Bân đang hốt hoảng.
Thực sự lúc này hắn cực kì hốt hoảng.Không biết tại sao đám ông bà già này lại gọi hắn là chúa công, điên cả lũ chắc.
Hắn có quen ai đâu, Hắn là người thuộc thành phần isekai cơ mà, anh tuy không bị truck - kun đâm nhưng anh cũng bị excite - kun đâm, chỉ khác nhau trọng lượng thôi chứ chứ nguyên lí giống nhau.
Tôi là người trái đất thế giới khác vũ trụ ., văn minh bậc . chứ không phải vũ trụ . bậc .-..
Làm thế quái nào mà tôi quen các người hay có người quen ở đây mà tự dưng nhận chủ rồi.
Hay là mình anh tuấn người ngời, ngọc thu lâm phong có tư chất lãnh đạo trời sinh, gặp hoa hoa nở gặp người người yêu nên mới mấy hôm tiếp xúc, cho họ tý kiến thức thời cuộc nên họ mới quy thuận nhận mình là chúa nhỉ.
Bân vẫn thận trọng nói:
- Mấy vị có nhận nhầm tôi với ai không? hay tôi có nói gì quá đáng không mà tự dưng lại có hành động này vậy? Tự dưng nhận chủ là sao? cho tôi lời gioải thích cái! Lão lương quỳ xuống khóc nói:
- Thưa công tử cách đây năm khi cậu mới sinh được ngày thì bị quân Lí Phật tử đuôi giết.
Bố cậu là đại vương tử, con cả của Triệu Việt Vương, đã kịp thời trốn đi trước khi quân Lí Phật tử đánh vào kinh đô.
Ngài ấy, mang theo gia đình chạy trốn, trốn được năm , thì bị phản đồ cấp tin cho Lí Phật tử.
Ngài ấy liều chết cản địch để tôi mang công tử chạy, tôi giao cậu cho người thân tín của ngài ấy để dẫn quân đánh lạc hướng của đám quân Lí.
Vì vậy, tôi mới lạc công tử hơn chục năm nay.
Bố cậu và người chị gái của cậu đều chết trọng loạn chiến ngăn cản địch cho cậu chạy.
Bân vẫn lơ mơ lắm, Tự dưng đám người này nhận hắn là con cháu của Triệu Việt vương.
Hắn thề là hắn không có tý liên hệ về mặt tình cảm cũng như ADN.
lịch sử thế giới cũ hắn có nhiều biến thiên, có thể hắn có chút ít liên quan đến dòng dõi này vì sang tên đổi họ tránh truy sát, con rơi, con vãi lịch sử rất nhiều.
Nhưng nếu đám này nhận lầm thì cũng OK thôi vì tự dưng có căn cứ, con người miễn phí , đỡ mất bao nhiêu thời gian, tài lực.
Nhưng mật ngọt chết ruồi, cứ cẩn thận hỏi rõ đã, nhận sau cũng không muộn.
Mà cho dù không phải cũng phải nhận vì đây là bí mật tối quan trọng, người ngoài biết là chết.
Hắn không nhận sẽ bị diệt khẩu, mình có súng, hắn biết bắn, có xe, hắn biết lái, nhưng thân thể m của đứa tuổi này có lái được xe không, có đủ sức bắn súng không thì miễn đi.
chết là cái chắc.Nhưng hắn nhớ là Bân hỏi :
- Sao các ông lại nói tôi là người dòng dõi nhà Triệu Việt Vương, có nhầm lẫn hay không vậy ? Lão Lương nói :
- Lão không nhận lầm, sáng nay lúc tắm cho cậu lão đã thấy rõ ràng.
Chính lúc lão trao cậu cho người lính kia đã xem xét kĩ cậu có dấu hiệu.
vết bớt ngôi sao bắp chân phải, là nốt ruồi son trên lưng xếp hình tròn.
cái này không lẫn vào đâu được, người đời có khi chỉ có chứ có cả thì chỉ có mình cậu trên đời.
Chúng tôi đơi cậu suốt năm nay, năm để chờ cậu.
hu hu hu Bân ngớ người.
Hóa ra , bảo sao sáng nay tốt với mình thế, thì ra là kiểm tra.
