Hoắc Liên Ngao đưa Hoắc Tiểu Phàn rời đi. Khang Kiều ngồi xuống băng ghế. Trong đầu cô đang nghĩ về lời nói ban nãy của Hoắc Liên Ngao. Nếu cô không nghe nhầm thì anh nói cô xấu chết đi được.
Qua lớp kính trên ban công có thể nhìn thấy hội trường. Khang Kiều dễ dàng tìm được bóng dáng Masako giữa một đống nam nữ mặc lễ phục.
Da dẻ trắng muốt, dáng vẻ yêu kiều là ưu điểm của Masako, giống như một bông thủy tiên nổi bật giữa cả vườn hoa hồng, dễ dàng nhận ra ngay.
Khi cửa ban công bị đẩy ra, Khang Kiều vội vàng thu lại ánh nhìn của mình.
Hoắc Liên Ngao vẫn ngồi xuống chỗ ban nãy. Cô quay sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt anh thăm dò trên tóc cô rồi nhíu mày.
“Xấu chết đi được.”
Ợ… Đúng tối hôm qua, cậu chủ Liên Ngao đã nói, bộ quần áo này của cô mang ra thi giải trang phục đẹp nhất cũng không thành vấn đề. Cô còn đợi được cầm chìa khóa căn nhà một trăm mét vuông kìa.
Đầu mày nhíu lại càng lúc càng chặt, Hoắc Liên Ngao chỉ tay lên tóc cô, giọng nói khô cứng: “Không cảm thấy kiểu tóc của em quá đơn điệu sao?”.
Đơn điệu, không hề. Để phối hợp với bộ váy này, nhà thiết kế kia còn yêu cầu nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất thành phố bện tóc cho cô theo đúng bức ảnh gửi về. Mái tóc đen ban đầu tạm thời được nhuộm thành màu hạt dẻ, cắt mái, một phần ba được tế lại thành hình lúa mạch, để rủ xuống trước ngực.
“Ngốc.” Anh giơ tay ra, ngón tay sắp búng lên trán cô tới nơi.
Khang Kiều nhắm mắt lại. Nào, búng thì búng đi.
Không đợi được cái búng như trong suy nghĩ, ngược lại cô nhận được câu nói của Hoắc Liên Ngao: “Mau mở mắt ra, dáng vẻ của em rõ ràng là muốn tôi hôn em, tôi không muốn ăn son của em”.
Cô mở mắt. Qua những tán lá là bầu trời sao sáng lấp lánh. Ánh sao phảng phất như chui cả vào con ngươi của cô, sau đó chảy tràn vào trong trái tim cô.
Cũng không hiểu sao, giây phút đó cô bỗng trở nên thông minh hơn.
“Hoắc Liên Ngao, anh bảo nếu tôi kẹp thêm một cái kẹp lên tóc, ví dụ như hình cỏ bốn lá thì có đẹp hơn không?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Đầu gỗ, tôi cho em biết một bí mật. Giải thưởng trang phục đẹp nhất đêm nay mấy trò bình bầu chỉ là cho có thôi. Quan trọng là tôi viết ai thì người ấy sẽ thắng. Tối nay nếu em đeo chiếc cặp tóc đó xuất hiện, tôi nghĩ giải này chắc chắn phải là của em. Đừng quên, cặp tóc do tôi chọn, tôi chưa bao giờ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của mình.” Cậu chủ Liên Ngao nói với vẻ nghiêm túc, ngữ khí còn mang theo hơi rượu vang.
Thế à…
“Sự thực, em là viên kim cương to đùng mà dù có nhặt ngoài đường cũng xui xẻo bị hiểu lầm là thủy tinh.”
Thế nên, căn nhà đó cô bị hụt rồi phải không?
Đêm xuống, buổi vũ hội kết thúc.
Hoắc Liên Ngao tuyên bố giải trang phục đẹp nhất. Đúng như Khang Kiều dự đoán, cô không may mắn có được chìa khóa căn nhà đó.
Nhưng, cô cũng không quá sầu não, thậm chí trong lòng cô còn dấy lên một suy nghĩ không yên phận: Masako cũng không được giải, em gái hoa anh đào giờ đang mặt mày ủ rũ, rõ ràng tối nay cô ta trang điểm rất xinh đẹp.
Tối nay, điều khiến Khang Kiều vui nhất là khi lên sân khấu tuyên bố trao giải, Hoắc Liên Ngao đã nắm tay Hoắc Tiểu Phàn cùng đi. Tiểu Phàn của cô thật sự giống một hoàng tử nhỏ, không chút sợ sệt. Lúc đó, có rất nhiều con mắt nhìn họ.
Trở về nhà, Khang Kiều sốt sắng kể lại cho Nghê Hải Đường. Có lẽ vì tâm trạng kích động, cô nói có phần lộn xộn, một vài câu chưa qua suy nghĩ đã bay vèo vèo ra khỏi miệng.
Sau đó…
“Khang Kiều, sao còn lại nói tốt cho Hoắc Liên Ngao?”
Cô bịt miệng. Sao có thể? Làm sao có thể?
