Sau nhiều ngày chơi đùa vui vẻ, cuối cùng Lan cũng quay về với những đống hồ sơ, với những mưu mô vừa được thi hành. Lan hôm nay rất phong cách với chiếc quần ống le, dài quá chân, kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng tay lở được lai nịt đàng hoàng. Nhìn Lan bây giờ ai có thể nói cô là một cô gái, cô đã từ một thiếu nữ hóa thành một người phụ nữ quyền quý rồi!
“Mọi chuyện sao rồi ạ?”
Đang miệt mài với những tập văn kiện, đột nhiên Lan bỏ bút xuống rồi nhìn con người đang bước vào
Misaki nhẹ đóng cánh cửa rồi cầm lấy một tập giấy nhỏ đem đến cho Lan. Lan nhận lấy văn kiện kia rồi cẩn thận xem xét, dù đã đoán được nhưng cô vẫn có chút không tin
Những bằng chứng mà Lan gởi đến tòa án cuối cùng cũng chẳng làm được gì, cô thật không ngờ dù mình đã đe dọa như thế mà vẫn bằng chứng đặt ở đó vẫn bị mất đi. Rõ ràng trong nội bộ của bọn họ có kẻ nhận hối lộ hoặc có quan hệ thân thích gì đó với mấy người kia.
Bọn họ không những đánh cắp bằng chứng mà con mặt dày tố tụng cô đánh con bọn họ đến tàn phế. Cuối cùng vì muốn buộc tội người khác mà cô lại là kẻ sa bẫy.
Bất quá, Sakura này đâu dễ dàng bị ăn hiếp như thế!
“Bà Hà và Bà Lệ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”
“Em sợ sao?”
Đúng, Sakura thì có việc gì phải sợ mấy người đó? Là bọn họ nợ cô, là con cháu bọn họ gây chuyện trước, không có lửa thì làm sao có khói cơ chứ?
“Bảo với Lucas, làm đúng như lời em nói, san bằng cái viện kiểm soát vô trách nhiệm, ngụy tạo tội danh cho người khác ngay lập tức!”
Ánh mắt Lan thoáng qua một tia hận ý. Đã sống trong thù hận một thời gian dài, Lan cũng tự đúc kết cho mình một nguyên lí sống, Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta sẽ xử người. Người tái phạm ta, ta nhổ cỏ tận gốc. Người vẫn phạm ta, chết không toàn thây.
(cái này là ăn cắp trong truyện ngôn tình nè nhưng mình không nhớ rõ là ở đâu, hình như là gặp gỡ tổng tài gì gì đấy! ta phải nói rõ chứ không lại có kẻ nói ta ăn cắp thơ văn của người khác, vì đã có một thời gian nổi lên án đạo truyện, nên giờ ta sợ lắm rồi!)
Bằng chứng cho nguyên lí đó của Lan chính là sự đeo bám của Lan đối với gia đình ông Sơn cũng như sự trừng phạt của Lan giành cho hai nhỏ Tuyết và Thư.
“Chị nghĩ em nên tự mình giải quyết. Sở cảnh sát đã gởi giấy mời em sang giúp đỡ điều tra!”
“Hừ, điều tra cái gì, vốn mọi chuyện đã rõ ràng rồi mà!”
Tuy miệng nói như thế nhưng Lan vẫn đứng lên rời khỏi công ty. Cô thật muốn biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào?
----------------------------------------------------------------------------------
Lan lái con xe Audi của mình về nhà, vốn cô phải chuẩn bị thêm một ít quà giành cho bọn người đó, đã cho cô một món quà lớn như thế, cô không trả lễ cũng thật khó quá đi
Thấy chiếc xe Audi của Lan chạy sộc vào gara, nhóm Quân đang chơi đùa cũng dừng hẳn động tác. Lạ nha, Lan từ sau khi đi làm trở lại thì không phải chiều tối thì cũng là khuya mới về nhà, không lí nào hôm nay lại về sớm như thế
Quân thấy cô gái trong lòng quay về, tâm trạng đang buồn bã vì thiếu vắng cô liền trở lại bình thường, giống như quả bóng xì hơi giờ đã được thổi căng như trước. Cậu cũng chẳng muốn quản đến lí do Lan về giờ này, chân dài thoắt cái đã chạy đến trước mặt Lan
“Sao hôm nay về sớm thế? Nhớ tôi sao?”
