*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì vậy, sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Thần không biết gì, mở mắt ra mặt mê man, đầu đau khủng khiếp như là chuyện bình thường.
Dây thần kinh ở huyệt Thái dương co thắt từng cơn, đại não đang dùng cơn đau này để nhắc nhở cô về sự thật rằng tối qua cô đã say rượu, hình như cô còn mơ mơ hồ hồ nói gì đó với Từ Lâm Thanh…
Thật là.
Cô dừng lại, lẫn lộn mơ màng, loáng thoáng như nhớ được đại khái gì đó.
Ấn huyệt Thái dương, cuối cùng Thời Thần cũng dời ý thức từ đầu mình ra môi trường xung quanh.
…..
Chàng trai tr@n trụi nửa thân trên xuất hiện trước mắt Thời Thần mà không hề báo trước.
Cô sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Từ, Từ Lâm Thanh.
Chưa kịp phản ứng gì, chàng trai đẹp trai đã từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp nhưng vẫn còn mê man của cô gái trong ngực mình.
“Buổi sáng tốt lành.”
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, mặc dù giọng nói của chàng trai vẫn rất hay nhưng lại không lạnh lùng như mọi khi, thay vào đó mang theo mấy phần khàn khàn.
Nghe…
Chỉ càng hấp dẫn hơn.
Đầu óc Thời Thần vốn không minh mẫn lắm nghe được câu “Buổi sáng tốt lành” này dường như càng thêm mịt mờ.
Cô há miệng thở d*c, trong giây lát thậm chí đã quên mất mình muốn hỏi gì.
Loay hoay một hồi lâu, Thời Thần mới lắp bắp nói ra: “Chào, chào buổi sáng…”
“Chào buổi sáng” kết thúc, Thời Thần lại cúi đầu nhìn tư thế ôm chặt lấy nhau của hai người, kết hợp với tình trạng sáng sớm đã cùng tỉnh lại trên một chiếc giường kỳ lạ, sau đó nghe Từ Lâm Thanh hơi khàn giọng, thêm mấy thanh âm có phần mập mờ…
Tóm, nói tóm lại, thực là cmn không bình thường
Đầu óc cô cuối cùng cũng dễ sử dụng hơn một chút, cười ngượng một tiếng, ý đồ lùi về sau nửa bước, giảm bớt tình thế bất thường này.
Cô gái mới chạy được nửa đường đã bị tiếng cười khẽ của Từ Lâm Thanh chặn lại.
“Thần Thần, có phải em định chiếm lợi xong rồi chuẩn bị chạy không đấy?”
Thời Thần: “…..”
Thoáng bối rối nhìn Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh hơi hơi nhướn mày: “Có phải em đã quên tối qua em làm những gì rồi không?”
Anh không nói thì không sao, anh nhắc tới như vậy làm những ký ức mơ hồ vừa rồi tạm ngưng vì “Buổi sáng tốt lành” của Từ Lâm Thanh đã tự động được kích hoạt trở lại.
Mặt Thời Thần đơ ra.
Nhưng Từ Lâm Thanh hoàn toàn không chịu buông tha cô, thấy vẻ mặt càng ngày càng cứng ngắc của Thời Thần, anh còn hạ giọng nhắc nhở cô, giống như đang có lòng tốt giúp cô nhớ lại: “Em không ngừng dùng sức chui vào lòng anh, anh hơi lùi lại một chút em đã không vui, liên tục hỏi anh có thích em không, còn nói nếu thích em thì phải hôn em một cái. Ồ đúng rồi, em còn gọi anh là anh trai Lâm Thanh nữa, nhớ không?”
Thời Thần: “…..”
Thấy Từ Lâm Thanh có vẻ có xu hướng tiếp tục nói, tim Thời Thần quýnh lên, nhanh tay lẹ mắt duỗi tay ra, chặn miệng Từ Lâm Thanh lại.
