Từ sau khi trúng độc, Lâu Quân Nghiêu rất nhiều năm qua không trở về mảnh đất này, khiến rất nhiều người đều cho rằng chủ nhân Ma Vực đã ngã xuống. Tuy nhiên, khoảnh khắc hắn quay trở lại, đó chính là cảm giác oanh động toàn bộ Vân Trung Thiên.
Những đệ tử Ma Vực phân tán từ các góc của Vân Trung Thiên, trong nháy mắt Vương của bọn họ trở về, lập tức có cảm giác được linh hồn kia triệu hoán, lần lượt tràn về một chỗ.
Đó là một cảnh tượng tráng lệ hùng vĩ.
Bọn họ sợ đầu sợ đuôi sống tạm bợ đến nay, cuối cùng cũng không phụ lòng người. Vương của bọn họ vô cùng cường đại đã quay trở lại, rốt cuộc không ai còn dám bắt nạt bọn họ nữa!
Ven đường nhìn thấy người của công hội thợ săn, toàn bộ đều bị chém giết không lưu một người.
Những người này giống như vừa được ăn linh đan linh dược nào đó, lập tức không ngừng nâng cao tu vi một chút, cuối cùng công hội thợ săn lần lượt bị dọa chạy. Một vài cứ điểm của công hội thợ săn đều bị tiêu diệt, trốn tránh ở trong hang ổ của mình.
Mẹ nó, người Ma Vực đã hoàn toàn điên loạn!
Thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào, đại bản doanh Ma Vực vẫn vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ những hắc y nhân phấn kích không ngăn được sự kích động, tất cả đều được coi như khá hài hòa.
"Đáng chết, sao vẫn còn chưa tỉnh!" Trên khuôn mặt đầy mê hoặc của Mị Cơ không còn nụ cười trêu chọc của ngày xưa, chỉ còn lại đau lòng và phẫn nộ, "Công hội thợ săn đáng chết, một ngày nào đó lão nương sẽ dọn tổ bọn chúng!"
Một nam nhân cao lớn đang nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú xuất trần, hai mắt nhắm chặt, cánh môi tái nhợt, thoạt nhìn không còn có sinh khí.
Mị Cơ chưa từng nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn như thế, tức giận xoay người ra ngoài.
"Này, ngươi làm gì đi chứ?" Bạch Chi Ngạn lanh tay lẹ mắt giữ chặt nàng, "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, thân thể hắn đặc biệt, khôi phục hơi chậm. Hơn nữa, khả năng miễn dịch của hắn khá yếu, còn bị hạ nhiều loại độc kỳ quái như vậy......"
"Tên khốn đáng chết!" Mị Cơ đánh một quyền vào trên vách tường, lưu lại một cái lỗ thật sâu.
Bạch Chi Ngạn sửng sốt, nuốt nước miếng trước động tác hung ác đột ngột của nàng.
Nữ nhân táo bạo này, khi nào có thể dịu dàng một chút?
Thật là lãng phí một làn da tốt như thế.
Tên khốn đáng chết trong miệng nàng, đúng là lão đại công hội thợ săn, Gia Cát Hùng.
Người nọ cũng là một cao thủ y đạo, nhưng hắn ta tinh thông độc thuật hơn. Trước đây, hắn ta thật sự không được coi trọng ở Ma Vực, bởi vì hắn ta là người thích lấy công, ích kỷ, tâm địa vô cùng âm độc.
Nếu có người đắc tội với hắn ta, hắn ta sẽ tra tấn người kia bằng thuốc độc nhất, khiến người kia muốn sống không được muốn chết không xong, nhận hết muôn vàn tra tấn mà chết.
Ngay cả người Ma Vực cũng không thoát khỏi những âm mưu quỷ quyệt của hắn ta.
Bởi vậy, căn bản không có người nào nguyện ý giao tiếp với hắn ta, ai biết một ngày nào đó sẽ bị hắn ta hạ kỳ độc, chết như thế nào cũng không biết được.
