“Còn thứ vắc xin cực mạnh để chống cự với căn bệnh tình yêu ư? Đơn giản thôi, đó chính là thực tế cuộc sống...”
***
Lúc rời xa căn nhà yêu dấu của gia đình để đến với một nơi ở mới, nói đúng hơn là một chỗ trọ tạm bợ và nhỏ hẹp trong suy nghĩ của cô, Ngọc Thuỷ chỉ cảm thấy có chút đau lòng và lo lắng cho cha mẹ của cô. Cô sợ rằng cha mẹ cô sẽ khó lòng thích nghi được với một nơi ở đơn giản, tù túng, nhỏ hẹp mà họ sẽ phải đối mặt trong những ngày tháng sắp tới.
Trên đường đi từ nhà mình tới nơi ở mới, Ngọc Thuỷ không hề hay biết được rằng, có một người đang âm thầm theo dõi cô và gia đình cô từ xa.
Sau hai ngày dọn tới chỗ trọ, nhờ sự giúp đỡ của Phương Anh, mọi thứ bắt đầu trở nên dễ dàng hơn. Cha mẹ cô đã bắt đầu thích nghi. Chỉ có điều sau một tuần dọn tới nơi này, căn bệnh cao huyết áp của cha cô đột nhiên trở nặng.
Vì bận rộn lo lắng đưa cha cô vào nhập viện, cô tất bật đến nỗi không có thời gian để chăm chút cho hồ sơ xin việc của mình.
Tiền sắp cạn, cha lại bắt đầu ngã bệnh, cô chẳng còn có thể ngồi yên được nữa. Chí ít thì cô cũng phải tìm cách nào đấy để có thể nuôi sống bản thân và lo được cho cha mẹ mình.
Là một người du học bốn năm, Ngọc Thuỷ tin chắc rằng cô có thể dễ dàng tìm được một công việc phù hợp, với một mức lương ít nhất cũng phải trên vài nghìn đô. Thế nhưng mọi thứ không bao giờ hoàn hảo như người ta vẫn tưởng. Sau gần một tháng đăng hồ sơ lên mạng và ứng tuyển vào vài vị trí lương cao, cô vẫn không nhận được một chút phản hồi nào.
Vốn quen với lối sống trước đây, Ngọc Thuỷ nhanh chóng gọi taxi đến một trung tâm thương mại quen thuộc. Đây là trung tâm mà cô thường ghé mua sắm mỗi lúc cảm thấy buồn.
Như một người phụ nữ bình thường luôn tìm cách nào đấy để giải toả bản thân khỏi những điều đau lòng của thực tế cuộc sống, Ngọc Thuỷ chọn cách mua sắm điên cuồng. Chỉ có điều là lần này cô đã không còn có thể mua mọi thứ một cách vô tội vạ như trước. Nếu như trước đây cô chỉ việc quẹt thẻ một lần là có thể gom hết mọi thứ mình thích về nhà, thì giờ đây, cô chỉ có thể chạm đến một chút rồi nhanh chóng lướt qua.
Nỗi đau của kẻ không có tiền thật chua chát, Ngọc Thuỷ nghĩ. Ngày xưa nếu như cô đã từng khinh thường những kẻ không có tiền, nói đúng hơn là những kẻ không có khả năng làm ra tiền để tiêu xài bao nhiêu thì bây giờ cô lại phải trải qua cảm giác đó bấy nhiêu.
Thẩn thờ bước ra khỏi trung tâm thương mại, Ngọc Thuỷ chỉ biết lang thang vào công viên.
Nhìn những chiếc lá xanh biếc trên tán cây, nhìn những đôi bạn trẻ yêu nhau ngồi tựa vào nhau trên băng ghế đá, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó quen thuộc.
Phải rồi, đã từng có lúc cô và Cảnh Trung cùng nhau chìm đắm trong sự dâng trào cảm xúc gọi là tình yêu đó. Thứ cảm giác đó quả thực là thứ cảm giác ngọt ngào lừa gạt con người một cách gần như hoàn hảo. Còn thứ vắc xin cực mạnh để chống cự với căn bệnh tình yêu ư? Đơn giản thôi, đó chính là thực tế cuộc sống.
Quay đầu bước đi để tránh phải thấy cặp tình nhân ngồi ở băng ghế đá, Ngọc Thuỷ không biết rằng cô đang tự lừa dối chính mình. Từ trong sâu thẳm trái tim cô, cô hiểu, cô chỉ biết trấn an rằng mình đã lựa chọn đúng khi từ bỏ tình yêu mà không hề biết rằng cô thực chất có bao nhiêu tiếc nuối cho mối tình dang dở đó.
