Đối mắt với ánh mắt không hề che giấu – trắng trợn, quyến rũ – hấp dẫn đó, Diệp Vân Sơ cảm thấy như có vô số con kiến đang bò khắp người, cảm giác cực kỳ không thoải mái. Vì ánh mắt không hề che đậy, tràn ngập tham vọng chiếm giữ làm nàng nhớ tới tên ác ôn đêm đó, dục niệm nang ngược làm nàng sởn cả gai ốc, cả người run run.
Diệp Vân Sơ nắm chặt tay lại, bất tri bất giác lòng bàn tay đã đầy mồ hôi. Ánh mắt của Hạ Vệ Lam làm nàng sợ hãi, theo bản năng nàng quay sang phía Hạ Vệ Thần, nhưng vẻ mặt của Hạ Vệ Thần lại làm lòng nàng rét run, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo ngấm sâu vào xương.
Khóe môi Hạ Vệ Thần mỉm cười, thoạt nhìn thì ôn hòa,vô hại, nhưng ánh mắt của hắn lại giống một thanh kiếm sắc có thể đâm toạc trái tim của nàng. Ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nhìn nàng trực tiếp, giống như nàng là tội nhân thiên cổ tội ác tày trời, thân phạm vào tội chết, không thể tha thứ.
Ánh mắt của Hạ Vệ Thần với nàng như vậy cũng không xa lạ, mỗi lần hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hắn đều có ánh mắt lạnh lùng, u ám, giống như tối qua, hắn tàn bạo muốn nàng chết đuối.
Giống như đã nhận ra đáy mắt Diệp Vân Sơ ẩn sâu sợ hãi, thảm hại, Hạ Vệ Thần bỗng cười một cách ma quái, kề sát vành tay nàng, nhìn như vợ chồng khăng khít, tình sâu nghĩa nặng, nhưng lại nói ra những lời làm đáy lòng kẻ khác ớn lạnh, thậm chí cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
-Liếc mắt đưa tình với Hoàng đệ của Bổn Vương, chẳng lẽ tiện nhân như ngươi lại không chịu được cô đơn lạnh lẽo đến vậy sao?
Người Diệp Vân Sơ hơi hơi cứng đờ, nháy mắt nổi giận hiện lên trong đôi mắt trong như nước, hai tay dùng sức nắm chặt cái khăn thêu trong tay.
Tính cả lần trước, nàng và Hạ Vệ Lam gặp mặt không quá lần thứ hai. Hơn nữa Hạ Vệ Lam vô lễ nhìn thẳng nàng, căn bản là nàng không tránh được. Hạ Vệ Thần nói như vậy rõ ràng là cố ý nhục mạ nàng, nam nhân đáng ghê tởm này chính là không muốn cho nàng được sống yên thân, nhưng nàng không biết tối nay hắn sẽ hành hạ nàng như thế nào? Bêu xấu nàng trước mặt mọi người, hay là giật khăn che mặt của nàng, để cho người ta cười nhạo nàng? Chỉ hy vọng hắn không nên chọn lựa chọn sau, nếu không người lúng túng, sẽ chính là hắn!
Thấy Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Sơ thân mật, trong mắt Hạ Vệ Lam hiện lên lạnh lùng khó hiểu, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, cười một cách miễn cưỡng, nói:
-Nhị hoàng huynh và Nhị hoàng tẩu thật đúng là đằm thắm. Thần đệ nghe nói, Nhị hoàng tẩu là An Khánh đệ nhất mỹ nhân, hôm nay muốn mở rộng tầm mắt, cũng không nghĩ Nhị hoàng tẩu lại lấy khăn che mặt, thần đệ thực sự cảm thấy rất tiếc nuối.
Lúc Hạ Vệ Lam nói chuyện, đôi mắt cũng không rời khỏi Diệp Vân Sơ, vẫn nhìn trực tiếp, nhìn nàng đầy trắng trợn, thậm chí ngay cả lời nói vô cùng vô lễ làm Diệp Vân Sơ cảm thấy rất phản cảm.
