Quân dùng con xe Audi trắng của Phương chở Lan đến một con sông lớn, gió nhè nhẹ thổi vào tóc cô làm cô nhớ lại những con gió như thế này ở bãi biển Hawaii, những làn gió đó cũng đã nghịch tóc cô như bây giờ!
Cả hai trầm ngâm, không khí im lặng đến kì dị, cái không khí này đã bắt đầu từ lúc lên xe đến giờ rồi!
Thấy Lan cứ nhìn ra ngoài không thèm để ý đến mình, cuôi cùng Quân không chịu nổi nữa bèn lên tiếng đầu tiên
“Sao lúc đó lại bỏ đi?”
“Nếu không bỏ đi, vậy chẳng nhẽ ở lại để mẹ anh khinh thường nhục mạ tôi và mẹ tôi! Để vị hôn thê của anh bỡn cợt tôi à?”
Quân sững sờ, thì ra là thế, đây là lí do cô tránh mặt cậu ư? Cậu không biết gì cả, mẹ cậu có cằn nhằn về chuyện của cậu và cô nhưng đến một chữ cậu cũng chẳng lưu tâm, cơ hồ chuyện gì đã xảy ra cậu cũng không hề hay biết
“Rốt cục bọn họ đã nói gì với em? Họ đã nói gì khiến em phải rời bỏ tôi mà đi như thế?”
Quân gầm lên rồi dùng đôi tay to khỏe xoay người Lan lại, bắt Lan phải đối diện với đôi mắt đen sâu của cậu.
Lan cũng không tránh né ánh mắt kia, cô còn nhớ rõ đã có lần cô kể về Nhật Quân cho cậu nghe. Có tức cười không kia chứ? Cô lại đi kể về một Nhật Quân cho kẻ tên Nhật Quân nghe, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu căm ghét, tất cả lí do cô tiếp cận Quân cô đều đã nói rõ. Đến bây giờ cô thật thắc mắc khi cô nói những lời đó Quân đã có cảm giác gì
“Không phải vì bọn họ, nếu là trước kia tôi sẽ để anh bên cạnh với thân phận một bác sĩ tên Nhật Minh nhưng sau khi biết mình bị lường gạt, tôi làm cách nào để bản thân có thể giữ lại một người mà tôi từng ghét kia chứ, không những thứ vị hôn thê của anh còn tìm tới tôi. Lúc đó tôi thấy bản thân giống như kẻ thứ 3 phá vỡ hạnh phúc của người khác vậy”
Quan hệ của cô và Quân đã chấm hết vào 1 tháng trước rồi! chính xác là như vậy! giữa hai người bây giờ không còn thứ gì ràng buộc cả hai nữa.
Không em không phải là kẻ thứ 3!
Quân cơ hồ muốn hét lên như thế. Cậu thật muốn nói rõ hết mọi chuyện cho Lan biết nhưng nhất thời trong vài giây ngắn ngủi cậu không biết phải diễ đạt như thế nào. Một câu chuyện kéo dài hơn 10 năm không phải chỉ nói trong 2, 3 sẽ hết.
“Em là tất cả cuộc đời tôi. Tình cảm tôi giành cho em trước giờ không thay đổi. Nhỏ Thư chỉ là…”
Quân không biết nói làm thế nào nữa. Đôi tay đang vung loạn xạ trong không trung nhưng ngay khi nhìn vào đôi mắt long lanh của Quân, cậu biết cô không hiểu bất cứ thứ gì cậu đang nói nên đôi tay đang vung loạn kia cũng bực bội mà hạ xuống một cách mạnh bạo.
Đột nhiên, Quân vồ lấy Lan, áp cánh môi ấm áp của mình lên môi cô. Cậu không thể diễn tả nhưng cậu có thể làm cho Lan hiểu rõ tâm ý của cậu lúc này. Cậu muốn Lan biết thứ tình cảm của cậu giành cho cô là một thứ tình cảm không vướng bụi trần, trong trẻo mà thuần khiết.
Kia không phải là một nụ hôn thô bạo, cái hôn kia từ từ chậm rãi mà nuốt lấy, cắn lấy cánh môi mềm mại của Lan, nhẹ nhàng dẫn dắt Lan theo nhịp điệu mà con tim cậu đang đâm. Nụ hôn nồng nàn xen bất ngờ kia thành công đánh vào tận sâu con tim Lan. Trong lòng cô, một cỗ nước ấm đang từ từ dâng lên, ngấm vào các tế bào.
