Tạ Vũ làm phó tổng biên tập, ngoài những việc kiểm tra bản thảo trong chức vụ của mình ra thì cũng thêm một số tiệc xã giao. Vì là tạp chí lớn, nên thường xuyên tham gia mấy hoạt động hay tiệc rượu thế này thế kia.
Tháng tư, tạp chí nhận được một thư mời tiệc rượu trong ngành tài chính, giám đốc cử cô đi tham gia.
Tiệc rượu kiểu này chẳng qua là kiểu lộng lẫy hoa lệ, nhưng cũng là cơ hội tốt để làm quen với người khác. Tạ Vũ làm phóng viên bao nhiêu năm, cũng coi như có vài phần bản lĩnh xởi lởi, chỉ chốc lát đã quen mấy tinh anh trong ngành.
Cũng có đàn ông tới bắt chuyện, cô qua loa lấy lệ đầy khách sáo, đột nhiên thấy Lục Viễn cách đó không xa.
Anh đứng chung với mấy người có dáng vẻ tinh anh, mỗi người bưng ly rượu, hình như trò chuyện rất vui.
Anh mặc bộ âu phục buổi sáng ra ngoài, cao lớn, giữa những tinh anh đó không kém cạnh chút nào, thậm chí có phần như hạc giữa bầy gà.
Anh mỉm cười, là nụ cười thường thấy nhất trong trường hợp xã giao. Chỉ là Tạ Vũ chưa từng thấy qua trên khuôn mặt anh.
Cô cảm thấy Lục Viễn như vậy vừa có chút xa lạ, vừa có phần hiển nhiên.
Chờ khi cô quay đầu, đuổi khéo người đàn ông bắt chuyện, rồi xoay người đi gặp Lục Viễn, lại phát hiện mấy người ban nãy đã giải tán, Lục Viễn cũng không biết đã đi đâu.
Cô đi một vòng hội trường, nhìn ngang nhìn dọc, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng anh.
Nghĩ nghĩ, cô đi ra ngoài.
Hành lang dài hoàn toàn tương phản với hội trường ồn ào, yên tĩnh đến độ cả tiếng giẫm lên thảm cũng rõ ràng như vậy.
Sau đó, cô thấy Lục Viễn ở cuối hành lang.
Chỗ này là tầng mười tám, anh dựa bên cửa sổ, giống như đang nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Tạ Vũ từ từ đi tới, anh chẳng hề hay biết, chỉ cầm ly rượu, thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm, bóng lưng cô độc, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Vũ dừng lại sau lưng anh, lặng lẽ nhìn anh. Cô đột nhiên lại phát hiện, dường như anh vẫn là Lục Viễn từ núi về, hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Cô muốn anh phát hiện ra mình, nhưng rõ ràng anh quá đắm chìm vào thế giới của mình, mãi không quay đầu lại.
Tạ Vũ liền có chút ý đồ xấu. Thình lình tiến lên, ôm anh từ phía sau.
Lục Viễn như thể giật nảy mình, ly rượu trong tay nghiêng đi, nửa ly rượu còn lại hắt ra ngoài một chút.
“Sao em lại ở đây?” Anh rất kinh ngạc.
Tạ Vũ cười nói: “Giống anh, công việc.”
Lục Viễn cũng cười, kéo cô vào lòng.
Tạ Vũ hỏi: “Sao anh ở bên ngoài một mình vậy?”
Lúc này ngoài cửa sổ đổ mưa, ào ào rất lớn.
Lục Viễn nói: “Ra ngoài hít thở không khí.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Có phải không vui không?”
Lục Viễn lắc đầu, một lát sau đột nhiên như lẩm bẩm: “Không biết mưa lớn thế này phòng học có bị dột không nữa?”
Tạ Vũ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, vẻ mặt có chút mờ mịt không nói ra được.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Có phải anh nhớ trường tiểu học Hồng Khê không?”
Lục Viễn không trả lời cô, chỉ nói: “Hôm nay anh nhận được điện thoại Hiểu Cương gọi, nói gần đây hiệu trưởng hay bị ốm, một giáo viên mới đến lại đi nữa.”