Nghê Hải Đường nhìn cô: “Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Khang Kiều, con đừng để bị Hoắc Liên Ngao lừa phỉnh, thằng nhóc đó xảo quyệt lắm”.
Cô nấc cụt rồi bật ra: “Vâng”.
Nghê Hải Đường nhíu mày: “Con uống rượu? Chẳng phải mẹ nói con không được uống rượu sao?”.
Không có, cô không hề uống rượu. Khang Kiều nhanh chóng hiểu ra, món nước uống tối nay cũng có một chút rượu.
Hiểu ra căn nguyên, Khang Kiều cũng thở phào, thì ra vì chút cồn cô mới nói tốt cho Hoắc Liên Ngao.
“Mẹ, con về tắm rửa đây.” Khang Kiều nói.
Tối ấy, chiếc kẹp tóc cỏ bốn lá được đặt trở lại ngăn kéo tầm thường.
Hôm sau, Khang Kiều quyên góp bộ lễ phục Goth cho hội phúc lợi. Lễ phục trang trọng, men rượu cứ khiến người ta dễ dàng liên tưởng xa xôi.
Có điều kẹp tóc cỏ bốn lá dường như bị chủ nhân bỏ quên, cứ yên lặng nằm trong một góc ngăn kéo không mấy nổi bật.
Hành động của Hoắc Liên Ngao trong buổi vũ hội đã trực tiếp ảnh hưởng tới cái nhìn của người làm nhà họ Hoắc. Về sau, đứa trẻ trước nay không tồn tại trong mắt ai đã trở thành “cậu chủ Tiểu Phàn đáng yêu”. Đám người làm hiểu rõ núi cao hoàng đế ở xa. Cụ Hoắc ở tận Singapore, còn cậu chủ Liên Ngao gần ngay trước mắt.
Thứ Năm, một buổi chiều rảnh rang, khi ngang qua cây cầu hình vòm, có một nhóm mười mấy người cũng đang từ phía bên kia bước tới, nhìn trang phục của họ không cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra đó là Hoắc Liên Ngao và bạn bè.
Mấy ngày nay giải đua thuyền nổi tiếng châu Âu lần đầu tiên được tổ chức ở Brunei. Hoắc Liên Ngao và đám bạn ngày ngày chạy ra biển. Mười mấy người chia thành vài tốp đi về phía này. Tốp gần nhất cách Khang Kiều vài mét, tốp xa nhất là vài chục mét. Khang Kiều rảo nhanh bước chân.
Người đi đầu tiên là một cô gái mặc đồ bơi bên ngoài khoác một chiếc sơ mi rộng. Cô gái có đôi chân dài và đẹp. Cô ta vừa gọi điện thoại vừa hờ hững nhìn về phía Khang Kiều.
Cô gái ấy trông hơi quen, chính vì như vậy Khang Kiều mới nhìn kỹ thêm. Khi đi lướt qua, Khang Kiều chợt ra cô ta là ai. Mái tóc ngắn ngày nào đã trở thành mái tóc dài thướt tha. Cho dù biết cô ta là ai Khang Kiều vẫn không dừng bước. Chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại cũng không ý nghĩa gì nữa.
Ngược lại, chính cô ta dừng bước, lùi lại tới trước mặt Khang Kiều. Cô ta ngắt máy, ngữ khí vẫn thẳng thắn như hôm nào: “Chào cô, nhớ tôi không?”.
Thời tiết thật nóng. Khang Kiều không có ý tính nợ cũ với cô ta. Hoắc Liên Ngao nhanh chóng tới nơi.
“Mùi nước ngọt thật tuyệt.” Cô gái tưởng cô không nhớ ra, cười tít mắt nhắc nhở.
Khang Kiều đành bày ra điệu bộ ngỡ ngàng.
Cô gái gật đầu: “Hôm đó tôi đứng ngay sau tấm kính, cảm giác như đang xem một trò người thật vậy, rất kích thích”.
Thời tiết nóng thật, cô gái tự cho mình đúng này khiến Khang Kiều hơi bực bội: “Cô chặn tôi lại là định xin lỗi tôi sao?”.
“Vì sao phải xin lỗi cô?” Cô gái kia tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi có thể hỏi trước khi xảy ra chuyện đó, tôi có từng làm chuyện gì có lỗi với cô không?” Khang Kiều hỏi ngược lại.
“Không.”
“Ừm.” Khang Kiều gật đầu: “Vậy thì vì cớ gì cô lại làm việc ấy với một người cô không quen biết, cũng chưa từng làm tổn hại gì tới cô?”.
Cô gái cười ngọt ngào: “Đó là vì Liên Ngao bảo tôi làm, chỉ cần Liên Ngao lên tiếng, tôi tình nguyện làm mọi thứ vì anh ấy”.
Nghê Hải Đường nói đúng, Hoắc Liên Ngao quả nhiên là mầm họa.
“Thế nên, cô không định xin lỗi?”
“Đương nhiên.”
