Mặc dù không có động tĩnh gì lớn nữa, nhưng tối đó Tạ Vũ vẫn ngủ không ngon lắm. Mưa bên ngoài rơi rơi tạnh tạnh, cô cũng ngủ ngủ thức thức. Cho đến khi trời gần sáng, cô mới coi như ngủ thật sự được một lát, nhưng thức dậy rất nhanh.
Nắng mai nhàn nhạt ngoài cửa sổ hắt vào, Tạ Vũ quay đầu nhìn giường bên cạnh, nhưng lại chỉ thấy một nhóc con vẫn đang ngủ say. Cô nhíu mày, kêu: “Hiểu Hà… Hiểu Hà…”
Hướng Hiểu Hà bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng dạ một tiếng.
“Chị em đâu?” Tạ Vũ hỏi.
Hiểu Hà sờ sờ giường: “Có lẽ đi toilet rồi ạ.”
Tạ Vũ vén chăn lên đứng dậy, mặc áo khoác vào, vội vàng đi ra ngoài. Nhà tắm cuối hành lang không một bóng người, cô lại đẩy cửa toilet, ngoài cái mùi khó ngửi xông vào mũi ra, thì không có gì cả.
Tạ Vũ vội quay người đi đến cửa phòng Lục Viễn, gõ cửa. Bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt có chút lim dim của Lục Viễn ở trước mặt cô: “Làm sao vậy?”
“Không thấy Hiểu Quyên đâu nữa.”
“Chuyện khi nào?”
“Tôi vừa thức dậy, thấy trên giường không có người, tưởng con bé đi vệ sinh, nhưng cứ cảm thấy không yên tâm nên đi xem thử, quả nhiên không có.”
Lục Viễn lập tức xoay người, rồi nói với đứa trẻ bên trong: “Hiểu Cương, em và Hiểu Hà chờ ở nhà nghỉ đừng đi đâu hết, chờ thầy về đón hai đứa.”
Hiểu Cương hỏi bằng giọng mơ mơ màng màng: “Chị em lại chạy mất rồi ạ?”
“Ừm.”
Tạ Vũ lấy túi đi xuống lầu cùng anh. Bà chủ dưới lầu đầu tóc bù xù, ngồi sau bàn ăn sáng xem tivi.
Lục Viễn hỏi: “Bà có thấy cô bé đi chung với chúng tôi không?”
Bà chủ à một tiếng: “Nó đi ra ngoài rồi!”
“Bao lâu rồi?”
“Chắc phải gần nửa tiếng.”
Lục Viễn sầm mặt, bước nhanh đi ra ngoài. Lúc này đã tạnh mưa, sắc trời còn sớm, bầu trời có ánh mai màu đỏ, xa xa là những rặng núi xanh đen, trên đường chỉ có lác đác vài tiểu thương ra ngoài, người đi bộ thì càng ít ỏi hơn. Cả con đường nhỏ làng quê trong núi nhàn nhã yên bình.
“Đi đâu tìm đây?” Tạ Vũ đuổi theo anh.
“Bến xe.”
Hai người đi vội vô cùng, Lục Viễn có dáng người cao lớn, Tạ Vũ là cô gái đô thị điển hình, so với dân làng nhàn nhã vô sự bên cạnh thì trông có vẻ rất đặc biệt. Lúc nào cũng có mấy người tò mò nhìn sang phía hai người.
Vì con đường chỉ dài cả thảy mấy trăm mét, nên đến bến xe rất nhanh. Nói là bến xe, thật ra cũng không coi là vậy. Chỉ là một bãi đất bằng đậu xe, xe cũng chỉ có minibus chạy đến huyện.
Sáng sớm người vào thành phố lại khá nhiều, nơi này có lẽ là chỗ ồn ào náo nhiệt nhất trong làng. Lúc này còn chưa hết tháng giêng, mấy ngày nay, rất nhiều người làm việc bên ngoài vẫn đang lục tục lên đường, họ xách túi lớn túi nhỏ chờ ven đường, chen chúc một chỗ với nhóm người xách sản vật núi rừng vào thành phố buôn bán.
