Bác sĩ Tô, bạn anh lại tới đón anh tan tầm! Bộ dạng thật đẹp nha! Không biết có bạn gái chưa nhỉ.” Hộ sĩ Lý Ngọc hưng phấn hô gọi.
Tô Vũ Trạch khó chịu nhíu mày, nha đầu kia lúc nào mới có thể an tĩnh được đây, “Đây là bệnh viện, cô chỉ là hộ sĩ tiếng nói còn ồn hơn bệnh nhân.”
Không thèm để ý tới Tô Vũ Trạch, nàng nói: “Bạn anh còn độc thân sao? Giới thiệu cho tôi làm quen được không, tôi cũng không trông cậy vào anh cái loại ngàn năm phong lưu sẽ tìm bạn gái.”
Tô Vũ Trạch vừa đi ra ngoài, thấy Tiêu Đế Chi đứng ở sân bệnh viện, vài người trang điểm đẹp đẽ đi ngang qua, mặc kệ nam hay nữ đều mỉm cười ra hiệu, hoa đào phấp phới, thấy một màn này làm tâm tình Tô Vũ Trạch vừa kiêu ngạo lại tức giận đan xen ngọt ngào, kiêu ngạo chính là bạn trai của hắn đã mị lực hơn người, tức giận chính là sao lại rảnh rỗi đi ra câu dẫn người khác, ngọt ngào chính là tên này hiện giờ bị y trừng trị chặt chẽ, mỗi ngày đều tới đón y tan tầm.
Ra giọng làm bộ ghét bỏ nói với Lý Ngọc: ” Cô đừng có thấy hắn nghiêm trang chững chạc, thật ra chính là một tên phong lưu, bạn gái không có ai có thể duy trì tới một tháng.”
“Bác sĩ Tô không muốn đem hắn giới thiệu cho tôi nên cố ý nói xấu hắn chứ.” Đỏ mặt sinh khí “Tại sao có thể ở sau lưng người khác nói thế chứ.”
Tiêu Đế Chi ở xa nhìn Tô Vũ Trạch hơi cúi đầu cùng với cô gái thoạt nhìn thần tình thẹn thùng không ngừng nói chuyện, xem ra không có tý nào chú ý tới mình, trong lòng thoáng động, nhưng vẫn cười đi tới.
“Vũ Trạch, tan tầm sao?” Triển khai nụ cười mê người nhìn cô gái bên cạnh Tô Vũ Trạch: “Vị này chính là?”
Lý ngọc bị nụ cười mê hoặc tới choáng váng, hai mắt yêu mến nhìn hắn chằm chằm, Tô Vũ Trạch bất đắc dĩ nhìn Lý Ngọc mê trai bên cạnh, dùng khuỷu tay đẩy đẩy nhằm gọi hồn về, rồi quay đầu oán giận nhìn tên đầu sỏ gây tội: ” Đây là hộ sĩ Lý Ngọc trong nhóm em.”
“Tiểu Lý, đây là bạn tôi Tiêu Đế Chi.”
Tiêu Đế Chi nhíu lông mày, cánh tay ôm bả vai Tô Vũ Trạch chặt hơn, ánh mắt liếc ngang, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hử? Chỉ là bạn thôi sao?” Giơ tay lên nắm cằm y, làm bộ muốn hôn xuống.
Đôi mắt Lý Ngọc vốn bị choáng váng ban nãy làm không rõ đường, cho nên giờ bị màn ái muội không rõ giữa hai người khiến cho máu hủ sôi trào, thật sự đẹp mắt a, a, nguyên lai là như vậy, trách không được bác sĩ Tô lại nói như vậy.
Tô Vũ Trạch giãy dụa né ra, thấp giọng kháng nghị “Chỗ này là cửa bệnh viện, anh còn để cho em về sau ở trong này công tác không hả.”
“Anh nuôi em, em ăn lại không nhiều lắm, chuyện đó lại tốt nhất, nuôi em rất đáng giá.”
“Đứng đắn chút đi! Rất nhiều người ở đây!”
Nhìn thiên hạ trong ngực mặt đỏ rần, liền không chọc ghẹo nữa, Tô Vũ Trạch nhẹ nhàng thở ra, phát hiện ánh mắt Lý Ngọc nhìn bọn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng long lanh, giống như phát hiện đại lục mới.
“Tiêu tiên sinh, các anh cùng ở một chỗ sao?” Hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng “Vừa rồi bác sĩ Tô còn nhắc tới anh đó, nói anh….”
