Biển ở nơi này có rất nhiều đảo nhỏ, hai người đạp xe đi dọc theo bờ biển dài. Diệp Duy Trăn dẫn cô đi đến một làng chài nhỏ ở khu lân cận.
Lúc này mặt trời đã lặn được một nửa xuống mặt biển, mặt nước biển xung quanh khoác lên một vầng sáng rực rỡ. Nước biển sóng gợn lăn tăn khúc xạ ra ánh sáng chói lọi như có hàng vạn viên kim cương, chói mắt nhưng lại khiến cho lòng người an tĩnh đến lạ thường.
Khương Ngọc thở dài nói: "Thật là đẹp."
Diệp Duy Trăn mỉm cười, hất cằm một cái: "Qua bên này."
Hiển nhiên phong cảnh đẹp nhất mà anh nói lúc trước không phải là chỗ này, Khương Ngọc tò mò đi theo.
Hai người dựng xe ở ven đường, Diệp Duy Trăn đi trước nhảy lên bờ ruộng, sau đó quay người giơ tay ra, "Đường không dễ đi đâu, nắm lấy tay anh."
Khương Ngọc rất tự nhiên đặt tay mình vào tay Diệp Duy Trăn, hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông này nhanh chóng bao trùm lấy cô.
"Ở phía trước đấy, đi nào." Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Diệp Duy Trăn dắt tay Khương Ngọc, chậm rãi bước đi.
Bờ ruộng về chiều thật yên bình, trong mắt Khương Ngọc chỉ có bóng lưng cao lớn vững chắc của anh. Trong khoảnh khắc, cô bất chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường —— đó là cùng anh cứ chậm rãi đi như vậy, đi đến lúc đầu bạc răng long, đi tới khi hai người cùng sang thế giới bên kia.
"Đừng nhìn chằm chằm anh như thế, chú ý nhìn đường ấy." Diệp Duy Trăn giống như có mắt mọc sau gáy, bất thình lình nói ra một câu như vậy.
Khương Ngọc đỏ mặt, nhưng có chết cũng không nhận, "Ai nhìn anh chứ, tự luyến quá đấy!"
Diệp Duy Trăn khẽ cười, anh không quay đầu lại, chỉ có ngón tay khẽ giật giật, nhẹ nhàng vân vê bàn tay cô, "Không nhìn thật đấy à?"
"Không có." Khương Ngọc mạnh miệng khẳng định chắc chắn.
"Tiếc quá nhỉ, bóng lưng của anh rất thu hút mà."
Khương Ngọc thoáng ngẩn người, nhẹ mắng, "Không biết xấu hổ." Xong lại hỏi anh, "Thế rốt cuộc anh hy vọng em nhìn hay là không nhìn?"
Diệp Duy Trăn nở nụ cười, giọng nói nam tính thanh lãng vang lên, "Nếu là anh thì em nhìn thế nào cũng được, nhưng những người đàn ông khác thì không."
"Ừm." Khương Ngọc đồng ý, nội tâm giống như hóa ra mật, trên mặt tràn ngập ý cười. Lúc này, Diệp Duy Trăn bất ngờ quay đầu lại nhìn cô một cái, thu hết gương mặt tình nồng ý đậm của cô vào đáy mắt.
Khương Ngọc: ". . . . . . Sao tự dưng lại quay lại?"
Diệp Duy Trăn thản nhiên quay đầu tiếp tục đi về phía trước, trong mắt ẩn chứa nụ cười thỏa mãn, "À, chỉ xác nhận xem em có đang nhìn hay không thôi."
Khương Ngọc: ". . . . . ."
----
Hai người em một lời anh một câu, chậm rãi bước đi, không khí vô cùng tốt đẹp. Khương Ngọc chợt nhớ tới một vấn đề, "Vì sao trước kia anh lại tới đây?"
Một chỗ xa xôi như thế này, có bắn đại bác cũng không liên quan được tới anh, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
Diệp Duy Trăn không trực tiếp trả lời đáp án cho cô, mà chỉ nói lấp lửng, "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Khương Ngọc bị bộ dạng ra vẻ thần bí của anh làm cho càng tò mò hơn, nhưng hiện tại anh không nói, cô cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhắm mắt mà đi theo.