Lan ánh mắt trợn trừng nhìn Quân, nhìn hàng lông mi lúc này đã rũ xuống của Quân, cô không đáp lại nhưng cô lại đang cảm nhận. Quân đang hôn cô một cách say sưa, giống như là đắm chìm trong nụ hôn đó. Vẻ mặt không phải là của một kẻ đang bỡn cợt cô, hay là đang đùa giỡn như những kẻ khác thường làm.
Nụ hôn kia của Quân đã hóa thành một bàn tay vô hình giữ chặt lấy con tim đang đập thổn thức, loạn nhịp của Lan, giữ nó thật chặt
Lan từ đầu đến cuối vẫn không đáp lại cũng chẳng phản kháng, không phải cô không phản kháng mà là cô không thể nào phản kháng vì cô đã bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt kia rồi, muốn dứt ra cũng thật khó a
Lan Cảm thấy hơi thở của mình ngày một yếu dần, không khí trong ngực nhanh chóng bị rút hết đi nhưng cô thật không muốn rời nụ hôn kia
Quân bỏ Lan ra, ánh mắt dao động trên khuôn mặt đỏ ửng kia của Lan một lúc rồi ôm chầm lấy cô.
“Tôi cùng Thư không có quan hệ gì, nếu có cũng đã chấm dứt hết rồi. Mọi chuyện ngày hôm đó tôi cũng chẳng quan tâm, tôi biết em không có làm ra những chuyện như mẹ tôi nói, tôi biết bà đã bị người ta rót mật vào tai. Mà tôi cũng không quan tâm, vốn trước nay tôi và ba mẹ cũng không liên quan đến nhau là mấy, chuyện của tôi chưa tới lượt họ quản!”
Quân nói thì dễ lắm nhưng một khi đã đứng giữa hai bên, một gia đình, một người yêu cậu sẽ không còn dáng vẻ điềm nhiên này nữa đâu.
Lan hiểu nhưng cô làm được gì? Ngăn Quân lại ư? Con tim cô không cho phép cô làm thế! Cô giờ cũng không biết đối mặt với mẹ Quân như thế nào nữa, lần đầu gặp mặt bà đã khinh ghét cô như thế, nếu có lần sau, bà sẽ dễ dàng liếc mắt đến cô sao?
“Gia đình anh cùng kẻ thù của tôi có liên quan, chúng ta căn bản vẫn là kẻ thù!”
Lan dùng lực đẩy Quân ra nhưng càng đẩy Quân càng giữ chặt hơn, Lan chỉ có thể nhúc nhích người trong vòng tay rắn chắc như cọng kìm kia của Quân mà thôi.
“Em vĩnh viễn không phải là kẻ thù của tôi!”
Quân chém đinh chặt sắt nói
“Mẹ anh sẽ không thể nào chấp nhận tôi!”
“Em là người yêu của tôi hay của mẹ tôi? Theo tôi biết Sakura đâu phải là người biết quan tâm đến cảm xúc của người khác”
Ai, Sakura đúng là người như thế nhưng đây lại là mẹ Quân, cô không thể nào không thể để ý. Nếu là kẻ khác, ai có gan ngăn cản cuộc tình của cô, cô chắc chắn không cho qua dễ dàng nhưng đây lại là mẹ Quân, thật khó nói!
“Nhưng…”
“Không nói nữa. Tôi đã để em chạy khỏi tôi một thời gian dài, đó cũng chính là lí do đẩy chúng ta đến bước đường ngày hôm nay. Tôi tuyệt không cho em rời khỏi tôi nữa!”
Lời Lan còn chưa nói xong đã bị Quân cấp đánh gãy, sau đó còn mạnh giọng tuyên bố. Lan nằm trong vòng tay của Quân chỉ có thể thở dài lại thêm một chút không hiểu
“Một thời gian dài? Có sao?”
Thay vì trả lời câu hỏi của Lan, Quân lại chuyển sang chủ đề khác
“Em là của tôi!”
Lan chỉ có thể trợn trắng mắt mà nghe câu nói bá đạo kia của Quân. Hắn ta nói ra câu đó mà không thấy ngượng miệng sao?
Mặt Lan đã đỏ giờ càng đỏ hơn, khuôn mặt cứ thế mà vùi vào trong lồng ngực của Quân. Cả hai có thể cảm nhận được độ ấm mà đối phương truyền cho nhau, nhiệt huyết cùng tình yêu phút chốc dâng trào đến đỉnh điểm. Nếu thời gian có thể dừng lại, bọn họ chỉ mong thời khắc này mãi mãi đừng biến mất để bọn họ có thể cảm nhận hơi thở nồng ấm của nhau suốt đời
Quân dùng con xe Audi trắng của Phương chở Lan đến một con sông lớn, gió nhè nhẹ thổi vào tóc cô làm cô nhớ lại những con gió như thế này ở bãi biển Hawaii, những làn gió đó cũng đã nghịch tóc cô như bây giờ!
