Khang Kiều còn nhớ rõ, năm tám tuổi là năm Hoắc Tiểu Phàn chịu nhiều tai hoa nhất, sau khi trải qua phong ba ở tiệm tạp hóa, nó lại gặp chuyện ngoài ý muốn khi ngã từ trên đài quan sát xuống.
Ngày thứ ba sau khi hoàn thành lễ trưởng thành, lúc hoàng hôn, Khang Kiều giương mắt nhìn Hoắc Tiểu Phàn bước hụt, lăn từ cầu thang đài quan sát xuống như một quả bóng da.
Trong vườn nhà họ Hoắc có vài đài quan sát, hình tròn, màu trắng hồng nằm giữa những lùm cây. Thật ra chúng không có ích gì, chỉ để cho đẹp mà thôi. Chập tối hôm đó, Hoắc Liên Ngao cầm chiếc ống nhòm mới mua trèo lên đài quan sát, nói là muốn ngắm chim, lúc này lũ chim đã về tổ hết rồi.
Nghe A Xảo kể, Khang Kiều không yên tâm. Khi cô tìm tới đài quan sát thì đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn lăn từ trên cầu thang xuống.
May mắn là nó chỉ bị thương ở tay và chân, nhưng cho dù như vậy cũng đủ khiến Khang Kiều hôn bay phách tán. Ngày hôm sau khi nó bị ngã, đầu tiên, Khang Kiều mắng cho nó một trận nên thân, rồi lại bế nó đang gào khóc ầm ĩ mất hết hình tượng vào lúc. Còn trong lúc cô khóc lóc thì nó lại cùng Hoắc Liên Ngao đứng một bên làm mặt quỷ.
Khoảng thời gian sau đó, Khang Kiều luôn ở bệnh viện cùng Hoắc Tiểu Phàn. Ngày thứ ba sau khi nó bị thương, Hoắc Chính Khải cũng tới thăm. Đứa bé tám tuổi có sự cố chấp của riêng nó, nó vẫn giữ nguyên thái độ trước kia với ông ta, giống như một người xa lạ.
Ngày bác sỹ tháo bọc tay bảo vệ cho Hoắc Tiểu Phàn, câu nói “Sao gần đây không thấy anh Liên Ngao tới thăm em?” của nó mới khiến Khang Kiều giật mình. Hình như một thời gian rồi cô không gặp Hoắc Liên Ngao. Một tuần? Không, không, nhất định không chỉ một tuần.
Khang Kiều tỉ mỉ nhớ lại thời gian cuối cùng họ gặp mặt. Đó là trên xe, buổi tối thứ ba sau khi Hoắc Tiểu Phàn nhập viện. Sau khi Hoắc Tiểu Phàn ngủ, họ vào trong khu vườn của bệnh viện để tản bộ. Tối đó trăng rất đẹp. Mượn bóng cây, anh đã hôn cô. Nụ hôn một khi rơi xuống sẽ không thể kiềm chế, cuối cùng họ vào xe. Đến thời điểm quan trọng, cô lại từ chối anh. Cô cảm thấy hoang mang, Tiểu Phàn như vậy, anh và cô còn làm chuyện ấy không hay chút nào. Hôm đó trên xe, lần đầu tiên cô giúp anh. Cô còn nhớ rõ vẻ bối rối của mình khi chạm vào thứ nóng rẫy đó. Cậu chủ Liên Ngao cũng chẳng khá hơn là bao, thẹn quá hóa giận, cuối cùng anh vẫn lấy giấy lau tay sạch sẽ cho cô.
Sau đó, anh cùng cô đi rửa tay, trong gương in dấu hai khuôn mặt đỏ bừng.
Sau đó, anh đưa cô tới cửa phòng bệnh. Dừng lại trước cửa, anh bất ngờ hỏi một câu: “Đầu gỗ, liệu có ngày nào vì Tiểu Phàn em đá anh một cú cực mạnh không?”. Cô đáp ngay: “Đương nhiên”.
Khang Kiều còn nhớ không lâu trước đó vì sự xuất hiện của Hoắc Tiểu Phàn, cô đã đá cậu chủ Liên Ngao bắn từ sô pha xuống đất.
Khi Khang Kiều còn đang nghĩ anh chỉ đùa thì anh bỗng nói: “Ý anh là đánh vào tim ấy”.
Khang Kiều sững người, sau đó lựa chọn kiễng chân lên. Môi cô muốn tìm kiếm môi anh, dùng cách thức mọi khi để qua cửa. Thật ra cô cũng không biết, cô không thể trả lời được.
Anh né tranh sự đụng chạm của cô.
Anh nhìn cô, một ánh mắt rất sâu xa.
Dọc đường trở về, cô luôn cảm thấy giữa hai người họ có chút xáo trộn không rõ tên. Nó khiến cô hoang mang, thế là cô ngập ngừng nói: “Liên Ngao, lần sau nhé, giờ nó như vậy em ngại”.
Anh không nói gì cả, chỉ vuốt má cô. Nhân lúc ngón tay anh chạm lên cánh môi mình, cô lấy răng quẹt quẹt rồi nói một lời khiến người ta đỏ mặt. Có trời biết lúc đó chẳng hiểu sao cô lại to gan đến vậy: “Lần sau không dùng tay nữa, dùng thứ khác”.
Lúc đó, cô tưởng lời nói của mình sẽ khiến anh vui, nghe nói con trai thích vậy. Nhưng anh làm như không nghe thấy, chỉ nói với cô một câu: “Ngủ sớm đi”.
