Lan hai tay hai vali đi ra sân bay, đầu cô không ngừng ngoảnh lại. Cô đã ở đây được 1 tiếng rồi, vậy mà bọn người kia đến đưa tiễn cô một lần cũng không làm. Cô không ngờ mình lại đáng thương đến như vậy. Còn nhớ đêm hôm qua
“Mai cậu về Nhật hả Lan?”
“Ừ!”
“Cậu mới về thôi àm! Ở thêm vài hôm đi!”
Lam câu lấy cánh tay Lan mè nhèo, một mực đòi Lan ở lại. Lan cũng muốn lắm nhưng từ khi rời đi đén giờ cô còn chưa gặp lại nhóc Ren. Ren làm sao có thể vượt qua cú sốc kia, cô không thể nào an tâm được, vả lại công ty còn nhiều việc cần cô giải quyết, không về không được
“Tớ phải về xem Ren thế nào!”
Lam xịu mặt xuống, Lan đã nói về thăm Ren nhỏ còn có thể ngăn lại sao? Rồi không ai nói gì nữa, Lan thấy mình giống như tội đồ phá hỏng bầu không khí vui vẻ vậy, ai cũng vì cô mà trầm mặc, trong lòng cô thực cảm thấy khó chịu
Nhưng Lan cũng không thể nào ngờ đến, hôm nay cô đi vậy mà chẳng lấy một ai đến tiễn cô, cả cái tên luôn miệng bảo yêu cô kia, có người yêu nào thấy bạn gái sắp đi xa mà đến nhìn cũng không nhìn không kia chứ?
“Xin mời hành khách nhanh chóng lên máy bay…!”
Tiếng cô nhân viên thu hút lấy sự chú ý của cô, vậy là cô phải lên máy bay rồi. Lan lại ngoảnh mặt lại nhìn lần nữa nhưng chẳng có một ai
“Được lắm! Để xem Lan này có còn muốn gặp lại mấy người không!”
Lan giậm chân rời đi, rồi bóng dáng của cô cũng nhanh chóng khuất sau cánh cửa soát vé, tiến ra máy bay
--------------------------------------------------------------------------------------
Sau nửa ngày đi máy bay cùng qua không biết bao nhiêu trạm, cuối cùng Lan cũng đã đặt chân xuống vùng đất hoa anh đào xinh đẹp.
Lan đeo lên chiếc kính đen để một số người không nhận ra mình, hai tay cầm hai vali rồi cứ thế hướng thẳng cổng sân bay mà đi
Vừa ra đến cổng, cô thấp thoáng thấy vài người áo đen hớt ha hớt hãi chạy về phía cô, khi bọn họ đã ở trước mặt, bọn họ mới thở dốc cúi người
“Tiểu thư, bọn tôi đến trễ bắt cô chờ lâu!”
“Không trễ, về thôi!”
Lan phẩy tay một cái, một người áo đen hiểu ý liền cầm lấy hai cái vali của cô rồi hướng cô đi về phía chiếc xe đã đậu sẵn. Một người áo đen khác nhanh nhẹn chạy về cửa xe rồi cung kính mở cửa để cô vào. Lan cũng chẳng chậm trễ liền đi vào xe, bản thân nhắm hai mắt lại, để những người áo đen đưa đến nơi mình cần đến
Mùi hương hoa thoang thoảng xông vào mùi Lan, Lan hít lấy hít để rồi mở mắt ra. Nhanh vậy đã đến nơi, Lan vươn tay một cái rồi bước vào thiên đường trần gian kia. Đôi chân dài cứ hướng đến căn nhà chính mà đi.
Cánh cửa được mở ra, Lan bước vào với không biết bao nhiêu cảm xúc, đau xót có, hỗn độn có, tiếc thương có, căm hận cũng có. Người phụ nữ kia, đôi mắt óng ánh kia vẫn nhắm chặt, một khắc cũng không mở ra. Cô đi xa đã gần 2 tháng, 2 tháng kia bà cũng chẳng mở mắt lấy một lần. Mỗi lần anh 2 gọi cho cô là một lần cô đau đớn, dày vò. Mỗi lần anh 2 gọi cho cô, cô đều hỏi về người mẹ đáng thương này đã tỉnh chưa, cô lại hỏi về đứa em thiếu tình thương kia của cô đã nguôi ngoai chưa, nhưng đáp lại cô vẫn là một chữ “chưa” của anh. Mẹ cô vẫn cứ thế nằm ngủ, ngủ say như một nàng tiên, còn em cô vẫn cứ thế căm hận, đến một lần bước chân ra khỏi nhà cũng chưa từng, thằng bé ngoại trừ bên cạnh mẹ và ở trong phòng ra thì không đi đâu hết.