Lan vừa bước xuống xe, cơ hồ còn chưa đứng vững, ngay lập tức bị câu nói kia đánh ngã xuống đất, hình như Quân đã quá đề cao bản thân mình rồi thì phải
“Anh tự mãn quá rồi đấy!”
Lan đứng dậy, phủi phủi lấy quần áo còn dính bụi rồi lườm nguýt Quân một cái. Quân thì chỉ có thể đứng đó gãi đầu cười ngượng, vốn cậu chỉ muốn chọc cô thôi, nhưng không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy
“Sao cậu lại về giờ này?”
Lam vừa nắm tay Huy vừa nhảy chân sáo về phía Lan. Lan ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt liếc qua đôi tay đang nắm chặt kia của hai người rồi nhìn chằm chằm. Bọn họ có cần tình tứ thế không? Cả ngày ở nhà cô hôn hít mãi rồi giờ lại nắm tay nắm chân như thế. Dù cô và Quân cũng chẳng phải lạnh nhạt gì nhưng ít nhất vẫn hạn chế thân thiết khi ở nơi công cộng như thế này. 3 người bọn cô chơi với nhau đã lâu, 2 trong ba giờ đã tìm được người mình yêu nhưng còn Phương thì vẫn cô đơn lẻ bóng, không nói cũng biết Phương tủi thân đến nhường nào, cũng bởi vì thế mà cô cùng Quân rất ý tứ, luôn giữ khoảng cách khi có mặt Phương. Nhưng trái lại với cô, dù cho cô có lườm có nguýt như thế nào thì Lam vẫn không có để ý đến những ánh mắt kia của cô, vẫn cùng Huy một mực thân thiết. Có lúc Lam còn hỏi cô một câu như thế này: ‘Lan mắt cậu bị làm sao? Sao cứ nháy liên tục như thế? Cậu nên đến bệnh viện khám bệnh đi, có khi bệnh cũ tái phát sẽ rất phiền phức!’
Lúc đó cô chỉ muốn tăng xông mà chết thôi. Cô có lòng tốt nhắc nhở Lam nhưng Lam lại bảo mắt cô bị bệnh. Thật tức chết cô mà!
“Khụ…khụ…!”
Lan ho vài tiếng rồi lấy lại giọng
“Có lẽ chúng ta phải về Việt Nam. Dù biết gần đây chúng ta cứ đi đi về về như đi chợ nhưng lần này cũng rất cấp thiết!”
“Là chuyện gì mà em làm ra vẻ quan trọng thế?”
Quân thật sự tò mò, Lan đã nói là cấp thiết thì thật sự cấp thiết a, bất quá chuyện nhỏ cậu có thể không nhìn tới nhưng chuyện cấp thiết dù có ngăn cậu cũng sẽ tìm hiểu, còn chưa kể đến chuyện này có liên quan đến Lan
“Cái này về Việt Nam mọi người sẽ rõ! Chuyên cơ sắp đến rồi! Mọi người chuẩn bị những thứ cần thiết rồi về!”
Về? Cả bọn cơ hồ đã hiểu ra ý tứ trong lời Lan, cô muốn đuổi bọn họ về thật sao? Bọn họ nói cho cùng vẫn rất yêu thích nơi này mà, bọn họ không muốn rời đi
“Lan, tớ chưa muốn về!”
Lam nhõng nhẽo buông tay Huy ra rồi níu lấy tay áo của Lan, nước mắt lưng tròng
Hừ! Đồ nước mắt cá sấu. Tên Huy yếu đuối mới bị cậu lừa, đừng mong có thể lừa được tớ
Sống với Lam nhiều năm, Lan có thể hiểu được tính cách của bạn mình, nếu là thứ nhỏ thích nhỏ sẽ không dùng vũ lực mà lại dùng những giọt nước mắt như pha lê này làm động làm người kia, lừa họ vào bẫy. Có thể nói giọt nước mắt cùng khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia của Lam chính là loại thuốc mê hữu dụng nhất để câu dẫn con người. Bất quá Lan đối với loại thuốc mê này lại sinh phản ứng trơ, có chăng là do đã thấy quá nhiều lần!
“Đừng mong! Nhìn xem cậu đã hái bao nhiêu hoa của tớ!”
