Tình cảm nhớ nhau da diết như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một phần trong cuộc sống, huống chi là đôi nam nữ cách nhau rất xa.
Hôm sau, Tạ Vũ nhận nhiệm vụ lấy tin mới, đi công tác liên tục, bận tối mày tối mặt, ban ngày lấy tin, buổi tối chạy bản thảo, không phải ở trên máy bay tàu hỏa trên đường đi công tác, thì là ở trong nhà nghỉ xa lạ. Thường hôm qua còn ở thành phố này, hôm nay lại đến chỗ lạ xa xôi, cho dù ở Thượng Hải thì thỉnh thoảng còn có mấy buổi xã giao công việc phải tham gia.
Liên lạc với Lục Viễn chẳng qua chỉ là những mẩu tin nhắn ngẫu nhiên, lúc đêm khuya, khoảng thời gian nghỉ ngơi khi viết bản thảo, ôm di động nói chuyện điện thoại không ngắn không dài.
Chờ đến khi mười ngày nửa tháng bớt bận, rốt cuộc được nghỉ ngơi một chút, Tạ Vũ long đong vất vả mệt mỏi vội vàng về tòa chung cư ở Thượng Hải, thấy một chiếc Lamborghini màu xanh vừa quen vừa lạ đậu dưới lầu.
Cô còn chưa đến gần, chiếc xe đó liền nhấn còi, chốc lát sau, người trong xe mở cửa đi xuống.
Cô và Lý Hưng Ngộ gần hơn nửa tháng không gặp, gần đây bận rộn nên gần như quên mất người này lên chín tầng mây, bây giờ gặp mới nhớ ra hai người hình như vẫn chưa nói rõ.
Cô đi tới, đứng trước mặt anh ta.
Lý Hưng Ngộ dựa bên cửa sổ xe cười cười: “Em kéo anh vào danh sách đen rồi à?”
Điều anh ta nói là sự thật. Khoảng thời gian khi Tạ Vũ vừa bận này, Lý Hưng Ngộ cứ gọi điện thoại mãi, cô không có tâm tư dây dưa với anh ta, dứt khoát kéo anh ta vào danh sách đen, định làm việc xong mới nói. Nhưng chờ đến khi làm việc gần xong, cô lại quên béng mất chuyện này.
Cô có phần bất đắc dĩ nói đúng sự thật: “Gần đây quả thật bận quá, định xong hết sẽ liên lạc với anh.”
Lý Hưng Ngộ nhún nhún vai: “Anh còn tưởng nhanh như vậy anh đã bị em xử tội chết rồi.” Anh ta đi đến ngoài cửa ghế phụ, mở cửa xe một cách rất phong độ quý ông, “Lên xe đi, chờ em hơn một tiếng rồi, đi ăn tối với anh nhé.”
Tạ Vũ nheo mắt, người đàn ông này ăn mặc tinh tế, cử chỉ tao nhã, đúng là mùi vị tinh anh toát ra từ trên xuống dưới, chẳng hề nhìn ra sinh ra là một đứa trẻ nghèo khổ.
Con người đoán chừng đều quên nguồn gốc. Nhưng quên nguồn gốc cũng là chuyện thường tình của con người, người đi lên chỗ cao nước chảy xuống chỗ thấp, bất kể là ai, một khi đã thoát khỏi vũng bùn nghèo khổ thì đều không muốn nhìn lại nữa.
Tạ Vũ chui vào trong xe, cười: “Xế chiều hôm nay tôi cứ vội đón xe, tóc tai không chải cũng không trang điểm, quần áo trên người mặc hai ngày nhăn nhúm cả, đi đến nhà hàng cao cấp với anh, liệu có khi nào không cho vào không?”
Lý Hưng Ngộ ngồi vào ghế lái xong, vừa nổ máy xe, vừa nhìn cô một cái nói: “Yên tâm đi, đi chung với anh thì chỗ nào cũng vào được.”
Đương nhiên Tạ Vũ không bị ai chặn không cho vào.
Nhà hàng câu lạc bộ hạng sang, Lý Hưng Ngộ là khách VIP. Tạ Vũ dơ bẩn như thế nào đi nữa, thì khí chất thời thượng giỏi giang vẫn còn, chẳng đến mức quá lệch tông.
Khi gọi món, Tạ Vũ nói mình đã ăn cơm hộp trên tàu hỏa rồi, chỉ gọi một phần đồ uống.
