Lúc hỗn loạn, một nha hoàn nhanh chân chạy đi thông báo, trong chốc lát, liền nghe tiếng bước hướng về sân nhà.
"Dừng tay!" Tổng quản nội thành Tề Duyệt dẫn một nhóm thị vệ đi vào.
Hai người Lý Nhan và Lý Nghiệp vốn phụ trách canh gác vừa nghe thế, lập tức lui về phía sau, còn lại Nghiêm Lâm đang đứng ở giữa đình và Vương Nhị bị doạ ngất, bàn trúc ghế tre bên cạnh ngã lật, một mảnh hỗn độn.
"Đang nháo cái gì đây, các ngươi định làm gì?" Tề Duyệt bốn mấy tuổi, mới mặc kệ hai người trước mắt kia có thể là Nam Vương hay không, làm tròn bổn phận của mình, cáu kỉnh quát trách móc.
Nghiêm Lâm bị rống đau lỗ tai, Vương Nhị vô dụng, lại ngất đi, Nghiêm Lâm khinh thường nghiêng mắt nhìn cái người nằm dưới đất, cười vô lại, dùng ngón út móc móc lỗ tai.
"Lão già, đừng tưởng rằng rống lớn tiếng thì gia ta để ý, ngươi cho rằng ngươi là ai? Gọi chủ tử nhà ngươi ra đây, có chuyện gì thì mọi người nói rõ ràng, nhốt người ở đây làm cái gì?"
Tề Duyệt trầm mặt xuống, phất tay, âm thanh "soạt soạt soạt" đồng thời vang lên, thị vệ hai bên cầm kiếm, nhắm ngay Nghiêm Lâm, "Nơi này là thành Dao Quang, không phải là phố phường, không thể để cho các ngươi càn rỡ!"
Lão già này muốn động thủ thật! Nghiêm Lâm ý thức được điểm này, nụ cười trên mặt cũng tắt, căng bắp thịt toàn thân, vận sức chờ phát động.
"Tề thúc, lại đang phát uy à?" Âm thanh yêu kiều hài hước từ phía sau mọi người vang lên, tuyệt không sợ Tề Duyệt tức giận lời nói trêu ghẹo vừa rồi.
Vừa nghe âm thanh này, tức giận trên mặt Tề Duyệt trong chớp mắt thu lại sạch sẽ, ngũ quan có chút dữ tợn lập tức trở nên hiền lành. Bản lãnh thay đổi sắc mặt này, khiến Nghiêm Lâm thấy sửng sốt, theo ánh mắt của hắn nhìn hướng đường nhỏ.
Mọi người tránh ra hai bên đường, chỉ thấy một đôi nam nữ chậm chạp thẳng bước đi tới đây, nữ ngọt ngào động lòng người, khuôn mặt phấn nộn giống như quả táo, nam tuấn vĩ oai hùng, thân thể cao lớn làm cho người ta có cảm giác bị áp bách, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, đáy mắt tựa hồ cũng tản ra hàn quang nhàn nhạt.
Ngục Trừng Nhi tò mò nhìn người này một chút, cảm giác như thấy người giang hồ, vóc người cao khoẻ, khuôn mặt nhìn được; còn cái người nằm trên đất, dáng dấp ngược lại trắng noãn mảnh mai, nhưng cũng quá vô dụng rồi, như vậy đã ngất.
"Tề thúc, đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Dạ cau mày nhìn, đồng thời quan sát hai người kia, ánh mắt lơ đãng đụng phải Ngục Trừng Nhi, Ngục Trừng Nhi dí dỏm nháy mắt mấy cái, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Trong nụ cười này, có rất nhiều ý nghĩa.
Tướng mạo hai người này khác xa Mặc Dạ, Mặc Dạ từng thấy Hành Vương Diệu Huyền Hoàng, ngũ quan hai người có một chút tương tự, đều cùng một dáng vẻ tuấn tú, Mặc Dạ có vẻ dương cương mười phần, không phải kiểu mắt to mày rậm, mà là một loại anh tuấn.
"Một chút chuyện nhỏ mà thôi, khiến chủ tử lo lắng rồi." Tề Duyệt cung kính cúi đầu. Không có ai rõ ràng thân phận của Mặc Dạ hơn hắn, mặc dù Mặc Dạ ở thành Dao Quang không có chức vị gì, nhưng chỉ bằng vào khi chủ tử theo Hoàng Thượng xuất chinh d.đ/l'q,đ, không nói hai lời để Mặc Dạ thay mặt thành chủ làm việc, là có thể biết Mặc Dạ ở trong lòng thành chủ có địa vị gì, chớ nói đến Mặc Dạ cũng có thể là Nam Vương, bất quá hắn đối với điểm này vẫn còn hoài nghi.
"Chuyện nhỏ cái gì!" Nghiêm Lâm biết gặp được chính chủ rồi, biết cơ hội không thể mất, cướp lời nói đầu, bước một bước dài đến trước người Mặc Dạ, "Ngươi là người nào? Ta là phạm vào chuyện gì, sao lại nhốt người ở đây như con chó nhỏ trong nhà, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng!"
Trên đất Vương Nhị cũng vừa vặn tỉnh lại, nghe được câu này, mặt trắng bệch, trong lòng run sợ nhìn bọn hắn.
Mặc Dạ không nhịn được thở dài ở đáy lòng. Hai vị trước mắt này, một hiển nhiên đã biến thành vũ phu giang hồ, một người khác chính là gã sai vặt, người như vậy, trở lại hoàng gia sẽ có cuộc sống tốt sao? Chỉ sợ không biến thành thống Vương gia, cũng là bị đống quy củ hoàng gia kia mài giũa cho chết từ từ!
"Càn rỡ!" Tề Duyệt không ưa Nghiêm Lâm vô lễ, lập tức nghiêm nghị quát bảo ngừng lại.
"Tề thúc, người rống tới rống đi, con liền nói với Tề thẩm nói." Ngục Trừng Nhi lôi kéo cánh tay Tề Duyệt làm nũng, Tề thẩm trong miệng nàng chính là vị trù ngự đã giải cứu Mặc Dạ không bị càng bồi bổ càng gầy.
