Bụng lại bắt đầu réo rồi, hắn nhặt luôn quả táo dại cho vào mồm nhai chống đói.
Hắn bắt đầu mở bảng menu,xem các ô có gì mà chủ cũ để lại không, có bộ quần áo nào không, có cái gì ăn không, có ô.
Khi ấn vào ô ghi vải vóc thì hiện lên trạng thái ô số thể tích km, đã đầy, trong ô đấy hiện lên đủ loại quần áo, có số lượng cụ thể, từng loại áo quần, đồ lót, áo ngủ, khăn tắm, vải vóc.
Bân lướt xem thì trầm trồ ồ nhiều gớm, tay chủ cũ đọc truyện xuyên không nhiều quá tính xuyên không hay sao ý mà chuẩn bị lắm đồ thế.
ẤN vào hình thì ra mấy loại, phân ra chất liệu này, chăn màn, vải lều, áo sợi nhân tạo, áo sợi thổ cẩm, áo vải thô,, quân phục, mũ, lụa, gấm, vóc , trắng, vàng , lục lam tràm tím, đủ màu, chủ yếu là nâu, trắng, đen, đỏ, xanh lục, ko thấy hoa văn mấy nhỉ, áo hoa văn cũng có, số lượng không nhiều bằng, xem nào, áo lót, nam, cả nữ này, hừm có phẩm vị đấy chàng trai, lót ren, lót ren hở ty, lọt khe, được.
Số lượng vải vóc, quần áo xem nào hàng trăm, nghìn, triệu, chục triệu, trăm triệu, tỷ.
bân sững người,
- ĐÙA À ! Hắn thoát nhìn lại mấy cái áo cộc tay khác cũng không ít, hắn thoát ra xem lại mục khác, hắn sững người lần nữa khi nhìn vào ô thể tích km.
hắn sốc toàn tập km khối là khái niệm gì, tức là nó tương đương cới tòa nhà rộng km, dài km và cao km đấy hoặc ngược lại rộng km, rộng và cao km.
đến tòa nhà cao nhất thế giới còn chưa cao nổi km huống gì đến mà còn đầy là thế quái nào.
Hắn xem tất cả các ô khách , mỗi ô vật sống km còn lại là - km, quá nửa đầy, một lượng lớn tài nguyên, vật tư ở thế thé giới cũ mà tên chủ cũ thu thập.
Hắn thu thập bằng cách nào, dù thiết kế không phải chỉ để đồ đạc xếp chồng lên nhau mà chúng được phân ra từng ô từng phòng bên trong nên giá nó mới đắt, chứ làm chỉ có phòng rộng thì đã không bằng chiến hạm vũ trụ, nhưng thiết kế như vậy lại xắp xếp được đồ đạc, không vứt lung tung lỉnh kỉnh, cũng tiện lấy ra hơn Bân liền hỏi AI:
- Tại sao trong chiếc đai này lại lắm tài nguyên như thế này, từ vãi vóc, quần áo, lương thực, máy móc, nguyên vật liệu công nghiệp, xây dựng, vũ khí.
số lượng này đủ lũng loạn thị trường mọi quốc gia trên thế giới hiện đại, thậm chí có có thể khiến số mặt hàng giảm giá nhẹ trong nước lớn như Mĩ hoặc trung quốc.
Không thể nào mà người có thể làm được chuyện này, đây tương đương với sản lượng của quốc gia cỡ trung bình thấp trong - năm rồi.
Không có trăm tỷ, có thể vài trăm tỷ đô thì không thể nào! AI trả lời:
- Tôi không biết trả lời câu hỏi của cậu ra sao, trong lập trình của tôi ko có.
Chủ cũ có cuốn nhật nhật ký, hôm nào cũng viết để ở ô cuối cùng đấy.
Bân ấn vào ô cuối cùng xem, thì chửi thầm :" Má nó! Nhật ký đếu gì mà dày như tiểu thuyết thế này.Xem mấy trang đầu nào.
Đù má con cháu Nỗ Nhĩ Cáp Xích,l kinh đấy, có mấy kho vàng tích lũy từ nhà nguyên , minh và nhà thanh, bảo sao giàu mua được nhiều.