Tô Vũ Trạch vừa thấy chuyện không hay, nhanh chóng che miệng Lý Ngọc lại, “Chuyện của tôi không được nói với người khác, ngàn vạn không được nhiều chuyện!” Lại kéo cánh tay Tiêu Đế Chi tới chỗ đậu xe.
Tiêu Đế Chi buồn cười nhìn y: “Em nói anh cái gì?”
“Không có gì.” Quay đầu lại nói: “Ngày mai gặp.”
Nhìn hai người đi xa, Lý Ngọc bĩu môi, cười nói: “Không nghĩ tới bác sĩ Tô sẽ thẹn thùng như vậy, đồng tính cũng rất đáng yêu, ai yu bác sĩ nữ mới tới kia cũng rất có mị lực a, a a rất thích nàng…” bụm mặt lắc đầu, ảo tưởng đến nông nỗi không coi ai ra gì.
Người qua đường giáp: “Cô ta làm sao vậy? Không có việc gì đi?”
Người qua đường ất: “Tám phần là bị quăng, thống khổ.”
quăng: bị bỏ rơi ( khi bị chia tay).
••••••••••
Giúp Tô Vũ Trạch đeo đai an toàn, thuận tiện hôn một cái, dùng đầu lưỡi vuốt ve bờ môi của y, “Hm? Làm sao vậy, em hình như không được vui.”
“Anh về sau tới đón em, không được đứng ở cửa bệnh viện loạn câu dẫn người khác, dễ làm người khác chú ý, đem toàn bộ người ở bệnh viện mê hoặc, anh ở kỳ động dục kỳ hả, cách anh thật xa cũng ngửi thấy hormone trên người của anh.”
Tiêu Đế Chi nghe xong cười to không dứt, thật vất vả dừng cười, làm nũng: “Còn không phải do mấy ngày nay em đều trực ca đêm, để anh phòng không gối chiếc, có biết anh làm thế nào vượt qua đêm dài chứ, em hôm nay phải bồi thường anh.”
“Ách…a…” Làm bộ khó khăn đáp ứng, kỳ thật thân thể của y cũng rất khát khao, nhưng không thể để hắn nhìn ra, bằng không hắn sẽ rất đắc ý, đã vậy y còn không thể xa rời âu yếm của hắn.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Đế Chi tay khoát lên lưng ghế, ánh mắt quét tới quét lui trên người Tô Vũ Trạch đang thu dọn bát đĩa, Tô Vũ Trạch cũng bị loại ánh mắt này làm cho cả người khô nóng, tức giận chỉ vào bồn rửa, “Hôm nay anh rửa chén!”
“Không rửa!” Không chút do dự cự tuyệt.
Nổi trận lôi đình, “Anh hiện tại chỉ so với heo thiếu một cái đuôi! Đều tại em đem anh làm hư “
“Anh so với heo có thể “Làm”, em không phát hiện sao?” Còn kiêu ngạo nhìn Tô Vũ Trạch.
“Không được, anh phải rửa!” Thẹn quá thành giận nói.
“Không, anh rất ghét ngón tay đụng đồ toàn mỡ.”
Cứng rắn không được thì dùng mềm, nặn ra vài giọt nước mắt, tội nghiệp nhìn Tiêu Đế Chi, “Em tăng ca đã nhiều ngày, mệt mỏi quá, anh rửa giúp đi được không? Coi như em cầu anh.”
Hơi nước mênh mang lập tức đem Tiêu Đế Chi bắt được, yêu thương nhéo nhéo chóp mũi Tô Vũ Trạch, “Được rồi, anh rửa là được, em xả nước nóng tắm rửa thả lỏng đi.” Hai tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn, ánh mắt nhìn hắn.
“Ưm, nhìn em làm gì? Rửa chén đi.”
“Cái này gọi là thâm tình.”
“Vậy anh đem ngón tay vói vào miệng em làm gì?” Nước bọt từ trong miệng không ngừng sinh ra, Tô Vũ Trạch vô ý thức nuốt ngược lại, đầu lưỡi theo đó cuốn lấy ngón tay của hắn.
Ánh mắt Tiêu Đế Chi bị kìm hãm, lửa nóng trỗi dậy, rút ngón ra, đầu lưỡi cũng theo ra sau, dùng lực hút lại nước bọt dính trên ngón tay, một màn này làm Tô Vũ Trạch tâm thần nhộn nhạo, hỗn đản, sao lại gợi cảm như vậy.
“Em lại dùng ánh mắt này nhìn anh, anh nhưng không chịu nổi muốn làm em trong này.”
