“Bên biên tập duyệt bản thảo của em rồi. Bên anh có vài light novel trinh thám khác, em có thầu không? Anh chuyển qua cho em.”
“Thôi được rồi. Anh cho em thở tý đi. Bên anh lúc nào cũng chơi hàng gấp không à. Bản thảo này em thức trắng cả tháng mới xong đó.” – Thùy Vân than thở - “mà hàng anh giao em chua quá. Thuật ngữ khoa học không. Em lật muốn nát cái từ điển cộng thêm mua mấy cuốn sách chuyên ngành nữa. Thật không biết tiền công nhiêu mà em thấy chi nhiều quá rồi đó.”
“Ha ha… không phải em muốn thách thức sao?”
“Thách thức chứ không phải giết người. Mà chúng ta hiểu nhau mà. Anh kêu bên kế toán thanh toán sớm cho em đi. Lần nào cũng cả tháng mới thấy tiền.” – cô vào vấn đề chính.
“Ha ha ha… anh sẽ hối họ. Mà em lần nào làm cho anh cũng hưởng chế độ tốt hơn dịch giả khác mà.”
“Cái này là cứu đói đó anh hai.” – Đúng là lần nào cô cũng được thưởng nóng thêm không ít. Thôi cứ kỳ kèo.
“A…a… anh không nghe gì hết… chắc mất sóng rồi… thôi bye em nha. Nếu thầu tiếp anh cho em chọn luôn. Hàng nóng cả đó.” – tiếng nói nhỏ dần rồi tắt luôn.
“Lại chơi trò mất sóng.” – cô thở dài – “có 1 chiêu xài hoài.”
Thôi kệ, nếu tên biên tập viên khỉ gió này nói là có thưởng chế độ thì chắc lần này cũng kha khá. Cô cũng chả gấp, lương tích góp còn. Công việc này dù làm bị dí deadline sát đít, lần nào làm xong 1 cuốn cô cũng phải ngủ dưỡng sức cả tuần nhưng được cái tích góp kiến thức nhiều, cho cô cơ hội không làm mai một ngoại ngữ và có tính thách thức không quá tẻ nhạt. Hơn nữa lương khá ok và khi dịch cái light novel này cô đã có ý tưởng cho project sắp tới của cô.
“Haiz, ngủ xong tính tiếp. Lần nào cũng phải nghỉ lấy sức 1 tuần mà mình chỉ mới ngủ có 2 ngày.” – Thùy Vân quyết định nằm dài trên cái cái bãi rác này luôn.
“Tít…tít…tít…..”
“Khốn thật, ai gọi làm phiền thế này.” - cô cực ghét ai làm phiền khi mình đang buồn ngủ.
Thùy Vân quơ tay chộp cái điện thoại kế bên. Nhìn lên màn hình thì thấy tên Kiều My – con bạn thân tốt của cô.
“Hi…”
“Này, sao tôi gọi cậu cho cậu liên tục cả 2 tuần nay không được hả? Tưởng chết rồi chứ?”
Kiều My đầu bên kia cằn nhằn. Nhiều khi cô tưởng con nhỏ này là mẹ cô đó chứ.
“Cậu biết khi tôi tập trung chạy deadline là không điện thoại, điện thiếc gì hết mà. Nếu cậu gọi chỉ để cằn nhằn thì thôi nha.”
“Ê… 2 tháng nay không gặp. Khi nào tôi gặp cậu được.”
“Không biết. Có gì cứ viber đi. Ok?”.
“Không, có nhiều chuyện tôi muốn nói cùng cậu.” – giọng nói bên kia khẩn thiết.
“Bị thằng đó đá hả? Hay nhà có chuyện gì?” – cô châm chọc, đây là đặc quyền chỉ có ở BFF (best friend forever) mà, có thể châm chọc bất cứ lúc nào mà không lo đối phương giận hờn vu vơ.
“Cậu đừng thúi miệng quá nha.” – giọng bên kia giận dỗi – “chỉ là tôi nghe anh Minh nói cậu và Lý Cảnh…”
A, thì ra là nhiều chuyện. Bạn tốt thế đấy, gọi không thèm hỏi thăm sức khỏe con bạn chết chưa mà tám chuyện thiên hạ.
