Nàng không tin nổi vào tai mình, hôm nay hắn lại dám nói với nàng bằng cái giọng đó, nếu không phải bản thân mình vừa nghe thấy thì có lẽ nàng đã quên mất con người đứng trước mặt mình đã từng đáng sợ đến mức nào.
Mặc kệ, nàng không quản nổi mấy chuyện đó, điều quan trọng hiện tại là có kẻ dám mang của người đi. Bọn chúng ăn gan hùm báo mới dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi sâu. Vừa rồi nàng còn suy nghĩ tới hắn đang nổi giận không nên chọc vào thế nhưng mọi chuyện đã đi quá giới hạn rồi, chuyện mang ba người bọn họ đi là không thể. Tâm tình đã ổn định, nàng mở mắt nhìn đám thái giám đang chuẩn bị kiệu đưa ba người họ đi. Tựa tiếu phi tiếu, nàng nhìn họ và giọng điệu hết sức bình thản.
- Muốn đưa người của ta đi?
Đám cung nữ thái giám cúi thấp đầu không dám tự ý hành sự, tốt nhất bản thân nên an phận chờ quyết định cuối cùng. Sống trong cái hoàng cung này đã lâu có chuyện gì mà họ không biết, tuy hoàng thượng đã hạ chỉ nhưng hoàng hậu không tán thành thì mọi sự vẫn chưa chắc chắn.
Hoàng thượng hiếm khi có thái độ dứt khoát như vậy trước mặt hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng chẳng kém. Vừa rồi hoàng hậu nói một câu rất ngắn gọn, rất nhẹ nhàng "muốn đưa người của ta đi?", thế nhưng không ai là không hiểu khi hoàng hậu càng dịu dàng thì lại càng đáng sợ. Lần này chỉ hy vọng hoàng hậu và hoàng thượng sớm giải quyết chiến sự để bọn khố rách áo ôm như họ đỡ khổ.
- Nương tử, nàng không nghĩ đến ba người họ đều đã xuất giá tòng phu rồi hay sao. Nàng có nghĩ đến cảm nhận của tam đệ, Trương Phi, Triệu Tấn không? nàng có bao giờ nghĩ rằng Tiểu Hồng, Tiểu Thanh và Tiểu Yến muốn hồi phủ không? Nghe lời ta để họ trở về đi.
Nàng đứng im, không để lộ bất cứ biểu tình gì ra khuôn mặt. Đúng, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, chưa bao giờ hỏi họ một câu rằng có muốn ở lại cùng nàng không. Nhìn qua ba khuôn mặt đang cúi gằm nàng nghĩ hắn đã nói đúng.
- Ba em muốn trở về?
Đáp lại câu hỏi của nàng là sự im lặng. Nàng buồn. Một nỗi buồn ập đến không báo trước, cũng chẳng hiểu rõ nguyên nhân vì sao đến. Bọn họ không muốn ở lại cùng nàng, vậy tại sao không ai lên tiếng? Họ thà chịu uất ức ở Trúc Mai điện cũng không dám mở lời cùng nàng, là do họ sợ nàng sao?
- Ta mệt rồi muốn đi ngủ. Còn ba em có thể trở về rồi, yên tâm ta sẽ không tính kế trả thù đâu....
Nàng xoay người hướng về cửa chính, chẳng muốn quan tâm bọn họ vui mừng đến mức nào khi được nàng buông tha. Chắc chắn rồi, rời khỏi cái nơi đáng sợ này lại còn kèm theo lời hứa đảm bảo của một kẻ nhỏ nhen ích kỷ hay trả thù riêng như nàng thì có lý do gì mà không vui được cơ chứ.
Một chuyện không quan trọng nhưng sao khiến tâm nàng đau như vậy. Nàng không muốn kẻ khác nhìn thấy nỗi bi thương này. Bọn họ cũng rời đi rồi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình nàng. Có lẽ sống cô đơn quá lâu đã khiến người ta bị ám ảnh bởi nó, chỉ một chút mất mát thôi cũng đủ khiến người ta giật mình lo sợ...sẽ có một ngày ta lại cô đơn...
Bọn họ còn chưa theo kịp những gì đang diễn ra. Vượt quá ngoài sức tưởng tượng của họ rồi, không nghĩ rằng chỉ một câu nói của hoàng thượng đã có thể đem mọi chuyện hóa giải. Cũng chính vì niềm vui quá lớn nên chẳng ai có thể cảm nhận được chút buồn trong tâm tư của nàng.
- Đa tạ hoàng hậu đã tác thành.
- Đa tạ đại tỉ.
- Đa tạ tiểu thư.
Nàng nên khóc hay vẫn cố gắng mỉm cười đây. Họ xem việc rời khỏi Trúc Mai điện là đặc ân lớn lao, đến mức tất cả quỳ xuống và đa tạ nàng. Từ "đa tạ" này chính là nhát dao trí mạng phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của lớp mặt nạ ngụy trang, nàng sắp không cầm cự được nữa rồi. Nếu chính nàng đặt vào vị trí của họ có lẽ nàng còn ghét cái thân xác này hơn cả bọn họ.
- Không cần đa tạ, các ngươi mau khởi hành hồi phủ đi.
Nàng không có can đảm quay lại nhìn mọi người, chỉ sợ nàng sẽ không cầm được mà rơi nước mắt. Thanh âm vang lên rất nhẹ, vẫn kịp thốt ra trước khi nơi cổ họng nghèn nghẹn.
Nàng cài chặt cửa, trong phòng chỉ còn lại mình nàng. Nàng vùi mặt vào lớp chăn dày, lúc này những tiếng khóc nức đã không còn bị áp chế nơi cổ họng, nước mắt cứ như vậy tuôn ra thành dòng. Sẽ chỉ khóc thêm một lần này, đến ngày mai nàng sẽ không khóc nữa, chẳng phải trước kia không có họ nàng vẫn sống tốt đấy thôi.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng đã quá mệt mỏi và chìm sâu vào trong giấc ngủ. Trong khi mơ màng trên khóe mắt còn in dấu giọt nước mắt chưa kịp khô. Hắn đưa tay lau khô giọt nước mắt ấy rồi ngắm nhìn nữ nhân đang vùi mình trong chăn ngủ, ngoan hiền như một tiểu hài tử.
Hắn biết nàng sẽ đau lòng khi Tiểu Thanh, Tiểu Yến và Tiểu Hồng rời đi nhưng hắn không thể làm khác bởi vì sớm muộn bọn họ cũng phải rời khỏi. Thực ra ngay từ lúc nàng đồng ý cho họ rời khỏi hắn đã nhìn ra tâm tư của nàng, chỉ có điều không muốn làm những người kia phải lo lắng, vì vậy hắn giả vờ như không quan tâm, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Quả nhiên sau khi vào phòng nữ tử này ngay lập tức vùi mặt vào chăn mà khóc nức nở, hắn không muốn lộ diện bởi vì chỉ khi ở một mình nàng mới có thể bộc lộ hết nội tâm của mình, gỡ bỏ hết lớp mặt nạ kia để mà khóc nấc từng tiếng.
Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ôm chặt thân thể bé nhỏ vào lòng mình. Bụng nàng đã được ba tháng, tuy chưa nhìn rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được một đứa nhóc đang từng ngày lớn lên trong đó. Hắn thấy bản thân mình quá may mắn, bởi lẽ hắn vẫn có thể tồn tại trên cõi đời mà dang vòng tay ôm nàng cùng con vào lòng. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ xóa hết những đau đớn hắn phải chịu đựng. Mười tám năm không phải quá dài nhưng cũng đủ để hắn trở thành một người cha đúng nghĩa.
Nàng cảm nhận được cánh tay lạnh băng đang vắt qua eo mình. Mùi đàn hương thoang thoảng phả vào mũi thật dễ chịu. Có lẽ chính mùi hương quen thuộc này khiến nàng có thể gác mọi phiền muộn mà ngủ sâu giấc như vậy. Nam nhân này quá đỗi quan trọng với nàng, nếu một ngày hắn rời khỏi cuộc đời nàng thì nàng sẽ ra sao?
Một câu hỏi bất chợt hiện ra khiến nàng hoang mang. Đúng, nếu như có ngày đó thì sao. Tương lai là một ẩn số mà ông trời lại thích tạo nghiệt duyên. Một người đã giết quá nhiều người, bàn tay nhuốm đẫm máu tươi như nàng liệu sẽ hạnh phúc được bao lâu?
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển theo từng đường nét, đôi lông mày rậm sắc nét, hàng lông mi dài cong vút, và nàng nhận ra hình như hắn đã gầy hơn trước. Cả người hắn đều lạnh lẽo như băng, liệu một chút ấm từ thân thể nàng có thể khiến hắn ấm áp hơn một chút không?
- Ưm, nương tử. Ta không phủ nhận mình là ngọc thụ lâm phong nhưng xin nàng đừng nhân cơ hội ta ngủ say mà cướp đi danh tiết của ta.
Bàn tay đang di chuyển trên mặt hắn bất động. Này giống như bắt gian tại trận vậy, tang chứng vật chứng có đủ muốn phủi sạch tội là chuyện không có khả năng.
- Thiên...Thiên Kỳ, thiếp...... Sao chàng lại vào đây!!!
Tính ậm ừ cho qua chuyện nhưng có vẻ không được, thế nên đành thẹn quá hóa giận tặng cho hắn một tiếng quát xanh rờn. Hắn không những không để tâm mà còn cố ý cười lớn để nàng nghe được, này là có ý bức nàng đến đường cùng đây mà.
- Chàng cười cái gì, thiếp hỏi sao chàng lại ở đây?
Hắn cười, đây đích thực là nương tử của hắn rồi, nắng mưa thất thường thích nhất là nói lảng sang chuyện khác, đem tất cả tội lỗi bỏ vào tay người.
- Nương tử, đương nhiên ta vào từ cửa.
- Chàng nói dối, thiếp nhớ mình đã cài cửa rất chắc chắn.
- Nhưng cửa sổ nàng không cài.
Lỗi cuối cùng thuộc về cái cửa sổ. Đúng, chính là nó không nên sinh ra để hắn có đường đột nhập vào phòng. Hắn nói vào qua cửa sổ, vậy hắn vào từ lúc nào, tại sao nàng không hay biết?
- Nói, chàng vào đây từ lúc nào?
Hắn mỉm cười sủng nịnh, bàn tay gõ nhẹ lên trán nàng.
- Nương tử ngốc, ta vào đây từ khi có một con chuột nhỏ đang cuộn mình trong chăn khóc nức nở sau đó lăn ra ra ngủ say như chết.
Hắn là đang nói nàng sao? Hình tượng con chuột mà hắn cũng có thể mang so sánh với nàng, thật quá mất mặt đi! Từ bao giờ Nhật Song Vương lại bị giáng cấp xuống ngang hàng với một con chuột vậy.
- Hư! Thiên Kỳ, chàng dám nói thiếp là chuột sao?
- Nương tử, ta có từng nói qua nàng là con chuột sao?
Này...đuối lý!
Nàng im bặt, cúi gằm mặt không nói thêm gì với hắn, kiểu như bị ức hiếp mà không thể làm gì khác hơn. Nhìn nàng lúc này so với một tiểu hài tử không hơn không kém, chính là muốn dùng bộ mặt này để đấu lại hắn đây mà.
- Nàng xem, sắp làm mẫu thân rồi còn muốn làm nũng, lỡ sau này con giống nàng cũng muốn làm nũng như vậy thì ta biết phải làm sao?