Nhưng Lý Hưng Ngộ vẫn gọi rất nhiều.
Tạ Vũ nói: “Ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, đừng lãng phí.”
Lý Hưng Ngộ cười: “Dù không ăn thì cũng không thể gọi ít quá, bằng không sẽ mất mặt lắm.”
Tạ Vũ cong khóe môi, nhớ đến món cơm thập cẩm vừa đủ lượng mỗi ngày ở nhà ăn của trường tiểu học Hồng Khê.
Lý Hưng Ngộ thấy cô hé môi không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Lần trước em nói thấy anh ở Học viện Hí kịch, khoảng thời gian này có phải em đều suy nghĩ lung tung vì chuyện đó không? Giận anh sao? Chuyện này anh có thể giải thích.”
Tạ Vũ cười thầm vì cái kiểu tự cho là mình tốt đẹp này của anh ta, nhưng cũng không biểu hiện trắng trợn ra, chỉ cười nhạt nói: “Lần đó anh nói qua điện thoại rồi, tôi tin anh.”
Dường như Lý Hưng Ngộ thoáng ngẩn ra, tiếp theo lại cười gật đầu: “Vậy thì tốt. Anh nghiêm túc với em, thật sự không hi vọng vì mấy người không quan trọng mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Tạ Vũ cười một tiếng nói: “Có lẽ anh hiểu lầm rồi. Tuy tôi tin anh, nhưng mối quan hệ của chúng ta, quả thật khi tôi thấy cảnh đó đã kết thúc rồi.”
Lý Hưng Ngộ khó hiểu nhìn cô: “Tại sao? Không phải em tin anh sao?”
Tạ Vũ nói: “Không phải vấn đề của anh, là vấn đề của tôi.”
Lý Hưng Ngộ thuận miệng hỏi: “Em gặp người khác rồi?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lý Hưng Ngộ nhếch khóe miệng một cách kiêu căng lại châm biếm, dựa vào lưng ghế, như cười như không nhìn cô: “Nói anh nghe thử, là người đàn ông thế nào? Giàu hơn anh ư?”
Tạ Vũ chậm rãi nhấp một ngụm nước thấm cổ họng bôn ba mấy ngày liền. Cô nhớ kĩ lời lão Trương, không hề muốn đắc tội người đàn ông trước mặt.
Cô nghĩ đến dáng vẻ nghiêm trang của Lục Viễn, cười cười: “Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường thôi, không thể so với anh được. Khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta quả thật không hợp, anh như thể đỉnh Everest giữa đàn ông, nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có cái bản lĩnh leo lên đó.”
Lý Hưng Ngộ cười ha ha: “Tạ Vũ, em không hổ là một phóng viên, miệng lưỡi đúng là cái gì cũng nói được. Em cũng đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa anh, cứ nói thật cho anh biết, là người đàn ông nào. Anh cũng không phải người thích quấn mãi không bỏ, nhưng rất tò mò, không thấy được mình thua dưới tay đối thủ cạnh tranh thế nào thì không muốn từ bỏ.”
Tạ Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thật sự chỉ là một người đàn ông bình thường thôi, anh không cần phải để trong lòng.”
“Em cảm thấy anh sẽ tin ư?” Lý Hưng Ngộ xòe tay, “Nhưng em không nói cũng chẳng sao, thế nào anh cũng sẽ biết được thôi.”
Tạ Vũ cười mỉa mai: “Giám đốc Lý, có phải anh cảm thấy phụ nữ chọn đàn ông nhất định phải nhìn vào vật chất không?”
Lý Hưng Ngộ nói: “Cái này dĩ nhiên không phải là tuyệt đối. Nhưng trong kinh nghiệm có hạn của anh thì đa số đều như vậy.”
“Ví dụ như nữ sinh của Học viện Hí kịch?”
Lý Hưng Ngộ cười từ chối cho ý kiến, trong ánh mắt hiện ra chút ý cười khinh thường.
Tạ Vũ lại cười hỏi: “Lại chẳng hạn như bạn gái thời học nghiên cứu sinh trước kia của anh?”
Lý Hưng Ngộ ngẩn người, nhướng nhướng mày gật đầu: “Không sai.”
Tạ Vũ nói: “Thật ra anh có từng nghĩ chẳng phải là vì gia đình người đàn ông đó tốt hơn anh không? Chỉ đơn thuần là vì anh ta đúng là một người đàn ông rất tốt.”
“Làm sao có thể?”