Nghe xong lời nói của Hạ Vệ Lam, Hạ Vệ Thần cũng không quan tâm, thậm chí không hề có ý trách tội Hạ Vệ lam, chỉ thấy hắn cười khẽ, một tay ôm Diệp Vân Sơ vào trong lòng, thản nhiên nói:
-Tam hoàng đệ, Vương phi chính là người thương của Bổn Vương, trừ Bổn Vương ra, Bổn Vương tuyệt đối không cho phép nam nhân nào được nhìn dung mạo của Vương phi.
Nhưng lời này của hắn vô cùng ngang ngược, nhưng cũng rất tình sâu nghĩa nặng. Đặc biệt là ánh mắt chăm chú kia, hoàn toàn không thể nghĩ hắn nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo.
Vẻ mặt bên ngoài của Diệp Vân Sơ bất động, mỉm cười phối hợp diễn trò với Hạ Vệ Thần, nhưng trong lòng lại cười đầy châm biếm.
Nếu như nàng không biết Hạ Vệ Thần, nhất định sẽ bị hắn lừa. Vừa mới gả đến Đông Ly có mấy ngày, tuy nàng tiếp xúc với Hạ Vệ Thần không nhiều nhưng đã sớm thấy rõ hắn là loại người thế nào. Trong lòng rõ ràng là căm ghét nàng, hận nàng không thể chết, nay lại diễn trò như thế trước mắt Hạ Vệ Lam, tất nhiên cũng là vì có nguyên nhân. Thoạt nhìn, có lẽ hắn và Hạ Vệ Lam cũng không giống như lời người ta, huynh đệ tình thâm.
Đối mắt với ánh mắt không hề che giấu – trắng trợn, quyến rũ – hấp dẫn đó, Diệp Vân Sơ cảm thấy như có vô số con kiến đang bò khắp người, cảm giác cực kỳ không thoải mái. Vì ánh mắt không hề che đậy, tràn ngập tham vọng chiếm giữ làm nàng nhớ tới tên ác ôn đêm đó, dục niệm nang ngược làm nàng sởn cả gai ốc, cả người run run.
Diệp Vân Sơ nắm chặt tay lại, bất tri bất giác lòng bàn tay đã đầy mồ hôi. Ánh mắt của Hạ Vệ Lam làm nàng sợ hãi, theo bản năng nàng quay sang phía Hạ Vệ Thần, nhưng vẻ mặt của Hạ Vệ Thần lại làm lòng nàng rét run, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo ngấm sâu vào xương.
Khóe môi Hạ Vệ Thần mỉm cười, thoạt nhìn thì ôn hòa,vô hại, nhưng ánh mắt của hắn lại giống một thanh kiếm sắc có thể đâm toạc trái tim của nàng. Ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nhìn nàng trực tiếp, giống như nàng là tội nhân thiên cổ tội ác tày trời, thân phạm vào tội chết, không thể tha thứ.
Ánh mắt của Hạ Vệ Thần với nàng như vậy cũng không xa lạ, mỗi lần hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hắn đều có ánh mắt lạnh lùng, u ám, giống như tối qua, hắn tàn bạo muốn nàng chết đuối.
Giống như đã nhận ra đáy mắt Diệp Vân Sơ ẩn sâu sợ hãi, thảm hại, Hạ Vệ Thần bỗng cười một cách ma quái, kề sát vành tay nàng, nhìn như vợ chồng khăng khít, tình sâu nghĩa nặng, nhưng lại nói ra những lời làm đáy lòng kẻ khác ớn lạnh, thậm chí cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
-Liếc mắt đưa tình với Hoàng đệ của Bổn Vương, chẳng lẽ tiện nhân như ngươi lại không chịu được cô đơn lạnh lẽo đến vậy sao?
Người Diệp Vân Sơ hơi hơi cứng đờ, nháy mắt nổi giận hiện lên trong đôi mắt trong như nước, hai tay dùng sức nắm chặt cái khăn thêu trong tay.
Tính cả lần trước, nàng và Hạ Vệ Lam gặp mặt không quá lần thứ hai. Hơn nữa Hạ Vệ Lam vô lễ nhìn thẳng nàng, căn bản là nàng không tránh được. Hạ Vệ Thần nói như vậy rõ ràng là cố ý nhục mạ nàng, nam nhân đáng ghê tởm này chính là không muốn cho nàng được sống yên thân, nhưng nàng không biết tối nay hắn sẽ hành hạ nàng như thế nào? Bêu xấu nàng trước mặt mọi người, hay là giật khăn che mặt của nàng, để cho người ta cười nhạo nàng? Chỉ hy vọng hắn không nên chọn lựa chọn sau, nếu không người lúng túng, sẽ chính là hắn!
