Yên lặng, xung quanh yên tĩnh như tất cả đều chết rồi, Diệp Vân Sơ không nhớ rõ mình từ đại điện về lãnh uyển kiểu gì, nàng chỉ cảm thấy không chỉ có ánh mắt kinh ngạc, khinh thường của mọi người còn có ánh mắt kinh ngạc đến kinh hoàng của Đông Phương Ngưng cùng với vẻ mặt không giấu nổi tức giận của Thất ca. Đến cuối cùng, thứ duy nhất mà nghe được chính là tiếng cười độc ác như ma quỷ của Hạ Vệ Thần, tiếng cười đó giống như tiếng ma quỷ nơi âm ty, xuyên vào trong xương tủy nàng, ăn sâu vào linh hồn nàng.
Mà nàng lại ngây ngốc đứng trong đại điện, dung nhan xấu xí, giống như một con trâu đang đứng ở đó. Nàng quên nói chuyện, quên mất trốn tránh, quên hết tất cả, đau đớn ở tim thấu xương, giống như nỗi nhục năm đó mà Diệp Vân Tuyết “ban” cho nàng vậy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Vệ Thần:
-Người đâu, thân thể Vương phi khó chịu, đưa Vương phi trở về phòng!
Cứ như vậy, nàng bị kéo khỏi đại điện, cả sảnh đường đều rộ lên tiếng cười châm chọc và kinh thường, quanh quẩn trong tai nàng, chưa hề chấm dứt.
Vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao. Tối nay, lãnh uyển lỗ ra vẻ hoang vắng, thê lương đến lạ lùng. Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, dung nhan thanh nhã lạnh nhạt, đôi mắt đen phản chiếu mọi quang cảnh.
Ba năm từ biệt, nàng cuối cùng cũng được như ý nguyện là nhìn thấy chàng một lần nữa, nhưng tất cả đều cảnh còn người mất, nàng gần chàng trong gang tấc nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Nhìn đôi mắt đen tò mò ấy, lòng nàng đau quá, đau không chịu nổi.
Đông Phương Ngưng, cái tên này, nàng từng giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, hôm nay nàng lại gặp chàng trong tình cảnh này, chàng không nhận ra nàng, mà nàng cũng đã là người có chồng. Lời thề non hẹn biển không còn nữa, chỉ còn lại lạnh lẽo, cùng sầu tư phiền muộn.
-Vãn nhi, nắm tay ta, đi đến bách niên giai lão, đến khi chết.
Bên tai vang lên lời nói của chàng, tình sâu nghĩa nặng, lời nói đó như cắt vào lòng nàng. Trái tim giống như bị dùng dao đâm nát, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy đau khổ, bỗng nhiên khóe mắt nóng lên, đau đớn mơ hồ.
Bên môi nở nụ cười tự giễu, ngày hôm nay nàng còn có tư cách gì để yêu chàng? Nàng không còn là Diệp Vân Vãn của ba năm trước đây, thân thể đã bị vấy bẩn, bây giờ, khi nghĩ đến hắn cũng cảm thấy mình có lỗi, tự khinh thường chính mình.
Nàng còn suy nghĩ cái gì? Nàng còn đang hy vọng xa vời điều gì? Nàng không xứng với chàng, nàng không phải Diệp Vân Vãn băng thanh ngọc khiết ba năm về trước nữa. Kiếp này, nàng có nhiều oán hận, duy chỉ có một điều nàng cảm thấy trời cao hậu đãi nàng, chính là được biết chàng.
Đông Phương Ngưng, nàng chợt phát hiện, trừ tên gọi của chàng là Đông Phương Ngưng, nàng không biết thêm một điều gì về chàng cả. Cũng như chàng, ngoài mối tình thắm thiết của nàng và chàng, chàng chưa từng hỏi quá khứ của nàng, thậm chí không biết thân phận của nàng. Lúc trong thâm cung ba năm trước, sau khi biết tin nàng chết, chàng rời khỏi An Khánh, từ đó mất tin tức.
Gió lạnh thổi qua, không tiếng động trêu đùa sợi tóc của Diệp Vân Sơ, một giọt nước mắt thầm kín chảy xuống, bi thương không tả được tỏa ra từ lòng nàng mãnh liệt. Nàng đột nhiên rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn, thật thoải mái, khóc rống lên, bởi vì nàng không cách nào chấp nhận chuyện ruột gan mình đang đứt từng đoạn vì đau khổ.
Một tiếng động lạ vang lên cắt đứt trầm tư của Diệp Vân Sơ, nàng chỉ cảm thấy trên gương mặt đang mỉm cười của mình nhói đau, giống như bị thứ gì ném tới, định thần nhìn lại đã thấy một tờ giấy bị vo lại lặng yên nằm dưới chân nàng.
