Nghe tiếng nói của hắn nó vui mừng xiết bao, còn cô ta thì dường như mất 2 hồn 6 vía, Nhã Phương một phen hú hồn:
- Quốc Huy, sao cậu tìm được nơi này? – Nhã Phương bỡ ngỡ bởi vì nơi này rất khó tìm ra cơ mà.
- Cái gì tôi muốn tìm thì đừng hòng trốn – Giọng hắn lạnh hơn bao giờ hết
Nói rồi hắn đến chỗ nào và Nhã Phương. Cô ta không dám nói gì vì có nói cũng chẳng có tác dụng. Quốc Huy giờ đây như một con thú dữ bất chấp tất cả để đến bên người hắn muốn tìm
- Bảo Hân, em không sao chứ? – Anh choàng chiếc áo da của mình lên người cô, hắn thấy cô khóc, giọt nước mắt của nó khiến hắn đau lòng
- Em ổn cả ( ngay trong lúc nguy hiểm đã lỡ miệng xưng anh – em ^^)
Hắn đỡ nó đứng dậy. Nó mang một vẻ mặt băng giá đến chỗ Nhã Phương
“ Chát…Chát…”- Hai cái tát trời giáng xuống bộ mặt xấu xa của cô ta. Con nhỏ đau điếng đến không nói nên lời.
- Hai cái tát này là tao trả lại cho mày
“ Chát”
- Cái tát này là dành cho cái trò bắt cóc ngớ ngẩn của mày
“ Chát”
- Cái tát này là dành cho việc nhắc đến mẹ tao
“ Chát”
- Cái tát này là tao thay xã hội trừng trị con người bẩn thỉu của mày
“ Chát”
- Đây là cái tát vì mày đã xem thường tao, xem thường Phạm Trương Bảo Hân này. Tao đã cảnh cáo mà mày không nghe
Hắn đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi. Đây là lần đầu hắn thấy nó bức xúc như vậy. Chắc hẵn Nhã Phương đã nói gì chạm đến vết thương lòng của nó
Cô ả Nhã Phương nhận được “ món quà” 6 cái tát của nó, gương mặt của nhỏ nóng ran, tức đến không nói được lời nào
- Cô…dám – Nhỏ vung cánh tay lên ( còn tính tát lại ắ? –atsm )
“BỤP” – lần này không phải là hắn mà chính nó giữ tay Nhã Phương lại
- Mày nghĩ Phạm Trương Bảo Hân này có gì mà không dám làm, kể cả lấy mạng ch* của mày – Nó cười nữa miệng
“ Chát”
- Và đây là cái tát cuối cùng vì dám chống tự lại tao
Nói một hơi rồi nó rời gót ngọc ra khỏi nơi quái quỷ này. Trước khi đi, cô ấy bỏ lại một câu nói cùng cái lườm sắc lạnh “ gửi trao” đến cô Nhã Phương
- Cô ta giao lại cho anh Quốc Huy. Về thôi
- Nhốt cô ta lại, khi nào rãnh tôi xử lí” – Hắn nói với 2 vệ sĩ và cùng nó ra ngoài
Cùng lúc đó, nhóm người Hoàng Anh cũng đã đến
- Em/cậu/mày không sao chứ? – Họ hỏi đồng loạt
- Ổn, về thôi – Nó lạnh lùng
Bọn họ thấy tâm trang của nó không tốt, khóe mắt vẫn còn đò cũng không muốn hỏi gì thêm, đành ra về vậy! Đương nhiên người hộ tống công chúa ta về là hoàng tử Quốc Huy
- Lúc nảy em có sao không? – Hắn hỏi, nảy giờ trên xe nó không cười cũng chẳng nói
- Không sao cả. Mà anh gọi tôi là gì? Em á? – Bây giờ nó mới để ý
- Chẳng phải lúc nảy cũng gọi tôi là anh sao?
Nhớ lại, thật sự nó đã gọi vậy, khóe miệng hiện một nụ cười ấm áp
Cũng cái trò cải cọ về chuyện xưng hô trẻ con ấy, tâm trạng nó cũng đã khá hơn. Nó quên béng đi chuyện vì sao hắn biết nó ở căn nhà đó…
Hắn ta cũng bớt lo khi vẫn được thấy nụ cười ấy – nụ cười sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh
Nó trờ về và giấu ba nó chuyện hôm nay. Cô không muốn ba lo lắng nữa. Nếu ba cô biết chuyện Nhã Phương làm thì đừng nói tính mạng cô ta mà kể cả gia đình nhỏ cũng không còn
Nó trở về căn phòng cùng chiếc áo da của hắn, chiếc áo đó mạng một mùi hương bạc hà dễ chịu. Nó đã yên giấc trên chiếc giường êm ếm sau một ngày dài mệt mỏi…
________________________________________________________________________________________________________
Hôm nay nhà mình có tiệc nên chỉ đăng được 1 Chương mới thôi nha. Mai đăng tiếp ^^
Có gì liên hệ Fb mình; Ngọc ExO
Chúc all đọc truyện vui vẻ và lát có một giấc ngủ thiệt say sưa...