Liếc nhìn dòng nước dưới chân cầu, rất trong, cũng rất sâu, rồi lại nhìn lên những người đang đi tới, hình như còn một khoảng cách nhỏ. Chỉ cần thủ pháp của cô kín đáo, có lẽ sẽ không bị phát hiện. Cơ thể Khang Kiều ngả về phía bên trái thành cầu, giả vờ như muốn né tránh. Cô gái kia cũng làm theo. Nhân lúc cơ thể cô gái đứng chưa vững, Khang Kiều giơ tay kéo cô ta một cái. Cô gái mất thăng bằng, ngã thẳng xuống theo tư thế trồng cây chuối.
“Ầm” một tiếng, cô gái rơi xuống nước.
Ừm, như vậy là huề.
Đám người thứ hai chặn Khang Kiều lại, một trong số đó chỉ vào cô: “Chính cô đẩy cô ấy, tôi đã nhìn thấy”.
Giống như hô ứng, cô gái chòi lên khỏi mặt nước, giọng phẫn nộ: “Tôi phải gọi điện cho luật sư của tôi, tôi phải gọi điện báo cảnh sát giam cô ta vào tù, để cô ta cả đời sống trong đó”.
Cuối cùng, cô gái đó không báo cảnh sát cũng không gọi điện thoại, vì cậu chủ Liên Ngao nói: “Sao tôi lại thấy khác, tôi nhìn thấy Marche vì mất thăng bằng mới ngã xuống”.
Người ban nãy kiên trì cho rằng Khang Kiều đẩy người không nói thêm gì nữa. Khi ánh mắt Hoắc Liên Ngao quét về phía cô ta, cô ta chỉ lí nhí nói: Có lẽ tại em nhìn nhầm, nắng gắt quá.
Cô gái bò lên khỏi mặt nước giậm chân: “Liên Ngao!”.
“Marche!” Ánh mắt Hoắc Liên Ngao rơi trên người cô ta: “Nếu em không rơi xuống nước, anh còn không biết dáng em đẹp vậy đấy”.
Cô ta mặt bỗng phiếm hồng.
Chuyện nhỏ xảy ra trên cầu buổi chiều này cứ thế kết thúc qua loa. Hoắc Liên Ngao nói với đám người đó: “Mấy cậu qua chỗ ô che nắng đợi tôi, tôi phải nói chuyện với chị con riêng”.
Những người đó đi khỏi, Khang Kiều vẫn đứng tại chỗ, Hoắc Liên Ngao đứng ở vị trí mà ban nãy cô gái tên Marche kia đứng.
“Đầu gỗ, em giở trò xấu hả?”
Khang Kiều ngụy biện: “Anh cũng thấy đấy, tôi đã bị cô ta ép tới tận đây rồi, chính cô ta đứng không vững”.
“Thế ư?” Hoắc Liên Ngao nhướng mày, “Đầu gỗ, em không ưa Marche?”.
Phí lời, thích làm sao được?
“Nếu em không thích cô ta, tôi bảo đảm sau này sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa.” Hoắc Liên Ngao bỗng nói rất nghiêm túc.
Lời nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều bàng hoàng ngẩng lên. Cô nhìn thấy mình trong con ngươi của anh, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
“Trông em sợ kìa.” Trong giọn nói của anh mang những thì thầm chỉ có ở những đôi đang yêu: “Những lời tôi nói vừa nãy hơi giống xã hội đen thì phải? Hình như em hiểu lầm rồi. Ý tôi không phải là giết người diệt khẩu, tôi sẽ lấy thân phận chủ nhân nhà họ Hoắc không để cô ta có cơ hội xuất hiện ở đây nữa”.
Cô há hốc miệng, muốn hỏi câu: Vì sao?
Cuối cùng không dám hỏi gì cả, cô cúi đầu: “Tôi đi đưa Tiểu Phàn về”.
Không lâu trước đó, quản gia Diêu gọi điện nói với Khang Kiều rằng Hoắc Tiểu Phàn đang ngủ trong phòng sách của Hoắc Liên Ngao, còn nói Hoắc Liên Ngao đã dạy thằng bé viết thư pháp.
“Đi đi.” Anh nói với cô.
Tiếng “Đầu gỗ” vang lên sau lưng khiến Khang Kiều dừng bước, cô không quay đầu.
“Tối nay tới phòng tôi, tôi cho em xem một thứ thú vị.”
Khang Kiều gật đầu rồi tiếp tục đi thẳng.
Cô đẩy cửa phòng sách ra. Đây là lần đầu tiên Khang Kiều tới phòng sách của Hoắc Liên Ngao. Trông nó giống như một không gian bí mật của một người trưởng thành có tầm hiểu biết rộng lớn. Cũng phải nhờ những nhân vật anh hùng trên những cuốn truyện tranh đủ mọi thời kỳ trong tủ kính, người ta mới nhớ ra chủ nhân của nó năm nay mới chỉ mười sáu tuổi.
Hoắc Tiểu Phàn nằm ngủ khò khò trên ghế. Mũi, tay, và trên chiếc áo phông trắng đều lấm lem mực tàu, trông nó giống một con chó đốm. Cái miệng của thằng nhóc vẫn còn vương nụ cười như đang nói với mọi người rằng: Nó chơi rất vui.