Lan chỉ tay về một khoảng đất nhỏ, giữa cánh đồng hoa xinh đẹp lại hiện lên một vùng đất trống, đó là do những bông hoa ở đó đều bị Lam hái hết, ngày nào Lam cũng sản xuất ra vô số vòng hoa, đặc biệt là loại hoa u lan tươi đẹp được trồng ở khoảng đất ước kia, vậy nên một ruộng hoa, chỗ nào cũng hoa bằng phẳng xinh đẹp giờ lại hiện lên một cái hố, có thể tưởng tượng một cách khái quát, chẳng hạn như một cái đầu mà mất đi một vùng tóc sẽ trở thành một cái đầu hỏi vậy. Vườn hoa đang nở hoa thơm ngát, lại xinh đẹp giờ đây bởi vì Lam mà đã mất đi tính thẩm mỹ vốn có. Càng nghĩ Lan càng muốn đem Lam ra ngoài mà lăng trì để đền tội cho những bông hoa đang thương kia của cô
Tiếng gió mỗi lúc một lớn, rồi sau đó lại thêm tiếng động cơ, Lan theo bản năng nhìn lên bầu trời thì phát giác chuyên cơ đã đến. Không chậm trễ, Lan liền bước nhanh vào nhà lấy vài đồ vật cần thiết rồi đi ra. Khi Lan ra đến nơi thì nhóm của Quân cũng đã quay lại với những hành lí trên tay. Một thang dây được thả xuống, Lan là người đầu tiên leo lên rồi đến Quân và những người khác.
Chiếc máy bay theo rada định sẵn bay đến Việt Nam. Ở trên máy bay có đủ loại sự tình, kẻ thì nói chuyện rôm rả, kẻ thì tình tứ nắm tay nắm chân, còn có kẻ thì lớn giọng ầm ĩ, nhưng cũng có kẻ im lặng như thể mọi chuyện đang xảy ra xung quanh đều không liên quan đến mình.
Lan và Quân kề đầu vào nhau và ngủ ngon lành mặc cho những người kia có cãi nhau, có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cũng mặc những kẻ nắm tay nhau nói những lời ngọt ngào. Quân và Lan chỉ cần bình yên như thế này là đủ rồi, chỉ cần nắm tay nhau, kề vào nhau cùng đi vào mộng đẹp là mãn nguyện rồi. Mọi thứ hạnh phúc trên đời cũng chỉ có thể là như vậy thôi!
Sau nhiều ngày chơi đùa vui vẻ, cuối cùng Lan cũng quay về với những đống hồ sơ, với những mưu mô vừa được thi hành. Lan hôm nay rất phong cách với chiếc quần ống le, dài quá chân, kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng tay lở được lai nịt đàng hoàng. Nhìn Lan bây giờ ai có thể nói cô là một cô gái, cô đã từ một thiếu nữ hóa thành một người phụ nữ quyền quý rồi!
“Mọi chuyện sao rồi ạ?”
Đang miệt mài với những tập văn kiện, đột nhiên Lan bỏ bút xuống rồi nhìn con người đang bước vào
Misaki nhẹ đóng cánh cửa rồi cầm lấy một tập giấy nhỏ đem đến cho Lan. Lan nhận lấy văn kiện kia rồi cẩn thận xem xét, dù đã đoán được nhưng cô vẫn có chút không tin
Những bằng chứng mà Lan gởi đến tòa án cuối cùng cũng chẳng làm được gì, cô thật không ngờ dù mình đã đe dọa như thế mà vẫn bằng chứng đặt ở đó vẫn bị mất đi. Rõ ràng trong nội bộ của bọn họ có kẻ nhận hối lộ hoặc có quan hệ thân thích gì đó với mấy người kia.
Bọn họ không những đánh cắp bằng chứng mà con mặt dày tố tụng cô đánh con bọn họ đến tàn phế. Cuối cùng vì muốn buộc tội người khác mà cô lại là kẻ sa bẫy.
Bất quá, Sakura này đâu dễ dàng bị ăn hiếp như thế!
“Bà Hà và Bà Lệ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”
“Em sợ sao?”
Đúng, Sakura thì có việc gì phải sợ mấy người đó? Là bọn họ nợ cô, là con cháu bọn họ gây chuyện trước, không có lửa thì làm sao có khói cơ chứ?
“Bảo với Lucas, làm đúng như lời em nói, san bằng cái viện kiểm soát vô trách nhiệm, ngụy tạo tội danh cho người khác ngay lập tức!”