Tô Vũ Trạch cả kinh, xoay người bỏ chạy vào phòng tắm, trong lòng nói thầm, rõ ràng là ngươi tại câu dẫn ta, nói cứ như là ta đang dụ dỗ ngươi đó hả, ngươi có dục hỏa, khả năng là tự dưng tự cháy. Đi vào phòng tắm nhìn ngón tay y như Tiêu Đế Chi chửi mới hết giận.
“A…từ bỏ…dừng lại…” Đã là lần thứ tư, Tô Vũ Trạch hữu khí vô lực đẩy đẩy tên đè lên mình, mà Tiêu Đế Chi còn đang tính trí bừng bừng trên thân thể Tô Vũ Trạch cày cấy, cao trào vài lần qua đi khiến thân thể càng mẫn cảm, lộ ra cảnh sắc mê người cùng mồ hôi không ngừng tuôn ra, Tô Vũ Trạch nhỏ tiêng nức nở đổi lại khiến hắn tinh lực dư thừa, “Lại đến một lần là được, bảo bối.”
“Còn muốn nữa? Từ bỏ….em chịu không nổi, dừng lại, chớ vào, a…ưm…em muốn anh tinh tẫn người vong, anh chính là mưu sát chồng…”
Tiêu Đế Chi nghe thấy liền dừng lại, thoả mãn nâng khuôn mặt từ trước ngực lên, hôn nhẹ khóe miệng, “Mưu sát chồng? Ai là chồng? Tốt nhất phải trả lời cẩn thận, không thì…..”
Tô Vũ Trạch còn đang đắm chìm trong biển *** không nghe rõ trong giọng nói có uy hiếp, “Đương nhiên là em…a…a…chậm một chút…” vừa mới dứt lời, đã bị Tiêu Đế Chi vài lần tấn công biến thành rên rỉ không ngừng, khiến y thở hổn hển liên tục…
Lại một lần nữa hắn nhẹ giọng hỏi, âm thanh thâm trầm ám muội vô tận hấp dẫn.
“Anh, anh là chồng “
“Giờ thì tiếp tục, bảo bối, yêu em chết mất.”
Ngươi là chồng, ta cũng là chồng, mới không thua ngươi nhá, y trên thân thể quá nhiều khoái cảm phun ra một đống, Tô Vũ Trạch khóc cầu xin tha thứ vài tiếng, sau đó thừa nhận không được mê man thiếp đi.
Tiêu Đế Chi hôn nước mắt nơi khóe mắt, cũng mau chóng bắn dục vọng vào trong thân thể y, ôm thiên hạ mê man đi qua nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại ôm y đi vào phòng tắm
Tô Vũ Trạch khó chịu nhíu mày, nha đầu kia lúc nào mới có thể an tĩnh được đây, “Đây là bệnh viện, cô chỉ là hộ sĩ tiếng nói còn ồn hơn bệnh nhân.”
Không thèm để ý tới Tô Vũ Trạch, nàng nói: “Bạn anh còn độc thân sao? Giới thiệu cho tôi làm quen được không, tôi cũng không trông cậy vào anh cái loại ngàn năm phong lưu sẽ tìm bạn gái.”
Tô Vũ Trạch vừa đi ra ngoài, thấy Tiêu Đế Chi đứng ở sân bệnh viện, vài người trang điểm đẹp đẽ đi ngang qua, mặc kệ nam hay nữ đều mỉm cười ra hiệu, hoa đào phấp phới, thấy một màn này làm tâm tình Tô Vũ Trạch vừa kiêu ngạo lại tức giận đan xen ngọt ngào, kiêu ngạo chính là bạn trai của hắn đã mị lực hơn người, tức giận chính là sao lại rảnh rỗi đi ra câu dẫn người khác, ngọt ngào chính là tên này hiện giờ bị y trừng trị chặt chẽ, mỗi ngày đều tới đón y tan tầm.
Ra giọng làm bộ ghét bỏ nói với Lý Ngọc: ” Cô đừng có thấy hắn nghiêm trang chững chạc, thật ra chính là một tên phong lưu, bạn gái không có ai có thể duy trì tới một tháng.”
“Bác sĩ Tô không muốn đem hắn giới thiệu cho tôi nên cố ý nói xấu hắn chứ.” Đỏ mặt sinh khí “Tại sao có thể ở sau lưng người khác nói thế chứ.”
Tiêu Đế Chi ở xa nhìn Tô Vũ Trạch hơi cúi đầu cùng với cô gái thoạt nhìn thần tình thẹn thùng không ngừng nói chuyện, xem ra không có tý nào chú ý tới mình, trong lòng thoáng động, nhưng vẫn cười đi tới.
“Vũ Trạch, tan tầm sao?” Triển khai nụ cười mê người nhìn cô gái bên cạnh Tô Vũ Trạch: “Vị này chính là?”
