Tô Vũ Trạch mệt mỏi nằm ở trên giường, thân thể y đêm qua bị Tiêu Đế Chi gây sức ép tới đau nhức vô lực, nhất là thắt lưng, tê mỏi muốn mất đi cảm giác.
“Thật vô lại…đồ không biết tiết chế…sớm hay muộn thắt lưng sẽ vô lực, suy thận, bệnh liệt dương không cương…” Tô Vũ Trạch một đêm rên rỉ xin khoan dung khiến yết hầu bây giờ đau rát, nhưng không thể ảnh hưởng điều y đang oán giận.
“Không hổ là bác sĩ, chuyên trị nam khoa?” Tiêu Đế Chi quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa, điều chỉnh cà vạt của mình, mặt mày hắn thì cười mỉm ngồi xuống giường, cúi người xoa xoa mái tóc mềm mại của Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch bị nói một câu nói không nên lời, thở phì phì nhìn hắn, “Anh mặc như vậy là muốn đi làm à? Vậy sao còn không mau đi.”
“Đúng vậy, hôm nay có một vụ lớn, bởi vì chính sách quốc gia hoạt động công khai, mời ta tới công ty xuyên quốc gia bàn bạc sách lược, định vị lại hướng phát triển trong tương lai, xong vụ này là có thể nghỉ ngơi một trận.”
“Anh không phải luật sư sao, không phải là giúp người khác kiện tụng sao?” Tô Vũ Trạch ngiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Đại luật sư cũng không phải chỉ có vài việc đó, anh chủ yếu là giúp công ty trên phương diện pháp luật cho phép trong phạm vi thu hoạch được lợi nhuận cao nhất, không nói cái này nữa, anh làm bữa sáng, em nhớ phải ăn, giữa trưa anh không về.” Đứng dậy hôn hôn cánh môi sưng đỏ của y, ngón tay động tới mấy dấu hôn ở cổ đêm qua mây mưa nhẹ nhàng ấn.
Tô Vũ Trạch thấy thế thì sợ hãi dùng chăn bao lại toàn thân, “Còn không đi mau.”
Tiêu Đế Chi buồn cười nhìn y, chuẩn bị rời đi, “Anh đi đây.”
Tô Vũ Trạch nghe thấy thanh âm mở cửa đóng cửa, một lúc lâu không có động tĩnh gì, mới chậm rãi mở mắt, dùng gối kê thắt lưng ngồi dựa vào đầu giường, trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh cùng Tiêu Đế Chi ngọt ngào hạnh phúc, nếu như vẫn có thể luôn như vậy thì hay biết mấy, bọn họ có thể được chúc phúc không? Nghĩ tới phụ mẫu của y, trong lòng lại càng đầy một loại tư vị nói không nên lời.
Ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, làm thụ quả thật không dễ dàng, y rời giường ăn xong điểm tâm rồi lười biếng nằm ở ghế dựa đọc sách, mỗi lần như vậy Tiêu Đế Chi đều cười y giống tên tiểu lão đầu.
Tiêu Đế Chi không ở nhà, Tô Vũ Trạch cũng không cần nhớ thương khi nào phải nấu cơm, cứ ngồi vậy đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua đến giữa trưa, phát hiện bụng réo lên vì đói, y liền đứng dậy tìm đồ ăn lót bụng, vào phòng bếp mới cảm thấy nấu cơm thật sự phiền phức, không có Tiêu Đế Chi, y không có tâm trạng đi nấu cơm. Thế là y đặt cơm bên ngoài, mới vừa ăn được vài thìa, di động lại vang lên.
“A lô.”
“Vũ Trạch, anh có cái tư liệu quan trọng để ở nhà, đêm qua cùng em mây mưa quá điên cuồng, quên cầm.”
Tô Vũ Trạch nghe được hai chữ ‘Điên cuồng’, mặt hơi hơi đỏ, “Em mang tới cho anh nhé.”
“Nhanh lên, khách hàng cũng chờ đã lâu rồi, ta thoát thân không được, em giúp anh đưa tới được chứ?” Tiêu Đế Chi vội vàng nói.
“Được, em lập tức tới.”
“Địa chỉ ngay ở cao ốc Đế đô tầng 3 sở hành chính quản trị luật sư, hết sức nhanh lên.”