Tìm không được việc qua mạng, Ngọc Thuỷ bắt đầu chuẩn bị hồ sơ xin việc để đi nộp trực tiếp ở nhiều nơi. Tại mỗi công ty cô tới, họ đều bất ngờ và khen ngợi khi cô có khả năng tiếng Anh vô cùng tốt, nhưng đều đưa ra mức lương mà cô không hề muốn.
Từ chối làm việc cho những công ty trả lương thấp như vậy, Ngọc Thuỷ ôm hy vọng chờ đợi vào một công việc lương cao.
Trớ trêu thay là ở một vài nơi mà cô kỳ vọng, họ thậm chí còn nhìn cô bằng một ánh mắt xem thường.
Nuốt trái đắng vì không tìm được một công việc với mức lương như ý, Ngọc Thuỷ cảm thấy vô cùng bế tắc. Nếu như cô không tìm được một mức lương ít nhất trên nghìn đô, làm sao cô có thể sống với số tiền ít ỏi. Vả lại cha cô đang ngã bệnh, dù là căn bệnh không phải hiểm nghèo nhưng lại tốn rất nhiều chi phí. Không chỉ tiền thuốc men, tiền khám bệnh định kỳ, cô lại còn phải lo thêm tiền mua thực phẩm chức năng cho cha cô bồi bổ nữa. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi là cô lại cảm thấy bế tắc nữa rồi.
Giác quan của phụ nữ đúng là một thứ không thể nào lý giải được. Khi đang trên đường từ công viên về căn nhà trọ mà cô đang tá túc, cô luôn cảm giác được rằng có một người đang ở phía sau lưng mình. Khi quay đầu lại và tìm kiếm phía sau, cô phát hiện ra một bóng dáng phía xa xa, lẩn khuất nơi góc đường.
Và rồi cô nhanh chóng bất ngờ khi nhận ra người đó là ai.
Bởi vì mải mê theo dõi quan sát cô, Cảnh Trung không hề dời mắt khỏi người con gái đang chậm rãi bước trên con đường bên kia, thế nên anh nhanh chóng nhận ra rằng cô nàng đã phát hiện ra mình. Khi nhìn thấy cô từ từ di chuyển về phía anh, vốn dĩ nên trốn đi, hoặc nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế mà anh đã không làm vậy.
Có một thứ gì đấy trong lòng anh bảo với anh rằng phải đứng yên tại chỗ. Tất nhiên đó là thứ cảm giác muốn khao khát được nhìn thấy người mà mình mong nhớ. Chỉ tiếc là anh chẳng dám nhận ra.
“Chào chuyên viên ngân hàng, sao lại gặp anh ở đây được ta?”
Khi hình dáng của cô càng ngày càng chân thực trước mắt anh, anh lại có cảm giác mình đang bị ảo ảnh. Mười năm trước, cô đã là một thứ ảo ảnh đến với anh trong nhiều giấc mơ, cả những giấc chiêm bao tươi đẹp lẫn những cơn ác mộng. Thế mà giờ đây khi cô đang đứng trước mặt anh, anh lại cảm thấy như đang nhìn thấy ảo ảnh của cô.
Cô là mộng, là tình yêu, là giấc mơ, hay chỉ là một thứ quá khứ đã quá đỗi xa vời.
“Em vốn dĩ biết tại sao tôi tới đây mà.” Anh trầm tĩnh đáp lại, yên lặng nhìn cô.
Chỉ một thoáng sợ hãi, cô đột ngột không dám nhìn vào ánh mắt đó của anh. Nói chính xác hơn thì cô không muốn lại một lần nữa sa vào ánh nhìn của anh thêm một lần nào cả.
Nhếch miệng cười khẩy với anh một tiếng, cô cao giọng: “Anh đến để xem tôi khổ sở chật vật thế nào chứ gì. Sao rồi, anh có hài lòng vì những gì mình đang nhìn thấy không?”
Anh im lặng không đáp.
“Sao lại không nói? Hôm đó anh làm khó làm dễ tôi lắm cơ mà. Hay anh đã quên rằng tôi là người đã bỏ rơi anh từ mười năm về trước.”
“Chuyện đã qua rồi, em đừng nhắc lại có được không?” Anh vẫn duy trì vẻ từ tốn.
