Mấy ngày tiếp theo, chiếc di động màu trắng tối nào cũng tầm mười giờ là vang lên. Đây đã là đêm thứ tư Khang Kiều gõ cửa phòng Hoắc Liên Ngao rồi. Hoắc Liên Ngao không vội kéo cô lên giường ngay như mọi lần. Lần này Hoắc Liên Ngao thật sự gặp chút vấn đề đối với email tiếng Trung gửi cho ông nội mình. Sau khi gửi thư thành công, Khang Kiều phát hiện mình đã từ đứng bên cạnh anh chuyển thành ngồi trong lòng anh. Còn lúc này đây anh đang nhìn cô, cũng không biết có phải do ánh đèn quá gần không mà mặt cô bắt đầu nóng lên. Cô giơ tay ra, che chặt mắt anh lại, khẽ nói như đang làm nũng: “Đừng nhìn”.
Nụ cười khẽ bật ra, bàn tay đó bị lấy xuống, môi anh chạm vào lòng bàn tay cô khiến nó ngứa ngáy. Cô vô thức co rụt lại định trốn tránh nhưng ngay lập tức bị giữ chặt. Ngón tay anh dẫn dắt tay cô vòng qua hông mình, một tay kia nhẹ nhàng đặt sau gáy cô. Khi mặt anh sát lại gần, hàng mi của cô run lên nhè nhẹ, cuối cùng nhắm mắt lại.
Khi môi anh lần tìm tới cổ cô, cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình: “Liên Ngao”. Tay cô lần đầu tiên chủ động như thế. Rồi cô nghe thấy nhịp thở của anh. Động tác của cô cũng trở nên mạnh hơn. Đáp lại cô là việc anh đoạt lấy môi cô, vần vò. Chiếc laptop trên bàn bị tay anh gạt ra. Một giây sau, cô nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên đón nụ hôn của anh rồi được đặt lên bàn. Tay anh vòng qua eo cô tắt đèn bàn đi. Như vậy trở thành cô ngồi lên mặt bàn. Anh đứng trước mặt cô. Cho dù như vậy anh rõ ràng vẫn cao hơn cô rất nhiều. Ánh mắt và cánh tay không biết nên đặt ở đâu, bàn tay buông thõng run lên vì quá căng thẳng, cho tới khi anh nắm lấy cổ chân cô, tìm kiếm, động chạm. Đầu cô hơi dựa lên vai anh, hơi thở dốc vang lên bên tai anh: “Liên Ngao, sau này anh tốt với Tiểu Phàn một chút…”.
Những lời tiếp theo vì những động tác của anh mà không cất lên được thành tiếng. Cô đấm nhẹ vào lưng anh. Gã khốn này, gã khốn!
Hết cơn thủy triều dữ dội, cô nói nốt những lời mong muốn: “Liên Ngao, sau này anh có thể đưa Tiểu Phàn cùng đi chơi không?”.
Nói xong những lời này, bờ môi muốn chạm vào vành tai anh bị hụt, giống như cô học trò bị giáo viên lạnh nhạt, cô gấp gáp muốn dán lên lần nữa. Cô mặc kệ tất cả hôn vành tay anh, vừa hôn vừa nói: “Được không?”, “Được không?”, “Hử?”, “Liên Ngao? Hoắc Liên Ngao?”.
Cuối cùng anh đồng ý với cô, lớp vải mềm mịn trượt xuống cổ chân cô. Cả người cô bị động ngửa ra sau, đôi chân buông thõng cuối cùng cũng tìm được nơi để dựa dẫm.
Ánh đèn in bóng họ lên tường. Mái tóc bị anh làm rối cũng xõa xuống bên tường, cùng với từng lần mạnh mẽ xâm nhập mà rung rinh. Cô nhắm mắt lại, dù sao cũng vậy rồi, Tiểu Phàn của cô rất thích Joshua của nó, Tiểu Phàn vui thì cô cũng vui theo.
Buổi trưa hôm sau, Hoắc Liên Ngao bảo người đưa Hoắc Tiểu Phàn đi.
Khi hoàng hôn buông xuống, Hoắc Tiểu Phàn được đưa trở lại, thằng bé mặt tươi như hoa nở, giống như có người vì nó mở ra cả một thế giới mới vậy. Cả tối nó kể lại vanh vách những gì mắt thấy tai nghe buổi chiều.
Tối ấy, Hoắc Liên Ngao không gọi điện thoại cho Khang Kiều. Mấy tối sau, Khang Kiều vẫn không nhận được cuộc gọi như thế. Khang Kiều đoán Hoắc Liên Ngao không gọi cho cô vì “bạn tốt” của anh Masako đã tới rồi. Đám ký giả lá cải mấy hôm nay lại bắt đầu tiến hành theo chân đôi kim đồng ngọc nữ này để đưa tin.
Nửa tháng sau khi Hoắc Liên Ngao trở về, dưới sự thúc giục của cụ Hoắc, Chu Tùng An lại xuất hiện ở nhà họ Hoắc bổ túc tiếng Trung cho anh. Nhưng thời gian quy định chuyển sang thứ Bảy và Chủ Nhật.
Buổi chiều thứ Bảy, Chu Tùng An đưa cho Khang Kiều mấy quyển sách, đó là vài cuốn sách liên quan tới điêu khắc. Nhận lấy sách, Khang Kiều trao món quà đã chuẩn bị sẵn cho anh ấy. Đó là một con khỉ nhỏ. Chu Tùng An tuổi khỉ, Khang Kiều đã mất cả một buổi tối mới khắc xong, có thể dùng treo cặp.