Thấy Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Sơ thân mật, trong mắt Hạ Vệ Lam hiện lên lạnh lùng khó hiểu, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, cười một cách miễn cưỡng, nói:
-Nhị hoàng huynh và Nhị hoàng tẩu thật đúng là đằm thắm. Thần đệ nghe nói, Nhị hoàng tẩu là An Khánh đệ nhất mỹ nhân, hôm nay muốn mở rộng tầm mắt, cũng không nghĩ Nhị hoàng tẩu lại lấy khăn che mặt, thần đệ thực sự cảm thấy rất tiếc nuối.
Lúc Hạ Vệ Lam nói chuyện, đôi mắt cũng không rời khỏi Diệp Vân Sơ, vẫn nhìn trực tiếp, nhìn nàng đầy trắng trợn, thậm chí ngay cả lời nói vô cùng vô lễ làm Diệp Vân Sơ cảm thấy rất phản cảm.
Nghe xong lời nói của Hạ Vệ Lam, Hạ Vệ Thần cũng không quan tâm, thậm chí không hề có ý trách tội Hạ Vệ lam, chỉ thấy hắn cười khẽ, một tay ôm Diệp Vân Sơ vào trong lòng, thản nhiên nói:
-Tam hoàng đệ, Vương phi chính là người thương của Bổn Vương, trừ Bổn Vương ra, Bổn Vương tuyệt đối không cho phép nam nhân nào được nhìn dung mạo của Vương phi.
Nhưng lời này của hắn vô cùng ngang ngược, nhưng cũng rất tình sâu nghĩa nặng. Đặc biệt là ánh mắt chăm chú kia, hoàn toàn không thể nghĩ hắn nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo.
Vẻ mặt bên ngoài của Diệp Vân Sơ bất động, mỉm cười phối hợp diễn trò với Hạ Vệ Thần, nhưng trong lòng lại cười đầy châm biếm.
Nếu như nàng không biết Hạ Vệ Thần, nhất định sẽ bị hắn lừa. Vừa mới gả đến Đông Ly có mấy ngày, tuy nàng tiếp xúc với Hạ Vệ Thần không nhiều nhưng đã sớm thấy rõ hắn là loại người thế nào. Trong lòng rõ ràng là căm ghét nàng, hận nàng không thể chết, nay lại diễn trò như thế trước mắt Hạ Vệ Lam, tất nhiên cũng là vì có nguyên nhân. Thoạt nhìn, có lẽ hắn và Hạ Vệ Lam cũng không giống như lời người ta, huynh đệ tình thâm.
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi - Chapter 47
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đối mắt với ánh mắt không hề che giấu – trắng trợn, quyến rũ – hấp dẫn đó, Diệp Vân Sơ cảm thấy như có vô số con kiến đang bò khắp người, cảm giác cực kỳ không thoải mái. Vì ánh mắt không hề che đậy, tràn ngập tham vọng chiếm giữ làm nàng nhớ tới tên ác ôn đêm đó, dục niệm nang ngược làm nàng sởn cả gai ốc, cả người run run.
Diệp Vân Sơ nắm chặt tay lại, bất tri bất giác lòng bàn tay đã đầy mồ hôi. Ánh mắt của Hạ Vệ Lam làm nàng sợ hãi, theo bản năng nàng quay sang phía Hạ Vệ Thần, nhưng vẻ mặt của Hạ Vệ Thần lại làm lòng nàng rét run, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo ngấm sâu vào xương.
Khóe môi Hạ Vệ Thần mỉm cười, thoạt nhìn thì ôn hòa,vô hại, nhưng ánh mắt của hắn lại giống một thanh kiếm sắc có thể đâm toạc trái tim của nàng. Ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nhìn nàng trực tiếp, giống như nàng là tội nhân thiên cổ tội ác tày trời, thân phạm vào tội chết, không thể tha thứ.