Sau khi tìm được tài liệu, vội vàng chạy ra cửa, mới phát hiện không lấy chìa khóa xe theo, y lại trở lại tìm chìa khóa.
“Ở chỗ nào a?” Trên lưng Tô Vũ Trạch lấm tấm mồ hôi lục tìm chìa khóa. “Chỗ này cũng không có!” Y từ khi có Đế Chi đưa đón về sau không lái xe của mình nữa, giờ tìm chìa khóa lại không biết để ở chỗ nào?
“Vội chết người!” Tô Vũ Trạch ở nhà nơi nơi loạn tìm, nghĩ Đế Chi còn đang chờ đợi, vị khách kia hẳn rất quan trọng đi, tưởng tượng như vậy khiến y vội như kiến bò trên chảo nóng.
“A! Tìm không thấy, đi ra ngoài gọi taxi vậy.” Vội vàng chạy xuống lầu. Thật vất vả đón được xe, “Tài xế, cao ốc Đế đô, nhanh lên!”
Di động lại vang lên, Tô Vũ Trạch vội vàng tiếp.
“Đã tới chưa? Nhanh lên.” Tiêu Đế Chi luôn luôn nhìn đồng hồ, bản thân là người luôn hướng tới sự tỉ mỉ nghiêm cẩn ( chặt chẽ cẩn thận), chưa bao giờ lỗ mãng như vậy. Mặc dù là công ty người ta đến thỉnh hắn làm việc, nhưng đã để cho người ta đợi hơn một giờ.
“Lập tức tới liền.”
“Vậy là được rồi, ta còn có việc, vậy đến lúc đó gặp sau.”
“Đáng giận, thế nhưng lại gặp kẹt xe!” Tô Vũ Trạch không ngừng nhìn tình hình giao thông bên ngoài, đã vội muốn chết, giống như trời sập, vậy phải làm sao bây giờ.
“Lái xe, không có đường khác sao?”
“Chặn ở chỗ này, quay đầu cũng không được a, hình như phía trước phát sinh tai nạn giao thông, phỏng chừng kẹt sẽ lâu.” Lái xe vẻ mặt lo lắng nói.
Nhìn đồng hồ trên tay, không còn kịp rồi, y đem tiền thanh toán, mở cửa xe chạy ra ngoài.
Đã lâu không chạy khiến bây giờ chạy thật miễn cưỡng, nhưng y vẫn cố găng gia tăng tốc độ chạy, chạy không nổi nữa mới dừng lại hít vài ngụm khí rồi lại chạy tiếp.
Ở một khúc quẹo, y không kịp tránh thềm đá, đầu gối cùng cẳng chân cứ thế va mạnh vào, “A…đau quá” nhịn đau đứng dậy, tuy chạy không nổi nữa, nhưng y vẫn cố gắng bước nhanh hơn, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng đem tài liệu tới nơi.
Rốt cục đến nơi, Tô Vũ Trạch hai tay chống đầu gối há miệng thở dốc, đi đến trước bàn tiếp tân, ” Chào cô, tôi đem tài liệu tới cho luật sư Tiêu.”
“Được, thỉnh ngài chờ một chút.” Tiểu thư tiếp tân lập tức bấm điện thoại văn phòng quản lí Tiêu.”Quản lí thỉnh ngài đi vào.”
Tô Vũ Trạch nghe xong lập tức gõ cửa phòng làm việc của Tiêu Đế Chic, cửa lập tức mở ra, Tô Vũ Trạch sửng sốt nhìn, tài liệu trên tay đã bị Tiêu Đế Chi lấy đi, quay đầu nói với một phụ nữ: “Lisa, chúng ta tiếp tục đi.” Cũng không thèm nhìn một cái, liền đóng cửa lại, không có chú ý tới ánh mắt phía sau lóe lên một tia bi thương.
Tô Vũ Trạch nhẹ thở ra, may mắn là đã vượt qua, cười cười, ánh mắt lại có chút chua xót muốn khóc, cổ họng có chút nghẹn ngào, thật sự không có lương tâm, một câu cũng không thèm cùng ta nói.
Toàn thân căng thẳng dần thả lỏng, lúc này mới cảm thấy chân đau kinh khủng, xoa nhẹ chân, có chút đứng không vững.
