Hướng Vân dẫn hai người đến nhà ăn của chính quyền làng ăn chút cơm trưa đơn giản.
Giữa phụ nữ với phụ nữ lúc nào cũng dễ có đề tài, đặc biệt là phụ nữ xấp xỉ tuổi nhau. Tạ Vũ rất có hứng thú với bản thân cô gái Hướng Vân này, trên người cô ấy có quá nhiều mác mà một người làm truyền thông thấy hứng thú. Ví dụ như tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, trở về quê hương phát triển, giấc mộng tan biến, sắp trở về thành phố lớn.
Đây thật ra cũng là khắc họa của thế hệ thanh niên. Lý tưởng thời trẻ luôn được tô vẽ quá mức, nhưng hiện thực thường khác biệt. Mà con người luôn có bản năng thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh xa, giống như nước ấm nấu ếch, phần lớn con ếch sẽ chọn bắt tay giảng hòa với cuộc sống liếc cái là nhìn thấy hết này, nhưng cũng có một phần nhỏ trước khi chết sẽ dùng chút sức lực cuối cùng giãy nhảy ra khỏi nồi nước ấm đó, tìm kiếm lại lối sống được công nhận hơn trong thế tục.
Đương nhiên, đây cũng là một cách khác để thỏa hiệp với cuộc sống.
Nhưng ngoài những mác này ra, điều Tạ Vũ thấy hứng thú hơn là tâm tư rõ ràng mà Hướng Vân dành cho Lục Viễn. Cô không có hội chứng đạo đức cực đoan, nhưng đối với cô gái tốt này, vì một người đàn ông, vậy mà cô có chút cảm giác chột dạ không sao nói rõ được như thế.
Khi hai người phụ nữ trò chuyện, Lục Viễn gần như không xen vào. Anh ở lâu trong thôn không có internet, hoàn toàn xa lạ với những đề tài nóng trên mạng mà hai người nói.
Về đến trường tiểu học Hồng Khê là đã hơn bốn giờ chiều, bọn trẻ đang tan học. Hiệu trưởng Điền thấy một mình Tạ Vũ trở lại chung với Lục Viễn thì rất bất ngờ. Tạ Vũ không nói nhiều, chỉ nói muốn chụp ít ảnh thi cuối kì.
Kí túc xá vẫn là phòng của Trần Tâm Duyệt lần trước. Lục Viễn lấy cho cô hai tấm chăn mỏng giúp cô trải lên chiếc giường ván gỗ. Tạ Vũ giày vò một ngày, cũng không tiến lên giúp, chỉ ngồi một bên nhìn anh làm một cách thành thạo.
Hai người nhất thời đều im lặng.
Lúc ra cửa, Lục Viễn nhìn cô một cái, hờ hững nói: “Hôm nay bận cả ngày rồi, ngủ sớm một chút đi.”
“Ừm, anh cũng vậy.”
Có lẽ là mệt thật nên chưa đến mười giờ, Tạ Vũ vậy mà nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ không biết bao lâu, đột nhiên bị tiếng mưa rơi xuống mái hiên đánh thức. Chờ cô tỉnh táo lại, cảm thấy trên mặt lành lạnh, vươn tay sờ, mới phát hiện là mái nhà đang dột.
Cô vội ngồi dậy cuộn chăn lại. Bật đèn nhìn, quả nhiên là chỗ đầu giường có nước mưa nhỏ xuống. Mà lúc này ngoài phòng mưa to gió lớn, trên mái ngói toàn là tiếng bộp bộp.
Đối với Tạ Vũ sống ở miền nam nhiều năm mà nói, mưa gió đến bất chợt này ngược lại cũng không xa lạ gì. Nhưng trên giường bị dột, cô không cách nào ngủ tiếp được.
Móc di động ra xem, mới vừa qua mười hai giờ.
Cô xoa xoa trán, mở cửa ra, một cơn gió mang theo hơi nước thổi vào khiến cô không kìm được hắt hơi một cái. Nhưng vì tiếng mưa rơi rất lớn, nên vào buổi tối tiếng hắt hơi này cũng không đột ngột lắm.