Ánh mắt của Hạ Vệ Thần với nàng như vậy cũng không xa lạ, mỗi lần hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hắn đều có ánh mắt lạnh lùng, u ám, giống như tối qua, hắn tàn bạo muốn nàng chết đuối.
Giống như đã nhận ra đáy mắt Diệp Vân Sơ ẩn sâu sợ hãi, thảm hại, Hạ Vệ Thần bỗng cười một cách ma quái, kề sát vành tay nàng, nhìn như vợ chồng khăng khít, tình sâu nghĩa nặng, nhưng lại nói ra những lời làm đáy lòng kẻ khác ớn lạnh, thậm chí cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
-Liếc mắt đưa tình với Hoàng đệ của Bổn Vương, chẳng lẽ tiện nhân như ngươi lại không chịu được cô đơn lạnh lẽo đến vậy sao?
Người Diệp Vân Sơ hơi hơi cứng đờ, nháy mắt nổi giận hiện lên trong đôi mắt trong như nước, hai tay dùng sức nắm chặt cái khăn thêu trong tay.
Tính cả lần trước, nàng và Hạ Vệ Lam gặp mặt không quá lần thứ hai. Hơn nữa Hạ Vệ Lam vô lễ nhìn thẳng nàng, căn bản là nàng không tránh được. Hạ Vệ Thần nói như vậy rõ ràng là cố ý nhục mạ nàng, nam nhân đáng ghê tởm này chính là không muốn cho nàng được sống yên thân, nhưng nàng không biết tối nay hắn sẽ hành hạ nàng như thế nào? Bêu xấu nàng trước mặt mọi người, hay là giật khăn che mặt của nàng, để cho người ta cười nhạo nàng? Chỉ hy vọng hắn không nên chọn lựa chọn sau, nếu không người lúng túng, sẽ chính là hắn!
Thấy Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Sơ thân mật, trong mắt Hạ Vệ Lam hiện lên lạnh lùng khó hiểu, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, cười một cách miễn cưỡng, nói:
-Nhị hoàng huynh và Nhị hoàng tẩu thật đúng là đằm thắm. Thần đệ nghe nói, Nhị hoàng tẩu là An Khánh đệ nhất mỹ nhân, hôm nay muốn mở rộng tầm mắt, cũng không nghĩ Nhị hoàng tẩu lại lấy khăn che mặt, thần đệ thực sự cảm thấy rất tiếc nuối.
Lúc Hạ Vệ Lam nói chuyện, đôi mắt cũng không rời khỏi Diệp Vân Sơ, vẫn nhìn trực tiếp, nhìn nàng đầy trắng trợn, thậm chí ngay cả lời nói vô cùng vô lễ làm Diệp Vân Sơ cảm thấy rất phản cảm.
Nghe xong lời nói của Hạ Vệ Lam, Hạ Vệ Thần cũng không quan tâm, thậm chí không hề có ý trách tội Hạ Vệ lam, chỉ thấy hắn cười khẽ, một tay ôm Diệp Vân Sơ vào trong lòng, thản nhiên nói:
-Tam hoàng đệ, Vương phi chính là người thương của Bổn Vương, trừ Bổn Vương ra, Bổn Vương tuyệt đối không cho phép nam nhân nào được nhìn dung mạo của Vương phi.
Nhưng lời này của hắn vô cùng ngang ngược, nhưng cũng rất tình sâu nghĩa nặng. Đặc biệt là ánh mắt chăm chú kia, hoàn toàn không thể nghĩ hắn nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo.
Vẻ mặt bên ngoài của Diệp Vân Sơ bất động, mỉm cười phối hợp diễn trò với Hạ Vệ Thần, nhưng trong lòng lại cười đầy châm biếm.
Nếu như nàng không biết Hạ Vệ Thần, nhất định sẽ bị hắn lừa. Vừa mới gả đến Đông Ly có mấy ngày, tuy nàng tiếp xúc với Hạ Vệ Thần không nhiều nhưng đã sớm thấy rõ hắn là loại người thế nào. Trong lòng rõ ràng là căm ghét nàng, hận nàng không thể chết, nay lại diễn trò như thế trước mắt Hạ Vệ Lam, tất nhiên cũng là vì có nguyên nhân. Thoạt nhìn, có lẽ hắn và Hạ Vệ Lam cũng không giống như lời người ta, huynh đệ tình thâm.