Hắn trơ mắt nhìn Hạ Vệ Thần đoạt đi trong sạch của nàng, hận thù trong lòng lộ rõ ra ánh mắt, không hề che giấu, lại càng hận và không cam lòng.
Vốn tưởng rằng sau lần đó hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nàng, nhưng hắn không ngờ tới mình lại gặp nàng trong phủ điện của Hạ Vệ Thần, nàng dĩ nhiên lại là vị Vương phi lấy nhầm của Hạ Vệ Thần.
Gặp nhau lần nữa, lại nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp ấy, lúc này đây hắn tự nhỉ mình sẽ không buông tay. Cho dù hắn biết thân nàng cũng không còn trong sạch, nhưng hắn không ngại, hắn muốn là lòng của nàng, hắn muốn nàng yêu thương hắn, muốn Hạ Vệ Thần sau khi biết được chân tướng phải vô cùng đau khổ!
Diệp Vân Sơ, nàng, chỉ có thể là của hắn, là của Hạ Vệ Lam hắn! Hạ Vệ Thần đoạt đi thứ của hắn, lúc này đây hắn muốn đoạt lại lòng nàng, làm cho Hạ Vệ Thần hối hận không kịp!
Hắn ôm lấy nàng, dừng mắt ở trước đôi lông mày nhíu chặt của nàng, nhẹ giọng nói:
-Bổn Vương đã từng nói, nàng là của Bổn Vương, nàng, nhất định sẽ yêu Bổn Vương! Lúc này Bổn Vương sẽ không buông tay!
-Chủ tử, những người khác trong lãnh uyển xử lý như thế nào?
Nữ tử mặc đồ đen hỏi không chút biểu cảm.
-Một tên cũng không để sót, thiêu.
Kẻ biết hắn vào lãnh viên, một kẻ cũng không thể tha, một cái mạng cũng không thể giữ lại. Chỉ có như thế hắn mới có thể mang nàng đi không chút băn khoăn.
Sau khi ra lệnh cho nữ tử mặc đồ đen xong, Hạ Vệ Lam cười tà ác (khả ố thì có), đôi mắt hoa đào hiện lên lạnh lẽo, ôm Diệp Vân Sơ về phía phòng ngủ.
Ngọn lửa bùng lên trong lãnh viên rất nhanh, hắn có thể mang nàng rời khỏi nơi này, nàng chỉ có thể thuộc về một mình hắn, mặc kệ là Hạ Vệ Thần hay Đông Phương Ngưng cũng đừng mong cướp nàng đi.
Đợi Hạ Vệ Lam đi rồi, nữ tử mặc đồ đen chậm rãi lui ra cửa, lạnh giọng sai khiến trong bóng đêm:
-Đã nhận được lệnh, hành động ngay tức khắc. Giết không tha, một kẻ cũng không bỏ sót!
-Dạ!
Trong bòng đêm truyền đến giọng nói lạnh băng không chút tình cảm.
Sau khi giọng nói đó tắt đi, nữ tử mặc đồ đen mới lạnh lùng thu lại ánh mắt, nhíu chặt mày, bước về phía Hạ Vệ Lam đang đứng, theo sát sau đó.
Trong hoảng loạn, Diệp Vân Sơ như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, bầu trời đầy ánh lửa, đỏ rực cả bầu trời phủ điện, vô số người gào thét, thê lương thét lên chói tai, cả đám người chạy toán loạn trong biển lửa, giống như dã thú, chạy loạn xung quanh, chạy cật lực, giãy dụa trối chết, khóc kêu thê lương, tiếng nào cũng làm tâm đau đớn.
-Công chúa, công chúa cứu mạng, cứu nô tỳ….
Tiếng kêu to thê thảm của Thu Tứ giữa những tiếng kêu gào của đám đông hỗn loạn, rõ ràng, chói tai đến vậy.
-Thu Tứ, Thu Tứ….
Diệp Vân Sơ la lên thê lương, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, cả người vọt vào biển lửa, nàng phải cứu Thu Tứ, nàng không muốn mất đi người thân.