Xúc cảm tiếp xúc giữa tay và môi khiến cả hai cùng lúc sững sờ.
Thời Thần cũng ngừng lại một lát.
Cô nhanh chóng rút tay về, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Từ Lâm Thanh, ngắc ngứ lắp bắp nói: “Đừng, đừng nói nữa, em nhớ ra rồi, anh, anh…”
Cô ấy cũng không biết nên nói gì cả huhuhu.
Tửu lượng trước đây của cô cũng rất kém, vì vậy Tạ Vân Trì rất nghiêm khắc để ý cô, không bao giờ để cô uống quá nhiều.
Cho dù thỉnh thoảng có say, nhưng phẩm chất rượu vào của cô rất tốt, lúc say cô ngã đầu là thiếp luôn, cùng lắm là nhờ dì giúp cô thay quần áo là xong.
Làm sao cô biết được lần này say rượu cô sẽ thành như vậy, làm ra loại chuyện chiếm hết tiện nghi của Từ Lâm Thanh chứ.
Đậu mòe, chắc chắn Từ Lâm Thanh sẽ nghĩ cô là một đứa bi3n thái mất :)
Đang nghĩ miên man trong lòng, Thời Thần lại cảm nhận được vòng tay ấm áp kia.
Cô dừng lại nhìn về phía Từ Lâm Thanh.
Chàng trai tuấn tú ôm cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn dịu dàng, giọng nói êm tai đầy lưu luyến: “Nhưng Thần Thần, anh thực sự rất vui khi em có thể chủ động thân cận anh.”
Đặc biệt là khi thức dậy vào buổi sáng nhìn thấy cô trước tiên, đây là điều mà trước đây anh không dám mơ tới.
“Em có biết một trong những từ anh thích là gì không?”
Thời Thần lắc đầu.
“Sáng sớm.”
Từ Lâm Thanh nói cho cô.
Có tên của anh, và có cả tên của cô.*
* Sáng sớm (清晨) /qīngchén/: Pinyin của Từ Lâm Thanh là /xú lín qīng/, Thời Thần là /shí chén/
Trước kia là sáng sớm, bây giờ là…
Sáng sớm ôm cô thức dậy.
Tim Thời Thần rung động, không nhịn được không vùi đầu vào ngực anh.
Chẳng qua là hơi đến gần Từ Lâm Thanh một chút, Thời Thần đã cảm nhận được một xúc cảm khác lạ nơi bụng dưới.
…..
Đại khái chính là, cảm giác hơi cứng.
Cô hơi ngạc nhiên.
Từ Lâm Thanh sao có thể không biết Thời Thần đang nghĩ gì?
Anh giả vờ than thở: “Aiz, bạn gái anh đang ở trong ngực anh, còn mới sáng sớm, anh cũng không còn cách nào cả.”
Thời Thần: “…..”
Má cô đỏ bừng lên, trợn mắt trừng Từ Lâm Thanh một cái.
Cái người này!
Cả hai nằm ôm thân mật với nhau hồi lâu mới rời giường dọn dẹp.
Thời Thần vừa nhìn mình trong gương vừa đánh răng, trong gương, mắt cô ngấn nước, gò má và tai ửng hồng, rõ ràng không cố ý biểu hiện ra ngoài nhưng nhìn thế nào cũng có ý cười rạng rỡ.
Vừa nghĩ đến Từ Lâm Thanh, cô không khỏi giương khóe môi cong lên.
Ôi, nhìn vóc người Từ Lâm Thanh trông thì gầy, nhưng dường như chỉ cần…
Cở! đồ vẫn có thịt.
Xúc cảm vừa rồi dường như vẫn còn trong lòng bàn tay, Thời Thần càng lúc càng xấu hổ.
Thực, thực sự, rất vui vẻ.
*****
Sau khi cùng nhau ăn sáng tại khách sạn, Thời Thần vui vẻ kéo Từ Lâm Thanh cùng đi dạo một cửa hàng nhượng quyền bên kia đường.
