Thùy Vân cẩn thận dặn dò 2 tên du côn hộ tống Lý Thanh:
“Nên nhớ, không được tới thẳng trạm y tế mà dừng xe nửa đường mà nơi nào ít gây chú ý đó. Sau đó gọi 1 chiếc taxi và nhờ nó chở tới đó. Ngay khi kiểm tra và xử lý vết thương cho đại ca các anh thì nhớ xin đơn thuốc. Đừng cho tên bác sĩ ở đó nửa chừng ra ngoài báo cảnh sát. Sau đó nhắn tin cho người của các anh đơn thuốc đó chia nhỏ tới mấy cơ sở khác mua để không gây chú ý. Đi về bắt taxi và đi tuyến đường khác, đường vòng càng tốt. Hẹn xe của mình ở địa điểm khác địa điểm ban đầu. Sau đó hãy về đây lại. Cẩn thận đừng gây chú ý, ok?”
“Hay cô đi cùng chúng tôi.”
“Không, tôi an phận làm con tin bị bắt cóc”.
Thùy Vân muốn chừa đường lui cho mình, nếu có gì sơ sảy cô vẫn là 1 người vô tội bị bắt cóc. Sau đó cô quay sang nói cùng Lý Thanh.
“Đừng để ai thấy vết thương này. Cẩn thận đến khi tới nơi khám bệnh.”
Không đợi Lý Thanh đáp lại, cô ra hiệu cho tên du côn lái xe đi.
“Giờ tới bước hai!” – Thùy Vân lẩm bẩm. Tìm hiểu lý do bọn chúng bị dồn tới bước này.
Thật tình ban đầu là để bản thân thoát nạn nhưng bây giờ cô lại thấy bản thân có chút cảm tình cùng đám du côn ngu ngốc này. Đây có phải là ảnh hưởng của hội chứng Stockholm không nhỉ?
May mắn giờ đối với bọn ngốc này, địa vị cô tăng lên không ít. Chúng biết điều hơn ban đầu nhiều, cung kính cô hơn. Đúng là đám thất phu mà.
…
“Cái gì? Chưa tìm được bọn chúng à?” – Lý Cảnh hét lên với đám thuộc hạ mình. Ba ngày rồi kể từ ngày thằng con hoang kia liên lạc với anh. Tại sao tự dưng 3 ngày này chúng lại im lặng không động tĩnh gì thế này?
“Kiểm tra các bệnh viện đi. Các nhà thuốc xem có lượng thuốc sát trùng lớn nào được mua không.”
“Thưa thiếu gia, hiện người bên các bệnh viện không có bất kỳ tin tức gì.” – Trần Hùng có chút lo lắng báo cáo, ngày trước ông mạnh miệng nói là Lý Thanh không chịu lâu được mà.
“Ông cho người kiểm tra soát hơn. Đừng cho hắn thoát. Còn lệnh trước của tôi thì quên đi, tên con hoang đó có bắt thì đừng giết hắn. Giao cho 5 lão già kia xử lý.” – Lý Cảnh lạnh lùng nói.
“Vâng.”
…
Khác với những gì Lý Cảnh lo lắng, hiện giờ Thùy Vân đang chơi đùa cùng đám người Lý Thanh. Sáng đánh bài. Trưa đánh bài. Tối đánh bài. Cô tự thấy giờ các tiểu xảo bài bạc đã được dạy không ít. Bên cạnh đó, tình bạn từ chiếu bạc cho cô nhiều thông tin hữu ích. Cô nắm được đại thể tình hình.
Lý Thanh mấy ngày nay nằm nghỉ ngơi. Dường như vết thương bắt đầu lành lại, anh không còn bị cơn đau hành hạ nhiều như trước.
“Cốc…cốc…cốc…” – tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” – anh lạnh lùng nói.
“Tôi muốn thương lượng cùng anh.” – Thùy Vân mỉm cười nhìn anh.
“Nói.” – Lý Thanh nói cộc lốc. Lần này cô ta cứu anh 1 mạng nên anh nhún nhường.
“Chuyện này có liên quan tới họ” – cô nhìn ra ngoài – “anh có thể cho họ cùng vào không?”
“Cứ nói với tôi.”
“Anh không có quyền quyết định thay cho họ. Ai cũng có quyền lựa chọn.” – cô bình thản nói.
“Gọi họ vào.” – Lý Thanh ra lệnh.
Nhìn đám du côn trước mặt, Thùy Vân thở sâu lấy hết bình tĩnh mỉm cười nói :
“Bây giờ có lấy mạng Lý Cảnh cũng không thay đổi bất kỳ thứ gì. Thay vì đó sao không chơi hắn 1 vố lấy tiền các người bắt đầu lại từ đâu. Nếu các người đồng ý, tôi có kế hoạch móc túi hắn và Ngũ Lão 1.000.000 USD cho 14 người các người chia nhau đủ bắt đầu cuộc đời bình dị mới.”