Ngay cả Băng Hỏa Âm Dương Cổ trong cơ thể Lâu Quân Nghiêu cũng không thoát khỏi liên quan tới hắn ta.
Gia Cát Hùng và bọn họ, đúng thật là có thù hận rất sâu.
Nhưng trước mắt......
Bạch Chi Ngạn vỗ vỗ bả vai Mị Cơ, an ủi nói, "Ngươi yên tâm đi, Tiểu Quái Vật luôn luôn nghịch thiên, lúc này nhất định cũng sẽ không sao."
Mị Cơ hung hăng mắt trừng liếc hắn một cái, "Lang băm, đừng lấy cớ vì ngươi học nghệ không tinh. Có phải quân thượng cũng trúng phải ám toán của tên khốn kia không? Kết quả thế nào?"
Bạch Chi Ngạn có chút xấu hổ, sau đó ho nhẹ hai tiếng, "Ta đúng thật...... Ân, học nghệ không tinh. Nhưng quân thượng đã hoàn toàn bình phục. Hơn nữa......"
Giọng nói bất ngờ im bặt, Bạch Chi Ngạn đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, từ trong ống tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ xinh tinh tế, sau đó hắn mở nắp ra. Hai viên thuốc màu đỏ và xanh lá cây tròn đẹp rực rỡ với ánh sáng lấp lánh.
"Màu đỏ chính là giải độc đan, có thể giải các loại độc."
Bạch Chi Ngạn lấy một viên thuốc màu đỏ ra, lẩm bẩm nói, "Ta không biết...... đây có phải là độc thông thường hay không......"
Sau đó, hắn nhét viên thuốc vào trong miệng của người trên giường.
Đan dược vào miệng là tan, cực dễ hấp thu.
Mị Cơ còn chưa kịp hỏi hắn cho Tiểu Quái Vật ăn gì, sau đó đã thấy khuôn mặt nam tử tái nhợt không có chút máu, đột nhiên trở nên hồng hào hơn.
Nàng trừng lớn mắt. Điều này... điều này điều này không phải là khoảnh khắc phát sáng cuối cùng đấy chứ!?
"Bạch Chi Ngạn, tên hỗn đản nhà ngươi cho Tiểu Quái Vật ăn cái gì vậy? Ngươi muốn hại chết hắn sao!" Mị Cơ túm lấy cổ áo của Bạch Chi Ngạn, muốn liều mạng với hắn, mắt đều đỏ hoe.
Tóm lại, nàng căn bản không suy nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn.
"Ngươi ồn gì vậy." Một giọng nói cực nhẹ truyền tới, gián đoạn hai người đang sắp muốn đánh nhau.
Bạch Chi Ngạn mang vẻ mặt khiếp sợ, sao lại có hiệu quả nhanh như vậy?
Độc thuật của Gia Cát Hùng ngay cả hắn cũng bó tay không có biện pháp, một viên giải độc đan của thiếu nữ kia đã hóa giải rồi sao?!
Quá đả kích người!!
Mị Cơ lại mang theo vẻ mặt vui sướng nhìn nam nhân trên giường. Một thân quần áo trắng như tuyết, biểu tình lười biếng, một đôi con ngươi trong suốt như pha lê lấp lánh, cực kỳ kinh diễm mê hoặc. Sự tuấn tú trên khuôn mặt hắn có thêm một chút mê hoặc vốn là bởi vì đôi con ngươi vô cùng mỹ lệ này.
"Tiểu hỗn đản nhà ngươi, hù chết lão nương." Mị Cơ khóc lóc vui sướng, nhào tới ôm chặt lấy hắn, giống như muốn khảm vào tận xương cốt.
Nam tử nhíu nhíu mày, dường như bị nàng ôm mạnh quá nên không thoải mái, giãy giụa một chút, "Nữ nhân điên, ngươi buông ta ra...... ưm......"
Đôi mắt hồng ngọc bởi vì kinh ngạc đột nhiên trừng lớn, còn có một chút bất đắc dĩ.
Trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy mê hoặc kia gần như vậy, thậm chí, còn có thứ gì đó mềm mại dán trên cánh môi có chút khô khan của hắn.
"Mị Cơ, ngươi......"
Nháy mắt hắn mở miệng như thế, cái lưỡi linh hoạt của nữ nhân cũng đã xâm nhập vào trong, hung hăng đoạt lấy hắn. Nam tử bị dọa sợ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt giật mình giống như nai con, cứ mặc kệ nữ nhân tiếp tục điên cuồng hôn hắn như thế, khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ.
Bạch Chi Ngạn như người tỉnh mộng, hắn không phải là người hay sao?
Hành động như vậy trước mặt hắn thật sự thích hợp hay sao??
Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, tức giận đi ra ngoài.
Xem thường hắn không có nữ nhân phải không! Quả thực đáng giận!!
...........
Toàn bộ chủ điện Ma Vực đều cùng sắc điệu lạnh lẽo bá đạo hắc ám, toát ra uy áp nhiếp người. Hai bức tượng quái thú bộ mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt sinh động như thật, trấn thủ Ma Vực đứng vững sừng sững trăm năm.
Nghe nói đây là cộng sinh thú thượng cổ của một vị đại thần. Sau khi vị đại thần kia ngã xuống, hai mãnh thú này cũng theo chủ nhân rời đi. Nhưng, mặc dù chúng nó thân chết hồn diệt, uy áp cường đại vẫn còn tồn tại.
Đây cũng là lý do vì sao mấy năm nay, mặc dù người Ma Vực bị đuổi giết hãm hại, nhưng không có người nào dám động chạm tới vùng đất Ma Vực.
Giờ phút này, có một nam nhân lười nhác đang ngồi dựa trên ghế, một thân cẩm y màu tím hoa mỹ tôn quý, tay thon chống cằm, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Quân thượng, điện chủ Diệu Nguyệt Thần Điện sai người đưa thiệp mời tới, ba ngày sau sẽ ăn mừng quân thượng trở về ở Thần Điện của Vân Trung Thiên, quân thượng muốn dự tiệc hay không?"
Một hắc y nam tử đi vào từ bên ngoài điện, quỳ một gối xuống đất, trên tay cầm một tấm thiệp màu tím nhạt giơ cao quá đỉnh đầu.
Nam nhân có hàng mi dài búng nhẹ, sau đó cặp mắt tím thần bí tôn quý chậm rãi nửa mở, khiến cho nhân tâm giật mình.
Những người Ma Vực, ngoại trừ Tiểu Quái Vật sinh ra đã có sẵn đôi mắt đỏ rực như lửa, có thể trực tiếp đối diện với Lâu Quân Nghiêu mà không bị mê hoặc, rất hiếm người có thể thoát khỏi đôi ma nhãn mắt tím của hắn.
Hắc y nam tử phía dưới vô tình nhìn thoáng qua, cảm thấy một áp lực khủng khiếp khiến máu dâng lên, khiến hắn sợ hãi quay mặt đi.
Nam nhân thờ ơ liếc mắt nhìn thiệp mời kia một cái, "Không có thiện chí. Bỏ đi."
"Vâng." Hắc y nam tử cung kính đáp lại, sau đó xoay người đi ra, vừa lúc đối mặt với Bạch Chi Ngạn đang đi vào cửa.
Bạch Chi Ngạn vừa nhìn thấy thiệp mời kia liền biết là ai đưa tới, nhìn nam nhân có vẻ chán ghét, nhướng mày trêu ghẹo nói, "Như thế nào? Mỹ nhân mời, ngươi dám từ chối, chỉ sợ không tốt lắm đâu!"
"Hay là ngươi đi thay ta?" Lâu Quân Nghiêu cong môi, biểu tình nguy hiểm.
"Đừng đừng đừng, nói giỡn. Ta vô phúc tiêu thụ, nhân gia chướng mắt ta." Bạch Chi Ngạn liên tục xua tay nói. Người sau khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái.