Đương kỳ hoa đào nở, trong cửa hàng nhượng quyền này có bán đủ loại sản phẩm từ hoa đào như rượu hoa đào, bánh hoa đào, trà hoa đào…
Thời Thần chọn mấy cái định gửi về nhà một ít, lấy thêm một ít mang về cho bạn cùng phòng.
Sau khi chọn xong, Thời Thần vẫn đang đứng giữa các kệ hàng tiếp tục ngắm đồ, Từ Lâm Thanh chủ động đi đến quầy tính tiền trước.
Cô vẫn đang nghiên cứu một chiếc trâm cài tóc xinh xắn làm từ hoa đào thì nghe thấy một giọng nói mà cô không muốn nghe chút nào.
“Đàn chị?”
Cô không kiên nhẫn quay đầu lại, quả nhiên là Hồ Tuệ Tình.
Thời Thần không phải là người thích làm khó bản thân, không thích ai cũng sẽ không lá mặt lá trái. Thậm chí đến chào hỏi cũng không muốn làm, chỉ nhìn Hồ Tuệ Tình một cái rồi lại xoay người tiếp tục nghiên cứu trâm cài tóc.
Hồ Tuệ Tình không chịu bỏ qua cô.
“Em vừa thấy đàn anh Lâm Thanh đi thanh toán,” Hồ Tuệ Tình gẩy tóc, “Đàn chị và đàn anh ở bên nhau, lúc đi chơi rồi mua đồ có phải đều do đàn anh trả tiền không nha?”
Cô ta cố ý ngắt quãng: “Đúng rồi, chuyện gia cảnh đàn anh không tệ được mọi người trong trường chúng em đều công nhận, đàn chị, không phải chị coi đàn anh thành máy ATM đấy chứ?”
Không đợi Thời Thần mở miệng, Hồ Tuệ Tình che miệng lại: “Chao ôi, xem thói xấu thích đùa giỡn của em này, đàn chị đừng để ý nha, em biết nhất định do chị thích đàn anh nên mới ở bên anh ấy chị nhỉ?”
“Nhưng mà bộ quần áo này của chị…” Cô ta cau mày, “Chắc tốn của đàn anh Tiêu Lâm Thanh không ít tiền nhỉ?”
Thời Thần xem thế là đủ rồi.
Cô khá khó hiểu, nghĩ đến Cù Thư Ý trong phòng thí nghiệm lúc ấy tưởng cô lấy được tiền thông qua đường khác, bây giờ Hồ Tuệ Tình lại cho rằng Từ Lâm Thanh mua cho cô, cô không có khí chất của một người giàu có nên có như vậy à?
Vì sao lúc nào cũng bị hiểu lầm đó không phải là tiền của cô vậy?
Tuy nói như vậy nhưng Thời Thần không có ý định phủ nhận.
Cô biết xương sườn mềm* của những người như Hồ Tuệ Tình nằm ở đâu ——
* Xương sường mềm (软肋): Điểm yếu
“Ừ, ghen tị à?” Thời Thần khẽ cười.
Quả nhiên, vẻ mặt dương dương tự đắc của Hồ Tuệ Tình đột nhiên dừng lại, cắn răng nói tiếp: “Đàn chị, mặc dù chị là…”
Chẳng qua trước khi Hồ Tuệ Tình nói hết câu của, chị gái tóc dài xinh đẹp rất quen mà cô đã gặp hai lần trước đó đã vòng qua từ kệ hàng từ phía trước.
“Nói thì nói thẳng ra, đừng có luôn nói bóng nói gió lung tung gì đó.” Chị đẹp tóc dài khẽ cau mày nhìn Hồ Tuệ Tình, “Nói chuyện như cô thật khó nghe.”
Thời Thần trợn mắt há mồm.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình nói chuyện quá thẳng thắn, không ngờ chị đẹp quen mắt này còn trực tiếp hơn cô.
