“Tiểu Vân, con muốn đi cùng mẹ không?”
Tôi yên lặng không đáp.
Ngẩng đầu nhìn chăm chú người đàn bà thướt tha trước mắt này một lúc, ánh mắt lại chuyển sang người đàn ông cao to bên cạnh bà. Từ trái tim truyền đến cơn đau đớn mơ hồ, tôi lạnh nhạt lắc đầu. Nếu theo bà ấy, tôi sẽ phải gọi người đàn ông này là ba. Ông ta có thể chấp nhận đứa con của chồng trước này hay sao? Tôi là một người rất cố chấp, chuyện gì đã khẳng định rồi sẽ không bao giờ thay đổi. Ngược lại, tôi cũng rất lạnh nhạt, trừ cha mẹ mình ra, những người khác đối với tôi đều là người xa lạ.
“Người đàn bà lẳng lơ này, cô muốn đi thì cút đi, tôi sẽ không để con trai tôi theo cô đâu!”
“Tiểu Vân bị bệnh tim, nó theo tôi sang Canada thì có thể được chữa bệnh bằng những thiết bị tiên tiến nhất, chẳng phải tốt hơn ở với ông à?”
“Tòa án đã phán quyết con trai ở với tôi, việc này không cần cô lo!”
“Anh… anh… anh là đồ ngu xuẩn cứng đầu…”
Nhìn hai người cứ cãi nhau mãi, tôi chợt cảm thấy may mắn vì bọn họ đã ly hôn, nhưng tại sao cơn đau ở tim ngày càng mãnh liệt hơn thế này?
“Đủ rồi ——” Tôi ngơ ngẩn, không hiểu sao giọng nói mang theo chút nghẹn ngào. Đối với chuyện của bọn họ, chẳng phải từ lâu tôi đã không còn quan tâm nữa hay sao? “Hai người còn muốn ồn ào đến bao giờ nữa? Con chịu đủ rồi, con không phải là món đồ chơi của hai người, đi đi… đi đi… Con sẽ không theo ai cả… Được rồi chứ…” Nói xong lời cuối cùng, cả người tôi đã không còn chút sức lực nào.
Để lại một đám người đang kinh ngạc, tôi xoay người đi về phòng mình. Dù đã thoát khỏi trận chiến này, nhưng tiếng cãi vã phía sau vẫn đứt quãng vọng vào tai tôi.
Bởi vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên tôi không thể chịu được kích thích. Cho nên để ngừa phát bệnh, từ nhỏ tôi đã học cách làm nhạt tình cảm của mình, học không nên quan tâm bất cứ chuyện gì. Đây là lần đầu tiên tôi không khống chế được cảm xúc của mình. Mới đầu còn chưa tin, nhưng khi nếm được vị mặn chát của nước mắt, tôi biết mình đã khóc. Vậy mà cứ tưởng rằng mình không có ham muốn tình cảm, dù sao có rất ít chuyện có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi.
Tôi là người, huống chi vẫn còn là con nít. Làm sao có thể thờ ơ khi ba mẹ ly hôn cơ chứ? Tôi trời sinh tính lãnh đạm, chứ không phải lãnh huyết.
Năm ấy, tôi 12 tuổi.
P/S: Bộ này sau được đổi tên thành “Phải nói chia tay như thế nào” – 要怎么说分手, nhưng Nami vẫn thích để tên cũ hơn, mọi người đừng ném đá ha.
Lần đầu edit nên không tránh khỏi sai sót, mong mọi người thoải mái góp ý ^^
Đây là bản được in sách nên mình cũng không biết nó bị nhà xuất bản cắt xén chỗ nào không nữa T__T. Tuy bản edit này chưa hay, văn phong cũng chưa ổn lắm nhưng hi vọng mọi người sẽ thích nó. Cảm ơn~
Tôi yên lặng không đáp.
Ngẩng đầu nhìn chăm chú người đàn bà thướt tha trước mắt này một lúc, ánh mắt lại chuyển sang người đàn ông cao to bên cạnh bà. Từ trái tim truyền đến cơn đau đớn mơ hồ, tôi lạnh nhạt lắc đầu. Nếu theo bà ấy, tôi sẽ phải gọi người đàn ông này là ba. Ông ta có thể chấp nhận đứa con của chồng trước này hay sao? Tôi là một người rất cố chấp, chuyện gì đã khẳng định rồi sẽ không bao giờ thay đổi. Ngược lại, tôi cũng rất lạnh nhạt, trừ cha mẹ mình ra, những người khác đối với tôi đều là người xa lạ.
“Người đàn bà lẳng lơ này, cô muốn đi thì cút đi, tôi sẽ không để con trai tôi theo cô đâu!”
“Tiểu Vân bị bệnh tim, nó theo tôi sang Canada thì có thể được chữa bệnh bằng những thiết bị tiên tiến nhất, chẳng phải tốt hơn ở với ông à?”
“Tòa án đã phán quyết con trai ở với tôi, việc này không cần cô lo!”
“Anh… anh… anh là đồ ngu xuẩn cứng đầu…”
Nhìn hai người cứ cãi nhau mãi, tôi chợt cảm thấy may mắn vì bọn họ đã ly hôn, nhưng tại sao cơn đau ở tim ngày càng mãnh liệt hơn thế này?
“Đủ rồi ——” Tôi ngơ ngẩn, không hiểu sao giọng nói mang theo chút nghẹn ngào. Đối với chuyện của bọn họ, chẳng phải từ lâu tôi đã không còn quan tâm nữa hay sao? “Hai người còn muốn ồn ào đến bao giờ nữa? Con chịu đủ rồi, con không phải là món đồ chơi của hai người, đi đi… đi đi… Con sẽ không theo ai cả… Được rồi chứ…” Nói xong lời cuối cùng, cả người tôi đã không còn chút sức lực nào.
Để lại một đám người đang kinh ngạc, tôi xoay người đi về phòng mình. Dù đã thoát khỏi trận chiến này, nhưng tiếng cãi vã phía sau vẫn đứt quãng vọng vào tai tôi.
Bởi vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên tôi không thể chịu được kích thích. Cho nên để ngừa phát bệnh, từ nhỏ tôi đã học cách làm nhạt tình cảm của mình, học không nên quan tâm bất cứ chuyện gì. Đây là lần đầu tiên tôi không khống chế được cảm xúc của mình. Mới đầu còn chưa tin, nhưng khi nếm được vị mặn chát của nước mắt, tôi biết mình đã khóc. Vậy mà cứ tưởng rằng mình không có ham muốn tình cảm, dù sao có rất ít chuyện có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi.
Tôi là người, huống chi vẫn còn là con nít. Làm sao có thể thờ ơ khi ba mẹ ly hôn cơ chứ? Tôi trời sinh tính lãnh đạm, chứ không phải lãnh huyết.
Năm ấy, tôi 12 tuổi.
P/S: Bộ này sau được đổi tên thành “Phải nói chia tay như thế nào” – 要怎么说分手, nhưng Nami vẫn thích để tên cũ hơn, mọi người đừng ném đá ha.
Lần đầu edit nên không tránh khỏi sai sót, mong mọi người thoải mái góp ý ^^
Đây là bản được in sách nên mình cũng không biết nó bị nhà xuất bản cắt xén chỗ nào không nữa T__T. Tuy bản edit này chưa hay, văn phong cũng chưa ổn lắm nhưng hi vọng mọi người sẽ thích nó. Cảm ơn~