“ Là do lâu ngày không liên lạc nên tần số chúng ta lệch pha nhau hay là cậu xem ba cái phim tình cảm nhiều quá hả ? “ - Kiều My là 1 đứa con gái thực tế mà sao hôm nay tự dưng nổi máu nữ nhi thường tình thế này.
“ Này, cậu 24 rồi đó. Chưa có 1 mảnh tình vắt vai thôi thì hốt đại đi. “
“ Này, bởi tôi nói cậu đừng xem ba cái phim Hàn Xẻng hay ba cái shoujo manga nhiều quá mà. Ba cái thằng hay ăn bào ngư, sơn hào hải vị nhiều quá đột nhiên được ăn trứng muối sẽ nổi hứng nhất thời thôi mà đặc biệt dạng chưa có cái mình muốn nữa thì sẽ ngộ nhận nhanh hơn. “ - đây là lý do Thùy Vân không hề kinh ngạc trước lời nói nhảm của tên dư thời gian đó - “ Dạ dày mấy đứa đó được điều chỉnh ăn ba cái đồ mắc tiền quen rồi nên vài bữa đâu lại vào đấy thôi. “
“ Nhưng có ngoại lệ chứ… tôi và anh Minh đó… Anh ấy đúng chuẩn nam chính perfect của shoujo manga đó…” - giọng Kiều My ngập ngừng, đầy xấu hổ.
Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.
“ Đúng là cậu chân không dài 1 mét 8, ngực A cup, mặt không V-line nhưng… “
“ Này, ngưng trò xỉa xói tôi nha. “
“ Ồ, có tiến bộ. Chuyện tôi thì tôi tự biết tính. Không có gì bye nha. Có gì 1 tuần sau gọi tôi tiếp chuyện cho. “
Thuỳ Vân tắt nguồn điện thoại 1 cách dứt khoát, không cho đối phương kịp phản ứng. Chị đây mà muốn ngủ thì có là quỷ satan ngồi cạnh cũng mặc kệ. Sau khi nghỉ ngơi cô còn 1 trận chiến phải đối mặt nữa.
…
“ Chuyến hàng vừa rồi quá 2/3 đã bị đánh chìm xuống biển. Còn lại gần như bị hải quan nắm lại. “
“ Dù sao cũng không thể để chuyện này ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta. “ - Lý Cảnh nhìn Trần Hùng đầy ẩn ý.
“ Vâng. Theo ý thiếu gia»
Dù không nhẫn tâm hy sinh đường dây C do Lý Thanh nắm nhưng vì đại cuộc đành thế vậy. Chỉ trách họ quá xui xẻo khi theo 1 kẻ hữu dũng vô mưu.
“ Tiếc thật, bên đó làm ăn khá tốt. “ - Lý Cảnh chép miệng – “ nhưng dù sao cái cũ có đi thì cái mới mới đến chứ “ - anh mỉm cười với Trần Hùng.
“ Tôi sẽ giải quyết cẩn thật không để ảnh hưởng đến đến các đường dây khác. “
“ Ít nhất, kế hoạch đổi mới của tôi nhờ việc này sẽ thuận lợi hơn. “
“ Vâng. “ - người trợ thủ trả lời 1 cách chuyên nghiệp.
“ Cả tháng nay vì việc này. Tôi thật không nghỉ ngơi. Hai ngày tiếp theo ông sắp xếp tôi nghỉ đi. “
“ Vâng ! Xin người cẩn thận “ - Trần Hùng biết thiếu gia ông định đi đâu. Thật tình ông không hiểu nổi cô Thùy Vân kia có sức mạnh gì mà lần nào người gặp cô ta không có chuyện đổ máu thì cũng bị thương. Nhất là sau vụ lần trước, ông phải đích thân xuống đó đón cậu ấy… Đúng là ra tay nặng thật. Dù sao người cũng được ông chủ đào tạo từ nhỏ làm người thừa kế sao lại thua 1 đứa con gái như thế ?
