Hoắc Liên Ngao đứng dậy, Khang Kiều vẫn duy trì tư thế dựa nửa người vào tường. Anh đứng đó, nhìn xuống, giọng lạnh nhạt: “Em tưởng em đã nắm bắt được một thời cơ tốt, làm một việc rất thông minh sao? Theo anh thấy, thì hoàn toàn ngược lại, em như một đứa ngốc cầm một văn bằng không tồi liên tục hét giá với những ông chủ tiềm năng”.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao quay người đi. Lúc đó cô nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, phải, là căm ghét, giống như một ngày một tháng một năm nào đó, dưới hoàng hôn, thiếu niên vừa về nhà nhìn thấy người phụ nữ bất ngờ xông vào nhà mình, phá vỡ lời thề giữa bố và mẹ anh vậy.
Ánh mắt cô nhìn theo đôi giày thể thao màu xanh trắng của anh một cách thiếu kiểm soát, nhìn anh từ từ bước đi. Khoảng mười bước thì anh dừng lại.
Khang Kiều biết, cô lại một lần nữa phải nghe những lời khó chịu từ Hoắc Liên Ngao.
“Phải, không sai, em đúng là có một chút tư cách. Ít nhất thì em xinh hơn Văn Tú Thanh, dáng chuẩn hơn Văn Tú Thanh, nhưng em…”
“Em cũng không bao giờ học được sự chân thành của Văn Tú Thanh.”
Hoắc Liên Ngao đi rồi. Khang Kiều nhìn trân trân cánh cửa đóng chặt. Lát sau, cô mới tỉnh lại, sửa sang quần áo, đệm và chiếu nghỉ, cài lại cặp tóc lên đầu.
Cô tiếp tục dọn lại bàn trà đã bị Hoắc Liên Ngao đánh đổ. Đáng tiếc là một ấm trà khá đẹp đã bị vỡ. Cô giơ tay, không cẩn thận tay bị cứa vào, giọt nước mắt lập tức rơi xuống. Không phải từng giọt mà từng hàng, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Khang Kiều quy chúng cho việc bị đứt tay, nhát cứa đó rất đau, rất đau.
Cuối cùng, mọi thứ trong phòng trà đã trở về nguyên vẹn như cũ. Khang Kiều tưởng anh đã ở trong này rất lâu, hóa ra nhìn đồng hồ cũng mới được mười mấy phút.
Khi giáo viên người Nhật đưa trợ giảng vào, Khang Kiều đã lại quỳ ngồi trước bàn trà, mỉm cười với họ.
Mấy ngày sau đó, chiếc di động màu xanh không còn kêu nữa. Thi thoảng từ đám người làm, Khang Kiều biết gần đây Hoắc Liên Ngao đam mê môn lặn, ngày nào cũng ra ngoài từ sớm, về rất muộn.
Hoàng hôn hôm ấy, Khang Kiều và Chu Tùng lái xe đạp đôi đi trên con đường ven biển. Một tuần trước, Chu Tùng An nói với Khang Kiều rằng vài tháng nữa anh ấy sẽ qua Úc làm du học sinh trao đổi. Thế nên Khang Kiều rất trân trọng khoảng thời gian còn ở bên cạnh anh ấy.
Hai người họ đeo kính đôi, đội mũ đôi, thoạt nhìn không khác gì một đôi đang yêu. Thế nên lúc đó, nhìn thấy chiếc Ferrari màu đen đi ngược chiều tới, Khang Kiều vô thức cúi đầu. Đó là xe mà Hoắc Liên Ngao thích nhất.
Một thời gian dài Hoắc Liên Ngao để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô câu nói: Chiếc cốc của tôi không ai được phép chạm vào, ai chạm vào sẽ gặp xui xẻo.
Chiếc xe đen đi đầu tiên, theo sau là vài chiếc xe đua khác. Có màu đen, màu trắng, màu vàng, màu xám – lao vút qua con đường ven biển. Tiếng động cơ ô tô xen lẫn tiếng hét của nam của nữ, vẫn thu hút ánh nhìn mọi người như trước.
Cho tới khi âm thanh đó xa hẳn, Khang Kiều mới dám ngẩng đầu. Khi ngước lên, Khang Kiều bất ngờ phát hiện chiếc mũ của Chu Tùng A đã bị cơn gió do mấy chiếc xe đó tạo ra thổi bay ra biển.
Chu Tùng An nhìn đoàn xe phía xa, vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi tung, nói: “Hình như anh nhìn thấy Hoắc Liên Ngao”.
Cho dù năm nay Hoắc Liên Ngao đã hủy bỏ môn tiếng Trung, nhưng Chu Tùng An vẫn nhớ mãi học sinh duy nhất của mình.