Tề Duyệt tuổi mỗi lúc mỗi lớn, thân thể không còn tốt như trước kia, nhất là đại phu trong thành đã cảnh cáo hắn, không nên để cho hắn tức giận, nhưng là Tề Duyệt trừ đối với ba tỷ muội Ngục gia sắc mặt vui mừng một chút, nhưng đối với thành chủ An Dạ Hàn, vẫn là nghiêm mặt.
Tề Duyệt nhìn vị Tiểu chủ tử đáng yêu không rút lui, sờ sờ lỗ mũi, không hề phát uy nữa, lui qua một bên. Thị vệ bên kia đã từng trải nghiệm uy phong của Đại tổng quản đều kinh ngạc, mỗi người đồng loạt len lén ngoắc ngoắc khóe môi.
"Trừng Nhi." Mặc Dạ đưa tay vớt nàng về bên người, không để cho nàng tiếp tục phá hư hình tượng uy nghiêm của Tề thúc trong suy nghĩ của thị vệ.
Cân nhắc một chút, qua hai ngày nữa Dạ Hàn cũng trở về thành rồi, nên nói cho hai người kia nguyên nhân và thời điểm thôi.
"Đi theo ta." Mặc Dạ quét qua hai người một cái, nói xong, liền dắt Ngục Trừng Nhi đi trước.
Người đang trong hoàn cảnh nguy hiểm luôn có ý thức tìm kiếm đồng bạn, đối với Nghiêm Lâm mà nói, Vương Nhị là đồng bạn duy nhất trước mắt hắn, hai người nhìn nhau một cái, Nghiêm Lâm trầm ngâm, bước chân đuổi theo Mặc Dạ; khuôn mặt Vương Nhị tái nhợt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy được một chút xíu dũng khí từ đáy lòng, đuổi theo.
Nghe được chuyện từ trong miệng Mặc Dạ, đối với Nghiêm Lâm và Vương Nhị mà nói, tựa như người ta nói cho bọn hắn biết trên trời sẽ có mưa hoàng kim, khó có thể tin nổi.
Sau khi Nghiêm Lâm nghe xong tin tức, trước tiên hoài nghi đối phương nói có thật không, tỉ mỉ cân nhắc, cảm thấy hẳn là không phải, ngẫm nghĩ lần nữa đến hoàng gia, sắc mặt trầm trầm không phải là đẹp mắt.
Còn Vương Nhị đột nhiên như phát đại tài, sắc mặt vốn đang tái nhợt nhất thời hưng phấn đỏ ửng, trong lòng nảy ra nhiều rất nhiều ý tưởng, ánh mắt lập lòe bất định.
Mặc Dạ một bên quan sát phản ứng của hai người, đối với Nghiêm Lâm âm thầm gật đầu, đối với Vương Nhị còn lại là lắc đầu, chỉ có thể chờ mong Vương Nhị không phải là Nam Vương
"Các ngươi đợi trong thành mấy ngày, Hoàng Thượng đang khải hoàn hồi triều, mấy ngày nữa sẽ trở lại Hoàng Đô, khi đó ta sẽ dẫn các ngươi đến phủ Tông Nhân ở Hoàng Đô xác nhận d/đ:l;q'đ thân phận." Đến lúc đó chính là một bước lên trời, có thể nói dưới hai người, trên vạn người, trừ Hoàng Đế trên đỉnh đầu, cũng chỉ còn một người khác là Hành Vương.
Hai người thần sắc khác nhau, Mặc Dạ không muốn xen vào việc của người khác, liếc mắt với Tề Khải đứng một bên, Tề Khải gật đầu, cung kính dẫn hai người vẫn theo đuổi tâm tư của mình đi ra ngoài.
"Mặc Dạ, nếu Nghiêm Lâm là Nam Vương thì tốt rồi." Đây là ý tưởng của Ngục Trừng Nhi sau khi quan sát thật lâu.
Mặc Dạ buồn bực cười một tiếng, "Vậy phải trên xem ngọc điệp viết cái gì."
Ngục Trừng Nhi cũng cười theo, "Đều như thế, Đại ca sắp trở về sao?" Nàng đột nhiên nghĩ đến lời Đại ca nói ngày đó, so sánh quan hệ hiện tại của nàng và Mặc Dạ, sắc mặt đỏ lên, không biết sau khi Đại ca biết sẽ nói gì?
"Ừ."
"Mặc Dạ, huynh nói. . . . . . Đại ca có phản đối chúng ta hay không?" Nàng có chút lo lắng, ngày đó Đại ca nói mẹ muốn an bài một mối hôn sự giúp Mặc Dạ, cha mẹ cùng đi du ngoạn, không biết sau khi mẹ trở về biết chuyện của bọn họ sẽ phản ứng ra sao?
"Nếu như Dạ Hàn phản đối, nàng sẽ làm thế nào?" Hắn không trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại nàng.
Ngục Trừng Nhi ngẩn ra, mắt to nhìn hắn, có chút không biết phải làm sao. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, chẳng qua cảm thấy nàng vốn nên cùng Mặc Dạ ở chung một chỗ, chuyện Hồng Đình cho đến bây giờ nàng vẫn ghi tạc ở đáy lòng, ngày đó đẩy cửa thư phòng ra, nhìn Hồng Đình mặc nữ trang dính vào trên người hắn, một màn kia vẫn khiến cho nàng đau lòng đến bây giờ.
Mặc Dạ lẳng lặng ngồi trên ghế, không can thiệp ý nghĩ của nàng.
Ánh mắt hắn thâm thúy như hai hồ nước sâu kín, nàng nhìn không ra ý tứ ở mắt hắn, trong lúc bất chợt có loại cảm giác, lời nói của nàng sẽ đại biểu tương lai hai người.