…
Nhìn bản name và thiết kế nhân vật cho kịch bản cô mới nghĩ ra sau khi dịch cuốn light novel kia, Thùy Vân không khỏi hài lòng. Cô hài lòng đến mức xé bỏ 35 trang truyện hoàn thiện cũ không một chút do dự.
Câu chuyện kể về 1 thế giới zombie như “ Walking Dead “, nơi đó zombie thống trị khắp nơi nhưng vẫn còn 1 số nơi thuộc lãnh thổ con người. Một nhà khoa học đã tiến hành cấy ghép trái tim con trai mới chết của mình vào 1 con zombie cùng tuổi. Sau khi tỉnh lại, cậu bé zombie có trái tim con người đó phải sống 1 cuộc sống không phải người cũng không phải zombie. Nhờ 1 lần cứu người dân của 1 ngôi làng, cậu bé được con người dần chấp nhận và cho phép tham gia huấn luyện chống zombie cùng con người và cuộc chiến bắt đầu. Sau này, cậu bé ngoài chiến đấu trên các đấu trường sinh tử còn phải tự đấu tranh nội tâm giữa trái tim con người và bản chất zombie.
“ Tôi đang đuổi theo cậu đó. “ - cô không ngừng tay vẽ liên tục.
Cô mỉm cười. Lần này Thùy Vân quyết định đặt cược viết 1 bản bằng tiếng Nhật hoàn toàn để gửi thẳng Shueisha. Cô đã nói Thành Đạt là cô sẽ bằng mọi giá đến đó trước cậu ta kể cả đi học hơn 4 năm đển đạt được cái bằng N2 này. Một tác giả biết sử dụng tiếng Nhật sẽ thuận lợi hơn nhiều nếu muốn tấn công thị trường khốc liệt này.
…
“ Kịch bản này quả thật rất tuyệt vời. “ - Tiến Khoa không giấu sự kinh ngạc khi xem bản name của Thành Đạt.
“ Hôm qua đang xem 1 bộ phim kinh dị, em chợt nghĩ ra. “ - Thành Đạt đưa mấy bản thiết kế nhân vật anh vừa thiết kế cho sư phụ mình.
Tiến Khoa tập trung nhìn bản thiết kế và name, anh không muốn bỏ lỡ thứ gì cả. Cậu nhóc này đúng là tài năng 10 năm có 1. Trình độ này thật không thua gì họa sĩ bên Nhật. Anh quay lên nhìn thẳng mặt Thành Đạt nói 1 cách dứt khoát.
“ Thiết kế kịch bản này thành oneshot 50 trang và hoàn thành ngay cho anh trong vòng 1 tháng. Sắp tới anh có chuyện qua Nhật, anh sẽ gửi kịch bản này cho họ. “
“ Ok. “ - Thành Đạt bình thản đáp. Anh không hề ngạc nhiên vì anh tự tin kịch bản này.
“ Em cứ tiến bộ tốc độ này thì đúng là tội cho Thùy Vân thật. “ - Tiến Khoa nhìn cậu học trò mình cười – “ con bé đuổi theo em cả tám chín năm rồi. “
“ Em vẽ là do em thích. Không phải để hơn thua bất kỳ ai cả.” – Thành Đạt không nén tiếng thở dài – “Đến bao giờ cậu ấy mới hiểu là cậu ấy nên sáng tác vì bản thân chứ không phải vì em.”
Tiến Khoa đứng lên đưa tay xoa đầu cậu học trò của mình mỉm cười. Thằng nhóc này nhìn thì vô tâm không biết cư xử nhưng thực ra là người thấu đáo hơn bất kỳ ai.
…
Bấm chuông thì không nghe tiếng. Gọi điện lại khóa máy. Gọi khản giọng không ai trả lời. Nhớ lại tình trạng Thùy Vân lần trước, Lý Cảnh không thể an tâm được. Lấy hết sức bình sinh, anh lấy người xông vào phá cửa. Ngay khi cánh cửa vừa đổ xuống, anh không ngờ trước mắt anh là 1 căn phòng đầy những trang truyện dưới sàn. Thùy Vân tai đeo headphone vẫn ngồi hý hoái vẽ không quan tâm. Tựa hồ dù có động đất cấp 8 cũng không hề liên quan cô. Anh vốn cho rằng khi tới đây sẽ nói nhiều thứ nhưng khi đối diện cảnh tượng này không hiểu sao anh chỉ biết ngồi xuống đợi cô hoàn thành công việc.