Tó đó, gần nửa đêm, đèn đuốc nhà họ Hoắc sáng trưng, mấy chiếc xe lần lượt ra vào. Cậu chủ Liên Ngao đã bị thương.
Đám người làm miêu tả nguyên nhân thế này: Chẳng hiểu sao bể cá trong phòng cậu chủ Liên Ngao lại bị nổ. Mảnh vỡ bắn ra cực mạnh. Trong đó có vài mảnh bắn trúng cậu chủ. Cũng may lúc đó cậu chủ Liên Ngao mặc quần áo có lớp vải khá dày, nếu không thì chết chắc. Vết thương lớn nhất nằm trên vai.
Cho dù cậu chủ Liên Ngao đã nói là không sao nhưng quản gia Diêu vẫn gọi điện thoại mời bác sỹ gia đình tới. Cuối cùng, dưới kiến nghị của bác sỹ, Hoắc Liên Ngao được đưa vào bệnh viện ngay hôm đó.
Hôm sau, biết được tin này, Hoắc Tiểu Phàn ầm ĩ đòi tới bệnh viện thăm anh Liên Ngao. Cuối cùng Khang Kiều bảo dì Ngô đưa nó đi.
Ba rưỡi chiều Hoắc Tiểu Phàn xuất phát, năm giờ về đến nhà. Hơn nữa nó còn mang theo khuôn mặt hụt hẫng: “Anh Liên Ngao không để ý em, em gọi nửa ngày anh ấy vẫn không nhìn em”.
Dì Ngô đứng bên giải thích là có đông người đi thăm quá.
Sau khi dì Ngô đi khỏi, ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều vẫn hỏi Hoắc Tiểu Phàn: “Thấy anh Liên Ngao thế nào?”.
“Thế nào là thế nào ạ?”
“Vết…” Cô hơi ngừng lại: “Vết thương ra sao?”.
Hoắc Tiểu Phàn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Anh Liên Ngao vẫn là anh Liên Ngao đẹp trai”.
Cô chống tay lên trái, cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngốc.
Thằng bé tiếp tục lải nhải: “Anh Liên Ngao hình như không vui lắm. Anh ấy chẳng để ý gì đến bạn bè cả. Cuối cùng, anh ấy nói muốn nghỉ ngơi, bạn bè anh ấy ra về, sau đó…”.
Nói tới đây giọng Hoắc Tiểu Phàn như sắp khóc: “Sau đó anh ấy lớn tiếng bảo em về”.
Lát sau, Hoắc Tiểu Phàn bỗng hỏi: “Chị, sao chị không đi thăm anh Liên Ngao?”.
Cô sững người: “Chị và anh ấy không thân”.
“Chị nói dối. Em thấy chị và anh Liên Ngao cực thân.” Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hơn nữa còn thân tới mức có thể chơi trò hôn nhau”.
“Hoắc Tiểu Phàn!” Khang Kiều cảnh cáo.
Hoắc Tiểu Phàn không hề coi lời cảnh cáo của cô ra gì: “Như trên ti vi ấy, chơi mãi chơi mãi rồi hôn hôn…”.
Cô vội vàng bịt miệng nó lại.
Cô ngồi xuống, bắt nó nhìn mình, dặn dò cẩn thận: “Hoắc Tiểu Phàn, sau này không được nói như thế nữa, hiểu không?”.
Dường như cảm nhận được lần này chị thật sự không đùa, Hoắc Tiểu Phàn trịnh trọng gật đầu.
Chập tối, Hoắc Liên Ngao ra viện, trở về nhà. Hôm nay là thứ Sáu, Hoắc Liên Ngao phải vào viện lại vào Chủ Nhật. Khi biết được tin ấy, Khang Kiều đang học lớp điêu khắc. Nộp bài tập xong, trên hành lang trở về phòng học, cô nghe thấy tên anh trên bản tin.
Lúc ngẩng đầu lên, cô bắt gặp hình ảnh trên ti vi. Chiếc xe cấp cứu vụt qua. Hình ảnh tiếp theo đã là bệnh viện. Bản tin đưa rằng Hoắc Liên Ngao vì vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, phải đưa vào bệnh viện. Trong lúc đưa vào viện anh còn từng hôn mê một thời gian ngắn.
Tin tức bất ngờ chiều hôm ấy khiến Khang Kiều ngây ra một lúc. Sau đó cô đi về phòng học. Học xong tiết cuối cùng, cô vẫn lên chiếc xe đưa đón mình, bốn mươi phút sau nó đi vào cánh cửa lớn màu vàng.