Nàng phát hiện mình rất ích kỷ, từ lúc bắt đầu, đều là hắn ở bên cạnh yên lặng chờ đợi nàng, mà nàng là sau khi bị kích thích mới nhìn rõ trái tim của mình, cũng là hắn chủ động biểu đạt tâm ý trước, nàng mới bị động tiếp nhận, chưa từng cho hắn một câu trả lời xác thực nào cả, nàng nghĩ tình ý giữa hai người cho dù không nói cũng sẽ hiểu lẫn nhau, thì ra không phải như vậy, hắn vẫn một mực đợi nàng nói rõ ràng cho hắn biết.
Hắn luôn bao dung nàng tất cả, giờ khắc này, nàng lại tự cho là đúng mù quáng, đáy mắt mê mang tản đi, dần dần chuyển thành một loại quang mang lóng lánh.
Nàng thận trọng đi đến bên cạnh hắn, quấn quýt cầm tay hắn đang buông thỏng.
"Kể cả tất cả mọi người phản đối, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh, Mặc Dạ, huynh còn có muội, muội cũng có huynh." Đúng vậy nha, nàng đã sớm không thể rời bỏ hắn, xấu hổ lúng túng là cái gì, có một người như vậy nâng niu nàng trong bàn tay còn sợ nàng đau, nàng còn sợ hãi cái gì?
Con ngươi đen trong phút chốc nhất thời lóe sáng rực rỡ, tựa như bảy sắc cầu vồng, môi mỏng nâng lên nụ cười xuất phát từ nội tâm, ôm lấy thân thể yêu kiều nhỏ bé vào lòng mình.
Tình ý nảy sinh, hết thảy đều xảy ra rất tự nhiên, môi mỏng nóng bỏng êm ái đặt lên đôi môi đỏ tươi nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi xẹt qua môi nàng, tỉ mỉ miêu tả hình dạng môi của nàng, thời điểm nàng không nhịn được kêu lên, ngậm lấy âm thanh của nàng vào trong miệng, hút thật sâu mật trong miệng nàng.
Trong đầu trừ mê loạn, chỉ còn sót lại ngọt ngào, miệng lưỡi triền miên, thưởng thức mùi vị mật ngọt của nhau, cánh tay mảnh khảnh quấn lên cổ hắn, mềm mại thừa nhận tất cả của hắn, thân thể nóng lên, đỏ mặt rực, cảm giác tê liệt từ răng môi tràn đến đáy lòng, nàng rất thích cảm giác thế này.
Nàng mềm mại, kích thích bản tính nam nhân của Mặc Dạ, tất cả đều không cần dạy, hiển d,đ'l/q.đ nhiên là hôn càng ngày càng sâu, phía dưới một hồi xao động, không nhịn được ôm lấy thân thể tản ra mùi hương ngọt ngào của nàng càng chặt hơn, cảm thụ nàng mềm mại, đến khi sắp mất khống chế, hắn mới không quá tình nguyện buông lỏng ra.
Trán hắn tì vào trán nàng, hai người thở hổn hển, Mặc Dạ si mê ngưng mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng sáng trong suốt ,nghĩ muốn tiến lên cắn một cái, mà hắn cũng thực sự làm vậy.
Trên môi truyền tới cảm giác đau khiến thần trí nàng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nụ cười vui vẻ dạng này nàng chưa từng gặp, đáy lòng ấm áp lại có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng là chìm đắm trong đáy mắt hắn, mắt to lóng lánh nước tràn đầy tình cảm dành cho hắn, sẽ không bao giờ có bất kỳ mê mang nào nữa.
Nàng nghịch ngợm cười, tay nhỏ bé dùng sức kéo cổ hắn, chủ động hôn lên miệng hắn, cũng khẽ cắn hắn một cái.
Tiếng cười bật ra từ hai người, đáy lòng Ngục Trừng Nhi run lên, hựu tô hựu ma, nửa người mềm nhũn trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt, hắn cũng dùng sức ôm chặt nàng.
Giờ khắc này gần nhau, hắn đã đợi quá lâu, mơ thấy vô số lần, tỉnh lại đều là công dã tràng, hiện tại giấc mộng của hắn đã thành hiện thực rồi, hắn, hài lòng.
Ánh mắt Mặc Dạ bây giờ nhìn nàng, dịu dàng như có thể chảy ra nước, chỉ tiếc nàng đang nhắm hai mắt không thấy được.
Lúc ngủ nàng vẫn giống khi còn bé , khi còn bé nếu nàng ngủ thiếp đi, chỉ cần có người sờ mặt nàng, nàng sẽ giống con chó con cọ cọ tay người ta, bây giờ cũng như vậy. . . . . .
Ngục Trừng Nhi nhắm hai mắt thầm nghĩ, trong ấn tượng của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy tiếng cười của Mặc Dạ, bất kể cao hứng bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là nở nụ cười nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng cười của hắn, đồng thời phát hiện tiếng cười ấy thật dễ nghe, khiến nàng không nhịn được lại đỏ mặt.
Lại một lát sau, bàn tay đặt trên má nàng mới rút ra, thay nàng dịch dịch chăn, cho đến khi
nghe được tiếng đóng cửa, Ngục Trừng Nhi mới dám mở mắt ra.
Nàng chỉ ngây ngốc nằm trên giường, không cần soi gương nàng cũng biết mặt mình đỏ thế nào. Trong đầu trống rỗng, quanh quẩn tiếng cười của Mặc Dạ, nàng nắm góc chăn, cảm thấy vừa xấu hổ vừa ảo não, bỗng chốc đưa tay trên không trung vung vẩy mấy cái, cũng không biết là nghĩ ra cái gì, cuối cùng kéo chăn lại che kín đầu, nhắm mắt đi ngủ.
Khi nàng chìm vào trong giấc mộng thì vẫn là nghe đến đó đậm đà lại động nhân tiếng cười, chẳng qua là lần này, còn hợp với Mặc Dạ khuôn mặt anh tuấn cùng dịu dàng nụ cười, để cho nàng cảm giác được vô cùng tha mật, cho dù hôm sau rời giường, thấy Mặc Dạ bản nhân, nàng vẫn là nhịn không được đỏ mặt.