Màn đêm buông xuống, cô bước trên đường đến phòng Hoắc Liên Ngao. Tối nay bước chân của cô dường như rất thảnh thơi, nhẹ nhàng tới mức tựa hồ chỉ chớp mắt cô đã đi hết con đường mà thường ngày luôn cảm thấy dài đằng đẵng.
Trước khi gõ cửa, cô sửa sang lại mái tóc của mình.
Tiếng Hoắc Liên Ngao từ trong phòng vọng ra: “Vào đi, cửa không khóa”.
Cô mở cửa, việc đầu tiên phải làm là khóa trái lại. Cho dù Hoắc Liên Ngao nói rằng chưa được anh cho phép không ai dám mở cửa phòng anh.
Cô đặt đôi giày thấm sương sang một bên, đổi sang đôi dép lê nhẹ nhàng. Khang Kiều không tìm thấy Hoắc Liên Ngao, bèn gọi tên anh.
Giọng anh vọng qua một cánh cửa: “Đợi tôi một chút”.
Những con cá cảnh nhiệt đới trong bể vẫn đang bơi qua bơi lại. Khang Kiều đứng trước bể cá, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên xuất hiện ở đây, lúc đó cô còn muốn làm chết cá trong bể.
Cá dường như cũng cảm nhận được sự bất lương xưa kia của cô, khi cô ghé sát mặt lại, chúng bơi đi tán loạn. Khang Kiều chợt cười.
“Cười gì vậy?” Một giọng nói khẽ khàng vọng vào tai cô.
Trên eo có thêm một đôi tay, những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau vòng qua eo cô. Chủ nhân của nó hôm nay mặc sơ mi trắng, cổ tay được xắn lên một ít, để lộ cúc măng séc màu xanh nhạt.
Trắng xanh kết hợp khiến người ta có thiện cảm, nhưng lại khiến người ta hoang mang hồi hộp.
Giọng anh dương dương tự đắc: “Đầu gỗ, tôi cho em xem một thứ”.
Khang Kiều phải mất rất nhiều thời gian mới phân biệt được món đồ trên lòng bàn tay Hoắc Liên Ngao là móc treo hình con thú mà cô tặng Chu Tùng An. Con khỉ nhỏ sinh động lúc đó đã bị giày vò đến mặt không ra mặt, mắt bị móc đi, đuôi cũng biến mất.
Lúc này đây họ đang ngồi trên thảm, biểu cảm của Hoắc Liên Ngao cũng vô tội như tấm thảm màu trắng vậy: “Tôi vốn định gia công cho nó đẹp hơn, trông nó cứ xấu xấu, kết quả không cẩn thận lại thành ra thế này, sau đó tôi không dám đưa cho thầy Chu nữa”.
Khang Kiều lúc đó vốn dĩ nên giận dữ, nhưng dường như không giận nổi. Hai người ngồi ở khoảng cách rất gần. Hơi thở của Hoắc Liên Ngao phả từng nhịp vào mặt cô khiến cô căng thẳng, đầu óc thiếu kiểm soát. Cô lắp bắp hỏi: “Vì sao?”.
“Vì sao gì chứ? Đã nói là nó rất xấu rồi.”
“Anh nói linh tinh, mặc dù nó không đẹp, nhưng cũng không... không xấu.”
“Tôi nói nó xấu là nó xấu.”
“Đừng vớ cẩn, tôi mất cả buổi tối đấy, không xấu chút nào.”
“Em mất cả buổi tối?” Tông giọng của Hoắc Liên Ngao cao lên gấp mấy lần.
Cô gật đầu.
Sau đó Khang Kiều giương mắt nhìn Hoắc Liên Ngao giơ tay, món đồ đã tan nát bay qua tai cô. Cô quay đầu lại thì nó đã bị ném qua cửa sổ.
Cô quay lại, Hoắc Liên Ngao xị mặt, bốn con mắt nhìn thẳng cô. Cô đang giận, anh cũng đang giận.
Anh lấy ngón trỏ ấn lên trán cô: “Em đang giận sao?”.
Cô im lặng.
“Sau này chỉ có tôi được giận, em không được giận, nghe rõ chưa.” Hoắc Liên Ngao nói nói như một lẽ đương nhiên.
Gã khốn này!
“Tôi cũng không phải loại người vô cớ giận dỗi. Nguyên nhân nhất định xuất phát từ em. Còn nữa hôm nay tôi đã giúp em một việc lớn, nếu không bây giờ em đã ở trong tù, cùng Tiểu Phàn của em ‘gặp chi bằng không gặp’. Nếu là cô gái khác, giờ này đã trốn vào lòng tôi, dùng hành động bày tỏ sự cảm kích rồi.”
Gặp chi bằng không gặp?
Khang Kiều thầm mặc niệm cho Chu Tùng An.
Trong lúc ấy, anh khẽ gọi tên cô, trái tim cô run lên.
Anh nói: “Dĩ nhiên, nếu thái độ của tốt, tôi sẽ cho em biết nguyên nhân tôi giận”.
Giây phút đó, sợi dây gần tim nhất cứ thế bị khuất đảo.
Pre: “Liên Ngao, đừng như bố con, phải học cách yêu người khác, như vậy con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.”