Có điều lúc này Khang Kiều phát hiện khả năng điêu khắc của mình xem ra chẳng ra sao. Con khỉ nhỏ nằm trong lòng bàn tay của Chu Tùng An trông như được làm từ những chất liệu chất lượng kém. Cô muốn lấy lại thứ xấu xí đó nhưng không thành công. Chu Tùng An bắt lấy tay cô, tay anh vừa lớn vừa mạnh mẽ.
“Tùng An, nó… nó hơi xấu. Em hứa lần sau sẽ tặng anh một con đẹp hơn.” Khang Kiều ấp úng.
“Anh thích.” Chu Tùng An hai mắt sáng ngời, “Anh cảm thấy nó giống như tác phẩm của bậc thầy”.
Anh ấy vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Khang Kiều.
“Thầy Chu, chẳng phải thầy bắt em viết thử bài văn sao? Em có vẻ như đã tìm được rất nhiều đề tài. Em đang suy nghĩ xem có nên viết một bài là ‘Thầy giáo tiếng Trung của tôi và chị gái con riêng đã thân thiết rồi’ không.”
Chu Tùng An buông tay Khang Kiều ra, giơ tay lên xem giờ, vẻ mặt như bị bắt tại trận. Anh ấy cười với Khang Kiều: “Xem ra học sinh của tôi vì đợi quá sốt ruột mà đã oán trách rồi”.
Cô không quay đầu, chỉ bị động cười với Chu Tùng An.
“Anh đi dạy đây.”
Khang Kiều gật đầu.
Chu Tùng An đi lướt qua cô, Khang Kiều đứng im tại chỗ.
Một đoạn hội thoại vang lên sau lưng cô.
“Hoắc Liên Ngao, không đi à?”
“Thầy Chu, em đợi thầy mười phút. Có một câu thành ngữ Trung Quốc là gì nhỉ? Có thù ắt báo, đại ý là thầy đánh em một cú thì em cũng phải trả lại thầy hai cú. Em là loại người ấy đấy, thế nên, thầy Chu, thầy hãy kiên nhẫn đợi em hai mươi phút đi.”
Chu Tùng An khó xử bỏ đi. Khang Kiều ôm sách đi về phía phòng mình. Đi được vài bước, tay cô bị giữ lại. Giọng Nghê Hải Đường gọi cô vang lên gần đó. Hoắc Liên Ngao vừa dùng sức cô đã nằm trọn trong vòng tay anh. Gã khốn này định làm gì, giọng Nghê Hải Đường càng lúc càng gần.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều thấp giọng cảnh cáo.
“Giờ biết sợ rồi chứ gì? Tôi đoán dì nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ thảng thốt lắm. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Em bảo tôi có nên nói hết cho dì mọi chuyện của chúng ta không, hử? Chị gái của tôi?”
Khang Kiều dùng sức hết cạy tay của Hoắc Liên Ngao. Bước chân của Nghê Hải Đường đã ở bên tai rồi, dường như có thể xuất hiện trước mặt họ bất kỳ lúc nào.
“Hoắc Liên Ngao, cầu xin anh, thả tôi ra.” Khang Kiều nghe thấy tiếng cầu xin nỉ non của mình.
Một giây sau, dưới sự tác động của Hoắc Liên Ngao, hai người họ trốn ra sau một khoảng cây dây leo như một màn chắn tự nhiên. Vừa nấp vào trong thì Nghê Hải Đường đi ngang qua trước mặt họ. Không gian nhỏ hẹp khiến cơ thể họ dính sát vào nhau. Ở một phía, cô bị động đón nhận những nụ hôn yêu thương của anh, ở phía kia, Nghê Hải Đường đứng tự lẩm bẩm: “Rõ ràng ban nãy còn ở đây mà”.
Cài lại khuy áo ngực, sau đó là những cúc áo bị anh bung ra, chải lại mái tóc đã bù xù, cơn đau nóng rẫy đang nhắc Khang Kiều về chuyện xảy ra vài phút trước.
Lời nói của Hoắc Liên Ngao vang lên bên tai.
“Khang Kiều, em nghe rõ đây. Em giống như một chiếc cốc, đối với người mắc bệnh sạch sẽ dĩ nhiên không cho phép bất kỳ ai chạm vào. Đạo lý này cũng giống như việc những đứa trẻ tự kỷ ghét bị người khác chạm vào đồ chơi vậy. Khang Kiều, ai chạm vào chiếc cốc đó sẽ gặp xui xẻo. Tôi nói vậy, em hiểu chứ?”
Cô không đáp lại.
“Đầu gỗ, ban nãy tôi thử thăm dò. Xem ra em rất sợ mẹ em biết chuyện của chúng ta. Thật sự là một cô gái ngốc. Mọi chuyện đều từ bà ta mà ra, để em một mình gánh chịu nghĩ sao cũng thấy không công bằng? Hay là để tôi làm kỵ sỹ chính nghĩa một lần?”
Sau đó cô lên tiếng.
“Tôi hiểu rồi.”
Anh mỉm cười chạm vào môi cô rồi rời đi.
Trở về phòng, Khang Kiều bỏ chiếc kẹp tóc hình cỏ bốn lá mà Hoắc Liên Ngao tặng vào ngăn kéo nơi để những món quà mọi năm của anh. Đó là ngăn kéo đẹp nhất. Nếu một ngày nào đó, Hoắc Liên Ngao hứng lên muốn thăm dò lòng trung thành của cô, thấy những món quà anh tặng được để trong ngăn kéo đẹp như thế chắc chắn sẽ phải im miệng.