Ngọn lửa vô cùng dữ dội, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt da thịt nàng, khói đặc cuồn cuộn, nàng không ngừng ho khan điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Thu Tứ.
Khói đặc cuồn cuộn, ngực Diệp Vân Sơ bị nghẹn lại tới phát đau, nàng giãy dụa, cố gắng tìm Thu Tứ, bỗng nhiên có ánh lửa văng tới, nàng vô cùng hoảng sợ, bừng tỉnh giấc mộng.
Mở mắt ra, thấy xung quanh khói mù dày đặc, đây không phải là mơ, không phải mơ! Hạ Vệ Lam đã phóng hỏa, giờ khắc này, lãnh viên đã chìm trong biển lửa, xung quanh đều mông lung mờ mịt, Diệp Vân Sơ cảm giác có người đang bước nhanh về phía nàng, nhưng giờ nàng chẳng quan tâm đến chuyện khác, theo bản năng chạy về phía cửa.
Vội vàng chạy đến cửa, nàng muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên tay bị người ta túm chặt, nàng hoảng sợ quay đầu, lại nhìn thấy Hạ Vệ Lam nhìn nàng với vẻ mặt tà mỵ, giờ khắc này mình đang trong nguy hiểm mà hắn vẫn còn cười, trên mặt hắn thậm chí không có chút lo lắng, bối rối nào.
-Ngươi bỏ tay ra, tên ác quỷ này bỏ ra….
Nhìn Hạ Vệ Lam, Diệp Vân Sơ phẫn nộ đánh hắn chửi hắn, khói cuồn cuồn làm nàng không kìm được mà ho khan, nàng ho tới mức không hít thở được, lực nàng đánh Hạ Vệ Lam cũng cực kỳ nhỏ, đối với hắn mà nói thì như gãi ngứa, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, thờ ơ khi bị nàng đánh.
Đúng lúc này bỗng có một tiếng nổ, nóc nhà bị thủng một lỗ, từ lộ thủng rơi xuống một cái dây thừng, trên cao là một người đang giữ cái dây thừng đó. Người đó mặc bộ đồ đen, che mặt, thân thủ cực kỳ lưu loát, chân vừa mới chạm đất đã giơ kiếm chĩa thẳng về phía Hạ Vệ Lam.
Mắt thấy ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm lóe lên, Diệp Vân Sơ vô cùng hoảng sợ, trong tình thế cấp bách nàng còn chưa phản ứng kịp liền bị Hạ Vệ Lam đẩy ra, ngã mạnh sang một bên.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu thì đã thấy Hạ Vệ Lam và người mặc đồ đen kia giao đấu, ánh lửa sáng quắc, đao quang kiếm ảnh, thật là hỗn loạn. Mà lúc này lại có một người mặc đồ đen bịt mặt nhảy từ trên nóc nhà xuống, vừa chạm đất đã bước về phía nàng, không cho nàng thời gian để hỏi, bước nhanh tới gần, một tay túm lấy bả vai nàng, nén giọng nói:
-Công chúa, đắc tội!
Nói xong liền kéo dây, bay lên nóc nhà.
Diệp Vân Sơ hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh, đứng ở chỗ cao đã thấy bên ngoài phòng cháy rực, tiếng người ồn ào, có thể nghe thấy rõ những tiếng la thê lương và tiếng đao kiếm đánh nhay, thị vệ và nô bộc trong phủ hỗn loạn bận rộn, mang nước tới dập lửa.
Diệp Vân Sơ cố nén ngạc nhiên, nghi ngờ trong lòng, nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh, trong tâm vừa nghĩ mà cảm thấy sợ. Nàng không dám tưởng tượng bi kịch này sẽ chôn vùi bao nhiêu mạng người.
Có lẽ tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người đều nóng lòng cứu hỏa, người phía dưới giống như không phát hiện Diệp Vân Sơ đang đứng trên nóc nhà, người mặc đồ đen kia cũng không dừng lâu, sau khi đứng vững liền mang theo Diệp Vân Sơ bay vọt đi, rời khỏi chốn ồn ào thị phi này.
