Cứ thế, chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống đất. Có một loại tình cảm gọi là chúng ta cùng bước, khi nắm tay nhau chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu của nhau qua nhiệt độ nơi lòng bàn tay.
Nhưng tiếc là…
“Em muốn gì, em muốn tôi làm gì cho em, em cứ nói.”
Cô cúi xuống nhặt chìa khóa lên.
“Anh biết em ngại việc gì. Về… về Văn Tú Thanh, anh bảo đảm sau này không liên lạc gì với cô ta nữa, hơn nữa anh đã dùng hành động thực tế chứng minh lời hứa của anh rồi.”
Nắm chặt chìa khóa trong tay, cô quay người, cười với anh: “Hoắc Liên Ngao, lần nào anh cũng tự cho là mình đúng như vậy. Đến giờ anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta không thể mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám và mười lăm. Hoắc Liên Ngao, giờ em đã hai mươi tuổi rồi. Ban nãy chẳng phải anh hỏi em muốn gì ư? Nếu em nói em muốn có một tình yêu như những người cùng tuổi, một tình yêu có thể công khai trước mọi người, anh có thể cho em không?”.
Cứ như vậy, Khang Kiều nói hết những lời đó, sau đó nhìn anh chằm chằm bằng chính ánh mắt mà cậu chủ Liên Ngao căm ghét.
Ánh sáng quá tối, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng mọi thứ toát ra từ người anh cô có thể cảm nhận rõ rệt: Hoắc Liên Ngao lần này thật sự giận rồi.
Con gái của Nghê Hải Đường cuối cùng cũng lộ rõ sự tham lam bản chất của mình.
“Em điên rồi!” Anh nói, “Đừng quên, người nghĩ đủ mọi cách leo lên giường anh là em!”.
Điều này Khang Kiều biết.
“Anh nghĩ chính anh chắc cũng điên rồi. Đáng nhẽ giờ này anh đang ở trên chuyến bay tới New York, thế mà lại ngu ngốc chạy tới đây, vì một người phụ nữ như em, vì loại phụ nữ như em.”
“Rõ ràng em muốn leo cao hơn cả mẹ mình. Nếu em không thể hiện sự tham lam của mình một cách trần trụi như thế, có lẽ anh sẽ thử suy nghĩ ở góc độ của em, nhưng bây giờ anh chỉ có thể là em khiến anh cảm thấy ghê tởm.”
Cơn đau giật lên từng hồi lại lặng lẽ lan tỏa, đau tới nỗi cô không còn sức phản bác nữa.
Cô thầm oán trách anh điên cuồng trong lòng: Hoắc Liên Ngao, vì sao? Vì sao phải xuất hiện ở đây? Vì sao lại đếm rõ từng vết sẹo trên ngón tay cô như thế?
Như vậy sẽ khiến cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Anh biết rõ cô là hạng người được nước lấn tới mà.
Khang Kiều dùng chút sức lực cuối cùng để nói với Hoắc Liên Ngao: “Không làm được thì mời anh về cho!”.
Khi bóng Hoắc Liên Ngao biến mất ở chỗ rẽ, Khang Kiều mới quay người. Giây phút mở cửa phòng, cô cảm thấy sống lưng dựa vào cửa như chỉ còn phần xác.
Hôm sau, Khang Kiều tới quán ăn như mọi ngày. Khách khứa không ngồi đầy các bàn giống như trước nữa.
Bà chủ dựa vào quầy tính tiền, tươi cười nhìn Khang Kiều.
Mười mấy phút sau, Khang Kiều cầm tiền lương của mình. Bà chủ trước nay keo kiệt cho cô thêm gấp đôi. Theo lời bà ta, họ quyết định dời lên thành phố, thế nên việc bán đứt nhà hàn nghe quá đỗi bình thường.
Còn khoảng một tháng nữa là tới ngày trở về Begawan, Khang Kiều cảm thấy cô nên tìm thêm một công việc khác. Hôm ấy, Khang Kiều chạy đi ba nơi, hai nhà hai và một phòng tập Judo. Nhưng kết quả cũng không khác nhau là mấy, vì thiếu kinh nghiệm, cô đều bị từ chối.
Đêm xuống, Khang Kiều trở về nơi ở của mình.
Lịch sử lại tái diễn, ngoài thời gian khác biệt ra thì từ khung cảnh, tới ánh đèn, tới nhân vật đều giống hệt. Hoắc Liên Ngao đang đứng đúng ở chỗ tối qua anh đứng.
Khang Kiều thầm thở dài trong lòng, chắc là cô lại có một đêm không ngủ rồi.
Hệt như đã quên chuyện tối qua, anh nói với cô: “Anh đã mua vé máy bay về New York, nếu em chỉ vì muốn tránh mặt anh thì không cần”.