Cô học được một chiêu từ mẹ, những thứ được đặt trong ngăn kéo tồi mới là những thứ cô yêu thích nhất.
Hôm sau, quản gia Diêu mang tới hai bộ lễ phục. Một bộ cho Khang Kiều, một bộ cho Hoắc Tiểu Phàn. Quản gia Diêu còn mang tới một thông tin: Tối nay, người phát ngôn của Hoàng thất sẽ tuyên bố Hoắc Liên Ngao trở thành đại sứ truyền thông cho du lịch của Brunei với phương Tây. Để phối hợp, tối mai nhà họ Hoắc sẽ tổ chức vũ hội. Hoàng tử sẽ mang theo thư nhậm chức tham gia. Nửa đầu buổi tiệc sẽ là nghi thức nhậm chức, nửa sau mang tính chất giải trí. Khi buổi vũ hội kết thúc sẽ bầu phiếu thông qua giải người mặc đẹp nhất tối đó.
Quản gia nói với Khang Kiều rằng Hoắc Liên Ngao mời cô và Tiểu Phàn tham gia phần sau. Khi đi, ông ấy còn làm động tác cố lên với Tiểu Phàn.
Đât là lần đầu tiên trong đời Tiểu Phàn xuất hiện cộng khai ở nhà họ Hoắc. Cho dù nửa sau đa phần là giải trí thì cũng là tiền lệ.
Nghê Hải Đường dường như không dám tin vào tin tức ấy. Bà nghi ngờ bắt nguồn từ việc người mời là Hoắc Liên Ngao. Bà thậm chí còn kiểm tra từ trong ra ngoài hai bộ lễ phục ấy.
Lễ phục vừa được chính tay một nhà thiết kế Italia hoàn thiện, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tối đó, Khang Kiều gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao, dùng chính chiếc di động màu trắng. Rất lâu sau anh mới bắt máy.
“Tặng lễ phục là ý gì vậy?” Cô hỏi thẳng.
Bên kia cười trêu đùa: “Tôi đoán mẹ em nhất định đã kiểm tra kỹ lắm rồi, xem lễ phục có giấu kim bên trong không, hoặc là gài bom hẹn giờ?”.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều đè nặng ngữ điệu.
Đầu kia dừng lại, dứt cơn cười: “Đầu gỗ”.
Tim chợt run lên, Khang Kiều ra sức kiềm chế tiếng “Ừm” sắp buột khỏi miệng.
Trầm mặc…”
“Chẳng phải em muốn tôi thường xuyên đưa Tiểu Phàn ra ngoài chơi sao? Tôi đoán trong lý tưởng của em chơi không đơn thuần chỉ là chơi trò chơi, đi dạo phố, và tới vài công viên đúng không?”
Vẫn im lặng.
“Đầu gỗ, em xem, tôi luôn để những lời em nói trong lòng.”
Cô há hốc miệng rồi hạ tông giọng xuống, nhỏ bé, khẽ khàng: “Hoắc Liên Ngao”.
“Tôi có thể bảo đảm với em trong những món quà mang đến không có kim và bom hẹn giờ. Được rồi, bây giờ tôi bận phải ngắt máy rồi.”
“Được.”
“Đầu gỗ.”
“Ừm.”
Đầu kia, Hoắc Liên Ngao vui vẻ nói: “Tới lúc đó nhớ trang điểm thật xinh đẹp. Tôi đã gửi ảnh của em cho nhà thiết kế. Mắt nhà thiết kế cũng chẳng tốt gì, lại nói đôi mắt to như người ngoài hành tinh của em là điểm nhấn chứ. Thế là ông ta nói muốn em giành được giải mặc đẹp nhất trong số rất nhiều người có lẽ không thành vấn đề”.
Khang Kiều lẩm bẩm: Nói bận cơ mà? Sao nhiều chuyện vậy?
“Đầu gỗ.”
Dường như quên mất chuyện chiều nay, cô tự nhiên hỏi anh: “Gì cơ?”.
“Giải mặc đẹp nhất tối nay không tệ, có giá gần bằng căn nhà trăm mét vuông, em cố gắng thể hiện một chút, có được căn nhà rồi, hôm nào mấy người bị bố tôi đuổi đi cũng không lưu lạc đầu đường xó chợ.”
Shit, miệng chó không mọc được ngà voi!
“Hoắc Liên Ngao, anh bảo bận cơ mà?” Khang Kiều lạnh lùng nhắc nhở.
Bấy giờ Hoắc Liên Ngao mới vội vàng ngắt máy.
Lại một đêm nữa tới. Tòa nhà được ánh đèn tôn lên vẻ đẹp, bên ngoài bức tường bao màu trắng hồng là cả dãy ô tô dài ngoàng. Những nam nữ thanh niên ăn mặc hoa lệ đi lại dưới bóng cây. Những phóng viên truyền hình bận rộn tác nghiệp khiến nửa đầu buổi tiệc diễn ra hết sức long trọng. Lúc này, Khang Kiều mặc lễ phục dẫn Hoắc Tiểu Phàn đi lên ban công ngắm xe và người. Còn Nghê Hải Đường thì ở một bên lần lượt dặn dò một vài chi tiết cần chú ý trong vũ hội.
Cuối cùng Nghê Hải Đường đưa ra kết luận: Nói ít là được.
Khang Kiều giỏi nhất là im lặng.