Lan có thể hiểu cảm giác của thằng bé như thế nào, có lẽ nó đang trải qua thời kì mà cô đã từng trải, là khoảng thời gian 10 năm về trước. Cô cũng phải mất một thời gian dài để tiếp nhận mọi chuyện, để ghi vào trong tim cái chữ thù hận mà đến bây giờ nó vẫn bám riết lấy cô không buông.
Cô không muốn Ren cũng khắc chữ đó lên tim thằng bé như cô đã từng làm. Thù hận, chỉ cần một mình cô nhớ là được rồi. Một mình cô đánh mất tuổi thơ là được rồi, cô không muốn em mình cũng như thế, thằng bé còn quá nhỏ, dù cho độ tuổi đó so với cô lúc ấy chẳng có nhằm nhò gì
Lan quỳ rộp xuống nền đá hoa, nước mắt kiềm nén bao lâu nay cuối cùng cũng rơi lã chã. Cô nhìn người mẹ của mình, đôi tay cứ cầm lấy tay bà mà la
“Mẹ, tỉnh lại đi! Con thực sự nhớ ánh mắt yêu thương mà mẹ giành cho con. Mẹ chẳng phải đã tự trách mình khi con khó khăn nhất mẹ chẳng ở bên cạnh hay sao, chẳng phải mẹ đã tự trách vì mẹ không thể lo cho con, không khuyên răn con kịp thời nên để con lâm vào thù hận hay sao? Bây giờ Ren nó cũng giống con ngày xưa, nó cũng đang thù đang hận người đàn ông kia, mẹ đừng để sai lầm lặp lại, mẹ hãy dậy khuyên bảo thằng bé đi. Con không muốn mất đi một đứa em ngây thơ, ánh mắt nó thật là tha thiết, con không muốn thứ cảm giác tha thiết kia biến mất, mẹ, làm ơn hãy tỉnh lại, hãy tỉnh lại khuyên em giúp con đi mà!”
Lan vừa khóc vừa nói, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Bao lời lâu nay cô luôn giấu kín bất giác tuôn trào như nước vỡ bờ đê. Nó đã quá mức chịu đựng của cô rồi!
“Mẹ, con thật sự xin lỗi. Con đã không ở bên cạnh mẹ khi mẹ cần, con đã không gặp mẹ khi mẹ nhớ con. Con là đứa con bất hiếu. Mẹ, có phải mẹ vì ghét con nên mới ngủ lâu như thế, mẹ là vì không muốn gặp mặt con nên mẹ mới không tỉnh lại. Đúng không?”
“Con biết con sai rồi, sau này con sẽ không đi nữa, con hứa con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ mà, con xin mẹ đấy, mẹ hãy tỉnh lại đi!”
Tiếng khóc của cô thật lớn, lớn đến nỗi đánh thức cả nhóc Ren đang say giấc ở phòng trong. Ren chạy ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn cô.
Chị 3 đã về, chị 3 đang khóc!
Từ khi nhận thức đến giờ, Ren chưa bao giờ thấy Lan khóc, thằng nhóc chỉ thấy một vẻ lãnh cảm đối với mọi người, một sự ôn nhu đối với nó và anh 2 mà thôi! Dù cho trời có sụp, dù cho có khó khăn thế nào thì chị ba nó cũng không khóc, vậy mà hôm nay Lan đã khóc như mưa, còn là vì nó và người mẹ đáng thương kia
Bao lời Lan nói Ren đều nghe rõ, trong lòng nhóc con thoáng dâng lên một cỗ chua xót, không biết vì đồng cảm hay thấy Lan đáng thương mà Ren cũng bất giác rơi nước mắt. Dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Ren, rồi một chốc sau cả khuôn mặt đều ướt đẫm. Ren đứng đó nhìn Lan gục đầu bên cạnh mẹ, miệng cứ nhắc mẹ tỉnh lại, trong lòng phút chốc bao nhiêu ủy khuất liền trào ra. Cậu nhóc cũng nhanh chóng chạy đến, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy Lan, tiếng khóc rất nhỏ kia phút chốc vang lên dữ dội, hòa vào tiếng trách móc của Lan
“Chị ba, chị đừng như thế mà! Ren sẽ không thù hận, Ren sẽ không làm chị buồn. Em thà không có ba còn hơn thấy chị đau buồn!”