Đêm mưa rất tối, dãy núi xung quanh cũng rơi vào trong màn đêm, không nhìn ra đường nét. Ngoài phòng của Tạ Vũ thì không còn bất kì ánh sáng nào nữa. Một dãy kí túc xá im phăng phắc.
Cô quay đầu nhìn căn phòng tối om bên cạnh, chắc hẳn Lục Viễn đang ngủ say. Nhưng chỉ chốc lát sau, căn phòng đó đột nhiên sáng đèn, một tiếng cọt kẹt, Lục Viễn đi từ bên trong ra.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Tạ Vũ bất đắc dĩ nói: “Giường bị dột.”
Lục Viễn đi tới, đứng ở cánh cửa sau lưng cô, nhìn vào trong, thấy nước mưa đang nhỏ xuống giường, khẽ nhíu mày: “Vậy tại sao không gọi tôi?”
Tạ Vũ ngược lại tỏ vẻ không hề gì: “Giờ này chẳng muốn đánh thức anh. Không phải ngày mai thi cuối kì sao? Dù sao thì tôi cũng hay thức đêm, ban nãy ngủ một giấc rồi nên bây giờ cũng không mệt lắm.”
“Nên cô định đứng chờ mưa tạnh à? Mưa tạnh thì cũng không ngừng dột ngay đâu.” Lục Viễn vừa nói vừa đi vào, ôm tấm chăn cô để ở chân giường lên xoay người đi đến cửa: “Sang phòng tôi đi.”
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, đi theo sau.
Lục Viễn ném chăn lên giường, rút tấm chăn mỏng trên giường của mình ra, rồi đi lấy một cây dù cán dài treo trên thành giường: “Cô ngủ ở đây, tôi đến văn phòng bên ngoài ngủ.”
Anh mới đi hai bước, Tạ Vũ nắm tay anh lại, hỏi: “Anh ngủ dưới đất ư?”
“Văn phòng có một cái ghế dựa.”
Tạ Vũ nói: “Đùa gì thế?” Dứt lời, liếc nhìn giường anh, “Nếu đã như vậy, thì hai chúng ta ráng chen chúc một đêm đi.”
“Không cần đâu.”
Tạ Vũ giễu: “Anh sợ cái gì? Sợ tôi ăn anh à?”
Lục Viễn khẽ nhíu mày.
Tạ Vũ lại nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm hành động cầm thú đâu.” Nói xong, nói như đùa, “Vì tôi không mang áo mưa.”
Sắc mặt Lục Viễn sầm xuống. Anh vòng qua cô đi đến mép giường, để chăn lên giường.
Tạ Vũ tiếp tục hỏi đùa: “Nhưng anh có chuẩn bị sẵn món đó không?”
“Cô ngậm miệng được rồi đấy.” Lục Viễn liếc cô một cái, “Lên giường, đi ngủ.”
Tạ Vũ nhếch miệng, gật đầu, kéo dài giọng: “Ừm, lên giường ——”, dừng một chút, lại nói, “Đi ngủ.”
Tạ Vũ ngủ ở mé trong giường, Lục Viễn ngủ mé ngoài, nghiêng người đưa lưng vào trong, nửa bên dính vào bên mép giường, hai người cách nhau nửa mét. Sau khi nằm xong, anh kéo dây đèn bên giường, trong phòng lại tối om, tiếng mưa gió bên ngoài vô cùng rõ ràng.
Tạ Vũ đã tỉnh cả ngủ từ lâu. Đêm nay không có trăng, trong bóng tối cô không nhìn thấy anh, nhưng có thể tưởng tượng ra bờ lưng rắn chắc của anh ở gần trong gang tấc, giống như bờ lưng cô thấy bên dòng suối đêm hôm ấy.
Cô còn ngửi được hơi thở của anh, pheromone đàn ông, toàn bộ quẩn quanh giữa hơi thở.
