sao nhất định phải là tôi. Hoắc Liên Ngao, tôi...”.
Hoắc Liên Ngao, tôi cũng biết sợ chứ. Tôi chưa chín chắn đến mức chịu đựng được những áp lực đó. Có rất nhiều đêm Khang Kiều luôn gặp ác mộng. Mơ đến ngày mọi việc bại lộ, cô bị vây quanh một đám đông, rất nhiều gương mặt đang nhìn cô. Cô run như cầy sấy, giống như trang phục trên người bị lột sạch vậy.
“Khang Kiều.” Anh khẽ gọi tên cô: “Nếu em muốn tôi đưa những bức ảnh đó Tiểu Phàn xem, để Tiểu Phàn của chúng ta nhìn hình kể chuyện, em bảo nó có tạo thành bóng ma tâm lý thời thơ ấu của Tiểu Phàn không? Hm?”.
Cô trả di động lại cho cho Hoắc Tiểu Phàn.
“Chị, em có thể xem ti vi ở phòng chị không? Em cảm thấy xem ti vi ở chỗ chị rất thú vị.”
“Không được, chị phải đi ngủ rồi.”
“Vậy được, chúc chị ngủ ngon.”
Cô bỏ bộ quần áo ngủ đậm màu vào trong tủ, thay một bộ quần áo ở nhà đơn giản, rồi len lén mở cửa, men theo con đường cô vừa quen thuộc vừa sợ hãi ấy.
Ở lối vào công viên mạo hiểm, Khang Kiều gặp quản gia Diêu. Bây giờ Khang Kiều đã không còn sợ bị bắt khi đi vào những nơi không thuộc về cô nữa. Quản gia Diêu cũng dần dần ngầm mặc nhận cô thi thoảng được đi vào cấm địa.
“Khang Kiều, chưa đi ngủ sao?”
Cô bẽn lẽn cười: “Cháu muốn đi dạo một lát rồi về ngủ”.
“Đừng muộn quá, mấy hôm nay mưa liên miên, vườn không khử trùng được, chú ý có côn trùng đấy.”
“Vâng, lát nữa cháu sẽ về phòng ngay.”
Đợi quản gia Diêu khuất bóng, Khang Kiều đi vào công viên mạo hiểm. Cô dừng lại trước cửa phòng Hoắc Liên Ngao, gõ cửa, rồi khép cửa lại. Tay Khang Kiều nhanh chóng đánh lên vai Hoắc Liên Ngao. Gã khốn này, mang mẹ ra uy hiếp cô còn chưa đủ, còn hướng bàn tay về phía Hoắc Tiểu Phàn. Khang Kiều dám chắc những cô gái muốn lên giường với cậu chủ Liên Ngao có thể xếp hàng vòng quanh thành phố. Tay cô không hề lưu tình, cô nghe thấy tiếng đấm thùm thụm phát ra. Sau khoảng mười lần, tay cô bị anh giữ chặt.
Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao đã cực kỳ giận dữ: “Đủ chưa, giả vờ e dè thì cũng có mức độ thôi, quá lên sẽ khiến người ta buồn nôn”.
Câu này Khang Kiều cũng từng nghe người bạn tên Aso của anh nói qua. Khang Kiều ra sức chống cự. Trong lúc chống cự, mong tay của cô quẹt qua cổ Hoắc Liên Ngao. Da của anh còn đẹp hơn da con gái, trắng như gốm, vết cào của cô rất nổi bật, vừa nhìn đã biết là dùng sức mạnh.
Cụp mắt xuống, không còn giãy giụa nữa, cô dựa lưng vào cánh cửa. Anh đứng đối diện cô, hai người đều không ai nói gì. Ánh mắt cô hướng từ chân mình lên cổ anh, sau đó lại từ cổ anh xuống chân anh, cuối cùng vẫn quay về cổ anh. Khi cô nhìn thấy vết cào nhỏ đó rướm máu, cô suy nghĩ rồi đặt ngón tay lên đó, mím chặt môi.
Cô đứng bất động.
Sau đó có một tiếng thở dài như có như không vang lên.
“Tôi còn tưởng em rất nhớ tôi chứ, thế nên hôm nay tôi đã hủy một số việc để quay về.” Hoắc Liên Ngao nói, dùng ngữ khí như bướm đập cánh.
Gã khốn này đang nói gì vậy.
“Tôi nhớ anh?” Khang Kiều hơi buồn cười, “Anh cảm thấy chuyện này có khả năng không?”.