Đợi cho tới khi ra khỏi viện, người mặc đồ đen kia mới buông Diệp Vân Sơ ra. Ngoài viện sớm đã có một cỗ xe ngựa đỗ ở đó từ trước, người mặc đồ đen đó chỉ vào cỗ xe ngựa, hơi khom người hành lễ, nói:
-Công chúa, mời người đi trước.
Trong lòng Diệp Vân Sơ hơi động, nàng nhìn kỹ người nọ, vô cùng nghi ngờ, thái độ của người mặc đồ đen này đối với nàng cực kỳ cung kính, lần này tới đây rõ ràng muốn cứu nàng khỏi biển lửa, nhưng họ là do ai phái tới? Bọn họ tôn xưng nàng là công chúa, chẳng lẽ đây là người do Thất ca phái tới?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không chút do dự, làm theo lời người mặc đồ đen kia, lên xe ngựa. Bất luận người này có phải do Thất ca phái tới hay không, người này cứu nàng ra, không giống như muốn hại nàng, mà nếu như muốn hại tính mạng nàng thì không cần nhọc công cứu nàng ra, chỉ cần cho nàng một kiếm, nàng liền mệnh tan nơi biển lửa.
Biết vậy nên lòng Diệp Vân Sơ bình tĩnh đi rất nhiều, đợi cho xe ngựa dần dần lăn bánh, nàng mới xốc màn xe lên, hỏi:
-Xin hỏi tráng sĩ, chúng ta đi đâu vậy?
Hắn trơ mắt nhìn Hạ Vệ Thần đoạt đi trong sạch của nàng, hận thù trong lòng lộ rõ ra ánh mắt, không hề che giấu, lại càng hận và không cam lòng.
Vốn tưởng rằng sau lần đó hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nàng, nhưng hắn không ngờ tới mình lại gặp nàng trong phủ điện của Hạ Vệ Thần, nàng dĩ nhiên lại là vị Vương phi lấy nhầm của Hạ Vệ Thần.
Gặp nhau lần nữa, lại nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp ấy, lúc này đây hắn tự nhỉ mình sẽ không buông tay. Cho dù hắn biết thân nàng cũng không còn trong sạch, nhưng hắn không ngại, hắn muốn là lòng của nàng, hắn muốn nàng yêu thương hắn, muốn Hạ Vệ Thần sau khi biết được chân tướng phải vô cùng đau khổ!
Diệp Vân Sơ, nàng, chỉ có thể là của hắn, là của Hạ Vệ Lam hắn! Hạ Vệ Thần đoạt đi thứ của hắn, lúc này đây hắn muốn đoạt lại lòng nàng, làm cho Hạ Vệ Thần hối hận không kịp!
Hắn ôm lấy nàng, dừng mắt ở trước đôi lông mày nhíu chặt của nàng, nhẹ giọng nói:
-Bổn Vương đã từng nói, nàng là của Bổn Vương, nàng, nhất định sẽ yêu Bổn Vương! Lúc này Bổn Vương sẽ không buông tay!
-Chủ tử, những người khác trong lãnh uyển xử lý như thế nào?
Nữ tử mặc đồ đen hỏi không chút biểu cảm.
-Một tên cũng không để sót, thiêu.
Kẻ biết hắn vào lãnh viên, một kẻ cũng không thể tha, một cái mạng cũng không thể giữ lại. Chỉ có như thế hắn mới có thể mang nàng đi không chút băn khoăn.
Sau khi ra lệnh cho nữ tử mặc đồ đen xong, Hạ Vệ Lam cười tà ác (khả ố thì có), đôi mắt hoa đào hiện lên lạnh lẽo, ôm Diệp Vân Sơ về phía phòng ngủ.
Ngọn lửa bùng lên trong lãnh viên rất nhanh, hắn có thể mang nàng rời khỏi nơi này, nàng chỉ có thể thuộc về một mình hắn, mặc kệ là Hạ Vệ Thần hay Đông Phương Ngưng cũng đừng mong cướp nàng đi.
Đợi Hạ Vệ Lam đi rồi, nữ tử mặc đồ đen chậm rãi lui ra cửa, lạnh giọng sai khiến trong bóng đêm:
-Đã nhận được lệnh, hành động ngay tức khắc. Giết không tha, một kẻ cũng không bỏ sót!