“Cái gì?” – cả đám lưu manh xôn xao. Bọn chúng chỉ là những tên du côn nhỏ chưa từng nghĩ số tiền lớn như thế này.
“Không phải cô đã nói đừng đánh giá cao địa vị của cô trong lòng Lý Cảnh quá sao?” – Lý Thanh mỉa mai.
Thùy Vân cúi xuống mỉm cười với kẻ đang châm chọc mình.
“Không phải là hắn mà là hắn cùng 5 lão già mà các anh gọi là Ngũ lão tướng đó.” – nụ cười cô có chút gian ác – “Lý Cảnh giờ nghĩ đã trừ khử được anh nên tâm trạng đang hưng phấn. Muốn nhanh chóng lấy uy tín mở rộng thanh thế. Còn 5 lão già kia sau bị anh liên lụy chắc giờ đang điên lên truy sát anh. Mất tiền lại bị mất uy tín bị người giang hồ chửi ngu ngốc bị mất tiền. Họ cũng như Lý Cảnh, thứ muốn lấy lại nhất là uy tín” – cô ngừng lại.
“Ý cô là… đánh vào điều này.”
“Đúng, chỉ cần khiêu khích cho họ nhả tiền. Cả 6 người đều muốn giết anh, số tiền này với cả 6 người họ đều là món tiền nhỏ. Bỏ chút tiền dằn mặt thiên hạ, trả được thù lại tăng lên uy tín. Anh nghĩ đáng không?” – Thùy Vân mỉm cười.
“Đáng!” – cuối cùng Lý Thanh hiểu tại sao thằng em anh lại yêu cô gái này. Hoa độc luôn tỏa hương chết người mà. Nhưng độc quá thì thật anh không thưởng nổi.
“Vậy làm thế đi.” – Thùy Vân mỉm cười.
“Xin lỗi, chúng tôi không đồng ý.”
Một người trong đám lưu manh lên tiếng. Thùy Vân kinh ngạc nhìn anh ta rồi nhìn cả đám lưu manh ngu ngốc kia đang giương ánh mắt cương quyết nhìn cô. Ai lại chê tiền? Nếu có phản đối thì cô nghĩ chỉ có Lý Thanh nhưng không ngờ…
“Còn 300 huynh đệ đường dây C của chúng tôi hy sinh nữa. Chúng tôi không muốn mọi người quên chúng tôi – những kẻ đã vào sinh ra tử vì Lai Hoa Bang bấy lâu nay. Nếu chết cũng trả thù được và làm anh hùng.”
Một đám du côn có thể nói câu này sao? Đây có phải là Thủy Hử đâu? Cô mở to mắt nhìn đám người thô kệch này rồi quay lại nhìn Lý Thanh. Hắn đứng dậy mỉm cười với cô.
“Có những lý lẽ đàn ông, phụ nữ không hiểu được đâu.”
Bất chợt cô nhịn cười không được, mấy anh chàng này có đọc Jump không nhỉ mà lời thoạt sặc mùi manga của Jump?
“Ha ha ha… đúng là tôi đánh giá quá cao IQ của các anh rồi.” – Thùy Vân cười lớn. Bọn họ thà ôm cái đạo nghĩa đàn ông chết chứ không ôm tiền – “thế thì tôi nghĩ kế hoạch thứ 2 của tôi phù hợp tinh thần này rồi.”
“Hả?” – Lý Thanh kinh ngạc nhìn Thùy Vân.
“Lặp lại đường dây C và các anh trở thành người đứng đầu thế giới ngầm.”
“Cái gì?” – cả đám đàn ông đều trợn mắt nhìn cô.
“Nhưng các anh phải chịu đựng ít nhất là 10 năm nữa. Tôi cam đoan, các anh sẽ đứng đầu.”
“Cô không đùa chứ?” – Lý Thanh nhìn cô ngờ vực.
“Lấy tờ giấy cho tôi.” – Thùy Vân lên tiếng.
Một tên lưu manh chạy đi tìm giấy cho cô.
“Thêm cây bút nữa.” – cô thở dài.
Sau đó cô cầm bút lên và phát thảo 1 bức tranh.
“Đây là các tổ chức xã đoàn lớn như các anh nói với tôi.” – cô vẽ mấy vòng tròn – “Đây là hoạt động của họ” – cô chú thích từng vòng tròn – “Mại dâm có, ma túy có, buôn lậu có, lừa đảo có… Các anh có nhận thấy điều gì không?”
“Thật sự là điều gì?”
“Để hợp thức hóa chúng thì cần rửa tiền. Đây là lý do thằng em anh dù có cam chịu giao cho anh xã đoàn nhưng cũng quyết ôm tập đoàn tài chính Thiên Lai. Tuy nhiên thế lực của hắn giờ chưa đủ.”