Mấy phút sau, rốt cuộc nghe được anh nói: "Đến rồi."
Diệp Duy Trăn ngừng bước, sau đó nghiêng người tránh sang một bên để cô nhìn.
Khương Ngọc lập tức ngây dại.
Sống ở chốn thành thị đã lâu, dường như đã sớm quên mất hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên rồi, cho nên khi chợt nhìn thấy cảnh tượng nguyên sơ trước mặt, Khương Ngọc đã quên mất phải phản ứng.
Chân trời ráng đỏ núi non trùng điệp, tán cây cao vút rậm rạp chỉ có vài tia sáng lọt xuống dưới, những ngôi nhà thưa thớt với tường rào trắng trồng cây leo, vườn oải hương bao quanh, còn có mấy em nhỏ đang chơi đùa bên ven đường.
Nó giống như một bức tranh thiên nhiên tràn ngập màu sắc, mang đầy sức sống, khiến cho người ta quên hết mọi ưu phiền.
Diệp Duy Trăn đặt một tay trên vai cô, tay còn lại thì giơ lên hướng về đằng xa vẫy vẫy, gọi một cái tên, "Trang Bằng."
Một thiếu niên nhanh chóng chạy tới, thân thiết chào hỏi Diệp Duy Trăn, "Anh Diệp!"
Khương Ngọc không ngờ Diệp Duy Trăn lại có người quen ở nơi này, không nhịn được giương mắt quan sát đối phương. Thiếu niên chừng khoảng mười mấy tuổi, màu da gần giống màu lúa mì, nhưng khá cao, đứng trước mặt cô chắc cũng phải cao hơn cô mấy centimet.
"Vị đây là ——" Thiếu niên được gọi là Trang Bằng cũng đang quan sát Khương Ngọc, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhất là cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên vai Khương Ngọc của Diệp Duy Trăn.
Diệp Duy Trăn lên tiếng giới thiệu: "Đây là vợ của anh, Khương Ngọc, em gọi cô ấy là chị được rồi, cô ấy lớn hơn em mấy tuổi thôi."
Nét mặt của Trương Bằng giống như vừa bị người ta đánh cho một gậy, sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, cuối cùng vẫn mở miệng chào hỏi Khương Ngọc, "Em chào chị."
"Chào em."
Thiếu niên bối rối che giấu tâm tình, tuy rằng hành động của cậu ta rất lễ phép nhưng Khương Ngọc vẫn thấy được chút kháng cự trong mắt cậu ta.
Hình như Trang Bằng không thích cô lắm thì phải?
---
Trang Bằng nhanh chóng quay đầu đi, nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Duy Trăn, "Hôm trước sau khi nhận được điện thoại của anh, ông nội và cả nhà đã bận rộn chuẩn bị, hôm nay còn bắt em ra tận đây chờ đấy nhé."
Diệp Duy Trăn cười nói: "Sức khỏe của ông nội có tốt không?"
"Tốt! Mấy năm nay ông nhắc đến anh suốt. . . . . ." Lời nói của cậu ta xoay chuyển, khẽ liếc nhìn Khương Ngọc, giống như vừa định nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở về, "Làm sao anh kết hôn mà không nói cho mọi người biết?"
"Ừ, chẳng phải là đang dẫn cô ấy đến gặp mọi người hay sao." Diệp Duy Trăn và Khương Ngọc liếc mắt nhìn nhau, anh lại hỏi Trang Bằng, "Em sắp thi lên trung học rồi nhỉ, đã ôn tập kỹ càng chưa?"
"Với thành tích của em để thi vào trung học thì không có vấn đề gì."
Diệp Duy Trăn gật đầu một cái, "Được lắm, phải cố gắng lên, chuyện học phí em không cần phải lo lắng."
"Cái đó ——" Trang Bằng cẩn thận nói, "Đã giải quyết xong, có người gửi tiền cho em rồi."
Vẻ mặt Diệp Duy Trăn hơi khựng lại, bàn tay nắm lấy bả vai Khương Ngọc bỗng chốc bóp chặt.
Khương Ngọc có cảm thấy, mặc dù dùng lực không lớn, nhưng rất kỳ lạ. Cô không khỏi nhíu mày, nhưng quay mặt sang nhìn Diệp Duy Trăn lại không thấy anh có bất cứ khác thường nào.