“Nếu không nhắc lại, vậy thì... cảm ơn anh. Không nhắc lại, vậy thì... mọi thứ giữa tôi và anh đều là chuyện của quá khứ. Nhà của tôi đã thuộc về ngân hàng các anh rồi. Chúng ta... đừng dính líu gì nhau nữa cả.” Nói xong, cô nhanh chóng quay người bỏ đi.
Dĩ nhiên là Cảnh Trung ngay lập tức dùng tay mình siết chặt lấy tay cô.
“Muốn đi sao? Em hết lần này tới lần khác cứ nói rằng không muốn liên quan tới tôi nữa, lúc xưa cũng vậy bây giờ cũng vậy. Em cho là em có quyền chủ động mà rũ bỏ hết mọi thứ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, muốn vứt thì vứt muốn bỏ thì bỏ. Em cho rằng em bây giờ còn có quyền nói với tôi những lời như vậy nữa sao?”
Bàn tay anh bỗng siết lại thật chặt khiến cô phải đau đớn kêu ra tiếng. Anh cảm thấy đau, thế thì cô cũng phải đau giống anh.
Dùng hết sức lực của mình vùng khỏi tay anh, cô quay người lại.
“Rõ ràng là chúng ta có còn liên quan gì nữa đâu. Anh còn ôm cái ảo tưởng là tôi và anh còn bên nhau như mười năm trước à?”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lặng lẽ không nói. Không gian giữa hai người bọn họ bỗng trở thành một thứ không khí im lặng đáng sợ.
“Thế anh muốn tôi phải thế nào? Anh nói đi!”
Tiếp tục nhìn cô, ánh mắt anh ngày càng trở nên đáng sợ.
Để phá tan sự im lặng này, cô đành phải chủ động lên tiếng: “Được, lúc trước là tôi nợ anh, bây giờ anh muốn tôi trả nợ phải không? Anh muốn sao cũng được, muốn thế nào thì tuỳ. Dù sao thì cuộc đời tôi cũng đã trở nên tăm tối như thế này rồi. Có thêm anh góp vào nữa thì cũng chẳng sao.”
Nói xong câu đó, Ngọc Thuỷ bỗng thấy cay xè nơi hốc mắt. Cô nhanh chóng nhận ra rằng bản thân cô đã trở nên yếu đuối vô cùng.
“Được, là em nói rồi đó.” Cảnh Trung đột ngột nở nụ cười quỷ dị.
Anh tiếp tục: “Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không bắt em trả nợ gì cả. Tôi chỉ muốn em trở lại bên cạnh tôi mà thôi.”
“Anh...” Ngọc Thuỷ sững sờ. Lẽ nào anh ta đang muốn cô trở lại bên cạnh anh ta, rồi lại đá cô đi như năm xưa cô đã từng chia tay anh hay sao? Không ngờ anh ta cũng biết dùng cái cách trả thù hèn nhát như vậy. Mười năm rồi, đúng là chẳng có gì còn có thể trường tồn. Tình cảm thay đổi, tính tình thay đổi, cả con người cũng thay đổi theo.
“Được, tôi sẽ trở lại bên cạnh anh.”
Bất ngờ vì cô nhanh chóng trả lời như thế, anh cảm thấy có một chút hoang mang. Hoá ra anh không hiểu lắm về con người cô như anh đã tưởng. Nhìn cái cách cô trả lời anh, anh thầm đoán được rằng có lẽ cô cũng đã hiểu anh muốn làm chuyện gì.
“Có điều, cái gì cũng có giới hạn của nó. Anh muốn tôi trở lại bên cạnh anh thì cũng phải có thời hạn.”
Cảnh Trung thoáng sững sờ. Anh không biết nói gì để đáp lại lời cô. Sự nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị bên nhau của cô làm anh bối rối.
“Một năm. Anh muốn tôi bên anh thế nào thì tuỳ ở anh. Nhưng sau một năm thì chúng ta sẽ mãi mãi chấm dứt tất cả.”
Cô thở dài rồi tiếp tục: “Cũng bằng với khoảng thời gian một năm lúc tôi bên anh mười năm trước.”
“Tôi không đồng ý!” Cảnh Trung lên tiếng.
“Em đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi phải không? Em vẫn còn nghĩ tình cảm là trò đùa nên muốn chấm dứt sau một năm là chấm dứt à? Em ra thứ điều kiện vớ vẩn như vậy thì đừng hòng tôi chấp nhận!”
Ngọc Thuỷ cười nhạt: “Vậy thì thôi. Nếu anh đã không muốn thì chúng ta vẫn đường ai nấy đi như cũ. Tôi cho anh cơ hội được bắt tôi làm những điều anh muốn, vậy mà anh còn không chấp nhận.”
