Tôi tên là Sato Keito, là một nhân viên văn phòng. Hiện tôi đang làm việc cho một công ty không quá lớn, nhưng cũng khá có tiếng tăm. Nay đã sang năm thứ ba tôi làm việc ở đây, nhưng tôi vẫn chưa thể hoàn thành công việc một cách xuất sắc. Lúc nào cũng bị khiển trách.
Khi tôi đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp tiếp theo thì chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Một giọng nói lạnh lùng, tôi chắc chắn mình sắp bị mắng.
“Này, Sato. Cậu làm sai chỗ này rồi. Gần đây cậu bị lơ là phải không? Đừng tưởng vừa ký được một hợp đồng là đã lên mặt.”
“V-Vâng, em hiểu rồi, Tanaka-senpai.”
Chà, lại bị mắng nữa rồi. Tôi quá bận nên chưa kịp kiểm tra kỹ, đúng là quá cẩu thả. Nếu không nhờ Tanaka-senpai, chắc tôi sẽ rất xấu hổ trong cuộc họp. Sau khi tôi cúi đầu xin lỗi, Tanaka-senpai liếc nhìn một cách đầy chê trách rồi rời đi.
“Thật là vô dụng. Vậy mà vẫn còn cần đến sự giúp đỡ của tôi sao… hứm.”
Chị ấy là người rất nghiêm khắc. Kể từ khi tôi mới tốt nghiệp, senpai đã là người dạy dỗ tôi. Senpai có một mái tóc đen tuyền và óng ả dài đến lưng, tôi từng không ít lần mơ về việc được dụi má mình vào mái tóc ấy...
Nhưng khuôn mặt senpai thì thật đáng sợ. Lần trước ở chỗ khách hàng có một lão già định quấy rối senpai và chỉ với một câu “Ông định làm gì?” là đủ để đuổi lão đi. Chính vì được senpai nghiêm khắc "đào tạo" mà giờ đây tôi trở thành người xin lỗi nhanh nhất phòng. Không hẳn là thứ đáng để tự hào lắm, nhưng cũng hơi có chút tự mãn.
Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ thì tôi lại nghe thấy giọng Tanaka-senpai. Hy vọng là senpai chưa bắt gặp cảnh tôi đang mơ mộng…
“Này, Sato. Tôi chuẩn bị đi gặp khách hàng, cậu đi cùng chứ?”
“Vâng, để em sửa lại lỗi vừa nãy, rồi sẽ đi ngay ạ.”
Tôi nhanh chóng sửa lỗi rồi đến chỗ Tanaka-senpai .
“Mới đó mà Sato đã đứng thứ hai trong phòng rồi nhỉ. Nhưng khi mà sếp là người giỏi nhất thì cũng chẳng còn cách nào…”
“Nhờ vậy mà cậu ta không bị tự mãn. Thực ra, với thành tích như cậu ta ở năm thứ ba thì cũng thuộc dạng xuất chúng đấy chứ…”
Hình như mọi người đang bàn tán về tôi. Chắc là họ lại nói tôi làm trợ lý cho Tanaka-senpai thôi. Dù sao thì sự thật là vậy.
“Gì mà lề mề thế? Nhanh cái chân lên.”
Tanaka-senpai đã bắt đầu mất kiên nhẫn vì thế tôi vội vàng bước nhanh hơn.
◆
“Mọi chuyện ổn thỏa rồi nhỉ, senpai?”
“Ừ, nhưng không thể lơ là được. Lý do tôi đưa cậu đến đây cũng là để giới thiệu cậu với đối tác, xem ra mọi việc suôn sẻ rồi. Tốt thật.”
Tanaka-senpai thở dài nhẹ nhõm. Cũng đúng thôi, ai mà không lo lắng khi phải dẫn theo một người như tôi. Dù không thể so với senpai, nhưng tôi cũng không tệ trong khoảng giao tiếp. Có lẽ nếu mình cố gắng hơn… Nhưng khi đang nghĩ ngợi vẩn vơ, lại bị Tanaka-senpai bắt bài.
“Này, cậu đang trên mây à? Những việc như thế này là điều đương nhiên đối với một người đi làm rồi.”
“Em biết mà… Em sẽ cố gắng hơn.”