Yên lặng, xung quanh yên tĩnh như tất cả đều chết rồi, Diệp Vân Sơ không nhớ rõ mình từ đại điện về lãnh uyển kiểu gì, nàng chỉ cảm thấy không chỉ có ánh mắt kinh ngạc, khinh thường của mọi người còn có ánh mắt kinh ngạc đến kinh hoàng của Đông Phương Ngưng cùng với vẻ mặt không giấu nổi tức giận của Thất ca. Đến cuối cùng, thứ duy nhất mà nghe được chính là tiếng cười độc ác như ma quỷ của Hạ Vệ Thần, tiếng cười đó giống như tiếng ma quỷ nơi âm ty, xuyên vào trong xương tủy nàng, ăn sâu vào linh hồn nàng.
Mà nàng lại ngây ngốc đứng trong đại điện, dung nhan xấu xí, giống như một con trâu đang đứng ở đó. Nàng quên nói chuyện, quên mất trốn tránh, quên hết tất cả, đau đớn ở tim thấu xương, giống như nỗi nhục năm đó mà Diệp Vân Tuyết “ban” cho nàng vậy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Vệ Thần:
-Người đâu, thân thể Vương phi khó chịu, đưa Vương phi trở về phòng!
Cứ như vậy, nàng bị kéo khỏi đại điện, cả sảnh đường đều rộ lên tiếng cười châm chọc và kinh thường, quanh quẩn trong tai nàng, chưa hề chấm dứt.
Vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao. Tối nay, lãnh uyển lỗ ra vẻ hoang vắng, thê lương đến lạ lùng. Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, dung nhan thanh nhã lạnh nhạt, đôi mắt đen phản chiếu mọi quang cảnh.
Ba năm từ biệt, nàng cuối cùng cũng được như ý nguyện là nhìn thấy chàng một lần nữa, nhưng tất cả đều cảnh còn người mất, nàng gần chàng trong gang tấc nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Nhìn đôi mắt đen tò mò ấy, lòng nàng đau quá, đau không chịu nổi.
Đông Phương Ngưng, cái tên này, nàng từng giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, hôm nay nàng lại gặp chàng trong tình cảnh này, chàng không nhận ra nàng, mà nàng cũng đã là người có chồng. Lời thề non hẹn biển không còn nữa, chỉ còn lại lạnh lẽo, cùng sầu tư phiền muộn.
-Vãn nhi, nắm tay ta, đi đến bách niên giai lão, đến khi chết.
Bên tai vang lên lời nói của chàng, tình sâu nghĩa nặng, lời nói đó như cắt vào lòng nàng. Trái tim giống như bị dùng dao đâm nát, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy đau khổ, bỗng nhiên khóe mắt nóng lên, đau đớn mơ hồ.
Bên môi nở nụ cười tự giễu, ngày hôm nay nàng còn có tư cách gì để yêu chàng? Nàng không còn là Diệp Vân Vãn của ba năm trước đây, thân thể đã bị vấy bẩn, bây giờ, khi nghĩ đến hắn cũng cảm thấy mình có lỗi, tự khinh thường chính mình.
Nàng còn suy nghĩ cái gì? Nàng còn đang hy vọng xa vời điều gì? Nàng không xứng với chàng, nàng không phải Diệp Vân Vãn băng thanh ngọc khiết ba năm về trước nữa. Kiếp này, nàng có nhiều oán hận, duy chỉ có một điều nàng cảm thấy trời cao hậu đãi nàng, chính là được biết chàng.
Đông Phương Ngưng, nàng chợt phát hiện, trừ tên gọi của chàng là Đông Phương Ngưng, nàng không biết thêm một điều gì về chàng cả. Cũng như chàng, ngoài mối tình thắm thiết của nàng và chàng, chàng chưa từng hỏi quá khứ của nàng, thậm chí không biết thân phận của nàng. Lúc trong thâm cung ba năm trước, sau khi biết tin nàng chết, chàng rời khỏi An Khánh, từ đó mất tin tức.
Gió lạnh thổi qua, không tiếng động trêu đùa sợi tóc của Diệp Vân Sơ, một giọt nước mắt thầm kín chảy xuống, bi thương không tả được tỏa ra từ lòng nàng mãnh liệt. Nàng đột nhiên rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn, thật thoải mái, khóc rống lên, bởi vì nàng không cách nào chấp nhận chuyện ruột gan mình đang đứt từng đoạn vì đau khổ.
Một tiếng động lạ vang lên cắt đứt trầm tư của Diệp Vân Sơ, nàng chỉ cảm thấy trên gương mặt đang mỉm cười của mình nhói đau, giống như bị thứ gì ném tới, định thần nhìn lại đã thấy một tờ giấy bị vo lại lặng yên nằm dưới chân nàng.