Tạ Vũ vươn tay chọc anh.
“Làm gì đó?” Giọng anh lộ vẻ bực bội kiềm nén.
Tạ Vũ hỏi: “Bao lâu anh không làm với phụ nữ rồi?”
Lục Viễn trầm mặc.
Tạ Vũ lại hỏi: “Anh có muốn làm với tôi không?”
“Không muốn.”
Giọng anh lạnh lẽo, nghe có vẻ cực kì không vui.
Tạ Vũ cười khẽ: “Tôi đùa anh thôi, tôi cũng không muốn làm với anh.”
“Vậy thì cô ngậm miệng đi.”
Tạ Vũ chẳng để ý, nhích về phía anh, gần như dựa vào sau tai anh: “Vậy anh có từng làm qua với Hướng Vân không?”
“Câm miệng!”
“Đây là đáp án gì vậy? Thừa nhận hay phủ nhận? Rốt cuộc có từng làm không? Tôi cảm thấy cô ấy tuy không tính là đại mỹ nhân, nhưng có khí chất lắm. Tôi là đàn ông, có lẽ cũng sẽ thích cô gái như cô ấy.”
Lục Viễn bật ngồi dậy: “Trong đầu cô có thể đừng cứ nghĩ mấy chuyện dơ bẩn này không? Tôi và Hướng Vân chỉ là bạn bè bình thường, không phải ai cũng tùy tiện như cô đâu!”
Tạ Vũ cười ngồi dậy theo anh: “Nói như vậy là anh chưa từng làm với cô ấy? Hơn nữa, nam nữ hoan ái sao lại dơ bẩn? Tôi thấy anh ở trong núi lâu quá, đầu óc đần hết cả rồi.”
“Cô đúng là vô vị!” Lục Viễn xoay người ra vẻ như định xuống giường.
Tạ Vũ cười ôm lấy cổ anh từ phía sau, ghé vào sau tai anh: “Lục Viễn, lời tôi nói hôm qua là thật. Sau khi về Thượng Hải, tôi thường xuyên nhớ tới anh, nằm mơ cũng mơ thấy anh.” Cô dừng một chút, “Nhớ dáng vẻ anh tắm bên dòng suối đêm hôm ấy.”
Giọng cô trầm thấp như mê hoặc.
Lục Viễn biết cô cố tình trêu đùa mình, nhưng hô hấp vẫn không kìm được mà trở nên dồn dập.
Nóng!
Rõ ràng mới đầu hạ, trong ngọn núi đang đổ mưa đêm, mát mẻ vô cùng. Nhưng anh chợt cảm thấy nóng đến độ có phần không chịu nổi.
“Cô tránh ra!” Lục Viễn trầm giọng nói, nhưng giọng nói đó lại mơ hồ hơi bất ổn.
Tạ Vũ nằm bò sau lưng anh, nhân lúc anh không chú ý đưa tay ra trước, sờ thân dưới anh một cái, sau đó nằm trên lưng anh, cười ha ha: “Lục Viễn, anh có phản ứng rồi, giả vờ đứng đắn gì nữa chứ!?”
Lục Viễn thẹn quá hóa giận hất cô ra: “Tạ Vũ, cô đừng quá đáng!”
Tạ Vũ ngã xuống giường, ngược lại không đau, chỉ bị chấn động một chút, cô cười phóng túng hơn: “Vậy anh có thích Hướng Vân không?”
Tuy tức giận, nhưng anh trả lời rất dứt khoát: “Không thích.”
“Vậy anh có thích tôi không?”
“Cô phiền quá!” Câu trả lời của Lục Viễn dứt khoát hơn.
Anh rút tấm chăn mỏng cô đè dưới người, cầm dù, xoay người đi ra ngoài.
Tạ Vũ vội nhảy xuống giường, kéo anh lại, nhịn cười nói: “Anh đừng đi, tôi đảm bảo không chọc anh nữa đâu. Thật đấy.”