Diệp Duy Trăn mở miệng bình thường nói: "Anh đi đây, em về nói với ông nội một tiếng nhé."
"Anh không tới nhà sao?" Trang Bằng vội la lên, "Ông chờ anh mãi đấy!"
Từ đầu đến cuối, Diệp Duy Trăn vẫn luôn khoác tay lên bả vai Khương Ngọc, không để cô sinh ra cảm giác lạc lõng. Nhưng lúc này Khương Ngọc lại cảm thấy như vậy không tốt chút nào, có cảm giác như bị ngăn cách với bên ngoài vậy.
Diệp Duy Trăn khẽ nghiêng đầu liền thấy phản ứng của cô, quay sang Trang Bằng từ chối: "Không, ông nội vẫn khỏe mạnh là tốt rồi, không quấy rầy mọi người nữa."
Trang Bằng có chút mất mát, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Khương Ngọc một cái, sau đó nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
Diệp Duy Trăn dặn dò: "Có chuyện thì cứ gọi điện thoại tới cho anh."
"Vâng."
Diệp Duy Trăn dẫn Khương Ngọc rời đi, Trang Bằng chợt gọi anh lại, "Anh Diệp!"
"Hả?"
Trang Bằng nắm chặt tay, một lúc sau mới nói: "Tân hôn hạnh phúc."
Khóe miệng Diệp Duy Trăn khẽ nhếch lên, "Cám ơn."
---
Trên đường trở về, Khương Ngọc không đạp nổi xe nữa. Thường ngày cô không hay rèn luyện thân thể, đến lúc phải dùng đến thể lực thì chẳng trụ được bao lâu. Diệp Duy Trăn nắm lấy tay cô kéo đi, hai người song song chậm rãi đạp xe trở về.
Không biết có phải Diệp Duy Trăn cũng cảm thấy mệt mỏi hay không mà cả đường đều không nói tiếng nào. Lúc đến thì phấn chấn bừng bừng, lúc về lại có chút rã rời.
"Có thể nói cho em biết cậu bé đó là ai không?"
Diệp Duy Trăn phục hồi lại tinh thần, lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu Trang Bằng cho Khương Ngọc, áy náy nói: "Thật xin lỗi."
"Không sao, hình như hai người rất thân thiết?"
"Lúc trước còn đi học anh có làm tình nguyện, từng giúp đỡ gia đình bọn họ, mấy năm nay anh đều tài trợ cho việc học của Trang Bằng." Anh nói xong, nghiêm túc nhìn Khương Ngọc một cái, "Nhưng đã thật lâu chưa từng tới nơi đây."
Khương Ngọc hiểu ra "À" một tiếng, "Cho nên lần này đi hưởng tuần trăng mật, anh lấy việc công làm việc tư hả?"
Diệp Duy Trăn bật cười, nắm lấy tay cô nhẹ đung đưa, "Quả thực là có ý đồ riêng, muốn nhân mấy ngày nghỉ tới thăm bọn họ một chút, em biết anh gần như không lấy đâu ra thời gian rảnh mà. Nhưng anh không muốn một mình đi đến thăm bọn họ."
"Bạn bè của anh không nhiều lắm, có một vài người khá quan trọng, anh đều muốn dẫn em đi gặp mặt một lần." Anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô, "Anh muốn em hiểu rõ hơn về cuộc sống của anh, muốn em gặp nhiều người có quan hệ liên quan tới anh, Diệp phu nhân ạ."
"Diệp tiên sinh thật biết nói chuyện." Khương Ngọc ý vị sâu xa nói.
Cô ý thức được Diệp Duy Trăn vô cùng giỏi về việc xử lý mâu thuẫn, nói chuyện cũng rất có nghệ thuật.
Lần nào cô cũng có thể bị những lời nói của Diệp Duy Trăn gợi lên xúc động, cuối cùng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu cảm giác kỳ quái đều sẽ được trấn an thành công. Vốn dĩ cô định hỏi, vì sao Trang Bằng lại có địch ý với cô, khi cậu ta định nói nhưng lại thôi là đang che giấu điều gì? Ấy vậy mà tất cả những hoài nghi đó chỉ vì một câu "Hiểu rõ cuộc sống của anh" và “Dẫn em đi gặp nhiều người có quan hệ liên quan tới anh" hóa giải hết rồi.