Tạ Vũ nói: “Nếu anh lo thì lúc nào rảnh, chúng ta cùng đi xem thử.”
Lục Viễn trầm mặc rất lâu, mới khẽ gật đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, hai người cùng về nhà.
Cả buổi tối, Lục Viễn im lặng không nói gì. Tạ Vũ biết anh nhận được điện thoại của Hiểu Cương, trong lòng lo lắng, an ủi anh mấy câu, nhưng anh chỉ hôn môi cô, nói không sao.
Nửa đêm thức dậy, Tạ Vũ đang mơ màng cảm thấy bên cạnh trống trơn, trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc.
Bật đèn bàn, thấy Lục Viễn ngồi bên cửa sổ, lúc này mới khẽ thở phào.
Cô từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Không ngủ được à?”
Lục Viễn quay đầu nhìn cô: “Nằm mơ, sau đó thì thức dậy.”
“Mơ thấy gì?”
“Mơ thấy mấy đứa Hiểu Cương cứ gọi anh.” Anh khựng lại, “Khi anh đi, bọn trẻ tiễn anh ra tận làng, khóc cả đường.”
Tạ Vũ nói: “Anh ở trên núi sáu, bảy năm, mấy chị em Hiểu Cương coi như là anh nhìn lớn lên. Nếu anh nhớ mấy đứa nó, thì chúng ta bớt chút thời gian về thăm một chút.”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, đi sang bên giường, cười nói: “Em đừng lo, anh không sao thật mà.”
Tạ Vũ sẵng giọng: “Không sao mà hơn nửa đêm còn không ngủ đi.”
Lục Viễn nói: “Bây giờ quả thật không buồn ngủ.” Nói xong, ánh mắt sáng lên nhìn cô, “Em có buồn ngủ không?”
Tạ Vũ cười lắc đầu.
Lục Viễn cúi người nằm trên cô: “Vừa đúng lúc.”
Tạ Vũ vươn tay ôm anh, sáp lại gần hôn môi anh.
Tháng tư bắt đầu, miền nam mưa liên tục.
Sau đêm đó, Lục Viễn không nhắc tới chuyện trên núi nữa, Tạ Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.
Cho đến cuối tuần, hai người vừa mơ màng thức dậy.
Điện thoại Lục Viễn reo, anh mơ mơ màng màng nhận máy, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Hiểu Quyên: “Thầy Lục… hiệu trưởng Điền thầy ấy… thầy ấy không xong rồi!”
Lục Viễn bật dậy từ trên giường: “Gì cơ?”
Hiểu Quyên khóc dữ hơn trong điện thoại: “Hiệu trưởng Điền thầy ấy không xong rồi.” Một lát sau, điện thoại bên kia bị Hướng Vân cầm lấy, “Lục Viễn ——”
“Hướng Vân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hướng Vân nói: “Bệnh tình của hiệu trưởng Điền trở nên nguy kịch, bác sĩ nói cũng chỉ là chuyện trong một hai ngày này thôi.”
Lục Viễn như thể bị đánh một gậy ù đi, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Tôi về ngay lập tức.”
“Đừng —— Không cần đâu!” Hướng Vân nói, “Hiệu trưởng đặc biệt dặn, bảo anh không cần về vì ông, đừng ảnh hưởng đến công việc của anh ở Thượng Hải.”
“Nói gì vậy!” Lục Viễn xuống giường mặc quần áo, “Tôi về ngay lập tức.”
“Lục Viễn ——” Hướng Vân muốn nói lại thôi.
Lục Viễn nói: “Đừng nói gì nữa, hôm nay tôi sẽ về.”
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Tạ Vũ mặt mày nhập nhèm ngồi dậy nhìn anh vội vàng mặc quần áo: “Hiệu trưởng Điền xảy ra chuyện ư?”
Lục Viễn gật đầu với vẻ mặt buồn bực: “Hướng Vân nói là bệnh tình nguy kịch, chỉ là chuyện trong hai ngày này thôi.”
“Anh phải về núi ư?”
Lục Viễn gật đầu, gọi điện thoại đặt vé máy bay, lấy bừa hai bộ quần áo, rồi vội vàng ra cửa.