Phản ứng của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều hơi xấu hổ. Cô giậm chân, đá cửa rất mạnh. Giây phút ấy, dường như cô nghe tiếng anh thở dài: “Em lúc nào cũng vậy…”.
Hôm sau, Khang Kiều cố tình không nghe điện thoại của Hoắc Liên Ngao, không phải vì cô giận gì anh, mà vì cô cảm thấy bệnh viện là nơi công cộng, cô luôn mơ hồ cảm giác có rất nhiều đôi mắt đang theo dõi họ.
Ngày nào cũng có rất nhiều người tới thăm Tiểu Phàn. Trong số đó có khá nhiều người Khang Kiều không biết mặt, mỗi lần đối phó với họ cô đều rất mệt mỏi.
Hơn nữa, ngày nào Khang Kiều cũng phải dành một tiếng đồng hồ để tới trường tập duyệt. Năm nay Khang Kiều tham gia vào đoàn hợp xướng của trường. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tới, đoàn hợp xướng của họ có tiết mục tham gia. Ngày nào cô cũng phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi, thông thường cứ tới tối, lăn lên giường là ngủ khò.
Thế nên Khang Kiều không hề để ý đã bao lâu rồi Hoắc Liên Ngao không xuất hiện ở bệnh viện.
Khang Kiều nghe Hoắc Tiểu Phàn nói mấy ngày trước anh có tới thăm nó. Khi đó cô không có mặt, Hoắc Liên Ngao ở lại khoảng năm mười phút rồi đi ngay.
Khang Kiều giở lịch ra mới phát hiện cô và Hoắc Liên Ngao đã tám ngày không gặp mặt rồi. Trong tám ngày ấy, có vài lần cô gọi vào di động của anh nhưng luôn trong tình trạng không ai nghe máy.
Điều này khiến Khang Kiều rối loạn. Cô mặc kệ Hoắc Tiểu Phàn đang ngồi bên cạnh, cầm di động gọi thẳng cho anh.
Phải rất lâu sau, cuối cùng mới có người nghe. Tiếng “Liên Ngao” cô gọi có phần căng thẳng.
Nhưng đáp lại Khang Kiều không phải giọng nói quen thuộc, người thay anh nhận máy là Go Ara. Sau khi nghe thấy giọng cô ta, Khang Kiều lập tức nhìn sắc trời bên ngoài.
Bây giờ là ba giờ chiều, cô thầm thở phào. Khi nghe thấy tiếng nhạc Rock lẫn tiếng hò hét của đám trai gái qua điện thoại, Khang Kiều yên tâm hẳn.
“Bảo Hoắc Liên Ngao nghe máy đi.” Cô nói với Go Ara.
“E là không được. Bây giờ chúng tôi đang ở trên biển, Liên Ngao đang biểu diễn đủ các kiểu lướt sóng mô tô cho mọi người xem.” Nói tới đây, Go Ara hét ầm lên.
Tiếng hét đó chắc là dành cho người đang biểu diễn.
Hoắc Liên Ngao biết lướt sóng mô tô, điểm này khiến Khang Kiều hơi bất ngờ. Khi chơi với bạn bè, đa số thời gian anh luôn yên ắng, mặc cho đám bạn điên cuồng. Ánh mắt anh rất nhạt rất lạnh, cũng chỉ khi đứng trước mọi người, Hoắc Liên Ngao mới trưng một bộ mặt khác.
“Vậy tôi ngắt máy đây.” Khang Kiều định thôi.
“Đừng… Đừng ngắt!” Đầu kia Go Ara sốt sắng lên tiếng.
Cô nhíu mày.
“Liên Ngao biết biểu diễn lướt sóng mô tô, nghe hơi kỳ lạ phải không?” Giọng Go Ara nồng nặc một mùi sung sướng ngầm: “Đó là vì có khách mới tới, bây giờ Hoắc Liên Ngao đang biểu diễn cho vị khách mới của chúng tôi xem”.
Khách mới?
“Động tác đi xuyên của Liên Ngao đẹp chết người, chị không được xem quả là đáng tiếc.”
Sau khi ngắt máy, Khang Kiều vẫn nghĩ mãi xem vị khách mới mà Go Ara nói là ai. Nhưng lúc đó Khang Kiều nghĩ đó chắc là một vài công chúa hoàng tử của các gia đình quyền quý.
Khoảng chín giờ tối, cuối cùng Khang Kiều cũng nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao, ba giây sau khi bắt máy, cả anh và cô đều không hẹn mà gặp, chọn cách im lặng.
Sự im lặng đó khiến cô hoang mang.
Cô nôn nóng nói: “Chiều nay em đã gọi điện cho anh”.
“Ara nói với anh rồi.” Giọng anh nhạt nhòa: “Có chuyện gì sao?”.
Giây phút đó, Khang Kiều có cảm giác mãnh liệt rằng có thứ gì dường như sắp thay đổi, trái tim cô càng lúc càng hoảng hốt, sau đó là ấm ức, có chút tủi thân: “Hôm nay Tiểu Phàn đã tháo bảo vệ tay”.
“Vậy rất tốt.” Vẫn là ngữ khí hờ hững đó.
“Nhưng anh không đến.” Trong giọng nói của cô mang theo một chút tố cáo.
“Vì chuyện này em gọi điện thoại cho anh?”