-Dạ!
Trong bòng đêm truyền đến giọng nói lạnh băng không chút tình cảm.
Sau khi giọng nói đó tắt đi, nữ tử mặc đồ đen mới lạnh lùng thu lại ánh mắt, nhíu chặt mày, bước về phía Hạ Vệ Lam đang đứng, theo sát sau đó.
Trong hoảng loạn, Diệp Vân Sơ như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, bầu trời đầy ánh lửa, đỏ rực cả bầu trời phủ điện, vô số người gào thét, thê lương thét lên chói tai, cả đám người chạy toán loạn trong biển lửa, giống như dã thú, chạy loạn xung quanh, chạy cật lực, giãy dụa trối chết, khóc kêu thê lương, tiếng nào cũng làm tâm đau đớn.
-Công chúa, công chúa cứu mạng, cứu nô tỳ….
Tiếng kêu to thê thảm của Thu Tứ giữa những tiếng kêu gào của đám đông hỗn loạn, rõ ràng, chói tai đến vậy.
-Thu Tứ, Thu Tứ….
Diệp Vân Sơ la lên thê lương, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, cả người vọt vào biển lửa, nàng phải cứu Thu Tứ, nàng không muốn mất đi người thân.
Ngọn lửa vô cùng dữ dội, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt da thịt nàng, khói đặc cuồn cuộn, nàng không ngừng ho khan điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Thu Tứ.
Khói đặc cuồn cuộn, ngực Diệp Vân Sơ bị nghẹn lại tới phát đau, nàng giãy dụa, cố gắng tìm Thu Tứ, bỗng nhiên có ánh lửa văng tới, nàng vô cùng hoảng sợ, bừng tỉnh giấc mộng.
Mở mắt ra, thấy xung quanh khói mù dày đặc, đây không phải là mơ, không phải mơ! Hạ Vệ Lam đã phóng hỏa, giờ khắc này, lãnh viên đã chìm trong biển lửa, xung quanh đều mông lung mờ mịt, Diệp Vân Sơ cảm giác có người đang bước nhanh về phía nàng, nhưng giờ nàng chẳng quan tâm đến chuyện khác, theo bản năng chạy về phía cửa.
Vội vàng chạy đến cửa, nàng muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên tay bị người ta túm chặt, nàng hoảng sợ quay đầu, lại nhìn thấy Hạ Vệ Lam nhìn nàng với vẻ mặt tà mỵ, giờ khắc này mình đang trong nguy hiểm mà hắn vẫn còn cười, trên mặt hắn thậm chí không có chút lo lắng, bối rối nào.
-Ngươi bỏ tay ra, tên ác quỷ này bỏ ra….
Nhìn Hạ Vệ Lam, Diệp Vân Sơ phẫn nộ đánh hắn chửi hắn, khói cuồn cuồn làm nàng không kìm được mà ho khan, nàng ho tới mức không hít thở được, lực nàng đánh Hạ Vệ Lam cũng cực kỳ nhỏ, đối với hắn mà nói thì như gãi ngứa, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, thờ ơ khi bị nàng đánh.
Đúng lúc này bỗng có một tiếng nổ, nóc nhà bị thủng một lỗ, từ lộ thủng rơi xuống một cái dây thừng, trên cao là một người đang giữ cái dây thừng đó. Người đó mặc bộ đồ đen, che mặt, thân thủ cực kỳ lưu loát, chân vừa mới chạm đất đã giơ kiếm chĩa thẳng về phía Hạ Vệ Lam.
Mắt thấy ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm lóe lên, Diệp Vân Sơ vô cùng hoảng sợ, trong tình thế cấp bách nàng còn chưa phản ứng kịp liền bị Hạ Vệ Lam đẩy ra, ngã mạnh sang một bên.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu thì đã thấy Hạ Vệ Lam và người mặc đồ đen kia giao đấu, ánh lửa sáng quắc, đao quang kiếm ảnh, thật là hỗn loạn. Mà lúc này lại có một người mặc đồ đen bịt mặt nhảy từ trên nóc nhà xuống, vừa chạm đất đã bước về phía nàng, không cho nàng thời gian để hỏi, bước nhanh tới gần, một tay túm lấy bả vai nàng, nén giọng nói:
-Công chúa, đắc tội!