Cô tiếp tục: “Nếu đã vậy thì về sau tốt nhất tránh xa tôi một chút. Đừng có rảnh rỗi bỏ cái ngân hàng quý báu của anh mà đến đây làm phiền tôi!”
Trong lúc anh còn đang sững sờ bối rối, Ngọc Thuỷ nhanh chóng rảo bước về con đường dẫn vào nhà mình.
“Được, một năm thì một năm!” Cảnh Trung nói lớn.
Không quay đầu lại nhìn anh, Ngọc Thuỷ chỉ sững sờ giây lát. Sau đó cô chậm rãi bước đi trên lối nhỏ vào nhà trọ, cất giọng trả lời anh bằng một câu gọn lỏn: “Cứ như vậy đi.”
Từng bước từng bước tiến về phía nhà, Ngọc Thuỷ không ngờ bước chân của mình lại vẫn còn nặng nề như vậy.
Mười năm trước, lúc cô rời bỏ anh, mỗi bước chân của cô đều khó nhọc vô cùng. Lúc đó, những tưởng rằng mình sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống tối tăm khốn khổ, cô đã nghĩ mình sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng yên ổn. Thế nên khi đó cô đã không hề lường trước được là lúc rời bỏ anh, cô như mất đi một thứ mà cô mãi không thể nào tìm lại được.
Thật không ngờ, cảm giác nặng nề u ám đó vẫn bám theo cô sau mười năm trời.
Lúc tiến gần tới cổng, có một người đang lẳng lặng nhìn cô. Đứng chờ cô trước cửa không ai khác hơn chính là mẹ của cô.
“Thuỷ, có phải mẹ vừa thấy Cảnh Trung?”
“Không phải đâu mẹ, mẹ nhìn lầm thôi.” Cô giả vờ.
“Con đừng gạt mẹ, rõ ràng là nó!”
Mẹ cô tiếp tục chất vấn: “Con với nó đã bắt đầu lại sao?” Bà vô cùng lo lắng.
“Mẹ à, không có chuyện đó đâu. Con và anh ta chỉ tình cờ gặp lại nhau thôi.”
Không bỏ qua cho cô, mẹ cô tiếp tục nói những câu mà năm xưa bà vẫn thường hay nói: “Ngọc Thuỷ à, con và nó vốn không có khả năng ở bên nhau được đâu. Con với nó không thuộc một tầng lớp. Mẹ đã từng nói với con rồi con có còn nhớ không? Chúng ta không thể nào sống với người nghèo được. Cuộc sống của con là phải sống trong giàu sang. Con có hiểu không?”
“Mẹ à, chúng ta đâu còn giàu sang gì nữa. Mẹ cần gì nghĩ rằng con còn là một người cao quý giàu sang. Chúng ta đâu còn như trước đây đâu mẹ.”
“Nhưng con phải hiểu là bây giờ dù chúng ta không có tiền nhưng không có nghĩa là con phải lấy một đứa nghèo hèn. Con phải lấy chồng giàu. Con hiểu không? Chỉ có sống với người giàu thì chúng ta mới cảm thấy hạnh phúc được. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng nếu không có tiền thì hạnh phúc chẳng còn là cái gì nữa cả.”
“Con hiểu con hiểu con hiểu!” Nói xong câu đó, cô nhanh chóng rảo bước vào phòng, đóng sập cửa lại.
Cô hiểu, tất nhiên là cô hiểu. Cái cảm giác sống cuộc sống nghèo khó đó, cô làm sao có thể quên được cơ chứ. Chỉ là để đánh đổi lấy cuộc sống mà mình muốn, cô đã phải lựa chọn từ bỏ một thứ quan trọng của cuộc đời mình.
Tình yêu, liệu rằng nó có tồn tại đến khi hai người trở nên già nua hay không? Cô không biết, mãi mãi cũng không biết, vì cô đã không dám thử, vì cô đã từ bỏ ngay khi nó bắt đầu.
Nằm trên giường, bật bản nhạc “Hải âu yêu cá” của Châu Kiệt Luân, cô chợt nhớ tới những kỷ niệm của cô và anh. Tình yêu đẹp đẽ nhanh chóng lụi tàn, nhưng người ta sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp của nó, rực rỡ, đắm say.
Chỉ tiếc là cô và anh, tựa như hải âu yêu cá, vốn dĩ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
“Quay đầu bỏ đi, chia tay không nói nên lời
Hải âu yêu cá, chỉ là ngoài ý muốn...”