Khang Kiều sững người, thật ra không phải. Thật ra trong lòng Khang Kiều muốn Hoắc Liên Ngao tới xem cô biểu diễn ngày mai. Đó là lần đầu tiên cô lên sân khấu, cô muốn anh ngồi dưới khán đài, không cần mang theo hoa tương, không cần trống chiêng ầm ĩ, chỉ cần ngồi đó xem thôi.
Không, không phải, cô đang định nói thì Khang Kiều nghe thấy một tiếng “Hoắc Liên Ngao” từ đầu kia vọng vào di động.
Đó là giọng con gái, rất trong sáng. Chính vì vậy nên vọng vào tai Khang Kiều càng trở nên rõ ràng. Tình huống này không phải Khang Kiều chưa bắt gặp, nhưng không hiểu vì sao giây phút đó cô cảm thấy màng nhĩ rung lên hơi tê dại.
Sau đó cô nghe thấy Hoắc Liên Ngao nói: “Hôm nào anh sẽ tranh thủ thời gian tới thăm Tiểu Phàn”.
Khang Kiều đáp lại: “Liên Ngao, giờ anh vẫn ở ngoài biển ư? Anh vẫn đang chơi cùng bạn à?”.
“Ừm.”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Khang Kiều thầm nghĩ.
“Bạn anh đang gọi, anh ngắt máy đây.”
Cầm điện thoại, cô lẩm bẩm: Được, được.
Rất lâu, rất lâu sau, Khang Kiều mới ngắt máy. Xong xuôi, cô mới nhớ ra mình chưa kịp nói hết. Cô chưa nói: “Liên Ngao, ngày mai có thể đến trường xem em biểu diễn không?”.
Thôi, bỏ đi. Rất nhiều người quen biết Hoắc Liên Ngao, rất đông đám con gái trường thích anh, nếu anh xuất hiện ở đó không chừng lại có lời ra tiếng vào.
Lúc đó Khang Kiều nghĩ cậu chủ Liên Ngao chắc là giận dỗi gì, chưa biết chừng anh đang giận cô. Khoảng thời gian này cô tập trung hoàn toàn vào Tiểu Phàn.
Lúc đó Khang Kiều nghĩ, buổi biểu diễn kết thúc sẽ đi tìm Hoắc Liên Ngao.
Lúc đó Khang Kiều nghĩ tìm được anh rồi, cô sẽ ra sức hôn anh.
Đây là tuyệt chiêu của cô để đối phó với anh. Nghĩ tới đây, Khang Kiều nhe răng cười, đó là một con báo tuyết lúc nào cũng có thể rục rịch.
Hôm sau, Khang Kiều trang điểm một lượt rồi đứng trước mặt Hoắc Tiểu Phàn, muốn nó mau khen mình xinh. Từ tối qua đến giờ Hoắc Tiểu Phàn vì chưa được bỏ bảo vệ chân, không được đến xem cô biểu diễn mà cứ buồn rầu.
“Hoắc Tiểu Phàn!” Khang Kiều cảnh cáo.
Lúc bấy giờ nó mới thể hiện biểu cảm: Chị rất đẹp.
Nhận lấy chiếc ba lô dì Ngô đưa, Khang Kiều chào tạm biệt dì. Từ sau khi Hoắc Tiểu Phàn nhập viện, Khang Kiều chưa về nhà. Khang Kiều vốn dĩ định hỏi dì Ngô gần đây Hoắc Liên Ngao thế nào nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Người này nhạy bén lắm.
Trước cổng trường nữ sinh có cả hàng xe dài, Khang Kiều vốn không thích lễ kỷ niệm thành lập trường. Hôm nay trong mắt Khang Kiều là ngày đoàn viên của nhà người ta. Bố mẹ, anh chị em đều tụ tập lại thành từng nhóm. Năm ngoái còn có Nghê Hải Đường, năm nay không còn nữa.
Cô xuống xe, mang theo khuôn mặt gỗ mọi ngày đi thẳng về phía trước, không nhìn ngang ngó dọc. Ở cổng trường, Khang Kiều nhìn thấy Chu Tùng An ăn mặc nghiêm chỉnh, ôm theo bó hoa, đứng dựa vào đó cười với cô. Nụ cười đi cùng với bộ vest nhỏ hơn người anh ấy một số khiến anh ấy hơi ngốc. Không cần đoán, Chu Tùng An đang mặc một bộ vest đi mượn ở đâu đó.
Không thể xị mặt mãi, cô cũng cười với anh ấy.
Nụ cười đó ít nhiều mang theo sự khó xử.
Chu Tùng An đưa hoa cho Khang Kiều: “Anh xuất hiện có kịp thời không?”.
Khang Kiều gật đầu.
“Hôm nay em thật sự rất đẹp.” Anh ấy chạm vào tóc mái lơ thơ trước mặt cô: “Tiếc là anh không có vé vào xem, nếu không có thể xem em biểu diễn rồi”.
Khang Kiều có vẻ nhưng không thể đưa anh ấy, có một vài thứ cô thật sự không thể đòi hỏi.
Cô đứng đó tiễn Chu Tùng An đi. Cho tới khi chiếc xe của anh khuất bóng, cô mới quay đầu, lại xầm xì mặt đi vào.
Lễ đường có sức chứa tới mười ngàn người đã đầy ắp. Trong số lác đác các chỗ trống có hai ghế của Khang Kiều. Trường cho cô hai vé vào xem, tiếc là Khang Kiều đều không tặng được cho ai. Cô không biết nên tặng cho ai bây giờ.