Cho dù trong lòng chỉ mong anh đi nhanh nhưng giây phút này cô lại bắt đầu quyến luyến. Cũng chẳng biết có phải vì cảm xúc đó gây nhiễu loạn hay không, Khang Kiều nhân lúc ánh đèn không quá sáng, tham lam nhìn khuôn mặt anh.
“Anh đã cho người mua đứt nhà hàng đó. Còn 28 ngày nữa là tới ngày em về, anh dám chắc chắn trong thời gian này không ai dám thuê em.”
Trong tay Khang Kiều là túi nước ngọt cô mua ở tiệm tạp hóa. Cô quăng nó về phía Hoắc Liên Ngao. Nước ngọt nhiều màu nhuộm vàng chiếc sơ mi trắng của anh, rồi từ vàng nhạt chuyển sang vàng cam.
Khang Kiều nghĩ cậu chủ Liên Ngao lại sắp nổi trận lôi định, lại sắp nói cô không biết điều rồi.
Nhưng không, anh chỉ khẽ nói: “Đầu gỗ, về với anh đi”.
Cơn giận bỗng nhiên dâng lên cổ họng cô: “Em không, em không, em không về! Em không về đấy!”.
“Em không nhớ Tiểu Phàn sao? Tiểu Phàn rất nhớ em đấy.”
Dường như đáp lại câu nói của Hoắc Liên Ngao, chuông di động của Khang Kiều bỗng vang lên. Số máy này chỉ có Tiểu Phàn biết, dĩ nhiên là nó gọi.
Ở đầu kia Tiểu Phàn nức nở: “Chị, em nhớ chị. Em đã rất cố gắng không nhớ chị nhưng không hiểu vì sao cứ trời tối em lại rất khó chịu”.
“Chị, mau về đi!”
Ngắt điện thoại, cô ném di động vào người Hoắc Liên Ngao. Chắc chắn là anh bảo Tiểu Phàn gọi. Trước khi cô đi, Hoắc Tiểu Phàn đã hứa hết lần này tới lần khác nó sẽ làm một đứa bé dũng cảm rồi.
Lần thứ hai định ném di động vào người anh thì tay cô bị nắm chặt, sau đó Khang Kiều nghe thấy giọng nói vừa trầm vừa thấp của Hoắc Liên Ngao. Anh nói: “Không chỉ có mình Hoắc Tiểu Phàn nhớ em đâu”.
Đêm xuống, trong không gian khoảng 25 mét vuông ngoại trừ giường, ti vi, sô pha thì không còn thứ gì khác, giường và sô pha chỉ cách nhau khoảng nửa mét.
Khang Kiều ngủ trên giường, Hoắc Liên Ngao ngủ trên sô pha. Đêm nay vô cùng yên ắng, tất cả những âm thanh dù là nhỏ nhất cũng thật sắc nét.
Chốc chốc, Khang Kiều lại bị tiếng nước rỉ tron phòng tắm đánh thức. Cô mở mắt ra, việc đầu tiên là tìm Hoắc Liên Ngao, sau khi thấy anh nằm trên sô pha mới lại nhắm mắt vào.
Khi Hoắc Liên Ngao rời khỏi sô pha, Khang Kiều biết. Cô nhắm mắt vờ như không biết, để mặc cho anh lần tìm tay mình trong chút ánh sáng bé nhỏ, để mặc anh chạm vào từng vết sẹo trên tay cô. Cuối cùng ngón tay anh dừng lại trên ngón út của cô, rất lâu...
Rồi anh vươn tay tới bên má trái của cô, dừng lại, vuốt ve, thì thầm: “Hôm đó nhất định anh đã đánh em rất đau. Đầu gỗ, đánh xong anh liền hối hận, hối hận chết đi được”.
Giây phút đó, cuối cùng Khang Kiều cũng hiểu. Có lẽ trong tiềm thức, cô mong ngóng thời khắc này, chỉ có ngón tay và sự dịu dàng của anh mới có thể xoa dịu những vết thương lòng mà những vết sẹo kia đem tới.
Có lẽ, cô chỉ đang làm nũng với anh: Liên Ngao, anh không nên vì người con gái khác mà đánh em. Liên Ngao, anh vì người con gái khác đánh em rất giận dữ.
Thế nên, em đã dùng cái cớ tồi tệ đó để bản thân xuất hiện ở đây, thật ra trong lòng em cũng mong đợi anh tìm thấy em.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng, dè dặt vuốt ve má cô hết lần này tới lần khác.
Cô dịch người, chủ động áp mặt mình lên tay anh. Rồi cô mở mắt ra, nhìn anh, nghe anh nói một câu bằng giọng khản đặc: “Đầu gỗ!”.
“Ừm.”
“Hãy quên những lời đốn mạt của anh hôm đó đi.”
“Được.”