“Không có việc gì chứ, đến phòng nghỉ ngồi chút đi.” Một nam tử trẻ tuổi đỡ lấy Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch có chút kinh ngạc nhìn nam tử nhã nhặn sạch sẽ trước mắt này. Giống như đọc ra nghi ngờ của y, “Tôi là trợ của quản lí Tiêu – Vương Kinh, chân của anh hình như bị thương.” Nói xong liền giúp Tô Vũ Trạch ngồi xuống, rót nước đưa tới trước mặt y.
“A, ra vậy.” Tô Vũ Trạch nghe xong trong lòng cảm thấy chẳng thoải mái tẹo nào.
“Tôi có việc phải làm, anh ở đây chờ quản lí xong nhé.” Vương Kinh lúc đi vẫn chưa yên tâm nhìn thoáng qua vết thương của Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch sinh hờn dỗi, muốn lập tức rời đi, nhưng vết thương rất đau đánh tan suy nghĩ.
Cuối cùng cũng xong, Tiêu Đế Chi xoa xoa mũi, vội vàng đi tìm cái tên đưa tư liệu tới cho mình, khi đó nhìn y rất chật vật, mà hắn lại không để ý tới y, có điều lúc đó không tiện cùng y nói chuyện, phỏng chừng sẽ bị chọc tức. Bước chân chuẩn bị rời đi.
“Tiêu đại luật sư, hợp tác vui vẻ, hay ra ngoài uống vài ly nhỉ, coi như chúc mừng anh thấy thế nào?” Lisa vui vẻ mời, tháo xuống mặt nạ nữ cường bình thường, lúc này lại toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Tiêu Đế Chi ảo não vì lại bị cuốn lấy, nhưng vẫn khách khí nói: “Hôm nay thật sự không được, có việc thoát thân không nổi, thật không tiện.”
Lisa như đã đoán được, cười nói: “Anh đúng là tên sự vụ bận rộn a, tôi đây sẽ không quấy rầy, đi trước.”
Tiêu Đế Chi rất thích cùng nàng hợp tác, rất có gan dạ sáng suốt có chừng mực của một phụ nữ, đối người đối công việc đều có thể đắn đo rất giỏi, nguyên nhân lớn nhất vẫn là cô không có ý tứ với hắn, sẽ không giống phụ nữ khác tìm các loại lý do quấn lấy hắn. Cho nên giữa bọn họ vẫn chỉ là sự hợp tác bình thường.
Tiêu Đế Chi đi đến phòng nghỉ, nhìn Tô Vũ Trạch đang ngủ trên salon, lại gần một chút, phát hiện vết thương trên đùi y, đau lòng nhẹ nhàng nâng chân y lên thổi thổi, đem áo khoác trên người cởi ra đắp xuống người y.
Tô Vũ Trạch cảm giác trên người có tiếng động nhỏ, nói mớ: “Là Đế Chi sao?”
“Ừm, làm em đợi lâu, đứng lên đi, ở đây sẽ cảm lạnh.”
Tô Vũ Trạch nghĩ tới điều gì liền bừng tỉnh ngồi dậy, thở hổn hển trừng Tiêu Đế Chi, đem áo trên người ném vào ngực hắn.
Tiêu Đế Chi nhìn khuôn mặt tức giận, có chút buồn cười hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận em?”
Tô Vũ Trạch liếc liếc mắt một cái, “Anh biết rõ còn hỏi.” Đưa tay bắt mũi giả giọng nói:”Lisa, chúng ta tiếp tục ” Còn cố ý kéo dài âm điệu.
Tiêu Đế Chi buồn cười nhìn Tô Vũ Trạch, này thật đáng yêu, đây là đang ăn dấm chua sao, hắn đưa tay ra đem Tô Vũ Trạch gắt gao ôm vào trong ngực, hôn lên cánh môi cong vểnh đang sinh khí, lưỡi dài liếm tới mỗi một tấc trong cổ họng, khiêu khích điểm mẫn cảm trên miệng y, đầu lưỡi, lợi, nhấm nháp mỹ vị trong miệng, khiến Tô Vũ Trạch bị hôn đến đầu óc choáng váng, hô hấp dồn dập.
Hôn sâu dễ dàng gợi lên dục hỏa, không lâu sau bàn tay Tiêu Đế Chi đã tiến vào trong lớp quần áo, có lẽ do động tác không cẩn thận khẽ động vào vết thương.