Mười rưỡi, Khang Kiều dẫn Hoắc Tiểu Phàn bước vào hội trường. Mười phút trước, xe của Hoàng tử vừa rời đi, cùng với đó, nửa sau của buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Những người xuất hiện ở nửa sau hầu như đều rất trẻ. Ai nấy đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng khi tới đây, đặc biệt là các cô gái, dù là trang phục hay trang sức thì họ đều khoe được ưu điểm của bản thân một cách tối đa.
Hôm nay phong cách ăn mặc của Khang Kiều nghe nói là Goth. Nhà thiết kế đó nói phong cách Goth mang lại cảm giác lạnh lùng, kết hợp với đôi mắt không cảm xúc của cô quả thật là trời sinh một cặp.
Khi bước vào hội trường, Khang Kiều nghĩ quần áo của cô đã kéo được về một sự chú ý kha khá. Những cô gái không quen biết cô đều quan tâm đến cách ăn mặc ấy. Những người biết cô thì tò mò tại sao cô con riêng mà Hoắc Liên Ngao hay nhắc đến lại xuất hiện ở đây?
Còn về đám con trai thì sao? Rõ ràng họ không hứng thú lắm với phong cách Goth.
Những sự quan tâm đó lui dần cùng với hai nguyên tắc mà Nghê Hải Đường bắt Khang Kiều phải tuân thủ: Trông em cẩn thận, nói ít.
Phần sau của buổi vũ hội diễn ra được khoảng gần mười lăm phút, Khang Kiều mới nhìn thấy Hoắc Liên Ngao sau khi nhận phỏng vấn xong trở về hội trường. Khang Kiều luôn cho rằng chiếc áo sơ mi kiểu cung đình đó vì thiết kế diêm dúa nên mặc lên người nam giới trông sẽ rất quái dị, từ cổ áo tới cúc áo, nó đều thể hiện một sự không ăn nhập với văn minh thời đại này.
Suy nghĩ này đã bị đánh bại bởi Hoắc Liên Ngao.
Sáp nến, áo mi kiểu cung đình màu xanh nhạt, chiếc áo vest làm bằng thủ công với hai hàng cúc màu đen mực, cộng thêm một đôi mắt hàng mi đẹp như thủy tinh, đứng dưới trần nhà hoa văn Ả Rập, Hoắc Liên Ngao giống như một Tiểu Hoàng tử từ hành tinh khác tới trong lòng vô số thiếu nữ dưới ngòi bút của Anthony, đẹp như một tác phẩm bằng thủy tinh, khiến người ta không dám chạm vào.
Phải, không dám.
Cô quay mặt đi, cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Phàn đang căng thẳng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Phàn có uống nước ngọt không?”.
Mang tới cho thằng bé loại nước nó thích, cô lại yên lặng ngồi một bên đợi tới mười hai giờ đêm, thế là nhiệm vụ của họ sẽ hoàn thành.
Những nam thanh nữ tú tới vũ hội trông đều giống các cậu ấm cô chiêu chỉ biết ăn chơi, nhưng Khang Kiều tin rằng những người này khi về nhà đều mang theo những tin tức từ buổi vũ hội cho cha mẹ họ, bao gồm cả sự xuất hiện của Hoắc Tiểu Phàn.
Tại buổi vũ hội này, tấm thiệp đầu tiên được Hoắc Liên Ngao dành cho Hoàng tử, còn tấm thứ hai thuộc về Fukuda Masako. Từ khi anh xuất hiện, Masako đã không rời nửa bước. Họ nhảy rất nhiều điệu. Anh chọn món cho cô ta, anh lựa thời cơ thích hợp để bỏ món ăn vào đĩa của cô ta. Khi nói chuyện với cô ta, anh mỉm cười nhẹ nhàng, rồi lắng nghe một cách rất chân thành.
Cô duy trì kiểu người đoan trang ấy, nhìn những thủ đoạn xã giao quen thuộc của họ. Cho tới khi Tiểu Phàn kéo túi xách của cô: “Chị, chỗ này chán quá, chúng ta khi nào mới về?”.
Khang Kiều cũng cảm thấy chán, nhưng từ nay tới lúc kết thúc vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa.
Khang Kiều len lén đưa Hoắc Tiểu Phàn đi mở cửa ban công. Chỗ này và hội trường chỉ cách nhau một bức tường. Khang Kiều định ở đây với thằng bé đến gần mười hai giờ sẽ chuồn về.
Bầu không khí rất tốt. Cô ngồi trên ghế dài, để Hoắc Tiểu Phàn gối lên chân mình. Cô bắt đầu kể chuyện cho nó nghe, kể mãi, kể mãi…
“Xấu chết đi được.” Một giọng nói bỗng vang lên từ bên trái khiến Khang Kiều giật mình, cô quay mặt sang.
Cũng không biết từ lúc nào, Hoắc Liên Ngao đã tới đây, anh ngồi bên trai cô, sự xuất hiện của Hoắc Liên Ngao khiến Hoắc Tiểu Phàn reo mừng.
“Suỵt…” Anh giơ tay làm động tác yên lặng với nó, tay kia hướng về phía Hoắc Tiểu Phàn: “Không cảm thấy chị em kể chuyện rất nhạt nhẽo sao?”.
Hoắc Tiểu Phàn liếc Khang Kiều rồi gật đầu.
“Anh Liên Ngao đưa em đi chơi những trò thú vị, được không?”
Hoắc Tiểu Phàn lại nhìn Khang Kiều rồi đặt tay mình lên tay anh.
Nghiêng người, Hoắc Liên Ngao thì thầm vào tai Khang Kiều: “Ở đây đợi tôi”.