Nói xong, cô cứ nhìn anh mãi như thế. Anh cúi đầu, khi môi anh sắp chạm môi cô thì cô quay mặt đi, khẽ nói: “Ngày mai em cùng anh quay về”.
Lần thứ hai bỏ nhà ra đi trong cuộc đời Khang Kiều chỉ vỏn vẹn mười hai ngày.
Trở về thành phố đã là mùng 1 tháng 9. Xe đi vào trong cánh cửa màu vàng. Quản gia Diêu đứng đó, khi nhìn thấy Khang Kiều từ trên xe của Hoắc Liên Ngao bước xuống thì sững lại.
“Cháu gặp cô ấy trên đường, tiện thể đưa về.” Hoắc Liên Ngao nói đơn giản.
Khang Kiều cũng tỏ ra ngại ngùng: “Ban nãy cháu phát hiện tiền của cháu không đủ trả tiền xe, Liên Ngao đã nhặt cháu trên đường về”.
Nửa câu trước có phần gượng gạo, nửa câu sau lại mang rõ ý nịnh nọt. Thế là cảnh này trong mắt ông già đương nhiên biến thành cô đã tiêu sạch tiền trước khi về, trên đường vừa hay gặp phải anh ra biển trở về.
Trong mắt ông lão gần bảy mươi này, họ chỉ là hai đứa con nít, không hơn.
Quản gia Diêu cười khà khà nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Khang Kiều, Tiểu Phàn nhìn thấy cháu nhất định raatsvui, mấy hôm nay nó rầu rĩ lắm”.
Y như vậy, Hoắc Tiểu Phàn nhìn thấy cô vô cùng hưng phấn. Nó ôm rịt lấy cô và nói: “Chị, lần sau phải đưa em đi cùng”.
Cuối cùng, thằng nhóc ấp úng: “Chị, chị đừng giận. Chị không có ở đây toàn là anh Liên Ngao chơi với em. Anh Liên Ngao nói anh ấy hối hận vì đánh chị rồi. Em nhìn mặt anh Liên Ngao, em cũng cảm thấy anh ấy ăn năn, rất hối hận, rất hối hận, thế là...”.
“Thế là, em đã hứa sẽ gọi điện cho chị. Chị, chị có giận không?”
“Không.” Khang Kiều xoa đầu Hoắc Tiểu Phàn.
Tối nay, Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao gặp nhau trong vườn hoa của mẹ anh. Địa điểm cho anh đề nghị. Sau vài phút im lặng, anh nói: “Ngày mai anh đi rồi”.
“Ừm.” Cô khẽ đáp.
Lại vài phút nữa trôi qua.
“Khang Kiều.”
“Ừm.”
“Về Văn Tú Thanh...”
Nghe tới đây trái tim Khang Kiều run lên. Sau đó ngón tay cũng như bị truyền nhiễm, bắt đầu run rẩy. Tay cô được bọc trong lòng bàn tay anh.
“Thật ra, anh cũng không biết tình cảm của mình với Văn Tú Thanh là gì. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất quen thuộc, quen thuộc và thân thiết, chưa có ai tạo cho anh cảm giác ấy, ngoài ra, không còn gì khác.”
Thật ra không còn gì khác sao, thật không?
Như nghe được tiếng lòng cô, anh lại khẽ lên tiếng: “Khang Kiều, anh không muốn phủ nhận một việc, ở bên cô ta anh cảm thấy nhẹ nhõm”.
Có một giây phút, Khang Kiều rất muốn rút tay về, sau đó lấy chân đá anh, nhất định phải đá cho anh đau điếng thì thôi.
Không, không, ngày mai anh đi rồi. Cô không muốn thời khắc cuối cùng ở bên nhau lại bị lãng phí vào những việc không vui. Ngày mai cô không định gặp Hoắc Liên Ngao.
“Giận hả?” Giọng anh nhẹ nhàng xoay tròn quanh tai cô: “Anh chỉ không muốn gạt em”.
Họ cứ yên lặng đứng đó, không ai nói gì. Đêm xuống càng lúc càng đậm, đầu tóc, giày dép, quần áo của họ đều thấm đẫm sương như những đóa hoa trong vườn.
Anh kéo cô vào lòng, cô không kháng cự. Anh cúi đầu muốn hôn môi cô nhưng cô quay mặt đi. Giống như một đứa trẻ thèm kẹo, giọng anh mang theo chút bất mãn: “Ngày mai anh đi rồi”.
Cậu chủ Liên Ngao muốn biểu đạt rằng: Ngày mai anh đi rồi, đầu gỗ, lẽ nào em còn không muốn để anh hôn em?
Người này quá ích kỷ, một giây trước còn thừa nhận ở bên cô gái khác cảm thấy thoải mái, một giây sau đã muốn hôn cô.
Cô hít sâu, ngẩng lên nói: “Chuyện tối hôm đó em nói không phải là nói chơi, Liên Ngao, em hai mươi tuổi rồi”.