Bạch Chi Ngạn đã quen với chuyện bị coi thường, vì thế không thèm để ý. Hắn đi qua đi ngồi ở trên ghế một bên, lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ống tay áo, sau đó ném cho Lâu Quân Nghiêu, "Thứ tốt, ngươi nên giữ."
Lâu Quân Nghiêu chộp cái hộp vào trong tay mới nhìn thấy đó là thứ gì. Đó là lúc gần đi Khanh Vũ đã để lại cho bọn họ.
"Hỗn đản Gia Cát Hùng kia luôn lấy độc thuật làm niềm tự hào, không ngờ rằng không thắng nổi một viên giải độc đan, Tiểu Quái Vật ăn vào lập tức liền có hiệu quả." Trong giọng nói của Bạch Chi Ngạn dường như có chút cảm khái, sau đó mắt hoa đào hẹp dài sáng lên, "Quân Nghiêu, tiểu nha đầu kia là bảo bối, ngươi có muốn mang nàng về Ma Vực hay không?"
Lâu Quân Nghiêu híp mắt tím lại, giọng nói âm trầm, "Cần ngươi phải nói?"
"Thì ra ngươi sớm đã có ý định này, quả nhiên đa mưu túc trí." Bạch Chi Ngạn chậc lưỡi nói, "Sao ta lại quên lúc trước ngươi âm hiểm cỡ nào, lừa gạt ta tới đây......"
Lâu Quân Nghiêu có thể nói hoàn toàn hiểu biết Bạch Chi Ngạn, vừa thấy tư thế này liền biết hắn lại muốn bắt đầu lải nhải, vì thế lặng yên mở miệng ngắt lời, "Ngươi đã quay về Y tộc hay chưa?"
Bạch Chi Ngạn trừng lớn mắt, "Ngươi đang giỡn sao? Nếu ta quay về không phải lão tổ tông sẽ đánh gãy chân ta sao. Năm đó ngươi và ta đã chọc giận bọn họ không nhẹ, còn nói lời cay độc như thế."
Lâu Quân Nghiêu tự biết đuối lý, che miệng ho nhẹ một tiếng, "Ngươi chung quy vẫn là thiếu chủ Thần Y tộc, mấy lão già kia sẽ không đánh ngươi, yên tâm đi."
Bạch Chi Ngạn nghe vậy càng tức, khi đang muốn bão nổi, Lâu Quân Nghiêu đã đứng lên từ phía trên, "Ta quay về cùng ngươi, vừa lúc để bọn họ nhìn xem tình trạng thân thể của ta như thế nào."
Mặc dù Quân Nghiêu là người đứng đầu tà phái, nhưng mẫu thân hắn và Thần Y tộc lại có quan hệ rất sâu xa.
Bởi vậy trước đó khi chưa sáng lập Ma Vực, hắn có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Thần Y tộc. Lão tổ tông Bạch gia rất thích hắn. Năm đó khi hắn bị gieo cổ độc, lão tổ tông Bạch gia còn phí rất nhiều tinh lực với hắn.
Tuy nhiên, sau khi hắn trở thành chủ nhân Ma Vực, Thần Y tộc lòng mang thiên hạ chữa thương cứu chết không thể tiếp thu, vì thế đã chặt đứt quan hệ. Nhưng, cuối cùng hắn vẫn lừa được thiếu chủ Thần Y tộc ra, khiến những người đó âm thầm mắng hắn trăm ngàn lần.
Nghe Lâu Quân Nghiêu nói muốn đi tới Thần Y tộc, Bạch Chi Ngạn sửng sốt một chút.
Từ sau khi Quân Nghiêu tiếp nhận Ma Vực, lão nhân đã không cho phép bọn họ gặp nhau. Lâu Quân Nghiêu trăm năm qua cũng chưa từng đặt chân tới địa bàn Thần Y tộc, lúc này lại muốn đi cùng vì muốn hắn quay về đất tổ!