Cứ tưởng rằng nàng sẽ lại vùng lên phản kháng, sống chết cãi lại nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Nàng vẫn cúi mặt im bặt không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Điều này khiến hắn có chút lo lắng, phải chăng những lời vừa rồi lại khiến nàng suy nghĩ nhiều? Hắn thừa nhận hắn tiếp tục thua dưới tay nữ nhân này rồi, không muốn đấu đá với nàng nữa, dù gì cũng là nam nhân có nhún mình lùi bước chắc cũng không ai quở trách.
Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào đầu nàng thanh âm dịu nhẹ và trìu mến.
- Nương tử, là vi phu sai rồi nàng đừng có như vậy với ta có được không. Ta xin lỗi vì đã cho phép Tiểu Thanh, Tiểu Yến và Tiểu Hồng hồi phủ, ta biết nàng sẽ rất buồn nhưng ta không thể làm khác, bọn họ không thể cả đời ở trong Trúc Mai điện. Nhưng nàng yên tâm, ta đã thay nàng sắp xếp tất cả, tuy hồi phủ nhưng hai ngày họ sẽ vào cung thăm nàng một lần. Còn có cả Kim Long và Kim Phụng nữa, ta đã truyền tin gọi họ đến thăm nàng, như vậy nàng sẽ không còn buồn nữa.
Tất cả những điều cần nói hắn đã nói xong, hy vọng nàng sẽ không vì chuyện này mà buồn lòng. Hắn chờ đợi một sự thay đổi trong biểu tình của nàng, rằng nàng đã hiểu và sẽ không còn giận nữa thế nhưng đáp trả lại vẫn là sự im lặng đáng sợ.
- Nương tử à, vi phu phải làm sao mới khiến nàng hết giận đây? Nàng chửi mắng hay trách phạt gì cũng được, chỉ xin nàng đừng im lặng với ta như vậy.
Nàng vẫn cúi mặt, tuy nhiên không phải là do tức giận như hắn nghĩ. Chẳng qua ngày hôm nay hắn có nhiều hành động bất chính, muốn âm mưu vùng lên phản kháng, vì vậy nàng phải thử chiêu thức thường ngày mình hay dùng có còn hiệu nghiệm không. Và kết quả thật đáng bất ngờ hắn lại một lần nữa lọt bẫy.
Nàng đã thử xong, kết quả cũng nên thông báo cho người bị hại. Nàng ngẩng cao mặt, hai tay vươn lên áp vào hai gò má hắn, để cho mặt đối mặt nhìn nhau. Rất nhanh vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng được gỡ xuống, thay vào đó là nụ cười nham hiểm và xảo quyệt, kèm theo cái nháy mắt khiến đối phương hoang mang.
- Phong Thiên Kỳ, chúc mừng chàng đã sa lưới.
....................................................
Tháng Bảy tiết trời khá oi bức. Ánh nắng chói chang rải đều khắp hoàng cung rộng lớn, mọi người đều muốn thu mình vào một góc trong mái hiên để tránh nóng. Cái oi bức năm nay xem chừng còn khó chịu hơn năm trước, những cây hoa nhỏ mới trồng không còn đủ sức chống chịu bèn héo úa chết dần chết mòn, may ra chỉ có những cây lớn mới sống sót qua mùa hè này.
Trúc Mai điện.
Hôm nay là ngày tụ tập đầy đủ của ba vị vương phi trong tẩm cung hoàng hậu. Lần cũng thế, mỗi khi có mặt đầy đủ thì không khí Trúc Mai điện vui vẻ hơn hẳn, hôm nay không phải là ngoại lệ.
- Tiểu Yến, bụng muội đã hơi nhô cao rồi đấy, ta nghĩ đây nhất định là một tiểu nam tử khỏe mạnh.
- Đại tỷ, em không thích nam nhi, em thích đứa bé này là nữ nhi hơn. Sau này em sẽ dạy dỗ nó trở thành thiên hạ đệ nhất thần trộm, người kế vị Vương Phi Yến hiện tại.
Oa, đây quả là mẫu thân có lương tâm mà. Thiên hạ có bao nhiêu nghề lại muốn đào tạo con trở thành thần trộm. Xem ra Tiểu Yến này khi nào chưa thể mang hết bảo vật của thiên hạ về nhà thì chưa thể cam lòng.
- Tiểu Thanh, em thì thế nào?
- Đại tỉ, em muốn sinh một nữ nhi, nhưng em sẽ không cho nó học võ công. Em muốn nó cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh phải vẹn toàn.
Nàng gật đầu. Lại thêm một mẫu thân nữa không cam lòng với kiếm khuyết hiện tại của mình. Có lẽ vì bản thân không giỏi mấy thứ đó nên Tiểu Thanh bắt con mình phải học để bù đắp khiếm khuyết vốn có của mẫu thân nó chẳng hạn.
- Tiểu Hồng, đến lượt em.
- Tiểu thư, em không quan trọng nam hay nữ, sau này nó muốn làm gì em đều ủng hộ.
Nàng tiếp tục gật đầu. Lại thêm một mẫu thân không có chủ kiến, mọi người làm gì đều không muốn phản đối. "Tiểu Hồng à Tiểu Hồng, sau này lỡ hài tử của em tính cách giống như em thì biết phải làm sao?"
- Đại tỉ, bọn em đều đã nói xong, đến lượt người rồi.
- Đương nhiên đối với ta nam nữ không quan trọng. Nhưng đã là con ta thì sẽ phải văn võ song toàn. Nếu là nữ tử thì ta sẽ chọn cho nó một nam nhân tốt, không quan trọng gia thế, chỉ cần có thể yêu thương nó là tốt rồi. Còn nếu là nam tử thì ta sẽ chọn cho nó một nương tử giỏi giang, có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân mình, như vậy sẽ không khiến con ta phải bận tâm lo lắng.
(Ngoài lề: đây chính là bốn nhân vật chính trong phần 2).
Bốn người bốn suy nghĩ riêng, ai cũng có những hoạch định trước cho tương lai của con mình. Thế nhưng có ai biết được tương lai sẽ thay đổi ra sao... là buồn hay vui, là nụ cười hay nước mắt?
Những kẻ không biết nghĩ về tương lai là kẻ thất bại, còn những kẻ luôn chỉ suy nghĩ về tương lai là những kẻ ngu ngốc. Vì vậy nàng sẽ tạm gác lại mọi suy nghĩ, chuyện của tương lai hãy để tương lai tính, nếu canh cánh trong lòng sẽ càng thêm mệt nhọc.
- Chúng ta tạm gác lại chuyện này nhé. Các em lâu nay có đến Xuân Mãn lâu không?
- Đại tỉ, muội sau khi hồi phủ liền không được đi đâu. Tất cả cũng tại tên Triệu Tấn đáng ghét, hắn nghĩ muội sẽ mang con của hắn bỏ trốn hay sao mà sớm ngày cho người đi theo muội. Thật phiền.
- Đúng đúng, Trương Phi cũng không khác gì, suốt ngày kè kè bên cạnh khiến em không thể trốn ra ngoài phủ được.
Cái này là đồng cảnh ngộ. Cũng không thể trách họ, cũng bởi vì nàng và ba nữ tử này trước đây không biết nặng nhẹ, đang mang thai mà mang cầu ra đấu khiến họ thót tim một lần, sau này liền không tin tưởng luôn đi theo như hình với bóng. Họ sợ rằng ngộ nhỡ nương tử của mình nhất thời hồ đồ lại làm những chuyện nguy hiểm nên mới hành động như vậy.
Nàng cũng đâu khá hơn, hắn từ sau hôm đó vẫn cho người theo sát nàng. Bình thường trừ những lúc thượng triều ra thì hầu hết thời gian đều ở Trúc Mai điện khiến nàng muốn xuất cung lại càng khó khăn hơn.
- Ta đã có cách lừa đám cung nữ ngoài kia. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đến Xuân Mãn lâu thôi.
............................................................
Thanh Liên điện.
Khi những lão bà đang âm mưu bỏ trốn thì những lão công đang tập trung bàn quốc sự. Thực ra chuyện lần này không quá quan trọng nhưng do có liên quan đến hoàng thân quốc thích nên cần bàn bạc kỹ lưỡng.
Tần công công là người luôn xuất hiện mà không hề báo trước, dựa vào kinh nghiệm những lần trước đây thì một khi Tần công công vội vã như vậy thì chắc chắn chuyện có liên quan đến hoàng hậu.
- Hoàng....hoàng thượng....
Giọng eo éo vốn đã khó nghe cũng bởi vì gấp gáp lại càng khó nghe hơn.
- Tần công công, có chuyện gì mà ông vội vã vậy?
Tần công công nheo nheo lông mày, vẻ mặt khó xử. Chuyện này khó nói, lại còn liên quan trực tiếp đến hoàng hậu và ba vị vương phi. Nói ra sẽ đắc tội với hoàng hậu còn không nói sẽ khi quân phạm thượng. Tại sao số kiếp lão lại đen đủi như vậy chứ.
- Tần công công.
Thôi rồi. "Hoàng thượng đã lên tiếng nghĩa là không muốn lão chậm trễ thêm nữa. Xin hoàng hậu thứ lỗi, là do não không còn lựa chọn nào khác".
- Bẩm...bẩm hoàng thượng. Có hai cung nữ ngự thiện phòng bẩm báo lại lúc họ đi mua đồ trên phố vô tình nhìn thấy hoàng hậu cùng ba vị vương phi bước vào Xuân Mãn lâu.
- Họ chắc chắn không nhầm?
- Bẩm hoàng thượng, lão nô đã đích thân đến Trúc Mai điện kiểm tra, quả thực rất đáng ngờ. Hơn một canh giờ trước hoàng hậu lệnh tất cả cung nữ và thái giám đến ngự hoa viên mang mấy chục chậu hoa cúc về đặt trước cửa, hoàng hậu còn nói không có lệnh của người thì không ai được phép vào bên trong quấy rầy người cùng ba vị vương phi nói chuyện.
Hắn sắc mặt âm trầm khó hiểu. Lại là Xuân Mãn lâu, liệu lần này vẫn là liên quan đến Nhật Song hội và tên Nhật Song Vương đó? tại sao tất cả các nàng đều có liên quan đến Nhật Song Vương. Hắn ta có điểm gì tốt mà khiến các nàng mê muội không chịu tỉnh.
- Hoàng huynh, đệ không thể để yên chuyện này, ngay bây giờ đệ sẽ đem quân san bằng Xuân Mãn lâu!
Hắn không những muốn san bằng Xuân Mãn lâu mà còn muốn băm vằm tên Nhật Song Vương thành trăm mảnh nhưng hiện tại chưa phải lúc. Nhật Song hội chắc chắn hắn sẽ tiêu diệt tuy nhiên không thể để các nàng biết chuyện này có liên quan đến họ. Cách duy nhất là dùng danh nghĩa Phong Long hội hạ thủ.
- Ba ngươi nghe đây, tạm thời hôm nay để yên mọi chuyện...
- Hoàng huynh không được!
- Tam đệ, mọi sự phải giữ bình tĩnh. Nếu không muốn các nàng sau này ghi hận trong lòng thì hãy nghe lời ta. Sau khi các nàng trở về tuyệt đối không ai được tỏ ra thái độ khác thường, cứ xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Trương Phi ngươi hãy gửi chiến thư đến Nhật Song Vương, giờ Tý tam khắc ba ngày sau gặp mặt tại chân cầu phía đông ngoại thành.