Nói xong liền kéo dây, bay lên nóc nhà.
Diệp Vân Sơ hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh, đứng ở chỗ cao đã thấy bên ngoài phòng cháy rực, tiếng người ồn ào, có thể nghe thấy rõ những tiếng la thê lương và tiếng đao kiếm đánh nhay, thị vệ và nô bộc trong phủ hỗn loạn bận rộn, mang nước tới dập lửa.
Diệp Vân Sơ cố nén ngạc nhiên, nghi ngờ trong lòng, nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh, trong tâm vừa nghĩ mà cảm thấy sợ. Nàng không dám tưởng tượng bi kịch này sẽ chôn vùi bao nhiêu mạng người.
Có lẽ tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người đều nóng lòng cứu hỏa, người phía dưới giống như không phát hiện Diệp Vân Sơ đang đứng trên nóc nhà, người mặc đồ đen kia cũng không dừng lâu, sau khi đứng vững liền mang theo Diệp Vân Sơ bay vọt đi, rời khỏi chốn ồn ào thị phi này.
Đợi cho tới khi ra khỏi viện, người mặc đồ đen kia mới buông Diệp Vân Sơ ra. Ngoài viện sớm đã có một cỗ xe ngựa đỗ ở đó từ trước, người mặc đồ đen đó chỉ vào cỗ xe ngựa, hơi khom người hành lễ, nói:
-Công chúa, mời người đi trước.
Trong lòng Diệp Vân Sơ hơi động, nàng nhìn kỹ người nọ, vô cùng nghi ngờ, thái độ của người mặc đồ đen này đối với nàng cực kỳ cung kính, lần này tới đây rõ ràng muốn cứu nàng khỏi biển lửa, nhưng họ là do ai phái tới? Bọn họ tôn xưng nàng là công chúa, chẳng lẽ đây là người do Thất ca phái tới?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không chút do dự, làm theo lời người mặc đồ đen kia, lên xe ngựa. Bất luận người này có phải do Thất ca phái tới hay không, người này cứu nàng ra, không giống như muốn hại nàng, mà nếu như muốn hại tính mạng nàng thì không cần nhọc công cứu nàng ra, chỉ cần cho nàng một kiếm, nàng liền mệnh tan nơi biển lửa.
Biết vậy nên lòng Diệp Vân Sơ bình tĩnh đi rất nhiều, đợi cho xe ngựa dần dần lăn bánh, nàng mới xốc màn xe lên, hỏi:
-Xin hỏi tráng sĩ, chúng ta đi đâu vậy?
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi - Chapter 74
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hắn trơ mắt nhìn Hạ Vệ Thần đoạt đi trong sạch của nàng, hận thù trong lòng lộ rõ ra ánh mắt, không hề che giấu, lại càng hận và không cam lòng.
Vốn tưởng rằng sau lần đó hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nàng, nhưng hắn không ngờ tới mình lại gặp nàng trong phủ điện của Hạ Vệ Thần, nàng dĩ nhiên lại là vị Vương phi lấy nhầm của Hạ Vệ Thần.
Gặp nhau lần nữa, lại nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp ấy, lúc này đây hắn tự nhỉ mình sẽ không buông tay. Cho dù hắn biết thân nàng cũng không còn trong sạch, nhưng hắn không ngại, hắn muốn là lòng của nàng, hắn muốn nàng yêu thương hắn, muốn Hạ Vệ Thần sau khi biết được chân tướng phải vô cùng đau khổ!
Diệp Vân Sơ, nàng, chỉ có thể là của hắn, là của Hạ Vệ Lam hắn! Hạ Vệ Thần đoạt đi thứ của hắn, lúc này đây hắn muốn đoạt lại lòng nàng, làm cho Hạ Vệ Thần hối hận không kịp!