Ở khoảng cách rất gần, Khang Kiều lại cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh. Chắc là, anh lại giận rồi.
“Liên Ngao.” Giọng cô chua xót, “Em không muốn gì, em chỉ hy vọng anh suy nghĩ thật kỹ mà thôi. Trong một năm tới đây, chúng ta đừng gặp mặt, chúng ta đừng gọi điện cho nhau, chúng ta đừng liên lạc. Chúng ta hãy dùng một năm để suy nghĩ thật kỹ, em là gì đối với anh, và anh là gì đối với em”.
Rất lâu sau, Khang Kiều vẫn chưa đợi được câu trả lời của Hoắc Liên Ngao.
Thế là cô đưa tay chạm vào tay anh, khẽ gọi tên anh.
Làm nũng: “Liên Ngao, được không?”.
“Em muốn vậy à?”
Cô gật đầu.
Câu “Thôi được” của anh có chút lạnh nhạt, nhưng dù vậy Khang Kiều vẫn mừng thầm. Anh tình nguyện suy nghĩ, không có thủ đoạn cực đoan hay cố chấp triền miên với cô.
Nơi hành lang vừa tối vừa dài, họ nói chúc ngủ ngon. Anh không buông tay cô, anh nói: “Khang Kiều, mai tới tiễn anh”.
“Ngày mai em phải tới trường báo danh.” Cô nói với anh.
“Anh đợi em.”
Anh và cô, một người đi về phía Đông, một người đi về phía Tây.
Văn Tú Thanh không còn nhớ rõ mình đã xem đồng hồ tới lần thứ mấy rồi, hôm nay là ngày báo danh thứ hai của trường. Bắt đầu từ hôm qua, cuộc sống của Văn Tú Thanh đã trở lại quỹ đạo bình thường, nghỉ việc ở câu lạc bộ, mẹ quay về bán hàng. Theo lý mà nói, bây giờ cô ta nên cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng không hiểu vì sao cõi lòng cô ta cứ trống trải, thứ duy nhất lấp đầy trong lòng là suy nghĩ: Hôm nay Hoắc Liên Ngao sẽ rời khỏi đây.
Văn Tú Thanh biết được thông tin chuyến bay của Hoắc Liên Ngao cất cánh lúc 5 giờ chiều từ Go Ara.
Sau khi ăn cái tát đó, Văn Tú Thanh chưa gặp lại Hoắc Liên Ngao. Anh cũng không còn cùng bạn bè tới câu lạc bộ như trước. Có vài lần cô ta lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao nhưng anh không nhận dù chỉ một lần.
Cô ta đành lấy thông tin của anh từ Go Ara.
Còn khoảng hai tiếng rưỡi nữa là tới giờ anh bay. Một âm thanh thúc giục Văn Tú Thanh di chuyển, giờ này vẫn còn kịp.
Chiếc xe đạp lao nhanh qua cửa. Trong ánh nắng, Văn Tú Thanh nhìn thấy một bóng người xinh đẹp bước xuống từ chiếc xe màu đen. Cô ta phanh xe lại, chân đặt xuống đất.
Vào một ngày một năm nào, lúc hoàng hôn, cô gái đã từng dạy cô ta cách nói chuyện bằng bốn thanh tiêu chuẩn đang bước xuống xe. Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu xanh da trời.
Cô gái cùng mặc đồng phục như cô ta tên Khang Kiều, họ nói Khang Kiều là chị gái của Hoắc Liên Ngao.
Nhng Văn Tú Thanh cảm nhận được họ không giống chị em chút nào. Vài ngày trước, Văn Tú Thanh tâm sự chuyện này với Go Ara. Lúc đó Go Ara cười như điên dại, làm như câu nói đó nực cười lắm vậy. Không chỉ riêng Go Ara, cả bạn bè của cô ta cũng phá lên cười. Những tiếng cười đó khiến Văn Tú Thanh cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Văn Tú Thanh vô thức nhìn lên mặt Khang Kiều. Làn da trắng dưới nắng trông lại càng như trong suốt, có một cảm giác căng mịn, rõ ràng đã không còn thấy vết tát của Hoắc Liên Ngao đâu.
Văn Tú Thanh đoán hôm đó Hoắc Liên Ngao nhất định đánh Khang Kiều rất đau, lúc rời đi nửa bên mặt còn sưng.
Khang Kiều bước xuống xe, tay đeo túi hàng hiệu, chân đi giày da, mang một khuôn mặt cao ngạo như Hoắc Liên Ngao.
Ngẫm nghĩ, Văn Tú Thanh đi về phía Khang Kiều. Cô ta còn chưa kịp lại gần thì đã bị người tài xế chặn lại ở khoảng cách hơn một mét.
Khang Kiều đã nhìn thấy cô ta, Văn Tú Thanh vô thức gọi một tiếng: “Học tỷ!”.