Lục Viễn đẩy tay cô ra: “Cút đi!”
Nói xong sầm mặt đi ra cửa.
Tạ Vũ lùi ra sau ngã xuống giường, cười nắc nẻ. Bản thân cô cũng thừa nhận hành động vừa rồi hèn hạ. Đối với người đàn ông như Lục Viễn mà nói, cách thức tán tỉnh này gần như ngang với sỉ nhục. Nhưng cô lại thấy rất vui, vì cô ý thức được, Lục Viễn đối với cô không chỉ đơn giản như tin nhắn “Từng nhớ tới” tối qua.
Cô nằm trên chiếc giường đơn sơ của anh, mùi đàn ông vẫn còn, là mùi khiến cô an tâm mê mệt. Trong mùi hương này, cô ngủ thật say.
Mà phía Lục Viễn đi đến văn phòng thì ruột gan rối bời. Anh lấy thuốc lá trong ngăn kéo, ngồi trên ghế dựa hút hết một điếu, sự khô nóng trong người cũng không thể lắng xuống.
Biết rõ cô chỉ trêu đùa anh, nhưng anh lại nảy sinh ham muốn với cô.
Anh hơi thở hổn hển đứng dậy, dứt khoát chạy ra ngoài đứng trong cơn mưa ngoài mái hiên.
Nước mưa lạnh băng đổ xuống, thân thể lạnh dần, nhưng trong lòng càng bực bội hơn, lại cảm thấy hành động dầm mưa này vừa ngu vừa ngốc. Quan trọng nhất là quần áo ướt hết. Anh không thể không về kí túc xá lần nữa.
Động tác của Lục Viễn rất nhẹ, Tạ Vũ thở đều trên giường không có bất kì phản ứng gì. Chờ đến khi anh lau khô tóc trong bóng tối, thay đồ nằm trở lại giường, cô vẫn không hề hay biết.
Lục Viễn không nói được, cười một tiếng, rón rén nằm ở khoảng trống bên mép giường, sát vào rìa. Giày vò một trận anh ngược lại bình tĩnh không ít.
Hơi thở của phụ nữ ngay sau lưng, anh xoay người qua, trong bóng tối mơ hồ thấy khuôn mặt nghiêng của Tạ Vũ. Anh vươn tay, nhưng khi sắp chạm vào khuôn mặt ấy thì từ từ thu lại, lặng lẽ xoay người lại.
Tiếng mưa tí tách ngoài phòng rất lớn, nhưng anh biết sáng sớm ngày mai thức dậy, cơn mưa này sẽ tạnh.
Chọn ba gia đình nghèo nhất để đi thăm, một gia đình trong đó chính là nhà ba chị em họ Hướng. Thật ra chỉ là thăm hỏi cưỡi ngựa xem hoa, Hồ Hành Kiến gửi ít tiền và hai túi quần áo cho người già trẻ em bị bỏ lại, Tạ Vũ chụp cảnh này.
Nhà họ Hướng ở trên núi là gia đình cuối cùng, sau khi gửi tiền chụp ảnh xong, mấy người ngồi ở cổng sân nghỉ một chút. Lục Viễn như cũ nhân lúc rảnh rỗi đi giúp gánh nước.
Hướng Vân đi theo sau với anh.
Hồ Hành Kiến trò chuyện một câu với ông cụ, đột nhiên chú ý đến bộ trang phục dân tộc truyền thống ông cụ mặc trên người, hỏi: “Đây là quần áo mọi người tự làm sao?”
Bác Hướng gật đầu, cúi xuống nhìn quần áo: “Quần áo mấy chục năm rồi, trước kia toàn là tự làm cả. Đây là bộ mà trước đây bà cố tôi tự tay làm cho tôi đấy.”
“Vải này cũng là tự bà cụ dệt sao?”
Bác Hướng cười: “Đúng vậy, tự dệt vải tự nhuộm, từng đường kim mũi chỉ may thành, thanh niên bây giờ đều không biết đâu.”