Lần này hắn đã hạ quyết tâm tiêu diệt Nhật Song hội, giết chết Nhật Song vương. Hắn vẫn có cảm giác mơ hồ rằng nàng và tên Nhật Song Vương có mối quan hệ mật thiết nào đó, chính vì thứ cảm giác mơ hồ không rõ đó khiến hắn không vui. Hắn biết dù hắn có yêu nàng thế nào, tốt với nàng thế nào thì trong trái tim nàng vĩnh viễn vẫn dành một khoảng trống cho Nhật Song Vương.
"Nương tử, xin hãy tha thứ cho ta một lần này thôi, ta thừa nhận mình đã quá ích kỷ, chỉ muốn trái tim nàng có hình bóng của ta mà thôi. Vì vậy nương tử à, Nhật Song Vương hắn phải chết".
Trúc Mai điện.
- Phản rồi phản rồi. Phong Long hội! Hư! Có phải ta đã quá nhân từ với chúng rồi không. Hôm nay lại dám ngông cuồng gửi chiến thư giao chiến một trận sinh tử. Được lắm Phong Long hội, để xem các ngươi có bản lĩnh bao nhiêu. Truyền lệnh của ta, bày trận sinh tử ở cầu Đông giờ Tý tam khắc ngày mai liều sống chết với chúng.
- Đại tỉ, bọn muội muốn đi theo.
- Không được! các em đang mang thai, trận chiến lần này khá nguy hiểm lỡ đâu...
Ba nha đầu này chưa gì đã muốn mang con đi đánh trận rồi. Chiến thư gửi cho nàng nên nàng phải trực tiếp ra trận còn ba người họ...ngộ nhỡ có gì nguy hiểm nàng biết ăn nói sao với lão công của họ đây.
- Đại tỉ, muội hứa chỉ đi theo thôi còn khi giao chiến thực sự bọn muội sẽ rút về nơi ẩn náu, tuyệt không tham gia giao đấu.
Ngoại trừ đồng ý nàng còn biết làm gì. Nàng đang mang thai vẫn ra trận vậy thì lấy đâu ra tư cách khuyên bảo họ ở nhà. Nếu như họ có thể giữ đúng lời hứa thì nàng có thể nhắm mắt cho qua. Tuy nhiên khó khăn hiện tại chính là làm sao để tất cả mọi người có thể lừa được lão công của mình để đến cầu Đông? Một mình nàng may ra còn có thể chứ gánh thêm ba nha đầu này thì khó khăn gia tăng gấp bội.
Làm sao đây?
- Hoàng thượng giá lâm.
Hử? giờ này hắn đến đây làm gì, thường ngày nếu như nàng và ba nha đầu tụ tập nói chuyện hắn tuyệt đối sẽ không làm phiền, sao hôm nay lại....
- Thiên Kỳ, chàng đến có chuyện gì sao? cả ba người này nữa.
Theo như dặn dò của hoàng thượng bọn họ phải cố gắng diễn thật tốt, để mọi người tin rằng ngày mai có việc đột xuất ngoài kinh thành đích thân hoàng thượng và họ phải đi giải quyết. Mặc dù khi nhìn thấy những nữ tử này vô tình cơn tức giận do tên Nhật Song Vương ấy gây ra lại bùng cháy nhiều hơn nhưng họ phải nhẫn nhịn, phải giấu giếm thật tốt.
- Nương tử, là do họ có chuyện muốn nói với vương phi của mình.
Nàng đưa ánh mắt nghi hoặc về phía họ, ý hỏi họ muốn nói gì.
- Hoàng tẩu, ngày mai thần đệ cùng hoàng thượng phải xuất cung giải quyết chính sự, có lẽ mất khoảng hai ngày. Hai ngày này mong hoàng hậu chiếu cố cho Tiểu Hồng ở lại Trúc Mai điện.
- Hoàng hậu, thần và Trương Phi cũng đi theo hộ giá. Vì vậy Tiểu Yến trăm sự nhờ người.
- Tiểu Thanh nhờ người chăm sóc.
Không thể tin nổi trên đời lại có chuyện tốt như vậy. Nàng còn đang bận tính kế làm thế nào để ba nha đầu này trốn được lão công của mình thực không ngờ bọn họ lại tự mình mở đường. Chuyện tốt không biết nắm bắt mới là ngu, đương nhiên nàng không có lý do gì từ chối, và việc họ đi đâu làm gì cũng chẳng muốn quản.
- Được được, tất nhiên là được, ta vui mừng còn không kịp nữa là.
Nhìn thấy nàng vui mừng như vậy hắn cũng nhẹ lòng. Khi kế hoạch đã xong xuôi hắn mới phát hiện có một vấn đề rất khó khăn cần giải quyết. Làm sao để trốn nàng rời khỏi cung vào tối ngày mai, làm thế nào để Tam đệ, Trương Phi, Triệu Tấn có thể rời đi mà không để nương tử của mình nghi ngờ. Ngộ nhỡ lúc rời đi để họ phát hiện, đến khi tin báo Nhật Song Vương đã chết đến tai họ thì chắc chắn hắn và ba người kia không thoát khỏi nghi ngờ. Lần này thì tốt rồi, vừa có thể giải quyết vấn đề, vừa có thể khiến tâm tình nàng vui vẻ.
Hai bên hai suy nghĩ, nhưng tất cả đều có một điểm chung đó chính là vấn đề của họ đã được giải quyết ổn thỏa. Chỉ một câu có thể hình dung đó chính là" ông trời thật biết trêu ngươi con người".
......................................
Cầu Đông ngoại thành.
Hắn, Phong Mạc Vũ, Trương Phi và Triệu Tấn từ sớm đã chuẩn bị phục kích bên này cầu. Kế hoạch đã được lập ra kỹ lưỡng, những vị trí chủ chốt đã cài sẵn người, chỉ cần chờ hiệu lệnh sẽ tấn công.
Cả bốn người đều không tiện ra mặt, toàn thân khoác áo choàng đen đeo mặt nạ sắt đảm bảo không ai có thể nhận ra. Ngay cả vị trí thủ lĩnh Phong Long hội đều do người khác đóng thế. Lần này hành động tuyệt đối không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Thủ lĩnh, giờ Tý tam khắc đã đến.
- Được, chúng ta sẽ xuất hiện. Nếu Nhật Song Vương hắn có bản lãnh thì cũng sẽ xuất hiện đúng thời gian.
Nàng và "tam Tiểu" đã có mặt, hiện đang núp ở một nơi gần đó quan sát tình hình. Đây là lần đầu tiên Nhật Song Vương trực tiếp gặp lại kẻ khác, để tránh bất trắc nàng sẽ không lộ diện. Lời đồn Nhật Song Vương tuấn tú hào hoa được tất cả cô nương trong Xuân Mãn lâu là do nàng tự ý tung ra vì vậy hôm nay sẽ có người thay thế nàng làm Nhật Song Vương giống như lời đồn. Tiểu Đào giỏi nhất là dịch dung và giả giọng nói, quả thực rất phù hợp.
Thời gian đã đến, phía bên kia cầu vẫn áng binh bất động. "Không lẽ chúng chưa lâm trận đã bỏ chạy?". Ý nghĩ này nhanh chóng đã bị phủi bỏ, Phong Long hội danh tiếng không phải ít, việc thất hẹn có lẽ không có khả năng. Có thể chúng cũng đang núp đâu đó quan sát.
- Đại tỉ, họ đã xuất hiện rồi.
Thân thủ nhanh nhẹn, xuất hiện bất ngờ. Dựa theo phương thức xuất hiện có thể đoán đây chắc chắn là võ lâm cao thủ. Xuất hiện đúng giờ lắm, không uổng công nàng hao tâm tổn sức bày binh bố trận tiêu diệt chúng.
- Phong Long hội đã đến chúng ta cũng mau lộ diện thôi.
Cả hai bên đã xuất hiện, thế nhưng chỉ lặng lẽ quan sát đối phương mà không có bất kỳ hành động nào khác. Hai bên đều tỏ ra hết sức thần bí, thông qua lớp mặt nạ không ai có thể nhìn được dung nhan của đối phương.
- Phong Long hội hẹn ta ra đây không phải chỉ để đứng nhìn các ngươi đấy chứ?
Giọng nam tử cất lên lãnh đạm lạnh băng. Hắn bất giác xiết chặt nắm đấm, đây chính là giọng nói của Nhật Song Vương, là người mà nàng sống chết không chịu quên. Qua câu nói vừa rồi cũng đủ thấy hắn ta ngông cuồng đến mức nào. Tuy nhiên giờ vẫn chưa phải thời cơ chín muồi.
- Bản thân biết rõ câu trả lời mà vẫn hỏi. Đó là ngu ngốc!
- Ha ha. Người xem kẻ ngu ngốc là đối thủ mới chính là hạng ngu ngốc.
Mở đầu trận chiến là cuộc đấu võ mồm vũ nhục đối phương nhưng hình như nữ nhân có tài thiên phú bẩm sinh về phương diện này hơn nam nhân thì phải. Kẻ ngoài cuộc sẽ dễ dàng nhận thấy vừa rồi phía Nhật Song hội đã thắng.
"Ngươi quả thật là kẻ giỏi khua môi múa mép, xem ra những nữ nhân trước đây tôn sùng ngươi đều bị cái miệng này lừa gạt. Hư! Sau khi bắt được ngươi điều đầu tiên ta làm chính là cắt cái lưỡi đó cho cẩu ăn".
- Nhật Song vương, ta cho ngươi cơ hộ cuối cùng. Nếu ngươi ngoan ngoãn cút khỏi Trung nguyên nhường địa bàn cho Phong Long hội thì ta sẽ suy xét chừa cho ngươi một con đường sống.
"Ta khinh, sắp chết đến nơi rồi còn khoa trương". Hôm nay Phong Long hội bị tiêu diệt là do chúng không tự lượng sức mình, tự cho mình hơn người.
- Phong Long hội các ngươi nghĩ mình là ai? Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay tuyệt đối không chừa cho bất cứ ai theo Phong Long hội con đường sống sót nào.
Kẻ đóng giả thủ lĩnh Phong Long hội vẫn đang chờ ám hiệu từ hắn. Chỉ cần hắn gật đầu thì ngay lập tức binh lực cài ở các ngả sẽ theo kế hoạch tấn công. Phía bên này Tiểu Đào cũng tương tự chờ đợi lệnh tấn công của nàng, thế nhưng hình như có gì đó không ổn.
Một cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến khiến nàng theo phản xạ ôm lấy bụng. Bình thường chút đau đớn này không thể khiến nàng ngồi gục xuống đất nhưng hiện tại trong bụng nàng đang có hài tử, điều đó khiến nàng sợ hãi. Có phải hay không hài tử trong bụng có vấn đề.
Nàng hoang mang ngã xuống đất, cơn đau đớn cơ hồ so với lúc nãy càng tăng lên. Toàn thân nàng sớm đã ướt đẫm mồ hôi, trên cơ thể chỉ còn duy nhất đôi tay còn đủ sức lực ôm chặt bụng mình.
"Không được, con nhất định không được xảy ra chuyện gì. Con nhất định không được bỏ mẫu thân mà đi".
Đó là ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu nàng trước khi ngã quỵ. Trước mắt nàng mọi thứ dần mờ ảo và lặng lẽ chìm vào bóng tối.
- Đại tỉ, người mau tỉnh lại đi. Người đừng làm em sợ.
- Tiểu thư, người làm sao vậy?
Sự việc diễn ra trong vòng vài cái chớp mắt khiến cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn. Hoa ma ma từ trong góc tối phi ra ngoài, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Khuôn mặt bà ta chuyển từ bình tĩnh sang hốt hoảng, biểu hiện của bà ta sớm đã nói lên tình trạng của nàng không phải nhẹ.