Mấy ngày tiếp theo, chiếc di động màu trắng tối nào cũng tầm mười giờ là vang lên. Đây đã là đêm thứ tư Khang Kiều gõ cửa phòng Hoắc Liên Ngao rồi. Hoắc Liên Ngao không vội kéo cô lên giường ngay như mọi lần. Lần này Hoắc Liên Ngao thật sự gặp chút vấn đề đối với email tiếng Trung gửi cho ông nội mình. Sau khi gửi thư thành công, Khang Kiều phát hiện mình đã từ đứng bên cạnh anh chuyển thành ngồi trong lòng anh. Còn lúc này đây anh đang nhìn cô, cũng không biết có phải do ánh đèn quá gần không mà mặt cô bắt đầu nóng lên. Cô giơ tay ra, che chặt mắt anh lại, khẽ nói như đang làm nũng: “Đừng nhìn”.
Nụ cười khẽ bật ra, bàn tay đó bị lấy xuống, môi anh chạm vào lòng bàn tay cô khiến nó ngứa ngáy. Cô vô thức co rụt lại định trốn tránh nhưng ngay lập tức bị giữ chặt. Ngón tay anh dẫn dắt tay cô vòng qua hông mình, một tay kia nhẹ nhàng đặt sau gáy cô. Khi mặt anh sát lại gần, hàng mi của cô run lên nhè nhẹ, cuối cùng nhắm mắt lại.
Khi môi anh lần tìm tới cổ cô, cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình: “Liên Ngao”. Tay cô lần đầu tiên chủ động như thế. Rồi cô nghe thấy nhịp thở của anh. Động tác của cô cũng trở nên mạnh hơn. Đáp lại cô là việc anh đoạt lấy môi cô, vần vò. Chiếc laptop trên bàn bị tay anh gạt ra. Một giây sau, cô nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên đón nụ hôn của anh rồi được đặt lên bàn. Tay anh vòng qua eo cô tắt đèn bàn đi. Như vậy trở thành cô ngồi lên mặt bàn. Anh đứng trước mặt cô. Cho dù như vậy anh rõ ràng vẫn cao hơn cô rất nhiều. Ánh mắt và cánh tay không biết nên đặt ở đâu, bàn tay buông thõng run lên vì quá căng thẳng, cho tới khi anh nắm lấy cổ chân cô, tìm kiếm, động chạm. Đầu cô hơi dựa lên vai anh, hơi thở dốc vang lên bên tai anh: “Liên Ngao, sau này anh tốt với Tiểu Phàn một chút…”.
Những lời tiếp theo vì những động tác của anh mà không cất lên được thành tiếng. Cô đấm nhẹ vào lưng anh. Gã khốn này, gã khốn!
Hết cơn thủy triều dữ dội, cô nói nốt những lời mong muốn: “Liên Ngao, sau này anh có thể đưa Tiểu Phàn cùng đi chơi không?”.
Nói xong những lời này, bờ môi muốn chạm vào vành tai anh bị hụt, giống như cô học trò bị giáo viên lạnh nhạt, cô gấp gáp muốn dán lên lần nữa. Cô mặc kệ tất cả hôn vành tay anh, vừa hôn vừa nói: “Được không?”, “Được không?”, “Hử?”, “Liên Ngao? Hoắc Liên Ngao?”.
Cuối cùng anh đồng ý với cô, lớp vải mềm mịn trượt xuống cổ chân cô. Cả người cô bị động ngửa ra sau, đôi chân buông thõng cuối cùng cũng tìm được nơi để dựa dẫm.
Ánh đèn in bóng họ lên tường. Mái tóc bị anh làm rối cũng xõa xuống bên tường, cùng với từng lần mạnh mẽ xâm nhập mà rung rinh. Cô nhắm mắt lại, dù sao cũng vậy rồi, Tiểu Phàn của cô rất thích Joshua của nó, Tiểu Phàn vui thì cô cũng vui theo.
Buổi trưa hôm sau, Hoắc Liên Ngao bảo người đưa Hoắc Tiểu Phàn đi.
Khi hoàng hôn buông xuống, Hoắc Tiểu Phàn được đưa trở lại, thằng bé mặt tươi như hoa nở, giống như có người vì nó mở ra cả một thế giới mới vậy. Cả tối nó kể lại vanh vách những gì mắt thấy tai nghe buổi chiều.
Tối ấy, Hoắc Liên Ngao không gọi điện thoại cho Khang Kiều. Mấy tối sau, Khang Kiều vẫn không nhận được cuộc gọi như thế. Khang Kiều đoán Hoắc Liên Ngao không gọi cho cô vì “bạn tốt” của anh Masako đã tới rồi. Đám ký giả lá cải mấy hôm nay lại bắt đầu tiến hành theo chân đôi kim đồng ngọc nữ này để đưa tin.
Nửa tháng sau khi Hoắc Liên Ngao trở về, dưới sự thúc giục của cụ Hoắc, Chu Tùng An lại xuất hiện ở nhà họ Hoắc bổ túc tiếng Trung cho anh. Nhưng thời gian quy định chuyển sang thứ Bảy và Chủ Nhật.
Buổi chiều thứ Bảy, Chu Tùng An đưa cho Khang Kiều mấy quyển sách, đó là vài cuốn sách liên quan tới điêu khắc. Nhận lấy sách, Khang Kiều trao món quà đã chuẩn bị sẵn cho anh ấy. Đó là một con khỉ nhỏ. Chu Tùng An tuổi khỉ, Khang Kiều đã mất cả một buổi tối mới khắc xong, có thể dùng treo cặp.