Mặc Dạ nhận thấy nét mặt của nàng có chút kỳ quái, nhưng phải đi đường, hắn không có chú ý nhiều. Không tới mấy ngày, bọn họ đã đến ngoại thành Thiên Quyền.
Vừa vào thành, Mặc Dạ không hề vội vã đi tìm Ngục Ninh Nhi, ngược lại, hắn mướn một tiểu viện để ở cùng Ngục Trừng Nhi.
Mặc dù Ngục Trừng Nhi không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo Mặc Dạ vào trong sân, làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc là, khi vừa vào ở, bên trong đã có nha hoàn tôi tớ rồi.
Ngục Trừng Nhi tò mò nhìn bảy, tám người đứng trong phòng một chút, "Mặc Dạ, chúng ta ở đây dài ngày sao? Tại sao còn mua người?" Không phải đón tỷ tỷ rồi phải trở về thành Dao Quang luôn sao?
"Là người của Dạ Hàn phái tới."
Mặc Dạ nghiêng đầu gật nhẹ với hai nam tử có tướng mạo giống nhau trong số đó, hai nam tử tiến lên một bước, quỳ nửa gối xuống.
"Thuộc hạ Tề An, Tề Khải bái kiến Tam tiểu thư." Hai huynh đệ Tề gia trăm miệng một lời mà nói.
"Không cần đa lễ." Thì ra Đại ca có phái người đi theo nàng và Mặc Dạ. Suy nghĩ một chút cũng đúng, nàng và Mặc Dạ tuy tình thân như huynh muội, nhưng dù sao cũng không phải huynh muội ruột thịt, vẫn còn bận tâm đến nam nữ khác biệt.
"Muội rửa mặt nghỉ ngơi trước đi." Hắn còn có việc muốn nói với hai huynh đệ Tề gia.
Ngục Trừng Nhi biết hắn có chính sự, gật đầu một cái, đi theo một nha hoàn trong đó rời đi trước, Mặc Dạ vung tay lên, trừ Tề An và Tề Khải ở trong, tôi tớ toàn bộ lui ra.
"Tình huống như thế nào?" Mặc Dạ không vòng vo, hỏi thẳng.
Hai huynh đệ Tề An và Tề Khải đến thành Thiên Quyền mấy ngày trước hắn, tất nhiên là vì hỏi thăm tin tức Đại tiểu thư.
Tề Khải bước lên trước chắp tay nói: "Đại tiểu thư xác thực làm khách ở bên trong thành Thiên Quyền, theo tin tức thám tử dò ra, Vũ Văn thành chủ đối đãi Đại tiểu thư như thượng khách, không có chỗ thất lễ."
Tề An móc tin tức Dạ Hàn gửi trong tay áo đưa cho hắn, Mặc Dạ sau khi nhận lấy mở ra, nhanh chóng xem qua.
Quả nhiên không khác suy đoán của hắn, Ninh Nhi bị bắt đi, có liên quan đến Âu Dương Lý, Dạ Hàn muốn hắn kiến cơ hành sự.
"Ừ! Chú ý cẩn thận tin tức của Đại tiểu thư, trước tiên ở nơi này an phận đã." Suy nghĩ một chút, hắn quyết định trước quan sát rồi tính tiếp, nếu có cơ hội đến gần Ninh Nhi hỏi về vị trí của Ma Nhi thì càng tốt hơn, như vậy Trừng nhi cũng không lo lắng như vậy.
"Dạ!"
Nghỉ ngơi hai ngày, Ngục Trừng Nhi mệt nhọc do bôn ba dọc đường đi cũng đỡ rất nhiều, lúc này mới có tinh thần nghĩ đến chuyện khác.
Mấy ngày nay nàng không thấy bóng dáng Mặc Dạ, biết hắn đang bận rộn chuyện của Đại tỷ, suy nghĩ một chút, nàng quyết định chủ động đi sương phòngu Mặc Dạ ở tìm hắn.
Đi mấy bước, nhìn thấy bóng dáng của Mặc Dạ, đi thêm hai bước, cước bộ đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn cái nữ nhân gần như nửa người muốn tựa trên người Mặc Dạ.
Mặc Dạ giật giật thân thể, cau mày liếc nữ nhân bên cạnh, "Ngươi nói là, hiện tại Đại tiểu thư đang ở biệt viện ngoài thành?"
Hồng Đình bị hắn lạnh lùng liếc một cái bao hàm ý cảnh cáo, rụt thân thể có phần càn rỡ lại, quyến rũ vuốt tóc dài bên má nói: "Dạ, người trong thành truyền tin tức tới, Đại tiểu thư nhìn như trúng độc, sau khi Thiên Quyền thành chủ thấy tiểu thư tỉnh lại, lập tức dẫn nàng ra khỏi nội thành, dời đến biệt viện."
Ngón trỏ Mặc Dạ gõ nhẹ trên bàn trúc. Như vậy có thể có cơ hội đi gặp Ninh Nhi một cái, nếu như thuận lợi, còn có thể đưa Ninh Nhi ra ngoài.
Hồng Đình nhìn gò má trầm tư của hắn, trong lòng không nhịn được nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang gõ gõ của Mặc Dạ.
"Mặc gia, ngài tính toán đi gặp Đại tiểu thư sao?" Giọng nói kiều mị của không giống như đang nói chính sự, ngược lại giống như đang làm nũng.
Mặc Dạ lạnh lùng ngước mắt nhìn đối phương. Hồng Đình này là người An Dạ Hàn phái đến, năng lực hạng nhất, nhưng có cái tật xấu là thích trêu chọc nam nhân, trước đây an bài nàng ở Tứ Quý các, coi như đúng tâm ý của nàng, bây giờ rời khỏi Tứ Quý các, không có nam nhân nào để trêu chọc, cư nhiên gan lớn dám động ngay trên đầu hắn?
Hồng Đình bị hắn nhìn thấy vừa sợ vừa yêu, tâm không kìm được run lên. Nam nhân phải giống như Mặc Dạ vậy, vừa lạnh lùng lại hấp dẫn, khiến phải nàng mất hồn, môi đỏ mọng chu lên, có chút sợ muốn lui về phía sau, rồi lại không nhịn được muốn đến gần hắn.