- Không hay rồi, mạch tượng hỗn loạn, nếu không mau dùng thuốc thì thai nhi trong bụng sẽ khó bảo toàn. Ở đây ta chỉ có một viên dược giúp ổn định mạch tượng, còn thuốc an thai kia e rằng phải trở về hoàng cung mới có được.
Người bên kia đột ngột ngã xuống không hiểu sao tim hắn lại đau nhói, giống như bị kẻ khác cầm lấy mà bóp nát. Người này là ai? Vì sao khi ngã xuống lại khiến tình hình Nhật Song hội hỗn loạn đến vậy.
Hắn nghe loáng thoáng thấy kẻ khác gọi người này là tiểu thư, lại còn có đại tỉ. Hình như có chút quen thuộc. Chưa đợi hắn nhận ra người đứng bên cạnh hắn – Phong Mạc Vũ đã lên tiếng, mà sau khi nghe xong câu nói này toàn thân hắn hoàn toàn bị kinh động.
- Đó là giọng của Tiểu Hồng, chắc chắn không thể nhầm lẫn được!
Phong Mạc Vũ nhận ra đó là Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng vừa rồi gọi người bị ngã xuống là tiểu thư. Không lẽ...
Hắn bất chấp phía bên kia là địa phận Nhật Song hội, liều mình xông tới phía người mặc áo đen đang nằm nhắm mắt. Hắn không quan tâm đến bản thân có thể bị nguy hiểm, hắn chỉ muốn xác nhận người kia không phải là nàng. Hắn có một dự cảm chẳng lành, hắn ngàn lần hy vọng tam đệ đã nhận sai người, và người nằm kia là người hắn không hề quen biết. Thế nhưng càng tiến lại gần tim hắn càng đau hơn, khuôn mặt nữ tử hiện ra sau khi chiếc mặt nạ được tháo xuống. Đó chính là nàng, là nương tử của hắn.
- Nương tử, nàng mau mở mắt nhìn ta, nàng đừng làm ta sợ...
.........................................
Trúc Mai điện.
Sau hơn một canh giờ túc trực cuối cùng Lưu thái y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi tình hình của hoàng hậu vô cùng nguy hiểm, nếu chậm trễ một chút có thể mất đi thai nhi, thậm chí tính mạng cũng khó mà giữ nổi. Cũng may hoàng cung có sẵn vị thuốc an thai do Đông Dương tiến cống, kịp thời cho hoàng hậu uống nên tình trạng đã ổn định trở lại.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu và long thai không còn bất cứ nguy hiểm gì, mong người an tâm. Hoàng hậu có lẽ sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Tảng đá trong lòng hắn cuối cùng đã gỡ xuống. Giây phút phát hiện hắc y nhân đó chính là nàng tâm trí hắn bỗng dưng sợ hãi, sợ rằng nàng và con sẽ bỏ hắn mà đi để lại một mình hắn bơ vơ trên thế gian này. Sắc mặt nàng nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền không chịu mở ra nhìn hắn dù chỉ một chút thôi. Hắn không dám thở mạnh vì hắn sợ nếu thở quá mạnh sẽ thổi luôn sinh mạng mong manh của nàng và con rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, nàng và con đã bình an vô sự hắn mới có thể chuyên tâm giải quyết chuyện vừa rồi.
- Lưu thái y, hoàng hậu nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt cho sức khỏe, nếu thuốc an thần có thể giúp nàng ngủ một giấc dài đến sáng mai ta nghĩ đối với nàng và thai nhi chỉ có lợi chứ không hại. Ngươi hiểu ý trẫm chứ.
Hắn muốn nàng nghỉ ngơi, đơn giản vì không muốn nàng bận tâm lo nghĩ về những chuyện sắp tới đây. Hắn muốn đến thẩm vấn ba người kia, vì sao họ lại có mặt ở đó, vì sao họ không quan tâm đến tính mạng bản thân và thai nhi trong bụng mà liều lĩnh đến trợ giúp Nhật Song Vương? Phải chăng trái tim các nàng đều đã dành cho hắn.
Điều hắn thất vọng nhất chính là lúc đó đã để tên Nhật Song Vương chạy thoát. Hắn ta so với một con cẩu còn không bằng, lợi dụng các nàng, lừa gạt các nàng và khi gặp nguy hiểm thì để các nàng ở lại để tẩu thoát. Hắn xứng để các nàng hy sinh vậy sao?
Bên ngoài đại sảnh im lặng đáng sợ. Tiểu Hồng, Tiểu Thanh và Tiểu Yến đồng loạt cúi gần mặt, cố gắng lẩn tránh ánh mắt lạnh băng của lão công đang nhìn mình. Đại tỉ hiện vẫn chưa tỉnh vậy nên cái gì họ cũng không thể nói lại.
- Các nàng còn biết tỏ vẻ hối lỗi sao? Nhật Song Vương rốt cuộc hắn ta có điểm gì tốt mà khiến các nàng ngu muội đi theo! Tiểu Hồng, tam đệ chưa đủ tốt với ngươi sao? Tiểu Thanh, Tiểu Yến, Trương Phi và Triệu Tấn yêu các ngươi như vậy tại sao các ngươi vẫn một lòng hướng về Nhật Song Vương?
Ai da, thảm rồi thảm rồi. Là mọi người đã hiểu lầm Nhật Song Vương là nam nhân. Cũng tại những tin đồn đại tỉ tung ra mới dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng đến vậy. Thế nhưng trước đây đại tỉ đã căn dặn tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của người, nên bây giờ họ chỉ có thể im lặng.
- Các nàng nhất quyết im lặng để bảo vệ Nhật Song Vương phải không? được lắm, Triệu Tấn dẫn một nghìn ngự lâm quân đến san bằng Xuân Mãn lâu cho trẫm.
- Hoàng thượng, tuyệt đối không được làm như vậy!
Ba người im lặng bỗng đồng thanh cất lời. Mà câu nói này cơ hồ càng khiến hắn tức giận hơn. Các nàng vẫn ngu muội không chịu tỉnh ngộ sao?
- Trẫm thực sự không hiểu. Nhật Song Vương một mình bỏ chạy để lại các nàng. Bản chất hắn hạ lưu bỉ ổi đã quá rõ ràng vậy tại sao các nàng vẫn bảo vệ hắn?
- Hoàng...hoàng thượng. Nhật Song Vương rất tốt, tuyệt đối không xấu xa như người nghĩ. Nếu Xuân Mãn lâu có chuyện gì chắc chắn hoàng hậu sẽ rất đau lòng.
Hắn sắp bị những nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức chết rồi. Điều hắn không muốn nghe nhất lúc này đó chính là nàng và Nhật Song Vương có quan hệ thân thiết vậy mà họ lại còn đổ thêm dầu vào lửa nói rằng nàng sẽ vì Xuân Mãn lâu mà đau lòng. Rốt cuộc làm sao để những nữ nhân này tỉnh ngộ đây? Hắn mặc kệ chuyện sau này như thế nào, chỉ biết hiện tại không thể Nhật Song Vương và Xuân Mãn lâu tồn tại thêm một giây phút nào nữa.
- Triệu Tấn, ngươi còn chưa chịu đi hay sao!
Ba người sớm không còn giữ được bình tĩnh. Đại tỉ sau khi tỉnh dậy nếu biết được Xuân Mãn lâu bị san bằng sẽ đau lòng đến mức nào. Thân là những người đứng đầu Nhật Song hội khi không có đại tỉ họ phải có trách nhiệm bảo vệ Nhật Song Hội và Xuân Mãn lâu, mà cách duy nhất là nói ra thân phận Nhật Song Vương thực sự.
- Hoàng thượng, cầu xin người đừng làm như vậy. Tiểu Thanh đồng ý nói ra thân phận của Nhật Song Vương chỉ xin người tha cho Nhật Song Hội cùng Xuân Mãn lâu...
Người hắn hận nhất là Nhật Song Vương, chỉ cần giết chết người này hắn có thể nương tay cho những kẻ còn lại. Nhật Song Vương không còn tồn tại thì Nhật Song hội hay Xuân Mãn lâu không còn là mối lo ngại nữa.
- Được, trẫm chỉ quan tâm Nhật Song Vương, tất cả những thứ liên quan bao gồm Xuân Mãn lâu sẽ được tha.
- Hoàng thượng, thực ra Nhật Song Vương chính là....là...
- Hoàng hậu.
Nhận thấy Tiểu Thanh ngập ngừng không thể nói ra Tiểu Yến bèn thay cô đáp lời. Chỉ là hoàng thượng dường như không tin tưởng.
- Tiểu Yến, Dương nhi còn đang nghỉ ngơi. Nàng sẽ không kịp tỉnh dậy để cứu các ngươi đâu, mà nếu nàng có tỉnh lại trẫm cũng không có ý định nương tay.
- Không phải đâu hoàng thượng, ý Tiểu Yến là hoàng hậu chính là Nhật Song Vương mà Nhật Song Vương cũng chính là hoàng hậu.
Câu trả lời khiến hắn chấn động mạnh. Nàng là Nhật Song Vương? Không được, có thể Tiểu Thanh và Tiểu Yến đang âm mưu lừa gạt hắn hòng giúp Nhật Song Vương trốn thoát. Hắn phải thật tỉnh táo.
- Các nàng nghĩ trẫm sẽ tin sao? Nhật Song Vương là nam nhân, Dương nhi làm sao sao có thể là hắn ta.
- Hoàng thượng, Tiểu Hồng có thể làm chứng tiểu thư chính là Nhật Song Vương. Lúc nãy chẳng qua là Tiểu Đào tỉ tỉ giả giọng nam nhân thay đại tỉ giả làm Nhật Song Vương thôi – sau đó Tiểu Hồng lại vội vàng quay sang phía Phong Mạc Vũ – Mạc Vũ, Tiểu Đào tỉ chính là người giả làm thiếp trong đêm tân hôn, chàng thấy rồi đó tỉ ấy rất giỏi giả giọng người khác.
Đối với Phong Mạc Vũ cái tên Tiểu Đào này có chút ấn tượng, sau khi nghe Tiểu Hồng nhắc đến người mạo danh trong đêm tân hôn khiến Phong Mạc Vũ nhớ lại. Cô ta quả thực giả giọng Tiểu Hồng rất giống, ngay cả hắn cũng không thể nhận ra. Phong Mạc Vũ quay về phía hắn gật đầu xác nhận những điều Tiểu Hồng nói là sự thật.
- Trẫm hỏi lần cuối cùng, Dương nhi có thật là Nhật Song Vương?
Cả ba đồng loạt gật đầu xác nhận khiến hắn muốn nghi ngờ cũng không thể.
Kết quả như vậy hắn nên vui hay buồn? Ông trời quả thực biết trêu ngươi lòng người. Hắn căm hận Nhật Song Vương, lên mọi kế hoạch dồn hắn vào chỗ chết. Hắn muốn trái tim nàng không chứa bất cứ thứ gì liên quan đến Nhật Song Vương, không muốn nàng và hắn ta có bất cứ quan hệ gì và giờ kết quả thế nào, nàng lại chính là Nhật Song Vương, là người hắn yêu nhất, là người hắn có thể hy sinh mọi thứ kể cả tính mạng của mình để bảo vệ.
Hoàng Song Nhật Dương, kiếp này Phong Thiên Kỳ ta đã bại thê thảm dưới tay nàng rồi.
................................