Trở về phòng, cô thay đôi dép nhẹ nhàng, rồi tới phòng của Hoắc Tiểu Phàn như mọi khi. Thường thì lúc này nó đang học ngoại ngữ.
Cô âm thầm đứng ngoài cửa phòng, khoảng một phút rồi đi như mọi ngày.
Nếu như bình thường, bước chân cô sẽ quay về trái để về phòng mình. Nhưng lúc này chân cô ngập ngừng giây lát rồi ngược trở lại, đi sang phải.
Phía này đâm thẳng tới biệt thự chính. Vừa đi cô vừa dỏng tai lắng nghe, nhưng dường như xung quanh yên ắng hơn bình thường rất nhiều. Khang Kiều không nghe thấy những gì tiềm thức cô mong muốn.
Cuối cùng, ở một góc biệt thự, Khang Kiều nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa quản gia Diêu và Hoắc Chính Khải. Qua điện thoại, quản gia Diêu nói rõ nguyên nhân Hoắc Liên Ngao bị đưa trở lại bệnh viện.
Thứ Sáu, Hoắc Liên Ngao về, được nghe lệnh cấm của bác sỹ: Hủy thời gian bơi lội buổi sáng, cũng không được phép để vết thương chưa lành hẳn tiếp xúc với nước.
Nhưng ai dè cả hai ngày thứ Sáu, thứ bảy, buổi tối anh lại tới bể bơi. Hơn nữa theo như trước đây, thời gian bơi của anh luôn không dưới một tiếng.
Thế nên, việc Hoắc Liên Ngao bị đưa trở lại bệnh viện có lẽ đã nằm trong dự liệu.
Khi nghe thấy tiếng gọi của quản gia Diêu trước mặt, Khang Kiều mới ý thức được mình quên cả né tránh.
“Cháu tới thư viện.” Cô lắp bắp trả lời, mặt hướng về phía con đường dẫn đến thư viện.
“Vậy đi đi.”
Đi được vài bước, quản gia Diêu gọi giật cô lại.
“Khang Kiều, chiều nay Liên Ngao bị đưa tới bệnh viện rồi.”
Cô quay đầu, “ừm” một tiếng thể hiện mình đã nghe thấy. Sau đó cô nghe được tiếng thở dài của ông ấy. Ông ấy càm ràm vài chuyện, ví dụ như ngoài mặt trông Hoắc Liên Ngao tươi sáng là thế kỳ thực cũng rất đáng thương: Ba tuổi đã mất mẹ, từ nhỏ sống lay lắt ở nước ngoài, bố thì bận rộn, cả một căn biệt thự to đùng chẳng được mấy người nói chuyện cùng. Cứ ví dụ như cơn sốt cao hôm nay, sốt mấy tiếng đồng hồ rồi mà không ai hay biết, vì không ai dám tới quấy rầy anh, cuối cùng chính Hoắc Liên Ngao phải gọi điện ra thông báo, nếu không chẳng biết ai sẽ phát hiện ra.
Nghe nói, gọi xong anh là lịm đi, trên đường đưa đến bệnh viện lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Càm ràm xong, quản gia Diêu nhìn Khang Kiều. Cô đại khái đã đoán được ông ấy muốn nói gì, thế là cô đáp: “Cháu sẽ tranh thủ tới bệnh viện thăm… thăm Liên Ngao”.
Tới tiếng “Liên Ngao” cuối cùng, Khang Kiều cảm thấy gần như không còn sức.
Chập tối, quản gia Diêu vội vội vàng vàng ngồi xe đi. Bệnh viện báo tin về, Hoắc Liên Ngao vẫn đang hôn mê. Hoắc Chính Khải đã từ Jakarta bay về Brunei, những thông tin ấy khiến cả căn nhà trở nên nặng nề.
Hoắc Tiểu Phàn cũng nghe được tin. Tối nay, nó nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: “Chị, anh Liên Ngao liệu có…”.
Cô vội bịt miệng nó lại, không để nói nốt chữ cuối cùng.
Tối ấy, Khang Kiều hầu như chỉ giươn mắt nhìn trần nhà.
Hôm qua, quản gia Diêu về nhà thông báo Hoắc Liên Ngao đã tỉnh. Buổi trưa, Hoắc Tiểu Phàn vui sướng ngồi lên chiếc xe Hoắc Liên Ngao cử người tới đón nó.
Khuôn mặt tròn quay của nó viết đầy vui vẻ và hạnh phúc. A Diệu nói, anh Liên vì nhớ Tiểu Phàn nên mới sai người đi đón nó.
Lúc rời đi, A Diệu nhìn Khang Kiều bằng ánh mắt cũng không thiện cảm.