Tạ Vũ cười gật đầu: “Cũng phải.”
Lý Hưng Ngộ ngẫm nghĩ, cười nói: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, nếu tâm ý em đã quyết, thì anh cũng không tiện quấy rầy em nữa, coi như chúng ta không có duyên phận. Nhưng mọi người dễ hợp dễ tan, tối nay để lại cho anh thế nào? Cũng để cho anh từ bỏ triệt để.”
Thế giới người trưởng thành luôn trong ngoài bất nhất, nhưng có lúc lại cực kì thẳng thắn.
Tạ Vũ cười cười: “Cách chia tay hòa bình thế này thật ra tôi cũng thấy không tệ lắm, nhưng quả là không đúng lúc, mấy ngày nay bôn ba mãi, hôm nay thân thể lại không tiện lắm.”
Lý Hưng Ngộ hiển nhiên không tin lý do từ chối của cô, nghiêng đầu cười nhìn cô, ẩn chứa chút ý cười mỉa mai.
Tạ Vũ nhướng mày: “Không tin sao? Tôi có thể chứng minh.”
Gặp dịp thì chơi mà thôi, cô chẳng cần kém cỏi mà nói như vậy.
Lý Hưng Ngộ lắc đầu bật cười: “Em biết anh thích em cái gì không?”
Tạ Vũ làm ra vẻ tò mò.
“Anh thích phong cách giải quyết mọi việc như thật như giả này của em, có lúc cảm thấy em rất đơn giản, có lúc lại cảm thấy lõi đời tột bậc khó phân biệt thật giả.”
Tạ Vũ ngẩn ra, nhớ đến lời Lục Viễn nói với cô ở cây cầu Phong Kiều đêm đó, anh nói anh không phân biệt nổi sự thật giả của cô.
Thì ra cô thật sự đã đeo mặt nạ sống quá lâu, thế là đã trở thành thói quen.
Tạ Vũ cười nói: “Thật ra tôi đơn giản lắm, đặc biệt là ở trước mặt người có chức vị cao như anh.”
Lý Hưng Ngộ lắc đầu: “Có lẽ vậy.”
Một bữa cơm, Tạ Vũ chỉ ăn hai miếng tượng trưng, một đống đồ ăn đắt đỏ bày trên bàn. Có lẽ là bị trên núi ảnh hưởng, cô lại cảm thấy rất đau lòng vì sự lãng phí này.
Hai người coi như dễ hợp dễ tan. Lý Hưng Ngộ cũng còn là một quý ông, rất kiên trì lái xe đưa Tạ Vũ về nhà.
Hơn chín giờ tối, đầu phố Thượng Hải vẫn đông nghịt, tạo thành từng dòng sông xe màu đỏ trong màn đêm.
Khi tạm dừng đèn đỏ, di động của Tạ Vũ reo lên. Khoảnh khắc cô lấy di động ra, Lý Hưng Ngộ bên cạnh tùy ý quay đầu, liếc màn hình di động của cô, thấy hai chữ Lục Viễn trên đó.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vũ đã nhận điện thoại: “A lô.”
Trong điện thoại, Lục Viễn hỏi: “Làm việc xong chưa?”
Tạ Vũ nói: “Ừm, vừa ăn cơm xong chuẩn bị về nhà, vẫn đang trên xe.”
Lục Viễn: “Vậy em về sớm một chút nghỉ ngơi cho tốt, không phải mấy ngày nay bận muốn chết sao?”
Tạ Vũ vô thức gật đầu, mới nhớ ra anh không thấy được lại cười: “Là nên ngủ một giấc cho thật đã. Nhà bên anh sửa thế nào rồi?”
Lục Viễn nói: “Hay mưa nên tiến độ chậm lắm, đoán chừng phải đến tháng Tám mới làm xong được.”
“Mệt lắm nhỉ?”
Lục Viễn nói: “Cũng tạm, dù sao cũng không vội, cũng chỉ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thôi.”
Tạ Vũ cười, đèn đỏ chuyển xanh, xe chợt chạy đi, cô mới phản ứng được trong xe có người khác đang ngồi. Tiếng sột soạt quen thuộc trong điện thoại lại vang lên, đây là tượng trưng cho việc tín hiệu không tốt.
Tạ Vũ đành phải vội vã nói tạm biệt Lục Viễn, lưu luyến không thôi cúp điện thoại.