Anh nghiêng người: “Sao lại không có khả năng. Tối đó, trong vườn hoa của mẹ tôi, em đã nhào vào lòng tôi, gặm cắn tôi một lúc, không phải nhớ tôi thì là cái gì?”.
“Hoắc Liên Ngao, anh nằm mơ hả.”
“Kỵ sỹ đen, quên rồi sao. Em vừa hôn tôi điên cuồng vừa gọi tôi là kỵ sỹ đen.”
Thì ra... trong cảnh tượng như thật như mơ ấy, cô đã níu chặt lấy cổ kỵ sỹ đen, ra sức dâng tặng đôi môi của mình. Những cúc áo bằng thủy tinh của kỵ sỹ đen lấp lánh dưới ánh sáng.
Hất tung những cảnh ấy ra khỏi đầu, cô lắp bắp: “Tôi uống say”.
“Nói tới uống say...” Hoắc Liên Ngao nhanh chóng tiếp lời: “Đúng rồi, đầu gỗ, sau này không được phép uống nửa giọt rượu, tôi ghét những cô gái lướt khướt”.
Sao càng lúc càng không bình thường nhỉ? Rốt cuộc là chỗ nào bất thường? Khang Kiều ngây người nhìn Hoắc Liên Ngao, trong đầu như bị lấp đầy gió xuân, uể oải dữ dội.
Giữa những cơn gió lười biếng, anh hỏi cô: “Có thích quà tôi tặng không?”.
Khuyên tai con lợn ư?
Khang Kiều nhe răng với Hoắc Liên Ngao: Thích.
Hoắc Liên Ngao cười đắc ý. Ở khoảng cách gần, cô phát hiện khi anh cười có nét nào đó rất giống Hoắc Tiểu Phàn.
Vì thế cô mới trở nên uể oải sao?
Thế nên, lúc này đây cô mới nối gót anh, tay mặc cho anh nắm, sau đó đi vào sâu trong phòng. Nơi sâu nhất là phòng ngủ của Hoắc Liên Ngao, lên hai bậc thềm là giẫm vào thảm trải sàn. Dừng lại trước giường, Hoắc Liên Ngao lấy từ trong tủ đầu giường ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra. Bên trong chiếc hộp nhỏ đặt một chiếc cặp tóc hình cỏ bốn lá, lá màu xanh dương. Chiếc lá màu xanh dương men theo viền màu trắng, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Trông nó giống cực quang phải không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô gật đầu.
Anh lấy ra, giống như biết anh định làm gì, cô cúi đầu. Anh vụng về cài lên tóc cô, làm cô đau, rõ ràng anh chẳng có kinh nghiệm gì về mặt này.
Cuối cùng, nó được gài lên tóc mai của cô. Nhưng ở đây không có gương. Không sao cả, lớp kinh trên tủ để đồ đã soi rõ bóng anh và cô, ngón tay anh đặt lên chiếc kẹp.
“Nhà thiết kế nói với tôi rằng, chiếc kẹp này được lấy linh cảm từ người Inuit. Người Inuit cho rằng Cực quang là món quà dành cho người chết trên đường họ về trời. Lúc đó tôi đã nghĩ đến em. Đầu gỗ, em nhất định rất nhớ bà ngoại đúng không?”
Cô gật đầu: “Rất nhớ”. Cô len lén ngước mắt lên nhìn anh, biểu cảm của anh có chút trẻ con: Tôi biết mà.
Lần đầu tiên cô chủ động đặt tay lên vào anh, nhẹ nhàng vòng tay qua hông anh, nghe anh nói bên tai: “Lại... lại nhào vào lòng tôi rồi, còn nói không nhớ”.
Lát sau, ánh đèn trong phòng được vặn tối xuống. Lúc này cả hai lại có chút cẩn trọng, không hẹn mà cùng cụp mắt xuống. Bỗng nhiên anh khẽ nói: “Đầu gỗ, tôi nhớ”. Nói xong, anh lùa tay vào trong quần áo của cô, thuần thục như mọi lần. Cô khẽ ngâm nga: “Sau này không được nói mấy lời đó uy hiếp tôi”. Anh hôn cô, chặn lại mọi lời càm ràm của cô.