Có điều lúc này Khang Kiều phát hiện khả năng điêu khắc của mình xem ra chẳng ra sao. Con khỉ nhỏ nằm trong lòng bàn tay của Chu Tùng An trông như được làm từ những chất liệu chất lượng kém. Cô muốn lấy lại thứ xấu xí đó nhưng không thành công. Chu Tùng An bắt lấy tay cô, tay anh vừa lớn vừa mạnh mẽ.
“Tùng An, nó… nó hơi xấu. Em hứa lần sau sẽ tặng anh một con đẹp hơn.” Khang Kiều ấp úng.
“Anh thích.” Chu Tùng An hai mắt sáng ngời, “Anh cảm thấy nó giống như tác phẩm của bậc thầy”.
Anh ấy vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Khang Kiều.
“Thầy Chu, chẳng phải thầy bắt em viết thử bài văn sao? Em có vẻ như đã tìm được rất nhiều đề tài. Em đang suy nghĩ xem có nên viết một bài là ‘Thầy giáo tiếng Trung của tôi và chị gái con riêng đã thân thiết rồi’ không.”
Chu Tùng An buông tay Khang Kiều ra, giơ tay lên xem giờ, vẻ mặt như bị bắt tại trận. Anh ấy cười với Khang Kiều: “Xem ra học sinh của tôi vì đợi quá sốt ruột mà đã oán trách rồi”.
Cô không quay đầu, chỉ bị động cười với Chu Tùng An.
“Anh đi dạy đây.”
Khang Kiều gật đầu.
Chu Tùng An đi lướt qua cô, Khang Kiều đứng im tại chỗ.
Một đoạn hội thoại vang lên sau lưng cô.
“Hoắc Liên Ngao, không đi à?”
“Thầy Chu, em đợi thầy mười phút. Có một câu thành ngữ Trung Quốc là gì nhỉ? Có thù ắt báo, đại ý là thầy đánh em một cú thì em cũng phải trả lại thầy hai cú. Em là loại người ấy đấy, thế nên, thầy Chu, thầy hãy kiên nhẫn đợi em hai mươi phút đi.”
Chu Tùng An khó xử bỏ đi. Khang Kiều ôm sách đi về phía phòng mình. Đi được vài bước, tay cô bị giữ lại. Giọng Nghê Hải Đường gọi cô vang lên gần đó. Hoắc Liên Ngao vừa dùng sức cô đã nằm trọn trong vòng tay anh. Gã khốn này định làm gì, giọng Nghê Hải Đường càng lúc càng gần.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều thấp giọng cảnh cáo.
“Giờ biết sợ rồi chứ gì? Tôi đoán dì nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ thảng thốt lắm. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Em bảo tôi có nên nói hết cho dì mọi chuyện của chúng ta không, hử? Chị gái của tôi?”
Khang Kiều dùng sức hết cạy tay của Hoắc Liên Ngao. Bước chân của Nghê Hải Đường đã ở bên tai rồi, dường như có thể xuất hiện trước mặt họ bất kỳ lúc nào.
“Hoắc Liên Ngao, cầu xin anh, thả tôi ra.” Khang Kiều nghe thấy tiếng cầu xin nỉ non của mình.
Một giây sau, dưới sự tác động của Hoắc Liên Ngao, hai người họ trốn ra sau một khoảng cây dây leo như một màn chắn tự nhiên. Vừa nấp vào trong thì Nghê Hải Đường đi ngang qua trước mặt họ. Không gian nhỏ hẹp khiến cơ thể họ dính sát vào nhau. Ở một phía, cô bị động đón nhận những nụ hôn yêu thương của anh, ở phía kia, Nghê Hải Đường đứng tự lẩm bẩm: “Rõ ràng ban nãy còn ở đây mà”.
Cài lại khuy áo ngực, sau đó là những cúc áo bị anh bung ra, chải lại mái tóc đã bù xù, cơn đau nóng rẫy đang nhắc Khang Kiều về chuyện xảy ra vài phút trước.
Lời nói của Hoắc Liên Ngao vang lên bên tai.
“Khang Kiều, em nghe rõ đây. Em giống như một chiếc cốc, đối với người mắc bệnh sạch sẽ dĩ nhiên không cho phép bất kỳ ai chạm vào. Đạo lý này cũng giống như việc những đứa trẻ tự kỷ ghét bị người khác chạm vào đồ chơi vậy. Khang Kiều, ai chạm vào chiếc cốc đó sẽ gặp xui xẻo. Tôi nói vậy, em hiểu chứ?”
Cô không đáp lại.
“Đầu gỗ, ban nãy tôi thử thăm dò. Xem ra em rất sợ mẹ em biết chuyện của chúng ta. Thật sự là một cô gái ngốc. Mọi chuyện đều từ bà ta mà ra, để em một mình gánh chịu nghĩ sao cũng thấy không công bằng? Hay là để tôi làm kỵ sỹ chính nghĩa một lần?”
Sau đó cô lên tiếng.
“Tôi hiểu rồi.”
Anh mỉm cười chạm vào môi cô rồi rời đi.
Trở về phòng, Khang Kiều bỏ chiếc kẹp tóc hình cỏ bốn lá mà Hoắc Liên Ngao tặng vào ngăn kéo nơi để những món quà mọi năm của anh. Đó là ngăn kéo đẹp nhất. Nếu một ngày nào đó, Hoắc Liên Ngao hứng lên muốn thăm dò lòng trung thành của cô, thấy những món quà anh tặng được để trong ngăn kéo đẹp như thế chắc chắn sẽ phải im miệng.