Đứng dựa vào hành lang nhìn chiếc xe khuất dần, Khang Kiều lòng nặng như chì, trái tim còn nhói đau.
Cho tới khuya, Hoắc Tiểu Phàn vẫn chưa quay về. Khang Kiều gọi cho nó nhưng không được. Cuối cùng quản gia Diêu nói Hoắc Liên Ngao để Hoắc Tiểu Phàn ở lại bệnh viện với anh.
Hôm sau, tới tận buổi chiều Khang Kiều vẫn chưa liên lạc được với thằng bé.
Chập tối, Khang Kiều đứng trước cửa phòng bệnh của Hoắc Liên Ngao. Cô mang theo hoa tươi, giơ tay gõ cửa.
Người mở cửa cho cô là quản gia Diêu. Giây phút đó ông ấy rất vui, tựa như tiếp theo đây sẽ là những tình huống vui vẻ vậy.
Phòng bệnh có một phòng riêng cho khách. Trong đó xếp đầy hoa tươi. Đi theo sau quản gia Diêu, Khang Kiều vào căn phòng cuối cùng. Cô đứng song song với ông ấy, vừa nhìn đã thấy Hoắc Liên Ngao dựa lưng vào giường. Khang Kiều không nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn trong phòng.
Anh đang xem bóng đá. Bên cạnh anh là A Diệu. Hoắc Liên Ngao dường như không phát hiện ra cô đã đến.
Đứng một lát, quản gia Diêu khẽ ho. Ánh mắt anh lúc bất giờ nhìn về phía họ. Quản gia Diêu nói nhanh: “Liên Ngao, Khang Kiều tới thăm cậu này”.
Khang Kiều mỉm cười với Hoắc Liên Ngao, nói: “Em vốn dĩ định tới thăm anh từ hôm qua, sau đó xảy ra chút chuyện nên hôm nay mới đến”.
Biểu cảm của cô khi nói câu này chắc chắn là giống mẹ cực kỳ.
Suy nghĩ của cô cũng trùng hợp với lời nói của Hoắc Liên Ngao: “Em nói câu này giống mẹ em y hệt”.
Nghe được câu ấy, quản gia Diêu ho khan. Dưới ám thị của ông ấy, cậu chủ Liên Ngao mới ra hiệu cho A Diệu cho nhỏ ti vi xuống một với vẻ không mấy tình nguyện.
Một người y tá đón lấy hoa trong tay Khang Kiều. Cô bấm bụng sát lại gần Hoắc Liên Ngao một chút, hỏi: “Anh đỡ hơn chưa?”.
“Tôi đoán, em đến đây phần nhiều là vì muốn xem Hoắc Tiểu Phàn bây giờ có an toàn không thì đúng hơn.” Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nói.
Khang Kiều xoa mặt.
Quản gia lại ho, Hoắc Liên Ngao lại bày ra biểu cảm “Thôi được rồi”, chỉ vào một căn phòng: “Tiểu Phàn của em đang ngủ trong đó, tối qua nó chơi game cả đêm, nó nói vì ở nhà chị không cho nó chơi”.
Buông thõng tay xuốn, Khang Kiều đứng đực ra đó, hình như cô nói gì cũng sai nên dứt khoát im lặng.
“Không vào thăm nó à? Không kiểm tra nó à?” Hoắc Liên Ngao lại nói.
Khang Kiều muối mặt đi vào. Trong phòn có máy tính, có máy game, có giường. Đúng như anh nói, Hoắc Tiểu Phàn đang ngủ say như chết.
Qua bức tường, Khang Kiều nghe được cuộc đối thoại giữa Hoắc Liên Ngao và quản gia Diêu. Sau cuộc nói chuyện vài phút, quản gia Diêu vui vẻ rời đi, vì cậu chủ Liên Ngao đề xuất rất nhớ món quà sáng ông ấy làm hồi nhỏ. Trước khi đi, ông ấy còn nói ngày mai sẽ mang tới sớm cho anh.
Lát sau, xung quanh yên ắng hẳn. Ngay cả tiếng ti vi ồn ào cũng ta biến. Khang Kiều nhìn ra cửa sổ, xế chiều rồi.
Thế là cô nhẹ nhàng gọi Hoắc Tiểu Phàn dậy.
Cô phải đưa thằng nhóc về nhà.
Sau vài tiếng gọi, cô nhe thấy bên ngoài có tiếng ly cốc rơi xuống sàn.
Sau đó lại có vài âm thanh nữa. Lần này không giống ly cốc, thứ đó vừa nặng vừa đặc, rất giống một vật nặng.
Tên khốn kia, bả vai đang bị thương cơ mà? Lẽ nào lại đưa tay ra đập đồ?