***
Lúc rời xa căn nhà yêu dấu của gia đình để đến với một nơi ở mới, nói đúng hơn là một chỗ trọ tạm bợ và nhỏ hẹp trong suy nghĩ của cô, Ngọc Thuỷ chỉ cảm thấy có chút đau lòng và lo lắng cho cha mẹ của cô. Cô sợ rằng cha mẹ cô sẽ khó lòng thích nghi được với một nơi ở đơn giản, tù túng, nhỏ hẹp mà họ sẽ phải đối mặt trong những ngày tháng sắp tới.
Trên đường đi từ nhà mình tới nơi ở mới, Ngọc Thuỷ không hề hay biết được rằng, có một người đang âm thầm theo dõi cô và gia đình cô từ xa.
Sau hai ngày dọn tới chỗ trọ, nhờ sự giúp đỡ của Phương Anh, mọi thứ bắt đầu trở nên dễ dàng hơn. Cha mẹ cô đã bắt đầu thích nghi. Chỉ có điều sau một tuần dọn tới nơi này, căn bệnh cao huyết áp của cha cô đột nhiên trở nặng.
Vì bận rộn lo lắng đưa cha cô vào nhập viện, cô tất bật đến nỗi không có thời gian để chăm chút cho hồ sơ xin việc của mình.
Tiền sắp cạn, cha lại bắt đầu ngã bệnh, cô chẳng còn có thể ngồi yên được nữa. Chí ít thì cô cũng phải tìm cách nào đấy để có thể nuôi sống bản thân và lo được cho cha mẹ mình.
Là một người du học bốn năm, Ngọc Thuỷ tin chắc rằng cô có thể dễ dàng tìm được một công việc phù hợp, với một mức lương ít nhất cũng phải trên vài nghìn đô. Thế nhưng mọi thứ không bao giờ hoàn hảo như người ta vẫn tưởng. Sau gần một tháng đăng hồ sơ lên mạng và ứng tuyển vào vài vị trí lương cao, cô vẫn không nhận được một chút phản hồi nào.
Vốn quen với lối sống trước đây, Ngọc Thuỷ nhanh chóng gọi taxi đến một trung tâm thương mại quen thuộc. Đây là trung tâm mà cô thường ghé mua sắm mỗi lúc cảm thấy buồn.
Như một người phụ nữ bình thường luôn tìm cách nào đấy để giải toả bản thân khỏi những điều đau lòng của thực tế cuộc sống, Ngọc Thuỷ chọn cách mua sắm điên cuồng. Chỉ có điều là lần này cô đã không còn có thể mua mọi thứ một cách vô tội vạ như trước. Nếu như trước đây cô chỉ việc quẹt thẻ một lần là có thể gom hết mọi thứ mình thích về nhà, thì giờ đây, cô chỉ có thể chạm đến một chút rồi nhanh chóng lướt qua.
Nỗi đau của kẻ không có tiền thật chua chát, Ngọc Thuỷ nghĩ. Ngày xưa nếu như cô đã từng khinh thường những kẻ không có tiền, nói đúng hơn là những kẻ không có khả năng làm ra tiền để tiêu xài bao nhiêu thì bây giờ cô lại phải trải qua cảm giác đó bấy nhiêu.
Thẩn thờ bước ra khỏi trung tâm thương mại, Ngọc Thuỷ chỉ biết lang thang vào công viên.
Nhìn những chiếc lá xanh biếc trên tán cây, nhìn những đôi bạn trẻ yêu nhau ngồi tựa vào nhau trên băng ghế đá, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó quen thuộc.
Phải rồi, đã từng có lúc cô và Cảnh Trung cùng nhau chìm đắm trong sự dâng trào cảm xúc gọi là tình yêu đó. Thứ cảm giác đó quả thực là thứ cảm giác ngọt ngào lừa gạt con người một cách gần như hoàn hảo. Còn thứ vắc xin cực mạnh để chống cự với căn bệnh tình yêu ư? Đơn giản thôi, đó chính là thực tế cuộc sống.
Quay đầu bước đi để tránh phải thấy cặp tình nhân ngồi ở băng ghế đá, Ngọc Thuỷ không biết rằng cô đang tự lừa dối chính mình. Từ trong sâu thẳm trái tim cô, cô hiểu, cô chỉ biết trấn an rằng mình đã lựa chọn đúng khi từ bỏ tình yêu mà không hề biết rằng cô thực chất có bao nhiêu tiếc nuối cho mối tình dang dở đó.