Ngục Trừng Nhi đứng một bên cũng sớm tức điên rồi! Ánh mắt nữ nhân kia nhìn Mặc Dạ, giống như hận không thể lập tức nuốt vào trong bụng! Còn có tay của nàng, ai cho nàng chạm vào Mặc Dạ hả?
Nàng không chút nghĩ ngợi xông lên trước, nghĩ muốn đưa tay đẩy nữ nhân kia ra, nào biết tay nàng vừa chạm vào bả vai của đối phương, cổ tay liền truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt! "A!" Nàng kêu một tiếng, đau đến nước mắt cũng muốn ứa ra.
Mặc Dạ và Hồng Đình không ngờ nàng đột nhiên nhô ra, Hồng Đình do tập tính của quân nhân, chỉ cần có người công kích, nàng sẽ theo bản năng phản kích. Mặc Dạ vừa nghe thấy Ngục Trừng Nhi kêu đau, bàn tay vung lên, đánh cánh tay Hồng Đình ra, xuất ra một chưởng nữa đánh về phía Hồng Đình, Hồng Đình liền liền lui nhanh ra.
"Thật là đau!" Ngục Trừng Nhi nắm vạt áo Mặc Dạ, không để cho hắn đi về phía trước.
Hồng Đình định thần nhìn lại, lè lưỡi. Lần này thảm rồi, không nghĩ tới đối phương vừa ra tay là Tam tiểu thư.
Mặc Dạ nóng lòng vén tay áo Ngục Trừng Nhi ra, nhìn da thịt trên cổ tay nàng đã có chút ít tím, lửa giận bùng lên, hung tợn trừng Hồng Đình.
"Ta không biết là Tam tiểu thư!" Hồng Đình cất giọng giải thích. Nàng không phải là cố ý.
"Ngươi!" Mặc Dạ từ nhỏ nâng niu Ngục Trừng Nhi trong lòng bàn tay, thấy bộ dáng nàng đau đến nước mắt ròng ròng.
Ngục Trừng Nhi vô cùng không thích nữ nhân này, phương thức nàng ta nói chuyện với Mặc Dạ quá mức càn rỡ. . . . . . Cũng quá thân mật rồi ! Trong lòng nổi lên một loại cảm giác, có chút sợ hãi, có chút bất an, làm cho nàng theo bản năng lôi kéo Mặc Dạ thật chặt.
"Mặc Dạ, tay ta đau." Nàng không thích người này, càng không muốn nhìn thấy nàng ta, cảm giác giống như nàng ta muốn cướp đi một thứ rất quan trọng đối với nàng.
"Đi xuống!" Mặc Dạ trách móc quát một tiếng với Hồng Đình, tưởng Trừng Nhi bị giật mình, vỗ vỗ bả vai của nàng trấn an.
Ngục Trừng Nhi nhân cơ hội tựa vào trong ngực hắn, sau đó nghiêng mắt nhìn trộm sắc mặt của Hồng Đình một cái.
Thân thể Hồng Đình run lên, có chút bị giật mình, một đôi mị nhãn chớp chớp, "Thuộc hạ xin phép cáo lui." Rất có hứng thú nhìn thoáng qua Ngục Trừng Nhi đang ở trong ngực Mặc Dạ, khóe miệng nhếch lên rồi rời đi.
Nhìn thấy nụ cười đó, khiến Ngục Trừng Nhi càng mất hứng, chu miệng lên, hốc mắt đều đỏ.
Mặc Dạ không có chú ý tới nét mặt của nàng, lôi kéo nàng vào phòng rồi nhanh chóng lấy ra bình thuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc giúp nàng, nhìn da thịt trắng noãn của nàng trong thời gian thật ngắn trở nên tím bầm sưng đỏ, hắn thật đau lòng.
Ngục Trừng Nhi ngước mắt nhìn trộm vẻ mặt âm trầm của Mặc Dạ một cái, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói như thế nào, cho đến khi thuốc được bôi xong, nàng vẫn chưa phải biết nên hỏi ra sao.
"Còn đau không?" Mặc Dạ cho là hóic mắt nàng ửng đỏ là bởi vì đau tay, "Hồng Đình không phải cố ý, nàng ta tập võ nhiều năm, có người đến gần dĩ nhiên sẽ ra tay, muội đừng để ý." Giọng nói có chút cứng ngắc.
Hắn nguyên là trấn an nàng, không nghĩ lời này nghe vào trong tai Ngục Trừng Nhi, giống như chỉ trích nàng. Nàng uất ức mím chặt miệng, nước mắt nhịn không được rơi xuống từng hạt một.
Mặc Dạ lại vì nữ nhân khác mắng nàng? Làm sao có thể? Mặc Dạ là của nàng!
"Thế nào? Rất đau sao?" Mặc Dạ hốt hoảng nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng khóc.
"Nàng là người nào?" Ngục Trừng Nhi nhìn tay Mặc Dạ tay, liền nghĩ đến vừa rồi nữ nhân kia trộm chạm vào mu bàn tay hắn, miệng mím chặt lại, thở phì phò kéo tay của hắn qua, nắm ống tay áo dùng sức lau mu bàn tay hắn, muốn chùi hết mùi của nàng ta.
Mặc Dạ bị cử chỉ nàng làm cho không hiểu nổi, "Hồng Đình là thuộc hạ của huynh, muội sao vậy?"
Ngục Trừng Nhi sửng sốt, giọt lệ còn đọng trong hốc mắt không rơi được nữa. Đúng vậy, nàng sao vậy? Sao lại tức giận như vậy?
Tâm trong nháy mắt liền hoảng loạn, giống như có cái gì ẩn thật sâu bị lật ra, mu bàn tay hắn bất chợt nóng đến phỏng người, khiến nàng buông tay ra thật nhanh.
"Trừng Nhi?" Mặc Dạ không hiểu nhìn nàng.