Lý Hưng Ngộ liếc cô một cái: “Người đàn ông đó?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lý Hưng Ngộ cười cười: “Anh vốn tưởng em tìm một cái cớ chia tay, thì ra là có người khác thật. Cậu ta không ở Thượng Hải?”
“Không có.”
“Yêu xa sao?”
“Coi như là vậy đi, nhưng anh ấy đến Thượng Hải nhanh thôi.”
Lý Hưng Ngộ lắc đầu cười: “Bây giờ anh tin em không phải vì gặp được người đàn ông có điều kiện tốt hơn rồi. Nhưng ngược lại anh càng muốn xem thử là người đàn ông thế nào có thể khiến em chọn từ bỏ anh hơn?”
Tạ Vũ không muốn dây dưa về vấn đề này nữa, vì cô cảm thấy nói thêm một câu là không tôn trọng Lục Viễn.
Xe dừng lại dưới chung cư, Tạ Vũ xuống xe cảm ơn tạm biệt Lý Hưng Ngộ.
Lý Hưng Ngộ khoác tay bên cửa sổ xe, như cười như không nói: “Tạ Vũ, em không phải là cô bé hai mươi nữa, tình yêu ấm đầu không thích hợp với em. Bất kì việc gì cũng nên thực tế hơn một chút, vì một khi chọn sai, thì có thể không có nhiều cơ hội cho em chọn lại nữa đâu.”
Tạ Vũ cười cười: “Cảm ơn giám đốc Lý nhắc nhở, tôi khắc ghi trong lòng.”
Lý Hưng Ngộ nhìn khuôn mặt cười một cách tự nhiên của cô, sắc mặt thoáng lạnh lại, quay cửa xe lên, chạy đi.
Tuy đã xây đắp nên một kì nghỉ hoàn mỹ, nhưng nói cho cùng thì bát cơm cũng không thể ném thật. Về đến Thượng Hải đêm đã khuya, ngủ một giấc mê man, hôm sau Tạ Vũ liền trở lại phòng làm việc, đi báo cáo với tổng biên tập. Nhưng còn chưa nói gì đã bị lão Trương mắng phủ đầu một trận.
“Tạ Vũ ơi Tạ Vũ à! Cô đúng là cánh càng ngày càng cứng cáp rồi! Làm việc giữa chừng nói nghỉ là nghỉ, cô tưởng tạp chí là nhà cô mở hả?”
May mà trái tim thủy tinh từ hồi mới tốt nghiệp bị lãnh đạo phê bình mấy câu là cảm thấy như trời sập xuống của Tạ Vũ, từ lâu đã tu luyện thành trái tim kim cương không buồn để ý gì cả. Cô căn bản không để mấy câu chửi mắng của lão Trương trong lòng, đặc biệt là một người phụ nữ vừa rơi vào bể tình, tâm trạng vui vẻ này không gì có thể ảnh hưởng được.
Lão Trương thấy dáng vẻ chẳng để tâm của cô thì càng tức hơn: “Cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đi đến miền núi chung với quỹ Tân Miêu người ta, sao giữa đường đắc tội với giáo sư Hồ vậy? Anh ta về gọi điện thoại cho tôi hai lần, tỏ vẻ rất bất mãn với việc đi theo phỏng vấn lần này của cô.”
Tạ Vũ cười mỉa một tiếng, mở miệng nói: “Đi theo phỏng vấn? Anh ta tưởng mình là lãnh đạo quốc gia hay là siêu sao thiên hoàng vậy?”
Lão Trương nói: “Tạ Vũ, cô có thái độ gì thế? Lần đi lấy tin này là việc của cô, cô quậy cái gì?” Nói rồi xua xua tay, “Tôi mặc kệ cô bất mãn cái gì, kì tập san mới sắp ra, bên quỹ Tân Miêu cũng giục gửi bản thảo, cô mau viết rồi nộp đi.”
Tạ Vũ nghiêm mặt: “Tổng biên tập, tôi sẽ không viết bản thảo này.”
“Cái gì?” Lão Trương như thể không phản ứng kịp vậy.
“Tôi nói tôi sẽ không viết.”
Lão Trương nhíu mày: “Tạ Vũ, nếu cô có ý kiến với lần lấy tin này, thì nên nói sớm một chút, tôi có thể sắp xếp người khác đi. Bây giờ mọi người về hết rồi, cô nói cô không viết ư? Tôi ăn nói với bên quỹ Tân Miêu thế nào đây?”