Tìm không được việc qua mạng, Ngọc Thuỷ bắt đầu chuẩn bị hồ sơ xin việc để đi nộp trực tiếp ở nhiều nơi. Tại mỗi công ty cô tới, họ đều bất ngờ và khen ngợi khi cô có khả năng tiếng Anh vô cùng tốt, nhưng đều đưa ra mức lương mà cô không hề muốn.
Từ chối làm việc cho những công ty trả lương thấp như vậy, Ngọc Thuỷ ôm hy vọng chờ đợi vào một công việc lương cao.
Trớ trêu thay là ở một vài nơi mà cô kỳ vọng, họ thậm chí còn nhìn cô bằng một ánh mắt xem thường.
Nuốt trái đắng vì không tìm được một công việc với mức lương như ý, Ngọc Thuỷ cảm thấy vô cùng bế tắc. Nếu như cô không tìm được một mức lương ít nhất trên nghìn đô, làm sao cô có thể sống với số tiền ít ỏi. Vả lại cha cô đang ngã bệnh, dù là căn bệnh không phải hiểm nghèo nhưng lại tốn rất nhiều chi phí. Không chỉ tiền thuốc men, tiền khám bệnh định kỳ, cô lại còn phải lo thêm tiền mua thực phẩm chức năng cho cha cô bồi bổ nữa. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi là cô lại cảm thấy bế tắc nữa rồi.
Giác quan của phụ nữ đúng là một thứ không thể nào lý giải được. Khi đang trên đường từ công viên về căn nhà trọ mà cô đang tá túc, cô luôn cảm giác được rằng có một người đang ở phía sau lưng mình. Khi quay đầu lại và tìm kiếm phía sau, cô phát hiện ra một bóng dáng phía xa xa, lẩn khuất nơi góc đường.
Và rồi cô nhanh chóng bất ngờ khi nhận ra người đó là ai.
Bởi vì mải mê theo dõi quan sát cô, Cảnh Trung không hề dời mắt khỏi người con gái đang chậm rãi bước trên con đường bên kia, thế nên anh nhanh chóng nhận ra rằng cô nàng đã phát hiện ra mình. Khi nhìn thấy cô từ từ di chuyển về phía anh, vốn dĩ nên trốn đi, hoặc nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế mà anh đã không làm vậy.
Có một thứ gì đấy trong lòng anh bảo với anh rằng phải đứng yên tại chỗ. Tất nhiên đó là thứ cảm giác muốn khao khát được nhìn thấy người mà mình mong nhớ. Chỉ tiếc là anh chẳng dám nhận ra.
“Chào chuyên viên ngân hàng, sao lại gặp anh ở đây được ta?”
Khi hình dáng của cô càng ngày càng chân thực trước mắt anh, anh lại có cảm giác mình đang bị ảo ảnh. Mười năm trước, cô đã là một thứ ảo ảnh đến với anh trong nhiều giấc mơ, cả những giấc chiêm bao tươi đẹp lẫn những cơn ác mộng. Thế mà giờ đây khi cô đang đứng trước mặt anh, anh lại cảm thấy như đang nhìn thấy ảo ảnh của cô.
Cô là mộng, là tình yêu, là giấc mơ, hay chỉ là một thứ quá khứ đã quá đỗi xa vời.
“Em vốn dĩ biết tại sao tôi tới đây mà.” Anh trầm tĩnh đáp lại, yên lặng nhìn cô.
Chỉ một thoáng sợ hãi, cô đột ngột không dám nhìn vào ánh mắt đó của anh. Nói chính xác hơn thì cô không muốn lại một lần nữa sa vào ánh nhìn của anh thêm một lần nào cả.
Nhếch miệng cười khẩy với anh một tiếng, cô cao giọng: “Anh đến để xem tôi khổ sở chật vật thế nào chứ gì. Sao rồi, anh có hài lòng vì những gì mình đang nhìn thấy không?”
Anh im lặng không đáp.
“Sao lại không nói? Hôm đó anh làm khó làm dễ tôi lắm cơ mà. Hay anh đã quên rằng tôi là người đã bỏ rơi anh từ mười năm về trước.”
“Chuyện đã qua rồi, em đừng nhắc lại có được không?” Anh vẫn duy trì vẻ từ tốn.
“Nếu không nhắc lại, vậy thì... cảm ơn anh. Không nhắc lại, vậy thì... mọi thứ giữa tôi và anh đều là chuyện của quá khứ. Nhà của tôi đã thuộc về ngân hàng các anh rồi. Chúng ta... đừng dính líu gì nhau nữa cả.” Nói xong, cô nhanh chóng quay người bỏ đi.