Cứ thế, chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống đất. Có một loại tình cảm gọi là chúng ta cùng bước, khi nắm tay nhau chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu của nhau qua nhiệt độ nơi lòng bàn tay.
Nhưng tiếc là…
“Em muốn gì, em muốn tôi làm gì cho em, em cứ nói.”
Cô cúi xuống nhặt chìa khóa lên.
“Anh biết em ngại việc gì. Về… về Văn Tú Thanh, anh bảo đảm sau này không liên lạc gì với cô ta nữa, hơn nữa anh đã dùng hành động thực tế chứng minh lời hứa của anh rồi.”
Nắm chặt chìa khóa trong tay, cô quay người, cười với anh: “Hoắc Liên Ngao, lần nào anh cũng tự cho là mình đúng như vậy. Đến giờ anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta không thể mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám và mười lăm. Hoắc Liên Ngao, giờ em đã hai mươi tuổi rồi. Ban nãy chẳng phải anh hỏi em muốn gì ư? Nếu em nói em muốn có một tình yêu như những người cùng tuổi, một tình yêu có thể công khai trước mọi người, anh có thể cho em không?”.
Cứ như vậy, Khang Kiều nói hết những lời đó, sau đó nhìn anh chằm chằm bằng chính ánh mắt mà cậu chủ Liên Ngao căm ghét.
Ánh sáng quá tối, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng mọi thứ toát ra từ người anh cô có thể cảm nhận rõ rệt: Hoắc Liên Ngao lần này thật sự giận rồi.
Con gái của Nghê Hải Đường cuối cùng cũng lộ rõ sự tham lam bản chất của mình.
“Em điên rồi!” Anh nói, “Đừng quên, người nghĩ đủ mọi cách leo lên giường anh là em!”.
Điều này Khang Kiều biết.
“Anh nghĩ chính anh chắc cũng điên rồi. Đáng nhẽ giờ này anh đang ở trên chuyến bay tới New York, thế mà lại ngu ngốc chạy tới đây, vì một người phụ nữ như em, vì loại phụ nữ như em.”
“Rõ ràng em muốn leo cao hơn cả mẹ mình. Nếu em không thể hiện sự tham lam của mình một cách trần trụi như thế, có lẽ anh sẽ thử suy nghĩ ở góc độ của em, nhưng bây giờ anh chỉ có thể là em khiến anh cảm thấy ghê tởm.”
Cơn đau giật lên từng hồi lại lặng lẽ lan tỏa, đau tới nỗi cô không còn sức phản bác nữa.
Cô thầm oán trách anh điên cuồng trong lòng: Hoắc Liên Ngao, vì sao? Vì sao phải xuất hiện ở đây? Vì sao lại đếm rõ từng vết sẹo trên ngón tay cô như thế?
Như vậy sẽ khiến cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Anh biết rõ cô là hạng người được nước lấn tới mà.
Khang Kiều dùng chút sức lực cuối cùng để nói với Hoắc Liên Ngao: “Không làm được thì mời anh về cho!”.
Khi bóng Hoắc Liên Ngao biến mất ở chỗ rẽ, Khang Kiều mới quay người. Giây phút mở cửa phòng, cô cảm thấy sống lưng dựa vào cửa như chỉ còn phần xác.
Hôm sau, Khang Kiều tới quán ăn như mọi ngày. Khách khứa không ngồi đầy các bàn giống như trước nữa.
Bà chủ dựa vào quầy tính tiền, tươi cười nhìn Khang Kiều.
Mười mấy phút sau, Khang Kiều cầm tiền lương của mình. Bà chủ trước nay keo kiệt cho cô thêm gấp đôi. Theo lời bà ta, họ quyết định dời lên thành phố, thế nên việc bán đứt nhà hàn nghe quá đỗi bình thường.
Còn khoảng một tháng nữa là tới ngày trở về Begawan, Khang Kiều cảm thấy cô nên tìm thêm một công việc khác. Hôm ấy, Khang Kiều chạy đi ba nơi, hai nhà hai và một phòng tập Judo. Nhưng kết quả cũng không khác nhau là mấy, vì thiếu kinh nghiệm, cô đều bị từ chối.
Đêm xuống, Khang Kiều trở về nơi ở của mình.
Lịch sử lại tái diễn, ngoài thời gian khác biệt ra thì từ khung cảnh, tới ánh đèn, tới nhân vật đều giống hệt. Hoắc Liên Ngao đang đứng đúng ở chỗ tối qua anh đứng.
Khang Kiều thầm thở dài trong lòng, chắc là cô lại có một đêm không ngủ rồi.
Hệt như đã quên chuyện tối qua, anh nói với cô: “Anh đã mua vé máy bay về New York, nếu em chỉ vì muốn tránh mặt anh thì không cần”.