Một tay luôn đặt trên vai anh, tay kia níu chặt lấy ga giường. Cô ngẩng đầu. Cảm giác khô rát khiến cô chỉ còn cách thở dốc mới làm dịu đi được những cơn đau. Tối nay khác mọi lần, rõ ràng anh đã hôn sưng cả môi cô, động tác của anh trúc trắc khiến cơ thể cô không nghe lời, anh cũng không dễ chịu. Những sự ngăn cản khiến trán anh lấm tấm mồ hôi. Cô cũng không biết vì sao, trước kia rõ ràng là ổn, nhưng lần này... Sự mạnh mẽ của anh khiến cô hoang mang lo sợ. Cô ra sức đẩy anh. Cô động đậy khiến mồ hôi trên trán anh rỏ xuống càng dày đặc. Cô nói: “Liên Ngao, tôi không muốn”. Anh khẽ mắng và nói anh cũng đau. Đau còn ham muốn, tự tìm khổ à? Cô dùng ánh mắt tố cáo, thế là anh nói: “Em đừng suốt ngày dùng ánh mắt đó nhìn tôi”. Giờ phút này mà còn mắng cô như thế, cô không làm, cô nói: “Anh ra ngoài, ra ngoài”. Anh hít một hơi, nói bằng kẽ rằng: “Lại sao nữa?”. Cái hít hơi của anh khiến người cô run lên dữ dội, cô đẩy anh. Anh dừng lại, thở hồng hộc, hai tay chống lên giường, nhìn cô. Cô quay mặt đi, môi anh nhẹ nhàng chạm xuống mắt cô, giọng khản đặc: “Giận à?”, cô im lặng không đáp.
Sau đó anh tự trả lời: “Ghét tôi nói mắt em giống mắt cá chết chứ gì”, “Biết rồi, đầu gỗ ghét bị nói là mắt cá chết”, “Sau này tôi cố gắng tiết chế, được không?”. Môi anh men theo tóc mai ghé vào tai cô: “Đầu gỗ, tôi khó cịu”. Anh thì thầm bên tai cô, những lời đó khiến cô đỏ mặt. Đầu mũi anh ra sức cọ vào cô: “Hm? Hm?”. Bàn tay cô nhẹ nhàng thu về. Cô gật đầu, chẳng phải anh đã nói sau này sẽ giảm bớt số lần trêu cô đó sao.
Lát sau, trong căn phòng vọng ra cuộc đối thoại khiến người ta dở khóc dở cười: “Đầu gỗ, hình như em nhỏ lại đấy”, “Nhỏ? Ý gì? Chỗ nào nhỏ?”. Tiếng cười khẽ vang lên giữa những tiếng thở ngắt quãng. Sau đó cô hiểu ra, không chịu yếu thế: “Không phải tôi nhỏ lại, anh to ra thì có”.
Cô gái ngốc còn mừng thầm vì tưởng mình chiếm được thế thượng phong.
Chiếc kẹp tóc cỏ bốn lá được đặt trên đầu giường. Ánh sáng đã được vặn xuống không thể thấp hơn. Một tay cô uể oải buông thõng bên thành giường, tay kia đặt lên vai anh, ngón tay như mất hết sức lực. Cô nghiêng mặt, mặt anh dán vào tóc mai của cô. Lúc này, mồ hôi thấm ướt tóc và hai cơ thể đang chồng lên nhau, trong không khí vẫn còn lãng đãng mùi hương của họ.
Một giọng nói nhẹ nhàng như kéo cô từ miền cực lạc trở về: “Tôi đi tắm đây”. “Ừm”, cô uể oải đáp. “Khi đi đừng quên mang kẹp tóc”.
Cô chợt mở mắt, chớp một cái, sau đó lại nhắm vào, “Ừm”.
Cô bỏ chiếc kẹp tóc cỏ may mắn vào trong túi, bước chân rất khẽ khàng. Tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm vọng ra. Dừng trước cửa phòng, cô nói: “Tôi đi đây”. Tiếng nước vẫn tiếp tục chảy, cũng không biết người trong đó có nghe được hay không.
Khép cửa lại, hành lang về đêm dường như sâu hút không nhìn thấy đáy. Nơi tận cùng hành lang lộ ra chút ánh sáng u tối...
Pre: “Nếu em không thích cô ta, tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ để cô ta xuất hiện trước mặt em.”
Các liên hoan du lịch theo chủ đề được tổ chức khoảng một tuần liền. Trong tuần ấy, Hoắc Liên Ngao không ít lần lộ diện tại địa điểm công cộng. Mang suy nghĩ tôn trọng cái đẹp, đài truyền hình thành phố cũng không ngừng phát sóng những cảnh quay có mặt anh.