Khương Ngọc liếc nhìn đối phương, trong lòng vẫn còn có chút không thoải mái, cô nói: "Anh đã để cho em hiểu rõ về anh hơn một chút, vì vậy em cũng muốn đáp lễ, để cho anh hiểu rõ về em hơn."
"Bỗng dưng anh có dự cảm xấu." Diệp Duy Trăn dung túng nhìn cô, "Nhưng đã là chuyện bà xã muốn làm thì dù có lên núi đao xuống biển lửa anh cũng quyết theo tới cùng."
Khương Ngọc nhe răng, "Anh nhớ đấy nhé, không được đổi ý đâu."
----
Sau khi đến địa điểm mà Khương Ngọc muốn tới, Diệp Duy Trăn dở khóc dở cười, "Còn kêu anh thù dai, em cũng chả khác là bao."
"Đúng rồi, thế cho nên chúng ta là một đôi trời sinh đấy." Khương Ngọc hết sức hài lòng, nói ra những lời này chẳng hề lúng túng chút nào.
Diệp Duy Trăn nghe xong cũng chỉ cười, nhưng vẫn còn cố vùng vẫy giãy chết, "Em biết anh không thể ăn cay mà."
"Chẳng phải nói là muốn hiểu rõ em hơn sao?" Khương Ngọc vụng trộm mừng thầm, vẻ mặt vẫn hết sức nghiêm túc nói, "Những thứ em thích ăn anh có muốn ăn thử hay không, hay anh chỉ nói chơi mà thôi? Hơn nữa, đây là hình phạt dành cho hành động lấy việc công làm việc tư của anh đấy."
"Được rồi." Nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt, Diệp Duy Trăn quyết định liều mình cùng bà xã.
Kết quả hai người cơm nước xong xuôi đi ra ngoài, Diệp Duy Trăn không thốt ra được câu nào nữa, anh chống trán, có cảm giác dạ dày đang bốc cháy mãnh liệt.
Khương Ngọc vốn chỉ định quấy một chút thôi, nào biết độ cay của quán lẩu này cay đến biến thái, ngay cả người thích ăn cay như cô cũng không chịu nổi.
Cô nhìn Diệp Duy Trăn nhíu chặt mày, mở chai nước suối đưa qua, "Anh thấy sao rồi?"
Diệp Duy Trăn uống một ngụm lớn, lúc quay đầu nhìn cô trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nói: "Không sao, cái này vẫn còn kém xa so với núi đao biển lửa. Huống chi có thể khiến cho em vui vẻ cũng đáng giá."
"Lúc trước sao em không phát hiện ra anh lẻo mép như vậy nhỉ, chẳng lẽ vừa nãy ăn đường chứ không phải là ớt?"
Diệp Duy Trăn vòng tay ôm cô, cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó chợt nói: "Em có muốn kiểm tra không?"
"Hả?" Khương Ngọc mới thốt ra một chữ, trước mắt đã tối sầm, anh ôm ghì lấy người cô hôn thật sâu.
Trên con phố xa lạ, bọn họ đứng dưới bóng đèn đường mà hôn nhau. Khương Ngọc bị anh giữ thật chặt ở trong ngực, hai thân thể dán sát, dường như hai trái tim đang đập ở ngay cạnh nhau.
---
Sau đó mọi chuyện giống như thuận nước đẩy thuyền, đến khi trở về khách sạn, cô lập tức bị anh ôm lên giường lớn.
Trong phòng không bật đèn, Khương Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh quanh quẩn bên chóp mũi. Anh còn cố ý trêu chọc cô, "Còn cảm thấy ngọt nữa không?"
Khương Ngọc quay mặt đi, "Tốc độ “biến thân” rất nhanh, xem ra anh rất am hiểu lĩnh vực này nhỉ."
Diệp Duy Trăn nắm lấy cằm Khương Ngọc xoay mặt cô lại, rõ ràng trước mắt chỉ là một màu tối đen, nhưng Khương Ngọc vẫn cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh nhìn mình.
Anh nói: "Về chuyện này, em phải tự mình trải nghiệm mới biết được."