“Nhưng mỗi tổ chức đều có nơi tự xử lý tiền mình.”
“Nếu có 1 tổ chức làm việc này thì sao? Đặc biệt là khi nước ta đang hội nhập tham gia các tổ chức kinh tế lớn. Anh giúp họ hợp thức hóa nguồn ngoại tệ nước ngoài và luân chuyển chúng tự do thì tạo sao họ không tin tưởng mà lấy khổ vào mình? Khi anh đã nắm luồng tiền luân chuyển của họ thì dù không trực tiếp nhúng tay các hoạt động khác nhưng tiếng nói của anh chắc chắn có ảnh hưởng không nhỏ. Anh có biết tại sao Thụy Sĩ lại yên bình trong 2 cuộc Thế chiến không? Không phải chỉ do nó trung lập chính trị mà là do nó nắm giữ tất cả lượng tiền thế giới.”
“Lý thuyết là thế nhưng thực hiện là cả 1 vấn đề.” – Lý Thanh không thể không kinh ngạc nhìn cô gái này. Chỉ mới 3 ngày mà nắm toàn bộ tình hình như thế.
“Để làm được điều này, đầu tiên, anh cần bắt tay với các tổ chức lừa đảo. Đó là một trong những nơi cần làm sạch tiền nhiều nhất. Dù nhỏ nhưng tích tiểu thành đại. Số tiền không quá lớn nên không bị cơ quan chức năng chú ý quá nhiều. Quan trọng hơn là nguồn thông tin bọn chúng đem lại cho anh.”
“Ha ha ha… cô nghĩ là tình thế này. Chúng tôi toàn mạng sống mà làm kế hoạch này sao” – Lý Thanh mỉa mia nhìn cô.
“Tôi hiểu tại sao anh thua Lý Cảnh rồi.” – Thùy Vân mỉa mai lại – “Hắn là con cha anh, anh cũng là con cha anh. Ông ta có thế lực như thế sao không thể cứu anh khỏi tình thế này. Chỉ là anh có chịu nhục được hay không thôi. Bên cạnh đó…”
Không ngờ cô gái này chỉ 3 ngày mà nắm được tim đen của anh.
“Anh có Hắc Long Bang của Hồng Kông. Dù vụ vừa rồi thất bại nhưng bọn chúng không thiệt hại quá nhiều. Anh đặt kế hoạch hợp tác cùng chúng việc rửa tiền luôn. Tập đoàn Thiên Lai và thị trường ASEAN đặc biệt là khi ta mới gia nhập ACC là 1 con cờ tốt.” – Thùy Vân vạch trên giấy – “còn với cha anh và Ngũ Lão thì Hắc Long Bang và các mối làm ăn của chúng là 1 con cờ tốt. Tại sao không mượn hoa dâng Phật nhỉ?” – cô ngẩng lên nhìn Lý Thanh mỉm cười.
“Bước đầu chỉ là do anh có dám làm hay không thôi.” – cô để tờ giấy xuống bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Sao cô giúp tôi mà không phải Lý Cảnh?” – Lý Thanh nhìn Thùy Vân hoài nghi.
“Một kẻ như anh thực muốn hạ bệ hắn nhưng theo những gì tôi nghe thì tuyệt chưa bao giờ nhẫn tâm ra tay lấy mạng người em trai này nhưng Lý Cảnh ngược lại, hắn sẵn sàng ra tay tàn độc với anh. Dù chỉ gián tiếp nhưng đủ để lấy mạng anh. Nếu giúp 1 con sư tử thành chúa tể thì tôi thà giúp 1 con hổ giấy.” – cô quay lại nhìn qua đám anh em của Lý Thanh – “với đám ngốc có thể nói lời cảm động lòng người như thế này thì anh nên trân trọng. Thôi, tôi đi ngủ.”
“Thì ra làm hổ giấy cũng có lợi.” – Lý Thanh cười nhạt.
Thùy Vân dừng lại nói - “À còn 1 lý do nữa. Mỗi người đàn ông đều có 2 ước mơ. Một là đi khắp nơi mạo hiểm khám phá thế giới. Hai là có thể thấy được hạt giống mình gieo có thành quả. Ước mơ thứ nhất tôi đang làm. Thứ hai thì tùy vào con Hổ giấy anh đã. Nếu thành công coi như tôi đã gieo 1 hạt thành công. Một người phụ nữ thấy được thế giới phát triển theo ý mình mà đặc biệt thế giới ngầm nữa thì có chút kích thích.” – xong cô bỏ đi.
Lý Thanh nhìn Thùy Vân cười nhạt. Chỉ có Lý Cảnh mới thích thưởng loại hoa độc này. Đối với Lý Thanh anh, phụ nữ chỉ nên đơn thuần là phụ nữ. Anh quay lại nhìn đám đàn em của mình. Có vẻ như bọn chúng có quyết định như anh.