Hắn ôm lấy nàng, dừng mắt ở trước đôi lông mày nhíu chặt của nàng, nhẹ giọng nói:
-Bổn Vương đã từng nói, nàng là của Bổn Vương, nàng, nhất định sẽ yêu Bổn Vương! Lúc này Bổn Vương sẽ không buông tay!
-Chủ tử, những người khác trong lãnh uyển xử lý như thế nào?
Nữ tử mặc đồ đen hỏi không chút biểu cảm.
-Một tên cũng không để sót, thiêu.
Kẻ biết hắn vào lãnh viên, một kẻ cũng không thể tha, một cái mạng cũng không thể giữ lại. Chỉ có như thế hắn mới có thể mang nàng đi không chút băn khoăn.
Sau khi ra lệnh cho nữ tử mặc đồ đen xong, Hạ Vệ Lam cười tà ác (khả ố thì có), đôi mắt hoa đào hiện lên lạnh lẽo, ôm Diệp Vân Sơ về phía phòng ngủ.
Ngọn lửa bùng lên trong lãnh viên rất nhanh, hắn có thể mang nàng rời khỏi nơi này, nàng chỉ có thể thuộc về một mình hắn, mặc kệ là Hạ Vệ Thần hay Đông Phương Ngưng cũng đừng mong cướp nàng đi.
Đợi Hạ Vệ Lam đi rồi, nữ tử mặc đồ đen chậm rãi lui ra cửa, lạnh giọng sai khiến trong bóng đêm:
-Đã nhận được lệnh, hành động ngay tức khắc. Giết không tha, một kẻ cũng không bỏ sót!
-Dạ!
Trong bòng đêm truyền đến giọng nói lạnh băng không chút tình cảm.
Sau khi giọng nói đó tắt đi, nữ tử mặc đồ đen mới lạnh lùng thu lại ánh mắt, nhíu chặt mày, bước về phía Hạ Vệ Lam đang đứng, theo sát sau đó.
Trong hoảng loạn, Diệp Vân Sơ như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, bầu trời đầy ánh lửa, đỏ rực cả bầu trời phủ điện, vô số người gào thét, thê lương thét lên chói tai, cả đám người chạy toán loạn trong biển lửa, giống như dã thú, chạy loạn xung quanh, chạy cật lực, giãy dụa trối chết, khóc kêu thê lương, tiếng nào cũng làm tâm đau đớn.
-Công chúa, công chúa cứu mạng, cứu nô tỳ….
Tiếng kêu to thê thảm của Thu Tứ giữa những tiếng kêu gào của đám đông hỗn loạn, rõ ràng, chói tai đến vậy.
-Thu Tứ, Thu Tứ….
Diệp Vân Sơ la lên thê lương, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, cả người vọt vào biển lửa, nàng phải cứu Thu Tứ, nàng không muốn mất đi người thân.
Ngọn lửa vô cùng dữ dội, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt da thịt nàng, khói đặc cuồn cuộn, nàng không ngừng ho khan điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Thu Tứ.
Khói đặc cuồn cuộn, ngực Diệp Vân Sơ bị nghẹn lại tới phát đau, nàng giãy dụa, cố gắng tìm Thu Tứ, bỗng nhiên có ánh lửa văng tới, nàng vô cùng hoảng sợ, bừng tỉnh giấc mộng.
Mở mắt ra, thấy xung quanh khói mù dày đặc, đây không phải là mơ, không phải mơ! Hạ Vệ Lam đã phóng hỏa, giờ khắc này, lãnh viên đã chìm trong biển lửa, xung quanh đều mông lung mờ mịt, Diệp Vân Sơ cảm giác có người đang bước nhanh về phía nàng, nhưng giờ nàng chẳng quan tâm đến chuyện khác, theo bản năng chạy về phía cửa.
Vội vàng chạy đến cửa, nàng muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên tay bị người ta túm chặt, nàng hoảng sợ quay đầu, lại nhìn thấy Hạ Vệ Lam nhìn nàng với vẻ mặt tà mỵ, giờ khắc này mình đang trong nguy hiểm mà hắn vẫn còn cười, trên mặt hắn thậm chí không có chút lo lắng, bối rối nào.