Hoắc Chính Khải vốn không biết chuyện kỷ niệm này. Hoắc Tiểu Phàn bị thương ở chân, còn Hoắc Liên Ngao…
Hoắc Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao! Khang Kiều miễn cưỡng tập trung tinh thần, không để mình nhớ đến cái tên này nữa, lát nữa cô còn phải biểu diễn.
Buổi biểu diễn kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ kết thúc trong vô vàn tiếng vỗ tay và vô vàn lần đóng mở rèm sân khấu. Khi đứng trên sân khấu cảm ơn khán giả, Khang Kiều bất giác nhìn hai ghế trống đó, vẫn trống trải đến nhức mắt.
Sau cánh gà có cô gái đang dậm lại phấn, vì tiếp theo còn có màn chụp ảnh chung. Đám con gái ríu rít trò chuyện khiến cô hơi bực bội.
Còn hai mươi phút nữa là tới giờ chụp ảnh. Khang Kiều rời khỏi cánh gà. Cô muốn tìm một chỗ để hít thở. Cô đi qua vườn trường, ngang qua phòng đạo cụ.
Âm thanh quen thuộc từ phòng đạo cụ khiến Khang Kiều bước chậm lại, nó loáng thoáng vọng ra từ một bức tường gỗ.
Cô dừng bước, ngây người, dỏng tai lắng nghe. Âm thanh không còn nữa, xung quanh chỉ còn tiếng đạo cụ di chuyển. Khang Kiều tưởng rằng mình vừa tưởng tượng ra.
Sao Hoắc Liên Ngao lại ở đây? Sao có thể? Nhất định là bầu không khí vẩn đục khiến cô nghe nhầm rồi.
Thở hắt ra một hơi, cô lại đi. Bước chân vừa bước qua cánh cửa phòng đạo cụ thì bị một người vội vội vàng vàng đi ra đâm vào.
Đó là một cô gái, miệng vẫn còn đang cười, nụ cười lanh lảnh.
Cùng với cú đập đó, một thẻ chứng nhận hậu trường lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường nữ sinh rơi xuống bên cạnh chân cô.
Nhặt lên, khi nhìn rõ cái tên trên thẻ, Khang Kiều vô thức khựng lại. Cái tên ấy dần rõ nét cùng một ký ức mơ hồ.
Nếu Khang Kiều nhớ không nhầm, đây có lẽ là lần thứ hai cô nhặt được đồ người này làm rơi rồi phải không?
Văn Tú Thanh.
Cầm thẻ, Khang Kiều đứng thẳng dậy, đối diện là một khuôn mặt ngượng ngập. Khi nhìn thấy cô, khuôn mặt đó ngây ra, rồi nhanh chóng nở nụ cười.
“Là cô.”
Trao lại thẻ cho Văn Tú Thanh, trong tay cô ấy đang cầm một túi rác. Từ cách ăn mặc cùng chiếc thẻ kia, Khang Kiều đoán Văn Tú Thanh là một trong những tình nguyện viên của lễ kỷ niệm năm nay.
Văn Tú Thanh đón lấy, cảm ơn cô.
Cô mỉm cười, tiếng “Tạm biệt” sắp bật ra bỗng tắc nghẹn vì giọng nói quen thuộc bên tai. Theo âm thanh ấy, Khang Kiều nhìn thấy người xuất hiện trước cửa phòng đạo cụ.
Nếu không vì âm thanh ấy, có lẽ Khang Kiều cũng không để ý tới người trước mắt. Người trước mắt trông y như những nhân viên xung quanh cánh gà, áo sơ mi quần bó, đội mũ công nhân, trông giống tình nguyện viên nhưng cũng giống một thanh niên bình thường tới giúp bạn gái làm việc.
Người này gọi tên Văn Tú Thanh, cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt Khang Kiều, bị mũ và khẩu trang che kín chỉ còn lại đôi mắt.
Đôi mắt đó không nhìn thấy người còn lại đứng trước cửa, chỉ trực tiếp tìm Văn Tú Thanh.
“Văn Tú Thanh, cô đổ rác sao lâu vậy?!”.
Văn Tú Thanh quay sang cười ngọt ngào: “Em gặp một người quen”.
Sau đó đôi mắt kia mới uể oải quay sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Câu nói kinh ngạc vọng ra từ sau khẩu trang “Sao em lại ở đây” khiến trái tim Khang Kiều tan ra như bụi. Khi xác nhận đó là anh, cô còn tưởng Hoắc Liên Ngao đến đây vì cô, còn tưởng anh lén trốn đi cho cô một niềm bất ngờ.
Thật ngu ngốc!
Cô nhìn xuống, cô thấy một đôi tay đeo găng, khi thấy tay anh đầy đất…
Con tim cô đau như dao cắt.
Căn phòng của Hoắc Liên Ngao một ngày phải dọn ba lần, sáng, trưa, tối. Người sống trong căn nhà màu trắng hồng kia đều biết cậu chủ Liên Ngao là một người ưa sạch sẽ nhường nào. Đám người làm dọn dẹp phòng ốc lần nào cũng dè dặt, sợ không dọn sạch sẽ bị đuổi đi bất kỳ lúc nào, cậu chủ Liên Ngao mắt rất tinh.
Còn cô thì đã vô số lần bị gán tội khi làm bẩn thảm của anh.
Nhưng lúc này.