Hoắc Liên Ngao đứng dậy, Khang Kiều vẫn duy trì tư thế dựa nửa người vào tường. Anh đứng đó, nhìn xuống, giọng lạnh nhạt: “Em tưởng em đã nắm bắt được một thời cơ tốt, làm một việc rất thông minh sao? Theo anh thấy, thì hoàn toàn ngược lại, em như một đứa ngốc cầm một văn bằng không tồi liên tục hét giá với những ông chủ tiềm năng”.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao quay người đi. Lúc đó cô nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, phải, là căm ghét, giống như một ngày một tháng một năm nào đó, dưới hoàng hôn, thiếu niên vừa về nhà nhìn thấy người phụ nữ bất ngờ xông vào nhà mình, phá vỡ lời thề giữa bố và mẹ anh vậy.
Ánh mắt cô nhìn theo đôi giày thể thao màu xanh trắng của anh một cách thiếu kiểm soát, nhìn anh từ từ bước đi. Khoảng mười bước thì anh dừng lại.
Khang Kiều biết, cô lại một lần nữa phải nghe những lời khó chịu từ Hoắc Liên Ngao.
“Phải, không sai, em đúng là có một chút tư cách. Ít nhất thì em xinh hơn Văn Tú Thanh, dáng chuẩn hơn Văn Tú Thanh, nhưng em…”
“Em cũng không bao giờ học được sự chân thành của Văn Tú Thanh.”
Hoắc Liên Ngao đi rồi. Khang Kiều nhìn trân trân cánh cửa đóng chặt. Lát sau, cô mới tỉnh lại, sửa sang quần áo, đệm và chiếu nghỉ, cài lại cặp tóc lên đầu.
Cô tiếp tục dọn lại bàn trà đã bị Hoắc Liên Ngao đánh đổ. Đáng tiếc là một ấm trà khá đẹp đã bị vỡ. Cô giơ tay, không cẩn thận tay bị cứa vào, giọt nước mắt lập tức rơi xuống. Không phải từng giọt mà từng hàng, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Khang Kiều quy chúng cho việc bị đứt tay, nhát cứa đó rất đau, rất đau.
Cuối cùng, mọi thứ trong phòng trà đã trở về nguyên vẹn như cũ. Khang Kiều tưởng anh đã ở trong này rất lâu, hóa ra nhìn đồng hồ cũng mới được mười mấy phút.
Khi giáo viên người Nhật đưa trợ giảng vào, Khang Kiều đã lại quỳ ngồi trước bàn trà, mỉm cười với họ.
Mấy ngày sau đó, chiếc di động màu xanh không còn kêu nữa. Thi thoảng từ đám người làm, Khang Kiều biết gần đây Hoắc Liên Ngao đam mê môn lặn, ngày nào cũng ra ngoài từ sớm, về rất muộn.
Hoàng hôn hôm ấy, Khang Kiều và Chu Tùng lái xe đạp đôi đi trên con đường ven biển. Một tuần trước, Chu Tùng An nói với Khang Kiều rằng vài tháng nữa anh ấy sẽ qua Úc làm du học sinh trao đổi. Thế nên Khang Kiều rất trân trọng khoảng thời gian còn ở bên cạnh anh ấy.
Hai người họ đeo kính đôi, đội mũ đôi, thoạt nhìn không khác gì một đôi đang yêu. Thế nên lúc đó, nhìn thấy chiếc Ferrari màu đen đi ngược chiều tới, Khang Kiều vô thức cúi đầu. Đó là xe mà Hoắc Liên Ngao thích nhất.
Một thời gian dài Hoắc Liên Ngao để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô câu nói: Chiếc cốc của tôi không ai được phép chạm vào, ai chạm vào sẽ gặp xui xẻo.
Chiếc xe đen đi đầu tiên, theo sau là vài chiếc xe đua khác. Có màu đen, màu trắng, màu vàng, màu xám – lao vút qua con đường ven biển. Tiếng động cơ ô tô xen lẫn tiếng hét của nam của nữ, vẫn thu hút ánh nhìn mọi người như trước.
Cho tới khi âm thanh đó xa hẳn, Khang Kiều mới dám ngẩng đầu. Khi ngước lên, Khang Kiều bất ngờ phát hiện chiếc mũ của Chu Tùng A đã bị cơn gió do mấy chiếc xe đó tạo ra thổi bay ra biển.
Chu Tùng An nhìn đoàn xe phía xa, vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi tung, nói: “Hình như anh nhìn thấy Hoắc Liên Ngao”.
Cho dù năm nay Hoắc Liên Ngao đã hủy bỏ môn tiếng Trung, nhưng Chu Tùng An vẫn nhớ mãi học sinh duy nhất của mình.