Cho dù trong lòng chỉ mong anh đi nhanh nhưng giây phút này cô lại bắt đầu quyến luyến. Cũng chẳng biết có phải vì cảm xúc đó gây nhiễu loạn hay không, Khang Kiều nhân lúc ánh đèn không quá sáng, tham lam nhìn khuôn mặt anh.
“Anh đã cho người mua đứt nhà hàng đó. Còn ngày nữa là tới ngày em về, anh dám chắc chắn trong thời gian này không ai dám thuê em.”
Trong tay Khang Kiều là túi nước ngọt cô mua ở tiệm tạp hóa. Cô quăng nó về phía Hoắc Liên Ngao. Nước ngọt nhiều màu nhuộm vàng chiếc sơ mi trắng của anh, rồi từ vàng nhạt chuyển sang vàng cam.
Khang Kiều nghĩ cậu chủ Liên Ngao lại sắp nổi trận lôi định, lại sắp nói cô không biết điều rồi.
Nhưng không, anh chỉ khẽ nói: “Đầu gỗ, về với anh đi”.
Cơn giận bỗng nhiên dâng lên cổ họng cô: “Em không, em không, em không về! Em không về đấy!”.
“Em không nhớ Tiểu Phàn sao? Tiểu Phàn rất nhớ em đấy.”
Dường như đáp lại câu nói của Hoắc Liên Ngao, chuông di động của Khang Kiều bỗng vang lên. Số máy này chỉ có Tiểu Phàn biết, dĩ nhiên là nó gọi.
Ở đầu kia Tiểu Phàn nức nở: “Chị, em nhớ chị. Em đã rất cố gắng không nhớ chị nhưng không hiểu vì sao cứ trời tối em lại rất khó chịu”.
“Chị, mau về đi!”
Ngắt điện thoại, cô ném di động vào người Hoắc Liên Ngao. Chắc chắn là anh bảo Tiểu Phàn gọi. Trước khi cô đi, Hoắc Tiểu Phàn đã hứa hết lần này tới lần khác nó sẽ làm một đứa bé dũng cảm rồi.
Lần thứ hai định ném di động vào người anh thì tay cô bị nắm chặt, sau đó Khang Kiều nghe thấy giọng nói vừa trầm vừa thấp của Hoắc Liên Ngao. Anh nói: “Không chỉ có mình Hoắc Tiểu Phàn nhớ em đâu”.
Đêm xuống, trong không gian khoảng mét vuông ngoại trừ giường, ti vi, sô pha thì không còn thứ gì khác, giường và sô pha chỉ cách nhau khoảng nửa mét.
Khang Kiều ngủ trên giường, Hoắc Liên Ngao ngủ trên sô pha. Đêm nay vô cùng yên ắng, tất cả những âm thanh dù là nhỏ nhất cũng thật sắc nét.
Chốc chốc, Khang Kiều lại bị tiếng nước rỉ tron phòng tắm đánh thức. Cô mở mắt ra, việc đầu tiên là tìm Hoắc Liên Ngao, sau khi thấy anh nằm trên sô pha mới lại nhắm mắt vào.
Khi Hoắc Liên Ngao rời khỏi sô pha, Khang Kiều biết. Cô nhắm mắt vờ như không biết, để mặc cho anh lần tìm tay mình trong chút ánh sáng bé nhỏ, để mặc anh chạm vào từng vết sẹo trên tay cô. Cuối cùng ngón tay anh dừng lại trên ngón út của cô, rất lâu...
Rồi anh vươn tay tới bên má trái của cô, dừng lại, vuốt ve, thì thầm: “Hôm đó nhất định anh đã đánh em rất đau. Đầu gỗ, đánh xong anh liền hối hận, hối hận chết đi được”.
Giây phút đó, cuối cùng Khang Kiều cũng hiểu. Có lẽ trong tiềm thức, cô mong ngóng thời khắc này, chỉ có ngón tay và sự dịu dàng của anh mới có thể xoa dịu những vết thương lòng mà những vết sẹo kia đem tới.
Có lẽ, cô chỉ đang làm nũng với anh: Liên Ngao, anh không nên vì người con gái khác mà đánh em. Liên Ngao, anh vì người con gái khác đánh em rất giận dữ.
Thế nên, em đã dùng cái cớ tồi tệ đó để bản thân xuất hiện ở đây, thật ra trong lòng em cũng mong đợi anh tìm thấy em.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng, dè dặt vuốt ve má cô hết lần này tới lần khác.
Cô dịch người, chủ động áp mặt mình lên tay anh. Rồi cô mở mắt ra, nhìn anh, nghe anh nói một câu bằng giọng khản đặc: “Đầu gỗ!”.
“Ừm.”
“Hãy quên những lời đốn mạt của anh hôm đó đi.”
“Được.”