… Mà so với bản thân ăn nói vụng về, tuy chị gái tóc dài xinh đẹp không nói nhiều, nhưng toàn thân dường như lộ ra một loại dấu hiệu đặc biệt thuộc về vương giả chặn miệng.
Mặt Hồ Tuệ Tình trở nên lúc trắng lúc xanh.
Sau khi thanh toán tiền xong Từ Lâm Thanh đã quay trở lại, anh chỉ nhìn bầu không khí hiện trường đã nhận ra điều gì đó.
Đưa đồ cho Thời Thần, Từ Lâm Thanh cười với Thời Thần: “Anh có chút việc phải ra ngoài một lúc, hai phút thôi, em có thể đợi anh ở đây được không?”
Thấy cô gái ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười trên mặt Từ Lâm Thanh càng đậm hơn, sau đó quay đầu quay lạnh lùng nói với Hồ Tuệ Tình bên cạnh: “Hồ Tuệ Tình, cô ra ngoài với tôi một chút, tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Đúng là đến cả “đàn em” cũng ngại gọi ra.
Nói được hai phút, Từ Lâm Thanh thực sự không muốn nói thêm gì với Hồ Tuệ Tình.
Sắc mặt anh hơi lạnh: “Hồ Tuệ Tình, Thời Thần là bạn gái của tôi, cô luôn nói đi nói lại với cô ấy như này thật sự rất nhàm chán. Chẳng qua là cô ấy không thích gây chuyện, nên tôi chỉ có thể cảnh cáo cô mà thôi.”
Đối với phương pháp cảnh cáo, Từ Lâm Thanh còn chưa cần phải nói ra, Hồ Tuệ Tình đã run rẩy.
Cô ta lại c@n môi dưới, liều lĩnh mở miệng.
“Đàn anh, em đã thích anh từ năm nhất khi mới vào trường tham gia xã liên, trước đây anh chưa từng có bạn gái, em biết anh không có ai thích. Nhưng…” Ánh mắt của Hồ Tuệ Tình đầy không cam lòng, “Em kém hơn cô ta chỗ nào?”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Từ Lâm Thanh không có một chút biểu cảm nào dư thừa.
“Cô không cần hỏi câu này,” Từ Lâm Thanh nói tiếp, “Trong lòng tôi, cô ấy sẽ vĩnh viễn là người hoàn hảo nhất, không ai có thể sánh được.”
Cái cần nói cũng đã nói xong, Từ Lâm Thanh không còn hứng thú với việc ở một mình với Hồ Tuệ Tình nữa.
Gia giáo hết sức tốt đẹp từ nhỏ lúc này cũng chỉ để anh tùy ý gật đầu với Hồ Tuệ Tình, vẻ mặt vô cảm, sau đó quay người đi về phía cửa hàng.
“Đàn anh Lâm Thanh, em biết hai người ở cùng nhau cách đây không lâu, anh thật sự chấp nhận cô ta sao? Anh có hiểu cô ta không? Hai người sẽ mãi mãi bên nhau được sao?!”
Từ Lâm Thanh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hồ Tuệ Tình.
Cô gái bướng bỉnh nhìn chằm chằm Từ Lâm Thanh, như thể cố phát hiện dù chỉ là một chút do dự trên mặt anh.
Phải rất lâu sau, Hồ Tuệ Tình mới nghe được người mà cô ta đã thích mấy năm nay nói với cô ta bằng một giọng điệu mà cô ta chưa từng nghe bao giờ.
“Tôi sao?”
“Tôi đang đợi cô ấy sẵn sàng từ đầu đến cuối.”
“Cho dù yêu đương lúc này, hay tương lai kết hôn, tất cả mọi thứ.”
“Tất cả đều vậy.”