Nguyên vật liệu tích lũy từ thời sau cách Mạng Tân hợi cơ à, đời tích lũy.
kệ đã.
cái này để sau.
Hắn để lại cuốn sách vào kho đồ, tìm mục quần áo, vì trời bắt đầu tối và lạnh, mặc dù trưa nắng nhưng có vẻ thời tiết giống thế giới cũ lạnh theo đợt, giữa đợt lạnh trời nắng như mùa hè.
Bân chọn cho mình bộ quần áo trẻ con tuổi hiện đại, cái áo cộc tay, quần đùi, quần dài thể thao vừa dễ chạy, vừa chống gió, vừa ko sợ cây gai cào xước, thêm cái áo phông dài tay mặc ngoài, cái áo khoác gió, đôi tất, đôi giày thượng đình.
Đồng hồ chỉ h rồi, Thú rừng có vẻ sắp xuống suối uống nước, phải chạy ngay.
Bân đeo thắt lưng vào ngang vai như đeo băng đạn Ramboo, vào mục đồ uống lấy chai sữa, vừa giải khát, vừa chống đói, ô khác có cả nón bảo hiểm trẻ em này, cái này chống va đập tốt đây.
Nhìn thấy ô có cái túi đồ du lịch phượt của mình hắn mừng quýnh.
lấy nó ra, tối trong rừng thế này cầm quả dùi cui điện kiêm đèn pin dài cm mới mua, thêm quả đèn pin gắn xe đạp siêu sáng nữa, gắn nó vào tay hoặc để vào giữa hoặc bên mũ bảo hiểm là ok.
bên lấy quả đồng hồ thông minh kiêm la bàn này đeo tay,lấy mấy bộ bảo bệ đầu gối, khớp tay, gang tay.
Hồi tuổi Bân cao m, Cất đồ thừa vào kho nhìn trang bị của mình, kiểm tra lại toàn thân, tất cả mọi thứ ở đúng vị trí rồi, dùi cui thì đang đeo sau lưng có cái túi riêng, súng điện dắt bao ở cặp quần, chai sữa thì để ở đùi có đai buộc, đèn đã gắn trên mũ, tay đang nghịch dao quân dụng, tay đang gặm bánh mì nhân bơ ruốc mặn, hông đeo túi y tế khẩn cấp cho dân phượt, nhìn như ninja, chỉ thiếu băng trán, che mặt là giống.
Vừa ăn xong cái bánh mì uống hớp sữa to thì nghe tiếng bước chân, vừa nghe tiếng ....!À ...UỒM NHƯ TIẾNG CỌP BEO.
Hắn ba chân cẳng chạy mạch,đường mòn đất vừa xấ, vừa gồ ghề này mà mang xe đạp ra chạy thì còn chậm hơn đi bộ, đã thế còn hành hạ bàn tọa, đạp xe xong chắc chỉ có bò mà đi.
Hắn chân cẳng chạy thục mạng, thú rằng không săn đuổi vào lúc đi uống nước buổi chiều tối, những con mồi trông có vẻ lớn và còn chạy nhảy được thế này rất tốn sức và dễ phải đánh nhau với con thú khác giành con mồi nên chúng chỉ ăn con nào bị thương đi lại khó khăn ở bờ sông suối thôi,.
Lúc đi săn thực sự cho bữa tối thực chất chính là lúc các động vật ăn cỏ uống nước và ăn cỏ ở bờ suối xong, lúc này là lúc con vật chậm chạp , suy yếu nhất.
Bân chạy thục mạng chạy suốt phút coi như hết đoạn suối, vừa đi nhanh vừa thở, nếu như hắn mà ngồi xuống hoặc đi chậm lại thì ko nói đến việc chóng mặt váng đàu , sẽ có con thú rừng xông vào thịt bạn ngay vì chúng coi là bạn đang kiệt sức dễ tấn công.
Chính vì vậy hắn không được dừng, trời càng tối càng nguy hiểm nhất là thời điểm mùa đông này trời tối càng nhanh, h là tối rồi, mà giờ đã gần h chiều, mau tìm bản làng nào đó mà trú chân thôi.
Nếu như không phải loài người thì trốn xung quanh đã, tìm hiểu xong mới xin vào.
Đi Nhanh lúc hắn thấy một cái xác, một cái xác bị dã thú ăn thịt, cái xác mặc quần áo là người Hán như mấy phim TQ hay xem, nhưng hắn mừng nhất là cái xác này tuy nát mặt và bụng, trong mới chết và bị dã thú ăn không lâu, từ cấu tạo xương, bàn tay, bàn chân là con người, là loài người %, không sai được, là loài người %.bg-ssp-{height:px}
Vậy là hành tinh này con người làm chủ.
Bàn chân ngón cái hơi cong ra ngoài.
Đây là bàn chân Giao chỉ, ngón chân cong do đi chân đất, lội bùn leo núi mà thành.
Bân mừng quýnh, là người giao chỉ, , đây là thời bắc thuộc.
người này ở đây, chắc thành trấn không xa.
Trên đất có các vật dụng rơi vãi, có cuộn vải được buộc lại, theo kinh nghiệm bao năm xem phim thì rất có thể là tin mật và ông này là người vận chuyển của vị đại nhân hay gia tộc nào đó.
Bân lấy ra xem, trên cuộn vải viết : " năm Nhân Thọ thứ , Tùy Văn Đế chết, Dương Quảng lên ngôi, lấy niên hiệu là Đại Nghiệp, Đế hiệu Tùy Dạng Đế.
bắt đầu từ năm sau sẽ tính là năm Đại Nghiệp".
Đọc Đến đây Bân biết mình đang trong thời đại nhà Tùy, vua cũ chết rồi, vua mới là Tùy Dạng đế Dương Quảng, theo như đúng lịch sử thì nhà Tùy còn năm nữa thì sập, kiêu hùng nổi lên, loạn suốt năm nữa.
Dân mình thời này khổ như chó vì chính sách vắt kiệt sức dân để làm đại nghiệp trăm năm của Dương Quảng,rồi lại bị vắt kiệt vì cuộc chiến nội đấu của kiêu Hùng đầu thời nhà Đường nữa.
Nước ta thời này vừa với mất nước Vạn xuân được năm của triều tiền Lý -.
Lý Nam Đế thì tử chiến Nhà Tây Lương còn cháu Lý phật tử chưa đánh đã hàng nhà Tùy, người thì vì nước mà chết, kẻ thì sợ giặc mà hàng trong cùng họ.
Bi ai dân tộc vừa mới độc lập sau thời gian dài bắc thuộc, hưởng một nền độc lập dài nhất trong suốt thời bắc thuộc vậy mà bị tan tác bởi tên tàn bạo với đồng tộc nhưng hèn yếu trước ngoại bang.
Bân chắc nịch trong lòng, Lý Phật Tử ngươi đã hèn kém nhưng dân tộc này chưa bao giờ hèn kém, ta sẽ không để dân tộc lầm than bị nô lệ lần nào nữa.
Ta sống trong thời kì hòa bỉnh, độc lập, không nô lệ, vậy nên ta không chấp nhận dân tộc ta là nô lệ, không được hưởng hòa bình, độc lập.
Ta phải thay đổi hiện trạng đất nước, ta sẽ cho bọn người Hán chuyên đi cướp dân tộc khác rồi nhận vơ của mình kia biết là người Việt cũng hùng mạnh không kém gì họ.
Bân buộc cuộn giấy lại, rồi vứt bên cạnh xác chết, hắn tu nốt chút sữa cuối cùng rồi vứt chai xuống vào đai lưng và tiếp tục chạy.
Hắn chạy tuy không nhanh bằng vừa rồi nhưng chạy đều, không va vấp, hơi thở bình ổn.
hắn vừa chạy vừa thở đều như những gì mà cha hắn dạy khi ông còn học trong trường sĩ quan đặc công trước khi chuyển ngạch công an sau khi bình thường hóa quan hệ với Mĩ.
Hắn bắt đầu nhớ ba mình rồi, người hun đúc cho hắn lòng yêu nước.
Chạy thêm quãng nữa hắn đến ngôi làng người Việt.
Hình dáng ngôi nhà to nhất làng Hắn thấy giống với cái nhà sàn trên mặt trống đồng và giống cái mô hình lúc đến xem ở bảo tàng Dân tộc học.Lúc này đã h mùa đông, trới tối rồi, tuy vẫn còn nhìn thấy nhau nhưng cũng gần tối rồi, từ xa hắn nhìn thấy dân làng đang đốt đống lửa lớn, lấy ống nhòm ra nhìn, chỉnh xa, chỉnh nét, tối không thấy gì nhưng nhìn tập trung vào đống lửa to tổ bố kia với ánh sáng lan rộng thì thoải mái.
Hắn nhớ Hắn có mua cái ống nhòm có hệ thống nhìn đêm, nhìn xa cả km cơ mà, hơn triệu chứ ít ỏi gì đâu.
Bân chỉnh thắt lưng và đổi ống nhòm, giữa làng bắt đầu nhảy múa, có người dang nằm trên cáng, người dân xung quanh đang cầu khấn, bà đồng đang múa, chắc đang làm lễ trừ ma cho người chết, Bân mừng quýnh đầu đội đèn pin đang phát sáng cứ thế chạy vào, vừa chạy còn lấy chiếc loa tăng âm vừa chạy vừa hét :" có ai không, có ai không, cho tôi vào làng với".
Đội canh gác của làng đã thấy luồng sáng mạnh chiếu rọi đang chạy đến làng, họ tưởng là ma chơi đang hoạt động, chạy vào làng bắt người, con ma này sáng rõ cả vùng như vậy chắc phải là vua của ma chơi chứ chẳng đùa, nên đứa nào cũng run như cầy sấy, lục đục chạy xuống tháp canh gọi cho trưởng làng và già làng.
Trưởng làng và già làng đang làm lễ cầu hết con ma bệnh cho con gái trưởng làng nghe lính báo cáo thì không tin nổi, làm gì có ma chơi sáng đến thế, bảo bọn này báo cáo láo, nhìn gà hóa quốc., dân làng bắt đầu run sợ, trẻ con trốn ssau lưng mẹ mình, Gìa làng cũng xông lên nói :
- Ta sống năm nay hơn tuổi mà ta chưa gặp loại việc nào như vậy! Chúng mày mà báo cáo láo tý tao đập cho mỗi đứa mấy nhát Tên lính canh thề thốt nói:
Con thề với người, con mà nói điêu cả nhà con chết.
Trưởng làng và già làng dù sao là bậc quyền uy trong làng, tâm lý tốt hơn người khác nên trấn tính người làng và đợi họ ra xem thế nào đã.
Chưa kịp thể hiện gì thì giọng nói oang oang vang vọng không gian vang lên.
Nhiều người dọa sợ kêu lên, trẻ con khóc lóc ôm chặt chân bố mẹ mình, vị đứng đầu làng cũng kinh hãi nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở dân làng bình tĩnh.
vị cũng éo bình tĩnh gì đâu khi nghe tiếng kêu đó, ngoài ra dân làn nhìn về phía cổng làng thấy thấy bóng sáng le lói trắng tinh , khi thì chiếu lên trời nhìn thấy cả đường sáng.
vị chạy ngay lên tháp canh cổng làng nhìn xuống thì đúng như những tên lính nói, vị mặt trắng bệch.Trưởng làng bạo gan hơn vì từng là lính thời Lí Phật tử, sau khi mất nước bỏ về làng, ăn trộm được cây cung trong quân đội, lúc nào cũng mang bên mình.
Hôm nay, gặp dược thứ khủng bố kia , lòng hắn run sợ nhưng hắn không cho phép lùi bước vì đăng sau là cả làng của hắn.
Hắn bình tĩnh lôi cung, rút tên bọc đồng kia nhắm thẳng vào ánh sáng, giòa lang thì làm phép cho mũi tên để bắn được ma quỷ.
Hắn thả tay, mũi tên đueọc chiếc cung theo kiểu người Hán phóng ra với lực mạnh gấp đôi cung người Việt phóng nhanh vào mục tiêu trước mắt,.
PHẬP ! CẠCH! HỰ! UI DA! ĐM THẰNG NÀO BẮN BỐ MÀY.