Thứ bảy, Khang Kiều từ trường trở về thì nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Trên bãi cỏ ở vườn sau, Hoắc Liên Ngao đang dạy Hoắc Tiểu Phàn động tác ném bóng vào rổ. Nghê Hải Đường cũng đứng một bên. Điều khiến Khang Kiều vui mừng là Nghê Hải Đường không làm mặt xu nịnh khi nhìn thấy anh như trước kia, biểu cảm của bà không khác bình thường là mấy.
Hoắc Liên Ngao nào có dạy Tiểu Phàn ném bóng, rõ ràng là mượn nước đẩy thuyền mà thôi. Ví dụ như, Khang Kiều vừa đẩy hàng rào vườn sau ra thì nghe thấy Hoắc Liên Ngao chậm rãi nói với Nghê Hải Đường: “Dì à, dì tuyệt đối đừng coi chuyện bố tôi thi thoảng đưa dì đến vài nơi là có hàm ý đặc biệt”.
“Tôi không coi là thật.” Nghê Hải Đường bình thản đáp.
Hoắc Liên Ngao dừng lại, như đang quan sát sự chân thật trong câu nói của Nghê Hải Đường. Lát sau: “Lời dì nói nghe có chút tiêu cực. Con người sống trên thế giới này ôm chút hy vọng thích đáng cũng tốt. Dì nên suy nghĩ cho Tiểu Phàn…”.
Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao như nhớ ra chuyện gì đó: “Nói tới Tiểu Phàn, tôi nghĩ nên nhắc dì đừng quá đặt hy vọng vào ông nội tôi. Dì cũng biết người già nhiều tuổi thi thoảng lại mềm lòng. Nói là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện khác. Đây cũng là nguyên nhân tới bây giờ Tiểu Phàn vẫn chưa được đám người làm coi trọng. Trong lòng họ hiểu rất rõ, tôi vậy dì hiểu chứ?”.
Nghe đến đây, Nghê Hải Đường đã bị chọc tức. Bà sắp sửa buột miệng mắng câu “Thằng nhãi” rồi, Khang Kiều vội rảo bước chân gọi: “Mẹ!”.
Tiếng mẹ của cô khiến biểu cảm của Nghê Hải Đường dịu đi không ít.
Khang Kiều cúi đầu đi về phía Nghê Hải Đường, khi ngang qua Hoắc Liên Ngao, cô nghe thấy anh thân thiết chào mình: “Về rồi à?”.
Quay mặt sang, Khang Kiều mỉm cười.
Hoắc Liên Ngao đang cúi xuống dạy Hoắc Tiểu Phàn giữ bóng, giờ đứng thẳng dậy nhìn cô từ trên xuống dưới.
Anh cười khẽ: “Một năm không gặp, chị xinh ra rồi đấy, chắc là có không ít anh chàng hẹn hò với chị. Dì nhất định chọn đến hoa cả mắt rồi”.
Lời thì nói với cô, nhưng mặt lại quay sang phía Nghê Hải Đường.
Mọi người ai cũng biết, Khang Kiều bây giờ đã nổi danh là người “trong ngoài bất nhất”, câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến sắc mặt Nghê Hải Đường tái đi. Bà nhìn Khang Kiều rồi chuyển hướng về phía Hoắc Tiểu Phàn, lát sau nét mặt lại trở về trạng thái cũ, yên tĩnh, điềm đạm.
Lúc này, Hoắc Liên Ngao lại nói: “Dì, bây giờ dì có thể về được rồi, sắc mặt dì không tốt lắm, nhiệm vụ nhặt bóng giao cho chị của Tiểu Phàn đi”.
Nghê Hải Đường rời đi. Khang Kiều đứng vào vị trí lúc trước của bà. Giữa những tiếng đập vòng vào thành rổ bình bịch, có lẽ cũng chỉ còn tiếng cười của Hoắc Tiểu Phàn là chân thành.
Quả bóng bật lại bay ra ngoài hàng rào vườn hoa. Khang Kiều đuổi theo bóng, ôm bóng chạy vào vườn. Giữa hai cây vàng anh đứng sát cạnh nhau, Hoắc Liên Ngao chắn trước mặt cô.
“Tránh ra.” Khang Kiều hạ giọng cảnh cáo.