“Ren!”
Lan xoay người ôm lấy nhóc con tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện vào lòng. Nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng rơi khỏi mặt cô, thấm ướt vào tấm lưng nhỏ bé của Ren.
Hai chị em cứ thế ôm nhau khóc nức nở, bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu uất ức Lan đều gởi vào tiếng khóc. Tiếng khóc đó giờ đây như âm vang gào thét của tiếng lòng, làm người nào nghe cũng thấy thật bi thương
Đứng ở cánh cửa lớn, đám người của Quân đã chết lặng. Bọn họ đã đến đây được vài tiếng rồi, vốn muốn làm Lan bất ngờ nhưng cuối cùng lại phải đứng đây lắng nghe hết những điều bi thương kia.
Quân bây giờ chỉ muốn chạy vào dang đôi tay ôm lấy người con gái kia, muốn dùng tất cả yêu thương của cậu bao bọc lấy cô gái ấy, ngăn cản mọi thứ có thể làm cô gái bị tổn thương. Nhưng Quân biết rõ Lan sẽ phản ứng như thế nào khi thấy cậu, có lẽ cô sẽ bỏ chạy hoặc là tránh gặp mặt cậu một thời gian, giống như một tháng trước vậy. Lan là một người có lòng tự trọng rất cao, cô sẽ không muốn bất cứ thấy bộ dạng này của mình
“Chúng ta nên đi thôi!”
Quân lên tiếng kéo mọi người rời khỏi, giọng của cậu so với thanh âm đang gào thét kia chẳng đáng một phần, vì thế Lan không thể nào biết có người đang ở bên ngoài dõi theo cô.
Lan hai tay hai vali đi ra sân bay, đầu cô không ngừng ngoảnh lại. Cô đã ở đây được tiếng rồi, vậy mà bọn người kia đến đưa tiễn cô một lần cũng không làm. Cô không ngờ mình lại đáng thương đến như vậy. Còn nhớ đêm hôm qua
“Mai cậu về Nhật hả Lan?”
“Ừ!”
“Cậu mới về thôi àm! Ở thêm vài hôm đi!”
Lam câu lấy cánh tay Lan mè nhèo, một mực đòi Lan ở lại. Lan cũng muốn lắm nhưng từ khi rời đi đén giờ cô còn chưa gặp lại nhóc Ren. Ren làm sao có thể vượt qua cú sốc kia, cô không thể nào an tâm được, vả lại công ty còn nhiều việc cần cô giải quyết, không về không được
“Tớ phải về xem Ren thế nào!”
Lam xịu mặt xuống, Lan đã nói về thăm Ren nhỏ còn có thể ngăn lại sao? Rồi không ai nói gì nữa, Lan thấy mình giống như tội đồ phá hỏng bầu không khí vui vẻ vậy, ai cũng vì cô mà trầm mặc, trong lòng cô thực cảm thấy khó chịu
Nhưng Lan cũng không thể nào ngờ đến, hôm nay cô đi vậy mà chẳng lấy một ai đến tiễn cô, cả cái tên luôn miệng bảo yêu cô kia, có người yêu nào thấy bạn gái sắp đi xa mà đến nhìn cũng không nhìn không kia chứ?
“Xin mời hành khách nhanh chóng lên máy bay…!”
Tiếng cô nhân viên thu hút lấy sự chú ý của cô, vậy là cô phải lên máy bay rồi. Lan lại ngoảnh mặt lại nhìn lần nữa nhưng chẳng có một ai
“Được lắm! Để xem Lan này có còn muốn gặp lại mấy người không!”