Tanaka-senpai vẫn rất nghiêm khắc. Trong khi tôi đang hơi nản lòng, senpai đã đi trước tôi một đoạn, nhưng bỗng dừng lại, luồn tay vào mái tóc dài rồi quay lại khen tôi.
“Dù sao thì, hôm nay cậu cũng giúp ích được. Nhờ cậu mà buổi nói chuyện diễn ra suôn sẻ.”
“Cảm ơn senpai. Nếu được, tối nay mình cùng đi ăn nhé?”
Chúng tôi thỉnh thoảng cũng đi nhậu với nhau sau giờ làm, nên tôi thử rủ, nhưng lần này senpai từ chối.
“Hôm nay thì không được rồi. Tôi có việc phải làm. Phải về sớm.”
“Ồ, vậy sao… Vậy để lần khác em mời lại nhé.”
“Nếu có dịp.”
Nói xong, senpai vội lên tàu điện. Tôi cũng lên một chuyến tàu khác để về nhà.
Ngay khi về tới nhà, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi từ một người bạn.
“Này, Keito. Tối nay bọn tao định tổ chức buổi hẹn hò nhóm, mày đi không? Lần này toàn mấy cô xinh đẹp thôi, đảm bảo với mày đấy.”
“Thôi được rồi, tao cũng đang rảnh nên đi vậy.”
◆
““Cạn ly nào!””
Buổi hẹn nhóm bắt đầu. Mọi người giới thiệu bản thân, nói về sở thích, nhưng tôi không mấy hứng thú khi tham gia. Tại sao à? Bởi vì có một cảnh tượng quá sốc đang diễn ra trước mắt tôi.
“Tanaka-senpai cũng có mặt ở buổi hẹn nhóm này.”
Tôi mất khá lâu mới chấp nhận được sự thật này. Ban đầu, tôi nghĩ đó là người giống senpai, nhưng mái tóc đen dài và khuôn mặt xinh đẹp ấy thì không thể nhầm được. May mắn thay là senpai chưa hề nhận ra tôi. Hôm nay tôi để tóc rũ xuống theo kiểu mái ngố, đeo khuyên tai, chuẩn bị kỹ lưỡng để gây ấn tượng với mấy cô nàng, nhưng giờ thì phải thay đổi kế hoạch thôi.
“Làm sao để Tanaka-senpai không phát hiện ra mình đây?”
Đó là mục tiêu duy nhất. Tôi cố giữ khoảng cách với Tanaka-senpai nhiều nhất có thể. Vừa nhâm nhi ly cocktail của mình, thì một cô gái với mái tóc nâu bồng bềnh tiến lại gần bắt chuyện.
“Anh tên gì thế?”
Nếu tôi nói tên thật, có khả năng Tanaka-senpai sẽ phát hiện.
“Tôi là Masato. Masato thôi.”
“Masato à? Nghe ngầu đấy. Anh làm nghề gì vậy?”
…Cô ấy dễ thương quá. Bình thường tôi sẽ nghiêm túc mà tán tỉnh ngay, nhưng lần này phải tránh gây sự chú ý. Tôi nói chuyện với cô ấy một cách qua loa, trong khi vẫn âm thầm để tâm đến Tanaka-senpai.
“Trông có vẻ lúng túng quá nhỉ…”
Tanaka-senpai không quen với mấy buổi hẹn nhóm này, dường như senpai định bắt chuyện với ai đó nhưng lại thôi. Có lẽ sẽ không có gì xảy ra… Nhưng rồi một sự việc bất ngờ ập đến.
“Cô em dễ thương quá. Cho tôi xin tên được không?”
“V-Vâng!”
Một gã tóc vàng hoe, trông có vẻ ăn chơi, bắt chuyện với senpai. Nhưng không thể đánh giá ai chỉ qua vẻ bề ngoài. Biết đâu gã ta lại là người tử tế.
Mà không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy hơi khó chịu. Dù sao thì anh ta cũng đang tán tỉnh senpai. Nếu chị ấy đang thật sự muốn tìm bạn đời thì việc làm quen với người khác cũng là chuyện tốt. Phải không?
Tôi tự trấn an bản thân như vậy rồi quay lại nhìn cô gái đang nói chuyện với mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an.