-Ngươi bỏ tay ra, tên ác quỷ này bỏ ra….
Nhìn Hạ Vệ Lam, Diệp Vân Sơ phẫn nộ đánh hắn chửi hắn, khói cuồn cuồn làm nàng không kìm được mà ho khan, nàng ho tới mức không hít thở được, lực nàng đánh Hạ Vệ Lam cũng cực kỳ nhỏ, đối với hắn mà nói thì như gãi ngứa, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, thờ ơ khi bị nàng đánh.
Đúng lúc này bỗng có một tiếng nổ, nóc nhà bị thủng một lỗ, từ lộ thủng rơi xuống một cái dây thừng, trên cao là một người đang giữ cái dây thừng đó. Người đó mặc bộ đồ đen, che mặt, thân thủ cực kỳ lưu loát, chân vừa mới chạm đất đã giơ kiếm chĩa thẳng về phía Hạ Vệ Lam.
Mắt thấy ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm lóe lên, Diệp Vân Sơ vô cùng hoảng sợ, trong tình thế cấp bách nàng còn chưa phản ứng kịp liền bị Hạ Vệ Lam đẩy ra, ngã mạnh sang một bên.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu thì đã thấy Hạ Vệ Lam và người mặc đồ đen kia giao đấu, ánh lửa sáng quắc, đao quang kiếm ảnh, thật là hỗn loạn. Mà lúc này lại có một người mặc đồ đen bịt mặt nhảy từ trên nóc nhà xuống, vừa chạm đất đã bước về phía nàng, không cho nàng thời gian để hỏi, bước nhanh tới gần, một tay túm lấy bả vai nàng, nén giọng nói:
-Công chúa, đắc tội!
Nói xong liền kéo dây, bay lên nóc nhà.
Diệp Vân Sơ hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh, đứng ở chỗ cao đã thấy bên ngoài phòng cháy rực, tiếng người ồn ào, có thể nghe thấy rõ những tiếng la thê lương và tiếng đao kiếm đánh nhay, thị vệ và nô bộc trong phủ hỗn loạn bận rộn, mang nước tới dập lửa.
Diệp Vân Sơ cố nén ngạc nhiên, nghi ngờ trong lòng, nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh, trong tâm vừa nghĩ mà cảm thấy sợ. Nàng không dám tưởng tượng bi kịch này sẽ chôn vùi bao nhiêu mạng người.
Có lẽ tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người đều nóng lòng cứu hỏa, người phía dưới giống như không phát hiện Diệp Vân Sơ đang đứng trên nóc nhà, người mặc đồ đen kia cũng không dừng lâu, sau khi đứng vững liền mang theo Diệp Vân Sơ bay vọt đi, rời khỏi chốn ồn ào thị phi này.
Đợi cho tới khi ra khỏi viện, người mặc đồ đen kia mới buông Diệp Vân Sơ ra. Ngoài viện sớm đã có một cỗ xe ngựa đỗ ở đó từ trước, người mặc đồ đen đó chỉ vào cỗ xe ngựa, hơi khom người hành lễ, nói:
-Công chúa, mời người đi trước.
Trong lòng Diệp Vân Sơ hơi động, nàng nhìn kỹ người nọ, vô cùng nghi ngờ, thái độ của người mặc đồ đen này đối với nàng cực kỳ cung kính, lần này tới đây rõ ràng muốn cứu nàng khỏi biển lửa, nhưng họ là do ai phái tới? Bọn họ tôn xưng nàng là công chúa, chẳng lẽ đây là người do Thất ca phái tới?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không chút do dự, làm theo lời người mặc đồ đen kia, lên xe ngựa. Bất luận người này có phải do Thất ca phái tới hay không, người này cứu nàng ra, không giống như muốn hại nàng, mà nếu như muốn hại tính mạng nàng thì không cần nhọc công cứu nàng ra, chỉ cần cho nàng một kiếm, nàng liền mệnh tan nơi biển lửa.
Biết vậy nên lòng Diệp Vân Sơ bình tĩnh đi rất nhiều, đợi cho xe ngựa dần dần lăn bánh, nàng mới xốc màn xe lên, hỏi: