Thời gian trước khi mới bắt đầu mùa đông tháng năm , sau khi Bân nhớ đến vụ Dương Quảng đánh bại Lưu Cầu, hắn tức tốc điều người đi gặp mặt Lưu Cầu để buôn bán vũ khí vì hắn muốn Dương quảng thắng thảm.
Dương Quảng có vài tính nết giống với Hitller vì bọn chúng thường đánh trận lúc bất ngờ vào những mục tiêu ko ngờ tới.
Hitller đánh vào vùng rừng núi của Bỉ làm cho Pháp mất nước, đánh Liên Xô trong lúc ko hề chuẩn bị cho mùa đông để đảm bảo bí mật, tập trung đánh Stalingrad thay vì tập trung đánh Matcowva.
Dương quảng cũng vậy, các cuộc chiến với các bộ tộc du mục Phương bắc, hay đánh Cao Câu Ly, đột quyết toàn vào tháng -.
Nhiều người có thể ko quan tâm nhưng phải biết rằng lúc này toàn vào những lúc mà băng tuyết chưa tan hoặc đang tan, trời với lạnh teo chim, đường xá lầy lội di chuyển khó khăn nhất là vận chuyển hàng hóa lớn.
Quan trọng hơn đây là lúc giáp hạt, lúc lương thực đang ở đáy mà Việt Nam vẫn gọi cái đói giáp hạt, lương thực đã ít lại còn dùng lượng lớn để làm hạt giống cho vụ mùa sau.
Chưa kể thời gian này tướng lĩnh quân đội hay cho lính luân phiên về quê cấy gặt vì lúc này đang cần nhân lực nếu không đến lúc thu hoạch mất mùa đói cả lũ, đến cả đám ở lại trực cũng phải luân phiên cày cấy ruộng công.
Các nước xung quanh chả khác gì nhau, vì vậy khi Dương quảng tấn công các nước nước này vào thời gian này làm loạt các nước bất ngờ vì ko ai nghĩ thằng này sẽ huy động lượng lớn nhân lực, lương thực, vật lực để gây chiến tranh lúc nhạy cmar này.
Chưa kể bên Đại Tùy cũng cần người để gieo trồng nên ko có nhiều người, Phương bắc các bộ tộc du mục cũng đang hồi phục vì mùa đông làm chết nhiều gia súc của bọn họ.
Những nước sống bằng nông nghiệp thì lúc này đang cho quân lính về để làm nông nghiệp, quân lính còn lại ít, đám ít này cũng phải luân phiên làm ruộng nên đánh vào lúc này ko ai kịp huy động quân đội để ứng phó.
Nhờ vậy mà các cuộc chiến thời kì đỉnh cao của của Nhà Tùy dưới thời Dương Quảng gần như toàn thắng vì nó đánh đúng lúc mà quân địch yếu nhất, ít người nhất.
Trở về với đoàn sứ của Bân đoàn Tàu của hắn mới đầu vốn tính chở muối nhưng giờ chuyển sang chở vũ khí, muối chất hết lên các tàu của Cao Câu Ly,hiện tại Lưu Cầu đang ở thời kì đầu với nhà Tenson – Thiên Tôn Vương Triều, vị vua cuối cùng đời thứ Kiệt Thích.
Đoàn thuyền này cập bến Lưu Cầu, lúc thuyền của bọn hắn đang chờ xếp bến thì đã cho thuyền nhỏ đi vào làm thủ tục.
Người của hắn dùng thủ đoạn leo cấp hối lộ từ bé đến lớn mỗi người mỗi mức giá khác nhau để găp được người đứng đầu, tuy tốn tiền nhưng được cái việc hanh thông.
Việc cành hanh thông nhanh khi mà có sự giúp sức của sứ giả Cao Câu Ly.
Hôm nay, khi đang ngồi uống trà sau bữa tối, có vị thái giám đã chạy vào báo với vua Lưu Cầu :
-Bẩm bệ hạ, sứ thần Cao Câu Ly có việc quan trọng muốn vào cầu kiến.
Vua Lưu Cầu là Kiệt thích bỗng thấy làm lạ vì muộn thế này mà tự dưng muốn gặp mặt mình, lại còn chuyện quan trọng nữa chứ.
Hăn đành phải gặp vì nếu đây là quần thần thì mai gặp cũng được nhưng Cao Câu Ly là nước lớn, ko gặp thì ko phải phép, ko hợp với lễ nghi và dễ làm bẽ mặt nước lớn thì ko có gì tốt cả.
Mới cả nếu ko có việc quan trọng cần kíp thì ko tối muộn thế này người ta lại dửng mỡ chạy vào hoàng cung gặp hắn, nói nói:
-Cho truyền! ta sẽ gặp hắn ở thư phòng.
Thái giám lui ra chạy đi gọi vọng ra bên ngoài:
-Cho truyền sứ giả cao Câu Ly vào .
Sứ thần Cao Câu Ly đi vào chắp tay nói:
-Sứ thần Cao Câu Ly bái kiến bệ hạ!
Kiệt Thích:
-Miễn lễ! ngài sứ thần không cần khách khí.
Không biết tối muộn này sứ thần tới tìm ta có chuyện quan trọng gì vậy?
Sứ thần Cao Câu Ly:
-Thưa bệ hạ, tôi muốn đưa cho người kinh hỷ.
người bạn cực kì quan trọng của đất nước chúng tôi muốn làm ăn với ngài đó là thương đoàn Hoa Ban Đỏ.
Họ có vụ làm ăn lớn đến mức độ tôi ko kể mặt mũi tới đây để làm phiền bệ hạ.
Kiệt Thích:
-Ồ ! thì ra ngài đến đây vì vụ làm ăn lớn này.
Vụ làm ăn này quan trọng đến mức ngài ko ngại làm phiền tới ta lúc tối muộn thế này.
Xem a người bạn của ngài đưa tới thứ gì cho ta khá là quan trọng đây.
Được rồi cho người vào đi, ta phải xem xem người bạn nào của các ngươi làm ngài sứ thần của quý quốc đây phải đứng ra đảm bảo như vậy.
Sứ thần :
-Tại hạ chắc chắn ko làm cho quý quốc thất vọng!
Thái giám.
-Cho truyền người của thương đoàn Hoa Ban Đỏ vào điện!
Lúc này Lão Phần đi vào hoàng cung của Lưu Cầu, phải nói Hoàng cung của Lưu cầu bé do diện tích đất nước và diện tích các đảo của nó không được lớn.
Đã thế lần này quân Tùy chơi kiểu dùng thuyền đánh thẳng đảo kinh đô làm Lưu cầu chở tay không kịp mà mất nước, phải đến khi nhà Tùy sụp thì họ mới có cơ hội phục quốc.
Bân thầm nghĩa rằng nếu như biến Lưu Cầu sau khi nhà Tùy sụp, từ đất nước toàn biển thành đất nước đất liền với biển đảo thì sao nhỉ, còn đất đai thì thời này nhà Tùy thiếu gì, Nhật Bản thiếu gì, đủ sức tạo ra đồng minh mạnh là Ok.
Sau này nhà Đường mà có đòi đất thì nó giống như Nhà Tống đòi lại Yến vân thập lục châu, vì vùng đất yên vân thập lục châu này nó còn cắt cho nhà Liêu trước ki nhà Tống ra đời.
Cái này cũng vậy vùng đất ven biển này cắt cho Lưu cầu trước khi nhà Đường ra đời thì ko có lí do gì để nhà Đường đòi lại đất với danh nghĩa lấy đất cũ nhà Tùy, chỉ lấy danh nghĩa Lưu Cầu ko chịu thuần phục mà đánh Lưu cầu như nhà Tùy mà thôi.
Lão Phần đã đi vào điện nhìn thấy hàng binh sĩ tinh nhuệ cầm giáo, cầm đao, chủ yếu vẫn là cầm giáo và đội cung thủ đứng uy nghiêm các vị trí trọng yếu và hàng đường đi vào.
Lão phần thấy đội quân này có vẻ còn uy mãnh hơn là đội quân của bọn hắn vì đội quân của bọn hắn giết người ít hơn đám này, cũng như không được đào tạo lâu như đám này.
Lần này hắn về hắn bảo chúa công tăng cường huấn luyện nhất là đội quân sử dụng vũ khí lạnh, vũ khí nóng chúa công không có nhiều, giờ ta chưa sản xuất được, hỏng cái và ít đi cái, bắn viên đạn là ít đi viên đạn.
Đến khi nào sản xuất được mới dùng đại trà, còn hiện tại chỉ có đội đặc công mới được dùng nó, chủ yếu quân đội hiện nay vẫn dùng vũ khí lạnh, có sử giúp sức phần của vũ khí nóng mà thôi.
Vì vậy mà trang bị, độ tinh nhuệ của binh lính là yếu tố sống còn cho cuộc chiến sắp tới, nhất là những đội quân đông đảo theo truyền thống của người hán thì vũ khí nóng ko giúp gì nhiều, quân địch mà lấy được thì nguy.
Vào trong điện Lão Phần nhìn thấy sứ thần Cao Câu Ly và vua Lưu Cầu và thái giám, lúc ở cổng lão phần dùng chiếc ống nhòm của mình trao vào tay thị vệ canh ngoài đã dùng nó nhìn thấy có ít nhất tên cao thủ đang trốn trên xà nhà để bảo vệ vua Lưu Cầu.
Lão đi vào nhưng lòng hơi run vì có thể bị giết bất kì lúc nào, đến đúng nơi cần đứng liền chắp tay cúi lễ nói:
-Tại hạ phó đoàn thương đoàn Hoa ban đỏ! Xin kính chào Bệ Hạ! Chúc bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lão phần học theo Bân sử dụng chiêu tung hô hoàng đế của các triều đại phong kiến trung quốc từ thời Nhà Nguyên trở đi để nịnh nọt tạo ấn tượng tốt đẹp.
Vì các vị Hoàng đế về sau muốn thể hiện quyền uy của mình mà muốn quần thần và dân chúng phải nói câu nịnh nọt đến tận trời xanh cách hoàn mĩ nhất.
Câu này được Bân áp dụng với vua Cao Câu Ly và nhờ đó việc làm ăn thông thuận hẳn, hiện giờ Lão Phần cũng áp dụng nó với vua của tiểu quốc là Lưu Cầu.bg-ssp-{height:px}
Vua Lưu cầu giật mình cái thót rồi mặt hồng hào rạng rỡ vui vẻ hẳn, bởi vì lão trưa bao giờ nhận được câu nịnh nọt hợp tình hợp lí, thấm đãm lòng người như thế.
Ôi câu chúc sao hợp với lòng đế vương như thế chứ, làm lão ko giận nổi và cũng quên béng cục tức khi bị làm phiền đêm hôm, sau hôm nay ông phải bắt đám quần thần và dân chúng tung hô mình như vậy mới là kẻ làm vua.
Kiệt thích nói:
-Ngươi chỉ có lạy khéo.
Miễn lễ.
Lão hái giám bên cạnh cũng tiếc hận vì đời mình sao ngu mà không nghĩ ra câu nói nịnh nọt hợp lí và hay ho đến vậy, nếu có câu nói này thì lão có thể leo lên chức Tổng quản cung đình sớm hơn vài năm rồi.
Kiệt Thích nói:
-Phó thương đoàn, tại sao đoàn trưởng các ngươi ko yết kiến ta mà để phó đoàn đi thay thế này?
Lão Phần :
-Bẩm bệ hạ, tại đoàn trưởng chúng tôi bị say sóng nặng ko đi xa bờ được nên ngài ấy chủ yếu làm ăn kinh doanh trên đất liền, còn trên biển giao hết cho tại hạ làm.
Xin bệ hạ thứ lỗi cho.
Kiệt Thích:
-Hay thật đấy người làm ăn buôn bán lại say sóng như hắn lại tổ chức thương đoàn đi làm ăn đường biển sao?
Lão Phần:
-Vì ngài ấy thấy sự phát triển và khả năng chuyên trở đường biển cũng như lợi nhuận to lớn của nó nên tổ chức đội chuyên buôn bán trên biển ạ
Kiệt Thích:
-Thương nhân nghĩ đến lợi nhuận là điều dễ hiểu, hắn nhìn ra được tiềm năng buôn bán đường biển chứng tỏ là kẻ có tầm nhìn, có tài kinh thương đấy.
-Theo lời sứ thần Cao Câu Ly thì ngươi muốn làm ăn cùng chúng ta và cho chúng ta kinh hỷ, không biết đó là gì?
Lõa Phần nói:
-Thương đoàn Hoa Ban đỏ ngoài việc muốn làm ăn với Lưu Cầu nói chung và với bệ hạ nói riêng với các sản phẩm như tơ lụa, lương thực thì có thứ quan trọng nhất là vũ khí.
-Tiện đây tại hạ có số hàng mẫu mong bệ hạ xem xét, nếu bệ hạ ưng ý thì sẽ có phần quà lớn đằng sau.
Kiệt Thích:
-ồ là vũ khí à! Ngươi khá là gan dạ khi mà dám nói chuyện buôn bán vũ khí trước mặt ta.
Tuy nhiên nếu có hàng mẫu mà nó mạnh hơn của chúng ta thì thì t tha tội và đồng ý ngươi tới làm ăn với TA.
Kiệt thích nhấn mạnh chữ Ta vì cái thời đại mà luyện sắt thép còn khó khăn, sản lượng thấp thì việc buôn bán vũ khí chỉ có triều đình được làm, người ngoài mà giám có khi diệt tộc, hắn nắm được mối này thì hắn là kẻ nắm đằng chuôi.
Vũ khí dân gian mua thì cũng phần nhiều là mua của triều đình bán ra, tự sản xuất rất ít, có chăng chỉ có các gia tộc, quý tộc lớn mới dám làm.
Thời các thế tộc nắm quyền thì Pháp luật chỉ dành cho dân đen, còn thế tộc ngoại trừ tạo phản ra thì các tội còn lại gần như miễn dịch, chỉ số tội bắt buộc phải xử nhưng cũng được giảm án rất nhiều.
Lão Phần đưa cho thái giám bảng danh sách lễ vật, thái giám cầm lấy chưa đọc mà đưa cho Kiệt Thích, Kiệt thích đọc lượt kích động rồi bảo Thái giám phân phó người đưa lễ vật vào.
Lễ vật hàng mẫu được đưa vào trong điện, thái giám lúc này mới mở ra đọc :
-Ngọc Lưu Li hình rồng Phượng chiếc
-Lụa thưởng đẳng cuộn
-Giáo dài chiếc
-Đao sắt cặp
-Cung tên thượng đẳng chiếc
-Cung tên đại trà chiếc
-Đầu mũi tên
- nỏ Gia cát nhỏ
- nỏ gia cát lớn
- thanh kiếm quý
-Áo giáp bộ
- áo giáp lưới bộ
-Vàng nén lượng
-Bạc nén lượng
-Kim cương viên
-Nhẫn kim cương cặp
-Ngà voi cặp
-Sừng tê cặp
-Da gấu bộ
Sứ thần Cao Câu Ly và Kiệt thích, thái giám hít ngụm khí lạnh khi thấy số lượng châu báu của cải nhiều kinh khủng dù biết trước nhưng nhìn vẫn thấy sốc.
Sứ thần Cao Câu li kinh hãi nhất nhưng lão ko biets rằng Bân tặng cho Anh dương vương gấp lần số này.
Kiệt Thích vãn có định lượng mạnh hơn vì dù gì hắn cũng là vua và nhìn ko thiếu đồ quý hiếm trong dân gian, nhất là với quốc gia trọng thương nghiệp như Lưu cầu.
Sau phút thẫn thờ hắn lấy lại bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào vào số vũ khí kia vì vàng bạc châu báu không bằng vũ khí.
Hắn gọi ngự lâm quân vào và cho chúng thử vũ khí.
Kiếm thì
-Choang!
Đao cũng thế, cung tên thì thượng đẳng thật, còn tốt hơn thượng đẳng, cung tên đại trà cũng tốt hơn hẳn cung tên đại trà quân hắn dùng, giáo thì đầu sắt đâm xuyên bất cứ áo giáp nào.
Đao, kiếm thì của bọn hắn báo phế hết rồi, cái gãy, cái mẻ ko giết được người, đao của bọn chúng ko xinhe.
Kiệt Thích NÓI:
-Binh khí tốt! ta đồng ý mối làm ăn này, các ngươi có thể cung cấp cho ta bao nhiêu ta bao thầu hết.
Lão Phần :
-Tạ bệ ha.
-Như tại hạ đã nói nếu như bệ hạ đồng ý mối làm ăn này thì còn có món quà lớn phía sau.
-Đó là thuyền chở đầy vũ khí các loại ở ngoài cảng làm quà ra mắt mà đoàn trưởng của tại hạ tặng riêng cho bệ hạ
Kiệt Thích đánh tay cái rầm nói gằn từng chữ:
-Ngươi không đùa với ta đấy chứ.
Lão Phần :
-Tại hạ ko nói đùa, mời bệ hạ cho người ra xem xét để nhận phần quà này cách nhanh chóng và bí mật nhất.
Kiệt Thích:
-Ngươi đâu gọi tướng quân đứng đầu ngự lâm quân ra đây cho ta! Ta có quà cho hắn!
-Hahahahahahaha! TRỜI GIÚP TA RỒI! TRỜI CŨNG GIÚP TA RỒI!