Không biết vì sao, Tạ Vũ thấy anh vội vàng như vậy, tâm trạng đột nhiên có chút bất an. Chờ anh đi đến cửa, cô mở miệng nói: “Anh đi sớm về sớm.”
Lúc này Lục Viễn mới hơi hoàn hồn lại từ bệnh tình nguy kịch của hiệu trưởng. Anh vốn đã thay giày xong, lại cởi ra, đi đến trước mặt Tạ Vũ, hôn môi cô một cái: “Anh đi tiễn hiệu trưởng một đọan, tiễn xong sẽ về.”
Tạ Vũ cười gật đầu: “Anh đi đường cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho em.”
Sau khi Lục Viễn đi, Tạ Vũ luôn có chút lo lắng không nói rõ được. Cô không biết lo lắng cái gì, có lẽ là lo cho vị hiệu trưởng già đang hấp hối ấy. Cô biết Lục Viễn ở trường tiểu học Hồng Khê sáu, bảy năm, tình cảm với hiệu trưởng không giống bình thường.
Cô đã gặp qua ông cụ hai lần, ấn tượng khắc sâu, ông cụ cần cù ở ngôi trường tiểu học thôn mấy chục năm, có thể nói là bình thường mà vĩ đại.
Nghe nói bệnh tình của ông trở nên nguy kịch, Tạ Vũ cũng khá buồn.
Buổi trưa Lục Viễn đến bệnh viện thị trấn.
Ông cụ trên giường bệnh nhìn anh thở dài nói: “Thầy đến làm gì? Thầy không nên đến đây.”
Lục Viễn nói: “Em đến đưa tiễn thầy.”
Cách một ngày hiệu trưởng Điền qua đời.
Vì là khu vực dân tộc thiểu số, nên vẫn theo truyền thống an táng. Di hài chở về thôn Hồng Khê.
Khi còn sống, ông đã chọn vị trí mộ xong, ở ngay ngọn núi sau trường.
Tang sự ở nông thôn phải làm mấy ngày.
Tạ Vũ biết Lục Viễn túc trực bên linh cữu cho hiệu trưởng Điền, nên cũng không gọi điện thoại cho anh, chỉ thỉnh thoảng gửi một tin nhắn, anh cũng sẽ trả lời ngắn gọn.
Đến ngày thứ bảy.
Lục Viễn rốt cuộc gọi điện thoại.
Tạ Vũ hỏi: “Tang sự làm xong rồi sao?”
Lục Viễn ở đầu bên kia nói: “Sáng sớm nay vừa lên núi chôn cất.”
Tạ Vũ khẽ thở phào: “Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của đời người, anh hãy nén bi thương.”
Lục Viễn ừm một tiếng: “Anh không sao.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Khi nào anh về?”
Lục Viễn ở đầu bên kia trầm mặc rất lâu, mới khẽ mở miệng: “Có lẽ tạm thời anh không về được.”
Tạ Vũ thoáng ngẩn ra: “Có ý gì?”
Lục Viễn nói: “Một giáo viên khác của trường cũng sắp rời khỏi đây, anh tạm thời phải dạy thay cho bọn trẻ.”
Lần này đến lượt Tạ Vũ trầm mặc rất lâu, một hồi lâu sau mới hờ hững nói: “Vậy tạm thời của anh là bao lâu?”
Lục Viễn khẽ trả lời cô: “Anh… không biết.”
Tạ Vũ nói: “Lục Viễn, em đã hai mươi tám tuổi, không thể chờ anh được.”
Lục Viễn im lặng trong chốc lát: “Anh hiểu.”
Tạ Vũ nói: “Chuyện đó không phải là trách nhiệm của anh, công việc của anh ở Thượng Hải vừa mới bắt đầu.”
Lục Viễn không nói gì nữa.
Tạ Vũ không chờ được câu trả lời của anh, lại nói: “Em chỉ cho anh thời gian hai tháng, nếu anh không về, chúng ta sẽ kết thúc. Hai tháng sau nếu anh về thì gọi điện thoại cho em, trong hai tháng này không cần liên lạc với em.”