Tó đó, gần nửa đêm, đèn đuốc nhà họ Hoắc sáng trưng, mấy chiếc xe lần lượt ra vào. Cậu chủ Liên Ngao đã bị thương.
Đám người làm miêu tả nguyên nhân thế này: Chẳng hiểu sao bể cá trong phòng cậu chủ Liên Ngao lại bị nổ. Mảnh vỡ bắn ra cực mạnh. Trong đó có vài mảnh bắn trúng cậu chủ. Cũng may lúc đó cậu chủ Liên Ngao mặc quần áo có lớp vải khá dày, nếu không thì chết chắc. Vết thương lớn nhất nằm trên vai.
Cho dù cậu chủ Liên Ngao đã nói là không sao nhưng quản gia Diêu vẫn gọi điện thoại mời bác sỹ gia đình tới. Cuối cùng, dưới kiến nghị của bác sỹ, Hoắc Liên Ngao được đưa vào bệnh viện ngay hôm đó.
Hôm sau, biết được tin này, Hoắc Tiểu Phàn ầm ĩ đòi tới bệnh viện thăm anh Liên Ngao. Cuối cùng Khang Kiều bảo dì Ngô đưa nó đi.
Ba rưỡi chiều Hoắc Tiểu Phàn xuất phát, năm giờ về đến nhà. Hơn nữa nó còn mang theo khuôn mặt hụt hẫng: “Anh Liên Ngao không để ý em, em gọi nửa ngày anh ấy vẫn không nhìn em”.
Dì Ngô đứng bên giải thích là có đông người đi thăm quá.
Sau khi dì Ngô đi khỏi, ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều vẫn hỏi Hoắc Tiểu Phàn: “Thấy anh Liên Ngao thế nào?”.
“Thế nào là thế nào ạ?”
“Vết…” Cô hơi ngừng lại: “Vết thương ra sao?”.
Hoắc Tiểu Phàn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Anh Liên Ngao vẫn là anh Liên Ngao đẹp trai”.
Cô chống tay lên trái, cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngốc.
Thằng bé tiếp tục lải nhải: “Anh Liên Ngao hình như không vui lắm. Anh ấy chẳng để ý gì đến bạn bè cả. Cuối cùng, anh ấy nói muốn nghỉ ngơi, bạn bè anh ấy ra về, sau đó…”.
Nói tới đây giọng Hoắc Tiểu Phàn như sắp khóc: “Sau đó anh ấy lớn tiếng bảo em về”.
Lát sau, Hoắc Tiểu Phàn bỗng hỏi: “Chị, sao chị không đi thăm anh Liên Ngao?”.
Cô sững người: “Chị và anh ấy không thân”.
“Chị nói dối. Em thấy chị và anh Liên Ngao cực thân.” Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hơn nữa còn thân tới mức có thể chơi trò hôn nhau”.
“Hoắc Tiểu Phàn!” Khang Kiều cảnh cáo.
Hoắc Tiểu Phàn không hề coi lời cảnh cáo của cô ra gì: “Như trên ti vi ấy, chơi mãi chơi mãi rồi hôn hôn…”.
Cô vội vàng bịt miệng nó lại.
Cô ngồi xuống, bắt nó nhìn mình, dặn dò cẩn thận: “Hoắc Tiểu Phàn, sau này không được nói như thế nữa, hiểu không?”.
Dường như cảm nhận được lần này chị thật sự không đùa, Hoắc Tiểu Phàn trịnh trọng gật đầu.
Chập tối, Hoắc Liên Ngao ra viện, trở về nhà. Hôm nay là thứ Sáu, Hoắc Liên Ngao phải vào viện lại vào Chủ Nhật. Khi biết được tin ấy, Khang Kiều đang học lớp điêu khắc. Nộp bài tập xong, trên hành lang trở về phòng học, cô nghe thấy tên anh trên bản tin.
Lúc ngẩng đầu lên, cô bắt gặp hình ảnh trên ti vi. Chiếc xe cấp cứu vụt qua. Hình ảnh tiếp theo đã là bệnh viện. Bản tin đưa rằng Hoắc Liên Ngao vì vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, phải đưa vào bệnh viện. Trong lúc đưa vào viện anh còn từng hôn mê một thời gian ngắn.
Tin tức bất ngờ chiều hôm ấy khiến Khang Kiều ngây ra một lúc. Sau đó cô đi về phòng học. Học xong tiết cuối cùng, cô vẫn lên chiếc xe đưa đón mình, bốn mươi phút sau nó đi vào cánh cửa lớn màu vàng.