“Thật không ngờ Ngọc Phượng lại là một con người thâm độc như thế?” – quần chúng của công ty lên tiếng.
“Chúng ta đều nhìn lầm cô ta cả. Đúng là… “ - quần chúng phụ họa.
“ Tờ báo còn nói mối tình đầu của sếp chúng ta bị cô đối xử kinh dị tới độ bị trầm cảm thời gian nữa. Khi đó cô ta mới học lớp mà kinh khủng thế rồi. “
“ Thì tuổi học sinh mà bị cô lập, bị quay clip quần áo bị xé nát rồi tung lên mạng thế thì dù tinh thần thép cũng…Bị ném đá cũng đủ chết. “
Thùy Vân giờ càng cảm nhận thêm thói đời. Ngày xưa chị chị em em thế mà khi Ngọc Phượng có chuyện thì người xôn xao nhất là các chị em tốt của cô ta.
“ Haiz… lý do mình không muốn sống cùng con người là đây. “ - cô nghĩ thầm. Giờ thì chắc Ngọc Phượng đang điên lên, chắc chương “ Máu “ sắp bắt đầu rồi. Nhắc Thư Kỳ càng phải nâng cao cảnh giác hơn, cô dù là người biết nắm tâm lý người nhưng dù sao thì chỉ là người bình thường, không thể hiểu được tâm thần người đang bị thù hận xâm chiếm nên thực không thể biết cô gái này sắp tới dùng thủ đoạn gì để ra tay.
“ Nhưng … anh chàng Lý Cảnh này được việc đấy… “.
Mới tối thứ mà các tin tức loại như “ Vì tình yêu mù quáng mà thiên kim tiểu thư ra tay thâm hiểm với các đối thủ “ hay “ Gương mặt thiện lương che giấu nội tâm độc ác “… tràn ngập internet cùng các mạng xã hội, sáng nay lại thêm chuyên mục độc quyền của “ Tào lao Báo “ nữa. Đúng là không uổng công xưa nay cô học hành chăm chỉ dù thành tích không nổi bật bằng ai. Tri thức đúng là vô giá.
A, nam chính tới rồi. Đến lúc vai của Thùy Vân vào sân khấu rồi.
…
“Em xin lổi. Thực sự em không biết mọi thứ lại như thế này.”
Vừa bước vào phòng giám đốc, Thùy Vân đóng cửa lại và quỳ sụp lại ngay, cúi gầm mặt xuống đất dưới sự kinh ngạc của Ngọc Sơn. Cô biết hành động này có phần khoa trương nhưng cô không phải là người biết đóng phim. Cô không biết long lanh dòng nước mắt hay tỏ ra trẻ con lừa tình. Đó là sự ưu ái ông trời dành cho người đẹp nếu cô áp dụng có phần kệch cỡm. Thôi, cách tốt nhất không cho anh thấy cái mặt đơ đơ của cô.
“Cô… cô làm gì thế?”
“Em… em không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng thế này. Hôm hội chợ triển lãm ấy, em chỉ định tám chuyện cùng anh chàng phóng viên đó …” – cô ngập ngừng – “nhưng không ngờ lỡ lời làm anh ta lại đánh hơi chuyện cô Thư Kỳ và cô Ngọc Phượng… thật tình em không cố ý.”
“Là cô sao?” - Ngọc Sơn thở dài. Anh biết mẹ anh định điều tra mọi thứ nhưng không ngờ kết quả là người bên cạnh anh.
“Em…em…không cố ý. Là do em không biết kiểm soát lời nói.” – Thùy Vân ngập ngừng đầy xúc động, đầu không ngẩng lên. Cô đang nhớ đến tình tiết bộ anime “Mộ đom đóm” để gặng ra nước mắt nhưng vô dụng. Thùy Vân đúng là không có tý năng khiếu nào trong nghề này mà. Thư Kỳ sao chưa xuất hiện? Định đợi cô quỳ tới bao lâu?