Nàng không tin nổi vào tai mình, hôm nay hắn lại dám nói với nàng bằng cái giọng đó, nếu không phải bản thân mình vừa nghe thấy thì có lẽ nàng đã quên mất con người đứng trước mặt mình đã từng đáng sợ đến mức nào.
Mặc kệ, nàng không quản nổi mấy chuyện đó, điều quan trọng hiện tại là có kẻ dám mang của người đi. Bọn chúng ăn gan hùm báo mới dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi sâu. Vừa rồi nàng còn suy nghĩ tới hắn đang nổi giận không nên chọc vào thế nhưng mọi chuyện đã đi quá giới hạn rồi, chuyện mang ba người bọn họ đi là không thể. Tâm tình đã ổn định, nàng mở mắt nhìn đám thái giám đang chuẩn bị kiệu đưa ba người họ đi. Tựa tiếu phi tiếu, nàng nhìn họ và giọng điệu hết sức bình thản.
- Muốn đưa người của ta đi?
Đám cung nữ thái giám cúi thấp đầu không dám tự ý hành sự, tốt nhất bản thân nên an phận chờ quyết định cuối cùng. Sống trong cái hoàng cung này đã lâu có chuyện gì mà họ không biết, tuy hoàng thượng đã hạ chỉ nhưng hoàng hậu không tán thành thì mọi sự vẫn chưa chắc chắn.
Hoàng thượng hiếm khi có thái độ dứt khoát như vậy trước mặt hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng chẳng kém. Vừa rồi hoàng hậu nói một câu rất ngắn gọn, rất nhẹ nhàng "muốn đưa người của ta đi?", thế nhưng không ai là không hiểu khi hoàng hậu càng dịu dàng thì lại càng đáng sợ. Lần này chỉ hy vọng hoàng hậu và hoàng thượng sớm giải quyết chiến sự để bọn khố rách áo ôm như họ đỡ khổ.
- Nương tử, nàng không nghĩ đến ba người họ đều đã xuất giá tòng phu rồi hay sao. Nàng có nghĩ đến cảm nhận của tam đệ, Trương Phi, Triệu Tấn không? nàng có bao giờ nghĩ rằng Tiểu Hồng, Tiểu Thanh và Tiểu Yến muốn hồi phủ không? Nghe lời ta để họ trở về đi.
Nàng đứng im, không để lộ bất cứ biểu tình gì ra khuôn mặt. Đúng, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, chưa bao giờ hỏi họ một câu rằng có muốn ở lại cùng nàng không. Nhìn qua ba khuôn mặt đang cúi gằm nàng nghĩ hắn đã nói đúng.
- Ba em muốn trở về?
Đáp lại câu hỏi của nàng là sự im lặng. Nàng buồn. Một nỗi buồn ập đến không báo trước, cũng chẳng hiểu rõ nguyên nhân vì sao đến. Bọn họ không muốn ở lại cùng nàng, vậy tại sao không ai lên tiếng? Họ thà chịu uất ức ở Trúc Mai điện cũng không dám mở lời cùng nàng, là do họ sợ nàng sao?
- Ta mệt rồi muốn đi ngủ. Còn ba em có thể trở về rồi, yên tâm ta sẽ không tính kế trả thù đâu....
Nàng xoay người hướng về cửa chính, chẳng muốn quan tâm bọn họ vui mừng đến mức nào khi được nàng buông tha. Chắc chắn rồi, rời khỏi cái nơi đáng sợ này lại còn kèm theo lời hứa đảm bảo của một kẻ nhỏ nhen ích kỷ hay trả thù riêng như nàng thì có lý do gì mà không vui được cơ chứ.
Một chuyện không quan trọng nhưng sao khiến tâm nàng đau như vậy. Nàng không muốn kẻ khác nhìn thấy nỗi bi thương này. Bọn họ cũng rời đi rồi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình nàng. Có lẽ sống cô đơn quá lâu đã khiến người ta bị ám ảnh bởi nó, chỉ một chút mất mát thôi cũng đủ khiến người ta giật mình lo sợ...sẽ có một ngày ta lại cô đơn...
Bọn họ còn chưa theo kịp những gì đang diễn ra. Vượt quá ngoài sức tưởng tượng của họ rồi, không nghĩ rằng chỉ một câu nói của hoàng thượng đã có thể đem mọi chuyện hóa giải. Cũng chính vì niềm vui quá lớn nên chẳng ai có thể cảm nhận được chút buồn trong tâm tư của nàng.
- Đa tạ hoàng hậu đã tác thành.
- Đa tạ đại tỉ.
- Đa tạ tiểu thư.
Nàng nên khóc hay vẫn cố gắng mỉm cười đây. Họ xem việc rời khỏi Trúc Mai điện là đặc ân lớn lao, đến mức tất cả quỳ xuống và đa tạ nàng. Từ "đa tạ" này chính là nhát dao trí mạng phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của lớp mặt nạ ngụy trang, nàng sắp không cầm cự được nữa rồi. Nếu chính nàng đặt vào vị trí của họ có lẽ nàng còn ghét cái thân xác này hơn cả bọn họ.
- Không cần đa tạ, các ngươi mau khởi hành hồi phủ đi.
Nàng không có can đảm quay lại nhìn mọi người, chỉ sợ nàng sẽ không cầm được mà rơi nước mắt. Thanh âm vang lên rất nhẹ, vẫn kịp thốt ra trước khi nơi cổ họng nghèn nghẹn.
Nàng cài chặt cửa, trong phòng chỉ còn lại mình nàng. Nàng vùi mặt vào lớp chăn dày, lúc này những tiếng khóc nức đã không còn bị áp chế nơi cổ họng, nước mắt cứ như vậy tuôn ra thành dòng. Sẽ chỉ khóc thêm một lần này, đến ngày mai nàng sẽ không khóc nữa, chẳng phải trước kia không có họ nàng vẫn sống tốt đấy thôi.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng đã quá mệt mỏi và chìm sâu vào trong giấc ngủ. Trong khi mơ màng trên khóe mắt còn in dấu giọt nước mắt chưa kịp khô. Hắn đưa tay lau khô giọt nước mắt ấy rồi ngắm nhìn nữ nhân đang vùi mình trong chăn ngủ, ngoan hiền như một tiểu hài tử.
Hắn biết nàng sẽ đau lòng khi Tiểu Thanh, Tiểu Yến và Tiểu Hồng rời đi nhưng hắn không thể làm khác bởi vì sớm muộn bọn họ cũng phải rời khỏi. Thực ra ngay từ lúc nàng đồng ý cho họ rời khỏi hắn đã nhìn ra tâm tư của nàng, chỉ có điều không muốn làm những người kia phải lo lắng, vì vậy hắn giả vờ như không quan tâm, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Quả nhiên sau khi vào phòng nữ tử này ngay lập tức vùi mặt vào chăn mà khóc nức nở, hắn không muốn lộ diện bởi vì chỉ khi ở một mình nàng mới có thể bộc lộ hết nội tâm của mình, gỡ bỏ hết lớp mặt nạ kia để mà khóc nấc từng tiếng.
Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ôm chặt thân thể bé nhỏ vào lòng mình. Bụng nàng đã được ba tháng, tuy chưa nhìn rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được một đứa nhóc đang từng ngày lớn lên trong đó. Hắn thấy bản thân mình quá may mắn, bởi lẽ hắn vẫn có thể tồn tại trên cõi đời mà dang vòng tay ôm nàng cùng con vào lòng. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ xóa hết những đau đớn hắn phải chịu đựng. Mười tám năm không phải quá dài nhưng cũng đủ để hắn trở thành một người cha đúng nghĩa.
Nàng cảm nhận được cánh tay lạnh băng đang vắt qua eo mình. Mùi đàn hương thoang thoảng phả vào mũi thật dễ chịu. Có lẽ chính mùi hương quen thuộc này khiến nàng có thể gác mọi phiền muộn mà ngủ sâu giấc như vậy. Nam nhân này quá đỗi quan trọng với nàng, nếu một ngày hắn rời khỏi cuộc đời nàng thì nàng sẽ ra sao?
Một câu hỏi bất chợt hiện ra khiến nàng hoang mang. Đúng, nếu như có ngày đó thì sao. Tương lai là một ẩn số mà ông trời lại thích tạo nghiệt duyên. Một người đã giết quá nhiều người, bàn tay nhuốm đẫm máu tươi như nàng liệu sẽ hạnh phúc được bao lâu?
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển theo từng đường nét, đôi lông mày rậm sắc nét, hàng lông mi dài cong vút, và nàng nhận ra hình như hắn đã gầy hơn trước. Cả người hắn đều lạnh lẽo như băng, liệu một chút ấm từ thân thể nàng có thể khiến hắn ấm áp hơn một chút không?
- Ưm, nương tử. Ta không phủ nhận mình là ngọc thụ lâm phong nhưng xin nàng đừng nhân cơ hội ta ngủ say mà cướp đi danh tiết của ta.
Bàn tay đang di chuyển trên mặt hắn bất động. Này giống như bắt gian tại trận vậy, tang chứng vật chứng có đủ muốn phủi sạch tội là chuyện không có khả năng.
- Thiên...Thiên Kỳ, thiếp...... Sao chàng lại vào đây!!!
Tính ậm ừ cho qua chuyện nhưng có vẻ không được, thế nên đành thẹn quá hóa giận tặng cho hắn một tiếng quát xanh rờn. Hắn không những không để tâm mà còn cố ý cười lớn để nàng nghe được, này là có ý bức nàng đến đường cùng đây mà.
- Chàng cười cái gì, thiếp hỏi sao chàng lại ở đây?
Hắn cười, đây đích thực là nương tử của hắn rồi, nắng mưa thất thường thích nhất là nói lảng sang chuyện khác, đem tất cả tội lỗi bỏ vào tay người.
- Nương tử, đương nhiên ta vào từ cửa.
- Chàng nói dối, thiếp nhớ mình đã cài cửa rất chắc chắn.
- Nhưng cửa sổ nàng không cài.
Lỗi cuối cùng thuộc về cái cửa sổ. Đúng, chính là nó không nên sinh ra để hắn có đường đột nhập vào phòng. Hắn nói vào qua cửa sổ, vậy hắn vào từ lúc nào, tại sao nàng không hay biết?
- Nói, chàng vào đây từ lúc nào?
Hắn mỉm cười sủng nịnh, bàn tay gõ nhẹ lên trán nàng.
- Nương tử ngốc, ta vào đây từ khi có một con chuột nhỏ đang cuộn mình trong chăn khóc nức nở sau đó lăn ra ra ngủ say như chết.
Hắn là đang nói nàng sao? Hình tượng con chuột mà hắn cũng có thể mang so sánh với nàng, thật quá mất mặt đi! Từ bao giờ Nhật Song Vương lại bị giáng cấp xuống ngang hàng với một con chuột vậy.
- Hư! Thiên Kỳ, chàng dám nói thiếp là chuột sao?
- Nương tử, ta có từng nói qua nàng là con chuột sao?
Này...đuối lý!
Nàng im bặt, cúi gằm mặt không nói thêm gì với hắn, kiểu như bị ức hiếp mà không thể làm gì khác hơn. Nhìn nàng lúc này so với một tiểu hài tử không hơn không kém, chính là muốn dùng bộ mặt này để đấu lại hắn đây mà.
- Nàng xem, sắp làm mẫu thân rồi còn muốn làm nũng, lỡ sau này con giống nàng cũng muốn làm nũng như vậy thì ta biết phải làm sao?