Hồ Hành Kiến chậc chậc hai tiếng: “Quần áo mấy chục năm mà còn giữ được tốt thế này, kĩ thuật cũng rất hiếm thấy, cúc áo và thêu thùa đều làm rất tinh xảo.” Nói xong lại hỏi, “Nhà cụ còn quần áo kiểu xưa thế này không?”
Bác Hướng nghĩ nghĩ: “Còn một bộ để dưới đáy rương, là của mẹ tôi, mãi cũng chẳng lấy ra nữa, không biết trông ra sao rồi. Giáo sư Hồ muốn xem không?”
“Muốn muốn muốn.”
Tạ Vũ mờ mịt nhìn Hồ Hành Kiến theo ông cụ vào phòng. Người trí thức cảm thấy hứng thú với những món đồ cổ cũng chẳng có gì lạ. Cô không tò mò nhiều như vậy, chạy đến đầu con đường nhỏ dẫn đến giếng nước kia xem hai người vừa đi gánh nước.
Lục Viễn và Hướng Vân đã về. Lục Viễn đi đằng trước, Hướng Vân đi phía sau, hai người vừa nói vừa cười, trên con đường nhỏ không một bóng người giữa núi rừng ngược lại cũng có vẻ hài hòa.
Tạ Vũ bĩu môi, nhân lúc hai người chưa phát hiện ra mình thì trở về chỗ cũ.
Lục Viễn đổ nước xong, Hồ Hành Kiến và bác Hướng đã đi ra. Hồ Hành Kiến gọi Tạ Vũ: “Tiểu Tạ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi.”
Tạ Vũ gật đầu, thấy Lục Viễn đầu đầy mồ hôi đổ nước vào cái lu trong bếp xong đi ra, tạm biệt bác Hướng.
Khi xuống núi, Hồ Hành Kiến trông rất vui. Tạ Vũ tò mò hỏi: “Giáo sư Hồ, có chuyện gì mà vui vậy? Lần này đến núi khảo sát xem ra có thu hoạch rất lớn nhỉ?”
Hồ Hành Kiến gật đầu: “Thu hoạch rất lớn.”
Sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về giáo dục nông thôn miền núi như thế nào ra làm sao. Khảo sát không đến một ngày mà anh ta nói đâu ra đấy, cũng khó trách anh ta được người khác tôn sùng.
Khi anh ta nói chuyện, Tạ Vũ bình tĩnh quay đầu liếc nhìn Lục Viễn đi phía sau, phát hiện sắc mặt anh lạnh lùng, thoáng lộ vẻ châm biếm.
Đến chân núi, trường tiểu học Hồng Khê ở bên kia sông, Hướng Vân mở miệng: “Lục Viễn, anh về đi, không cần tiễn đâu, tôi dẫn mọi người ra là được rồi.”
Lục Viễn thản nhiên nói: “Không sao, đúng lúc tôi cũng phải vào chợ một chuyến nữa, hôm qua quên mua đồ phải mua rồi.”
Hướng Vân cười: “Mua gì thế? Ngày mai trường thi xong là nghỉ rồi, không cần mua thức ăn nữa mà.”
“Không phải mua thức ăn.” Lục Viễn nói, “Là mua chút đồ dùng của tôi.”
Tạ Vũ nói xen vào: “Vậy thì đúng là quá tốt rồi. Đường vào làng quả thật xóc quá, tôi ngồi ô-tô hơi say xe, vừa vặn có thể ngồi xe motor của Lục Viễn.”
Cô nói xong như cười như không nhìn anh.
Lục Viễn nhếch khóe môi, quay đầu đi khẽ cười một tiếng.
Hướng Vân ngược lại không suy nghĩ nhiều, cũng không thấy được hành động qua lại tế nhị giữa hai người, cười gật đầu: “Vừa hay.”
Mấy người nói chuyện riêng với nhau, đi đến đầu đường.