Lục Viễn vượt qua đám đông, đi thẳng đến chiếc xe sắp xuất phát ở trên cùng. Khách đã ngồi đầy xe, người bán vé đang bán vé thu tiền trên đó, tài xế nổ máy chỉ chờ chạy.
Người bán vé thấy Lục Viễn lên xe, nói: “Chuyến này đầy rồi, chờ chuyến sau đi.”
Lục Viễn không trả lời, chỉ nhìn lướt qua chiếc minibus chen lấn chật ních, ánh mắt lập tức khóa chặt cô bé cúi đầu ngồi ở cửa sổ hàng sau. Anh lạnh lùng quát: “Hướng Hiểu Quyên, em xuống cho thầy.”
Hướng Hiểu Quyên cúi đầu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Hai thanh niên nhuộm tóc vàng ngồi bên cạnh cô bé bất mãn nhìn về phía người đàn ông ở cửa xe.
Tài xế ở đằng trước giục: “Xe sắp chạy rồi, mau xuống đi, quá tải sẽ bị phạt tiền đấy.”
Lục Viễn tái mặt đi vào mấy bước, rồi lạnh lùng quát một câu: “Em xuống xe cho thầy!”
“Con không xuống!” Giọng Hướng Hiểu Quyên hơi run, hình như cô bé vẫn có phần sợ anh, nhưng lại đang lấy can đảm chống lại.
Tài xế đằng trước lại đang giục. Lục Viễn không có kiên nhẫn giằng co, vươn tay kéo cô bé ngồi bên trong ra. Hướng Hiểu Quyên chỉ khoảng một mét năm mươi, cô bé mười hai tuổi thì nặng đến đâu chứ, chỉ có điều cô bé ngồi ở chỗ gần cửa sổ, khi bị kéo ra, gần như là kéo lê luôn hai người đàn ông bên cạnh, không ngoài dự liệu chửi một tiếng.
Hướng Hiểu Quyên giãy giụa vừa khóc vừa la, nhưng vẫn bị kéo xuống xe.
Mặt đất chỗ bến xe đâu đâu cũng là bùn đất, người cô bé bị nhuộm bẩn hết.
Tạ Vũ đứng dưới xe nhíu mày đi lên trước: “Hiểu Quyên, sao em lại chạy trốn nữa vậy?”
Hướng Hiểu Quyên không trả lời cô, chỉ ngồi dưới đất vừa đánh vừa đá muốn vùng ra. Quần Lục Viễn bị cô bé đá dính mấy dấu chân.
Lục Viễn không kiên nhẫn thét lên một câu: “Có phải em thật sự tưởng thầy không dám đánh em không?”
“Con muốn đi làm, con muốn đi kiếm tiền. Con không cần thầy lo!” Hướng Hiểu Quyên la khóc.
Bên cạnh có người vây lại xem náo nhiệt.
Tay Lục Viễn dùng sức, anh đang định kéo cô bé đi, thì hai người đàn ông vừa rồi ở trên xe cũng không biết đã xuống xe từ lúc nào, chặn trước mặt anh.
“Anh là gì của Hướng Hiểu Quyên?” Một người đàn ông mặc áo jacket da trong đó hỏi.
Lúc này Lục Viễn mới phản ứng kịp, Hướng Hiểu Quyên muốn đi theo hai người này. Anh kinh hoàng nhìn cô bé dưới đất.
Không chờ anh trả lời, Hướng Hiểu Quyên đã la lớn: “Thầy ấy là thầy của trường, không phải là gì của con cả. Buông con ra!”
“Hiểu Quyên muốn đi theo chúng tôi làm việc, bố mẹ nó cũng không lo, một thầy giáo như anh lo nhiều như vậy làm gì? Buông nó ra nhanh một chút, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.”