Nói xong cô cũng cảm thấy kinh ngạc, Khang Kiều trước kia chắc chắn không bao giờ nói vậy với Hoắc Liên Ngao, có giận dữ thế nào cũng không thể hiện ra đầu môi. Nhưng lần này cô lại nói mà không hề do dự.
“Em đang giận vì những lời tôi nói với mẹ em ban nãy ư?” Hoắc Liên Ngao chậm rãi hỏi.
Khang Kiều bặm môi.
“Đầu gỗ.” Hoắc Liên Ngao kéo túm tóc đuôi ngựa của cô: “Không phải em coi những lời tôi khen em ban nãy là thật đấy chứ? Thế nên, em cảm thấy em cần phải sử dụng đặc quyền của gái đẹp?”.
Cơn giận bùng lên: “Tôi không rảnh rỗi như anh”.
Hoắc Liên Ngao buông tay ra, cười khẽ: “Như vậy thú vị hơn nhiều. Còn nữa, tôi phải nhắc nhở em, em không đẹp hơn chút nào. Em vẫn vậy, khuôn mặt y như cả thế giới này nợ em rất nhiều...”.
Tiểu Phàn đuổi theo đã ngắt ngang lời nói của Hoắc Liên Ngao. Anh nghiêng người, khi Khang Kiều gần lướt qua anh thì nghe thấy anh nói khẽ một câu: “Tối nay tới phòng tôi, chín rưỡi”.
Câu nói này, từ lúc Hoắc Liên Ngao trở về đã biến thành ác mộng, cô luôn sợ hãi, lo lắng, cuối cùng cũng nghe thấy.
Chín rưỡi, Khang Kiều chậm chạp mở tủ quần áo. Cô đang lựa quần áo ngủ, nên mặc màu nhạt hay màu đậm nhỉ? Cô đặt tay trên bộ quần áo ngủ đậm màu, chuông di động vang lên, là chiếc màu trắng. Cô mặc kệ, nó kêu một lúc thì dừng lại. Cuối cùng Khang Kiều quyết định mặc màu đậm. Cô còn chưa kịp lấy nó xuống giá thì di động đã lại inh ỏi. Có chút bực bội, Khang Kiều ném di động vào hộc bàn. Ừm, tiếng nhỏ hơn rất nhiều, cũng không còn khiến đầu óc căng thẳng nữa.
Thay xong quần áo, Khang Kiều mở ngăn bàn ra, chiếc điện thoại cuối cùng cũng im lặng. Từ chín rưỡi tới chín giờ năm mươi phút, Hoắc Liên Ngao đã gọi cho cô tổng cộng bốn cuộc.
Mười giờ, Khang Kiều lên giường chuẩn bị đi ngủ. Thường Khang Kiều hay ngủ lúc mười một giờ. Tối nay cô quyết định dời thời gian lên trước một tiếng. Tay vừa chạm vào đèn ngủ thì cánh cửa bật mở. Hoắc Tiểu Phàn vừa mở cửa vừa cầm theo một chiếc di động nói chuyện. Nghe thấy nó gọi “anh Liên Ngao”, trái tim Khang Kiều rớt xuống.
“Vâng, anh Liên Ngao, chị vẫn chưa ngủ.”
Đúng là đứa ngốc mà.
Hoắc Tiểu Phàn đưa di động cho Khang Kiều: “Anh Liên Ngao bảo chị nghe điện thoại, anh ấy nói email tiếng Trung gửi sang Singapore của anh ấy lại có chút vấn đề”.
Lại là email tiếng Trung.
“Nhanh lên chị.” Thấy Khang Kiều cầm điện thoại cứ đờ ra, Hoắc Tiểu Phàn giậm chân.
Cô thở hắt một hơi.
Câu đầu tiên của Hoắc Liên Ngao là: “Đầu gỗ, đôi cánh cứng cáp rồi phải không? Hay em thật sự cho rằng chỉ cần một câu nói của ông nội tôi là Hoắc Tiểu Phàn sẽ trở thành người thừa kế thứ hai? Thế là nắm chắc rồi? Nếu vậy, em thật sự hết thuốc chữa”.
“Tới phòng tôi, nhanh lên.”
Khang Kiều hạ giọng: “Hoắc Liên Ngao, tối nay người tôi không được thoải mái”.
“Thôi đi.”