Tạ Vũ cười khẩy: “Tổng biên tập, anh muốn tôi viết thế nào? Ca tụng công đức cho cái quỹ này và Hồ Hành Kiến sao? Anh ta có nói cho anh biết tại sao tôi và bọn họ mỗi người đi một ngả giữa đường không?”
Lão Trương nhíu mày chặt hơn: “Anh ta nói cô không đi theo phỏng vấn đàng hoàng, cứ gây thêm phiền phức cho công việc của họ.”
“Anh tin ư?”
Lão Trương ngượng ngùng nhếch khóe môi: “Cô là do tôi đào tạo, tôi rất rõ trạng thái khi cô làm việc là gì. Điều Hồ Hành Kiến nói quả thật không đáng tin, cô chắc chắn không phải là người như vậy. Nhưng cô bỏ giữa chừng cũng là sự thật, đây không phải là phong cách của cô. Cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Vũ cười: “Tổng biên tập, quỹ Tân Miêu là quỹ công ích mang tính chất quỹ công chúng phải không? Tất cả các dự án công ích đều dựa vào công chúng quyên góp đúng không?”
Lão Trương: “Đương nhiên.”
Tạ Vũ nói: “Chi phí cho mấy người Hồ Hành Kiến ra ngoài tiêu xài cũng đến từ tiền quyên góp hết đúng không?”
Lão Trương gật đầu: “Cái này chắc chắn.”
“Vậy anh có biết không? Hồ Hành Kiến cầm tiền quyên góp lấy danh nghĩa đi đến miền núi làm khảo sát công ích, đều làm những trò gì không?”
Lão Trương khẽ nhíu mày: “Làm gì?”
Tạ Vũ mỉa mai nói: “Ăn uống chơi gái.”
Lão Trương sửng sốt một chút, tiếp theo lại thản nhiên nói: “Đây là chuyện của bản thân bọn họ, chúng ta không cần phải để ý, chỉ cần họ làm tốt chuyện mà quỹ nên làm là được.”
Ông ấy dừng một chút, “Hơn nữa cái chuyện ăn uống chơi gái này là vấn đề đạo đức cá nhân, không liên quan trực tiếp đến chuyện làm công ích đạo đức xã hội này. Cũng không thể vì vậy mà phủ nhận thành tích về mặt công ích của anh ta.”
Tạ Vũ gật đầu: “Được, tôi không nói những chuyện này nữa, nói họ đã làm công ích gì ở miền núi nhé? Quyên góp mấy bao quần áo cũ, rất nhiều bộ căn bản không hợp với bọn trẻ, rồi giả vờ quyên cho mấy gia đình nghèo mấy trăm tệ.”
Lão Trương nói: “Họ chỉ đi khảo sát hai ngày, cô còn trông mong làm bao nhiêu là việc, chuyện quan trọng làm sau chứ. Cô xích mích với họ vì những chuyện này sao? Cô đâu phải là người dụi hạt bụi chưa vào mắt như vậy đâu!”
Tạ Vũ nói: “Tôi quả thật không ưa những chuyện này, nhưng không đến mức vì nó mà xích mích với người ta. Ban đầu tôi cũng luôn đi theo phỏng vấn, nhưng trước khi về, Hồ Hành Kiến đã làm một chuyện thất đức, tôi thật không nhìn nổi nên đường ai nấy đi.”
“Chuyện gì?” Lão Trương hỏi.
Tạ Vũ nói: “Trong nhà một bác trên núi có một bộ đồ truyền thống dân tộc thủ công, không biết anh ta làm thế nào mà tốn năm trăm tệ đã lừa mua được. Bác ấy không biết, nhưng anh ta chắc chắn rõ hơn ai hết, bộ quần áo đó đặt ở phòng đấu giá thì ít nhất có thể lên năm con số. Lừa người già trên núi như vậy đúng là quá ghê tởm.”
Lão Trương nói: “Bộ quần áo thì sao?”
Tạ Vũ nói: “Tôi và một giáo viên địa phương ép bắt trả lại rồi.”
Lão Trương như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Khó trách anh ta rất tức giận với cô, cô đây là chặn đường tiền tài của người ta!”
Tạ Vũ câm nín xì một tiếng: “Cái loại gọi là cầm thú miệng đầy nhân nghĩa đạo đức bụng đầy mèo mả gà đồng này, tôi không cách nào ca tụng công đức anh ta được.”