Lục Viễn sầm mặt không nói câu nào, chỉ kéo Hướng Hiểu Quyên đi mấy bước, nhưng lại bị chặn đường, là hai thiếu niên hư hỏng khác. Mấy tên này có lẽ toàn là du côn trong làng, cho nên phần lớn đều là người cùng một phe.
Hiểu Quyên gào khóc: “Thầy buông con ra, con không cần thầy lo. Thầy đừng giả vờ nữa, mẹ con là bị mấy người như thầy hại chết! Con hận mấy người.”
Sắc mặt Lục Viễn hơi cứng. Anh quay đầu nhìn cô bé khóc sướt mướt, một đôi mắt đen kịt kìm nén cơn giận, mím môi không nói lời nào.
Áo jacket da nói: “Thầy này, Hiểu Quyên tự nguyện đi theo chúng tôi xuống dưới làm việc, thầy đừng lo nhiều như vậy. Thầy giáo như thầy đâu phải là bố mẹ người ta.”
Lục Viễn lạnh lùng nhìn về phía hắn ta: “Dẫn nó đi xuống dưới làm gì? Bán nó cho tiệm làm tóc khách sạn, để nó bán thân tiếp khách sao?”
Áo jacket da cười gượng hai tiếng: “Anh đây nói cái gì đấy!”
“Tôi nói gì mấy người biết rất rõ. Hiểu Quyên chỉ mười hai tuổi, nó làm được việc gì?”
Áo jacket da hơi ngạc nhiên: “Nó nói nó mười lăm tuổi rồi.”
Nhân lúc hai người đang nói chuyện, Hướng Hiểu Quyên giãy ra khỏi tay Lục Viễn, trốn sau lưng áo jacket da, nói nhỏ: “Con đi theo mấy chú, con không cần thầy ấy lo.”
Lục Viễn nhíu mày: “Em sang đây cho thầy.”
“Con không sang!”
Lục Viễn đi lên trước định kéo cô bé lại, nhưng bị áo jacket da chặn lại: “Thầy giáo này, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện của người khác.” Nói đoạn, lại nói, “Hiểu Quyên, em lên xe trước đi.”
“Em dám?!” Lục Viễn quát.
Hướng Hiểu Quyên giãy một cái, vẫn xoay người chui vào trong xe.
Lục Viễn đẩy áo jacket da ra, muốn kéo Hướng Hiểu Quyên xuống, nhưng khi ở sát bên cửa xe thì lại bị người ta kéo từ phía sau, rồi bị đạp mạnh một cái.
Ầm một tiếng, anh đụng mạnh vào cửa xe.
So với thôn ở dưới, cư dân trong làng tuy không hề ít, thanh niên cũng khá nhiều, nhưng hoạt động giải trí ban đêm cũng chẳng có gì đáng nói. Ngoài hai tiệm internet kia ra, thì chỉ có mấy bàn bài trong quán nhỏ đối diện đường, trong bóng đêm, tiếng mạt chược và tiếng la hét khi chơi bài vang vọng rất lâu trên cả con đường.
Mà những hoạt động giải trí này cũng không có bất kì quan hệ gì với hai người lớn dắt theo trẻ con.
Lục Viễn dẫn bốn người đi đến một nhà nghỉ thuê hai phòng. Nhà nghỉ là nhà dân ba tầng tư nhân xây bên đường. Trên con đường này, có hai, ba nhà nghỉ gia đình như thế.
Nơi này không phải là khu du lịch, nhưng thỉnh thoảng cũng có khách du lịch qua lại. Đương nhiên người thuê phòng chủ yếu vẫn là người bản địa, chẳng qua là tụ sòng đánh bạc hoặc làm mấy chuyện trái phép khác.
Phòng ở tầng hai, hai bên hành lang mỗi bên năm phòng, toilet dùng chung ở một đầu hành lang. Mấy người tắm rửa qua loa bằng nước lạnh một hồi, rồi trở về phòng mình.
Tạ Vũ và hai bé gái ở căn phòng thứ hai gần đầu cầu thang. Lục Viễn dẫn theo Hướng Hiểu Cương ở phòng bên cạnh.