Biển ở nơi này có rất nhiều đảo nhỏ, hai người đạp xe đi dọc theo bờ biển dài. Diệp Duy Trăn dẫn cô đi đến một làng chài nhỏ ở khu lân cận.
Lúc này mặt trời đã lặn được một nửa xuống mặt biển, mặt nước biển xung quanh khoác lên một vầng sáng rực rỡ. Nước biển sóng gợn lăn tăn khúc xạ ra ánh sáng chói lọi như có hàng vạn viên kim cương, chói mắt nhưng lại khiến cho lòng người an tĩnh đến lạ thường.
Khương Ngọc thở dài nói: "Thật là đẹp."
Diệp Duy Trăn mỉm cười, hất cằm một cái: "Qua bên này."
Hiển nhiên phong cảnh đẹp nhất mà anh nói lúc trước không phải là chỗ này, Khương Ngọc tò mò đi theo.
Hai người dựng xe ở ven đường, Diệp Duy Trăn đi trước nhảy lên bờ ruộng, sau đó quay người giơ tay ra, "Đường không dễ đi đâu, nắm lấy tay anh."
Khương Ngọc rất tự nhiên đặt tay mình vào tay Diệp Duy Trăn, hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông này nhanh chóng bao trùm lấy cô.
"Ở phía trước đấy, đi nào." Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Diệp Duy Trăn dắt tay Khương Ngọc, chậm rãi bước đi.
Bờ ruộng về chiều thật yên bình, trong mắt Khương Ngọc chỉ có bóng lưng cao lớn vững chắc của anh. Trong khoảnh khắc, cô bất chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường —— đó là cùng anh cứ chậm rãi đi như vậy, đi đến lúc đầu bạc răng long, đi tới khi hai người cùng sang thế giới bên kia.
"Đừng nhìn chằm chằm anh như thế, chú ý nhìn đường ấy." Diệp Duy Trăn giống như có mắt mọc sau gáy, bất thình lình nói ra một câu như vậy.
Khương Ngọc đỏ mặt, nhưng có chết cũng không nhận, "Ai nhìn anh chứ, tự luyến quá đấy!"
Diệp Duy Trăn khẽ cười, anh không quay đầu lại, chỉ có ngón tay khẽ giật giật, nhẹ nhàng vân vê bàn tay cô, "Không nhìn thật đấy à?"
"Không có." Khương Ngọc mạnh miệng khẳng định chắc chắn.
"Tiếc quá nhỉ, bóng lưng của anh rất thu hút mà."
Khương Ngọc thoáng ngẩn người, nhẹ mắng, "Không biết xấu hổ." Xong lại hỏi anh, "Thế rốt cuộc anh hy vọng em nhìn hay là không nhìn?"
Diệp Duy Trăn nở nụ cười, giọng nói nam tính thanh lãng vang lên, "Nếu là anh thì em nhìn thế nào cũng được, nhưng những người đàn ông khác thì không."
"Ừm." Khương Ngọc đồng ý, nội tâm giống như hóa ra mật, trên mặt tràn ngập ý cười. Lúc này, Diệp Duy Trăn bất ngờ quay đầu lại nhìn cô một cái, thu hết gương mặt tình nồng ý đậm của cô vào đáy mắt.
Khương Ngọc: ". . . . . . Sao tự dưng lại quay lại?"
Diệp Duy Trăn thản nhiên quay đầu tiếp tục đi về phía trước, trong mắt ẩn chứa nụ cười thỏa mãn, "À, chỉ xác nhận xem em có đang nhìn hay không thôi."
Khương Ngọc: ". . . . . ."
----
Hai người em một lời anh một câu, chậm rãi bước đi, không khí vô cùng tốt đẹp. Khương Ngọc chợt nhớ tới một vấn đề, "Vì sao trước kia anh lại tới đây?"
Một chỗ xa xôi như thế này, có bắn đại bác cũng không liên quan được tới anh, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
Diệp Duy Trăn không trực tiếp trả lời đáp án cho cô, mà chỉ nói lấp lửng, "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Khương Ngọc bị bộ dạng ra vẻ thần bí của anh làm cho càng tò mò hơn, nhưng hiện tại anh không nói, cô cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhắm mắt mà đi theo.