Thế nhưng lão Trương lại cười xem thường: “Cô đây không phải là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức sao? Đừng làm như một cô bé mới bước chân ra ngoài xã hội vậy, loại người này chuyện thế này cô cũng đâu ít thấy. Tôi không biết tại sao lần này cô phản ứng dữ như thế, nhưng đây là công việc, cô mau thu lại chút thành kiến về Hồ Hành Kiến đó đi. Chúng ta là truyền thông hợp tác của quỹ bọn họ, cô không viết thì tôi cũng phải sắp xếp cho người khác làm, mọi người đừng lãng phí thời gian.”
“Tổng biên tập!” Tạ Vũ bất mãn trừng mắt.
“Sao nào? Cô còn muốn lên lớp chính trị với tôi à?” Lão Trương nói, “Đây chính là hiện thực xã hội, chúng ta có thể giữ được mình là tốt lắm rồi, không lo được nhiều việc như vậy đâu. Mọi người ai mà không phải đang kiếm sống chứ, nghiêm trọng quá cũng không phải là chuyện tốt với bất kì ai đâu.”
Tạ Vũ nói: “Nhưng tôi là một phóng viên.”
Lão Trương như thể nghe thấy truyện cười gì đó: “Cô vẫn coi mình là cô bé đầy nhiệt huyết vừa tốt nghiệp bước chân vào xã hội sao?”
Tạ Vũ ngẩn ra, vậy mà không biết nên vặn lại thế nào.
Lão Trương thấy vậy lại xua xua tay: “Một bản thảo thôi mà, cô cũng đừng làm khó dễ mình quá. Nếu cô không muốn viết thật, vậy thì đưa tư liệu trong tay cô cho Tiểu La để cậu ấy viết.”
Ông ấy dừng một chút, lại nói, “Bản thân cô hãy ngẫm lại đi. Bất luận đạo đức cá nhân của Hồ Hành Kiến thế nào, có phải lợi dụng công ích mua danh trục lợi hay không, nhưng anh ta quả thật đang làm chuyện công ích, cũng nhất định sẽ có rất nhiều người được lợi từ đó. Không phải cô nói trường tiểu học Hồng Khê cô đi cần xây phòng học và cầu sao? Tôi nghe giáo sư Hồ nói, quỹ của họ chuẩn bị tài trợ cho trường tiểu học đó, chờ báo ra, quyên góp tăng nhanh, những chuyện này không phải sẽ giải quyết dễ dàng sao?”
Tạ Vũ ngẩn người, không thể không thừa nhận, lão Trương nói rất có lý. Đạo đức cá nhân và đạo đức xã hội của một người không hề ngang nhau, bất kể nhân phẩm của Hồ Hành Kiến thế nào, nhưng những thành tựu công ích anh ta làm trong quá khứ thật sự quá rõ ràng.
Cô nghĩ đến dòng suối chảy róc rách trước trường tiểu học Hồng Khê, nhớ đến trời mưa nước sông dâng lên, nhấn chìm những tảng đá qua sông, Lục Viễn chân trần xắn ống quần, trong dòng nước rét buốt, cõng bọn trẻ qua sông chuyến này đến chuyến khác.
Khi đó Hồ Hành Kiến tuy ngoài miệng đồng ý với hiệu trưởng Điền là quỹ sẽ giúp xây cầu, nhưng cô làm như vậy, khó mà đảm bảo anh ta sẽ không giận cá chém thớt, dùng tiền vốn có thể dùng ở trường tiểu học Hồng Khê ở chỗ khác.
Suy cho cùng thì nơi nghèo khổ trên thế giới này quá nhiều, người cần giúp đỡ cũng quá nhiều.
Cô trầm mặc chốc lát, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, gật đầu nói: “Được, trước buổi chiều tôi viết xong nộp cho anh.”
Lão Trương nở nụ cười: “Như vậy mới đúng chứ. Đều là công việc cả, đừng nghiêm trọng như vậy. Chuyện phó tổng biên tập tôi sẽ tiếp tục giúp cô làm, chắc không phải vấn đề gì lớn đầu.”
Tạ Vũ cười gượng hai tiếng: “Cảm ơn tổng biên tập.”
Lão Trương xua xua tay: “Đi làm việc đi.”
Khi Tạ Vũ xoay người, vẻ mặt hậm hực lạnh lùng, vừa đi đến cửa lại bị lão Trương gọi lại.
“Cô với giám đốc Lý sao rồi? Đã được một nửa chưa? Cơ hội khó có được, cô đừng bỏ lỡ đấy.”