Ánh mắt Lan thoáng qua một tia hận ý. Đã sống trong thù hận một thời gian dài, Lan cũng tự đúc kết cho mình một nguyên lí sống, Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta sẽ xử người. Người tái phạm ta, ta nhổ cỏ tận gốc. Người vẫn phạm ta, chết không toàn thây.
(cái này là ăn cắp trong truyện ngôn tình nè nhưng mình không nhớ rõ là ở đâu, hình như là gặp gỡ tổng tài gì gì đấy! ta phải nói rõ chứ không lại có kẻ nói ta ăn cắp thơ văn của người khác, vì đã có một thời gian nổi lên án đạo truyện, nên giờ ta sợ lắm rồi!)
Bằng chứng cho nguyên lí đó của Lan chính là sự đeo bám của Lan đối với gia đình ông Sơn cũng như sự trừng phạt của Lan giành cho hai nhỏ Tuyết và Thư.
“Chị nghĩ em nên tự mình giải quyết. Sở cảnh sát đã gởi giấy mời em sang giúp đỡ điều tra!”
“Hừ, điều tra cái gì, vốn mọi chuyện đã rõ ràng rồi mà!”
Tuy miệng nói như thế nhưng Lan vẫn đứng lên rời khỏi công ty. Cô thật muốn biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào?
----------------------------------------------------------------------------------
Lan lái con xe Audi của mình về nhà, vốn cô phải chuẩn bị thêm một ít quà giành cho bọn người đó, đã cho cô một món quà lớn như thế, cô không trả lễ cũng thật khó quá đi
Thấy chiếc xe Audi của Lan chạy sộc vào gara, nhóm Quân đang chơi đùa cũng dừng hẳn động tác. Lạ nha, Lan từ sau khi đi làm trở lại thì không phải chiều tối thì cũng là khuya mới về nhà, không lí nào hôm nay lại về sớm như thế
Quân thấy cô gái trong lòng quay về, tâm trạng đang buồn bã vì thiếu vắng cô liền trở lại bình thường, giống như quả bóng xì hơi giờ đã được thổi căng như trước. Cậu cũng chẳng muốn quản đến lí do Lan về giờ này, chân dài thoắt cái đã chạy đến trước mặt Lan
“Sao hôm nay về sớm thế? Nhớ tôi sao?”
Lan vừa bước xuống xe, cơ hồ còn chưa đứng vững, ngay lập tức bị câu nói kia đánh ngã xuống đất, hình như Quân đã quá đề cao bản thân mình rồi thì phải
“Anh tự mãn quá rồi đấy!”
Lan đứng dậy, phủi phủi lấy quần áo còn dính bụi rồi lườm nguýt Quân một cái. Quân thì chỉ có thể đứng đó gãi đầu cười ngượng, vốn cậu chỉ muốn chọc cô thôi, nhưng không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy
“Sao cậu lại về giờ này?”
Lam vừa nắm tay Huy vừa nhảy chân sáo về phía Lan. Lan ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt liếc qua đôi tay đang nắm chặt kia của hai người rồi nhìn chằm chằm. Bọn họ có cần tình tứ thế không? Cả ngày ở nhà cô hôn hít mãi rồi giờ lại nắm tay nắm chân như thế. Dù cô và Quân cũng chẳng phải lạnh nhạt gì nhưng ít nhất vẫn hạn chế thân thiết khi ở nơi công cộng như thế này. người bọn cô chơi với nhau đã lâu, trong ba giờ đã tìm được người mình yêu nhưng còn Phương thì vẫn cô đơn lẻ bóng, không nói cũng biết Phương tủi thân đến nhường nào, cũng bởi vì thế mà cô cùng Quân rất ý tứ, luôn giữ khoảng cách khi có mặt Phương. Nhưng trái lại với cô, dù cho cô có lườm có nguýt như thế nào thì Lam vẫn không có để ý đến những ánh mắt kia của cô, vẫn cùng Huy một mực thân thiết. Có lúc Lam còn hỏi cô một câu như thế này: ‘Lan mắt cậu bị làm sao? Sao cứ nháy liên tục như thế? Cậu nên đến bệnh viện khám bệnh đi, có khi bệnh cũ tái phát sẽ rất phiền phức!’
Lúc đó cô chỉ muốn tăng xông mà chết thôi. Cô có lòng tốt nhắc nhở Lam nhưng Lam lại bảo mắt cô bị bệnh. Thật tức chết cô mà!
“Khụ…khụ…!”