Mấy phút sau, rốt cuộc nghe được anh nói: "Đến rồi."
Diệp Duy Trăn ngừng bước, sau đó nghiêng người tránh sang một bên để cô nhìn.
Khương Ngọc lập tức ngây dại.
Sống ở chốn thành thị đã lâu, dường như đã sớm quên mất hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên rồi, cho nên khi chợt nhìn thấy cảnh tượng nguyên sơ trước mặt, Khương Ngọc đã quên mất phải phản ứng.
Chân trời ráng đỏ núi non trùng điệp, tán cây cao vút rậm rạp chỉ có vài tia sáng lọt xuống dưới, những ngôi nhà thưa thớt với tường rào trắng trồng cây leo, vườn oải hương bao quanh, còn có mấy em nhỏ đang chơi đùa bên ven đường.
Nó giống như một bức tranh thiên nhiên tràn ngập màu sắc, mang đầy sức sống, khiến cho người ta quên hết mọi ưu phiền.
Diệp Duy Trăn đặt một tay trên vai cô, tay còn lại thì giơ lên hướng về đằng xa vẫy vẫy, gọi một cái tên, "Trang Bằng."
Một thiếu niên nhanh chóng chạy tới, thân thiết chào hỏi Diệp Duy Trăn, "Anh Diệp!"
Khương Ngọc không ngờ Diệp Duy Trăn lại có người quen ở nơi này, không nhịn được giương mắt quan sát đối phương. Thiếu niên chừng khoảng mười mấy tuổi, màu da gần giống màu lúa mì, nhưng khá cao, đứng trước mặt cô chắc cũng phải cao hơn cô mấy centimet.
"Vị đây là ——" Thiếu niên được gọi là Trang Bằng cũng đang quan sát Khương Ngọc, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhất là cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên vai Khương Ngọc của Diệp Duy Trăn.
Diệp Duy Trăn lên tiếng giới thiệu: "Đây là vợ của anh, Khương Ngọc, em gọi cô ấy là chị được rồi, cô ấy lớn hơn em mấy tuổi thôi."
Nét mặt của Trương Bằng giống như vừa bị người ta đánh cho một gậy, sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, cuối cùng vẫn mở miệng chào hỏi Khương Ngọc, "Em chào chị."
"Chào em."
Thiếu niên bối rối che giấu tâm tình, tuy rằng hành động của cậu ta rất lễ phép nhưng Khương Ngọc vẫn thấy được chút kháng cự trong mắt cậu ta.
Hình như Trang Bằng không thích cô lắm thì phải?
---
Trang Bằng nhanh chóng quay đầu đi, nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Duy Trăn, "Hôm trước sau khi nhận được điện thoại của anh, ông nội và cả nhà đã bận rộn chuẩn bị, hôm nay còn bắt em ra tận đây chờ đấy nhé."
Diệp Duy Trăn cười nói: "Sức khỏe của ông nội có tốt không?"
"Tốt! Mấy năm nay ông nhắc đến anh suốt. . . . . ." Lời nói của cậu ta xoay chuyển, khẽ liếc nhìn Khương Ngọc, giống như vừa định nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở về, "Làm sao anh kết hôn mà không nói cho mọi người biết?"
"Ừ, chẳng phải là đang dẫn cô ấy đến gặp mọi người hay sao." Diệp Duy Trăn và Khương Ngọc liếc mắt nhìn nhau, anh lại hỏi Trang Bằng, "Em sắp thi lên trung học rồi nhỉ, đã ôn tập kỹ càng chưa?"
"Với thành tích của em để thi vào trung học thì không có vấn đề gì."
Diệp Duy Trăn gật đầu một cái, "Được lắm, phải cố gắng lên, chuyện học phí em không cần phải lo lắng."
"Cái đó ——" Trang Bằng cẩn thận nói, "Đã giải quyết xong, có người gửi tiền cho em rồi."
Vẻ mặt Diệp Duy Trăn hơi khựng lại, bàn tay nắm lấy bả vai Khương Ngọc bỗng chốc bóp chặt.
Khương Ngọc có cảm thấy, mặc dù dùng lực không lớn, nhưng rất kỳ lạ. Cô không khỏi nhíu mày, nhưng quay mặt sang nhìn Diệp Duy Trăn lại không thấy anh có bất cứ khác thường nào.