Hoắc Liên Ngao đưa Hoắc Tiểu Phàn rời đi. Khang Kiều ngồi xuống băng ghế. Trong đầu cô đang nghĩ về lời nói ban nãy của Hoắc Liên Ngao. Nếu cô không nghe nhầm thì anh nói cô xấu chết đi được.
Qua lớp kính trên ban công có thể nhìn thấy hội trường. Khang Kiều dễ dàng tìm được bóng dáng Masako giữa một đống nam nữ mặc lễ phục.
Da dẻ trắng muốt, dáng vẻ yêu kiều là ưu điểm của Masako, giống như một bông thủy tiên nổi bật giữa cả vườn hoa hồng, dễ dàng nhận ra ngay.
Khi cửa ban công bị đẩy ra, Khang Kiều vội vàng thu lại ánh nhìn của mình.
Hoắc Liên Ngao vẫn ngồi xuống chỗ ban nãy. Cô quay sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt anh thăm dò trên tóc cô rồi nhíu mày.
“Xấu chết đi được.”
Ợ… Đúng tối hôm qua, cậu chủ Liên Ngao đã nói, bộ quần áo này của cô mang ra thi giải trang phục đẹp nhất cũng không thành vấn đề. Cô còn đợi được cầm chìa khóa căn nhà một trăm mét vuông kìa.
Đầu mày nhíu lại càng lúc càng chặt, Hoắc Liên Ngao chỉ tay lên tóc cô, giọng nói khô cứng: “Không cảm thấy kiểu tóc của em quá đơn điệu sao?”.
Đơn điệu, không hề. Để phối hợp với bộ váy này, nhà thiết kế kia còn yêu cầu nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất thành phố bện tóc cho cô theo đúng bức ảnh gửi về. Mái tóc đen ban đầu tạm thời được nhuộm thành màu hạt dẻ, cắt mái, một phần ba được tế lại thành hình lúa mạch, để rủ xuống trước ngực.
“Ngốc.” Anh giơ tay ra, ngón tay sắp búng lên trán cô tới nơi.
Khang Kiều nhắm mắt lại. Nào, búng thì búng đi.
Không đợi được cái búng như trong suy nghĩ, ngược lại cô nhận được câu nói của Hoắc Liên Ngao: “Mau mở mắt ra, dáng vẻ của em rõ ràng là muốn tôi hôn em, tôi không muốn ăn son của em”.
Cô mở mắt. Qua những tán lá là bầu trời sao sáng lấp lánh. Ánh sao phảng phất như chui cả vào con ngươi của cô, sau đó chảy tràn vào trong trái tim cô.
Cũng không hiểu sao, giây phút đó cô bỗng trở nên thông minh hơn.
“Hoắc Liên Ngao, anh bảo nếu tôi kẹp thêm một cái kẹp lên tóc, ví dụ như hình cỏ bốn lá thì có đẹp hơn không?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Đầu gỗ, tôi cho em biết một bí mật. Giải thưởng trang phục đẹp nhất đêm nay mấy trò bình bầu chỉ là cho có thôi. Quan trọng là tôi viết ai thì người ấy sẽ thắng. Tối nay nếu em đeo chiếc cặp tóc đó xuất hiện, tôi nghĩ giải này chắc chắn phải là của em. Đừng quên, cặp tóc do tôi chọn, tôi chưa bao giờ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của mình.” Cậu chủ Liên Ngao nói với vẻ nghiêm túc, ngữ khí còn mang theo hơi rượu vang.
Thế à…
“Sự thực, em là viên kim cương to đùng mà dù có nhặt ngoài đường cũng xui xẻo bị hiểu lầm là thủy tinh.”
Thế nên, căn nhà đó cô bị hụt rồi phải không?
Đêm xuống, buổi vũ hội kết thúc.
Hoắc Liên Ngao tuyên bố giải trang phục đẹp nhất. Đúng như Khang Kiều dự đoán, cô không may mắn có được chìa khóa căn nhà đó.
Nhưng, cô cũng không quá sầu não, thậm chí trong lòng cô còn dấy lên một suy nghĩ không yên phận: Masako cũng không được giải, em gái hoa anh đào giờ đang mặt mày ủ rũ, rõ ràng tối nay cô ta trang điểm rất xinh đẹp.
Tối nay, điều khiến Khang Kiều vui nhất là khi lên sân khấu tuyên bố trao giải, Hoắc Liên Ngao đã nắm tay Hoắc Tiểu Phàn cùng đi. Tiểu Phàn của cô thật sự giống một hoàng tử nhỏ, không chút sợ sệt. Lúc đó, có rất nhiều con mắt nhìn họ.
Trở về nhà, Khang Kiều sốt sắng kể lại cho Nghê Hải Đường. Có lẽ vì tâm trạng kích động, cô nói có phần lộn xộn, một vài câu chưa qua suy nghĩ đã bay vèo vèo ra khỏi miệng.
Sau đó…
“Khang Kiều, sao còn lại nói tốt cho Hoắc Liên Ngao?”
Cô bịt miệng. Sao có thể? Làm sao có thể?