Cô học được một chiêu từ mẹ, những thứ được đặt trong ngăn kéo tồi mới là những thứ cô yêu thích nhất.
Hôm sau, quản gia Diêu mang tới hai bộ lễ phục. Một bộ cho Khang Kiều, một bộ cho Hoắc Tiểu Phàn. Quản gia Diêu còn mang tới một thông tin: Tối nay, người phát ngôn của Hoàng thất sẽ tuyên bố Hoắc Liên Ngao trở thành đại sứ truyền thông cho du lịch của Brunei với phương Tây. Để phối hợp, tối mai nhà họ Hoắc sẽ tổ chức vũ hội. Hoàng tử sẽ mang theo thư nhậm chức tham gia. Nửa đầu buổi tiệc sẽ là nghi thức nhậm chức, nửa sau mang tính chất giải trí. Khi buổi vũ hội kết thúc sẽ bầu phiếu thông qua giải người mặc đẹp nhất tối đó.
Quản gia nói với Khang Kiều rằng Hoắc Liên Ngao mời cô và Tiểu Phàn tham gia phần sau. Khi đi, ông ấy còn làm động tác cố lên với Tiểu Phàn.
Đât là lần đầu tiên trong đời Tiểu Phàn xuất hiện cộng khai ở nhà họ Hoắc. Cho dù nửa sau đa phần là giải trí thì cũng là tiền lệ.
Nghê Hải Đường dường như không dám tin vào tin tức ấy. Bà nghi ngờ bắt nguồn từ việc người mời là Hoắc Liên Ngao. Bà thậm chí còn kiểm tra từ trong ra ngoài hai bộ lễ phục ấy.
Lễ phục vừa được chính tay một nhà thiết kế Italia hoàn thiện, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tối đó, Khang Kiều gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao, dùng chính chiếc di động màu trắng. Rất lâu sau anh mới bắt máy.
“Tặng lễ phục là ý gì vậy?” Cô hỏi thẳng.
Bên kia cười trêu đùa: “Tôi đoán mẹ em nhất định đã kiểm tra kỹ lắm rồi, xem lễ phục có giấu kim bên trong không, hoặc là gài bom hẹn giờ?”.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều đè nặng ngữ điệu.
Đầu kia dừng lại, dứt cơn cười: “Đầu gỗ”.
Tim chợt run lên, Khang Kiều ra sức kiềm chế tiếng “Ừm” sắp buột khỏi miệng.
Trầm mặc…”
“Chẳng phải em muốn tôi thường xuyên đưa Tiểu Phàn ra ngoài chơi sao? Tôi đoán trong lý tưởng của em chơi không đơn thuần chỉ là chơi trò chơi, đi dạo phố, và tới vài công viên đúng không?”
Vẫn im lặng.
“Đầu gỗ, em xem, tôi luôn để những lời em nói trong lòng.”
Cô há hốc miệng rồi hạ tông giọng xuống, nhỏ bé, khẽ khàng: “Hoắc Liên Ngao”.
“Tôi có thể bảo đảm với em trong những món quà mang đến không có kim và bom hẹn giờ. Được rồi, bây giờ tôi bận phải ngắt máy rồi.”
“Được.”
“Đầu gỗ.”
“Ừm.”
Đầu kia, Hoắc Liên Ngao vui vẻ nói: “Tới lúc đó nhớ trang điểm thật xinh đẹp. Tôi đã gửi ảnh của em cho nhà thiết kế. Mắt nhà thiết kế cũng chẳng tốt gì, lại nói đôi mắt to như người ngoài hành tinh của em là điểm nhấn chứ. Thế là ông ta nói muốn em giành được giải mặc đẹp nhất trong số rất nhiều người có lẽ không thành vấn đề”.
Khang Kiều lẩm bẩm: Nói bận cơ mà? Sao nhiều chuyện vậy?
“Đầu gỗ.”
Dường như quên mất chuyện chiều nay, cô tự nhiên hỏi anh: “Gì cơ?”.
“Giải mặc đẹp nhất tối nay không tệ, có giá gần bằng căn nhà trăm mét vuông, em cố gắng thể hiện một chút, có được căn nhà rồi, hôm nào mấy người bị bố tôi đuổi đi cũng không lưu lạc đầu đường xó chợ.”
Shit, miệng chó không mọc được ngà voi!
“Hoắc Liên Ngao, anh bảo bận cơ mà?” Khang Kiều lạnh lùng nhắc nhở.
Bấy giờ Hoắc Liên Ngao mới vội vàng ngắt máy.
Lại một đêm nữa tới. Tòa nhà được ánh đèn tôn lên vẻ đẹp, bên ngoài bức tường bao màu trắng hồng là cả dãy ô tô dài ngoàng. Những nam nữ thanh niên ăn mặc hoa lệ đi lại dưới bóng cây. Những phóng viên truyền hình bận rộn tác nghiệp khiến nửa đầu buổi tiệc diễn ra hết sức long trọng. Lúc này, Khang Kiều mặc lễ phục dẫn Hoắc Tiểu Phàn đi lên ban công ngắm xe và người. Còn Nghê Hải Đường thì ở một bên lần lượt dặn dò một vài chi tiết cần chú ý trong vũ hội.
Cuối cùng Nghê Hải Đường đưa ra kết luận: Nói ít là được.
Khang Kiều giỏi nhất là im lặng.