Phòng ốc rất đơn sơ, hai cái giường một cái bàn gỗ. Mùa mưa còn chưa tới, mà cả phòng đã bốc mùi nấm mốc ẩm ướt. Hàng năm Tạ Vũ bôn ba ở bên ngoài, chỗ nào cũng đã đi qua, cũng từng ở nhà nghỉ tồi tàn hơn thế này, ngược lại cũng không kén chọn. Trẻ con dưới quê thì càng không để ý.
Trẻ con ngủ sớm, rồi vì trước đó giày vò một trận như thế, nên chưa đến chín giờ, hai chị em Hiểu Quyên và Hiểu Hà đã ngủ say trên giường.
Tạ Vũ tắt đèn, mặc nguyên quần áo nằm trên giường, nhưng trằn trọc mãi mà chẳng buồn ngủ chút nào.
Phòng cách âm kém, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng xe thỉnh thoảng đi qua dưới lầu, cùng tiếng người trò chuyện, đều thấp thoáng nghe được rõ ràng.
Đêm nay dường như trở nên dài đằng đẵng, cũng không biết đã nằm bao lâu, căn phòng sát cầu thang bên cạnh vang lên một loạt âm thanh kì lạ.
Tạ Vũ vốn không để ý, nhưng sau một hồi, cô nghe ra chút bất thường. Âm thanh đó rõ ràng là tiếng nam nữ thở dốc rên rỉ, còn có tiếng ván giường lắc lư.
Cô không phải là cô bé không rành việc đời, sau khi phân biệt rõ thì có phần dở khóc dở cười đảo mắt trong bóng tối. Nhưng âm thanh đó lại cứ ngày càng lớn, gần như hơi có chiều hướng xuyên thẳng vào tai.
Tạ Vũ kéo chăn che đầu, nhưng mùi trong cái chăn đó khiến cô không thể không vứt đi ngay lập tức, lại chui từ trong ra ngoài.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía hai đứa trẻ trên chiếc giường bên cạnh, trong bóng tối, hai đứa thở đều đều, vẫn ngủ ngon như vậy. Cô có phần hâm mộ sự đơn thuần như thế.
Hồi lâu sau, âm thanh đang vang lên kia rốt cuộc từ từ dừng lại. Nhưng Tạ Vũ còn chưa thở phào một hơi, thì âm thanh tương tự lại bắt đầu vang lên, lần này không phải tới từ phòng bên cạnh, mà hình như là truyền đến từ bên kia hành lang.
Cô bực bội chửi tục một câu, thật sự không tài nào ngủ được, lại sợ đánh thức hai đứa trẻ bên cạnh, dứt khoát rón rén đứng dậy, mò mẫm trong bóng tối mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vì hành lang yên tĩnh, nên âm thanh của chuyện quan hệ đối diện kia rõ ràng hơn.
Ánh đèn lờ mờ, bên cửa sổ cuối hành lang, thấp thoáng có hai bóng người giống như đang quấn lấy nhau. Tạ Vũ chửi tục một câu, đang định bực bội xoay người vào phòng. Nhưng sau khi thấy rõ một bóng người trong đó, cô nhếch môi cười, lẳng lặng dựa vào khung cửa.
Hai người đều đưa lưng về phía bên này, người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông, hình như đang nói gì đó. Người đàn ông không xoay người, khẽ trả lời cô ấy. Có lẽ buổi tối sợ đánh thức khách trọ, nên giọng hai người đều rất nhỏ, lại nói tiếng địa phương, nên Tạ Vũ không nghe ra được hai người rốt cuộc đã nói cái gì.
Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ kia từ từ tiến lên dính sát vào người đàn ông lê nhẹ, tay tìm kiếm trước người đàn ông. Nhưng cô ta mới vừa đụng vào người đàn ông đó, thì bị đẩy ra không khách sáo ngay.
“Cút ra xa một chút!”
Tạ Vũ rốt cuộc nghe rõ câu này, không kìm được khẽ cười một tiếng.