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, quay đầu cợt nhả nói: “Lão Trương, anh còn tưởng Lý Hưng Ngộ và tôi có thể có gì thật à? Loại người giàu có như anh ta có thể nghiêm túc với tôi thật sao? Anh còn mong đợi anh ta có thể kết hôn với tôi ư? Còn không phải là đùa với tôi à.”
Lần này ngược lại đến phiên lão Trương ngẩn người, như lẩm bẩm: “Trước kia anh ta nói với tôi anh ta nghiêm túc mà! Chẳng lẽ cũng chỉ là nói bừa sao.”
Tạ Vũ cười: “Loại gian thương như anh ta nói mà anh cũng tin được?”
Lão Trương thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, chuyện này tôi cũng không tiện tiếp tay làm việc xong, nếu không cô lại nói tôi làm mai nữa. Bản thân cô xử lý cho tốt, đừng để bị thiệt mà cũng đừng đắc tội với người ta.”
Dừng một chút, lại nói, “Bất kể thế nào thì cô cũng không còn là cô bé nữa, tìm một người đàng hoàng rồi bàn chuyện cưới xin đi. Tuy cô là cấp dưới đắc lực của tôi, nhưng tôi vẫn dặn cô một câu, phụ nữ làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt đâu.”
Tạ Vũ phì cười một tiếng: “Được, tôi mau gả mình đi đây.”
Lão Trương nói: “Nếu cô thật sự nghiêm túc quen bạn trai, thì hãy để tôi giúp cô xem qua. Chuyện khác không dám nói, tôi sống đến cái tuổi này, tôi vẫn có bản lĩnh nhìn người đấy.”
Tạ Vũ chậc một tiếng: “Thôi đi, nếu anh xem qua thật còn không phải hỏi người ta thu nhập bao nhiêu, có nhà có xe không à?”
Lão Trương trừng mắt một cái: “Chẳng lẽ đây không phải chuyện quan trọng nhất sao?”
Tạ Vũ cười cười, không tỏ rõ ý kiến.
Cô mở cửa chuẩn bị ra ngoài, nhưng sau khi bước một bước, đột nhiên quay người lại, nhìn lão Trương đang cúi đầu đọc bản thảo, hỏi: “Tổng biên tập, trước kia anh cũng như vậy sao?”
Lão Trương ngẩng đầu, không rõ vì sao: “Cái gì cơ?”
Tạ Vũ nói: “Khi anh vừa tốt nghiệp làm phóng viên cũng giống như bây giờ sao?”
Lão Trương chỉ sửng sốt một chút, rồi phản ứng kịp cô đang nói cái gì: “Tạ Vũ, sao cô đột nhiên ngây thơ vậy? Nếu câu này hỏi năm năm trước, thì tôi thấy rất bình thường, bây giờ hỏi mà bản thân cô không thấy ấu trĩ sao? Chúng ta là người sống trong cái xã hội này, nếu không muốn đầu rơi máu chảy, còn muốn sống vẻ vang hơn người khác một chút, thì phải tuân thủ quy tắc của xã hội. Tôi tưởng cô đã học tốt lắm rồi.”
Tạ Vũ cười cười: “Trước kia tôi cũng cho rằng mình học cũng không tệ lắm.”
Lão Trương nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy lần này sau khi cô từ miền núi về hơi là lạ?”
Tạ Vũ nhún nhún vai, cười nói: “Đại khái là đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời ấy mà.”
Lão Trương chỉ coi như cô nói đùa theo thói quen, lắc đầu, không để tâm vùi đầu làm việc.
Bản thảo này chỉ là chuyện hạ bút thành văn đối với Tạ Vũ. Tuy cùng Hồ Hành Kiến ra về chẳng vui, nhưng bản ghi âm và ảnh chụp vẫn còn, chẳng qua ghép vào là có thể có một bản thảo hoàn chỉnh thậm chí hoàn mỹ.
Ăn trưa xong bắt đầu làm việc, chưa đến hai tiếng một bản thảo ba ngàn chữ đã hoàn thành. Nhưng khi xem lại, đọc những lời ca ngợi về Hồ Hành Kiến lại khó tránh khỏi buồn nôn cực độ, thậm chí không kìm được mà chán ghét bản thân.
Cô xem ảnh chụp và video quay khi đó trong di động, định xóa, nhưng nghĩ nghĩ lại tải lên đĩa mạng của mình, rồi mới xóa hết trong di động.