Tô Vũ Trạch bị đau phản xạ theo điều kiện cắn vào đầu lưỡi đang hoành hành, nếm được mùi máu tươi tinh ngọt, vội vã buông lỏng khớp hàm, “Thực xin lỗi, em không phải cố ý cắn, không có việc gì đi?”
Tiêu Đế Chi lại hôn một cái, “Anh có thể có chuyện gì, ngược lại là em, sao chân lại thương nặng như vậy?”
Điều này khiến Tô Vũ Trạch nhớ tới thái độ của hắn khi đó, mà lúc này ngữ khí lại ôn nhu yêu thương, mọi ủy khuất để trong lòng toàn bộ ào ạt tuôn ra, “Còn không phải là vì đưa đồ cho anh, trên đường kẹt xe, tôi chỉ có thể chạy tới, không cẩn thận ngã một cú như vậy, anh còn một câu cũng không thèm nói với tôi, rồi lại cùng phụ nữ mắt đi mày lại!”
Tiêu Đế Chi đau lòng ôm y vào trong ngực, ghé vào lỗ tai y nói: “Thực xin lỗi, lần này là anh sai, lúc ấy đầu óc anh không tỉnh táo, lần sau sẽ không như thế.”
Nghe Tiêu Đế Chi giải thích, trong lòng tức giận cái gì cũng tự hết, biến mất không còn, “Không có việc gì, bất quá anh cùng Lisa…” có chút ngượng ngùng hỏi, không dám thừa nhận dục vọng độc chiếm trong lòng.
Tiêu Đế Chi cười nói: “Nàng là khách của anh, hai chúng ta không hề có gì, chỉ là quan hệ hợp tác thuần túy.” Nói xong bắt lấy cái mũ của y:” Sao nào, vẫn chưa yên tâm hả, anh chỉ yêu mỗi mình em.”
Nghe Tiêu Đế Chi thổ lộ, trong lòng Tô Vũ Trạch tràn đầy ngọt ngào, “Ngày mai anh có rãnh không? Chúng ta đi đánh golf hay bô-linh đi.”
Nghi hoặc Tô Vũ Trạch bỗng nhiên đề nghị, nhưng y thích là được, “Được a, em thích là tốt rồi.”
Tiêu Đế Chi muốn ôm y rời đi, nhưng Tô Vũ Trạch sống chết không chịu, quang minh chính đại như vậy, không xấu hổ đến chết mới là lạ, Tiêu Đế Chi đành phải thôi, nên chỉ đỡ y đến bãi đỗ xe, mới ôm lấy tiểu tâm thả vào chỗ ngồi phó lái, đeo thắt dây an toàn vào.
“Hôm nay ăn ở bên ngoài đi.”
Tô Vũ Trạch nghĩ lại hôm nay không có mua thức ăn liền đáp ứng.
Đi vào một nhà hàng Pháp cao cấp, Tô Vũ Trạch có y muốn đổi nhà hàng, “Nhà hàng này quá mắc, chúng ta đổi chỗ khác đi.”
“Ngẫu nhiên ăn một bữa ngon a, huống hồ hôm nay anh kiếm được một ít tiền.”
Tô Vũ Trạch cảm thấy cũng có đạo lý, hoàn cảnh trong phòng ăn an tĩnh tao nhã thật khiến người thư thái, “Một ít tiền là bao nhiêu tiền?”
“Thuế sau đại khái có chín mươi mấy vạn đi.”
Tô Vũ Trạch kinh ngạc mở to miệng, “Làm luật sư kiếm tiền thật nhiều, tiền lương của em một năm còn chưa bằng.”
“Muốn kiếm tiền cưới em a, số tiền kia vừa lúc làm sính lễ”
Suy nghĩ một hồi làm y hiểu được ý tứ trong đó, đỏ mặt bao biện nói: “Là của hồi môn của anh!”
“Thật không, của hồi môn cũng được, chỉ cần cùng em một chỗ cái gì cũng được hết.” Tiêu Đế Chi thâm tình nhìn y, tay lại chặt tay y, “Đúng rồi, vậy khi nào thì mang anh đi gặp công công bà bà?”
chỗ này ý chỉ bố mẹ em Trạch a.
Tô Vũ Trạch nghe xong đỏ mặt như cà chua, thật không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, ấp úng trả lời “Cái này…cái này chưa nghĩ tới…anh cho em chút…thời gian…nha “
Tiêu Đế Chi cũng không đùa giỡn y nữa, hai người bình thường ăn xong bữa tối.