Bân Mừng quýnh, thế thì triển ngay thôi, nhận ngay và luôn cho nóng.
Đầu hắn bỗng nhơ tới người bà nội thân thương đã văm cho hắn vết xăm chấm đỏ.
Bà nội à ! Bà ơi bà ! Cháu yêu bà nhắm ! cháu yêu bà cháu muốn nắm bàn tay! Bân Nói :
- Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy.
Ta hiểu rồi ! thì ra là thế.
HA HA HA HA HA HA.
Đám người ngơ ngác khi thấy hắn cười lớn.
Bân quay sang nói với họ :
- Cảm ơn các vị! Cảm ơn các vị ! Giờ ta đã biết nguồn gốc của mình.
hahahahahahahahah Đám người vãn ngơ ngác.
Bân quay sang nói tiếp :
- Cảm ơn các vị đã nói cho ta biết thân thế của ta.
Ta biết các vị đã giữ điều này trong lòng rất lâu.
Khổ cho các vị.
Nhân đây ta cũng nói thật cho các vị sự thật.
Thực ra ta cũng chẳng phải con thương nhân gì cả.
Việc nói ta là con thương nhân là nói dối.
Thực ra, ta được người thầy của ta nhặt bên đường cạnh xác người lính.
Thầy ta bảo người lính này lúc chết vẫn ôm khư khư ta, ta được bọc trong loại vải quý nên nghĩ ta có xuất thân không bình thường nên bảo hộ ta mà đi trốn.
Xin lỗi các vị khi ta nói dối việc ta là con thương nhân.
Các vị đã biết thầy ta chết rồi, ta chỉ còn mình trên đời.
thằng trẻ con đi ra bên ngoài lại thân cô thế cô, không nói như vậy nếu như chẳng may gặp giặc cướp thì sẽ thế nào.
Nên ta đã nói dối các vị.
TA thực lòng xin lỗi các vị ở đây.
Những con người trung thành, dù ông của ta chết rồi mà vẫn bảo hộ con cháu họ an toàn.
Đám người này ngơ ngác chút, rồi lại thay nhau quỳ xuống khấu đầu.
làm gì trên đời chúa xin lỗi bề tôi như vậy.
Họ không dám nhận:
- Xin công tử đứng lên , lễ này nặng quá chúng tôi không dám nhận.
Chúng tôi tổn thọ mất.
Bân Đáp :
- Lễ này đáng, những người trung nghĩa luôn luôn đáng với lễ này.
Không có các vị đầu tôi chắc bị Lí Phật tử chém rụng rồi đâu còn sống đến bây giờ.
Các vị là ân nhân tái sinh mạng tôi lần vậy.
Đám người nhiều người đã khóc, nhất là Lão Lương là người khóc to nhất.Họ đều nghĩ :" gặp được chúa công trọng tình trọng nghĩa này thì sau này không phải lo nghĩ gì nữa.
Bao nhiêu tủi hờn năm qua chẳng mấy mà biến mất, họ sẽ bước ra ngoài thế giới mà sống rồi..
Bân đứng dậy đi vào chỗ chủ vị nói:
- Các vị đứng dậy , ngồi vào bàn đi, đang bữa cơm, quỳ hết xuống làm gì.
Mọi người ngồi xuống hết, người Việt không có tục ngồi quỳ như các nho sĩ hay danh gia vọng tộc hán đường.
họ ngồi khoanh chân thoải mái hơn nhiều.
Bân cầm bát rượu đục như nước gạo, nhạt thếch nói :
- Mừng hôm nay tôi biết thân thế của mình, mừng cho hôm nay các vị tìm được tôi giải nút thắt trong lòng.
Uống cạn nào.
Cạn Đám người phía dưới cũng hô :
- Cạn.
Bân nói tiếp :
- Xin lỗi chư vị.
tôi tuổi còn nhỏ nên ko uống được rượu.
để tạ lỗi các vị tôi xin đưa cho các vị số loại rượ mà sư phụ tôi đưa cho.
Đều là loại rượu quý có không , trên đời không ai có.
Đám người khách sáo nói :
- Khong sao công tử.
Rươu quý tiên sư cho là trân bảo thế gian, phàm phu tục tử như chúng tôi được uống là vinh Hạnh mấy đời rồi.