Diệp Duy Trăn mở miệng bình thường nói: "Anh đi đây, em về nói với ông nội một tiếng nhé."
"Anh không tới nhà sao?" Trang Bằng vội la lên, "Ông chờ anh mãi đấy!"
Từ đầu đến cuối, Diệp Duy Trăn vẫn luôn khoác tay lên bả vai Khương Ngọc, không để cô sinh ra cảm giác lạc lõng. Nhưng lúc này Khương Ngọc lại cảm thấy như vậy không tốt chút nào, có cảm giác như bị ngăn cách với bên ngoài vậy.
Diệp Duy Trăn khẽ nghiêng đầu liền thấy phản ứng của cô, quay sang Trang Bằng từ chối: "Không, ông nội vẫn khỏe mạnh là tốt rồi, không quấy rầy mọi người nữa."
Trang Bằng có chút mất mát, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Khương Ngọc một cái, sau đó nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.
Diệp Duy Trăn dặn dò: "Có chuyện thì cứ gọi điện thoại tới cho anh."
"Vâng."
Diệp Duy Trăn dẫn Khương Ngọc rời đi, Trang Bằng chợt gọi anh lại, "Anh Diệp!"
"Hả?"
Trang Bằng nắm chặt tay, một lúc sau mới nói: "Tân hôn hạnh phúc."
Khóe miệng Diệp Duy Trăn khẽ nhếch lên, "Cám ơn."
---
Trên đường trở về, Khương Ngọc không đạp nổi xe nữa. Thường ngày cô không hay rèn luyện thân thể, đến lúc phải dùng đến thể lực thì chẳng trụ được bao lâu. Diệp Duy Trăn nắm lấy tay cô kéo đi, hai người song song chậm rãi đạp xe trở về.
Không biết có phải Diệp Duy Trăn cũng cảm thấy mệt mỏi hay không mà cả đường đều không nói tiếng nào. Lúc đến thì phấn chấn bừng bừng, lúc về lại có chút rã rời.
"Có thể nói cho em biết cậu bé đó là ai không?"
Diệp Duy Trăn phục hồi lại tinh thần, lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu Trang Bằng cho Khương Ngọc, áy náy nói: "Thật xin lỗi."
"Không sao, hình như hai người rất thân thiết?"
"Lúc trước còn đi học anh có làm tình nguyện, từng giúp đỡ gia đình bọn họ, mấy năm nay anh đều tài trợ cho việc học của Trang Bằng." Anh nói xong, nghiêm túc nhìn Khương Ngọc một cái, "Nhưng đã thật lâu chưa từng tới nơi đây."
Khương Ngọc hiểu ra "À" một tiếng, "Cho nên lần này đi hưởng tuần trăng mật, anh lấy việc công làm việc tư hả?"
Diệp Duy Trăn bật cười, nắm lấy tay cô nhẹ đung đưa, "Quả thực là có ý đồ riêng, muốn nhân mấy ngày nghỉ tới thăm bọn họ một chút, em biết anh gần như không lấy đâu ra thời gian rảnh mà. Nhưng anh không muốn một mình đi đến thăm bọn họ."
"Bạn bè của anh không nhiều lắm, có một vài người khá quan trọng, anh đều muốn dẫn em đi gặp mặt một lần." Anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô, "Anh muốn em hiểu rõ hơn về cuộc sống của anh, muốn em gặp nhiều người có quan hệ liên quan tới anh, Diệp phu nhân ạ."
"Diệp tiên sinh thật biết nói chuyện." Khương Ngọc ý vị sâu xa nói.
Cô ý thức được Diệp Duy Trăn vô cùng giỏi về việc xử lý mâu thuẫn, nói chuyện cũng rất có nghệ thuật.
Lần nào cô cũng có thể bị những lời nói của Diệp Duy Trăn gợi lên xúc động, cuối cùng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu cảm giác kỳ quái đều sẽ được trấn an thành công. Vốn dĩ cô định hỏi, vì sao Trang Bằng lại có địch ý với cô, khi cậu ta định nói nhưng lại thôi là đang che giấu điều gì? Ấy vậy mà tất cả những hoài nghi đó chỉ vì một câu "Hiểu rõ cuộc sống của anh" và “Dẫn em đi gặp nhiều người có quan hệ liên quan tới anh" hóa giải hết rồi.