Từ sau khi trúng độc, Lâu Quân Nghiêu rất nhiều năm qua không trở về mảnh đất này, khiến rất nhiều người đều cho rằng chủ nhân Ma Vực đã ngã xuống. Tuy nhiên, khoảnh khắc hắn quay trở lại, đó chính là cảm giác oanh động toàn bộ Vân Trung Thiên.
Những đệ tử Ma Vực phân tán từ các góc của Vân Trung Thiên, trong nháy mắt Vương của bọn họ trở về, lập tức có cảm giác được linh hồn kia triệu hoán, lần lượt tràn về một chỗ.
Đó là một cảnh tượng tráng lệ hùng vĩ.
Bọn họ sợ đầu sợ đuôi sống tạm bợ đến nay, cuối cùng cũng không phụ lòng người. Vương của bọn họ vô cùng cường đại đã quay trở lại, rốt cuộc không ai còn dám bắt nạt bọn họ nữa!
Ven đường nhìn thấy người của công hội thợ săn, toàn bộ đều bị chém giết không lưu một người.
Những người này giống như vừa được ăn linh đan linh dược nào đó, lập tức không ngừng nâng cao tu vi một chút, cuối cùng công hội thợ săn lần lượt bị dọa chạy. Một vài cứ điểm của công hội thợ săn đều bị tiêu diệt, trốn tránh ở trong hang ổ của mình.
Mẹ nó, người Ma Vực đã hoàn toàn điên loạn!
Thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào, đại bản doanh Ma Vực vẫn vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ những hắc y nhân phấn kích không ngăn được sự kích động, tất cả đều được coi như khá hài hòa.
"Đáng chết, sao vẫn còn chưa tỉnh!" Trên khuôn mặt đầy mê hoặc của Mị Cơ không còn nụ cười trêu chọc của ngày xưa, chỉ còn lại đau lòng và phẫn nộ, "Công hội thợ săn đáng chết, một ngày nào đó lão nương sẽ dọn tổ bọn chúng!"
Một nam nhân cao lớn đang nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú xuất trần, hai mắt nhắm chặt, cánh môi tái nhợt, thoạt nhìn không còn có sinh khí.
Mị Cơ chưa từng nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn như thế, tức giận xoay người ra ngoài.
"Này, ngươi làm gì đi chứ?" Bạch Chi Ngạn lanh tay lẹ mắt giữ chặt nàng, "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, thân thể hắn đặc biệt, khôi phục hơi chậm. Hơn nữa, khả năng miễn dịch của hắn khá yếu, còn bị hạ nhiều loại độc kỳ quái như vậy......"
"Tên khốn đáng chết!" Mị Cơ đánh một quyền vào trên vách tường, lưu lại một cái lỗ thật sâu.
Bạch Chi Ngạn sửng sốt, nuốt nước miếng trước động tác hung ác đột ngột của nàng.
Nữ nhân táo bạo này, khi nào có thể dịu dàng một chút?
Thật là lãng phí một làn da tốt như thế.
Tên khốn đáng chết trong miệng nàng, đúng là lão đại công hội thợ săn, Gia Cát Hùng.
Người nọ cũng là một cao thủ y đạo, nhưng hắn ta tinh thông độc thuật hơn. Trước đây, hắn ta thật sự không được coi trọng ở Ma Vực, bởi vì hắn ta là người thích lấy công, ích kỷ, tâm địa vô cùng âm độc.
Nếu có người đắc tội với hắn ta, hắn ta sẽ tra tấn người kia bằng thuốc độc nhất, khiến người kia muốn sống không được muốn chết không xong, nhận hết muôn vàn tra tấn mà chết.
Ngay cả người Ma Vực cũng không thoát khỏi những âm mưu quỷ quyệt của hắn ta.
Bởi vậy, căn bản không có người nào nguyện ý giao tiếp với hắn ta, ai biết một ngày nào đó sẽ bị hắn ta hạ kỳ độc, chết như thế nào cũng không biết được.