“A… sao… chuyện gì thế!” – Thư Kỳ vừa mở cửa ra thấy cảnh tượng sặc mùi cổ trang này thì thốt lên tiếng kinh ngạc.
“Chuyện ồn ào này là do cô ta làm phóng viên đánh hơi…” – Ngọc Sơn gằn giọng.
“Là… là cô…” – Thư Kỳ giọng không nén tức giận - “Máy nghe lén trong túi xách của tôi là cô làm sao?”
“Không… không… tôi không biết gì hết... tôi chỉ nói anh ta chuyện cô giật chồng sắp cưới của cô Phượng thôi.” - Thùy Vân lắp bắp, mặt vẫn không ngẩng lên.
“Hả? Tôi giật chồng?” – Thư Kỳ trợn mắt hung dữ - “tôi… cô hết muốn sống rồi!” – cô lấy tay nắm kéo Thùy Vân lên, đẩy vào tường và tát cô một cách hơi khoa trương trước mặt người yêu mình, tất nhiên cô cố hết sức để hạn chế sát thương cho người bạn thân của mình - “Đù má, thằng này sao không phối hơp thế này. Mình không muốn làm Thùy Vân đau tý nào.”
“Đúng là nữ ác phụ xuất sắc nhất. Đáng lẽ cô gái này nên đóng phim” – Thùy Vân thầm nghĩ.
“Được rồi. Cô đi đi. Còn em đừng nóng nảy như thế, đằng nào cô ấy chỉ … không cố ý.” – Ngọc Sơn thật không muốn thấy cảnh này.
Lời nói như cởi tấm lòng. Hai cô gái thoáng nhìn nhau nhẹ lòng.
“Tôi đi đây…” – Thùy Vân cúi đầu xuống bỏ đi ra ngoài. Làm diễn viên thật khó quá.
…
“Là do một phóng viên làm ? “ - bà Ngọc Lam thật không ngờ kết quả bất ngờ như thế này.
“ Đúng thế, theo tôi điều tra thì người này đánh hơi chuyện cậu chủ hôm triển lãm thiết kế vừa rồi nên bí mật điều tra, gắn máy nghe lén vào túi xách cô Thư Kỳ, làm mọi chuyện ồn ào để gây chú ý dư luận để đẩy tên tuổi mình lên. “
“ Thôi được rồi. “ - Bà Lam lạnh lùng nói. Phải chăng bà quá đa nghi, cô gái Thư Kỳ này dù nóng nảy, làm người người ghét nhưng không phải là dạng thâm độc hay thông minh đủ để làm chuyện này.
Bà ngả người xuống. Nhắm mắt lại nhớ hình ảnh cô bảo vệ người phụ nữ thiếu nợ hôm ấy.
“ Tên phóng viên cần… “
“ Không cần đâu. Giờ đang ồn ào, hắn có chuyện gì thì chúng ta phiền lắm. Anh đi đi. “
Có lẽ bà già rồi.
…
“ Tôi đã làm theo ý thiếu gia. Tung tin đồn là cậu Cả liên kết mấy xã đoàn lớn của khu vực Đông Nam Á» - Trần Hùng giọng báo cáo đều đều.
“ Chắc chắn đến tai mấy lão già kia và cơ quan chức năng ? “
“ Vâng. Bọn họ không để yên đâu.”
“ Tốt lắm. “
“ … “
“ Còn chuyện tên phóng viên Tào lao Báo ? “
“ Hắn biết thân biết phận, sẽ biết cân nhắc lời nói. Còn đám người bà Ngọc Lam thì tin hoàn toàn tin tức chúng ta cố tình tung ra. “
“ Thôi ông đi đi. Việc đã làm tuyệt không nhắc lại. “
“ Tôi hiểu. “ - Ông Hùng cúi đầu lui đi.
Lý Cảnh đột nhiên nhịn cười không được, anh nhớ lại lời nói của Thùy Vân khi kết thúc tiệc.