Lý ngọc bị nụ cười mê hoặc tới choáng váng, hai mắt yêu mến nhìn hắn chằm chằm, Tô Vũ Trạch bất đắc dĩ nhìn Lý Ngọc mê trai bên cạnh, dùng khuỷu tay đẩy đẩy nhằm gọi hồn về, rồi quay đầu oán giận nhìn tên đầu sỏ gây tội: ” Đây là hộ sĩ Lý Ngọc trong nhóm em.”
“Tiểu Lý, đây là bạn tôi Tiêu Đế Chi.”
Tiêu Đế Chi nhíu lông mày, cánh tay ôm bả vai Tô Vũ Trạch chặt hơn, ánh mắt liếc ngang, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hử? Chỉ là bạn thôi sao?” Giơ tay lên nắm cằm y, làm bộ muốn hôn xuống.
Đôi mắt Lý Ngọc vốn bị choáng váng ban nãy làm không rõ đường, cho nên giờ bị màn ái muội không rõ giữa hai người khiến cho máu hủ sôi trào, thật sự đẹp mắt a, a, nguyên lai là như vậy, trách không được bác sĩ Tô lại nói như vậy.
Tô Vũ Trạch giãy dụa né ra, thấp giọng kháng nghị “Chỗ này là cửa bệnh viện, anh còn để cho em về sau ở trong này công tác không hả.”
“Anh nuôi em, em ăn lại không nhiều lắm, chuyện đó lại tốt nhất, nuôi em rất đáng giá.”
“Đứng đắn chút đi! Rất nhiều người ở đây!”
Nhìn thiên hạ trong ngực mặt đỏ rần, liền không chọc ghẹo nữa, Tô Vũ Trạch nhẹ nhàng thở ra, phát hiện ánh mắt Lý Ngọc nhìn bọn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng long lanh, giống như phát hiện đại lục mới.
“Tiêu tiên sinh, các anh cùng ở một chỗ sao?” Hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng “Vừa rồi bác sĩ Tô còn nhắc tới anh đó, nói anh….”
Tô Vũ Trạch vừa thấy chuyện không hay, nhanh chóng che miệng Lý Ngọc lại, “Chuyện của tôi không được nói với người khác, ngàn vạn không được nhiều chuyện!” Lại kéo cánh tay Tiêu Đế Chi tới chỗ đậu xe.
Tiêu Đế Chi buồn cười nhìn y: “Em nói anh cái gì?”
“Không có gì.” Quay đầu lại nói: “Ngày mai gặp.”
Nhìn hai người đi xa, Lý Ngọc bĩu môi, cười nói: “Không nghĩ tới bác sĩ Tô sẽ thẹn thùng như vậy, đồng tính cũng rất đáng yêu, ai yu bác sĩ nữ mới tới kia cũng rất có mị lực a, a a rất thích nàng…” bụm mặt lắc đầu, ảo tưởng đến nông nỗi không coi ai ra gì.
Người qua đường giáp: “Cô ta làm sao vậy? Không có việc gì đi?”
Người qua đường ất: “Tám phần là bị quăng, thống khổ.”
quăng: bị bỏ rơi ( khi bị chia tay).
••••••••••
Giúp Tô Vũ Trạch đeo đai an toàn, thuận tiện hôn một cái, dùng đầu lưỡi vuốt ve bờ môi của y, “Hm? Làm sao vậy, em hình như không được vui.”
“Anh về sau tới đón em, không được đứng ở cửa bệnh viện loạn câu dẫn người khác, dễ làm người khác chú ý, đem toàn bộ người ở bệnh viện mê hoặc, anh ở kỳ động dục kỳ hả, cách anh thật xa cũng ngửi thấy hormone trên người của anh.”
Tiêu Đế Chi nghe xong cười to không dứt, thật vất vả dừng cười, làm nũng: “Còn không phải do mấy ngày nay em đều trực ca đêm, để anh phòng không gối chiếc, có biết anh làm thế nào vượt qua đêm dài chứ, em hôm nay phải bồi thường anh.”
“Ách…a…” Làm bộ khó khăn đáp ứng, kỳ thật thân thể của y cũng rất khát khao, nhưng không thể để hắn nhìn ra, bằng không hắn sẽ rất đắc ý, đã vậy y còn không thể xa rời âu yếm của hắn.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Đế Chi tay khoát lên lưng ghế, ánh mắt quét tới quét lui trên người Tô Vũ Trạch đang thu dọn bát đĩa, Tô Vũ Trạch cũng bị loại ánh mắt này làm cho cả người khô nóng, tức giận chỉ vào bồn rửa, “Hôm nay anh rửa chén!”