Ngay cả Băng Hỏa Âm Dương Cổ trong cơ thể Lâu Quân Nghiêu cũng không thoát khỏi liên quan tới hắn ta.
Gia Cát Hùng và bọn họ, đúng thật là có thù hận rất sâu.
Nhưng trước mắt......
Bạch Chi Ngạn vỗ vỗ bả vai Mị Cơ, an ủi nói, "Ngươi yên tâm đi, Tiểu Quái Vật luôn luôn nghịch thiên, lúc này nhất định cũng sẽ không sao."
Mị Cơ hung hăng mắt trừng liếc hắn một cái, "Lang băm, đừng lấy cớ vì ngươi học nghệ không tinh. Có phải quân thượng cũng trúng phải ám toán của tên khốn kia không? Kết quả thế nào?"
Bạch Chi Ngạn có chút xấu hổ, sau đó ho nhẹ hai tiếng, "Ta đúng thật...... Ân, học nghệ không tinh. Nhưng quân thượng đã hoàn toàn bình phục. Hơn nữa......"
Giọng nói bất ngờ im bặt, Bạch Chi Ngạn đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, từ trong ống tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ xinh tinh tế, sau đó hắn mở nắp ra. Hai viên thuốc màu đỏ và xanh lá cây tròn đẹp rực rỡ với ánh sáng lấp lánh.
"Màu đỏ chính là giải độc đan, có thể giải các loại độc."
Bạch Chi Ngạn lấy một viên thuốc màu đỏ ra, lẩm bẩm nói, "Ta không biết...... đây có phải là độc thông thường hay không......"
Sau đó, hắn nhét viên thuốc vào trong miệng của người trên giường.
Đan dược vào miệng là tan, cực dễ hấp thu.
Mị Cơ còn chưa kịp hỏi hắn cho Tiểu Quái Vật ăn gì, sau đó đã thấy khuôn mặt nam tử tái nhợt không có chút máu, đột nhiên trở nên hồng hào hơn.
Nàng trừng lớn mắt. Điều này... điều này điều này không phải là khoảnh khắc phát sáng cuối cùng đấy chứ!?
"Bạch Chi Ngạn, tên hỗn đản nhà ngươi cho Tiểu Quái Vật ăn cái gì vậy? Ngươi muốn hại chết hắn sao!" Mị Cơ túm lấy cổ áo của Bạch Chi Ngạn, muốn liều mạng với hắn, mắt đều đỏ hoe.
Tóm lại, nàng căn bản không suy nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn.
"Ngươi ồn gì vậy." Một giọng nói cực nhẹ truyền tới, gián đoạn hai người đang sắp muốn đánh nhau.
Bạch Chi Ngạn mang vẻ mặt khiếp sợ, sao lại có hiệu quả nhanh như vậy?
Độc thuật của Gia Cát Hùng ngay cả hắn cũng bó tay không có biện pháp, một viên giải độc đan của thiếu nữ kia đã hóa giải rồi sao?!
Quá đả kích người!!
Mị Cơ lại mang theo vẻ mặt vui sướng nhìn nam nhân trên giường. Một thân quần áo trắng như tuyết, biểu tình lười biếng, một đôi con ngươi trong suốt như pha lê lấp lánh, cực kỳ kinh diễm mê hoặc. Sự tuấn tú trên khuôn mặt hắn có thêm một chút mê hoặc vốn là bởi vì đôi con ngươi vô cùng mỹ lệ này.bg-ssp-{height:px}
"Tiểu hỗn đản nhà ngươi, hù chết lão nương." Mị Cơ khóc lóc vui sướng, nhào tới ôm chặt lấy hắn, giống như muốn khảm vào tận xương cốt.
Nam tử nhíu nhíu mày, dường như bị nàng ôm mạnh quá nên không thoải mái, giãy giụa một chút, "Nữ nhân điên, ngươi buông ta ra...... ưm......"
Đôi mắt hồng ngọc bởi vì kinh ngạc đột nhiên trừng lớn, còn có một chút bất đắc dĩ.
Trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy mê hoặc kia gần như vậy, thậm chí, còn có thứ gì đó mềm mại dán trên cánh môi có chút khô khan của hắn.
"Mị Cơ, ngươi......"
Nháy mắt hắn mở miệng như thế, cái lưỡi linh hoạt của nữ nhân cũng đã xâm nhập vào trong, hung hăng đoạt lấy hắn. Nam tử bị dọa sợ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt giật mình giống như nai con, cứ mặc kệ nữ nhân tiếp tục điên cuồng hôn hắn như thế, khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ.
Bạch Chi Ngạn như người tỉnh mộng, hắn không phải là người hay sao?
Hành động như vậy trước mặt hắn thật sự thích hợp hay sao??
Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, tức giận đi ra ngoài.
Xem thường hắn không có nữ nhân phải không! Quả thực đáng giận!!
...........
Toàn bộ chủ điện Ma Vực đều cùng sắc điệu lạnh lẽo bá đạo hắc ám, toát ra uy áp nhiếp người. Hai bức tượng quái thú bộ mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt sinh động như thật, trấn thủ Ma Vực đứng vững sừng sững trăm năm.
Nghe nói đây là cộng sinh thú thượng cổ của một vị đại thần. Sau khi vị đại thần kia ngã xuống, hai mãnh thú này cũng theo chủ nhân rời đi. Nhưng, mặc dù chúng nó thân chết hồn diệt, uy áp cường đại vẫn còn tồn tại.
Đây cũng là lý do vì sao mấy năm nay, mặc dù người Ma Vực bị đuổi giết hãm hại, nhưng không có người nào dám động chạm tới vùng đất Ma Vực.
Giờ phút này, có một nam nhân lười nhác đang ngồi dựa trên ghế, một thân cẩm y màu tím hoa mỹ tôn quý, tay thon chống cằm, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Quân thượng, điện chủ Diệu Nguyệt Thần Điện sai người đưa thiệp mời tới, ba ngày sau sẽ ăn mừng quân thượng trở về ở Thần Điện của Vân Trung Thiên, quân thượng muốn dự tiệc hay không?"
Một hắc y nam tử đi vào từ bên ngoài điện, quỳ một gối xuống đất, trên tay cầm một tấm thiệp màu tím nhạt giơ cao quá đỉnh đầu.
Nam nhân có hàng mi dài búng nhẹ, sau đó cặp mắt tím thần bí tôn quý chậm rãi nửa mở, khiến cho nhân tâm giật mình.
Những người Ma Vực, ngoại trừ Tiểu Quái Vật sinh ra đã có sẵn đôi mắt đỏ rực như lửa, có thể trực tiếp đối diện với Lâu Quân Nghiêu mà không bị mê hoặc, rất hiếm người có thể thoát khỏi đôi ma nhãn mắt tím của hắn.
Hắc y nam tử phía dưới vô tình nhìn thoáng qua, cảm thấy một áp lực khủng khiếp khiến máu dâng lên, khiến hắn sợ hãi quay mặt đi.
Nam nhân thờ ơ liếc mắt nhìn thiệp mời kia một cái, "Không có thiện chí. Bỏ đi."
"Vâng." Hắc y nam tử cung kính đáp lại, sau đó xoay người đi ra, vừa lúc đối mặt với Bạch Chi Ngạn đang đi vào cửa.
Bạch Chi Ngạn vừa nhìn thấy thiệp mời kia liền biết là ai đưa tới, nhìn nam nhân có vẻ chán ghét, nhướng mày trêu ghẹo nói, "Như thế nào? Mỹ nhân mời, ngươi dám từ chối, chỉ sợ không tốt lắm đâu!"
"Hay là ngươi đi thay ta?" Lâu Quân Nghiêu cong môi, biểu tình nguy hiểm.
"Đừng đừng đừng, nói giỡn. Ta vô phúc tiêu thụ, nhân gia chướng mắt ta." Bạch Chi Ngạn liên tục xua tay nói. Người sau khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái.