Tác giả có điều muốn nói:
Chắc tầm bốn hoặc năm chương chính văn nữa ● v ●
Vì vậy, sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Thần không biết gì, mở mắt ra mặt mê man, đầu đau khủng khiếp như là chuyện bình thường.
Dây thần kinh ở huyệt Thái dương co thắt từng cơn, đại não đang dùng cơn đau này để nhắc nhở cô về sự thật rằng tối qua cô đã say rượu, hình như cô còn mơ mơ hồ hồ nói gì đó với Từ Lâm Thanh…
Thật là.
Cô dừng lại, lẫn lộn mơ màng, loáng thoáng như nhớ được đại khái gì đó.
Ấn huyệt Thái dương, cuối cùng Thời Thần cũng dời ý thức từ đầu mình ra môi trường xung quanh.
…..
Chàng trai tr@n trụi nửa thân trên xuất hiện trước mắt Thời Thần mà không hề báo trước.
Cô sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Từ, Từ Lâm Thanh.
Chưa kịp phản ứng gì, chàng trai đẹp trai đã từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp nhưng vẫn còn mê man của cô gái trong ngực mình.
“Buổi sáng tốt lành.”
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, mặc dù giọng nói của chàng trai vẫn rất hay nhưng lại không lạnh lùng như mọi khi, thay vào đó mang theo mấy phần khàn khàn.
Nghe…
Chỉ càng hấp dẫn hơn.
Đầu óc Thời Thần vốn không minh mẫn lắm nghe được câu “Buổi sáng tốt lành” này dường như càng thêm mịt mờ.
Cô há miệng thở d*c, trong giây lát thậm chí đã quên mất mình muốn hỏi gì.
Loay hoay một hồi lâu, Thời Thần mới lắp bắp nói ra: “Chào, chào buổi sáng…”
“Chào buổi sáng” kết thúc, Thời Thần lại cúi đầu nhìn tư thế ôm chặt lấy nhau của hai người, kết hợp với tình trạng sáng sớm đã cùng tỉnh lại trên một chiếc giường kỳ lạ, sau đó nghe Từ Lâm Thanh hơi khàn giọng, thêm mấy thanh âm có phần mập mờ…
Tóm, nói tóm lại, thực là cmn không bình thường
Đầu óc cô cuối cùng cũng dễ sử dụng hơn một chút, cười ngượng một tiếng, ý đồ lùi về sau nửa bước, giảm bớt tình thế bất thường này.
Cô gái mới chạy được nửa đường đã bị tiếng cười khẽ của Từ Lâm Thanh chặn lại.
“Thần Thần, có phải em định chiếm lợi xong rồi chuẩn bị chạy không đấy?”
Thời Thần: “…..”
Thoáng bối rối nhìn Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh hơi hơi nhướn mày: “Có phải em đã quên tối qua em làm những gì rồi không?”
Anh không nói thì không sao, anh nhắc tới như vậy làm những ký ức mơ hồ vừa rồi tạm ngưng vì “Buổi sáng tốt lành” của Từ Lâm Thanh đã tự động được kích hoạt trở lại.
Mặt Thời Thần đơ ra.
Nhưng Từ Lâm Thanh hoàn toàn không chịu buông tha cô, thấy vẻ mặt càng ngày càng cứng ngắc của Thời Thần, anh còn hạ giọng nhắc nhở cô, giống như đang có lòng tốt giúp cô nhớ lại: “Em không ngừng dùng sức chui vào lòng anh, anh hơi lùi lại một chút em đã không vui, liên tục hỏi anh có thích em không, còn nói nếu thích em thì phải hôn em một cái. Ồ đúng rồi, em còn gọi anh là anh trai Lâm Thanh nữa, nhớ không?”
Thời Thần: “…..”
Thấy Từ Lâm Thanh có vẻ có xu hướng tiếp tục nói, tim Thời Thần quýnh lên, nhanh tay lẹ mắt duỗi tay ra, chặn miệng Từ Lâm Thanh lại.