“Thật vô lại…đồ không biết tiết chế…sớm hay muộn thắt lưng sẽ vô lực, suy thận, bệnh liệt dương không cương…” Tô Vũ Trạch một đêm rên rỉ xin khoan dung khiến yết hầu bây giờ đau rát, nhưng không thể ảnh hưởng điều y đang oán giận.
“Không hổ là bác sĩ, chuyên trị nam khoa?” Tiêu Đế Chi quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa, điều chỉnh cà vạt của mình, mặt mày hắn thì cười mỉm ngồi xuống giường, cúi người xoa xoa mái tóc mềm mại của Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch bị nói một câu nói không nên lời, thở phì phì nhìn hắn, “Anh mặc như vậy là muốn đi làm à? Vậy sao còn không mau đi.”
“Đúng vậy, hôm nay có một vụ lớn, bởi vì chính sách quốc gia hoạt động công khai, mời ta tới công ty xuyên quốc gia bàn bạc sách lược, định vị lại hướng phát triển trong tương lai, xong vụ này là có thể nghỉ ngơi một trận.”
“Anh không phải luật sư sao, không phải là giúp người khác kiện tụng sao?” Tô Vũ Trạch ngiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Đại luật sư cũng không phải chỉ có vài việc đó, anh chủ yếu là giúp công ty trên phương diện pháp luật cho phép trong phạm vi thu hoạch được lợi nhuận cao nhất, không nói cái này nữa, anh làm bữa sáng, em nhớ phải ăn, giữa trưa anh không về.” Đứng dậy hôn hôn cánh môi sưng đỏ của y, ngón tay động tới mấy dấu hôn ở cổ đêm qua mây mưa nhẹ nhàng ấn.
Tô Vũ Trạch thấy thế thì sợ hãi dùng chăn bao lại toàn thân, “Còn không đi mau.”
Tiêu Đế Chi buồn cười nhìn y, chuẩn bị rời đi, “Anh đi đây.”
Tô Vũ Trạch nghe thấy thanh âm mở cửa đóng cửa, một lúc lâu không có động tĩnh gì, mới chậm rãi mở mắt, dùng gối kê thắt lưng ngồi dựa vào đầu giường, trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh cùng Tiêu Đế Chi ngọt ngào hạnh phúc, nếu như vẫn có thể luôn như vậy thì hay biết mấy, bọn họ có thể được chúc phúc không? Nghĩ tới phụ mẫu của y, trong lòng lại càng đầy một loại tư vị nói không nên lời.
Ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, làm thụ quả thật không dễ dàng, y rời giường ăn xong điểm tâm rồi lười biếng nằm ở ghế dựa đọc sách, mỗi lần như vậy Tiêu Đế Chi đều cười y giống tên tiểu lão đầu.
Tiêu Đế Chi không ở nhà, Tô Vũ Trạch cũng không cần nhớ thương khi nào phải nấu cơm, cứ ngồi vậy đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua đến giữa trưa, phát hiện bụng réo lên vì đói, y liền đứng dậy tìm đồ ăn lót bụng, vào phòng bếp mới cảm thấy nấu cơm thật sự phiền phức, không có Tiêu Đế Chi, y không có tâm trạng đi nấu cơm. Thế là y đặt cơm bên ngoài, mới vừa ăn được vài thìa, di động lại vang lên.
“A lô.”
“Vũ Trạch, anh có cái tư liệu quan trọng để ở nhà, đêm qua cùng em mây mưa quá điên cuồng, quên cầm.”
Tô Vũ Trạch nghe được hai chữ ‘Điên cuồng’, mặt hơi hơi đỏ, “Em mang tới cho anh nhé.”
“Nhanh lên, khách hàng cũng chờ đã lâu rồi, ta thoát thân không được, em giúp anh đưa tới được chứ?” Tiêu Đế Chi vội vàng nói.
“Được, em lập tức tới.”
“Địa chỉ ngay ở cao ốc Đế đô tầng 3 sở hành chính quản trị luật sư, hết sức nhanh lên.”
Sau khi tìm được tài liệu, vội vàng chạy ra cửa, mới phát hiện không lấy chìa khóa xe theo, y lại trở lại tìm chìa khóa.