Bân bèn đi vào buồng, tìm trong mục rượu bia thì thấy có đống.
Nguyên viên đá đựng toàn rượu với bia.
Chắc thằng này tính lập nghiệpvới đám nữ chân tổ tiên của chúng trên thảo nguyên.
Trên thảo nguyên quý rượu như nước, ngày không uống nước không sao nhưng có rượu là đc.
Chính vì vậy mà hắn thu thập đống cồn để uống như này.
Tìm chút trên ô rượu.
Xem nào, rượu TQ, Rượu Pháp, Rượu Mĩ, Rượu ANH, Ý, Tây ban nha, Nga, Hàn quốc, Nhật bản.Ồ Việt Nam này,Rượu gạo Mẫu Sơn (Lạng Sơn),Rượu Kim Sơn (Ninh Bình),Rượu Làng Vân (Bắc Giang),Rượu Gò Đen (Long An),Rượu Phú Lễ (Bến Tre),Rượu cần (Tây Nguyên),Rượu nếp cẩm (Tây Bắc),Rượu vang Đà Lạt, Táo Mèo Sapa, Bàu đá ( bình định), Xuân thanh(trà vinh), Hồng đào ( quảng nam), Rượu nếp Sán lùng, Rượu Ba Kích (Quảng Ninh), Rượu Bó Nặm (Bắc Kạn).
Bân choáng rồi.
Thằng khứa người Tàu Khựa này làm đếu gì mà nhập lắm rượu Việt Nam này.
Hay nó tính mua chuộc mấy dân tộc vùng đấy, đám champa, khơ me( phù nam bằng cái này.
Cũng đúng.
toàn vị mấy vùng đấy thích.
Còn chưa kể rượu người Kinh thích cũng có này.
Má nó vodka hà nội cũng có luôn.
Thôi, đám ngoài kia toàn người kinh chính gốc nên phang luôn Rượu làng Vân tiến vua luôn đi.
Khoan đã, cái gì thế này, cả công thức.
Đùa à cả công thức.
thắng này lắm vàng lắm bạc thế này nó bỏ ra mấy thỏi vàng thì thể đếu nào cũng có người tiết lộ công thức cho nó.
Miễn sao nó chưa kịp làm gì ảnh hưởng đến các làng này là được.bg-ssp-{height:px}
Xem nào chai thủy tinh và chai sành, vò gốm, thủy tinh màu, chọn cái nào đây.
Thôi chọn cái sành đi, thời này thủy tinh là ngọc quý nên mang ra chắc cả đám thổ huyết chết, chai thủy tinh để bán.
Mả khoan, người của mình mà, tội gì phải bạc đãi, đồ ngon đi đãi người ngoài, đồ dở mình để người nhà.
Thôi cứ mang thủy tinh không màu cho tụi nó Lác mắt cũng như thể hiện độ ngầu của anh, tạo uy luôn.
Bân bèn mang ra hơn chai mlrượu Làng Vân đựng trong trai thủy tinh trong suốt để trong ba lo xách ra.
Nặng vãi lúa.
hắn không muốn mang đồ ăn ra vì quá nhiều và chẳng khác nào coi khinh đồ ăn của họ cả nên hắn lấy thùng coca
Khệ nệ khoắc ba lo đi ra, gọi người đang canh của ra giúp mang vào.Ngồi xuống chủ vị thở hồng hộc.
Bân bảo người hộ vệ mở túi ra.
Họ chết lặng, đám người kia cũng chết lặng.
Không phải vì rượu mà vì hơn chục cái chai bằng thủy tinh trong suốt.
Đầu họ cứng rồi, đây là giàu có bực nào, tài phú bực nào mới chơi cái trò như vậy.
Đống lưu ly cao cấp kia vậy mà thằng này có cả đống.
Đống này mang lên trường an, lạc dương hay long biên thôi thì cả làng ăn cả đời không hết.
Bân bảo hộ vệ msng mỗi người chai.
Họ như tỉnh mộng, tay cầm chai rượu đi chậm run cầm cập.
Họ mà làm rơi vỡ thì giết cả nhà không hết tội.