Trở về phòng, cô thay đôi dép nhẹ nhàng, rồi tới phòng của Hoắc Tiểu Phàn như mọi khi. Thường thì lúc này nó đang học ngoại ngữ.
Cô âm thầm đứng ngoài cửa phòng, khoảng một phút rồi đi như mọi ngày.
Nếu như bình thường, bước chân cô sẽ quay về trái để về phòng mình. Nhưng lúc này chân cô ngập ngừng giây lát rồi ngược trở lại, đi sang phải.
Phía này đâm thẳng tới biệt thự chính. Vừa đi cô vừa dỏng tai lắng nghe, nhưng dường như xung quanh yên ắng hơn bình thường rất nhiều. Khang Kiều không nghe thấy những gì tiềm thức cô mong muốn.
Cuối cùng, ở một góc biệt thự, Khang Kiều nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa quản gia Diêu và Hoắc Chính Khải. Qua điện thoại, quản gia Diêu nói rõ nguyên nhân Hoắc Liên Ngao bị đưa trở lại bệnh viện.
Thứ Sáu, Hoắc Liên Ngao về, được nghe lệnh cấm của bác sỹ: Hủy thời gian bơi lội buổi sáng, cũng không được phép để vết thương chưa lành hẳn tiếp xúc với nước.
Nhưng ai dè cả hai ngày thứ Sáu, thứ bảy, buổi tối anh lại tới bể bơi. Hơn nữa theo như trước đây, thời gian bơi của anh luôn không dưới một tiếng.
Thế nên, việc Hoắc Liên Ngao bị đưa trở lại bệnh viện có lẽ đã nằm trong dự liệu.
Khi nghe thấy tiếng gọi của quản gia Diêu trước mặt, Khang Kiều mới ý thức được mình quên cả né tránh.
“Cháu tới thư viện.” Cô lắp bắp trả lời, mặt hướng về phía con đường dẫn đến thư viện.
“Vậy đi đi.”
Đi được vài bước, quản gia Diêu gọi giật cô lại.
“Khang Kiều, chiều nay Liên Ngao bị đưa tới bệnh viện rồi.”
Cô quay đầu, “ừm” một tiếng thể hiện mình đã nghe thấy. Sau đó cô nghe được tiếng thở dài của ông ấy. Ông ấy càm ràm vài chuyện, ví dụ như ngoài mặt trông Hoắc Liên Ngao tươi sáng là thế kỳ thực cũng rất đáng thương: Ba tuổi đã mất mẹ, từ nhỏ sống lay lắt ở nước ngoài, bố thì bận rộn, cả một căn biệt thự to đùng chẳng được mấy người nói chuyện cùng. Cứ ví dụ như cơn sốt cao hôm nay, sốt mấy tiếng đồng hồ rồi mà không ai hay biết, vì không ai dám tới quấy rầy anh, cuối cùng chính Hoắc Liên Ngao phải gọi điện ra thông báo, nếu không chẳng biết ai sẽ phát hiện ra.
Nghe nói, gọi xong anh là lịm đi, trên đường đưa đến bệnh viện lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Càm ràm xong, quản gia Diêu nhìn Khang Kiều. Cô đại khái đã đoán được ông ấy muốn nói gì, thế là cô đáp: “Cháu sẽ tranh thủ tới bệnh viện thăm… thăm Liên Ngao”.
Tới tiếng “Liên Ngao” cuối cùng, Khang Kiều cảm thấy gần như không còn sức.
Chập tối, quản gia Diêu vội vội vàng vàng ngồi xe đi. Bệnh viện báo tin về, Hoắc Liên Ngao vẫn đang hôn mê. Hoắc Chính Khải đã từ Jakarta bay về Brunei, những thông tin ấy khiến cả căn nhà trở nên nặng nề.
Hoắc Tiểu Phàn cũng nghe được tin. Tối nay, nó nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: “Chị, anh Liên Ngao liệu có…”.
Cô vội bịt miệng nó lại, không để nói nốt chữ cuối cùng.
Tối ấy, Khang Kiều hầu như chỉ giươn mắt nhìn trần nhà.
Hôm qua, quản gia Diêu về nhà thông báo Hoắc Liên Ngao đã tỉnh. Buổi trưa, Hoắc Tiểu Phàn vui sướng ngồi lên chiếc xe Hoắc Liên Ngao cử người tới đón nó.
Khuôn mặt tròn quay của nó viết đầy vui vẻ và hạnh phúc. A Diệu nói, anh Liên vì nhớ Tiểu Phàn nên mới sai người đi đón nó.
Lúc rời đi, A Diệu nhìn Khang Kiều bằng ánh mắt cũng không thiện cảm.