Nói xong, cô cứ nhìn anh mãi như thế. Anh cúi đầu, khi môi anh sắp chạm môi cô thì cô quay mặt đi, khẽ nói: “Ngày mai em cùng anh quay về”.
Lần thứ hai bỏ nhà ra đi trong cuộc đời Khang Kiều chỉ vỏn vẹn mười hai ngày.
Trở về thành phố đã là mùng tháng . Xe đi vào trong cánh cửa màu vàng. Quản gia Diêu đứng đó, khi nhìn thấy Khang Kiều từ trên xe của Hoắc Liên Ngao bước xuống thì sững lại.
“Cháu gặp cô ấy trên đường, tiện thể đưa về.” Hoắc Liên Ngao nói đơn giản.
Khang Kiều cũng tỏ ra ngại ngùng: “Ban nãy cháu phát hiện tiền của cháu không đủ trả tiền xe, Liên Ngao đã nhặt cháu trên đường về”.
Nửa câu trước có phần gượng gạo, nửa câu sau lại mang rõ ý nịnh nọt. Thế là cảnh này trong mắt ông già đương nhiên biến thành cô đã tiêu sạch tiền trước khi về, trên đường vừa hay gặp phải anh ra biển trở về.
Trong mắt ông lão gần bảy mươi này, họ chỉ là hai đứa con nít, không hơn.
Quản gia Diêu cười khà khà nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Khang Kiều, Tiểu Phàn nhìn thấy cháu nhất định raatsvui, mấy hôm nay nó rầu rĩ lắm”.
Y như vậy, Hoắc Tiểu Phàn nhìn thấy cô vô cùng hưng phấn. Nó ôm rịt lấy cô và nói: “Chị, lần sau phải đưa em đi cùng”.
Cuối cùng, thằng nhóc ấp úng: “Chị, chị đừng giận. Chị không có ở đây toàn là anh Liên Ngao chơi với em. Anh Liên Ngao nói anh ấy hối hận vì đánh chị rồi. Em nhìn mặt anh Liên Ngao, em cũng cảm thấy anh ấy ăn năn, rất hối hận, rất hối hận, thế là...”.
“Thế là, em đã hứa sẽ gọi điện cho chị. Chị, chị có giận không?”
“Không.” Khang Kiều xoa đầu Hoắc Tiểu Phàn.
Tối nay, Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao gặp nhau trong vườn hoa của mẹ anh. Địa điểm cho anh đề nghị. Sau vài phút im lặng, anh nói: “Ngày mai anh đi rồi”.
“Ừm.” Cô khẽ đáp.
Lại vài phút nữa trôi qua.
“Khang Kiều.”
“Ừm.”
“Về Văn Tú Thanh...”
Nghe tới đây trái tim Khang Kiều run lên. Sau đó ngón tay cũng như bị truyền nhiễm, bắt đầu run rẩy. Tay cô được bọc trong lòng bàn tay anh.
“Thật ra, anh cũng không biết tình cảm của mình với Văn Tú Thanh là gì. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất quen thuộc, quen thuộc và thân thiết, chưa có ai tạo cho anh cảm giác ấy, ngoài ra, không còn gì khác.”
Thật ra không còn gì khác sao, thật không?
Như nghe được tiếng lòng cô, anh lại khẽ lên tiếng: “Khang Kiều, anh không muốn phủ nhận một việc, ở bên cô ta anh cảm thấy nhẹ nhõm”.
Có một giây phút, Khang Kiều rất muốn rút tay về, sau đó lấy chân đá anh, nhất định phải đá cho anh đau điếng thì thôi.
Không, không, ngày mai anh đi rồi. Cô không muốn thời khắc cuối cùng ở bên nhau lại bị lãng phí vào những việc không vui. Ngày mai cô không định gặp Hoắc Liên Ngao.
“Giận hả?” Giọng anh nhẹ nhàng xoay tròn quanh tai cô: “Anh chỉ không muốn gạt em”.
Họ cứ yên lặng đứng đó, không ai nói gì. Đêm xuống càng lúc càng đậm, đầu tóc, giày dép, quần áo của họ đều thấm đẫm sương như những đóa hoa trong vườn.
Anh kéo cô vào lòng, cô không kháng cự. Anh cúi đầu muốn hôn môi cô nhưng cô quay mặt đi. Giống như một đứa trẻ thèm kẹo, giọng anh mang theo chút bất mãn: “Ngày mai anh đi rồi”.
Cậu chủ Liên Ngao muốn biểu đạt rằng: Ngày mai anh đi rồi, đầu gỗ, lẽ nào em còn không muốn để anh hôn em?
Người này quá ích kỷ, một giây trước còn thừa nhận ở bên cô gái khác cảm thấy thoải mái, một giây sau đã muốn hôn cô.
Cô hít sâu, ngẩng lên nói: “Chuyện tối hôm đó em nói không phải là nói chơi, Liên Ngao, em hai mươi tuổi rồi”.