Lan giậm chân rời đi, rồi bóng dáng của cô cũng nhanh chóng khuất sau cánh cửa soát vé, tiến ra máy bay
--------------------------------------------------------------------------------------
Sau nửa ngày đi máy bay cùng qua không biết bao nhiêu trạm, cuối cùng Lan cũng đã đặt chân xuống vùng đất hoa anh đào xinh đẹp.
Lan đeo lên chiếc kính đen để một số người không nhận ra mình, hai tay cầm hai vali rồi cứ thế hướng thẳng cổng sân bay mà đi
Vừa ra đến cổng, cô thấp thoáng thấy vài người áo đen hớt ha hớt hãi chạy về phía cô, khi bọn họ đã ở trước mặt, bọn họ mới thở dốc cúi người
“Tiểu thư, bọn tôi đến trễ bắt cô chờ lâu!”
“Không trễ, về thôi!”
Lan phẩy tay một cái, một người áo đen hiểu ý liền cầm lấy hai cái vali của cô rồi hướng cô đi về phía chiếc xe đã đậu sẵn. Một người áo đen khác nhanh nhẹn chạy về cửa xe rồi cung kính mở cửa để cô vào. Lan cũng chẳng chậm trễ liền đi vào xe, bản thân nhắm hai mắt lại, để những người áo đen đưa đến nơi mình cần đến
Mùi hương hoa thoang thoảng xông vào mùi Lan, Lan hít lấy hít để rồi mở mắt ra. Nhanh vậy đã đến nơi, Lan vươn tay một cái rồi bước vào thiên đường trần gian kia. Đôi chân dài cứ hướng đến căn nhà chính mà đi.
Cánh cửa được mở ra, Lan bước vào với không biết bao nhiêu cảm xúc, đau xót có, hỗn độn có, tiếc thương có, căm hận cũng có. Người phụ nữ kia, đôi mắt óng ánh kia vẫn nhắm chặt, một khắc cũng không mở ra. Cô đi xa đã gần tháng, tháng kia bà cũng chẳng mở mắt lấy một lần. Mỗi lần anh gọi cho cô là một lần cô đau đớn, dày vò. Mỗi lần anh gọi cho cô, cô đều hỏi về người mẹ đáng thương này đã tỉnh chưa, cô lại hỏi về đứa em thiếu tình thương kia của cô đã nguôi ngoai chưa, nhưng đáp lại cô vẫn là một chữ “chưa” của anh. Mẹ cô vẫn cứ thế nằm ngủ, ngủ say như một nàng tiên, còn em cô vẫn cứ thế căm hận, đến một lần bước chân ra khỏi nhà cũng chưa từng, thằng bé ngoại trừ bên cạnh mẹ và ở trong phòng ra thì không đi đâu hết.
Lan có thể hiểu cảm giác của thằng bé như thế nào, có lẽ nó đang trải qua thời kì mà cô đã từng trải, là khoảng thời gian năm về trước. Cô cũng phải mất một thời gian dài để tiếp nhận mọi chuyện, để ghi vào trong tim cái chữ thù hận mà đến bây giờ nó vẫn bám riết lấy cô không buông.
Cô không muốn Ren cũng khắc chữ đó lên tim thằng bé như cô đã từng làm. Thù hận, chỉ cần một mình cô nhớ là được rồi. Một mình cô đánh mất tuổi thơ là được rồi, cô không muốn em mình cũng như thế, thằng bé còn quá nhỏ, dù cho độ tuổi đó so với cô lúc ấy chẳng có nhằm nhò gì
Lan quỳ rộp xuống nền đá hoa, nước mắt kiềm nén bao lâu nay cuối cùng cũng rơi lã chã. Cô nhìn người mẹ của mình, đôi tay cứ cầm lấy tay bà mà la
“Mẹ, tỉnh lại đi! Con thực sự nhớ ánh mắt yêu thương mà mẹ giành cho con. Mẹ chẳng phải đã tự trách mình khi con khó khăn nhất mẹ chẳng ở bên cạnh hay sao, chẳng phải mẹ đã tự trách vì mẹ không thể lo cho con, không khuyên răn con kịp thời nên để con lâm vào thù hận hay sao? Bây giờ Ren nó cũng giống con ngày xưa, nó cũng đang thù đang hận người đàn ông kia, mẹ đừng để sai lầm lặp lại, mẹ hãy dậy khuyên bảo thằng bé đi. Con không muốn mất đi một đứa em ngây thơ, ánh mắt nó thật là tha thiết, con không muốn thứ cảm giác tha thiết kia biến mất, mẹ, làm ơn hãy tỉnh lại, hãy tỉnh lại khuyên em giúp con đi mà!”