Lục Viễn rốt cuộc ừm một tiếng thật khẽ.
Cúp điện thoại, có người gõ cửa kí túc xá.
Lục Viễn mở cửa, giáo viên duy nhất của trường đứng ở đó. Anh ta hơi ngượng xoa xoa tay: “Thầy Lục, hiệu trưởng được chôn cất rồi, tôi cũng phải đi đây. Anh chú ý giữ gìn sức khỏe…”
Lục Viễn gật đầu, không nói gì.
Sắc mặt người đàn ông trẻ có chút ngượng ngùng, anh ta há miệng, cuối cùng không nói gì cả, chỉ kéo vali xoay người rời khỏi.
Sau khi đi làm hai tuần là kì nghỉ tết.
Nhà bố mẹ Lục Viễn và Tạ Vũ chia ra hai thành phố nam bắc, dĩ nhiên là phải tách ra một khoảng thời gian ngắn.
Tạ Vũ về quê khó tránh khỏi bị bố mẹ họ hàng cuối năm truy hỏi theo thông lệ. Công việc thế nào, tiền lương bao nhiêu, có người yêu chưa.
Trong chu vi mấy trăm mét lầu trên lầu dưới nhà họ, Tạ Vũ từ nhỏ đến lớn cũng coi như là con nhà người ta, từ trước đến nay học hành công việc đều khá tốt, bây giờ thăng chức làm phó tổng biên tập thì càng kiếm chút thể diện cho ông bà Tạ.
Nhưng đối với người ở thành phố cấp ba này mà nói, một đứa con gái gần hai mươi tám tuổi còn chưa kết hôn, đây đơn giản chính là một chuyện lớn trời cũng có thể sập xuống.
Họ hàng hỏi thì cô chỉ nói qua loa sắp rồi sắp rồi ạ.
Bố mẹ tưởng cô chỉ nói cho có lệ, nhưng trước mặt họ hàng cũng không tiện hỏi đến cùng.
Cho đến khi ăn cơm tất niên xong, bà Tạ mới chính thức bắt đầu tra hỏi cô.
“Tạ Vũ, hồi mẹ bằng tuổi con, con đã khuấy nước tương được rồi. Mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, rốt cuộc con có định kết hôn không?”
Tạ Vũ cười: “Mẹ, con đã nói con có đối tượng rồi, sao mẹ không tin vậy?”
Bà Tạ nói: “Đối tượng gì? Đừng tưởng con ở Thượng Hải thì mẹ không biết con đã làm những trò gì? Tiểu Lộ nhà dì Trương nói cho mẹ, con cứ lêu lổng với đám bạn xấu, hai năm nay căn bản là không quen bạn trai đàng hoàng.”
Tạ Vũ xì một tiếng: “Tiểu Lộ nói mà mẹ cũng tin à? Bản thân cô ta mới đổi bạn trai như thay áo thì có. Con không lừa mẹ đâu, con thật sự có đối tượng rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể kết hôn nhanh thôi.”
Đến lúc này, bà Tạ rốt cuộc nửa tin nửa ngờ: “Con nói thật sao?”
Tạ Vũ gật đầu: “Thật hơn cả ngọc trai.”
Bà Tạ cười: “Vậy sao con không dẫn về cho mẹ với bố con xem thử?”
Tạ Vũ nói: “Thời gian thích hợp, đương nhiên con sẽ dẫn anh ấy về gặp bố mẹ.”
Bà Tạ vui vẻ đầy mặt: “Là người thế nào vậy?”
“Hai con mắt một cái mũi một cái miệng.”
Bà Tạ lườm cô một cái: “Mẹ hỏi con đàng hoàng đó.”
Tạ Vũ nói: “Con cũng nói đàng hoàng mà, chỉ là một người vô cùng bình thường thôi.”
Bà Tạ chậc một tiếng, không vừa lòng nói: “Mẹ là hỏi con cậu ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”
Tạ Vũ nói: “Gần ba mươi bốn rồi, làm ở công ty tài chính.”