Dĩ nhiên là Cảnh Trung ngay lập tức dùng tay mình siết chặt lấy tay cô.
“Muốn đi sao? Em hết lần này tới lần khác cứ nói rằng không muốn liên quan tới tôi nữa, lúc xưa cũng vậy bây giờ cũng vậy. Em cho là em có quyền chủ động mà rũ bỏ hết mọi thứ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, muốn vứt thì vứt muốn bỏ thì bỏ. Em cho rằng em bây giờ còn có quyền nói với tôi những lời như vậy nữa sao?”
Bàn tay anh bỗng siết lại thật chặt khiến cô phải đau đớn kêu ra tiếng. Anh cảm thấy đau, thế thì cô cũng phải đau giống anh.
Dùng hết sức lực của mình vùng khỏi tay anh, cô quay người lại.
“Rõ ràng là chúng ta có còn liên quan gì nữa đâu. Anh còn ôm cái ảo tưởng là tôi và anh còn bên nhau như mười năm trước à?”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lặng lẽ không nói. Không gian giữa hai người bọn họ bỗng trở thành một thứ không khí im lặng đáng sợ.
“Thế anh muốn tôi phải thế nào? Anh nói đi!”
Tiếp tục nhìn cô, ánh mắt anh ngày càng trở nên đáng sợ.
Để phá tan sự im lặng này, cô đành phải chủ động lên tiếng: “Được, lúc trước là tôi nợ anh, bây giờ anh muốn tôi trả nợ phải không? Anh muốn sao cũng được, muốn thế nào thì tuỳ. Dù sao thì cuộc đời tôi cũng đã trở nên tăm tối như thế này rồi. Có thêm anh góp vào nữa thì cũng chẳng sao.”
Nói xong câu đó, Ngọc Thuỷ bỗng thấy cay xè nơi hốc mắt. Cô nhanh chóng nhận ra rằng bản thân cô đã trở nên yếu đuối vô cùng.
“Được, là em nói rồi đó.” Cảnh Trung đột ngột nở nụ cười quỷ dị.
Anh tiếp tục: “Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không bắt em trả nợ gì cả. Tôi chỉ muốn em trở lại bên cạnh tôi mà thôi.”
“Anh...” Ngọc Thuỷ sững sờ. Lẽ nào anh ta đang muốn cô trở lại bên cạnh anh ta, rồi lại đá cô đi như năm xưa cô đã từng chia tay anh hay sao? Không ngờ anh ta cũng biết dùng cái cách trả thù hèn nhát như vậy. Mười năm rồi, đúng là chẳng có gì còn có thể trường tồn. Tình cảm thay đổi, tính tình thay đổi, cả con người cũng thay đổi theo.
“Được, tôi sẽ trở lại bên cạnh anh.”
Bất ngờ vì cô nhanh chóng trả lời như thế, anh cảm thấy có một chút hoang mang. Hoá ra anh không hiểu lắm về con người cô như anh đã tưởng. Nhìn cái cách cô trả lời anh, anh thầm đoán được rằng có lẽ cô cũng đã hiểu anh muốn làm chuyện gì.
“Có điều, cái gì cũng có giới hạn của nó. Anh muốn tôi trở lại bên cạnh anh thì cũng phải có thời hạn.”
Cảnh Trung thoáng sững sờ. Anh không biết nói gì để đáp lại lời cô. Sự nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị bên nhau của cô làm anh bối rối.
“Một năm. Anh muốn tôi bên anh thế nào thì tuỳ ở anh. Nhưng sau một năm thì chúng ta sẽ mãi mãi chấm dứt tất cả.”
Cô thở dài rồi tiếp tục: “Cũng bằng với khoảng thời gian một năm lúc tôi bên anh mười năm trước.”
“Tôi không đồng ý!” Cảnh Trung lên tiếng.
“Em đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi phải không? Em vẫn còn nghĩ tình cảm là trò đùa nên muốn chấm dứt sau một năm là chấm dứt à? Em ra thứ điều kiện vớ vẩn như vậy thì đừng hòng tôi chấp nhận!”
Ngọc Thuỷ cười nhạt: “Vậy thì thôi. Nếu anh đã không muốn thì chúng ta vẫn đường ai nấy đi như cũ. Tôi cho anh cơ hội được bắt tôi làm những điều anh muốn, vậy mà anh còn không chấp nhận.”