Cứ tưởng rằng nàng sẽ lại vùng lên phản kháng, sống chết cãi lại nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Nàng vẫn cúi mặt im bặt không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Điều này khiến hắn có chút lo lắng, phải chăng những lời vừa rồi lại khiến nàng suy nghĩ nhiều? Hắn thừa nhận hắn tiếp tục thua dưới tay nữ nhân này rồi, không muốn đấu đá với nàng nữa, dù gì cũng là nam nhân có nhún mình lùi bước chắc cũng không ai quở trách.
Hắn vỗ nhẹ nhẹ vào đầu nàng thanh âm dịu nhẹ và trìu mến.
- Nương tử, là vi phu sai rồi nàng đừng có như vậy với ta có được không. Ta xin lỗi vì đã cho phép Tiểu Thanh, Tiểu Yến và Tiểu Hồng hồi phủ, ta biết nàng sẽ rất buồn nhưng ta không thể làm khác, bọn họ không thể cả đời ở trong Trúc Mai điện. Nhưng nàng yên tâm, ta đã thay nàng sắp xếp tất cả, tuy hồi phủ nhưng hai ngày họ sẽ vào cung thăm nàng một lần. Còn có cả Kim Long và Kim Phụng nữa, ta đã truyền tin gọi họ đến thăm nàng, như vậy nàng sẽ không còn buồn nữa.
Tất cả những điều cần nói hắn đã nói xong, hy vọng nàng sẽ không vì chuyện này mà buồn lòng. Hắn chờ đợi một sự thay đổi trong biểu tình của nàng, rằng nàng đã hiểu và sẽ không còn giận nữa thế nhưng đáp trả lại vẫn là sự im lặng đáng sợ.
- Nương tử à, vi phu phải làm sao mới khiến nàng hết giận đây? Nàng chửi mắng hay trách phạt gì cũng được, chỉ xin nàng đừng im lặng với ta như vậy.
Nàng vẫn cúi mặt, tuy nhiên không phải là do tức giận như hắn nghĩ. Chẳng qua ngày hôm nay hắn có nhiều hành động bất chính, muốn âm mưu vùng lên phản kháng, vì vậy nàng phải thử chiêu thức thường ngày mình hay dùng có còn hiệu nghiệm không. Và kết quả thật đáng bất ngờ hắn lại một lần nữa lọt bẫy.
Nàng đã thử xong, kết quả cũng nên thông báo cho người bị hại. Nàng ngẩng cao mặt, hai tay vươn lên áp vào hai gò má hắn, để cho mặt đối mặt nhìn nhau. Rất nhanh vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng được gỡ xuống, thay vào đó là nụ cười nham hiểm và xảo quyệt, kèm theo cái nháy mắt khiến đối phương hoang mang.
- Phong Thiên Kỳ, chúc mừng chàng đã sa lưới.
....................................................
Tháng Bảy tiết trời khá oi bức. Ánh nắng chói chang rải đều khắp hoàng cung rộng lớn, mọi người đều muốn thu mình vào một góc trong mái hiên để tránh nóng. Cái oi bức năm nay xem chừng còn khó chịu hơn năm trước, những cây hoa nhỏ mới trồng không còn đủ sức chống chịu bèn héo úa chết dần chết mòn, may ra chỉ có những cây lớn mới sống sót qua mùa hè này.
Trúc Mai điện.
Hôm nay là ngày tụ tập đầy đủ của ba vị vương phi trong tẩm cung hoàng hậu. Lần cũng thế, mỗi khi có mặt đầy đủ thì không khí Trúc Mai điện vui vẻ hơn hẳn, hôm nay không phải là ngoại lệ.
- Tiểu Yến, bụng muội đã hơi nhô cao rồi đấy, ta nghĩ đây nhất định là một tiểu nam tử khỏe mạnh.
- Đại tỷ, em không thích nam nhi, em thích đứa bé này là nữ nhi hơn. Sau này em sẽ dạy dỗ nó trở thành thiên hạ đệ nhất thần trộm, người kế vị Vương Phi Yến hiện tại.
Oa, đây quả là mẫu thân có lương tâm mà. Thiên hạ có bao nhiêu nghề lại muốn đào tạo con trở thành thần trộm. Xem ra Tiểu Yến này khi nào chưa thể mang hết bảo vật của thiên hạ về nhà thì chưa thể cam lòng.
- Tiểu Thanh, em thì thế nào?
- Đại tỉ, em muốn sinh một nữ nhi, nhưng em sẽ không cho nó học võ công. Em muốn nó cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh phải vẹn toàn.
Nàng gật đầu. Lại thêm một mẫu thân nữa không cam lòng với kiếm khuyết hiện tại của mình. Có lẽ vì bản thân không giỏi mấy thứ đó nên Tiểu Thanh bắt con mình phải học để bù đắp khiếm khuyết vốn có của mẫu thân nó chẳng hạn.
- Tiểu Hồng, đến lượt em.
- Tiểu thư, em không quan trọng nam hay nữ, sau này nó muốn làm gì em đều ủng hộ.
Nàng tiếp tục gật đầu. Lại thêm một mẫu thân không có chủ kiến, mọi người làm gì đều không muốn phản đối. "Tiểu Hồng à Tiểu Hồng, sau này lỡ hài tử của em tính cách giống như em thì biết phải làm sao?"
- Đại tỉ, bọn em đều đã nói xong, đến lượt người rồi.
- Đương nhiên đối với ta nam nữ không quan trọng. Nhưng đã là con ta thì sẽ phải văn võ song toàn. Nếu là nữ tử thì ta sẽ chọn cho nó một nam nhân tốt, không quan trọng gia thế, chỉ cần có thể yêu thương nó là tốt rồi. Còn nếu là nam tử thì ta sẽ chọn cho nó một nương tử giỏi giang, có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân mình, như vậy sẽ không khiến con ta phải bận tâm lo lắng.
(Ngoài lề: đây chính là bốn nhân vật chính trong phần ).
Bốn người bốn suy nghĩ riêng, ai cũng có những hoạch định trước cho tương lai của con mình. Thế nhưng có ai biết được tương lai sẽ thay đổi ra sao... là buồn hay vui, là nụ cười hay nước mắt?
Những kẻ không biết nghĩ về tương lai là kẻ thất bại, còn những kẻ luôn chỉ suy nghĩ về tương lai là những kẻ ngu ngốc. Vì vậy nàng sẽ tạm gác lại mọi suy nghĩ, chuyện của tương lai hãy để tương lai tính, nếu canh cánh trong lòng sẽ càng thêm mệt nhọc.
- Chúng ta tạm gác lại chuyện này nhé. Các em lâu nay có đến Xuân Mãn lâu không?
- Đại tỉ, muội sau khi hồi phủ liền không được đi đâu. Tất cả cũng tại tên Triệu Tấn đáng ghét, hắn nghĩ muội sẽ mang con của hắn bỏ trốn hay sao mà sớm ngày cho người đi theo muội. Thật phiền.
- Đúng đúng, Trương Phi cũng không khác gì, suốt ngày kè kè bên cạnh khiến em không thể trốn ra ngoài phủ được.
Cái này là đồng cảnh ngộ. Cũng không thể trách họ, cũng bởi vì nàng và ba nữ tử này trước đây không biết nặng nhẹ, đang mang thai mà mang cầu ra đấu khiến họ thót tim một lần, sau này liền không tin tưởng luôn đi theo như hình với bóng. Họ sợ rằng ngộ nhỡ nương tử của mình nhất thời hồ đồ lại làm những chuyện nguy hiểm nên mới hành động như vậy.
Nàng cũng đâu khá hơn, hắn từ sau hôm đó vẫn cho người theo sát nàng. Bình thường trừ những lúc thượng triều ra thì hầu hết thời gian đều ở Trúc Mai điện khiến nàng muốn xuất cung lại càng khó khăn hơn.
- Ta đã có cách lừa đám cung nữ ngoài kia. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đến Xuân Mãn lâu thôi.
............................................................
Thanh Liên điện.
Khi những lão bà đang âm mưu bỏ trốn thì những lão công đang tập trung bàn quốc sự. Thực ra chuyện lần này không quá quan trọng nhưng do có liên quan đến hoàng thân quốc thích nên cần bàn bạc kỹ lưỡng.
Tần công công là người luôn xuất hiện mà không hề báo trước, dựa vào kinh nghiệm những lần trước đây thì một khi Tần công công vội vã như vậy thì chắc chắn chuyện có liên quan đến hoàng hậu.
- Hoàng....hoàng thượng....
Giọng eo éo vốn đã khó nghe cũng bởi vì gấp gáp lại càng khó nghe hơn.
- Tần công công, có chuyện gì mà ông vội vã vậy?
Tần công công nheo nheo lông mày, vẻ mặt khó xử. Chuyện này khó nói, lại còn liên quan trực tiếp đến hoàng hậu và ba vị vương phi. Nói ra sẽ đắc tội với hoàng hậu còn không nói sẽ khi quân phạm thượng. Tại sao số kiếp lão lại đen đủi như vậy chứ.
- Tần công công.
Thôi rồi. "Hoàng thượng đã lên tiếng nghĩa là không muốn lão chậm trễ thêm nữa. Xin hoàng hậu thứ lỗi, là do não không còn lựa chọn nào khác".
- Bẩm...bẩm hoàng thượng. Có hai cung nữ ngự thiện phòng bẩm báo lại lúc họ đi mua đồ trên phố vô tình nhìn thấy hoàng hậu cùng ba vị vương phi bước vào Xuân Mãn lâu.
- Họ chắc chắn không nhầm?
- Bẩm hoàng thượng, lão nô đã đích thân đến Trúc Mai điện kiểm tra, quả thực rất đáng ngờ. Hơn một canh giờ trước hoàng hậu lệnh tất cả cung nữ và thái giám đến ngự hoa viên mang mấy chục chậu hoa cúc về đặt trước cửa, hoàng hậu còn nói không có lệnh của người thì không ai được phép vào bên trong quấy rầy người cùng ba vị vương phi nói chuyện.
Hắn sắc mặt âm trầm khó hiểu. Lại là Xuân Mãn lâu, liệu lần này vẫn là liên quan đến Nhật Song hội và tên Nhật Song Vương đó? tại sao tất cả các nàng đều có liên quan đến Nhật Song Vương. Hắn ta có điểm gì tốt mà khiến các nàng mê muội không chịu tỉnh.
- Hoàng huynh, đệ không thể để yên chuyện này, ngay bây giờ đệ sẽ đem quân san bằng Xuân Mãn lâu!
Hắn không những muốn san bằng Xuân Mãn lâu mà còn muốn băm vằm tên Nhật Song Vương thành trăm mảnh nhưng hiện tại chưa phải lúc. Nhật Song hội chắc chắn hắn sẽ tiêu diệt tuy nhiên không thể để các nàng biết chuyện này có liên quan đến họ. Cách duy nhất là dùng danh nghĩa Phong Long hội hạ thủ.
- Ba ngươi nghe đây, tạm thời hôm nay để yên mọi chuyện...
- Hoàng huynh không được!
- Tam đệ, mọi sự phải giữ bình tĩnh. Nếu không muốn các nàng sau này ghi hận trong lòng thì hãy nghe lời ta. Sau khi các nàng trở về tuyệt đối không ai được tỏ ra thái độ khác thường, cứ xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Trương Phi ngươi hãy gửi chiến thư đến Nhật Song Vương, giờ Tý tam khắc ba ngày sau gặp mặt tại chân cầu phía đông ngoại thành.