Đứng dựa vào hành lang nhìn chiếc xe khuất dần, Khang Kiều lòng nặng như chì, trái tim còn nhói đau.
Cho tới khuya, Hoắc Tiểu Phàn vẫn chưa quay về. Khang Kiều gọi cho nó nhưng không được. Cuối cùng quản gia Diêu nói Hoắc Liên Ngao để Hoắc Tiểu Phàn ở lại bệnh viện với anh.
Hôm sau, tới tận buổi chiều Khang Kiều vẫn chưa liên lạc được với thằng bé.
Chập tối, Khang Kiều đứng trước cửa phòng bệnh của Hoắc Liên Ngao. Cô mang theo hoa tươi, giơ tay gõ cửa.
Người mở cửa cho cô là quản gia Diêu. Giây phút đó ông ấy rất vui, tựa như tiếp theo đây sẽ là những tình huống vui vẻ vậy.
Phòng bệnh có một phòng riêng cho khách. Trong đó xếp đầy hoa tươi. Đi theo sau quản gia Diêu, Khang Kiều vào căn phòng cuối cùng. Cô đứng song song với ông ấy, vừa nhìn đã thấy Hoắc Liên Ngao dựa lưng vào giường. Khang Kiều không nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn trong phòng.
Anh đang xem bóng đá. Bên cạnh anh là A Diệu. Hoắc Liên Ngao dường như không phát hiện ra cô đã đến.
Đứng một lát, quản gia Diêu khẽ ho. Ánh mắt anh lúc bất giờ nhìn về phía họ. Quản gia Diêu nói nhanh: “Liên Ngao, Khang Kiều tới thăm cậu này”.
Khang Kiều mỉm cười với Hoắc Liên Ngao, nói: “Em vốn dĩ định tới thăm anh từ hôm qua, sau đó xảy ra chút chuyện nên hôm nay mới đến”.
Biểu cảm của cô khi nói câu này chắc chắn là giống mẹ cực kỳ.
Suy nghĩ của cô cũng trùng hợp với lời nói của Hoắc Liên Ngao: “Em nói câu này giống mẹ em y hệt”.
Nghe được câu ấy, quản gia Diêu ho khan. Dưới ám thị của ông ấy, cậu chủ Liên Ngao mới ra hiệu cho A Diệu cho nhỏ ti vi xuống một với vẻ không mấy tình nguyện.
Một người y tá đón lấy hoa trong tay Khang Kiều. Cô bấm bụng sát lại gần Hoắc Liên Ngao một chút, hỏi: “Anh đỡ hơn chưa?”.
“Tôi đoán, em đến đây phần nhiều là vì muốn xem Hoắc Tiểu Phàn bây giờ có an toàn không thì đúng hơn.” Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nói.
Khang Kiều xoa mặt.
Quản gia lại ho, Hoắc Liên Ngao lại bày ra biểu cảm “Thôi được rồi”, chỉ vào một căn phòng: “Tiểu Phàn của em đang ngủ trong đó, tối qua nó chơi game cả đêm, nó nói vì ở nhà chị không cho nó chơi”.
Buông thõng tay xuốn, Khang Kiều đứng đực ra đó, hình như cô nói gì cũng sai nên dứt khoát im lặng.
“Không vào thăm nó à? Không kiểm tra nó à?” Hoắc Liên Ngao lại nói.
Khang Kiều muối mặt đi vào. Trong phòn có máy tính, có máy game, có giường. Đúng như anh nói, Hoắc Tiểu Phàn đang ngủ say như chết.
Qua bức tường, Khang Kiều nghe được cuộc đối thoại giữa Hoắc Liên Ngao và quản gia Diêu. Sau cuộc nói chuyện vài phút, quản gia Diêu vui vẻ rời đi, vì cậu chủ Liên Ngao đề xuất rất nhớ món quà sáng ông ấy làm hồi nhỏ. Trước khi đi, ông ấy còn nói ngày mai sẽ mang tới sớm cho anh.
Lát sau, xung quanh yên ắng hẳn. Ngay cả tiếng ti vi ồn ào cũng ta biến. Khang Kiều nhìn ra cửa sổ, xế chiều rồi.
Thế là cô nhẹ nhàng gọi Hoắc Tiểu Phàn dậy.
Cô phải đưa thằng nhóc về nhà.
Sau vài tiếng gọi, cô nhe thấy bên ngoài có tiếng ly cốc rơi xuống sàn.
Sau đó lại có vài âm thanh nữa. Lần này không giống ly cốc, thứ đó vừa nặng vừa đặc, rất giống một vật nặng.
Tên khốn kia, bả vai đang bị thương cơ mà? Lẽ nào lại đưa tay ra đập đồ?