Bân thấy chậm quá nói bảo:
- Mang nhanh lên , chậm như thế thì bao giờ mọi người mới được uống rượu! Người hộ vệ giật mình tý nữa đánh rơi chai rượu, tý nữa thì chết.
Đám người phía dưới cũng nhìn chằm chằm vào chai rượu.
họ thầm nghĩ, chai kia đựng rượu gì mà trong vắt thế nhỉ.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ họ mới thấy loại rượu tỏng văt snhuw nước ruối trên núi cao vậy.
Không nó còn trong hơn nhiều.
Hay là nước.
là nước mới trong như thế chứ.
Thôi kệ, uống nước nhưng bằng bình lưu ly giá trị liên thành kia cũng được rồi.
Coi như thế là vinh hạnh.
Khi Bân hướng dẫn họ mở nắp thì mùi hương rượu them nồng bay ra tản vào trong không khí.
Đám người bắt đầu chạy nước miếng rồi, rượu gì thế này, tiên tửu à.
Đúng rồi là tiên tửu thì mới thơm, trong thế này.
Lão Tùng là người hào sảng không chịu được nữa mà cầm luôn chai rượu tu phát hết nửa chai rượu.
Tu xong bèn hà tiếng, ợ rồi kêu lên tiếng
- RƯỢU NGON Kêu xong ông nằm gục xuống bàn bất tỉnh.
Mồm thở phì phò.
Mấy người kia chạy lại đỡ ông.
Bân nghĩ , rượu độ mà bố tu như bú sữa thế ngất là phải.
rồi nói:
Đưa ông ấy về nhà đi, mang chai rượu theo cùng.
Quay sang nói với mọi người :
Rượu này cực ngon, nhưng cực kì nặng.
uống phải uống ly nhỏ thưởng thức chứ tu như uống nước lã thì ngất là phải.
Ta có mang ly có mấy người đây.
Nói đoạn hắn lại lấy cái loại ly nhỏ bằng thủy tỉnh mà bình dân dân việt hay uống rượu.
Đám người phía dưới ngây ngốc tập bao nhiêu rồi.
Họ nghĩ rằng đồ ăn ngon, tiên tửu đựng bằng bình lưu ly, ly rượu lưu ly.
Đây không phải bữa ăn sáng nữa rồi mà là tiệc cõi trên, cõi tiên.
cõi tiên nhiều khi cũng chỉ có thế.
Bân chốt thêm câu :
Các vị cứ uống từng ly nhỏ, uống thoải mái, uống hết ta lấy thêm.
Cả đám không bất ngờ nữa, không còn sức nữa rồi, Chúa công chúng ta chắc vân du cõi trên nên mới có nhiều đồ tuyệt trần như thế.
Thầy của người chắc là tiên trên trời nên ngài mới nhiều đồ tốt thế.
Lắm đồ thế này thì người giàu mức nào nữa chứ, chắc mấy làng này cũng không giàu bằng
Hôm nay là ngày vui, mọi người trong phòng vui vẻ ăn uống.
đến h sau khi mỗi người nốc chai rượu thì được người nhà mang về, hẹn công tử ngày mai nói chuyện.
Sáng hôm sau nguyên bộ sậu người + ông Tán nữa là .
Các làng đã đánh tin từ hôm qua, sau ngày là tất cả các chức vụ và binh lính đều biết hôm nay các vị trưởng lão công bố tin quan trọng :
Trên nhà chính, Lão Tùng hôm qua nằm gục đầu tiên, hôm nay đã đứng lên nói, đơn giản là giọng lão to nhất.
Để tăng âm lượng hắn đưa cho lão này cái loa tay cầm để phát xa hơn, vì người đông và xếp dài quá.
Lão Tùng kêu:
Thưa các vị tiên chỉ, thưa các bô lão trong làng, thưa toàn thể dân làng.
Hôm nay tôi xin giới thiệu với mọi người : Đây là công tử Hoàng Đức Bân, công tử là cháu nội của Triệu Việt Vương , là người sẽ dẫn dắt, lãnh đạo chúng ta khởi nghĩa giành lại đất nước, giành lại cơ ngơi nhà Họ Triệu.
Bên dưới hoan hô nhưng không ít người xì xầm vì không biết kẻ này là ai, sao kẻ họ Hoàng lại là cháu Triệu việt vương.