“Không rửa!” Không chút do dự cự tuyệt.
Nổi trận lôi đình, “Anh hiện tại chỉ so với heo thiếu một cái đuôi! Đều tại em đem anh làm hư “
“Anh so với heo có thể “Làm”, em không phát hiện sao?” Còn kiêu ngạo nhìn Tô Vũ Trạch.
“Không được, anh phải rửa!” Thẹn quá thành giận nói.
“Không, anh rất ghét ngón tay đụng đồ toàn mỡ.”
Cứng rắn không được thì dùng mềm, nặn ra vài giọt nước mắt, tội nghiệp nhìn Tiêu Đế Chi, “Em tăng ca đã nhiều ngày, mệt mỏi quá, anh rửa giúp đi được không? Coi như em cầu anh.”
Hơi nước mênh mang lập tức đem Tiêu Đế Chi bắt được, yêu thương nhéo nhéo chóp mũi Tô Vũ Trạch, “Được rồi, anh rửa là được, em xả nước nóng tắm rửa thả lỏng đi.” Hai tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn, ánh mắt nhìn hắn.
“Ưm, nhìn em làm gì? Rửa chén đi.”
“Cái này gọi là thâm tình.”
“Vậy anh đem ngón tay vói vào miệng em làm gì?” Nước bọt từ trong miệng không ngừng sinh ra, Tô Vũ Trạch vô ý thức nuốt ngược lại, đầu lưỡi theo đó cuốn lấy ngón tay của hắn.
Ánh mắt Tiêu Đế Chi bị kìm hãm, lửa nóng trỗi dậy, rút ngón ra, đầu lưỡi cũng theo ra sau, dùng lực hút lại nước bọt dính trên ngón tay, một màn này làm Tô Vũ Trạch tâm thần nhộn nhạo, hỗn đản, sao lại gợi cảm như vậy.
“Em lại dùng ánh mắt này nhìn anh, anh nhưng không chịu nổi muốn làm em trong này.”
Tô Vũ Trạch cả kinh, xoay người bỏ chạy vào phòng tắm, trong lòng nói thầm, rõ ràng là ngươi tại câu dẫn ta, nói cứ như là ta đang dụ dỗ ngươi đó hả, ngươi có dục hỏa, khả năng là tự dưng tự cháy. Đi vào phòng tắm nhìn ngón tay y như Tiêu Đế Chi chửi mới hết giận.
“A…từ bỏ…dừng lại…” Đã là lần thứ tư, Tô Vũ Trạch hữu khí vô lực đẩy đẩy tên đè lên mình, mà Tiêu Đế Chi còn đang tính trí bừng bừng trên thân thể Tô Vũ Trạch cày cấy, cao trào vài lần qua đi khiến thân thể càng mẫn cảm, lộ ra cảnh sắc mê người cùng mồ hôi không ngừng tuôn ra, Tô Vũ Trạch nhỏ tiêng nức nở đổi lại khiến hắn tinh lực dư thừa, “Lại đến một lần là được, bảo bối.”
“Còn muốn nữa? Từ bỏ….em chịu không nổi, dừng lại, chớ vào, a…ưm…em muốn anh tinh tẫn người vong, anh chính là mưu sát chồng…”
Tiêu Đế Chi nghe thấy liền dừng lại, thoả mãn nâng khuôn mặt từ trước ngực lên, hôn nhẹ khóe miệng, “Mưu sát chồng? Ai là chồng? Tốt nhất phải trả lời cẩn thận, không thì…..”
Tô Vũ Trạch còn đang đắm chìm trong biển *** không nghe rõ trong giọng nói có uy hiếp, “Đương nhiên là em…a…a…chậm một chút…” vừa mới dứt lời, đã bị Tiêu Đế Chi vài lần tấn công biến thành rên rỉ không ngừng, khiến y thở hổn hển liên tục…
Lại một lần nữa hắn nhẹ giọng hỏi, âm thanh thâm trầm ám muội vô tận hấp dẫn.
“Anh, anh là chồng “
“Giờ thì tiếp tục, bảo bối, yêu em chết mất.”
Ngươi là chồng, ta cũng là chồng, mới không thua ngươi nhá, y trên thân thể quá nhiều khoái cảm phun ra một đống, Tô Vũ Trạch khóc cầu xin tha thứ vài tiếng, sau đó thừa nhận không được mê man thiếp đi.
Tiêu Đế Chi hôn nước mắt nơi khóe mắt, cũng mau chóng bắn dục vọng vào trong thân thể y, ôm thiên hạ mê man đi qua nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại ôm y đi vào phòng tắm