Lục Viễn lái motor, Tạ Vũ ngồi sau anh, hai tay ôm thẳng hông anh, nói nhỏ sau lưng anh: “Tôi thấy hình như hôm nay anh không vui lắm, sao vậy?”
Lục Viễn nổ máy xe, hời hợt nói: “Thấy mấy người làm dáng này vui không nổi.”
Tạ Vũ cười nói: “Tôi là người giúp đỡ làm dáng, nên anh thấy tôi cũng không vui?” Xe lên đường, nảy mạnh lên một cái. Tạ Vũ theo bản năng ôm chặt anh, gần như dính vào sau tai anh nói, “Có phải không?”
Lục Viễn nói: “Không phải.”
“Tôi thấy là phải.”
“Không phải.”
Tạ Vũ cười khẽ một tiếng, lại nói: “Vậy sau khi tôi về Thượng Hải, anh gọi điện thoại cho tôi được không?”
“Không được.”
Tạ Vũ xì một tiếng, thuận miệng hỏi: “Tại sao?”
“Cô cũng chưa từng gọi cho tôi.”
Tạ Vũ ngẩn ra một chút, rốt cuộc cười thành tiếng: “Được, vậy tôi gọi cho anh.”
Lục Viễn trầm mặc rất lâu, giữa sự im lặng này chỉ có tiếng gió thổi qua. Sau đó Tạ Vũ nghe thấy anh nói: “Không cần đâu.”
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, cảm giác buồn bã gần đây thỉnh thoảng tập kích cô ập tới lần nữa, cô không nói gì thêm.
Vào làng, xe đằng trước dừng lại, Hướng Vân từ trong xe bước xuống.
Lục Viễn dừng motor bên cạnh ô-tô. Tạ Vũ chậm rì xuống xe, đứng bên cạnh anh: “Tạm biệt.”
Lục Viễn nhìn cô bằng một vẻ mặt không phân biệt rõ, thấp giọng nói: “Tạm biệt.”
Tạ Vũ mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào. Ánh mắt Lục Viễn theo sau lưng cô, tiếp đó lại chuyển qua hai người ngồi hàng sau, đột nhiên sắc mặt thay đổi. Anh xuống xe motor, gõ mạnh cửa xe.
Tạ Vũ nghe tiếng quay đầu lại, thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lục Viễn ngoài xe.
Hồ Hành Kiến mờ mịt, mở cửa hỏi: “Thầy Lục, sao vậy?”
Cửa xe vừa hé một chút, Lục Viễn kéo giật ra, khom người chui vào trong xe, lôi một bộ quần áo trong túi của Hồ Hành Kiến trên ghế, nổi giận đùng đùng hỏi: “Đây là cái gì?”
Tạ Vũ phát hiện ra khác thường, xuống xe nhìn về phía bộ đồ trong tay anh. Là bộ quần áo cô chưa từng thấy qua, nhưng kiểu dáng và cách làm rất giống bộ mà ban nãy bác Hướng mặc, có điều trông cổ xưa hơn, đường thêu trên đó cũng tinh xảo hơn.
Hồ Hành Kiến nhíu mày, ung dung thong thả xuống xe: “Thầy Lục, thầy đang làm gì vậy? Bộ đồ này là tôi mua từ chỗ bác Hướng.”
Lục Viễn hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?”
Hồ Hành Kiến nói: “Năm trăm tệ.”
Lục Viễn cười khẩy một tiếng: “Giáo sư Hồ, anh đúng là được đấy. Năm trăm tệ đã lừa được gia sản cất giấu kĩ của nhà người ta rồi.”
Hồ Hành Kiến nhíu mày chặt hơn: “Anh nói câu này là có ý gì?”
“Bác Hướng là người dưới quê nên không biết, anh còn không rõ giá trị của bộ quần áo này sao.”
Hồ Hành Kiến nói: “Đây là bác Hướng tự nguyện bán cho tôi. Thầy Lục đang xen vào việc của người khác đấy.”