Nghe tiếng nói của hắn nó vui mừng xiết bao, còn cô ta thì dường như mất hồn vía, Nhã Phương một phen hú hồn:
- Quốc Huy, sao cậu tìm được nơi này? – Nhã Phương bỡ ngỡ bởi vì nơi này rất khó tìm ra cơ mà.
- Cái gì tôi muốn tìm thì đừng hòng trốn – Giọng hắn lạnh hơn bao giờ hết
Nói rồi hắn đến chỗ nào và Nhã Phương. Cô ta không dám nói gì vì có nói cũng chẳng có tác dụng. Quốc Huy giờ đây như một con thú dữ bất chấp tất cả để đến bên người hắn muốn tìm
- Bảo Hân, em không sao chứ? – Anh choàng chiếc áo da của mình lên người cô, hắn thấy cô khóc, giọt nước mắt của nó khiến hắn đau lòng
- Em ổn cả ( ngay trong lúc nguy hiểm đã lỡ miệng xưng anh – em ^^)
Hắn đỡ nó đứng dậy. Nó mang một vẻ mặt băng giá đến chỗ Nhã Phương
“ Chát…Chát…”- Hai cái tát trời giáng xuống bộ mặt xấu xa của cô ta. Con nhỏ đau điếng đến không nói nên lời.
- Hai cái tát này là tao trả lại cho mày
“ Chát”
- Cái tát này là dành cho cái trò bắt cóc ngớ ngẩn của mày
“ Chát”
- Cái tát này là dành cho việc nhắc đến mẹ tao
“ Chát”
- Cái tát này là tao thay xã hội trừng trị con người bẩn thỉu của mày
“ Chát”
- Đây là cái tát vì mày đã xem thường tao, xem thường Phạm Trương Bảo Hân này. Tao đã cảnh cáo mà mày không nghe
Hắn đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi. Đây là lần đầu hắn thấy nó bức xúc như vậy. Chắc hẵn Nhã Phương đã nói gì chạm đến vết thương lòng của nó
Cô ả Nhã Phương nhận được “ món quà” cái tát của nó, gương mặt của nhỏ nóng ran, tức đến không nói được lời nào
- Cô…dám – Nhỏ vung cánh tay lên ( còn tính tát lại ắ? –atsm )
“BỤP” – lần này không phải là hắn mà chính nó giữ tay Nhã Phương lại
- Mày nghĩ Phạm Trương Bảo Hân này có gì mà không dám làm, kể cả lấy mạng ch của mày – Nó cười nữa miệng
“ Chát”
- Và đây là cái tát cuối cùng vì dám chống tự lại tao
Nói một hơi rồi nó rời gót ngọc ra khỏi nơi quái quỷ này. Trước khi đi, cô ấy bỏ lại một câu nói cùng cái lườm sắc lạnh “ gửi trao” đến cô Nhã Phương
- Cô ta giao lại cho anh Quốc Huy. Về thôi
- Nhốt cô ta lại, khi nào rãnh tôi xử lí” – Hắn nói với vệ sĩ và cùng nó ra ngoài
Cùng lúc đó, nhóm người Hoàng Anh cũng đã đến
- Em/cậu/mày không sao chứ? – Họ hỏi đồng loạt
- Ổn, về thôi – Nó lạnh lùng
Bọn họ thấy tâm trang của nó không tốt, khóe mắt vẫn còn đò cũng không muốn hỏi gì thêm, đành ra về vậy! Đương nhiên người hộ tống công chúa ta về là hoàng tử Quốc Huy
- Lúc nảy em có sao không? – Hắn hỏi, nảy giờ trên xe nó không cười cũng chẳng nói
- Không sao cả. Mà anh gọi tôi là gì? Em á? – Bây giờ nó mới để ý
- Chẳng phải lúc nảy cũng gọi tôi là anh sao?
Nhớ lại, thật sự nó đã gọi vậy, khóe miệng hiện một nụ cười ấm áp
Cũng cái trò cải cọ về chuyện xưng hô trẻ con ấy, tâm trạng nó cũng đã khá hơn. Nó quên béng đi chuyện vì sao hắn biết nó ở căn nhà đó…
Hắn ta cũng bớt lo khi vẫn được thấy nụ cười ấy – nụ cười sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh
Nó trờ về và giấu ba nó chuyện hôm nay. Cô không muốn ba lo lắng nữa. Nếu ba cô biết chuyện Nhã Phương làm thì đừng nói tính mạng cô ta mà kể cả gia đình nhỏ cũng không còn
Nó trở về căn phòng cùng chiếc áo da của hắn, chiếc áo đó mạng một mùi hương bạc hà dễ chịu. Nó đã yên giấc trên chiếc giường êm ếm sau một ngày dài mệt mỏi…
________________________________________________________________________________________________________
Hôm nay nhà mình có tiệc nên chỉ đăng được Chương mới thôi nha. Mai đăng tiếp ^^
Có gì liên hệ Fb mình; Ngọc ExO
Chúc all đọc truyện vui vẻ và lát có một giấc ngủ thiệt say sưa...