Cô cúi đầu, vần vò vạt áo, nói: “Hoắc Liên Ngao, tôi nghĩ có rất nhiều cô gái muốn lên giường với anh. Tôi nghĩ những cô gái đó còn xinh đẹp hơn tôi, dáng đẹp hơn tôi, và nhiều người hiểu ý người khác hơn tôi. Vì sao nhất định phải là tôi. Hoắc Liên Ngao, tôi...”.
Hoắc Liên Ngao, tôi cũng biết sợ chứ. Tôi chưa chín chắn đến mức chịu đựng được những áp lực đó. Có rất nhiều đêm Khang Kiều luôn gặp ác mộng. Mơ đến ngày mọi việc bại lộ, cô bị vây quanh một đám đông, rất nhiều gương mặt đang nhìn cô. Cô run như cầy sấy, giống như trang phục trên người bị lột sạch vậy.
“Khang Kiều.” Anh khẽ gọi tên cô: “Nếu em muốn tôi đưa những bức ảnh đó Tiểu Phàn xem, để Tiểu Phàn của chúng ta nhìn hình kể chuyện, em bảo nó có tạo thành bóng ma tâm lý thời thơ ấu của Tiểu Phàn không? Hm?”.
Cô trả di động lại cho cho Hoắc Tiểu Phàn.
“Chị, em có thể xem ti vi ở phòng chị không? Em cảm thấy xem ti vi ở chỗ chị rất thú vị.”
“Không được, chị phải đi ngủ rồi.”
“Vậy được, chúc chị ngủ ngon.”
Cô bỏ bộ quần áo ngủ đậm màu vào trong tủ, thay một bộ quần áo ở nhà đơn giản, rồi len lén mở cửa, men theo con đường cô vừa quen thuộc vừa sợ hãi ấy.
Ở lối vào công viên mạo hiểm, Khang Kiều gặp quản gia Diêu. Bây giờ Khang Kiều đã không còn sợ bị bắt khi đi vào những nơi không thuộc về cô nữa. Quản gia Diêu cũng dần dần ngầm mặc nhận cô thi thoảng được đi vào cấm địa.
“Khang Kiều, chưa đi ngủ sao?”
Cô bẽn lẽn cười: “Cháu muốn đi dạo một lát rồi về ngủ”.
“Đừng muộn quá, mấy hôm nay mưa liên miên, vườn không khử trùng được, chú ý có côn trùng đấy.”
“Vâng, lát nữa cháu sẽ về phòng ngay.”
Đợi quản gia Diêu khuất bóng, Khang Kiều đi vào công viên mạo hiểm. Cô dừng lại trước cửa phòng Hoắc Liên Ngao, gõ cửa, rồi khép cửa lại. Tay Khang Kiều nhanh chóng đánh lên vai Hoắc Liên Ngao. Gã khốn này, mang mẹ ra uy hiếp cô còn chưa đủ, còn hướng bàn tay về phía Hoắc Tiểu Phàn. Khang Kiều dám chắc những cô gái muốn lên giường với cậu chủ Liên Ngao có thể xếp hàng vòng quanh thành phố. Tay cô không hề lưu tình, cô nghe thấy tiếng đấm thùm thụm phát ra. Sau khoảng mười lần, tay cô bị anh giữ chặt.
Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao đã cực kỳ giận dữ: “Đủ chưa, giả vờ e dè thì cũng có mức độ thôi, quá lên sẽ khiến người ta buồn nôn”.
Câu này Khang Kiều cũng từng nghe người bạn tên Aso của anh nói qua. Khang Kiều ra sức chống cự. Trong lúc chống cự, mong tay của cô quẹt qua cổ Hoắc Liên Ngao. Da của anh còn đẹp hơn da con gái, trắng như gốm, vết cào của cô rất nổi bật, vừa nhìn đã biết là dùng sức mạnh.
Cụp mắt xuống, không còn giãy giụa nữa, cô dựa lưng vào cánh cửa. Anh đứng đối diện cô, hai người đều không ai nói gì. Ánh mắt cô hướng từ chân mình lên cổ anh, sau đó lại từ cổ anh xuống chân anh, cuối cùng vẫn quay về cổ anh. Khi cô nhìn thấy vết cào nhỏ đó rướm máu, cô suy nghĩ rồi đặt ngón tay lên đó, mím chặt môi.
Cô đứng bất động.
Sau đó có một tiếng thở dài như có như không vang lên.
“Tôi còn tưởng em rất nhớ tôi chứ, thế nên hôm nay tôi đã hủy một số việc để quay về.” Hoắc Liên Ngao nói, dùng ngữ khí như bướm đập cánh.