Lục Viễn hừ một tiếng, móc ví, lấy trong đó ra ba trăm tệ, rồi nói với Tạ Vũ: “Cho tôi mượn hai trăm.”
Tạ Vũ lập tức lấy tiền đưa cho anh.
Anh đưa năm trăm tệ cho Hồ Hành Kiến: “Bộ đồ này không thể bán cho anh như vậy được. Tôi sẽ mang về cho bác Hướng.”
Hồ Hành Kiến cười khẩy: “Một giáo viên hỗ trợ giáo dục ở trường tiểu học làng quê như anh là cái thá gì. Đồ tôi bỏ tiền mua, dựa vào cái gì mà anh lấy lại.”
Lúc này tài xế Tiểu Lưu xuống xe, nói giúp: “Thầy Lục, việc này đúng là thầy không đúng rồi. Giá trị của bộ quần áo này thế nào một người quê mùa như tôi không hiểu, bác Hướng càng không hiểu. Giáo sư Hồ cho ông ấy năm trăm tệ là lời hơn bộ đồ để trong nhà này bao nhiêu rồi. Người ta hai bên tình nguyện mua bán mọi người đều vui, thầy quấy rối như vậy không hay đâu.”
Lục Viễn để ngoài tai, nhét tiền vào tay Hồ Hành Kiến: “Giáo sư Hồ, làm người phải dựa vào lương tâm. Anh có thân phận có địa vị, lừa người dưới quê người ta như vậy, trong lòng vui vẻ sao?”
Hồ Hành Kiến nói: “Bộ đồ này để trong nhà ông cụ đó thì có ích gì? Chi bằng đưa cho tôi để nó phát huy giá trị.”
Lục Viễn nói: “Nhưng giá trị đó chỉ thuộc về anh.”
Tạ Vũ nói xen vào: “Nếu bác Hướng đồng ý bán bộ đồ này, thì tôi giúp bác ấy tìm người mua. Giáo sư Hồ, anh cũng thấy gia đình ông cụ nghèo thế nào mà, anh cũng không đến mức thiếu số tiền này, đừng cướp nghèo chia giàu nữa.”
“Cô ——” Hồ Hành Kiến tức đến độ xanh mét cả mặt mày, “Tiểu Tạ, cô là phóng viên đi cùng chúng tôi, không giúp tôi lấy lại bộ đồ, mà còn nói giúp người đàn ông ngang ngược không biết lý lẽ này. Cô có tin tôi về tìm tổng biên tập của cô khiếu nại cô không.”
Tạ Vũ cười: “Tin chứ, anh với tổng biên tập chúng tôi là bạn, nếu anh đi tố tôi một vố, quả thật có thể khiến tôi khó chịu. Nhưng tốt xấu gì anh cũng là giáo sư nổi tiếng, người phụ trách của quỹ công ích, trên mạng khen ngợi rất nhiều. Nhưng hành vi hai ngày nay của anh, một phóng viên vô lương tâm như tôi cũng có phần không nhìn nổi đấy.”
“Tạ Vũ, cô nói năng chú ý một chút. Hai ngày nay tôi thế nào? Ngàn dặm xa xôi đến miền núi khảo sát đều là vì sự nghiệp công ích.”
Tạ Vũ nhướng mày, không nhanh không chậm nói: “Ngàn dặm xa xôi đến làm công ích, sau đó nhân tiện ăn món ăn dân dã chơi gái rồi lừa người làng quê ngu dốt không biết gì?”
Sắc mặt Hồ Hành Kiến trắng bệch: “Tạ Vũ, cô đừng ngậm máu phun người.”
“Có phải ngậm máu phun người hay không, bản thân anh rõ nhất.” Cô nhún nhún vai, “Xem ra tôi cũng không cần về Thượng Hải chung với các anh rồi.”
Hồ Hành Kiến không cam lòng nhìn bộ đồ trên tay Lục Viễn, lạnh lùng nói: “Tiểu Lưu, chúng ta đi.”
Tạ Vũ vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
Tiểu Lưu lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, lên xe nổ máy, chạy vụt đi.