Sau khi gửi bản thảo cho lão Trương, cô liền ngã xuống giường ôm di động ngẩn người. Có tin nhắn của người bạn gửi hẹn cô buổi tối ra ngoài uống rượu, cô không hứng thú lắm từ chối hết.
Kể từ sau khi cô lên chiếc xe buýt đi sân bay, số của Lục Viễn chưa từng nhấp nháy trong di động của cô, đến mức thời gian tuyệt vời mấy ngày kia rõ ràng còn rành rành trước mắt, nhưng lại giống như chỉ là một giấc mộng xuân quá cảnh, những sự mê hoặc quấn quýt thân thể, cùng lời hứa hẹn ngọt ngào ấy tựa như chỉ là ảo tưởng của cô.
Con người cô từ trước đến nay không bị động, nói từ một mức độ nào đó, quan hệ của họ cũng là cô chủ động. Nhưng sau khi chia tay, không nhận được tin tức của Lục Viễn, chẳng biết vì sao, cô không muốn chủ động nữa như hơi giận dỗi.
Đang khi cô nhìn chằm chằm di động xuất thần, số điện thoại kia đột nhiên nhấp nháy trên màn hình di động.
Tạ Vũ sững sờ, luống cuống tay chân nhấn nút nghe.
Ở đầu bên kia, Lục Viễn mới chia tay hôm qua nói: “Em về vẫn thuận lợi chứ? Về lãnh đạo có mắng em không? Hôm qua em vừa lên xe đi, anh mua chai nước ở ven đường, không cẩn thận để nước hắt vào di động, hôm nay mới khởi động máy được. Em gọi điện thoại anh cũng không cách nào nhận được.”
Tạ Vũ ngẩn ra, đột nhiên cười lớn, chỉ cảm thấy cảm xúc lo được lo mất ban nãy của mình quả thật hơi buồn cười. Cô thật ra chưa gọi điện thoại cho anh, nhưng cười trả lời: “Đúng vậy, em gọi cho anh nhiều cú điện thoại lắm, cứ tắt máy mãi. Dọc đường thuận lợi, tổng biên tập của bọn em cũng không mắng em.” Cô dừng một chút, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Tạ Vũ nói: “Em vẫn viết một bài về Hồ Hành Kiến theo như yêu cầu của anh ta.”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, hờ hững nói: “Thật ra nếu họ có thể làm chút chuyện thực tế về mặt công ích, thì có mấy vấn đề về mặt đạo đức cá nhân cũng không sao.”
Tạ Vũ nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Em sợ nếu em đắc tội với anh ta thật thì sẽ làm mất cây cầu ở cổng trường các anh.”
Lục Viễn cười: “Nếu họ thật sự không quyên tiền xây cầu, vậy khẳng định là vì bộ quần áo mà anh ép trả lại.”
Tạ Vũ cũng cười, ôm điện thoại nằm bò trên giường, khẽ hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Nói câu này xong lại có chút xấu hổ hiếm thấy.
Đầu bên kia Lục Viễn yên lặng một lúc lâu mới khẽ lên tiếng: “Nhớ.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Nhớ đến mức nào?”
Lục Viễn nghiêm túc nói: “Tối qua mất ngủ.”
Tạ Vũ cười ha ha: “Chờ em có thời gian sẽ đi thăm anh.”
Lục Viễn ngẫm nghĩ, nói: “Gần đây không cần đâu. Mấy ngày nữa kí túc xá bắt đầu xây lại, chỗ ở bất tiện lắm.”
Tạ Vũ bĩu môi: “Vậy được rồi, chờ anh làm xong em sẽ đi thăm anh.”
Lục Viễn nói: “Em không cần vội, chờ học kì sau giáo viên mới đến bàn giao việc gần xong, anh sẽ đi tìm em.”
Tạ Vũ hừ một tiếng: “Ai vội chứ?”
Lục Viễn nói: “Là anh.”
Tạ Vũ bị câu này của anh chọc cho cười nắc nẻ: “Ban nãy vừa viết bản thảo đó còn hơi mất hứng, nhưng bây giờ tâm trạng tốt cực kì.”
“Anh cũng vậy.”
“Hôm nay thời tiết chỗ anh thế nào?”
“Bầu trời quang đãng không một áng mây.”
“Có phải bầu trời đêm đẹp lắm không?”
“Ánh trăng sáng rực, màn sao giăng đầy.”