Cả hai trầm ngâm, không khí im lặng đến kì dị, cái không khí này đã bắt đầu từ lúc lên xe đến giờ rồi!
Thấy Lan cứ nhìn ra ngoài không thèm để ý đến mình, cuôi cùng Quân không chịu nổi nữa bèn lên tiếng đầu tiên
“Sao lúc đó lại bỏ đi?”
“Nếu không bỏ đi, vậy chẳng nhẽ ở lại để mẹ anh khinh thường nhục mạ tôi và mẹ tôi! Để vị hôn thê của anh bỡn cợt tôi à?”
Quân sững sờ, thì ra là thế, đây là lí do cô tránh mặt cậu ư? Cậu không biết gì cả, mẹ cậu có cằn nhằn về chuyện của cậu và cô nhưng đến một chữ cậu cũng chẳng lưu tâm, cơ hồ chuyện gì đã xảy ra cậu cũng không hề hay biết
“Rốt cục bọn họ đã nói gì với em? Họ đã nói gì khiến em phải rời bỏ tôi mà đi như thế?”
Quân gầm lên rồi dùng đôi tay to khỏe xoay người Lan lại, bắt Lan phải đối diện với đôi mắt đen sâu của cậu.
Lan cũng không tránh né ánh mắt kia, cô còn nhớ rõ đã có lần cô kể về Nhật Quân cho cậu nghe. Có tức cười không kia chứ? Cô lại đi kể về một Nhật Quân cho kẻ tên Nhật Quân nghe, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu căm ghét, tất cả lí do cô tiếp cận Quân cô đều đã nói rõ. Đến bây giờ cô thật thắc mắc khi cô nói những lời đó Quân đã có cảm giác gì
“Không phải vì bọn họ, nếu là trước kia tôi sẽ để anh bên cạnh với thân phận một bác sĩ tên Nhật Minh nhưng sau khi biết mình bị lường gạt, tôi làm cách nào để bản thân có thể giữ lại một người mà tôi từng ghét kia chứ, không những thứ vị hôn thê của anh còn tìm tới tôi. Lúc đó tôi thấy bản thân giống như kẻ thứ phá vỡ hạnh phúc của người khác vậy”
Quan hệ của cô và Quân đã chấm hết vào tháng trước rồi! chính xác là như vậy! giữa hai người bây giờ không còn thứ gì ràng buộc cả hai nữa.
Không em không phải là kẻ thứ !
Quân cơ hồ muốn hét lên như thế. Cậu thật muốn nói rõ hết mọi chuyện cho Lan biết nhưng nhất thời trong vài giây ngắn ngủi cậu không biết phải diễ đạt như thế nào. Một câu chuyện kéo dài hơn năm không phải chỉ nói trong , sẽ hết.
“Em là tất cả cuộc đời tôi. Tình cảm tôi giành cho em trước giờ không thay đổi. Nhỏ Thư chỉ là…”
Quân không biết nói làm thế nào nữa. Đôi tay đang vung loạn xạ trong không trung nhưng ngay khi nhìn vào đôi mắt long lanh của Quân, cậu biết cô không hiểu bất cứ thứ gì cậu đang nói nên đôi tay đang vung loạn kia cũng bực bội mà hạ xuống một cách mạnh bạo.
Đột nhiên, Quân vồ lấy Lan, áp cánh môi ấm áp của mình lên môi cô. Cậu không thể diễn tả nhưng cậu có thể làm cho Lan hiểu rõ tâm ý của cậu lúc này. Cậu muốn Lan biết thứ tình cảm của cậu giành cho cô là một thứ tình cảm không vướng bụi trần, trong trẻo mà thuần khiết.
Kia không phải là một nụ hôn thô bạo, cái hôn kia từ từ chậm rãi mà nuốt lấy, cắn lấy cánh môi mềm mại của Lan, nhẹ nhàng dẫn dắt Lan theo nhịp điệu mà con tim cậu đang đâm. Nụ hôn nồng nàn xen bất ngờ kia thành công đánh vào tận sâu con tim Lan. Trong lòng cô, một cỗ nước ấm đang từ từ dâng lên, ngấm vào các tế bào.