Lan ho vài tiếng rồi lấy lại giọng
“Có lẽ chúng ta phải về Việt Nam. Dù biết gần đây chúng ta cứ đi đi về về như đi chợ nhưng lần này cũng rất cấp thiết!”
“Là chuyện gì mà em làm ra vẻ quan trọng thế?”
Quân thật sự tò mò, Lan đã nói là cấp thiết thì thật sự cấp thiết a, bất quá chuyện nhỏ cậu có thể không nhìn tới nhưng chuyện cấp thiết dù có ngăn cậu cũng sẽ tìm hiểu, còn chưa kể đến chuyện này có liên quan đến Lan
“Cái này về Việt Nam mọi người sẽ rõ! Chuyên cơ sắp đến rồi! Mọi người chuẩn bị những thứ cần thiết rồi về!”
Về? Cả bọn cơ hồ đã hiểu ra ý tứ trong lời Lan, cô muốn đuổi bọn họ về thật sao? Bọn họ nói cho cùng vẫn rất yêu thích nơi này mà, bọn họ không muốn rời đi
“Lan, tớ chưa muốn về!”
Lam nhõng nhẽo buông tay Huy ra rồi níu lấy tay áo của Lan, nước mắt lưng tròng
Hừ! Đồ nước mắt cá sấu. Tên Huy yếu đuối mới bị cậu lừa, đừng mong có thể lừa được tớ
Sống với Lam nhiều năm, Lan có thể hiểu được tính cách của bạn mình, nếu là thứ nhỏ thích nhỏ sẽ không dùng vũ lực mà lại dùng những giọt nước mắt như pha lê này làm động làm người kia, lừa họ vào bẫy. Có thể nói giọt nước mắt cùng khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia của Lam chính là loại thuốc mê hữu dụng nhất để câu dẫn con người. Bất quá Lan đối với loại thuốc mê này lại sinh phản ứng trơ, có chăng là do đã thấy quá nhiều lần!
“Đừng mong! Nhìn xem cậu đã hái bao nhiêu hoa của tớ!”
Lan chỉ tay về một khoảng đất nhỏ, giữa cánh đồng hoa xinh đẹp lại hiện lên một vùng đất trống, đó là do những bông hoa ở đó đều bị Lam hái hết, ngày nào Lam cũng sản xuất ra vô số vòng hoa, đặc biệt là loại hoa u lan tươi đẹp được trồng ở khoảng đất ước kia, vậy nên một ruộng hoa, chỗ nào cũng hoa bằng phẳng xinh đẹp giờ lại hiện lên một cái hố, có thể tưởng tượng một cách khái quát, chẳng hạn như một cái đầu mà mất đi một vùng tóc sẽ trở thành một cái đầu hỏi vậy. Vườn hoa đang nở hoa thơm ngát, lại xinh đẹp giờ đây bởi vì Lam mà đã mất đi tính thẩm mỹ vốn có. Càng nghĩ Lan càng muốn đem Lam ra ngoài mà lăng trì để đền tội cho những bông hoa đang thương kia của cô
Tiếng gió mỗi lúc một lớn, rồi sau đó lại thêm tiếng động cơ, Lan theo bản năng nhìn lên bầu trời thì phát giác chuyên cơ đã đến. Không chậm trễ, Lan liền bước nhanh vào nhà lấy vài đồ vật cần thiết rồi đi ra. Khi Lan ra đến nơi thì nhóm của Quân cũng đã quay lại với những hành lí trên tay. Một thang dây được thả xuống, Lan là người đầu tiên leo lên rồi đến Quân và những người khác.
Chiếc máy bay theo rada định sẵn bay đến Việt Nam. Ở trên máy bay có đủ loại sự tình, kẻ thì nói chuyện rôm rả, kẻ thì tình tứ nắm tay nắm chân, còn có kẻ thì lớn giọng ầm ĩ, nhưng cũng có kẻ im lặng như thể mọi chuyện đang xảy ra xung quanh đều không liên quan đến mình.
Lan và Quân kề đầu vào nhau và ngủ ngon lành mặc cho những người kia có cãi nhau, có đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cũng mặc những kẻ nắm tay nhau nói những lời ngọt ngào. Quân và Lan chỉ cần bình yên như thế này là đủ rồi, chỉ cần nắm tay nhau, kề vào nhau cùng đi vào mộng đẹp là mãn nguyện rồi. Mọi thứ hạnh phúc trên đời cũng chỉ có thể là như vậy thôi!