“Ở chỗ nào a?” Trên lưng Tô Vũ Trạch lấm tấm mồ hôi lục tìm chìa khóa. “Chỗ này cũng không có!” Y từ khi có Đế Chi đưa đón về sau không lái xe của mình nữa, giờ tìm chìa khóa lại không biết để ở chỗ nào?
“Vội chết người!” Tô Vũ Trạch ở nhà nơi nơi loạn tìm, nghĩ Đế Chi còn đang chờ đợi, vị khách kia hẳn rất quan trọng đi, tưởng tượng như vậy khiến y vội như kiến bò trên chảo nóng.
“A! Tìm không thấy, đi ra ngoài gọi taxi vậy.” Vội vàng chạy xuống lầu. Thật vất vả đón được xe, “Tài xế, cao ốc Đế đô, nhanh lên!”
Di động lại vang lên, Tô Vũ Trạch vội vàng tiếp.
“Đã tới chưa? Nhanh lên.” Tiêu Đế Chi luôn luôn nhìn đồng hồ, bản thân là người luôn hướng tới sự tỉ mỉ nghiêm cẩn ( chặt chẽ cẩn thận), chưa bao giờ lỗ mãng như vậy. Mặc dù là công ty người ta đến thỉnh hắn làm việc, nhưng đã để cho người ta đợi hơn một giờ.
“Lập tức tới liền.”
“Vậy là được rồi, ta còn có việc, vậy đến lúc đó gặp sau.”
“Đáng giận, thế nhưng lại gặp kẹt xe!” Tô Vũ Trạch không ngừng nhìn tình hình giao thông bên ngoài, đã vội muốn chết, giống như trời sập, vậy phải làm sao bây giờ.
“Lái xe, không có đường khác sao?”
“Chặn ở chỗ này, quay đầu cũng không được a, hình như phía trước phát sinh tai nạn giao thông, phỏng chừng kẹt sẽ lâu.” Lái xe vẻ mặt lo lắng nói.
Nhìn đồng hồ trên tay, không còn kịp rồi, y đem tiền thanh toán, mở cửa xe chạy ra ngoài.
Đã lâu không chạy khiến bây giờ chạy thật miễn cưỡng, nhưng y vẫn cố găng gia tăng tốc độ chạy, chạy không nổi nữa mới dừng lại hít vài ngụm khí rồi lại chạy tiếp.
Ở một khúc quẹo, y không kịp tránh thềm đá, đầu gối cùng cẳng chân cứ thế va mạnh vào, “A…đau quá” nhịn đau đứng dậy, tuy chạy không nổi nữa, nhưng y vẫn cố gắng bước nhanh hơn, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng đem tài liệu tới nơi.
Rốt cục đến nơi, Tô Vũ Trạch hai tay chống đầu gối há miệng thở dốc, đi đến trước bàn tiếp tân, ” Chào cô, tôi đem tài liệu tới cho luật sư Tiêu.”
“Được, thỉnh ngài chờ một chút.” Tiểu thư tiếp tân lập tức bấm điện thoại văn phòng quản lí Tiêu.”Quản lí thỉnh ngài đi vào.”
Tô Vũ Trạch nghe xong lập tức gõ cửa phòng làm việc của Tiêu Đế Chic, cửa lập tức mở ra, Tô Vũ Trạch sửng sốt nhìn, tài liệu trên tay đã bị Tiêu Đế Chi lấy đi, quay đầu nói với một phụ nữ: “Lisa, chúng ta tiếp tục đi.” Cũng không thèm nhìn một cái, liền đóng cửa lại, không có chú ý tới ánh mắt phía sau lóe lên một tia bi thương.
Tô Vũ Trạch nhẹ thở ra, may mắn là đã vượt qua, cười cười, ánh mắt lại có chút chua xót muốn khóc, cổ họng có chút nghẹn ngào, thật sự không có lương tâm, một câu cũng không thèm cùng ta nói.
Toàn thân căng thẳng dần thả lỏng, lúc này mới cảm thấy chân đau kinh khủng, xoa nhẹ chân, có chút đứng không vững.
“Không có việc gì chứ, đến phòng nghỉ ngồi chút đi.” Một nam tử trẻ tuổi đỡ lấy Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch có chút kinh ngạc nhìn nam tử nhã nhặn sạch sẽ trước mắt này. Giống như đọc ra nghi ngờ của y, “Tôi là trợ của quản lí Tiêu – Vương Kinh, chân của anh hình như bị thương.” Nói xong liền giúp Tô Vũ Trạch ngồi xuống, rót nước đưa tới trước mặt y.