Gã khốn này đang nói gì vậy.
“Tôi nhớ anh?” Khang Kiều hơi buồn cười, “Anh cảm thấy chuyện này có khả năng không?”.
Anh nghiêng người: “Sao lại không có khả năng. Tối đó, trong vườn hoa của mẹ tôi, em đã nhào vào lòng tôi, gặm cắn tôi một lúc, không phải nhớ tôi thì là cái gì?”.
“Hoắc Liên Ngao, anh nằm mơ hả.”
“Kỵ sỹ đen, quên rồi sao. Em vừa hôn tôi điên cuồng vừa gọi tôi là kỵ sỹ đen.”
Thì ra... trong cảnh tượng như thật như mơ ấy, cô đã níu chặt lấy cổ kỵ sỹ đen, ra sức dâng tặng đôi môi của mình. Những cúc áo bằng thủy tinh của kỵ sỹ đen lấp lánh dưới ánh sáng.
Hất tung những cảnh ấy ra khỏi đầu, cô lắp bắp: “Tôi uống say”.
“Nói tới uống say...” Hoắc Liên Ngao nhanh chóng tiếp lời: “Đúng rồi, đầu gỗ, sau này không được phép uống nửa giọt rượu, tôi ghét những cô gái lướt khướt”.
Sao càng lúc càng không bình thường nhỉ? Rốt cuộc là chỗ nào bất thường? Khang Kiều ngây người nhìn Hoắc Liên Ngao, trong đầu như bị lấp đầy gió xuân, uể oải dữ dội.
Giữa những cơn gió lười biếng, anh hỏi cô: “Có thích quà tôi tặng không?”.
Khuyên tai con lợn ư?
Khang Kiều nhe răng với Hoắc Liên Ngao: Thích.
Hoắc Liên Ngao cười đắc ý. Ở khoảng cách gần, cô phát hiện khi anh cười có nét nào đó rất giống Hoắc Tiểu Phàn.
Vì thế cô mới trở nên uể oải sao?
Thế nên, lúc này đây cô mới nối gót anh, tay mặc cho anh nắm, sau đó đi vào sâu trong phòng. Nơi sâu nhất là phòng ngủ của Hoắc Liên Ngao, lên hai bậc thềm là giẫm vào thảm trải sàn. Dừng lại trước giường, Hoắc Liên Ngao lấy từ trong tủ đầu giường ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra. Bên trong chiếc hộp nhỏ đặt một chiếc cặp tóc hình cỏ bốn lá, lá màu xanh dương. Chiếc lá màu xanh dương men theo viền màu trắng, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Trông nó giống cực quang phải không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô gật đầu.
Anh lấy ra, giống như biết anh định làm gì, cô cúi đầu. Anh vụng về cài lên tóc cô, làm cô đau, rõ ràng anh chẳng có kinh nghiệm gì về mặt này.
Cuối cùng, nó được gài lên tóc mai của cô. Nhưng ở đây không có gương. Không sao cả, lớp kinh trên tủ để đồ đã soi rõ bóng anh và cô, ngón tay anh đặt lên chiếc kẹp.
“Nhà thiết kế nói với tôi rằng, chiếc kẹp này được lấy linh cảm từ người Inuit. Người Inuit cho rằng Cực quang là món quà dành cho người chết trên đường họ về trời. Lúc đó tôi đã nghĩ đến em. Đầu gỗ, em nhất định rất nhớ bà ngoại đúng không?”
Cô gật đầu: “Rất nhớ”. Cô len lén ngước mắt lên nhìn anh, biểu cảm của anh có chút trẻ con: Tôi biết mà.
Lần đầu tiên cô chủ động đặt tay lên vào anh, nhẹ nhàng vòng tay qua hông anh, nghe anh nói bên tai: “Lại... lại nhào vào lòng tôi rồi, còn nói không nhớ”.
Lát sau, ánh đèn trong phòng được vặn tối xuống. Lúc này cả hai lại có chút cẩn trọng, không hẹn mà cùng cụp mắt xuống. Bỗng nhiên anh khẽ nói: “Đầu gỗ, tôi nhớ”. Nói xong, anh lùa tay vào trong quần áo của cô, thuần thục như mọi lần. Cô khẽ ngâm nga: “Sau này không được nói mấy lời đó uy hiếp tôi”. Anh hôn cô, chặn lại mọi lời càm ràm của cô.