Mười rưỡi, Khang Kiều dẫn Hoắc Tiểu Phàn bước vào hội trường. Mười phút trước, xe của Hoàng tử vừa rời đi, cùng với đó, nửa sau của buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Những người xuất hiện ở nửa sau hầu như đều rất trẻ. Ai nấy đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng khi tới đây, đặc biệt là các cô gái, dù là trang phục hay trang sức thì họ đều khoe được ưu điểm của bản thân một cách tối đa.
Hôm nay phong cách ăn mặc của Khang Kiều nghe nói là Goth. Nhà thiết kế đó nói phong cách Goth mang lại cảm giác lạnh lùng, kết hợp với đôi mắt không cảm xúc của cô quả thật là trời sinh một cặp.
Khi bước vào hội trường, Khang Kiều nghĩ quần áo của cô đã kéo được về một sự chú ý kha khá. Những cô gái không quen biết cô đều quan tâm đến cách ăn mặc ấy. Những người biết cô thì tò mò tại sao cô con riêng mà Hoắc Liên Ngao hay nhắc đến lại xuất hiện ở đây?
Còn về đám con trai thì sao? Rõ ràng họ không hứng thú lắm với phong cách Goth.
Những sự quan tâm đó lui dần cùng với hai nguyên tắc mà Nghê Hải Đường bắt Khang Kiều phải tuân thủ: Trông em cẩn thận, nói ít.
Phần sau của buổi vũ hội diễn ra được khoảng gần mười lăm phút, Khang Kiều mới nhìn thấy Hoắc Liên Ngao sau khi nhận phỏng vấn xong trở về hội trường. Khang Kiều luôn cho rằng chiếc áo sơ mi kiểu cung đình đó vì thiết kế diêm dúa nên mặc lên người nam giới trông sẽ rất quái dị, từ cổ áo tới cúc áo, nó đều thể hiện một sự không ăn nhập với văn minh thời đại này.
Suy nghĩ này đã bị đánh bại bởi Hoắc Liên Ngao.
Sáp nến, áo mi kiểu cung đình màu xanh nhạt, chiếc áo vest làm bằng thủ công với hai hàng cúc màu đen mực, cộng thêm một đôi mắt hàng mi đẹp như thủy tinh, đứng dưới trần nhà hoa văn Ả Rập, Hoắc Liên Ngao giống như một Tiểu Hoàng tử từ hành tinh khác tới trong lòng vô số thiếu nữ dưới ngòi bút của Anthony, đẹp như một tác phẩm bằng thủy tinh, khiến người ta không dám chạm vào.
Phải, không dám.
Cô quay mặt đi, cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Phàn đang căng thẳng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Phàn có uống nước ngọt không?”.
Mang tới cho thằng bé loại nước nó thích, cô lại yên lặng ngồi một bên đợi tới mười hai giờ đêm, thế là nhiệm vụ của họ sẽ hoàn thành.
Những nam thanh nữ tú tới vũ hội trông đều giống các cậu ấm cô chiêu chỉ biết ăn chơi, nhưng Khang Kiều tin rằng những người này khi về nhà đều mang theo những tin tức từ buổi vũ hội cho cha mẹ họ, bao gồm cả sự xuất hiện của Hoắc Tiểu Phàn.
Tại buổi vũ hội này, tấm thiệp đầu tiên được Hoắc Liên Ngao dành cho Hoàng tử, còn tấm thứ hai thuộc về Fukuda Masako. Từ khi anh xuất hiện, Masako đã không rời nửa bước. Họ nhảy rất nhiều điệu. Anh chọn món cho cô ta, anh lựa thời cơ thích hợp để bỏ món ăn vào đĩa của cô ta. Khi nói chuyện với cô ta, anh mỉm cười nhẹ nhàng, rồi lắng nghe một cách rất chân thành.
Cô duy trì kiểu người đoan trang ấy, nhìn những thủ đoạn xã giao quen thuộc của họ. Cho tới khi Tiểu Phàn kéo túi xách của cô: “Chị, chỗ này chán quá, chúng ta khi nào mới về?”.
Khang Kiều cũng cảm thấy chán, nhưng từ nay tới lúc kết thúc vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa.
Khang Kiều len lén đưa Hoắc Tiểu Phàn đi mở cửa ban công. Chỗ này và hội trường chỉ cách nhau một bức tường. Khang Kiều định ở đây với thằng bé đến gần mười hai giờ sẽ chuồn về.
Bầu không khí rất tốt. Cô ngồi trên ghế dài, để Hoắc Tiểu Phàn gối lên chân mình. Cô bắt đầu kể chuyện cho nó nghe, kể mãi, kể mãi…
“Xấu chết đi được.” Một giọng nói bỗng vang lên từ bên trái khiến Khang Kiều giật mình, cô quay mặt sang.
Cũng không biết từ lúc nào, Hoắc Liên Ngao đã tới đây, anh ngồi bên trai cô, sự xuất hiện của Hoắc Liên Ngao khiến Hoắc Tiểu Phàn reo mừng.
“Suỵt…” Anh giơ tay làm động tác yên lặng với nó, tay kia hướng về phía Hoắc Tiểu Phàn: “Không cảm thấy chị em kể chuyện rất nhạt nhẽo sao?”.
Hoắc Tiểu Phàn liếc Khang Kiều rồi gật đầu.
“Anh Liên Ngao đưa em đi chơi những trò thú vị, được không?”
Hoắc Tiểu Phàn lại nhìn Khang Kiều rồi đặt tay mình lên tay anh.
Nghiêng người, Hoắc Liên Ngao thì thầm vào tai Khang Kiều: “Ở đây đợi tôi”.