Bà Tạ vừa nghe thì vui vẻ hơn: “Công ty tài chính ở Thượng Hải, vậy thu nhập chắc cao lắm nhỉ?”
“Tạm được thôi.” Tạ Vụ nói cho qua.
Lục Viễn vừa mới đi làm, coi như bắt đầu lại từ đầu, quả thật không tính là cao.
Bà Tạ lại hỏi: “Vậy cậu ta có xe không? Có nhà ở Thượng Hải không?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Đều không có.”
Bà Tạ kinh ngạc: “Một người đàn ông ba mươi bốn tuổi, không nhà không xe. Tiểu Vũ, con đùa với mẹ à?”
Tạ Vũ nói: “Con không có đùa. Trước kia anh ấy hỗ trợ giáo dục dưới nông thôn, gần đây mới trở lại Thượng Hải làm việc, không nhà không xe rất bình thường mà. Hơn nữa, mẹ biết giá nhà ở Thượng Hải bao nhiêu một mét vuông không?”
Bà Tạ sầm mặt: “Mẹ biết nhà ở Thượng Hải đắt nên mới hỏi con cậu ta có nhà không? Chẳng lẽ hai đứa kết hôn sinh con mà còn ở nhà thuê sao?”
Tạ Vũ lơ đễnh: “Thuê nhà thì sao? Bây giờ đâu đâu cũng là người thuê nhà kết hôn mà.”
Bà Tạ tức đến độ chỉ vào đứa con gái với khuôn mặt bình thản: “Tao đúng là uổng công nuôi mày mà! Từ nhỏ tao với bố mày tốn bao nhiêu là tâm sức vào mày, nuôi dưỡng mày thành sinh viên đại học trọng điểm, thỏa mong muốn tìm được công việc tốt ở Thượng Hải. Nhưng kết quả thì sao? Mày nói với tao mày muốn kết hôn với một thằng ba mươi bốn tuổi không nhà không xe. Mày muốn tao tức chết phải không?”
Bố mẹ Tạ Vũ là dân ở thành phố nhỏ điển hình, kẻ đầu cơ thực tế cũng có lòng hư vinh thường gặp. Cô sớm biết mẹ sẽ có phản ứng này, nhưng cô cũng không muốn lừa bà.
Cô nhìn khuôn mặt xanh mét của mẹ, nói: “Mẹ, bây giờ không nhà không xe đâu có nghĩa là sau này không có. Con đã hai mươi tám tuổi rồi, biết nên sống cả đời với người như thế nào.”
“Mày biết cái khỉ gì?” Bà Tạ tức giận nói, “Mày xem thử con gái Lợi Lợi của nhà chú Trần mày dưới lầu kìa. Hai đứa chúng mày bằng tuổi, từ nhỏ mọi thứ nó không bằng mày, thành tích không bằng mày không đẹp bằng mày, ra ngoài đi làm cũng là bố mẹ tốn cả mớ tiền tìm cho ở một đơn vị tồi. Nhưng người ta đã lấy giám đốc chi nhánh ngân hàng chỗ chúng ta kìa, thu nhập một năm hơn cả triệu, bây giờ toàn ở biệt thự, lái xe sang.”
Tạ Vũ nói đùa: “Một giám đốc chi nhánh ngân hàng ở cái thành phố nhỏ này của chúng ta mà một năm hơn cả triệu? Chuyện này Ủy ban kiểm tra kỉ luật biết không?”
Bà Tạ nói: “Tao không có tâm tư nói đùa với mày. Nếu đối tượng của mày thật sự như mày nói, thì mày đừng dẫn nó tới gặp tao nữa, tránh để tao nói lời gì đó khó nghe.”
Tạ Vũ gật đầu: “Nếu mẹ nghĩ như vậy, vậy thì tạm thời con sẽ không dẫn, chờ đến khi nào mẹ nghĩ thông suốt, con sẽ dẫn anh ấy về.” Dứt lời, lại nửa đùa nửa thật nói, “Nếu bọn con dự định kết hôn mà mẹ còn không muốn gặp, vậy thì con sẽ không báo cho mẹ với bố.”
“Mày ——” Bà Tạ tức đến độ nhảy dựng lên.