Một tay luôn đặt trên vai anh, tay kia níu chặt lấy ga giường. Cô ngẩng đầu. Cảm giác khô rát khiến cô chỉ còn cách thở dốc mới làm dịu đi được những cơn đau. Tối nay khác mọi lần, rõ ràng anh đã hôn sưng cả môi cô, động tác của anh trúc trắc khiến cơ thể cô không nghe lời, anh cũng không dễ chịu. Những sự ngăn cản khiến trán anh lấm tấm mồ hôi. Cô cũng không biết vì sao, trước kia rõ ràng là ổn, nhưng lần này... Sự mạnh mẽ của anh khiến cô hoang mang lo sợ. Cô ra sức đẩy anh. Cô động đậy khiến mồ hôi trên trán anh rỏ xuống càng dày đặc. Cô nói: “Liên Ngao, tôi không muốn”. Anh khẽ mắng và nói anh cũng đau. Đau còn ham muốn, tự tìm khổ à? Cô dùng ánh mắt tố cáo, thế là anh nói: “Em đừng suốt ngày dùng ánh mắt đó nhìn tôi”. Giờ phút này mà còn mắng cô như thế, cô không làm, cô nói: “Anh ra ngoài, ra ngoài”. Anh hít một hơi, nói bằng kẽ rằng: “Lại sao nữa?”. Cái hít hơi của anh khiến người cô run lên dữ dội, cô đẩy anh. Anh dừng lại, thở hồng hộc, hai tay chống lên giường, nhìn cô. Cô quay mặt đi, môi anh nhẹ nhàng chạm xuống mắt cô, giọng khản đặc: “Giận à?”, cô im lặng không đáp.
Sau đó anh tự trả lời: “Ghét tôi nói mắt em giống mắt cá chết chứ gì”, “Biết rồi, đầu gỗ ghét bị nói là mắt cá chết”, “Sau này tôi cố gắng tiết chế, được không?”. Môi anh men theo tóc mai ghé vào tai cô: “Đầu gỗ, tôi khó cịu”. Anh thì thầm bên tai cô, những lời đó khiến cô đỏ mặt. Đầu mũi anh ra sức cọ vào cô: “Hm? Hm?”. Bàn tay cô nhẹ nhàng thu về. Cô gật đầu, chẳng phải anh đã nói sau này sẽ giảm bớt số lần trêu cô đó sao.
Lát sau, trong căn phòng vọng ra cuộc đối thoại khiến người ta dở khóc dở cười: “Đầu gỗ, hình như em nhỏ lại đấy”, “Nhỏ? Ý gì? Chỗ nào nhỏ?”. Tiếng cười khẽ vang lên giữa những tiếng thở ngắt quãng. Sau đó cô hiểu ra, không chịu yếu thế: “Không phải tôi nhỏ lại, anh to ra thì có”.
Cô gái ngốc còn mừng thầm vì tưởng mình chiếm được thế thượng phong.
Chiếc kẹp tóc cỏ bốn lá được đặt trên đầu giường. Ánh sáng đã được vặn xuống không thể thấp hơn. Một tay cô uể oải buông thõng bên thành giường, tay kia đặt lên vai anh, ngón tay như mất hết sức lực. Cô nghiêng mặt, mặt anh dán vào tóc mai của cô. Lúc này, mồ hôi thấm ướt tóc và hai cơ thể đang chồng lên nhau, trong không khí vẫn còn lãng đãng mùi hương của họ.
Một giọng nói nhẹ nhàng như kéo cô từ miền cực lạc trở về: “Tôi đi tắm đây”. “Ừm”, cô uể oải đáp. “Khi đi đừng quên mang kẹp tóc”.
Cô chợt mở mắt, chớp một cái, sau đó lại nhắm vào, “Ừm”.
Cô bỏ chiếc kẹp tóc cỏ may mắn vào trong túi, bước chân rất khẽ khàng. Tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm vọng ra. Dừng trước cửa phòng, cô nói: “Tôi đi đây”. Tiếng nước vẫn tiếp tục chảy, cũng không biết người trong đó có nghe được hay không.
Khép cửa lại, hành lang về đêm dường như sâu hút không nhìn thấy đáy. Nơi tận cùng hành lang lộ ra chút ánh sáng u tối...
Pre: “Nếu em không thích cô ta, tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ để cô ta xuất hiện trước mặt em.”