Nghê Hải Đường nhìn cô: “Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Khang Kiều, con đừng để bị Hoắc Liên Ngao lừa phỉnh, thằng nhóc đó xảo quyệt lắm”.
Cô nấc cụt rồi bật ra: “Vâng”.
Nghê Hải Đường nhíu mày: “Con uống rượu? Chẳng phải mẹ nói con không được uống rượu sao?”.
Không có, cô không hề uống rượu. Khang Kiều nhanh chóng hiểu ra, món nước uống tối nay cũng có một chút rượu.
Hiểu ra căn nguyên, Khang Kiều cũng thở phào, thì ra vì chút cồn cô mới nói tốt cho Hoắc Liên Ngao.
“Mẹ, con về tắm rửa đây.” Khang Kiều nói.
Tối ấy, chiếc kẹp tóc cỏ bốn lá được đặt trở lại ngăn kéo tầm thường.
Hôm sau, Khang Kiều quyên góp bộ lễ phục Goth cho hội phúc lợi. Lễ phục trang trọng, men rượu cứ khiến người ta dễ dàng liên tưởng xa xôi.
Có điều kẹp tóc cỏ bốn lá dường như bị chủ nhân bỏ quên, cứ yên lặng nằm trong một góc ngăn kéo không mấy nổi bật.
Hành động của Hoắc Liên Ngao trong buổi vũ hội đã trực tiếp ảnh hưởng tới cái nhìn của người làm nhà họ Hoắc. Về sau, đứa trẻ trước nay không tồn tại trong mắt ai đã trở thành “cậu chủ Tiểu Phàn đáng yêu”. Đám người làm hiểu rõ núi cao hoàng đế ở xa. Cụ Hoắc ở tận Singapore, còn cậu chủ Liên Ngao gần ngay trước mắt.
Thứ Năm, một buổi chiều rảnh rang, khi ngang qua cây cầu hình vòm, có một nhóm mười mấy người cũng đang từ phía bên kia bước tới, nhìn trang phục của họ không cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra đó là Hoắc Liên Ngao và bạn bè.
Mấy ngày nay giải đua thuyền nổi tiếng châu Âu lần đầu tiên được tổ chức ở Brunei. Hoắc Liên Ngao và đám bạn ngày ngày chạy ra biển. Mười mấy người chia thành vài tốp đi về phía này. Tốp gần nhất cách Khang Kiều vài mét, tốp xa nhất là vài chục mét. Khang Kiều rảo nhanh bước chân.
Người đi đầu tiên là một cô gái mặc đồ bơi bên ngoài khoác một chiếc sơ mi rộng. Cô gái có đôi chân dài và đẹp. Cô ta vừa gọi điện thoại vừa hờ hững nhìn về phía Khang Kiều.
Cô gái ấy trông hơi quen, chính vì như vậy Khang Kiều mới nhìn kỹ thêm. Khi đi lướt qua, Khang Kiều chợt ra cô ta là ai. Mái tóc ngắn ngày nào đã trở thành mái tóc dài thướt tha. Cho dù biết cô ta là ai Khang Kiều vẫn không dừng bước. Chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại cũng không ý nghĩa gì nữa.
Ngược lại, chính cô ta dừng bước, lùi lại tới trước mặt Khang Kiều. Cô ta ngắt máy, ngữ khí vẫn thẳng thắn như hôm nào: “Chào cô, nhớ tôi không?”.
Thời tiết thật nóng. Khang Kiều không có ý tính nợ cũ với cô ta. Hoắc Liên Ngao nhanh chóng tới nơi.
“Mùi nước ngọt thật tuyệt.” Cô gái tưởng cô không nhớ ra, cười tít mắt nhắc nhở.
Khang Kiều đành bày ra điệu bộ ngỡ ngàng.
Cô gái gật đầu: “Hôm đó tôi đứng ngay sau tấm kính, cảm giác như đang xem một trò người thật vậy, rất kích thích”.
Thời tiết nóng thật, cô gái tự cho mình đúng này khiến Khang Kiều hơi bực bội: “Cô chặn tôi lại là định xin lỗi tôi sao?”.
“Vì sao phải xin lỗi cô?” Cô gái kia tỏ ra ngạc nhiên.
“Tôi có thể hỏi trước khi xảy ra chuyện đó, tôi có từng làm chuyện gì có lỗi với cô không?” Khang Kiều hỏi ngược lại.
“Không.”
“Ừm.” Khang Kiều gật đầu: “Vậy thì vì cớ gì cô lại làm việc ấy với một người cô không quen biết, cũng chưa từng làm tổn hại gì tới cô?”.
Cô gái cười ngọt ngào: “Đó là vì Liên Ngao bảo tôi làm, chỉ cần Liên Ngao lên tiếng, tôi tình nguyện làm mọi thứ vì anh ấy”.
Nghê Hải Đường nói đúng, Hoắc Liên Ngao quả nhiên là mầm họa.
“Thế nên, cô không định xin lỗi?”
“Đương nhiên.”