“A, ra vậy.” Tô Vũ Trạch nghe xong trong lòng cảm thấy chẳng thoải mái tẹo nào.
“Tôi có việc phải làm, anh ở đây chờ quản lí xong nhé.” Vương Kinh lúc đi vẫn chưa yên tâm nhìn thoáng qua vết thương của Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch sinh hờn dỗi, muốn lập tức rời đi, nhưng vết thương rất đau đánh tan suy nghĩ.
Cuối cùng cũng xong, Tiêu Đế Chi xoa xoa mũi, vội vàng đi tìm cái tên đưa tư liệu tới cho mình, khi đó nhìn y rất chật vật, mà hắn lại không để ý tới y, có điều lúc đó không tiện cùng y nói chuyện, phỏng chừng sẽ bị chọc tức. Bước chân chuẩn bị rời đi.
“Tiêu đại luật sư, hợp tác vui vẻ, hay ra ngoài uống vài ly nhỉ, coi như chúc mừng anh thấy thế nào?” Lisa vui vẻ mời, tháo xuống mặt nạ nữ cường bình thường, lúc này lại toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ.
Tiêu Đế Chi ảo não vì lại bị cuốn lấy, nhưng vẫn khách khí nói: “Hôm nay thật sự không được, có việc thoát thân không nổi, thật không tiện.”
Lisa như đã đoán được, cười nói: “Anh đúng là tên sự vụ bận rộn a, tôi đây sẽ không quấy rầy, đi trước.”
Tiêu Đế Chi rất thích cùng nàng hợp tác, rất có gan dạ sáng suốt có chừng mực của một phụ nữ, đối người đối công việc đều có thể đắn đo rất giỏi, nguyên nhân lớn nhất vẫn là cô không có ý tứ với hắn, sẽ không giống phụ nữ khác tìm các loại lý do quấn lấy hắn. Cho nên giữa bọn họ vẫn chỉ là sự hợp tác bình thường.
Tiêu Đế Chi đi đến phòng nghỉ, nhìn Tô Vũ Trạch đang ngủ trên salon, lại gần một chút, phát hiện vết thương trên đùi y, đau lòng nhẹ nhàng nâng chân y lên thổi thổi, đem áo khoác trên người cởi ra đắp xuống người y.
Tô Vũ Trạch cảm giác trên người có tiếng động nhỏ, nói mớ: “Là Đế Chi sao?”
“Ừm, làm em đợi lâu, đứng lên đi, ở đây sẽ cảm lạnh.”
Tô Vũ Trạch nghĩ tới điều gì liền bừng tỉnh ngồi dậy, thở hổn hển trừng Tiêu Đế Chi, đem áo trên người ném vào ngực hắn.
Tiêu Đế Chi nhìn khuôn mặt tức giận, có chút buồn cười hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận em?”
Tô Vũ Trạch liếc liếc mắt một cái, “Anh biết rõ còn hỏi.” Đưa tay bắt mũi giả giọng nói:”Lisa, chúng ta tiếp tục ” Còn cố ý kéo dài âm điệu.
Tiêu Đế Chi buồn cười nhìn Tô Vũ Trạch, này thật đáng yêu, đây là đang ăn dấm chua sao, hắn đưa tay ra đem Tô Vũ Trạch gắt gao ôm vào trong ngực, hôn lên cánh môi cong vểnh đang sinh khí, lưỡi dài liếm tới mỗi một tấc trong cổ họng, khiêu khích điểm mẫn cảm trên miệng y, đầu lưỡi, lợi, nhấm nháp mỹ vị trong miệng, khiến Tô Vũ Trạch bị hôn đến đầu óc choáng váng, hô hấp dồn dập.
Hôn sâu dễ dàng gợi lên dục hỏa, không lâu sau bàn tay Tiêu Đế Chi đã tiến vào trong lớp quần áo, có lẽ do động tác không cẩn thận khẽ động vào vết thương.
Tô Vũ Trạch bị đau phản xạ theo điều kiện cắn vào đầu lưỡi đang hoành hành, nếm được mùi máu tươi tinh ngọt, vội vã buông lỏng khớp hàm, “Thực xin lỗi, em không phải cố ý cắn, không có việc gì đi?”