Người đứng trước mặt co giống như vừa được nhặt từ bãi rác về, chẳng giống Hoắc Liên Ngao chút nào…
Khang Kiều còn nhớ rõ, năm tám tuổi là năm Hoắc Tiểu Phàn chịu nhiều tai hoa nhất, sau khi trải qua phong ba ở tiệm tạp hóa, nó lại gặp chuyện ngoài ý muốn khi ngã từ trên đài quan sát xuống.
Ngày thứ ba sau khi hoàn thành lễ trưởng thành, lúc hoàng hôn, Khang Kiều giương mắt nhìn Hoắc Tiểu Phàn bước hụt, lăn từ cầu thang đài quan sát xuống như một quả bóng da.
Trong vườn nhà họ Hoắc có vài đài quan sát, hình tròn, màu trắng hồng nằm giữa những lùm cây. Thật ra chúng không có ích gì, chỉ để cho đẹp mà thôi. Chập tối hôm đó, Hoắc Liên Ngao cầm chiếc ống nhòm mới mua trèo lên đài quan sát, nói là muốn ngắm chim, lúc này lũ chim đã về tổ hết rồi.
Nghe A Xảo kể, Khang Kiều không yên tâm. Khi cô tìm tới đài quan sát thì đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn lăn từ trên cầu thang xuống.
May mắn là nó chỉ bị thương ở tay và chân, nhưng cho dù như vậy cũng đủ khiến Khang Kiều hôn bay phách tán. Ngày hôm sau khi nó bị ngã, đầu tiên, Khang Kiều mắng cho nó một trận nên thân, rồi lại bế nó đang gào khóc ầm ĩ mất hết hình tượng vào lúc. Còn trong lúc cô khóc lóc thì nó lại cùng Hoắc Liên Ngao đứng một bên làm mặt quỷ.
Khoảng thời gian sau đó, Khang Kiều luôn ở bệnh viện cùng Hoắc Tiểu Phàn. Ngày thứ ba sau khi nó bị thương, Hoắc Chính Khải cũng tới thăm. Đứa bé tám tuổi có sự cố chấp của riêng nó, nó vẫn giữ nguyên thái độ trước kia với ông ta, giống như một người xa lạ.
Ngày bác sỹ tháo bọc tay bảo vệ cho Hoắc Tiểu Phàn, câu nói “Sao gần đây không thấy anh Liên Ngao tới thăm em?” của nó mới khiến Khang Kiều giật mình. Hình như một thời gian rồi cô không gặp Hoắc Liên Ngao. Một tuần? Không, không, nhất định không chỉ một tuần.
Khang Kiều tỉ mỉ nhớ lại thời gian cuối cùng họ gặp mặt. Đó là trên xe, buổi tối thứ ba sau khi Hoắc Tiểu Phàn nhập viện. Sau khi Hoắc Tiểu Phàn ngủ, họ vào trong khu vườn của bệnh viện để tản bộ. Tối đó trăng rất đẹp. Mượn bóng cây, anh đã hôn cô. Nụ hôn một khi rơi xuống sẽ không thể kiềm chế, cuối cùng họ vào xe. Đến thời điểm quan trọng, cô lại từ chối anh. Cô cảm thấy hoang mang, Tiểu Phàn như vậy, anh và cô còn làm chuyện ấy không hay chút nào. Hôm đó trên xe, lần đầu tiên cô giúp anh. Cô còn nhớ rõ vẻ bối rối của mình khi chạm vào thứ nóng rẫy đó. Cậu chủ Liên Ngao cũng chẳng khá hơn là bao, thẹn quá hóa giận, cuối cùng anh vẫn lấy giấy lau tay sạch sẽ cho cô.
Sau đó, anh cùng cô đi rửa tay, trong gương in dấu hai khuôn mặt đỏ bừng.
Sau đó, anh đưa cô tới cửa phòng bệnh. Dừng lại trước cửa, anh bất ngờ hỏi một câu: “Đầu gỗ, liệu có ngày nào vì Tiểu Phàn em đá anh một cú cực mạnh không?”. Cô đáp ngay: “Đương nhiên”.
Khang Kiều còn nhớ không lâu trước đó vì sự xuất hiện của Hoắc Tiểu Phàn, cô đã đá cậu chủ Liên Ngao bắn từ sô pha xuống đất.
Khi Khang Kiều còn đang nghĩ anh chỉ đùa thì anh bỗng nói: “Ý anh là đánh vào tim ấy”.
Khang Kiều sững người, sau đó lựa chọn kiễng chân lên. Môi cô muốn tìm kiếm môi anh, dùng cách thức mọi khi để qua cửa. Thật ra cô cũng không biết, cô không thể trả lời được.
Anh né tranh sự đụng chạm của cô.
Anh nhìn cô, một ánh mắt rất sâu xa.
Dọc đường trở về, cô luôn cảm thấy giữa hai người họ có chút xáo trộn không rõ tên. Nó khiến cô hoang mang, thế là cô ngập ngừng nói: “Liên Ngao, lần sau nhé, giờ nó như vậy em ngại”.
Anh không nói gì cả, chỉ vuốt má cô. Nhân lúc ngón tay anh chạm lên cánh môi mình, cô lấy răng quẹt quẹt rồi nói một lời khiến người ta đỏ mặt. Có trời biết lúc đó chẳng hiểu sao cô lại to gan đến vậy: “Lần sau không dùng tay nữa, dùng thứ khác”.
Lúc đó, cô tưởng lời nói của mình sẽ khiến anh vui, nghe nói con trai thích vậy. Nhưng anh làm như không nghe thấy, chỉ nói với cô một câu: “Ngủ sớm đi”.