Lần này hắn đã hạ quyết tâm tiêu diệt Nhật Song hội, giết chết Nhật Song vương. Hắn vẫn có cảm giác mơ hồ rằng nàng và tên Nhật Song Vương có mối quan hệ mật thiết nào đó, chính vì thứ cảm giác mơ hồ không rõ đó khiến hắn không vui. Hắn biết dù hắn có yêu nàng thế nào, tốt với nàng thế nào thì trong trái tim nàng vĩnh viễn vẫn dành một khoảng trống cho Nhật Song Vương.
"Nương tử, xin hãy tha thứ cho ta một lần này thôi, ta thừa nhận mình đã quá ích kỷ, chỉ muốn trái tim nàng có hình bóng của ta mà thôi. Vì vậy nương tử à, Nhật Song Vương hắn phải chết".
Trúc Mai điện.
- Phản rồi phản rồi. Phong Long hội! Hư! Có phải ta đã quá nhân từ với chúng rồi không. Hôm nay lại dám ngông cuồng gửi chiến thư giao chiến một trận sinh tử. Được lắm Phong Long hội, để xem các ngươi có bản lĩnh bao nhiêu. Truyền lệnh của ta, bày trận sinh tử ở cầu Đông giờ Tý tam khắc ngày mai liều sống chết với chúng.
- Đại tỉ, bọn muội muốn đi theo.
- Không được! các em đang mang thai, trận chiến lần này khá nguy hiểm lỡ đâu...
Ba nha đầu này chưa gì đã muốn mang con đi đánh trận rồi. Chiến thư gửi cho nàng nên nàng phải trực tiếp ra trận còn ba người họ...ngộ nhỡ có gì nguy hiểm nàng biết ăn nói sao với lão công của họ đây.
- Đại tỉ, muội hứa chỉ đi theo thôi còn khi giao chiến thực sự bọn muội sẽ rút về nơi ẩn náu, tuyệt không tham gia giao đấu.
Ngoại trừ đồng ý nàng còn biết làm gì. Nàng đang mang thai vẫn ra trận vậy thì lấy đâu ra tư cách khuyên bảo họ ở nhà. Nếu như họ có thể giữ đúng lời hứa thì nàng có thể nhắm mắt cho qua. Tuy nhiên khó khăn hiện tại chính là làm sao để tất cả mọi người có thể lừa được lão công của mình để đến cầu Đông? Một mình nàng may ra còn có thể chứ gánh thêm ba nha đầu này thì khó khăn gia tăng gấp bội.
Làm sao đây?
- Hoàng thượng giá lâm.
Hử? giờ này hắn đến đây làm gì, thường ngày nếu như nàng và ba nha đầu tụ tập nói chuyện hắn tuyệt đối sẽ không làm phiền, sao hôm nay lại....
- Thiên Kỳ, chàng đến có chuyện gì sao? cả ba người này nữa.
Theo như dặn dò của hoàng thượng bọn họ phải cố gắng diễn thật tốt, để mọi người tin rằng ngày mai có việc đột xuất ngoài kinh thành đích thân hoàng thượng và họ phải đi giải quyết. Mặc dù khi nhìn thấy những nữ tử này vô tình cơn tức giận do tên Nhật Song Vương ấy gây ra lại bùng cháy nhiều hơn nhưng họ phải nhẫn nhịn, phải giấu giếm thật tốt.
- Nương tử, là do họ có chuyện muốn nói với vương phi của mình.
Nàng đưa ánh mắt nghi hoặc về phía họ, ý hỏi họ muốn nói gì.
- Hoàng tẩu, ngày mai thần đệ cùng hoàng thượng phải xuất cung giải quyết chính sự, có lẽ mất khoảng hai ngày. Hai ngày này mong hoàng hậu chiếu cố cho Tiểu Hồng ở lại Trúc Mai điện.
- Hoàng hậu, thần và Trương Phi cũng đi theo hộ giá. Vì vậy Tiểu Yến trăm sự nhờ người.
- Tiểu Thanh nhờ người chăm sóc.
Không thể tin nổi trên đời lại có chuyện tốt như vậy. Nàng còn đang bận tính kế làm thế nào để ba nha đầu này trốn được lão công của mình thực không ngờ bọn họ lại tự mình mở đường. Chuyện tốt không biết nắm bắt mới là ngu, đương nhiên nàng không có lý do gì từ chối, và việc họ đi đâu làm gì cũng chẳng muốn quản.
- Được được, tất nhiên là được, ta vui mừng còn không kịp nữa là.
Nhìn thấy nàng vui mừng như vậy hắn cũng nhẹ lòng. Khi kế hoạch đã xong xuôi hắn mới phát hiện có một vấn đề rất khó khăn cần giải quyết. Làm sao để trốn nàng rời khỏi cung vào tối ngày mai, làm thế nào để Tam đệ, Trương Phi, Triệu Tấn có thể rời đi mà không để nương tử của mình nghi ngờ. Ngộ nhỡ lúc rời đi để họ phát hiện, đến khi tin báo Nhật Song Vương đã chết đến tai họ thì chắc chắn hắn và ba người kia không thoát khỏi nghi ngờ. Lần này thì tốt rồi, vừa có thể giải quyết vấn đề, vừa có thể khiến tâm tình nàng vui vẻ.
Hai bên hai suy nghĩ, nhưng tất cả đều có một điểm chung đó chính là vấn đề của họ đã được giải quyết ổn thỏa. Chỉ một câu có thể hình dung đó chính là" ông trời thật biết trêu ngươi con người".
......................................
Cầu Đông ngoại thành.
Hắn, Phong Mạc Vũ, Trương Phi và Triệu Tấn từ sớm đã chuẩn bị phục kích bên này cầu. Kế hoạch đã được lập ra kỹ lưỡng, những vị trí chủ chốt đã cài sẵn người, chỉ cần chờ hiệu lệnh sẽ tấn công.
Cả bốn người đều không tiện ra mặt, toàn thân khoác áo choàng đen đeo mặt nạ sắt đảm bảo không ai có thể nhận ra. Ngay cả vị trí thủ lĩnh Phong Long hội đều do người khác đóng thế. Lần này hành động tuyệt đối không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Thủ lĩnh, giờ Tý tam khắc đã đến.
- Được, chúng ta sẽ xuất hiện. Nếu Nhật Song Vương hắn có bản lãnh thì cũng sẽ xuất hiện đúng thời gian.
Nàng và "tam Tiểu" đã có mặt, hiện đang núp ở một nơi gần đó quan sát tình hình. Đây là lần đầu tiên Nhật Song Vương trực tiếp gặp lại kẻ khác, để tránh bất trắc nàng sẽ không lộ diện. Lời đồn Nhật Song Vương tuấn tú hào hoa được tất cả cô nương trong Xuân Mãn lâu là do nàng tự ý tung ra vì vậy hôm nay sẽ có người thay thế nàng làm Nhật Song Vương giống như lời đồn. Tiểu Đào giỏi nhất là dịch dung và giả giọng nói, quả thực rất phù hợp.
Thời gian đã đến, phía bên kia cầu vẫn áng binh bất động. "Không lẽ chúng chưa lâm trận đã bỏ chạy?". Ý nghĩ này nhanh chóng đã bị phủi bỏ, Phong Long hội danh tiếng không phải ít, việc thất hẹn có lẽ không có khả năng. Có thể chúng cũng đang núp đâu đó quan sát.
- Đại tỉ, họ đã xuất hiện rồi.
Thân thủ nhanh nhẹn, xuất hiện bất ngờ. Dựa theo phương thức xuất hiện có thể đoán đây chắc chắn là võ lâm cao thủ. Xuất hiện đúng giờ lắm, không uổng công nàng hao tâm tổn sức bày binh bố trận tiêu diệt chúng.
- Phong Long hội đã đến chúng ta cũng mau lộ diện thôi.
Cả hai bên đã xuất hiện, thế nhưng chỉ lặng lẽ quan sát đối phương mà không có bất kỳ hành động nào khác. Hai bên đều tỏ ra hết sức thần bí, thông qua lớp mặt nạ không ai có thể nhìn được dung nhan của đối phương.
- Phong Long hội hẹn ta ra đây không phải chỉ để đứng nhìn các ngươi đấy chứ?
Giọng nam tử cất lên lãnh đạm lạnh băng. Hắn bất giác xiết chặt nắm đấm, đây chính là giọng nói của Nhật Song Vương, là người mà nàng sống chết không chịu quên. Qua câu nói vừa rồi cũng đủ thấy hắn ta ngông cuồng đến mức nào. Tuy nhiên giờ vẫn chưa phải thời cơ chín muồi.
- Bản thân biết rõ câu trả lời mà vẫn hỏi. Đó là ngu ngốc!
- Ha ha. Người xem kẻ ngu ngốc là đối thủ mới chính là hạng ngu ngốc.
Mở đầu trận chiến là cuộc đấu võ mồm vũ nhục đối phương nhưng hình như nữ nhân có tài thiên phú bẩm sinh về phương diện này hơn nam nhân thì phải. Kẻ ngoài cuộc sẽ dễ dàng nhận thấy vừa rồi phía Nhật Song hội đã thắng.
"Ngươi quả thật là kẻ giỏi khua môi múa mép, xem ra những nữ nhân trước đây tôn sùng ngươi đều bị cái miệng này lừa gạt. Hư! Sau khi bắt được ngươi điều đầu tiên ta làm chính là cắt cái lưỡi đó cho cẩu ăn".
- Nhật Song vương, ta cho ngươi cơ hộ cuối cùng. Nếu ngươi ngoan ngoãn cút khỏi Trung nguyên nhường địa bàn cho Phong Long hội thì ta sẽ suy xét chừa cho ngươi một con đường sống.
"Ta khinh, sắp chết đến nơi rồi còn khoa trương". Hôm nay Phong Long hội bị tiêu diệt là do chúng không tự lượng sức mình, tự cho mình hơn người.
- Phong Long hội các ngươi nghĩ mình là ai? Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay tuyệt đối không chừa cho bất cứ ai theo Phong Long hội con đường sống sót nào.
Kẻ đóng giả thủ lĩnh Phong Long hội vẫn đang chờ ám hiệu từ hắn. Chỉ cần hắn gật đầu thì ngay lập tức binh lực cài ở các ngả sẽ theo kế hoạch tấn công. Phía bên này Tiểu Đào cũng tương tự chờ đợi lệnh tấn công của nàng, thế nhưng hình như có gì đó không ổn.
Một cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến khiến nàng theo phản xạ ôm lấy bụng. Bình thường chút đau đớn này không thể khiến nàng ngồi gục xuống đất nhưng hiện tại trong bụng nàng đang có hài tử, điều đó khiến nàng sợ hãi. Có phải hay không hài tử trong bụng có vấn đề.
Nàng hoang mang ngã xuống đất, cơn đau đớn cơ hồ so với lúc nãy càng tăng lên. Toàn thân nàng sớm đã ướt đẫm mồ hôi, trên cơ thể chỉ còn duy nhất đôi tay còn đủ sức lực ôm chặt bụng mình.
"Không được, con nhất định không được xảy ra chuyện gì. Con nhất định không được bỏ mẫu thân mà đi".
Đó là ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu nàng trước khi ngã quỵ. Trước mắt nàng mọi thứ dần mờ ảo và lặng lẽ chìm vào bóng tối.
- Đại tỉ, người mau tỉnh lại đi. Người đừng làm em sợ.
- Tiểu thư, người làm sao vậy?