Đêm giao thừa, mẹ con tan rã không vui. Nhưng hai người cãi nhau quen rồi, cũng không sợ giận nhau lâu qua hôm sau.
Nhưng Tạ Vũ biết, lần này chỉ sợ là mẹ tức giận thật. Con người Lục Viễn có tốt hơn đi nữa, nhưng tổng kết thành một đối tượng kết hôn, quả thật chỉ là một người đàn ông lớn tuổi không nhà không xe, không có người mẹ nào cảm thấy đây là một đối tượng tốt.
Hôn nhân vốn nên thuộc về tình yêu, nhưng trong xã hội thực tế này lại có thể dùng tiền bạc và vật chất để đổi lấy.
Tạ Vũ cảm thấy thật đáng buồn.
Cô về phòng mình nằm xuống.
Lấy di động ra, giống như có hẹn ngầm vậy, Lục Viễn vừa vặn gọi tới.
“A lô, em làm gì vậy?” Anh ở đầu bên kia hỏi.
Tạ Vũ nói: “Chuẩn bị đi ngủ.”
Lục Viễn cười cười: “Em không định đón giao thừa sao?”
“Đâu phải con nít, đón giao thừa gì chứ?” Tạ Vũ cười nói: “Già rồi, thức khuya sẽ xấu lắm.”
Lục Viễn ở đầu bên kia trầm mặc, hồi lâu không nói tiếp. Tạ Vũ khó hiểu, hỏi: “Không có gì nói với em à?”
Lục Viễn ừm một lúc mới khẽ nói: “Hơi nhớ em.”
Lần này ngược lại đến lượt Tạ Vũ hơi ngẩn ra, nhưng lại cười nói: “Chỉ một chút à?”
“Không chỉ một chút.”
Mùng một, Tạ Vũ bị mẹ kéo đi dâng hương. Mẹ cầu duyên cho cô, bản thân cô đã không còn gì để cầu, chỉ cầu cho bố mẹ khỏe mạnh. Trong chùa có bùa bằng gỗ đào từng khai quang, cô thấy rất đặc biệt, đổi một cái bằng một trăm tệ tiền công đức.
Từ chùa về, ở dưới lầu đúng lúc trông thấy Lợi Lợi về nhà mẹ chúc tết. Ông chồng của cô ấy béo ục ịch, lái một chiếc Cadillac, hai vợ chồng xách túi lớn túi nhỏ mang đồ lên lầu.
Tạ Vũ tiện thể xách giúp họ một ít, liếc mắt toàn là mấy món đông trùng hạ thảo nhân sâm đắt tiền.
Về đến nhà mình, đương nhiên bà Tạ lại bắt đầu lải nhải, nói mày xem thử Lợi Lợi mây mây nhà người ta kìa.
Còn phát động ông Tạ phối hợp đánh đôi, tận tâm chỉ bảo kêu cô tìm một người đàn ông đáng tin, tránh để sau này hối hận.
Tạ Vũ bị mẹ cô niệm đến độ đau đầu nhức óc, rốt cuộc vào mùng ba lấy cớ tạm thời có việc, trốn về Thượng Hải.
Về đến cái ổ nhỏ của mình, mở cửa nhìn một cái lại thấy Lục Viễn không biết đã về từ lúc nào.
Tạ Vũ vừa thay đồ vừa hỏi: “Anh về lúc nào vậy? Sao không nói cho em một tiếng?”
Lục Viễn nói: “Về hôm qua, sợ nói với em ảnh hưởng em nghỉ ở nhà.”
Tạ Vũ xua xua tay: “Đừng nhắc nữa, một nữ thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn như em về nhà đón tết, tai yên tĩnh được sao?” Cô đi đến bên sofa, bị anh kéo ngồi vào lòng, ôm cô hôn môi cô. Cô cười hỏi, “Anh có bị người nhà làm phiền không?”
Lục Viễn lắc đầu: “Hồi cấp bố mẹ anh đã ly hôn, bố anh điều động công việc đến Bắc Kinh, xây dựng tổ ấm mới. Bọn anh gặp nhau ít lắm. Ông rất khách sáo với anh, không giống bố ruột, ngược lại như tiếp khách vậy. Anh đi đến chỗ ông cũng không phải về nhà, chỉ là làm hết nghĩa vụ con cái đi thăm ông thôi.”