Phản ứng của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều hơi xấu hổ. Cô giậm chân, đá cửa rất mạnh. Giây phút ấy, dường như cô nghe tiếng anh thở dài: “Em lúc nào cũng vậy…”.
Hôm sau, Khang Kiều cố tình không nghe điện thoại của Hoắc Liên Ngao, không phải vì cô giận gì anh, mà vì cô cảm thấy bệnh viện là nơi công cộng, cô luôn mơ hồ cảm giác có rất nhiều đôi mắt đang theo dõi họ.
Ngày nào cũng có rất nhiều người tới thăm Tiểu Phàn. Trong số đó có khá nhiều người Khang Kiều không biết mặt, mỗi lần đối phó với họ cô đều rất mệt mỏi.
Hơn nữa, ngày nào Khang Kiều cũng phải dành một tiếng đồng hồ để tới trường tập duyệt. Năm nay Khang Kiều tham gia vào đoàn hợp xướng của trường. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tới, đoàn hợp xướng của họ có tiết mục tham gia. Ngày nào cô cũng phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi, thông thường cứ tới tối, lăn lên giường là ngủ khò.
Thế nên Khang Kiều không hề để ý đã bao lâu rồi Hoắc Liên Ngao không xuất hiện ở bệnh viện.
Khang Kiều nghe Hoắc Tiểu Phàn nói mấy ngày trước anh có tới thăm nó. Khi đó cô không có mặt, Hoắc Liên Ngao ở lại khoảng năm mười phút rồi đi ngay.
Khang Kiều giở lịch ra mới phát hiện cô và Hoắc Liên Ngao đã tám ngày không gặp mặt rồi. Trong tám ngày ấy, có vài lần cô gọi vào di động của anh nhưng luôn trong tình trạng không ai nghe máy.
Điều này khiến Khang Kiều rối loạn. Cô mặc kệ Hoắc Tiểu Phàn đang ngồi bên cạnh, cầm di động gọi thẳng cho anh.
Phải rất lâu sau, cuối cùng mới có người nghe. Tiếng “Liên Ngao” cô gọi có phần căng thẳng.
Nhưng đáp lại Khang Kiều không phải giọng nói quen thuộc, người thay anh nhận máy là Go Ara. Sau khi nghe thấy giọng cô ta, Khang Kiều lập tức nhìn sắc trời bên ngoài.
Bây giờ là ba giờ chiều, cô thầm thở phào. Khi nghe thấy tiếng nhạc Rock lẫn tiếng hò hét của đám trai gái qua điện thoại, Khang Kiều yên tâm hẳn.
“Bảo Hoắc Liên Ngao nghe máy đi.” Cô nói với Go Ara.
“E là không được. Bây giờ chúng tôi đang ở trên biển, Liên Ngao đang biểu diễn đủ các kiểu lướt sóng mô tô cho mọi người xem.” Nói tới đây, Go Ara hét ầm lên.
Tiếng hét đó chắc là dành cho người đang biểu diễn.
Hoắc Liên Ngao biết lướt sóng mô tô, điểm này khiến Khang Kiều hơi bất ngờ. Khi chơi với bạn bè, đa số thời gian anh luôn yên ắng, mặc cho đám bạn điên cuồng. Ánh mắt anh rất nhạt rất lạnh, cũng chỉ khi đứng trước mọi người, Hoắc Liên Ngao mới trưng một bộ mặt khác.
“Vậy tôi ngắt máy đây.” Khang Kiều định thôi.
“Đừng… Đừng ngắt!” Đầu kia Go Ara sốt sắng lên tiếng.
Cô nhíu mày.
“Liên Ngao biết biểu diễn lướt sóng mô tô, nghe hơi kỳ lạ phải không?” Giọng Go Ara nồng nặc một mùi sung sướng ngầm: “Đó là vì có khách mới tới, bây giờ Hoắc Liên Ngao đang biểu diễn cho vị khách mới của chúng tôi xem”.
Khách mới?
“Động tác đi xuyên của Liên Ngao đẹp chết người, chị không được xem quả là đáng tiếc.”
Sau khi ngắt máy, Khang Kiều vẫn nghĩ mãi xem vị khách mới mà Go Ara nói là ai. Nhưng lúc đó Khang Kiều nghĩ đó chắc là một vài công chúa hoàng tử của các gia đình quyền quý.
Khoảng chín giờ tối, cuối cùng Khang Kiều cũng nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao, ba giây sau khi bắt máy, cả anh và cô đều không hẹn mà gặp, chọn cách im lặng.
Sự im lặng đó khiến cô hoang mang.
Cô nôn nóng nói: “Chiều nay em đã gọi điện cho anh”.
“Ara nói với anh rồi.” Giọng anh nhạt nhòa: “Có chuyện gì sao?”.
Giây phút đó, Khang Kiều có cảm giác mãnh liệt rằng có thứ gì dường như sắp thay đổi, trái tim cô càng lúc càng hoảng hốt, sau đó là ấm ức, có chút tủi thân: “Hôm nay Tiểu Phàn đã tháo bảo vệ tay”.
“Vậy rất tốt.” Vẫn là ngữ khí hờ hững đó.
“Nhưng anh không đến.” Trong giọng nói của cô mang theo một chút tố cáo.
“Vì chuyện này em gọi điện thoại cho anh?”