Lan vừa khóc vừa nói, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Bao lời lâu nay cô luôn giấu kín bất giác tuôn trào như nước vỡ bờ đê. Nó đã quá mức chịu đựng của cô rồi!
“Mẹ, con thật sự xin lỗi. Con đã không ở bên cạnh mẹ khi mẹ cần, con đã không gặp mẹ khi mẹ nhớ con. Con là đứa con bất hiếu. Mẹ, có phải mẹ vì ghét con nên mới ngủ lâu như thế, mẹ là vì không muốn gặp mặt con nên mẹ mới không tỉnh lại. Đúng không?”
“Con biết con sai rồi, sau này con sẽ không đi nữa, con hứa con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ mà, con xin mẹ đấy, mẹ hãy tỉnh lại đi!”
Tiếng khóc của cô thật lớn, lớn đến nỗi đánh thức cả nhóc Ren đang say giấc ở phòng trong. Ren chạy ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn cô.
Chị đã về, chị đang khóc!
Từ khi nhận thức đến giờ, Ren chưa bao giờ thấy Lan khóc, thằng nhóc chỉ thấy một vẻ lãnh cảm đối với mọi người, một sự ôn nhu đối với nó và anh mà thôi! Dù cho trời có sụp, dù cho có khó khăn thế nào thì chị ba nó cũng không khóc, vậy mà hôm nay Lan đã khóc như mưa, còn là vì nó và người mẹ đáng thương kia
Bao lời Lan nói Ren đều nghe rõ, trong lòng nhóc con thoáng dâng lên một cỗ chua xót, không biết vì đồng cảm hay thấy Lan đáng thương mà Ren cũng bất giác rơi nước mắt. Dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Ren, rồi một chốc sau cả khuôn mặt đều ướt đẫm. Ren đứng đó nhìn Lan gục đầu bên cạnh mẹ, miệng cứ nhắc mẹ tỉnh lại, trong lòng phút chốc bao nhiêu ủy khuất liền trào ra. Cậu nhóc cũng nhanh chóng chạy đến, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy Lan, tiếng khóc rất nhỏ kia phút chốc vang lên dữ dội, hòa vào tiếng trách móc của Lan
“Chị ba, chị đừng như thế mà! Ren sẽ không thù hận, Ren sẽ không làm chị buồn. Em thà không có ba còn hơn thấy chị đau buồn!”
“Ren!”
Lan xoay người ôm lấy nhóc con tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện vào lòng. Nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng rơi khỏi mặt cô, thấm ướt vào tấm lưng nhỏ bé của Ren.
Hai chị em cứ thế ôm nhau khóc nức nở, bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu uất ức Lan đều gởi vào tiếng khóc. Tiếng khóc đó giờ đây như âm vang gào thét của tiếng lòng, làm người nào nghe cũng thấy thật bi thương
Đứng ở cánh cửa lớn, đám người của Quân đã chết lặng. Bọn họ đã đến đây được vài tiếng rồi, vốn muốn làm Lan bất ngờ nhưng cuối cùng lại phải đứng đây lắng nghe hết những điều bi thương kia.
Quân bây giờ chỉ muốn chạy vào dang đôi tay ôm lấy người con gái kia, muốn dùng tất cả yêu thương của cậu bao bọc lấy cô gái ấy, ngăn cản mọi thứ có thể làm cô gái bị tổn thương. Nhưng Quân biết rõ Lan sẽ phản ứng như thế nào khi thấy cậu, có lẽ cô sẽ bỏ chạy hoặc là tránh gặp mặt cậu một thời gian, giống như một tháng trước vậy. Lan là một người có lòng tự trọng rất cao, cô sẽ không muốn bất cứ thấy bộ dạng này của mình
“Chúng ta nên đi thôi!”
Quân lên tiếng kéo mọi người rời khỏi, giọng của cậu so với thanh âm đang gào thét kia chẳng đáng một phần, vì thế Lan không thể nào biết có người đang ở bên ngoài dõi theo cô.