Ngục Trừng Nhi hốt hoảng cúi đầu, không biết vì sao không dám nhìn thẳng mắt hắn, nàng đột nhiên đứng lên, "Muội, muội về phòng trước."
Không đúng, không đúng! Tại sao nàng ghét có người đến gần Mặc Dạ như vậy? Mặc Dạ là ca ca của nàng, không đúng! Mặc Dạ là của nàng, không đúng. . . . . .
Suy nghĩ loạn thành một đống, Ngục Trừng Nhi liếc hắn một cái, lại vội vàng quay đầu, hai tay bất an nắm chặt lấy nhau, ánh mắt bàng hoàng, cước bộ có chút lảo đảo đi ra ngoài.
"Trừng Nhi!" Mặc Dạ lo lắng đi theo sau nàng.
"Muội không sao, muội về phòng nghỉ ngơi trước." Giờ khắc này Ngục Trừng Nhi không dám đối mặt hắn, bỏ lại lời nói, liền chạy về hướng gian phòng của mình.
Mặc Dạ nhìn nàng rời đi, lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác nàng tựa như rất hốt hoảng?
Lắc lắc đầu, đem chuyện này trước hết quẳng ra sau đầu, "Tề Khải!" Hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào vào biệt viện tìm Ninh Nhi.
"Mặc gia." Tề Khải nhanh chóng đi tới phòng của hắn.
Hai người rất nhanh chăm chú thảo luận, Mặc Dạ chuyên tâm định ra kế hoạch, không nghĩ nhiều đến sự khác thường vừa rồi của Ngục Trừng Nhi.
Ngục Trừng Nhi hoảng hốt khẩn trương chạy về gian phòng của mình, đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa thở gấp, vẻ mặt có chút mờ mịt, trong đầu vẫn còn kinh hoàng với ý nghĩ vừa rồi của mình.
Làm sao nàng lại cảm thấy Mặc Dạ là của nàng? Cắn môi, nàng mềm nhũn ngồi trượt xuống đất, mất hồn nhìn cuối giường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc hỗn loạn, một nha hoàn nhanh chân chạy đi thông báo, trong chốc lát, liền nghe tiếng bước hướng về sân nhà.
"Dừng tay!" Tổng quản nội thành Tề Duyệt dẫn một nhóm thị vệ đi vào.
Hai người Lý Nhan và Lý Nghiệp vốn phụ trách canh gác vừa nghe thế, lập tức lui về phía sau, còn lại Nghiêm Lâm đang đứng ở giữa đình và Vương Nhị bị doạ ngất, bàn trúc ghế tre bên cạnh ngã lật, một mảnh hỗn độn.
"Đang nháo cái gì đây, các ngươi định làm gì?" Tề Duyệt bốn mấy tuổi, mới mặc kệ hai người trước mắt kia có thể là Nam Vương hay không, làm tròn bổn phận của mình, cáu kỉnh quát trách móc.
Nghiêm Lâm bị rống đau lỗ tai, Vương Nhị vô dụng, lại ngất đi, Nghiêm Lâm khinh thường nghiêng mắt nhìn cái người nằm dưới đất, cười vô lại, dùng ngón út móc móc lỗ tai.
"Lão già, đừng tưởng rằng rống lớn tiếng thì gia ta để ý, ngươi cho rằng ngươi là ai? Gọi chủ tử nhà ngươi ra đây, có chuyện gì thì mọi người nói rõ ràng, nhốt người ở đây làm cái gì?"
Tề Duyệt trầm mặt xuống, phất tay, âm thanh "soạt soạt soạt" đồng thời vang lên, thị vệ hai bên cầm kiếm, nhắm ngay Nghiêm Lâm, "Nơi này là thành Dao Quang, không phải là phố phường, không thể để cho các ngươi càn rỡ!"
Lão già này muốn động thủ thật! Nghiêm Lâm ý thức được điểm này, nụ cười trên mặt cũng tắt, căng bắp thịt toàn thân, vận sức chờ phát động.
"Tề thúc, lại đang phát uy à?" Âm thanh yêu kiều hài hước từ phía sau mọi người vang lên, tuyệt không sợ Tề Duyệt tức giận lời nói trêu ghẹo vừa rồi.
Vừa nghe âm thanh này, tức giận trên mặt Tề Duyệt trong chớp mắt thu lại sạch sẽ, ngũ quan có chút dữ tợn lập tức trở nên hiền lành. Bản lãnh thay đổi sắc mặt này, khiến Nghiêm Lâm thấy sửng sốt, theo ánh mắt của hắn nhìn hướng đường nhỏ.
Mọi người tránh ra hai bên đường, chỉ thấy một đôi nam nữ chậm chạp thẳng bước đi tới đây, nữ ngọt ngào động lòng người, khuôn mặt phấn nộn giống như quả táo, nam tuấn vĩ oai hùng, thân thể cao lớn làm cho người ta có cảm giác bị áp bách, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, đáy mắt tựa hồ cũng tản ra hàn quang nhàn nhạt.
Ngục Trừng Nhi tò mò nhìn người này một chút, cảm giác như thấy người giang hồ, vóc người cao khoẻ, khuôn mặt nhìn được; còn cái người nằm trên đất, dáng dấp ngược lại trắng noãn mảnh mai, nhưng cũng quá vô dụng rồi, như vậy đã ngất.
"Tề thúc, đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Dạ cau mày nhìn, đồng thời quan sát hai người kia, ánh mắt lơ đãng đụng phải Ngục Trừng Nhi, Ngục Trừng Nhi dí dỏm nháy mắt mấy cái, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Trong nụ cười này, có rất nhiều ý nghĩa.
Tướng mạo hai người này khác xa Mặc Dạ, Mặc Dạ từng thấy Hành Vương Diệu Huyền Hoàng, ngũ quan hai người có một chút tương tự, đều cùng một dáng vẻ tuấn tú, Mặc Dạ có vẻ dương cương mười phần, không phải kiểu mắt to mày rậm, mà là một loại anh tuấn.