Cô tiếp tục: “Nếu đã vậy thì về sau tốt nhất tránh xa tôi một chút. Đừng có rảnh rỗi bỏ cái ngân hàng quý báu của anh mà đến đây làm phiền tôi!”
Trong lúc anh còn đang sững sờ bối rối, Ngọc Thuỷ nhanh chóng rảo bước về con đường dẫn vào nhà mình.
“Được, một năm thì một năm!” Cảnh Trung nói lớn.
Không quay đầu lại nhìn anh, Ngọc Thuỷ chỉ sững sờ giây lát. Sau đó cô chậm rãi bước đi trên lối nhỏ vào nhà trọ, cất giọng trả lời anh bằng một câu gọn lỏn: “Cứ như vậy đi.”
Từng bước từng bước tiến về phía nhà, Ngọc Thuỷ không ngờ bước chân của mình lại vẫn còn nặng nề như vậy.
Mười năm trước, lúc cô rời bỏ anh, mỗi bước chân của cô đều khó nhọc vô cùng. Lúc đó, những tưởng rằng mình sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống tối tăm khốn khổ, cô đã nghĩ mình sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng yên ổn. Thế nên khi đó cô đã không hề lường trước được là lúc rời bỏ anh, cô như mất đi một thứ mà cô mãi không thể nào tìm lại được.
Thật không ngờ, cảm giác nặng nề u ám đó vẫn bám theo cô sau mười năm trời.
Lúc tiến gần tới cổng, có một người đang lẳng lặng nhìn cô. Đứng chờ cô trước cửa không ai khác hơn chính là mẹ của cô.
“Thuỷ, có phải mẹ vừa thấy Cảnh Trung?”
“Không phải đâu mẹ, mẹ nhìn lầm thôi.” Cô giả vờ.
“Con đừng gạt mẹ, rõ ràng là nó!”
Mẹ cô tiếp tục chất vấn: “Con với nó đã bắt đầu lại sao?” Bà vô cùng lo lắng.
“Mẹ à, không có chuyện đó đâu. Con và anh ta chỉ tình cờ gặp lại nhau thôi.”
Không bỏ qua cho cô, mẹ cô tiếp tục nói những câu mà năm xưa bà vẫn thường hay nói: “Ngọc Thuỷ à, con và nó vốn không có khả năng ở bên nhau được đâu. Con với nó không thuộc một tầng lớp. Mẹ đã từng nói với con rồi con có còn nhớ không? Chúng ta không thể nào sống với người nghèo được. Cuộc sống của con là phải sống trong giàu sang. Con có hiểu không?”
“Mẹ à, chúng ta đâu còn giàu sang gì nữa. Mẹ cần gì nghĩ rằng con còn là một người cao quý giàu sang. Chúng ta đâu còn như trước đây đâu mẹ.”
“Nhưng con phải hiểu là bây giờ dù chúng ta không có tiền nhưng không có nghĩa là con phải lấy một đứa nghèo hèn. Con phải lấy chồng giàu. Con hiểu không? Chỉ có sống với người giàu thì chúng ta mới cảm thấy hạnh phúc được. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng nếu không có tiền thì hạnh phúc chẳng còn là cái gì nữa cả.”
“Con hiểu con hiểu con hiểu!” Nói xong câu đó, cô nhanh chóng rảo bước vào phòng, đóng sập cửa lại.
Cô hiểu, tất nhiên là cô hiểu. Cái cảm giác sống cuộc sống nghèo khó đó, cô làm sao có thể quên được cơ chứ. Chỉ là để đánh đổi lấy cuộc sống mà mình muốn, cô đã phải lựa chọn từ bỏ một thứ quan trọng của cuộc đời mình.
Tình yêu, liệu rằng nó có tồn tại đến khi hai người trở nên già nua hay không? Cô không biết, mãi mãi cũng không biết, vì cô đã không dám thử, vì cô đã từ bỏ ngay khi nó bắt đầu.
Nằm trên giường, bật bản nhạc “Hải âu yêu cá” của Châu Kiệt Luân, cô chợt nhớ tới những kỷ niệm của cô và anh. Tình yêu đẹp đẽ nhanh chóng lụi tàn, nhưng người ta sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp của nó, rực rỡ, đắm say.
Chỉ tiếc là cô và anh, tựa như hải âu yêu cá, vốn dĩ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
“Quay đầu bỏ đi, chia tay không nói nên lời
Hải âu yêu cá, chỉ là ngoài ý muốn...”