Người phụ nữ kia có lẽ là vì bị hất ra, hoặc có thể như nghe được tiếng cười khẽ của Tạ Vũ, không tiến lên quấn lấy nữa, chỉ chửi tục một câu, rồi xoay người đi tới.
Mà người đàn ông vẫn dựa bên cửa sổ, tay cầm một điếu thuốc đang hút chính là Lục Viễn.
Khi người phụ nữ đi ngang qua Tạ Vũ, liếc cô một cái. Tạ Vũ mỉm cười với cô ta, đổi lấy một tiếng xì khẽ của cô ta, sau đó xuống lầu.
Mặc dù là mùa đông, nhưng người phụ nữ này vẫn mặc váy, lộ đôi chân trắng nõn, chân mang một đôi giày cao gót, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu tím giá rẻ.
Người phụ nữ rất trẻ, cao lắm là khoảng hai mươi tuổi, mặt mày xinh đẹp, là vẻ đẹp đặc trưng của con gái Tây Nam, chẳng qua là bị lớp trang điểm dày vụng về che phủ phần xinh đẹp vốn có kia.
Tạ Vũ nhìn người phụ nữ biến mất ở cầu thang, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Viễn, cười hỏi: “Cô gái ban nãy là ai vậy? Anh quen ư?”
Lục Viễn búng tàn thuốc trong tay, không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: “Biết rõ còn hỏi.”
Đôi mắt anh nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, như đang suy tư việc gì đó, lại như không suy nghĩ gì cả.
Tạ Vũ cười một tiếng, cố ý nói: “Tôi vừa nhìn thử, cô gái đó trẻ lắm, dáng cũng được, giá cả ở đây chắc cũng không đắt nhỉ?”
Lục Viễn dứt khoát mặc kệ cô.
Tạ Vũ đi lên trước nằm bò trên cửa sổ bên cạnh anh. Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách xuống đất, cơn gió lạnh ban đêm thổi vào, mà người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo mỏng, dường như chẳng hay biết giá lạnh là gì.
Cô thuận miệng hỏi: “Chỗ này nhỏ như vậy, cô gái đó làm chuyện như thế không sợ bị bạn bè họ hàng bắt gặp sao?”
Lục Viễn rít một hơi thuốc, lại khẽ phả ra, cũng thuận miệng trả lời cô: “Người làm chuyện đó không phải là người bản địa, đều là người đến từ Hồ Bắc, Tứ Xuyên. Nếu con gái bản địa làm chuyện này, thì cũng sẽ đi đến nơi khác.”
Tạ Vũ bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là vậy. Trước kia tôi đọc sách của Thẩm Tòng Văn, viết nghề này rất đẹp, còn tưởng đây là truyền thống dân gian nữa đấy.” Cô cười cười, “Như bây giờ có phải gọi là trao đổi tài nguyên không?”
Lục Viễn xì một tiếng, liếc nhìn cô: “Cô lại thấy hứng thú với việc này sao? Chuẩn bị viết ít bài gì đó à?”
Tạ Vũ nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi thuận miệng nói mà thôi, không thấy hứng thú với việc này.” Cô dừng lại, nhếch môi nói, “Tôi chỉ thấy hứng thú với anh.”
Lục Viễn xì mỉa một tiếng, tựa như câu cô nói chỉ là trò cười.
Tạ Vũ tiếp tục cười hỏi: “Tôi tò mò lắm, đâu phải ngày nào cũng ra chợ được, tại sao ban nãy anh không muốn cô gái đó? Không có hứng thú hay là coi thường? Anh một thân một mình ở trong núi sáu năm, là một người đàn ông, chẳng lẽ không có chút nhu cầu nào về phương diện này sao?”
Lục Viễn lạnh lùng nhìn về phía cô: “Cô cảm thấy tôi sẽ đói khát đến mức trong tình huống dẫn theo mấy học sinh còn không nhịn được gái gọi ư?”