Hướng Vân thở phào một hơi, nhìn về phía Lục Viễn nói: “Bộ đồ này thật sự rất quý giá sao?”
Lục Viễn gật đầu: “Trước kia tôi thấy qua ở nhà bác Hướng, là của mẹ bác ấy để lại, quần áo truyền thống Thổ Gia thủ công thuần, bây giờ về cơ bản không còn nữa. Ông cụ không biết, chỉ giữ gìn như một món tài sản trong nhà thôi, khi đó tôi cũng không để ý. Sau này thấy bộ tương tự trong một chương trình tivi mới biết giá loại quần áo dân tộc này trên thị trường sưu tầm có thể đến sáu con số. Nhưng tôi không có khả năng giúp tìm người mua, từ từ cũng quên mất.”
Hướng Vân hít vào một hơi khí lạnh.
Tạ Vũ nói: “Tên họ Hồ tên Thú này chắc là chuyên gia, trái tim đúng là đủ đen tối.”
Hướng Vân lắc đầu than: “Loại người này làm công ích, sợ chẳng qua cũng chỉ là mua danh trục lợi thôi.” Cô ấy chợt hỏi như nhớ đến gì đó, “Đúng rồi, điều ban nãy cô nói với anh ta là thật sao?”
Tạ Vũ gật đầu: “Tối qua ở nhà khách, Lục Viễn cũng thấy.”
Hướng Vân cười mỉa hai tiếng: “Mặt người dạ thú.” Xong lại nói, “Nhưng Tạ Vũ cô vẫn nói trúng tim đen, ban nãy sắc mặt Hồ Hành Kiến trắng bệch không còn chút máu.”
Tạ Vũ nói: “Đoán chừng bây giờ đang gọi cho tổng biên tập của tôi tố cáo tôi đây.”
“Nghiêm trọng không?” Lục Viễn đột nhiên hỏi.
Tạ Vũ nhìn anh một cái, lắc đầu: “Không sao, cùng lắm là bị mắng một trận thôi. Cái chuyện công tác làm dáng này vốn chẳng có ý nghĩa, là ông ấy cứ khăng khăng bắt tôi tới, còn không cho phép tôi phát cáu chút à?”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, lại hỏi: “Vậy hôm nay cô đi sao?”
Tạ Vũ chưa kịp trả lời, điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, quả nhiên là tổng biên tập lão Trương gọi tới. Cô cười khẽ một tiếng nhận máy.
Đầu kia ầm ầm cho cô một trận. Tạ Vũ nghe tai này lọt tai kia, chờ lão Trương mắng xong, cô nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đến lượt tôi nói. Hồ Hành Kiến chính là một tên cặn bã, muốn tôi xin lỗi anh ta là không thể nào. Tôi muốn xin nghỉ, mấy ngày nữa về.”
Không chờ đầu bên kia từ chối, cô đã cúp máy.
Hướng Vân bật cười thành tiếng: “Tạ Vũ, cô lợi hại thật.”
Tạ Vũ nói: “Cái chính là tổng biên tập chúng tôi là một con cọp giấy, không có gì đáng sợ đâu. Hơn nữa không ở được chỗ này thì tự có chỗ khác, cùng lắm là đổi chỗ khác. Dù gì trong nghề tôi cũng có chút danh mỏng.”
Hướng Vân hỏi: “Vậy hôm nay cô đi đâu? Ở trong làng sao?”
Ánh mắt Tạ Vũ nhìn về phía Lục Viễn, cô hời hợt nói: “Đến tiểu học Hồng Khê đi, vừa vặn xem kì thi cuối kì ngày mai ra sao. Sau đó cứ nhân cơ hội lần này tham quan danh lam thắng cảnh ở đây.”
Hướng Vân hiểu rõ gật đầu: “Như vậy hả, vậy Lục Viễn anh chăm sóc Tạ Vũ cho tốt nhé.”
Lục Viễn nhàn nhạt ừm một tiếng.