“ Chuyện đã làm không nên nhắc lại. “
Đúng là thú vị. Thật đây là cô gái bình thường? Đối với anh, Thùy Vân đúng là đóa hoa độc. Đóa hoa nếu ở thế giới ngầm này không nở bên cạnh anh thì anh tuyệt không thể để sinh trưởng, phải diệt tận gốc từ ban đầu. Cô ấy theo nghệ thuật hóa ra là chuyện may mắn với anh.
…
“ Thư Kỳ, mày khiến tao thân bại danh liệt thế này. Tao không tha cho mày đâu. “ - Ngọc Phương ánh mắt điên cuồng cầm con dao trong tay. Cô chưa bao giờ nhục như thế này.
…
“ Cô không sao chứ ? Tôi không muốn nặng tay thế đâu. “ - Thư Kỳ cầm trứng gà xoa vào mặt của Thùy Vân. Có chút đau lòng.
“ Cô đừng ủy mị như thế chứ ! “ - Thùy Vân lấy tay kéo cái trứng trên tay Thư Kỷ xuống – “ Cứu được cái mạng thì cái tát có xá gì. “
“ Nhưng… “ - Thư Kỳ mắt long lanh nhìn Thùy Vân.
Thùy Vân thật không hiểu nổi. Cô có phải lesbian đâu mà cô ta chơi màn đôi mắt mèo con này. Mà người đẹp đúng là làm cái quái gì thì cũng đẹp.
“ Mà sao cô tự tiện không xin phép tôi mà đến nhà tôi “ - Thùy Vân cảm thấy cô gái này thật không biết điều – “ Tôi nói cô đang ở tình trạng báo động đỏ mà. Không có gì đừng đi lang bang mình.”
“ Nhưng… “ - Thư Kỳ có ý tốt mà…
Thùy Vân nhìn đồng hồ.
“ Hơn h rồi, để tôi đưa cô về. Cô nhớ đi đâu thì phải kéo ít nhất ai khác theo để có gì có người giúp. Không được như hôm nay, đi lang bang mình. Mà khu nhà tôi thuộc hàng siêu thanh tĩnh nữa.”
Vừa dắt xe khỏi nhà thì Thùy Vân thấy ngay ánh sáng khi lướt qua.
Con chó điên chuẩn bị cắn rồi.
Cô nhanh chóng, bỏ xe xuống. Nhảy qua đứng cạnh Thư Kỳ. Đúng là chương tiếp theo là “ Máu “ nhưng tuyệt không có từ “ Mạng người “.
Người đàn bà trước mặt đầu tóc rối bời, ánh mắt điên loạn, tay cầm con dao sát lạnh.
Ồ thiếu cái khẩu trang là đúng chuẩn “Liệt khẩu nữ nhân” (một nhân vật khá nổi tiếng trong Urban Legend của Nhật). Dù biết tình thế này không nên phân tâm nhưng hình ảnh này giống như mô tả thật.
“ Để cô ta đâm nhưng không được để trúng nơi hiểm. “ - cô thì thầm bên tai Thư Kỳ.
“ Hả ? “ - Thư Kỳ nghe lộn không ? Để cô ta đâm.
“ Tin tôi đi. “
Ngọc Phượng cười điên dại nhìn người phụ nữ trước mặt, cô cầm con dao lao tới quyết chí giết Thư Kỳ. Đột nhiên, cô gái tách ra, cô điên cuồng lao về hướng Thư Kỳ, đưa dao lao tới sống cô lưng đối thủ mình. Cô không có được thì không ai được có. Bất ngờ Thư Kỳ trượt ngã thoát mũi dao của cô. Ha ha, trời cũng muốn cô giết con nhỏ này. Cô quay người lại, nhanh chóng lao mũi dao về ngực con đàn bà này.
“ Phập “ - máu đỏ chảy từng giọt xuống. Ngọc Phượng có cảm giác khoan khoái, máu chảy rồi. Máu con bé chảy rồi. Bất giác cô làm rơi con dao xuống.
“ Á… “ - Thư Kỳ đưa tay đỡ mũi dao của con điên trước mặt. Đau quá, cánh tay của cô máu chảy từng giọt. Sao không có cảm giác gì thế này ? Sao máu cứ chảy thế này ?