Khang Kiều sững người, thật ra không phải. Thật ra trong lòng Khang Kiều muốn Hoắc Liên Ngao tới xem cô biểu diễn ngày mai. Đó là lần đầu tiên cô lên sân khấu, cô muốn anh ngồi dưới khán đài, không cần mang theo hoa tương, không cần trống chiêng ầm ĩ, chỉ cần ngồi đó xem thôi.
Không, không phải, cô đang định nói thì Khang Kiều nghe thấy một tiếng “Hoắc Liên Ngao” từ đầu kia vọng vào di động.
Đó là giọng con gái, rất trong sáng. Chính vì vậy nên vọng vào tai Khang Kiều càng trở nên rõ ràng. Tình huống này không phải Khang Kiều chưa bắt gặp, nhưng không hiểu vì sao giây phút đó cô cảm thấy màng nhĩ rung lên hơi tê dại.
Sau đó cô nghe thấy Hoắc Liên Ngao nói: “Hôm nào anh sẽ tranh thủ thời gian tới thăm Tiểu Phàn”.
Khang Kiều đáp lại: “Liên Ngao, giờ anh vẫn ở ngoài biển ư? Anh vẫn đang chơi cùng bạn à?”.
“Ừm.”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Khang Kiều thầm nghĩ.
“Bạn anh đang gọi, anh ngắt máy đây.”
Cầm điện thoại, cô lẩm bẩm: Được, được.
Rất lâu, rất lâu sau, Khang Kiều mới ngắt máy. Xong xuôi, cô mới nhớ ra mình chưa kịp nói hết. Cô chưa nói: “Liên Ngao, ngày mai có thể đến trường xem em biểu diễn không?”.
Thôi, bỏ đi. Rất nhiều người quen biết Hoắc Liên Ngao, rất đông đám con gái trường thích anh, nếu anh xuất hiện ở đó không chừng lại có lời ra tiếng vào.
Lúc đó Khang Kiều nghĩ cậu chủ Liên Ngao chắc là giận dỗi gì, chưa biết chừng anh đang giận cô. Khoảng thời gian này cô tập trung hoàn toàn vào Tiểu Phàn.
Lúc đó Khang Kiều nghĩ, buổi biểu diễn kết thúc sẽ đi tìm Hoắc Liên Ngao.
Lúc đó Khang Kiều nghĩ tìm được anh rồi, cô sẽ ra sức hôn anh.
Đây là tuyệt chiêu của cô để đối phó với anh. Nghĩ tới đây, Khang Kiều nhe răng cười, đó là một con báo tuyết lúc nào cũng có thể rục rịch.
Hôm sau, Khang Kiều trang điểm một lượt rồi đứng trước mặt Hoắc Tiểu Phàn, muốn nó mau khen mình xinh. Từ tối qua đến giờ Hoắc Tiểu Phàn vì chưa được bỏ bảo vệ chân, không được đến xem cô biểu diễn mà cứ buồn rầu.
“Hoắc Tiểu Phàn!” Khang Kiều cảnh cáo.
Lúc bấy giờ nó mới thể hiện biểu cảm: Chị rất đẹp.
Nhận lấy chiếc ba lô dì Ngô đưa, Khang Kiều chào tạm biệt dì. Từ sau khi Hoắc Tiểu Phàn nhập viện, Khang Kiều chưa về nhà. Khang Kiều vốn dĩ định hỏi dì Ngô gần đây Hoắc Liên Ngao thế nào nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Người này nhạy bén lắm.
Trước cổng trường nữ sinh có cả hàng xe dài, Khang Kiều vốn không thích lễ kỷ niệm thành lập trường. Hôm nay trong mắt Khang Kiều là ngày đoàn viên của nhà người ta. Bố mẹ, anh chị em đều tụ tập lại thành từng nhóm. Năm ngoái còn có Nghê Hải Đường, năm nay không còn nữa.
Cô xuống xe, mang theo khuôn mặt gỗ mọi ngày đi thẳng về phía trước, không nhìn ngang ngó dọc. Ở cổng trường, Khang Kiều nhìn thấy Chu Tùng An ăn mặc nghiêm chỉnh, ôm theo bó hoa, đứng dựa vào đó cười với cô. Nụ cười đi cùng với bộ vest nhỏ hơn người anh ấy một số khiến anh ấy hơi ngốc. Không cần đoán, Chu Tùng An đang mặc một bộ vest đi mượn ở đâu đó.
Không thể xị mặt mãi, cô cũng cười với anh ấy.
Nụ cười đó ít nhiều mang theo sự khó xử.
Chu Tùng An đưa hoa cho Khang Kiều: “Anh xuất hiện có kịp thời không?”.
Khang Kiều gật đầu.
“Hôm nay em thật sự rất đẹp.” Anh ấy chạm vào tóc mái lơ thơ trước mặt cô: “Tiếc là anh không có vé vào xem, nếu không có thể xem em biểu diễn rồi”.
Khang Kiều có vẻ nhưng không thể đưa anh ấy, có một vài thứ cô thật sự không thể đòi hỏi.
Cô đứng đó tiễn Chu Tùng An đi. Cho tới khi chiếc xe của anh khuất bóng, cô mới quay đầu, lại xầm xì mặt đi vào.
Lễ đường có sức chứa tới mười ngàn người đã đầy ắp. Trong số lác đác các chỗ trống có hai ghế của Khang Kiều. Trường cho cô hai vé vào xem, tiếc là Khang Kiều đều không tặng được cho ai. Cô không biết nên tặng cho ai bây giờ.