Sự việc diễn ra trong vòng vài cái chớp mắt khiến cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn. Hoa ma ma từ trong góc tối phi ra ngoài, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Khuôn mặt bà ta chuyển từ bình tĩnh sang hốt hoảng, biểu hiện của bà ta sớm đã nói lên tình trạng của nàng không phải nhẹ.
- Không hay rồi, mạch tượng hỗn loạn, nếu không mau dùng thuốc thì thai nhi trong bụng sẽ khó bảo toàn. Ở đây ta chỉ có một viên dược giúp ổn định mạch tượng, còn thuốc an thai kia e rằng phải trở về hoàng cung mới có được.
Người bên kia đột ngột ngã xuống không hiểu sao tim hắn lại đau nhói, giống như bị kẻ khác cầm lấy mà bóp nát. Người này là ai? Vì sao khi ngã xuống lại khiến tình hình Nhật Song hội hỗn loạn đến vậy.
Hắn nghe loáng thoáng thấy kẻ khác gọi người này là tiểu thư, lại còn có đại tỉ. Hình như có chút quen thuộc. Chưa đợi hắn nhận ra người đứng bên cạnh hắn – Phong Mạc Vũ đã lên tiếng, mà sau khi nghe xong câu nói này toàn thân hắn hoàn toàn bị kinh động.
- Đó là giọng của Tiểu Hồng, chắc chắn không thể nhầm lẫn được!
Phong Mạc Vũ nhận ra đó là Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng vừa rồi gọi người bị ngã xuống là tiểu thư. Không lẽ...
Hắn bất chấp phía bên kia là địa phận Nhật Song hội, liều mình xông tới phía người mặc áo đen đang nằm nhắm mắt. Hắn không quan tâm đến bản thân có thể bị nguy hiểm, hắn chỉ muốn xác nhận người kia không phải là nàng. Hắn có một dự cảm chẳng lành, hắn ngàn lần hy vọng tam đệ đã nhận sai người, và người nằm kia là người hắn không hề quen biết. Thế nhưng càng tiến lại gần tim hắn càng đau hơn, khuôn mặt nữ tử hiện ra sau khi chiếc mặt nạ được tháo xuống. Đó chính là nàng, là nương tử của hắn.
- Nương tử, nàng mau mở mắt nhìn ta, nàng đừng làm ta sợ...
.........................................
Trúc Mai điện.
Sau hơn một canh giờ túc trực cuối cùng Lưu thái y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi tình hình của hoàng hậu vô cùng nguy hiểm, nếu chậm trễ một chút có thể mất đi thai nhi, thậm chí tính mạng cũng khó mà giữ nổi. Cũng may hoàng cung có sẵn vị thuốc an thai do Đông Dương tiến cống, kịp thời cho hoàng hậu uống nên tình trạng đã ổn định trở lại.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu và long thai không còn bất cứ nguy hiểm gì, mong người an tâm. Hoàng hậu có lẽ sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Tảng đá trong lòng hắn cuối cùng đã gỡ xuống. Giây phút phát hiện hắc y nhân đó chính là nàng tâm trí hắn bỗng dưng sợ hãi, sợ rằng nàng và con sẽ bỏ hắn mà đi để lại một mình hắn bơ vơ trên thế gian này. Sắc mặt nàng nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền không chịu mở ra nhìn hắn dù chỉ một chút thôi. Hắn không dám thở mạnh vì hắn sợ nếu thở quá mạnh sẽ thổi luôn sinh mạng mong manh của nàng và con rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, nàng và con đã bình an vô sự hắn mới có thể chuyên tâm giải quyết chuyện vừa rồi.
- Lưu thái y, hoàng hậu nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt cho sức khỏe, nếu thuốc an thần có thể giúp nàng ngủ một giấc dài đến sáng mai ta nghĩ đối với nàng và thai nhi chỉ có lợi chứ không hại. Ngươi hiểu ý trẫm chứ.
Hắn muốn nàng nghỉ ngơi, đơn giản vì không muốn nàng bận tâm lo nghĩ về những chuyện sắp tới đây. Hắn muốn đến thẩm vấn ba người kia, vì sao họ lại có mặt ở đó, vì sao họ không quan tâm đến tính mạng bản thân và thai nhi trong bụng mà liều lĩnh đến trợ giúp Nhật Song Vương? Phải chăng trái tim các nàng đều đã dành cho hắn.
Điều hắn thất vọng nhất chính là lúc đó đã để tên Nhật Song Vương chạy thoát. Hắn ta so với một con cẩu còn không bằng, lợi dụng các nàng, lừa gạt các nàng và khi gặp nguy hiểm thì để các nàng ở lại để tẩu thoát. Hắn xứng để các nàng hy sinh vậy sao?
Bên ngoài đại sảnh im lặng đáng sợ. Tiểu Hồng, Tiểu Thanh và Tiểu Yến đồng loạt cúi gần mặt, cố gắng lẩn tránh ánh mắt lạnh băng của lão công đang nhìn mình. Đại tỉ hiện vẫn chưa tỉnh vậy nên cái gì họ cũng không thể nói lại.
- Các nàng còn biết tỏ vẻ hối lỗi sao? Nhật Song Vương rốt cuộc hắn ta có điểm gì tốt mà khiến các nàng ngu muội đi theo! Tiểu Hồng, tam đệ chưa đủ tốt với ngươi sao? Tiểu Thanh, Tiểu Yến, Trương Phi và Triệu Tấn yêu các ngươi như vậy tại sao các ngươi vẫn một lòng hướng về Nhật Song Vương?
Ai da, thảm rồi thảm rồi. Là mọi người đã hiểu lầm Nhật Song Vương là nam nhân. Cũng tại những tin đồn đại tỉ tung ra mới dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng đến vậy. Thế nhưng trước đây đại tỉ đã căn dặn tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của người, nên bây giờ họ chỉ có thể im lặng.
- Các nàng nhất quyết im lặng để bảo vệ Nhật Song Vương phải không? được lắm, Triệu Tấn dẫn một nghìn ngự lâm quân đến san bằng Xuân Mãn lâu cho trẫm.
- Hoàng thượng, tuyệt đối không được làm như vậy!
Ba người im lặng bỗng đồng thanh cất lời. Mà câu nói này cơ hồ càng khiến hắn tức giận hơn. Các nàng vẫn ngu muội không chịu tỉnh ngộ sao?
- Trẫm thực sự không hiểu. Nhật Song Vương một mình bỏ chạy để lại các nàng. Bản chất hắn hạ lưu bỉ ổi đã quá rõ ràng vậy tại sao các nàng vẫn bảo vệ hắn?
- Hoàng...hoàng thượng. Nhật Song Vương rất tốt, tuyệt đối không xấu xa như người nghĩ. Nếu Xuân Mãn lâu có chuyện gì chắc chắn hoàng hậu sẽ rất đau lòng.
Hắn sắp bị những nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức chết rồi. Điều hắn không muốn nghe nhất lúc này đó chính là nàng và Nhật Song Vương có quan hệ thân thiết vậy mà họ lại còn đổ thêm dầu vào lửa nói rằng nàng sẽ vì Xuân Mãn lâu mà đau lòng. Rốt cuộc làm sao để những nữ nhân này tỉnh ngộ đây? Hắn mặc kệ chuyện sau này như thế nào, chỉ biết hiện tại không thể Nhật Song Vương và Xuân Mãn lâu tồn tại thêm một giây phút nào nữa.
- Triệu Tấn, ngươi còn chưa chịu đi hay sao!
Ba người sớm không còn giữ được bình tĩnh. Đại tỉ sau khi tỉnh dậy nếu biết được Xuân Mãn lâu bị san bằng sẽ đau lòng đến mức nào. Thân là những người đứng đầu Nhật Song hội khi không có đại tỉ họ phải có trách nhiệm bảo vệ Nhật Song Hội và Xuân Mãn lâu, mà cách duy nhất là nói ra thân phận Nhật Song Vương thực sự.
- Hoàng thượng, cầu xin người đừng làm như vậy. Tiểu Thanh đồng ý nói ra thân phận của Nhật Song Vương chỉ xin người tha cho Nhật Song Hội cùng Xuân Mãn lâu...
Người hắn hận nhất là Nhật Song Vương, chỉ cần giết chết người này hắn có thể nương tay cho những kẻ còn lại. Nhật Song Vương không còn tồn tại thì Nhật Song hội hay Xuân Mãn lâu không còn là mối lo ngại nữa.
- Được, trẫm chỉ quan tâm Nhật Song Vương, tất cả những thứ liên quan bao gồm Xuân Mãn lâu sẽ được tha.
- Hoàng thượng, thực ra Nhật Song Vương chính là....là...
- Hoàng hậu.
Nhận thấy Tiểu Thanh ngập ngừng không thể nói ra Tiểu Yến bèn thay cô đáp lời. Chỉ là hoàng thượng dường như không tin tưởng.
- Tiểu Yến, Dương nhi còn đang nghỉ ngơi. Nàng sẽ không kịp tỉnh dậy để cứu các ngươi đâu, mà nếu nàng có tỉnh lại trẫm cũng không có ý định nương tay.
- Không phải đâu hoàng thượng, ý Tiểu Yến là hoàng hậu chính là Nhật Song Vương mà Nhật Song Vương cũng chính là hoàng hậu.
Câu trả lời khiến hắn chấn động mạnh. Nàng là Nhật Song Vương? Không được, có thể Tiểu Thanh và Tiểu Yến đang âm mưu lừa gạt hắn hòng giúp Nhật Song Vương trốn thoát. Hắn phải thật tỉnh táo.
- Các nàng nghĩ trẫm sẽ tin sao? Nhật Song Vương là nam nhân, Dương nhi làm sao sao có thể là hắn ta.
- Hoàng thượng, Tiểu Hồng có thể làm chứng tiểu thư chính là Nhật Song Vương. Lúc nãy chẳng qua là Tiểu Đào tỉ tỉ giả giọng nam nhân thay đại tỉ giả làm Nhật Song Vương thôi – sau đó Tiểu Hồng lại vội vàng quay sang phía Phong Mạc Vũ – Mạc Vũ, Tiểu Đào tỉ chính là người giả làm thiếp trong đêm tân hôn, chàng thấy rồi đó tỉ ấy rất giỏi giả giọng người khác.
Đối với Phong Mạc Vũ cái tên Tiểu Đào này có chút ấn tượng, sau khi nghe Tiểu Hồng nhắc đến người mạo danh trong đêm tân hôn khiến Phong Mạc Vũ nhớ lại. Cô ta quả thực giả giọng Tiểu Hồng rất giống, ngay cả hắn cũng không thể nhận ra. Phong Mạc Vũ quay về phía hắn gật đầu xác nhận những điều Tiểu Hồng nói là sự thật.
- Trẫm hỏi lần cuối cùng, Dương nhi có thật là Nhật Song Vương?
Cả ba đồng loạt gật đầu xác nhận khiến hắn muốn nghi ngờ cũng không thể.
Kết quả như vậy hắn nên vui hay buồn? Ông trời quả thực biết trêu ngươi lòng người. Hắn căm hận Nhật Song Vương, lên mọi kế hoạch dồn hắn vào chỗ chết. Hắn muốn trái tim nàng không chứa bất cứ thứ gì liên quan đến Nhật Song Vương, không muốn nàng và hắn ta có bất cứ quan hệ gì và giờ kết quả thế nào, nàng lại chính là Nhật Song Vương, là người hắn yêu nhất, là người hắn có thể hy sinh mọi thứ kể cả tính mạng của mình để bảo vệ.
Hoàng Song Nhật Dương, kiếp này Phong Thiên Kỳ ta đã bại thê thảm dưới tay nàng rồi.
................................