Tiêu Đế Chi lại hôn một cái, “Anh có thể có chuyện gì, ngược lại là em, sao chân lại thương nặng như vậy?”
Điều này khiến Tô Vũ Trạch nhớ tới thái độ của hắn khi đó, mà lúc này ngữ khí lại ôn nhu yêu thương, mọi ủy khuất để trong lòng toàn bộ ào ạt tuôn ra, “Còn không phải là vì đưa đồ cho anh, trên đường kẹt xe, tôi chỉ có thể chạy tới, không cẩn thận ngã một cú như vậy, anh còn một câu cũng không thèm nói với tôi, rồi lại cùng phụ nữ mắt đi mày lại!”
Tiêu Đế Chi đau lòng ôm y vào trong ngực, ghé vào lỗ tai y nói: “Thực xin lỗi, lần này là anh sai, lúc ấy đầu óc anh không tỉnh táo, lần sau sẽ không như thế.”
Nghe Tiêu Đế Chi giải thích, trong lòng tức giận cái gì cũng tự hết, biến mất không còn, “Không có việc gì, bất quá anh cùng Lisa…” có chút ngượng ngùng hỏi, không dám thừa nhận dục vọng độc chiếm trong lòng.
Tiêu Đế Chi cười nói: “Nàng là khách của anh, hai chúng ta không hề có gì, chỉ là quan hệ hợp tác thuần túy.” Nói xong bắt lấy cái mũ của y:” Sao nào, vẫn chưa yên tâm hả, anh chỉ yêu mỗi mình em.”
Nghe Tiêu Đế Chi thổ lộ, trong lòng Tô Vũ Trạch tràn đầy ngọt ngào, “Ngày mai anh có rãnh không? Chúng ta đi đánh golf hay bô-linh đi.”
Nghi hoặc Tô Vũ Trạch bỗng nhiên đề nghị, nhưng y thích là được, “Được a, em thích là tốt rồi.”
Tiêu Đế Chi muốn ôm y rời đi, nhưng Tô Vũ Trạch sống chết không chịu, quang minh chính đại như vậy, không xấu hổ đến chết mới là lạ, Tiêu Đế Chi đành phải thôi, nên chỉ đỡ y đến bãi đỗ xe, mới ôm lấy tiểu tâm thả vào chỗ ngồi phó lái, đeo thắt dây an toàn vào.
“Hôm nay ăn ở bên ngoài đi.”
Tô Vũ Trạch nghĩ lại hôm nay không có mua thức ăn liền đáp ứng.
Đi vào một nhà hàng Pháp cao cấp, Tô Vũ Trạch có y muốn đổi nhà hàng, “Nhà hàng này quá mắc, chúng ta đổi chỗ khác đi.”
“Ngẫu nhiên ăn một bữa ngon a, huống hồ hôm nay anh kiếm được một ít tiền.”
Tô Vũ Trạch cảm thấy cũng có đạo lý, hoàn cảnh trong phòng ăn an tĩnh tao nhã thật khiến người thư thái, “Một ít tiền là bao nhiêu tiền?”
“Thuế sau đại khái có chín mươi mấy vạn đi.”
Tô Vũ Trạch kinh ngạc mở to miệng, “Làm luật sư kiếm tiền thật nhiều, tiền lương của em một năm còn chưa bằng.”
“Muốn kiếm tiền cưới em a, số tiền kia vừa lúc làm sính lễ”
Suy nghĩ một hồi làm y hiểu được ý tứ trong đó, đỏ mặt bao biện nói: “Là của hồi môn của anh!”
“Thật không, của hồi môn cũng được, chỉ cần cùng em một chỗ cái gì cũng được hết.” Tiêu Đế Chi thâm tình nhìn y, tay lại chặt tay y, “Đúng rồi, vậy khi nào thì mang anh đi gặp công công bà bà?”
chỗ này ý chỉ bố mẹ em Trạch a.
Tô Vũ Trạch nghe xong đỏ mặt như cà chua, thật không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, ấp úng trả lời “Cái này…cái này chưa nghĩ tới…anh cho em chút…thời gian…nha “
Tiêu Đế Chi cũng không đùa giỡn y nữa, hai người bình thường ăn xong bữa tối.