Hoắc Chính Khải vốn không biết chuyện kỷ niệm này. Hoắc Tiểu Phàn bị thương ở chân, còn Hoắc Liên Ngao…
Hoắc Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao! Khang Kiều miễn cưỡng tập trung tinh thần, không để mình nhớ đến cái tên này nữa, lát nữa cô còn phải biểu diễn.
Buổi biểu diễn kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ kết thúc trong vô vàn tiếng vỗ tay và vô vàn lần đóng mở rèm sân khấu. Khi đứng trên sân khấu cảm ơn khán giả, Khang Kiều bất giác nhìn hai ghế trống đó, vẫn trống trải đến nhức mắt.
Sau cánh gà có cô gái đang dậm lại phấn, vì tiếp theo còn có màn chụp ảnh chung. Đám con gái ríu rít trò chuyện khiến cô hơi bực bội.
Còn hai mươi phút nữa là tới giờ chụp ảnh. Khang Kiều rời khỏi cánh gà. Cô muốn tìm một chỗ để hít thở. Cô đi qua vườn trường, ngang qua phòng đạo cụ.
Âm thanh quen thuộc từ phòng đạo cụ khiến Khang Kiều bước chậm lại, nó loáng thoáng vọng ra từ một bức tường gỗ.
Cô dừng bước, ngây người, dỏng tai lắng nghe. Âm thanh không còn nữa, xung quanh chỉ còn tiếng đạo cụ di chuyển. Khang Kiều tưởng rằng mình vừa tưởng tượng ra.
Sao Hoắc Liên Ngao lại ở đây? Sao có thể? Nhất định là bầu không khí vẩn đục khiến cô nghe nhầm rồi.
Thở hắt ra một hơi, cô lại đi. Bước chân vừa bước qua cánh cửa phòng đạo cụ thì bị một người vội vội vàng vàng đi ra đâm vào.
Đó là một cô gái, miệng vẫn còn đang cười, nụ cười lanh lảnh.
Cùng với cú đập đó, một thẻ chứng nhận hậu trường lễ kỷ niệm năm ngày thành lập trường nữ sinh rơi xuống bên cạnh chân cô.
Nhặt lên, khi nhìn rõ cái tên trên thẻ, Khang Kiều vô thức khựng lại. Cái tên ấy dần rõ nét cùng một ký ức mơ hồ.
Nếu Khang Kiều nhớ không nhầm, đây có lẽ là lần thứ hai cô nhặt được đồ người này làm rơi rồi phải không?
Văn Tú Thanh.
Cầm thẻ, Khang Kiều đứng thẳng dậy, đối diện là một khuôn mặt ngượng ngập. Khi nhìn thấy cô, khuôn mặt đó ngây ra, rồi nhanh chóng nở nụ cười.
“Là cô.”
Trao lại thẻ cho Văn Tú Thanh, trong tay cô ấy đang cầm một túi rác. Từ cách ăn mặc cùng chiếc thẻ kia, Khang Kiều đoán Văn Tú Thanh là một trong những tình nguyện viên của lễ kỷ niệm năm nay.
Văn Tú Thanh đón lấy, cảm ơn cô.
Cô mỉm cười, tiếng “Tạm biệt” sắp bật ra bỗng tắc nghẹn vì giọng nói quen thuộc bên tai. Theo âm thanh ấy, Khang Kiều nhìn thấy người xuất hiện trước cửa phòng đạo cụ.
Nếu không vì âm thanh ấy, có lẽ Khang Kiều cũng không để ý tới người trước mắt. Người trước mắt trông y như những nhân viên xung quanh cánh gà, áo sơ mi quần bó, đội mũ công nhân, trông giống tình nguyện viên nhưng cũng giống một thanh niên bình thường tới giúp bạn gái làm việc.
Người này gọi tên Văn Tú Thanh, cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt Khang Kiều, bị mũ và khẩu trang che kín chỉ còn lại đôi mắt.
Đôi mắt đó không nhìn thấy người còn lại đứng trước cửa, chỉ trực tiếp tìm Văn Tú Thanh.
“Văn Tú Thanh, cô đổ rác sao lâu vậy?!”.
Văn Tú Thanh quay sang cười ngọt ngào: “Em gặp một người quen”.
Sau đó đôi mắt kia mới uể oải quay sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Câu nói kinh ngạc vọng ra từ sau khẩu trang “Sao em lại ở đây” khiến trái tim Khang Kiều tan ra như bụi. Khi xác nhận đó là anh, cô còn tưởng Hoắc Liên Ngao đến đây vì cô, còn tưởng anh lén trốn đi cho cô một niềm bất ngờ.
Thật ngu ngốc!
Cô nhìn xuống, cô thấy một đôi tay đeo găng, khi thấy tay anh đầy đất…
Con tim cô đau như dao cắt.
Căn phòng của Hoắc Liên Ngao một ngày phải dọn ba lần, sáng, trưa, tối. Người sống trong căn nhà màu trắng hồng kia đều biết cậu chủ Liên Ngao là một người ưa sạch sẽ nhường nào. Đám người làm dọn dẹp phòng ốc lần nào cũng dè dặt, sợ không dọn sạch sẽ bị đuổi đi bất kỳ lúc nào, cậu chủ Liên Ngao mắt rất tinh.
Còn cô thì đã vô số lần bị gán tội khi làm bẩn thảm của anh.
Nhưng lúc này.
Người đứng trước mặt co giống như vừa được nhặt từ bãi rác về, chẳng giống Hoắc Liên Ngao chút nào…