Lan ánh mắt trợn trừng nhìn Quân, nhìn hàng lông mi lúc này đã rũ xuống của Quân, cô không đáp lại nhưng cô lại đang cảm nhận. Quân đang hôn cô một cách say sưa, giống như là đắm chìm trong nụ hôn đó. Vẻ mặt không phải là của một kẻ đang bỡn cợt cô, hay là đang đùa giỡn như những kẻ khác thường làm.
Nụ hôn kia của Quân đã hóa thành một bàn tay vô hình giữ chặt lấy con tim đang đập thổn thức, loạn nhịp của Lan, giữ nó thật chặt
Lan từ đầu đến cuối vẫn không đáp lại cũng chẳng phản kháng, không phải cô không phản kháng mà là cô không thể nào phản kháng vì cô đã bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt kia rồi, muốn dứt ra cũng thật khó a
Lan Cảm thấy hơi thở của mình ngày một yếu dần, không khí trong ngực nhanh chóng bị rút hết đi nhưng cô thật không muốn rời nụ hôn kia
Quân bỏ Lan ra, ánh mắt dao động trên khuôn mặt đỏ ửng kia của Lan một lúc rồi ôm chầm lấy cô.
“Tôi cùng Thư không có quan hệ gì, nếu có cũng đã chấm dứt hết rồi. Mọi chuyện ngày hôm đó tôi cũng chẳng quan tâm, tôi biết em không có làm ra những chuyện như mẹ tôi nói, tôi biết bà đã bị người ta rót mật vào tai. Mà tôi cũng không quan tâm, vốn trước nay tôi và ba mẹ cũng không liên quan đến nhau là mấy, chuyện của tôi chưa tới lượt họ quản!”
Quân nói thì dễ lắm nhưng một khi đã đứng giữa hai bên, một gia đình, một người yêu cậu sẽ không còn dáng vẻ điềm nhiên này nữa đâu.
Lan hiểu nhưng cô làm được gì? Ngăn Quân lại ư? Con tim cô không cho phép cô làm thế! Cô giờ cũng không biết đối mặt với mẹ Quân như thế nào nữa, lần đầu gặp mặt bà đã khinh ghét cô như thế, nếu có lần sau, bà sẽ dễ dàng liếc mắt đến cô sao?
“Gia đình anh cùng kẻ thù của tôi có liên quan, chúng ta căn bản vẫn là kẻ thù!”
Lan dùng lực đẩy Quân ra nhưng càng đẩy Quân càng giữ chặt hơn, Lan chỉ có thể nhúc nhích người trong vòng tay rắn chắc như cọng kìm kia của Quân mà thôi.
“Em vĩnh viễn không phải là kẻ thù của tôi!”
Quân chém đinh chặt sắt nói
“Mẹ anh sẽ không thể nào chấp nhận tôi!”
“Em là người yêu của tôi hay của mẹ tôi? Theo tôi biết Sakura đâu phải là người biết quan tâm đến cảm xúc của người khác”
Ai, Sakura đúng là người như thế nhưng đây lại là mẹ Quân, cô không thể nào không thể để ý. Nếu là kẻ khác, ai có gan ngăn cản cuộc tình của cô, cô chắc chắn không cho qua dễ dàng nhưng đây lại là mẹ Quân, thật khó nói!
“Nhưng…”
“Không nói nữa. Tôi đã để em chạy khỏi tôi một thời gian dài, đó cũng chính là lí do đẩy chúng ta đến bước đường ngày hôm nay. Tôi tuyệt không cho em rời khỏi tôi nữa!”
Lời Lan còn chưa nói xong đã bị Quân cấp đánh gãy, sau đó còn mạnh giọng tuyên bố. Lan nằm trong vòng tay của Quân chỉ có thể thở dài lại thêm một chút không hiểu
“Một thời gian dài? Có sao?”
Thay vì trả lời câu hỏi của Lan, Quân lại chuyển sang chủ đề khác
“Em là của tôi!”
Lan chỉ có thể trợn trắng mắt mà nghe câu nói bá đạo kia của Quân. Hắn ta nói ra câu đó mà không thấy ngượng miệng sao?
Mặt Lan đã đỏ giờ càng đỏ hơn, khuôn mặt cứ thế mà vùi vào trong lồng ngực của Quân. Cả hai có thể cảm nhận được độ ấm mà đối phương truyền cho nhau, nhiệt huyết cùng tình yêu phút chốc dâng trào đến đỉnh điểm. Nếu thời gian có thể dừng lại, bọn họ chỉ mong thời khắc này mãi mãi đừng biến mất để bọn họ có thể cảm nhận hơi thở nồng ấm của nhau suốt đời