Anh đang nói rồi cười cười có chút tự giễu.
Tạ Vũ rốt cuộc hiểu vì sao anh có thể ở trên núi năm này qua năm khác, bởi vì không có gì bận lòng.
Cô dựa nghiêng vào ngực anh, ôm cổ anh nói: “Sau này chỗ có em chính là nhà của anh.”
Lục Viễn cười gật đầu.
Tạ Vũ nhớ đến tấm bùa mình xin ở chùa, móc từ trong túi ra, đeo vào cổ anh: “Xin cho anh đó. Từng khai quang trong chùa, em làm linh lực của em trên đó, sau này chắc chắn bảo vệ anh bình an.”
Lục Viễn vuốt tấm bùa bằng gỗ đào nho nhỏ đó, khẽ cười thành tiếng.
Cuộc sống chung quy là cuộc sống, cuộc sống của Tạ Vũ và Lục Viễn không hề khác bất kì người nào nỗ lực kiếm sống ở thành phố này.
Cho nên khi Tạ Vũ phát hiện chức vụ mới ao ước đã lâu không hề mang đến cho cô bất kì cảm giác thành tựu và vui vẻ gì, không khỏi bắt đầu nhung nhớ thời gian làm phóng viên trước kia.
Khi đó cô chạy lung tung khắp thế giới, từ cảm xúc mạnh mẽ trở nên thờ ơ, cũng chán ghét cuộc sống đó. Giờ đây toại nguyện làm phó tổng biên tập, không cần làm một phóng viên khổ cực nữa, nhưng lại phát hiện có phần nhớ nhung trước kia.
Đại khái đây chính là tính mâu thuẫn bẩm sinh của con người.
Nhưng Tạ Vũ cũng biết, nếu trở lại làm phóng viên, e rằng vẫn sẽ đối mặt với vấn đề trước đây.
Đời người thường có bảy, tám chuyện không như ý, mà bây giờ chuyện không như ý của cô, cộng lại có lẽ cũng chỉ một, hai chuyện.
Có một công việc cũng coi như vẻ vang, có người yêu làm bạn, có sự kì vọng với cuộc sống tương lai.
Cô cũng coi như là một người biết đủ, cho nên cảm thấy cuộc sống thế này đủ để gọi là hoàn mỹ.
Lục Viễn đại khái là một người đàn ông có khả năng thích ứng rất mạnh, gần như không bao lâu là quen với công việc mới. Cái cảm giác hoàn toàn xa lạ với thành phố này từ từ phai nhạt khỏi người anh.
Thỉnh thoảng sáng sớm, Tạ Vũ nhìn anh mặc âu phục ra ngoài đi làm, sẽ đột nhiên không nhớ nổi dáng vẻ anh ở trên núi.
Đương nhiên, trong thành phố có tiết tấu nhanh này, Lục Viễn cũng trở nên bận vô cùng. Thường xuyên làm thêm giờ, cũng thường xuyên có tiệc xã giao. Tạ Vũ từng lo, liệu anh có thể không thích ứng được với thành phố này không. Nhưng hiển nhiên, lo lắng của cô rất thừa.
Ở nhà anh rất ít nhắc đến công việc, ngoài thỉnh thoảng để lộ sự mệt mỏi ra, thì tình trạng của anh rất tốt. Hai người như đa số các đôi yêu nhau, lúc rảnh rỗi hai người sẽ đi xem phim, du lịch ngắn ngày xung quanh, cũng sẽ đi ăn một bữa cơm lãng mạn. Nhưng phần lớn thời gian vẫn rú trong nhà xem phim nói chuyện phiếm.
Tuy hai người có bối cảnh sống, trưởng thành trải nghiệm khác nhau, nhưng điều kì diệu là vậy mà cũng có đề tài nói không hết.
Chỉ là anh rất ít nói chuyện trên núi nữa, cũng chưa từng nhắc tới những đứa trẻ kia.