Khương Ngọc liếc nhìn đối phương, trong lòng vẫn còn có chút không thoải mái, cô nói: "Anh đã để cho em hiểu rõ về anh hơn một chút, vì vậy em cũng muốn đáp lễ, để cho anh hiểu rõ về em hơn."
"Bỗng dưng anh có dự cảm xấu." Diệp Duy Trăn dung túng nhìn cô, "Nhưng đã là chuyện bà xã muốn làm thì dù có lên núi đao xuống biển lửa anh cũng quyết theo tới cùng."
Khương Ngọc nhe răng, "Anh nhớ đấy nhé, không được đổi ý đâu."
----
Sau khi đến địa điểm mà Khương Ngọc muốn tới, Diệp Duy Trăn dở khóc dở cười, "Còn kêu anh thù dai, em cũng chả khác là bao."
"Đúng rồi, thế cho nên chúng ta là một đôi trời sinh đấy." Khương Ngọc hết sức hài lòng, nói ra những lời này chẳng hề lúng túng chút nào.
Diệp Duy Trăn nghe xong cũng chỉ cười, nhưng vẫn còn cố vùng vẫy giãy chết, "Em biết anh không thể ăn cay mà."
"Chẳng phải nói là muốn hiểu rõ em hơn sao?" Khương Ngọc vụng trộm mừng thầm, vẻ mặt vẫn hết sức nghiêm túc nói, "Những thứ em thích ăn anh có muốn ăn thử hay không, hay anh chỉ nói chơi mà thôi? Hơn nữa, đây là hình phạt dành cho hành động lấy việc công làm việc tư của anh đấy."
"Được rồi." Nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt, Diệp Duy Trăn quyết định liều mình cùng bà xã.
Kết quả hai người cơm nước xong xuôi đi ra ngoài, Diệp Duy Trăn không thốt ra được câu nào nữa, anh chống trán, có cảm giác dạ dày đang bốc cháy mãnh liệt.
Khương Ngọc vốn chỉ định quấy một chút thôi, nào biết độ cay của quán lẩu này cay đến biến thái, ngay cả người thích ăn cay như cô cũng không chịu nổi.
Cô nhìn Diệp Duy Trăn nhíu chặt mày, mở chai nước suối đưa qua, "Anh thấy sao rồi?"
Diệp Duy Trăn uống một ngụm lớn, lúc quay đầu nhìn cô trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nói: "Không sao, cái này vẫn còn kém xa so với núi đao biển lửa. Huống chi có thể khiến cho em vui vẻ cũng đáng giá."
"Lúc trước sao em không phát hiện ra anh lẻo mép như vậy nhỉ, chẳng lẽ vừa nãy ăn đường chứ không phải là ớt?"
Diệp Duy Trăn vòng tay ôm cô, cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó chợt nói: "Em có muốn kiểm tra không?"
"Hả?" Khương Ngọc mới thốt ra một chữ, trước mắt đã tối sầm, anh ôm ghì lấy người cô hôn thật sâu.
Trên con phố xa lạ, bọn họ đứng dưới bóng đèn đường mà hôn nhau. Khương Ngọc bị anh giữ thật chặt ở trong ngực, hai thân thể dán sát, dường như hai trái tim đang đập ở ngay cạnh nhau.
---
Sau đó mọi chuyện giống như thuận nước đẩy thuyền, đến khi trở về khách sạn, cô lập tức bị anh ôm lên giường lớn.
Trong phòng không bật đèn, Khương Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh quanh quẩn bên chóp mũi. Anh còn cố ý trêu chọc cô, "Còn cảm thấy ngọt nữa không?"
Khương Ngọc quay mặt đi, "Tốc độ “biến thân” rất nhanh, xem ra anh rất am hiểu lĩnh vực này nhỉ."
Diệp Duy Trăn nắm lấy cằm Khương Ngọc xoay mặt cô lại, rõ ràng trước mắt chỉ là một màu tối đen, nhưng Khương Ngọc vẫn cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh nhìn mình.
Anh nói: "Về chuyện này, em phải tự mình trải nghiệm mới biết được."