“ Đủ rồi. “ Thùy Vân lạnh lùng dùng khủy tay đánh ngay cổ Ngọc Phượng làm cô nàng ngã xuống bất tỉnh. Vở kịch ngưng ở đây được rồi.
“ Cô ta có chết không ? “ - Thư Kỳ kinh ngạc trước hành động này của quân sư mình – “ Á… “ - cô bắt đầu cảm giác được sự đau đớn.
“ Chỉ đánh ngay huyệt làm bất tỉnh thôi. Tôi đưa cô đi bệnh viện. “
“ Đau quá…mà chị biết điểm huyệt sao ? Á… mà thôi đi đi… tôi đau quá. “ - Thư Kỳ nhắm mắt không dám nhìn cánh tay đầy máu.
“ Cô làm như phim kiếm hiệp sao ? Ngày trước tôi có học chút aikido nên được sensei dạy chút ít huyệt chính và cấu tạo khớp xương để phòng sau này tự vệ và vì tính chất công việc nên có tìm hiểu đôi chút…Mà cô là nhà thiết kế đáng ra không được lấy tay phải ra đỡ chứ ? “ - Thùy Vân lạnh lùng móc điện thoại gọi cảnh sát.
“ Công việc gì mà tìm hiểu cái này… “ - Thư Kỳ quên mất cái tay của mình, nhiều chuyện hỏi.
“ Cô ồn ào quá. “ - Thùy Vân đâu thể nói công việc ngầm - tác giả truyện tranh của cô không phải đơn giản. Phải tìm tư liệu rất nhiều mà nếu tiểu thuyết thì chỉ dùng chữ còn truyện tranh thì ngoài lời thoại còn có tranh. Mọi thứ phải chính xác nên cô ngày trước ở thành phố không ngại vào thư viện công đồng mượn cuốn cấu tạo huyệt vị con người để hoàn thành project lúc ấy của mình. Với con người có máu buồn chán như cô thì đây là công việc khá tuyệt và đầy tính thách thức.
Thư Kỳ chỉ biết im lặng, ngoan ngoãn nghe lời Thùy Vân. Sau khi báo cảnh sát xong, Thùy Vân nhanh chóng chạy đi nhà hàng xóm cách con đường (-_-) nhờ họ giúp trói chặt Ngọc Phượng và chở Thư Kỳ đi bệnh viện. Còn cô thì ở lại trông coi cô gái điên đang bị trói chặt này chờ cảnh sát tới giải quyết, dù sao cô cũng nên cho họ lời khai.
Cái khu vắng vẻ và thanh tĩnh này bỗng nhiên ồn ào hẳn ra. Trước là băng giang hồ, sau là màn đánh ghen đẫm máu. Thùy Vân thiết nghĩ cô sắp phải chuyển nhà nữa rồi. Nơi này không yên tĩnh nữa.
Chuyện sau đó ? Tất nhiên anh chàng công tử bột Ngọc Sơn khi vừa biết sự kiện đó thì chạy tới bệnh viện và sau đó cưng chiều hết mực Thư Kỳ. Hôn ước kia chính thức phá bỏ. bà Ngọc Lam không kỳ thị cô con dâu đánh đá này nữa. Còn tình yêu chóng vánh tháng đó kéo dài bao lâu ? Có trời mới biết. Thùy Vân chỉ chịu trách nhiệm giúp Thư Kỳ giành được người yêu còn giữ và duy trì tình yêu này hay không tuyệt không liên quan đến cô.
[Tình yêu “ mưa nhanh chóng tạnh “ là quy luật tất yếu. Tuy nhiên, để duy trì thứ mưa rào này kéo dài nhanh hơn thì không phải không có cách. Chỉ cần chút xúc tác, chút kịch tính bùng nổ kiểu phim truyền hình và chút khó khăn ngăn trở sẽ thổi bùng tình yêu tuổi trẻ này to và mãnh liệt hơn. Chính vì thế, “ Máu “ là chương quan trọng nhất của vở kịch này. Chuyện tiếp theo, tùy các diễn viên thôi.]
Cuối cùng, Thùy Vân đã có thể ngồi trên bàn làm việc tập trung chuyên môn được rồi.