Bân lấy chiếc loa cầm tay bắt đầu nói :
- Thưa toàn thể đồng bào.
Bân tôi sinh ra đã không cha không mẹ.
Nhờ các bậc trưởng bối chỉ bảo nên tôi mới biết thân thế của minh thông qua những vết tích trên người tôi.
Tôi cực kì tôn trọng cũng như ngưỡng mộ các vị, sau bao năm vẫn trung thành với ông tôi là Triệu Việt Vương.
Tôi cũng ngưỡng mộ con em các vị khi mà nhiều người không chịu hợp tác với quân Tùy mà lui về ở ẩn, nhiều người đứng lên chống Tùy nhưng chết nơi sa trường.
Tôi là dân việt, Tôi cũng căm hận quân Tùy.
Chính vì thế tôi sẽ dẫn dắt mọi người đứng lên giành độc lập cho nước nhà.
Phải đánh cho người Hán không bao giờ dám xâm lược nước ta thêm lần nào nữa, phải đánh đánh giành lại độc lập cho dân tộc mình.
Phải đánh để con cháu chungs ta không phải luồn cúi nộp sưu cao thuế nặng cho chúng.
cho con cháu chúng ta được nói tiếng Việt, tự hào mình là người việt Đánh cho để dài tóc Đánh cho để đen răng Đánh cho nó bánh xe không quay lại Đánh cho nó manh giáp không trở về Đánh cho sử biết nước Nam anh hùng có chủ.
ĐÁNH
Bân bê luôn bài thơ của Quang Trung Hoàng đế vào cho hưng khí.
Mọi người bên dưới huyết khí bừng bừng.
hây dô cùng đồng thanh kêu ĐÁNH.
ĐÁNH CHẾT MẸ CHÚNG NÓ.
ĐÁNH CHO TỤI NÓ PHẢI TỤI QUẦN BÚ MẸ.
Bân nói tiếp :
- Tôi biết mọi người ở đây nhiều người không biết tôi, nhiều người nghi ngờ tôi.
Tôi xin mọi người hãy nghe tôi nói, tôi đi rất nhiều nơi, học rất nhiều điều hay lẽ phải ở thế giới bên ngoài về đây dạy dân mình.Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Chỉ cần mọi người nghe tôi, tôi sẽ giúp mọi người được ấm no hạnh phúc, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành.
Ai cũng được tự hào mình là người Việt Mọi người hô vang rập trời, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Bân chốt thêm câu cuối :
- Tôi xin thề với mọi người, vụ mùa sau chúng ta sẽ thu gấp - so với hiện tại.
Giống lúa mới, trâu bò và công cụ sắt đã có đủ rồi.
Nếu như tôi nói sai thì tôi xin chịu cảnh treo đầu nơi cổng làng.
Hôm nay, những người làng khác ở lại.
chiều tôi sẽ phát cho mỗi người cân muối tinh mang về.
Toàn trường im lặng.
Mấy lão nhân đứng bên cạnh cũng không nói nên lời.
Trâu bò của họ có đâu, có nhưng làng nhiều ruộng thế sao mà cùng lúc phát đủ, phải chia nhau mà làm chứ.
Nông cụ bằng sắt làm gì có.
Người Hán còn đang dùn nông cụ bằng đồng kìa, nhiều nơi đất Hán nhiều người còn dùng quốc gỗ chứ ko nói đến đồng.
Sắt thép bây giờ dùng cho quân đội bên Tùy còn thiếu lấy đâu ra mà rèn nông cụ.
Muối tinh nữa .Muối dân ăn là muối mỏ mặn chát đầy bùn, Muối quan ăn thì nuối hạt nhưng đục ngầu, lấy đâu ra muối trắng tinh.
Hay là có tiên pháp hoặc đồ cõi trên mà thầy của ngài đưa, nen ngài mới nói có dễ dàng như thế.
Có thể lắm chứ.
Biết đâu được đấy, mấy đồ lưu ly thượng thượng hạng và Rượu quý ngài còn có thì mấy cái này có khi cả đống.
biết đâu bất ngờ.
cứ tin đã rồi vào trong nhà hỏi sau.