Xúc cảm tiếp xúc giữa tay và môi khiến cả hai cùng lúc sững sờ.
Thời Thần cũng ngừng lại một lát.
Cô nhanh chóng rút tay về, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Từ Lâm Thanh, ngắc ngứ lắp bắp nói: “Đừng, đừng nói nữa, em nhớ ra rồi, anh, anh…”
Cô ấy cũng không biết nên nói gì cả huhuhu.
Tửu lượng trước đây của cô cũng rất kém, vì vậy Tạ Vân Trì rất nghiêm khắc để ý cô, không bao giờ để cô uống quá nhiều.
Cho dù thỉnh thoảng có say, nhưng phẩm chất rượu vào của cô rất tốt, lúc say cô ngã đầu là thiếp luôn, cùng lắm là nhờ dì giúp cô thay quần áo là xong.
Làm sao cô biết được lần này say rượu cô sẽ thành như vậy, làm ra loại chuyện chiếm hết tiện nghi của Từ Lâm Thanh chứ.
Đậu mòe, chắc chắn Từ Lâm Thanh sẽ nghĩ cô là một đứa bi3n thái mất :)
Đang nghĩ miên man trong lòng, Thời Thần lại cảm nhận được vòng tay ấm áp kia.
Cô dừng lại nhìn về phía Từ Lâm Thanh.
Chàng trai tuấn tú ôm cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn dịu dàng, giọng nói êm tai đầy lưu luyến: “Nhưng Thần Thần, anh thực sự rất vui khi em có thể chủ động thân cận anh.”
Đặc biệt là khi thức dậy vào buổi sáng nhìn thấy cô trước tiên, đây là điều mà trước đây anh không dám mơ tới.
“Em có biết một trong những từ anh thích là gì không?”
Thời Thần lắc đầu.
“Sáng sớm.”
Từ Lâm Thanh nói cho cô.
Có tên của anh, và có cả tên của cô.*
* Sáng sớm (清晨) /qīngchén/: Pinyin của Từ Lâm Thanh là /xú lín qīng/, Thời Thần là /shí chén/
Trước kia là sáng sớm, bây giờ là…
Sáng sớm ôm cô thức dậy.
Tim Thời Thần rung động, không nhịn được không vùi đầu vào ngực anh.
Chẳng qua là hơi đến gần Từ Lâm Thanh một chút, Thời Thần đã cảm nhận được một xúc cảm khác lạ nơi bụng dưới.
…..
Đại khái chính là, cảm giác hơi cứng.
Cô hơi ngạc nhiên.
Từ Lâm Thanh sao có thể không biết Thời Thần đang nghĩ gì?
Anh giả vờ than thở: “Aiz, bạn gái anh đang ở trong ngực anh, còn mới sáng sớm, anh cũng không còn cách nào cả.”
Thời Thần: “…..”
Má cô đỏ bừng lên, trợn mắt trừng Từ Lâm Thanh một cái.
Cái người này!
Cả hai nằm ôm thân mật với nhau hồi lâu mới rời giường dọn dẹp.
Thời Thần vừa nhìn mình trong gương vừa đánh răng, trong gương, mắt cô ngấn nước, gò má và tai ửng hồng, rõ ràng không cố ý biểu hiện ra ngoài nhưng nhìn thế nào cũng có ý cười rạng rỡ.
Vừa nghĩ đến Từ Lâm Thanh, cô không khỏi giương khóe môi cong lên.
Ôi, nhìn vóc người Từ Lâm Thanh trông thì gầy, nhưng dường như chỉ cần…
Cở! đồ vẫn có thịt.
Xúc cảm vừa rồi dường như vẫn còn trong lòng bàn tay, Thời Thần càng lúc càng xấu hổ.
Thực, thực sự, rất vui vẻ.
*****
Sau khi cùng nhau ăn sáng tại khách sạn, Thời Thần vui vẻ kéo Từ Lâm Thanh cùng đi dạo một cửa hàng nhượng quyền bên kia đường.