Tạ Vũ kìm nụ cười bỉ ổi lại, xòe tay: “Đùa thôi, anh đừng nóng giận.” Nhưng lại hỏi tiếp, “Hiệu trưởng nói mỗi tuần anh sẽ vào làng mua sắm một lần, cho nên lúc đó anh làm?”
Lục Viễn lạnh lùng nói: “Dừng sự tò mò của cô lại đi, tôi không phải là đối tượng phỏng vấn của cô.”
Tạ Vũ phì một tiếng bật cười: “Tôi thật sự không định viết về anh, chỉ là muốn trò chuyện chút với anh thôi. Cho dù tôi muốn viết về anh trong bài báo lần này của tôi, thì cũng chỉ viết một hình tượng giáo viên hỗ trợ giáo dục không vụ lợi vĩ đại, đây mới là cái mà lãnh đạo và độc giả muốn. Chẳng lẽ tôi còn có thể viết chuyện anh có tìm phụ nữ hay không sao?”
Lục Viễn trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Cái gọi là cô làm tin tức đều là vì lãnh đạo và độc giả?”
Tạ Vũ gật đầu như chuyện đương nhiên: “Điều đó là tất nhiên, nếu không thì đăng thế nào?”
Nhưng nói câu này xong, cô lại không kìm được lặng lẽ cười khổ một tiếng. Thì ra trong lúc vô tình, ý nghĩa công việc của cô đã biến thành cái dạng này.
Tâm tư pha trò đùa giỡn của cô chợt tan đi hơn phân nửa, hai người đều nhất thời lặng thinh. Âm thanh trong căn phòng ban nãy cũng biến mất, giữa trời đất, dường như chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng hít thở của đôi bên.
Mà sự yên lặng thế này chợt khiến Tạ Vũ có chút khó xử. Đúng lúc này, tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên trong hành lang.
Cô tò mò lùi ra sau nhìn thử, chỉ thấy cô gái ban nãy đi trở lại, kéo một người tóc xù vàng bên cạnh, đó là thiếu niên hư hỏng trong làng điển hình.
Hai người đến gần, tóc xù kia bỉ ổi quan sát Tạ Vũ từ trên xuống dưới một hồi, còn chưa huýt sáo thì cô gái bên cạnh đã kéo anh ta, có chút không cam lòng nhìn hai người bên cửa sổ một cái, ôm tóc xù, mở cửa đi vào căn phòng gần cửa sổ nhất.
Tạ Vũ nhìn cửa phòng đóng lại, cười: “Cô gái đó chắc chắn cảm thấy thật không cam lòng, vốn mục tiêu là anh, cuối cùng chỉ có thể tìm một thằng tóc xù thay thế.”
Lục Viễn bực mình nhíu mày: “Phụ nữ như cô thấy hứng thú với chuyện này như vậy ư?”
“Tôi cũng không muốn thấy hứng thú, nhưng anh nghe kìa…” Cô cười nhìn anh.
Thì ra là căn phòng ban nãy nhanh chóng vang lên tiếng nam nữ quan hệ, tiếng ưm ưm của cô gái kia đặc biệt lớn, hình như là cố tình cho hai người ngoài cửa nghe.
“Muốn yên tĩnh một lát cũng không được nữa.” Lục Viễn có chút gắt gỏng chửi tục một câu, xoay người nhìn bóng đêm bên ngoài, rít mạnh hai hơi thuốc.
Tạ Vũ cũng không để ý, lười nhác dựa bên cửa sổ, thuận miệng hỏi anh: “Hôm nay ngày mấy? Sao nhiều mèo mả gà đồng vậy?”
Lục Viễn trả lời: “Mười bốn tháng hai.”
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, khẽ cười thành tiếng: “Lễ tình nhân ư? Thảo nào.” Cô buồn cười bịt mắt, “Tôi đây đã sống những ngày gì vậy, lễ tình nhân đi công tác ở nơi hoang vu hẻo lánh thì không nói, còn ở cái nhà nghỉ tồi tàn này nghe lén người ta.”