"Một chút chuyện nhỏ mà thôi, khiến chủ tử lo lắng rồi." Tề Duyệt cung kính cúi đầu. Không có ai rõ ràng thân phận của Mặc Dạ hơn hắn, mặc dù Mặc Dạ ở thành Dao Quang không có chức vị gì, nhưng chỉ bằng vào khi chủ tử theo Hoàng Thượng xuất chinh d.đ/l'q,đ, không nói hai lời để Mặc Dạ thay mặt thành chủ làm việc, là có thể biết Mặc Dạ ở trong lòng thành chủ có địa vị gì, chớ nói đến Mặc Dạ cũng có thể là Nam Vương, bất quá hắn đối với điểm này vẫn còn hoài nghi.
"Chuyện nhỏ cái gì!" Nghiêm Lâm biết gặp được chính chủ rồi, biết cơ hội không thể mất, cướp lời nói đầu, bước một bước dài đến trước người Mặc Dạ, "Ngươi là người nào? Ta là phạm vào chuyện gì, sao lại nhốt người ở đây như con chó nhỏ trong nhà, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng!"
Trên đất Vương Nhị cũng vừa vặn tỉnh lại, nghe được câu này, mặt trắng bệch, trong lòng run sợ nhìn bọn hắn.
Mặc Dạ không nhịn được thở dài ở đáy lòng. Hai vị trước mắt này, một hiển nhiên đã biến thành vũ phu giang hồ, một người khác chính là gã sai vặt, người như vậy, trở lại hoàng gia sẽ có cuộc sống tốt sao? Chỉ sợ không biến thành thống Vương gia, cũng là bị đống quy củ hoàng gia kia mài giũa cho chết từ từ!
"Càn rỡ!" Tề Duyệt không ưa Nghiêm Lâm vô lễ, lập tức nghiêm nghị quát bảo ngừng lại.
"Tề thúc, người rống tới rống đi, con liền nói với Tề thẩm nói." Ngục Trừng Nhi lôi kéo cánh tay Tề Duyệt làm nũng, Tề thẩm trong miệng nàng chính là vị trù ngự đã giải cứu Mặc Dạ không bị càng bồi bổ càng gầy.
Tề Duyệt tuổi mỗi lúc mỗi lớn, thân thể không còn tốt như trước kia, nhất là đại phu trong thành đã cảnh cáo hắn, không nên để cho hắn tức giận, nhưng là Tề Duyệt trừ đối với ba tỷ muội Ngục gia sắc mặt vui mừng một chút, nhưng đối với thành chủ An Dạ Hàn, vẫn là nghiêm mặt.
Tề Duyệt nhìn vị Tiểu chủ tử đáng yêu không rút lui, sờ sờ lỗ mũi, không hề phát uy nữa, lui qua một bên. Thị vệ bên kia đã từng trải nghiệm uy phong của Đại tổng quản đều kinh ngạc, mỗi người đồng loạt len lén ngoắc ngoắc khóe môi.
"Trừng Nhi." Mặc Dạ đưa tay vớt nàng về bên người, không để cho nàng tiếp tục phá hư hình tượng uy nghiêm của Tề thúc trong suy nghĩ của thị vệ.
Cân nhắc một chút, qua hai ngày nữa Dạ Hàn cũng trở về thành rồi, nên nói cho hai người kia nguyên nhân và thời điểm thôi.
"Đi theo ta." Mặc Dạ quét qua hai người một cái, nói xong, liền dắt Ngục Trừng Nhi đi trước.
Người đang trong hoàn cảnh nguy hiểm luôn có ý thức tìm kiếm đồng bạn, đối với Nghiêm Lâm mà nói, Vương Nhị là đồng bạn duy nhất trước mắt hắn, hai người nhìn nhau một cái, Nghiêm Lâm trầm ngâm, bước chân đuổi theo Mặc Dạ; khuôn mặt Vương Nhị tái nhợt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy được một chút xíu dũng khí từ đáy lòng, đuổi theo.
Nghe được chuyện từ trong miệng Mặc Dạ, đối với Nghiêm Lâm và Vương Nhị mà nói, tựa như người ta nói cho bọn hắn biết trên trời sẽ có mưa hoàng kim, khó có thể tin nổi.
Sau khi Nghiêm Lâm nghe xong tin tức, trước tiên hoài nghi đối phương nói có thật không, tỉ mỉ cân nhắc, cảm thấy hẳn là không phải, ngẫm nghĩ lần nữa đến hoàng gia, sắc mặt trầm trầm không phải là đẹp mắt.
Còn Vương Nhị đột nhiên như phát đại tài, sắc mặt vốn đang tái nhợt nhất thời hưng phấn đỏ ửng, trong lòng nảy ra nhiều rất nhiều ý tưởng, ánh mắt lập lòe bất định.
Mặc Dạ một bên quan sát phản ứng của hai người, đối với Nghiêm Lâm âm thầm gật đầu, đối với Vương Nhị còn lại là lắc đầu, chỉ có thể chờ mong Vương Nhị không phải là Nam Vương
"Các ngươi đợi trong thành mấy ngày, Hoàng Thượng đang khải hoàn hồi triều, mấy ngày nữa sẽ trở lại Hoàng Đô, khi đó ta sẽ dẫn các ngươi đến phủ Tông Nhân ở Hoàng Đô xác nhận d/đ:l;q'đ thân phận." Đến lúc đó chính là một bước lên trời, có thể nói dưới hai người, trên vạn người, trừ Hoàng Đế trên đỉnh đầu, cũng chỉ còn một người khác là Hành Vương.
Hai người thần sắc khác nhau, Mặc Dạ không muốn xen vào việc của người khác, liếc mắt với Tề Khải đứng một bên, Tề Khải gật đầu, cung kính dẫn hai người vẫn theo đuổi tâm tư của mình đi ra ngoài.
"Mặc Dạ, nếu Nghiêm Lâm là Nam Vương thì tốt rồi." Đây là ý tưởng của Ngục Trừng Nhi sau khi quan sát thật lâu.