Đương kỳ hoa đào nở, trong cửa hàng nhượng quyền này có bán đủ loại sản phẩm từ hoa đào như rượu hoa đào, bánh hoa đào, trà hoa đào…
Thời Thần chọn mấy cái định gửi về nhà một ít, lấy thêm một ít mang về cho bạn cùng phòng.
Sau khi chọn xong, Thời Thần vẫn đang đứng giữa các kệ hàng tiếp tục ngắm đồ, Từ Lâm Thanh chủ động đi đến quầy tính tiền trước.
Cô vẫn đang nghiên cứu một chiếc trâm cài tóc xinh xắn làm từ hoa đào thì nghe thấy một giọng nói mà cô không muốn nghe chút nào.
“Đàn chị?”
Cô không kiên nhẫn quay đầu lại, quả nhiên là Hồ Tuệ Tình.
Thời Thần không phải là người thích làm khó bản thân, không thích ai cũng sẽ không lá mặt lá trái. Thậm chí đến chào hỏi cũng không muốn làm, chỉ nhìn Hồ Tuệ Tình một cái rồi lại xoay người tiếp tục nghiên cứu trâm cài tóc.
Hồ Tuệ Tình không chịu bỏ qua cô.
“Em vừa thấy đàn anh Lâm Thanh đi thanh toán,” Hồ Tuệ Tình gẩy tóc, “Đàn chị và đàn anh ở bên nhau, lúc đi chơi rồi mua đồ có phải đều do đàn anh trả tiền không nha?”
Cô ta cố ý ngắt quãng: “Đúng rồi, chuyện gia cảnh đàn anh không tệ được mọi người trong trường chúng em đều công nhận, đàn chị, không phải chị coi đàn anh thành máy ATM đấy chứ?”
Không đợi Thời Thần mở miệng, Hồ Tuệ Tình che miệng lại: “Chao ôi, xem thói xấu thích đùa giỡn của em này, đàn chị đừng để ý nha, em biết nhất định do chị thích đàn anh nên mới ở bên anh ấy chị nhỉ?”
“Nhưng mà bộ quần áo này của chị…” Cô ta cau mày, “Chắc tốn của đàn anh Tiêu Lâm Thanh không ít tiền nhỉ?”
Thời Thần xem thế là đủ rồi.
Cô khá khó hiểu, nghĩ đến Cù Thư Ý trong phòng thí nghiệm lúc ấy tưởng cô lấy được tiền thông qua đường khác, bây giờ Hồ Tuệ Tình lại cho rằng Từ Lâm Thanh mua cho cô, cô không có khí chất của một người giàu có nên có như vậy à?
Vì sao lúc nào cũng bị hiểu lầm đó không phải là tiền của cô vậy?
Tuy nói như vậy nhưng Thời Thần không có ý định phủ nhận.
Cô biết xương sườn mềm* của những người như Hồ Tuệ Tình nằm ở đâu ——
* Xương sường mềm (软肋): Điểm yếu
“Ừ, ghen tị à?” Thời Thần khẽ cười.
Quả nhiên, vẻ mặt dương dương tự đắc của Hồ Tuệ Tình đột nhiên dừng lại, cắn răng nói tiếp: “Đàn chị, mặc dù chị là…”
Chẳng qua trước khi Hồ Tuệ Tình nói hết câu của, chị gái tóc dài xinh đẹp rất quen mà cô đã gặp hai lần trước đó đã vòng qua từ kệ hàng từ phía trước.
“Nói thì nói thẳng ra, đừng có luôn nói bóng nói gió lung tung gì đó.” Chị đẹp tóc dài khẽ cau mày nhìn Hồ Tuệ Tình, “Nói chuyện như cô thật khó nghe.”
Thời Thần trợn mắt há mồm.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình nói chuyện quá thẳng thắn, không ngờ chị đẹp quen mắt này còn trực tiếp hơn cô.
… Mà so với bản thân ăn nói vụng về, tuy chị gái tóc dài xinh đẹp không nói nhiều, nhưng toàn thân dường như lộ ra một loại dấu hiệu đặc biệt thuộc về vương giả chặn miệng.
Mặt Hồ Tuệ Tình trở nên lúc trắng lúc xanh.
Sau khi thanh toán tiền xong Từ Lâm Thanh đã quay trở lại, anh chỉ nhìn bầu không khí hiện trường đã nhận ra điều gì đó.
Đưa đồ cho Thời Thần, Từ Lâm Thanh cười với Thời Thần: “Anh có chút việc phải ra ngoài một lúc, hai phút thôi, em có thể đợi anh ở đây được không?”
Thấy cô gái ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười trên mặt Từ Lâm Thanh càng đậm hơn, sau đó quay đầu quay lạnh lùng nói với Hồ Tuệ Tình bên cạnh: “Hồ Tuệ Tình, cô ra ngoài với tôi một chút, tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Đúng là đến cả “đàn em” cũng ngại gọi ra.
Nói được hai phút, Từ Lâm Thanh thực sự không muốn nói thêm gì với Hồ Tuệ Tình.
Sắc mặt anh hơi lạnh: “Hồ Tuệ Tình, Thời Thần là bạn gái của tôi, cô luôn nói đi nói lại với cô ấy như này thật sự rất nhàm chán. Chẳng qua là cô ấy không thích gây chuyện, nên tôi chỉ có thể cảnh cáo cô mà thôi.”
Đối với phương pháp cảnh cáo, Từ Lâm Thanh còn chưa cần phải nói ra, Hồ Tuệ Tình đã run rẩy.
Cô ta lại c@n môi dưới, liều lĩnh mở miệng.
“Đàn anh, em đã thích anh từ năm nhất khi mới vào trường tham gia xã liên, trước đây anh chưa từng có bạn gái, em biết anh không có ai thích. Nhưng…” Ánh mắt của Hồ Tuệ Tình đầy không cam lòng, “Em kém hơn cô ta chỗ nào?”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Từ Lâm Thanh không có một chút biểu cảm nào dư thừa.
“Cô không cần hỏi câu này,” Từ Lâm Thanh nói tiếp, “Trong lòng tôi, cô ấy sẽ vĩnh viễn là người hoàn hảo nhất, không ai có thể sánh được.”
Cái cần nói cũng đã nói xong, Từ Lâm Thanh không còn hứng thú với việc ở một mình với Hồ Tuệ Tình nữa.
Gia giáo hết sức tốt đẹp từ nhỏ lúc này cũng chỉ để anh tùy ý gật đầu với Hồ Tuệ Tình, vẻ mặt vô cảm, sau đó quay người đi về phía cửa hàng.
“Đàn anh Lâm Thanh, em biết hai người ở cùng nhau cách đây không lâu, anh thật sự chấp nhận cô ta sao? Anh có hiểu cô ta không? Hai người sẽ mãi mãi bên nhau được sao?!”
Từ Lâm Thanh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hồ Tuệ Tình.
Cô gái bướng bỉnh nhìn chằm chằm Từ Lâm Thanh, như thể cố phát hiện dù chỉ là một chút do dự trên mặt anh.
Phải rất lâu sau, Hồ Tuệ Tình mới nghe được người mà cô ta đã thích mấy năm nay nói với cô ta bằng một giọng điệu mà cô ta chưa từng nghe bao giờ.
“Tôi sao?”
“Tôi đang đợi cô ấy sẵn sàng từ đầu đến cuối.”
“Cho dù yêu đương lúc này, hay tương lai kết hôn, tất cả mọi thứ.”
“Tất cả đều vậy.”
Tác giả có điều muốn nói:
Chắc tầm bốn hoặc năm chương chính văn nữa ● v ●