Lục Viễn nói: “Tự cô cứ đòi đi theo.”
“Không đi theo thì thế nào? Ngủ với Trần Tâm Duyệt trong kí túc xá bị dột à? Tôi đâu phải les. Chi bằng ở đây nghe lén đi, đừng nói hai người trong đó còn làm rất hăng đấy.” Cô móc máy ghi âm mang theo người ra, “Tôi thu một đoạn cho họ.”
Âm thanh trong phòng trầm hơn, tiếng rên rỉ thở dốc của nam nữ liên tục không ngừng.
Lục Viễn giật lấy tắt đi: “Cô có nhàm chán không? Có hiểu cái gì gọi là đời tư không?”
Tạ Vũ nói: “Là vì nhàm chán nên mới tìm chút niềm vui đấy. Hơn nữa tôi đâu đăng bản ghi âm lên mạng, chỉ thu cho vui mà thôi.”
“Nếu cô bị người khác chụp lén, ghi âm lén, cô có thấy dễ chịu không?”
Tạ Vũ nhún nhún vai: “Chẳng sao cả, chụp đẹp chút là được.” Cô đưa tay ra, “Trả lại cho tôi, tôi không thu nữa được chưa.”
Tiếng đôi nam nữ quan hệ càng lúc càng nóng, bắt đầu kèm theo tiếng giường lắc lư có nhịp điệu rõ ràng.
Lục Viễn đưa máy ghi âm cho cô. Khi Tạ Vũ cầm lấy máy ghi âm, đột nhiên nắm tay anh: “Tay anh ấm hơn con người anh nhiều. Anh mặc ít như vậy, tại sao tay vẫn ấm thế?”
Lục Viễn cũng không rút tay mình ra, chỉ lạnh lùng nhìn cô, dường như đang chờ xem cô muốn chơi trò gì.
Tạ Vũ nắm ngón tay anh: “Lễ tình nhân chẳng mấy chốc sẽ trôi qua thôi, anh xem trai đơn gái chiếc chúng ta đáng thương biết bao, có muốn thuê một phòng với tôi không?”
Nam nữ bên trong hình như đã đến cao trào, tiếng thở dốc rên rỉ ngày càng nhanh.
“Tôi không có hứng thú với cô, cũng coi thường cô.” Lục Viễn trả lại câu hỏi ban nãy của cô cho cô.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, vẻ mặt không thay đổi, nhưng hô hấp lại hơi dồn dập chút ít không dễ nhận ra.
Tạ Vũ không hề tức giận, buông tay anh ra, có phần bất cần nhin anh cười: “Nhưng tôi có hứng thú với anh, cũng để ý đến anh, làm sao đây?”
Lục Viễn hời hợt nhìn cô một cái, quay đầu hút hết hơi thuốc cuối cùng, dụi đầu thuốc lá ngoài bệ cửa sổ ướt sũng, rồi tiện tay ném vào sọt rác rách bên cạnh.
Rốt cuộc sau một tiếng rít chói tai, tiếng động trong căn phòng kia dừng lại.
Lục Viễn quay đầu nhìn cô, khẽ nheo mắt, sắc mặt nặng nề: “Đừng không tự trọng như vậy.”
Tạ Vũ hờ hững nhướng mày, cười với vẻ dí dỏm: “Anh cũng đừng nghiêm túc như vậy, tôi đùa thôi. Con người anh đúng là vô vị.”
Lục Viễn hừ một tiếng, đi mấy bước về hướng phòng mình, rồi dừng lại lạnh lùng nói: “Tôi chính là người vô vị như thế đấy.”
Tạ Vũ đứng sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao lớn mà cô độc của anh dưới ánh đèn lờ mờ, đột nhiên hỏi một cách nghiêm túc: “Lục Viễn, cuộc sống hiện tại của anh không cách nào mang lại bất kì vui vẻ gì cho anh, tại sao còn phải tiếp tục?”
Lục Viễn thoáng dừng bước, không trả lời câu hỏi của cô.