Liếc nhìn dòng nước dưới chân cầu, rất trong, cũng rất sâu, rồi lại nhìn lên những người đang đi tới, hình như còn một khoảng cách nhỏ. Chỉ cần thủ pháp của cô kín đáo, có lẽ sẽ không bị phát hiện. Cơ thể Khang Kiều ngả về phía bên trái thành cầu, giả vờ như muốn né tránh. Cô gái kia cũng làm theo. Nhân lúc cơ thể cô gái đứng chưa vững, Khang Kiều giơ tay kéo cô ta một cái. Cô gái mất thăng bằng, ngã thẳng xuống theo tư thế trồng cây chuối.
“Ầm” một tiếng, cô gái rơi xuống nước.
Ừm, như vậy là huề.
Đám người thứ hai chặn Khang Kiều lại, một trong số đó chỉ vào cô: “Chính cô đẩy cô ấy, tôi đã nhìn thấy”.
Giống như hô ứng, cô gái chòi lên khỏi mặt nước, giọng phẫn nộ: “Tôi phải gọi điện cho luật sư của tôi, tôi phải gọi điện báo cảnh sát giam cô ta vào tù, để cô ta cả đời sống trong đó”.
Cuối cùng, cô gái đó không báo cảnh sát cũng không gọi điện thoại, vì cậu chủ Liên Ngao nói: “Sao tôi lại thấy khác, tôi nhìn thấy Marche vì mất thăng bằng mới ngã xuống”.
Người ban nãy kiên trì cho rằng Khang Kiều đẩy người không nói thêm gì nữa. Khi ánh mắt Hoắc Liên Ngao quét về phía cô ta, cô ta chỉ lí nhí nói: Có lẽ tại em nhìn nhầm, nắng gắt quá.
Cô gái bò lên khỏi mặt nước giậm chân: “Liên Ngao!”.
“Marche!” Ánh mắt Hoắc Liên Ngao rơi trên người cô ta: “Nếu em không rơi xuống nước, anh còn không biết dáng em đẹp vậy đấy”.
Cô ta mặt bỗng phiếm hồng.
Chuyện nhỏ xảy ra trên cầu buổi chiều này cứ thế kết thúc qua loa. Hoắc Liên Ngao nói với đám người đó: “Mấy cậu qua chỗ ô che nắng đợi tôi, tôi phải nói chuyện với chị con riêng”.
Những người đó đi khỏi, Khang Kiều vẫn đứng tại chỗ, Hoắc Liên Ngao đứng ở vị trí mà ban nãy cô gái tên Marche kia đứng.
“Đầu gỗ, em giở trò xấu hả?”
Khang Kiều ngụy biện: “Anh cũng thấy đấy, tôi đã bị cô ta ép tới tận đây rồi, chính cô ta đứng không vững”.
“Thế ư?” Hoắc Liên Ngao nhướng mày, “Đầu gỗ, em không ưa Marche?”.
Phí lời, thích làm sao được?
“Nếu em không thích cô ta, tôi bảo đảm sau này sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa.” Hoắc Liên Ngao bỗng nói rất nghiêm túc.
Lời nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều bàng hoàng ngẩng lên. Cô nhìn thấy mình trong con ngươi của anh, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
“Trông em sợ kìa.” Trong giọn nói của anh mang những thì thầm chỉ có ở những đôi đang yêu: “Những lời tôi nói vừa nãy hơi giống xã hội đen thì phải? Hình như em hiểu lầm rồi. Ý tôi không phải là giết người diệt khẩu, tôi sẽ lấy thân phận chủ nhân nhà họ Hoắc không để cô ta có cơ hội xuất hiện ở đây nữa”.
Cô há hốc miệng, muốn hỏi câu: Vì sao?
Cuối cùng không dám hỏi gì cả, cô cúi đầu: “Tôi đi đưa Tiểu Phàn về”.
Không lâu trước đó, quản gia Diêu gọi điện nói với Khang Kiều rằng Hoắc Tiểu Phàn đang ngủ trong phòng sách của Hoắc Liên Ngao, còn nói Hoắc Liên Ngao đã dạy thằng bé viết thư pháp.
“Đi đi.” Anh nói với cô.
Tiếng “Đầu gỗ” vang lên sau lưng khiến Khang Kiều dừng bước, cô không quay đầu.
“Tối nay tới phòng tôi, tôi cho em xem một thứ thú vị.”
Khang Kiều gật đầu rồi tiếp tục đi thẳng.
Cô đẩy cửa phòng sách ra. Đây là lần đầu tiên Khang Kiều tới phòng sách của Hoắc Liên Ngao. Trông nó giống như một không gian bí mật của một người trưởng thành có tầm hiểu biết rộng lớn. Cũng phải nhờ những nhân vật anh hùng trên những cuốn truyện tranh đủ mọi thời kỳ trong tủ kính, người ta mới nhớ ra chủ nhân của nó năm nay mới chỉ mười sáu tuổi.
Hoắc Tiểu Phàn nằm ngủ khò khò trên ghế. Mũi, tay, và trên chiếc áo phông trắng đều lấm lem mực tàu, trông nó giống một con chó đốm. Cái miệng của thằng nhóc vẫn còn vương nụ cười như đang nói với mọi người rằng: Nó chơi rất vui.