Ở khoảng cách rất gần, Khang Kiều lại cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh. Chắc là, anh lại giận rồi.
“Liên Ngao.” Giọng cô chua xót, “Em không muốn gì, em chỉ hy vọng anh suy nghĩ thật kỹ mà thôi. Trong một năm tới đây, chúng ta đừng gặp mặt, chúng ta đừng gọi điện cho nhau, chúng ta đừng liên lạc. Chúng ta hãy dùng một năm để suy nghĩ thật kỹ, em là gì đối với anh, và anh là gì đối với em”.
Rất lâu sau, Khang Kiều vẫn chưa đợi được câu trả lời của Hoắc Liên Ngao.
Thế là cô đưa tay chạm vào tay anh, khẽ gọi tên anh.
Làm nũng: “Liên Ngao, được không?”.
“Em muốn vậy à?”
Cô gật đầu.
Câu “Thôi được” của anh có chút lạnh nhạt, nhưng dù vậy Khang Kiều vẫn mừng thầm. Anh tình nguyện suy nghĩ, không có thủ đoạn cực đoan hay cố chấp triền miên với cô.
Nơi hành lang vừa tối vừa dài, họ nói chúc ngủ ngon. Anh không buông tay cô, anh nói: “Khang Kiều, mai tới tiễn anh”.
“Ngày mai em phải tới trường báo danh.” Cô nói với anh.
“Anh đợi em.”
Anh và cô, một người đi về phía Đông, một người đi về phía Tây.
Văn Tú Thanh không còn nhớ rõ mình đã xem đồng hồ tới lần thứ mấy rồi, hôm nay là ngày báo danh thứ hai của trường. Bắt đầu từ hôm qua, cuộc sống của Văn Tú Thanh đã trở lại quỹ đạo bình thường, nghỉ việc ở câu lạc bộ, mẹ quay về bán hàng. Theo lý mà nói, bây giờ cô ta nên cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng không hiểu vì sao cõi lòng cô ta cứ trống trải, thứ duy nhất lấp đầy trong lòng là suy nghĩ: Hôm nay Hoắc Liên Ngao sẽ rời khỏi đây.
Văn Tú Thanh biết được thông tin chuyến bay của Hoắc Liên Ngao cất cánh lúc giờ chiều từ Go Ara.
Sau khi ăn cái tát đó, Văn Tú Thanh chưa gặp lại Hoắc Liên Ngao. Anh cũng không còn cùng bạn bè tới câu lạc bộ như trước. Có vài lần cô ta lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao nhưng anh không nhận dù chỉ một lần.
Cô ta đành lấy thông tin của anh từ Go Ara.
Còn khoảng hai tiếng rưỡi nữa là tới giờ anh bay. Một âm thanh thúc giục Văn Tú Thanh di chuyển, giờ này vẫn còn kịp.
Chiếc xe đạp lao nhanh qua cửa. Trong ánh nắng, Văn Tú Thanh nhìn thấy một bóng người xinh đẹp bước xuống từ chiếc xe màu đen. Cô ta phanh xe lại, chân đặt xuống đất.
Vào một ngày một năm nào, lúc hoàng hôn, cô gái đã từng dạy cô ta cách nói chuyện bằng bốn thanh tiêu chuẩn đang bước xuống xe. Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu xanh da trời.
Cô gái cùng mặc đồng phục như cô ta tên Khang Kiều, họ nói Khang Kiều là chị gái của Hoắc Liên Ngao.
Nhng Văn Tú Thanh cảm nhận được họ không giống chị em chút nào. Vài ngày trước, Văn Tú Thanh tâm sự chuyện này với Go Ara. Lúc đó Go Ara cười như điên dại, làm như câu nói đó nực cười lắm vậy. Không chỉ riêng Go Ara, cả bạn bè của cô ta cũng phá lên cười. Những tiếng cười đó khiến Văn Tú Thanh cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Văn Tú Thanh vô thức nhìn lên mặt Khang Kiều. Làn da trắng dưới nắng trông lại càng như trong suốt, có một cảm giác căng mịn, rõ ràng đã không còn thấy vết tát của Hoắc Liên Ngao đâu.
Văn Tú Thanh đoán hôm đó Hoắc Liên Ngao nhất định đánh Khang Kiều rất đau, lúc rời đi nửa bên mặt còn sưng.
Khang Kiều bước xuống xe, tay đeo túi hàng hiệu, chân đi giày da, mang một khuôn mặt cao ngạo như Hoắc Liên Ngao.
Ngẫm nghĩ, Văn Tú Thanh đi về phía Khang Kiều. Cô ta còn chưa kịp lại gần thì đã bị người tài xế chặn lại ở khoảng cách hơn một mét.
Khang Kiều đã nhìn thấy cô ta, Văn Tú Thanh vô thức gọi một tiếng: “Học tỷ!”.