Mặc Dạ buồn bực cười một tiếng, "Vậy phải trên xem ngọc điệp viết cái gì."
Ngục Trừng Nhi cũng cười theo, "Đều như thế, Đại ca sắp trở về sao?" Nàng đột nhiên nghĩ đến lời Đại ca nói ngày đó, so sánh quan hệ hiện tại của nàng và Mặc Dạ, sắc mặt đỏ lên, không biết sau khi Đại ca biết sẽ nói gì?
"Ừ."
"Mặc Dạ, huynh nói. . . . . . Đại ca có phản đối chúng ta hay không?" Nàng có chút lo lắng, ngày đó Đại ca nói mẹ muốn an bài một mối hôn sự giúp Mặc Dạ, cha mẹ cùng đi du ngoạn, không biết sau khi mẹ trở về biết chuyện của bọn họ sẽ phản ứng ra sao?
"Nếu như Dạ Hàn phản đối, nàng sẽ làm thế nào?" Hắn không trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại nàng.
Ngục Trừng Nhi ngẩn ra, mắt to nhìn hắn, có chút không biết phải làm sao. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, chẳng qua cảm thấy nàng vốn nên cùng Mặc Dạ ở chung một chỗ, chuyện Hồng Đình cho đến bây giờ nàng vẫn ghi tạc ở đáy lòng, ngày đó đẩy cửa thư phòng ra, nhìn Hồng Đình mặc nữ trang dính vào trên người hắn, một màn kia vẫn khiến cho nàng đau lòng đến bây giờ.
Mặc Dạ lẳng lặng ngồi trên ghế, không can thiệp ý nghĩ của nàng.
Ánh mắt hắn thâm thúy như hai hồ nước sâu kín, nàng nhìn không ra ý tứ ở mắt hắn, trong lúc bất chợt có loại cảm giác, lời nói của nàng sẽ đại biểu tương lai hai người.
Nàng phát hiện mình rất ích kỷ, từ lúc bắt đầu, đều là hắn ở bên cạnh yên lặng chờ đợi nàng, mà nàng là sau khi bị kích thích mới nhìn rõ trái tim của mình, cũng là hắn chủ động biểu đạt tâm ý trước, nàng mới bị động tiếp nhận, chưa từng cho hắn một câu trả lời xác thực nào cả, nàng nghĩ tình ý giữa hai người cho dù không nói cũng sẽ hiểu lẫn nhau, thì ra không phải như vậy, hắn vẫn một mực đợi nàng nói rõ ràng cho hắn biết.
Hắn luôn bao dung nàng tất cả, giờ khắc này, nàng lại tự cho là đúng mù quáng, đáy mắt mê mang tản đi, dần dần chuyển thành một loại quang mang lóng lánh.
Nàng thận trọng đi đến bên cạnh hắn, quấn quýt cầm tay hắn đang buông thỏng.
"Kể cả tất cả mọi người phản đối, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh, Mặc Dạ, huynh còn có muội, muội cũng có huynh." Đúng vậy nha, nàng đã sớm không thể rời bỏ hắn, xấu hổ lúng túng là cái gì, có một người như vậy nâng niu nàng trong bàn tay còn sợ nàng đau, nàng còn sợ hãi cái gì?
Con ngươi đen trong phút chốc nhất thời lóe sáng rực rỡ, tựa như bảy sắc cầu vồng, môi mỏng nâng lên nụ cười xuất phát từ nội tâm, ôm lấy thân thể yêu kiều nhỏ bé vào lòng mình.
Tình ý nảy sinh, hết thảy đều xảy ra rất tự nhiên, môi mỏng nóng bỏng êm ái đặt lên đôi môi đỏ tươi nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi xẹt qua môi nàng, tỉ mỉ miêu tả hình dạng môi của nàng, thời điểm nàng không nhịn được kêu lên, ngậm lấy âm thanh của nàng vào trong miệng, hút thật sâu mật trong miệng nàng.
Trong đầu trừ mê loạn, chỉ còn sót lại ngọt ngào, miệng lưỡi triền miên, thưởng thức mùi vị mật ngọt của nhau, cánh tay mảnh khảnh quấn lên cổ hắn, mềm mại thừa nhận tất cả của hắn, thân thể nóng lên, đỏ mặt rực, cảm giác tê liệt từ răng môi tràn đến đáy lòng, nàng rất thích cảm giác thế này.
Nàng mềm mại, kích thích bản tính nam nhân của Mặc Dạ, tất cả đều không cần dạy, hiển d,đ'l/q.đ nhiên là hôn càng ngày càng sâu, phía dưới một hồi xao động, không nhịn được ôm lấy thân thể tản ra mùi hương ngọt ngào của nàng càng chặt hơn, cảm thụ nàng mềm mại, đến khi sắp mất khống chế, hắn mới không quá tình nguyện buông lỏng ra.
Trán hắn tì vào trán nàng, hai người thở hổn hển, Mặc Dạ si mê ngưng mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng sáng trong suốt ,nghĩ muốn tiến lên cắn một cái, mà hắn cũng thực sự làm vậy.
Trên môi truyền tới cảm giác đau khiến thần trí nàng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nụ cười vui vẻ dạng này nàng chưa từng gặp, đáy lòng ấm áp lại có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng là chìm đắm trong đáy mắt hắn, mắt to lóng lánh nước tràn đầy tình cảm dành cho hắn, sẽ không bao giờ có bất kỳ mê mang nào nữa.
Nàng nghịch ngợm cười, tay nhỏ bé dùng sức kéo cổ hắn, chủ động hôn lên miệng hắn, cũng khẽ cắn hắn một cái.
Tiếng cười bật ra từ hai người, đáy lòng Ngục Trừng Nhi run lên, hựu tô hựu ma, nửa người mềm nhũn trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt, hắn cũng dùng sức ôm chặt nàng.
Giờ khắc này gần nhau, hắn đã đợi quá lâu, mơ thấy vô số lần, tỉnh lại đều là công dã tràng, hiện tại giấc mộng của hắn đã thành hiện thực rồi, hắn, hài lòng.