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi - Chapter 21
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Yên lặng, xung quanh yên tĩnh như tất cả đều chết rồi, Diệp Vân Sơ không nhớ rõ mình từ đại điện về lãnh uyển kiểu gì, nàng chỉ cảm thấy không chỉ có ánh mắt kinh ngạc, khinh thường của mọi người còn có ánh mắt kinh ngạc đến kinh hoàng của Đông Phương Ngưng cùng với vẻ mặt không giấu nổi tức giận của Thất ca. Đến cuối cùng, thứ duy nhất mà nghe được chính là tiếng cười độc ác như ma quỷ của Hạ Vệ Thần, tiếng cười đó giống như tiếng ma quỷ nơi âm ty, xuyên vào trong xương tủy nàng, ăn sâu vào linh hồn nàng.
Mà nàng lại ngây ngốc đứng trong đại điện, dung nhan xấu xí, giống như một con trâu đang đứng ở đó. Nàng quên nói chuyện, quên mất trốn tránh, quên hết tất cả, đau đớn ở tim thấu xương, giống như nỗi nhục năm đó mà Diệp Vân Tuyết “ban” cho nàng vậy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Vệ Thần:
-Người đâu, thân thể Vương phi khó chịu, đưa Vương phi trở về phòng!
Cứ như vậy, nàng bị kéo khỏi đại điện, cả sảnh đường đều rộ lên tiếng cười châm chọc và kinh thường, quanh quẩn trong tai nàng, chưa hề chấm dứt.
Vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao. Tối nay, lãnh uyển lỗ ra vẻ hoang vắng, thê lương đến lạ lùng. Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, dung nhan thanh nhã lạnh nhạt, đôi mắt đen phản chiếu mọi quang cảnh.
Ba năm từ biệt, nàng cuối cùng cũng được như ý nguyện là nhìn thấy chàng một lần nữa, nhưng tất cả đều cảnh còn người mất, nàng gần chàng trong gang tấc nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Nhìn đôi mắt đen tò mò ấy, lòng nàng đau quá, đau không chịu nổi.
Đông Phương Ngưng, cái tên này, nàng từng giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, hôm nay nàng lại gặp chàng trong tình cảnh này, chàng không nhận ra nàng, mà nàng cũng đã là người có chồng. Lời thề non hẹn biển không còn nữa, chỉ còn lại lạnh lẽo, cùng sầu tư phiền muộn.
-Vãn nhi, nắm tay ta, đi đến bách niên giai lão, đến khi chết.
Bên tai vang lên lời nói của chàng, tình sâu nghĩa nặng, lời nói đó như cắt vào lòng nàng. Trái tim giống như bị dùng dao đâm nát, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy đau khổ, bỗng nhiên khóe mắt nóng lên, đau đớn mơ hồ.
Bên môi nở nụ cười tự giễu, ngày hôm nay nàng còn có tư cách gì để yêu chàng? Nàng không còn là Diệp Vân Vãn của ba năm trước đây, thân thể đã bị vấy bẩn, bây giờ, khi nghĩ đến hắn cũng cảm thấy mình có lỗi, tự khinh thường chính mình.
Nàng còn suy nghĩ cái gì? Nàng còn đang hy vọng xa vời điều gì? Nàng không xứng với chàng, nàng không phải Diệp Vân Vãn băng thanh ngọc khiết ba năm về trước nữa. Kiếp này, nàng có nhiều oán hận, duy chỉ có một điều nàng cảm thấy trời cao hậu đãi nàng, chính là được biết chàng.
Đông Phương Ngưng, nàng chợt phát hiện, trừ tên gọi của chàng là Đông Phương Ngưng, nàng không biết thêm một điều gì về chàng cả. Cũng như chàng, ngoài mối tình thắm thiết của nàng và chàng, chàng chưa từng hỏi quá khứ của nàng, thậm chí không biết thân phận của nàng. Lúc trong thâm cung ba năm trước, sau khi biết tin nàng chết, chàng rời khỏi An Khánh, từ đó mất tin tức.
Gió lạnh thổi qua, không tiếng động trêu đùa sợi tóc của Diệp Vân Sơ, một giọt nước mắt thầm kín chảy xuống, bi thương không tả được tỏa ra từ lòng nàng mãnh liệt. Nàng đột nhiên rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn, thật thoải mái, khóc rống lên, bởi vì nàng không cách nào chấp nhận chuyện ruột gan mình đang đứt từng đoạn vì đau khổ.
Một tiếng động lạ vang lên cắt đứt trầm tư của Diệp Vân Sơ, nàng chỉ cảm thấy trên gương mặt đang mỉm cười của mình nhói đau, giống như bị thứ gì ném tới, định thần nhìn lại đã thấy một tờ giấy bị vo lại lặng yên nằm dưới chân nàng.