Màn đêm buông xuống, cô bước trên đường đến phòng Hoắc Liên Ngao. Tối nay bước chân của cô dường như rất thảnh thơi, nhẹ nhàng tới mức tựa hồ chỉ chớp mắt cô đã đi hết con đường mà thường ngày luôn cảm thấy dài đằng đẵng.
Trước khi gõ cửa, cô sửa sang lại mái tóc của mình.
Tiếng Hoắc Liên Ngao từ trong phòng vọng ra: “Vào đi, cửa không khóa”.
Cô mở cửa, việc đầu tiên phải làm là khóa trái lại. Cho dù Hoắc Liên Ngao nói rằng chưa được anh cho phép không ai dám mở cửa phòng anh.
Cô đặt đôi giày thấm sương sang một bên, đổi sang đôi dép lê nhẹ nhàng. Khang Kiều không tìm thấy Hoắc Liên Ngao, bèn gọi tên anh.
Giọng anh vọng qua một cánh cửa: “Đợi tôi một chút”.
Những con cá cảnh nhiệt đới trong bể vẫn đang bơi qua bơi lại. Khang Kiều đứng trước bể cá, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên xuất hiện ở đây, lúc đó cô còn muốn làm chết cá trong bể.
Cá dường như cũng cảm nhận được sự bất lương xưa kia của cô, khi cô ghé sát mặt lại, chúng bơi đi tán loạn. Khang Kiều chợt cười.
“Cười gì vậy?” Một giọng nói khẽ khàng vọng vào tai cô.
Trên eo có thêm một đôi tay, những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau vòng qua eo cô. Chủ nhân của nó hôm nay mặc sơ mi trắng, cổ tay được xắn lên một ít, để lộ cúc măng séc màu xanh nhạt.
Trắng xanh kết hợp khiến người ta có thiện cảm, nhưng lại khiến người ta hoang mang hồi hộp.
Giọng anh dương dương tự đắc: “Đầu gỗ, tôi cho em xem một thứ”.
Khang Kiều phải mất rất nhiều thời gian mới phân biệt được món đồ trên lòng bàn tay Hoắc Liên Ngao là móc treo hình con thú mà cô tặng Chu Tùng An. Con khỉ nhỏ sinh động lúc đó đã bị giày vò đến mặt không ra mặt, mắt bị móc đi, đuôi cũng biến mất.
Lúc này đây họ đang ngồi trên thảm, biểu cảm của Hoắc Liên Ngao cũng vô tội như tấm thảm màu trắng vậy: “Tôi vốn định gia công cho nó đẹp hơn, trông nó cứ xấu xấu, kết quả không cẩn thận lại thành ra thế này, sau đó tôi không dám đưa cho thầy Chu nữa”.
Khang Kiều lúc đó vốn dĩ nên giận dữ, nhưng dường như không giận nổi. Hai người ngồi ở khoảng cách rất gần. Hơi thở của Hoắc Liên Ngao phả từng nhịp vào mặt cô khiến cô căng thẳng, đầu óc thiếu kiểm soát. Cô lắp bắp hỏi: “Vì sao?”.
“Vì sao gì chứ? Đã nói là nó rất xấu rồi.”
“Anh nói linh tinh, mặc dù nó không đẹp, nhưng cũng không... không xấu.”
“Tôi nói nó xấu là nó xấu.”
“Đừng vớ cẩn, tôi mất cả buổi tối đấy, không xấu chút nào.”
“Em mất cả buổi tối?” Tông giọng của Hoắc Liên Ngao cao lên gấp mấy lần.
Cô gật đầu.
Sau đó Khang Kiều giương mắt nhìn Hoắc Liên Ngao giơ tay, món đồ đã tan nát bay qua tai cô. Cô quay đầu lại thì nó đã bị ném qua cửa sổ.
Cô quay lại, Hoắc Liên Ngao xị mặt, bốn con mắt nhìn thẳng cô. Cô đang giận, anh cũng đang giận.
Anh lấy ngón trỏ ấn lên trán cô: “Em đang giận sao?”.
Cô im lặng.
“Sau này chỉ có tôi được giận, em không được giận, nghe rõ chưa.” Hoắc Liên Ngao nói nói như một lẽ đương nhiên.
Gã khốn này!
“Tôi cũng không phải loại người vô cớ giận dỗi. Nguyên nhân nhất định xuất phát từ em. Còn nữa hôm nay tôi đã giúp em một việc lớn, nếu không bây giờ em đã ở trong tù, cùng Tiểu Phàn của em ‘gặp chi bằng không gặp’. Nếu là cô gái khác, giờ này đã trốn vào lòng tôi, dùng hành động bày tỏ sự cảm kích rồi.”
Gặp chi bằng không gặp?
Khang Kiều thầm mặc niệm cho Chu Tùng An.
Trong lúc ấy, anh khẽ gọi tên cô, trái tim cô run lên.
Anh nói: “Dĩ nhiên, nếu thái độ của tốt, tôi sẽ cho em biết nguyên nhân tôi giận”.
Giây phút đó, sợi dây gần tim nhất cứ thế bị khuất đảo.
Pre: “Liên Ngao, đừng như bố con, phải học cách yêu người khác, như vậy con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.”