Bạch Chi Ngạn đã quen với chuyện bị coi thường, vì thế không thèm để ý. Hắn đi qua đi ngồi ở trên ghế một bên, lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ống tay áo, sau đó ném cho Lâu Quân Nghiêu, "Thứ tốt, ngươi nên giữ."
Lâu Quân Nghiêu chộp cái hộp vào trong tay mới nhìn thấy đó là thứ gì. Đó là lúc gần đi Khanh Vũ đã để lại cho bọn họ.
"Hỗn đản Gia Cát Hùng kia luôn lấy độc thuật làm niềm tự hào, không ngờ rằng không thắng nổi một viên giải độc đan, Tiểu Quái Vật ăn vào lập tức liền có hiệu quả." Trong giọng nói của Bạch Chi Ngạn dường như có chút cảm khái, sau đó mắt hoa đào hẹp dài sáng lên, "Quân Nghiêu, tiểu nha đầu kia là bảo bối, ngươi có muốn mang nàng về Ma Vực hay không?"
Lâu Quân Nghiêu híp mắt tím lại, giọng nói âm trầm, "Cần ngươi phải nói?"
"Thì ra ngươi sớm đã có ý định này, quả nhiên đa mưu túc trí." Bạch Chi Ngạn chậc lưỡi nói, "Sao ta lại quên lúc trước ngươi âm hiểm cỡ nào, lừa gạt ta tới đây......"
Lâu Quân Nghiêu có thể nói hoàn toàn hiểu biết Bạch Chi Ngạn, vừa thấy tư thế này liền biết hắn lại muốn bắt đầu lải nhải, vì thế lặng yên mở miệng ngắt lời, "Ngươi đã quay về Y tộc hay chưa?"
Bạch Chi Ngạn trừng lớn mắt, "Ngươi đang giỡn sao? Nếu ta quay về không phải lão tổ tông sẽ đánh gãy chân ta sao. Năm đó ngươi và ta đã chọc giận bọn họ không nhẹ, còn nói lời cay độc như thế."
Lâu Quân Nghiêu tự biết đuối lý, che miệng ho nhẹ một tiếng, "Ngươi chung quy vẫn là thiếu chủ Thần Y tộc, mấy lão già kia sẽ không đánh ngươi, yên tâm đi."
Bạch Chi Ngạn nghe vậy càng tức, khi đang muốn bão nổi, Lâu Quân Nghiêu đã đứng lên từ phía trên, "Ta quay về cùng ngươi, vừa lúc để bọn họ nhìn xem tình trạng thân thể của ta như thế nào."
Mặc dù Quân Nghiêu là người đứng đầu tà phái, nhưng mẫu thân hắn và Thần Y tộc lại có quan hệ rất sâu xa.
Bởi vậy trước đó khi chưa sáng lập Ma Vực, hắn có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Thần Y tộc. Lão tổ tông Bạch gia rất thích hắn. Năm đó khi hắn bị gieo cổ độc, lão tổ tông Bạch gia còn phí rất nhiều tinh lực với hắn.
Tuy nhiên, sau khi hắn trở thành chủ nhân Ma Vực, Thần Y tộc lòng mang thiên hạ chữa thương cứu chết không thể tiếp thu, vì thế đã chặt đứt quan hệ. Nhưng, cuối cùng hắn vẫn lừa được thiếu chủ Thần Y tộc ra, khiến những người đó âm thầm mắng hắn trăm ngàn lần.
Nghe Lâu Quân Nghiêu nói muốn đi tới Thần Y tộc, Bạch Chi Ngạn sửng sốt một chút.
Từ sau khi Quân Nghiêu tiếp nhận Ma Vực, lão nhân đã không cho phép bọn họ gặp nhau. Lâu Quân Nghiêu trăm năm qua cũng chưa từng đặt chân tới địa bàn Thần Y tộc, lúc này lại muốn đi cùng vì muốn hắn quay về đất tổ!