Chuyện bên Hàn của Lam chưa xong, bây giờ lại xuất hiện thêm chuyện của Phương, nói gì cũng không thể một lần giải quyết cả hai chuyện, không những thế công ty hiện giờ cũng có một chút khó khăn cần Lan về giải quyết, nhưng cô lại không thể bỏ mặt những người bạn của mình, đành phải ủy khuất Misaki thêm một thời gian nữa thôi!
Dù mọi người đều đã chấp nhận Lâm nhưng trong lòng Lan vẫn có một điều gì đó không cam tâm tình nguyện, nói cho rõ thì cảm giác đó chính là không tín nhiệm Lâm, sợ cậu thương tổn Phương một lần nữa.
Dù cô đã đồng ý với Quân cho Lâm một cơ hội nhưng đến giờ cô vẫn phải suy nghĩ về việc đó. Trong lòng cô vẫn chưa có một quyết định triệt để nào cho vấn đề này.
Mà Phương lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, Lâm biến mất đến nay đã là ngày thứ 3. Chiếu theo lẽ thường dù cho cậu ta có đi lăng nhăng bồ bịch bên ngoài thì đêm vẫn phải về nhà, bởi theo những gì cô biết về Lâm thì cậu ta chỉ có vui đùa qua lại với các cô gái, lấy con gái làm thú tiêu khiển, đùa cợt mỗi ngày chứ chưa hề lên giường với bất cứ ai. Lúc trước cô còn nghe Huy kể qua về lịch sử tán gái của Lâm và vô số các điều về cậu.
Hôm nay cậu đột nhiên biến mất một cách lạ lùng như vậy, Phương biến Lâm không đơn giản chỉ đi tán gái.
Cô đã thử gọi cho Lâm từ sáng đến giờ nhưng cái cô nhận được chỉ là tiếng nói lảnh lót của chị nhân viên tổng đài. Lòng cô bây giờ đã như lửa đốt, bản thân muốn chạy đi khắp nơi tìm con người kia nhưng ở đất nước Hàn Quốc xa lạ này, cô không quen thuộc đường, bản thân ra ngoài còn sợ lạc thì làm sao đi tìm người kia chứ?
Đang lúc rối bời, Phương bỗng nhiên nghe tiếng mở cửa, ánh mắt lập tức hướng ra cửa và chờ đợi tiếng nói hằng ngày vẫn trêu chọc cô nhưng cô đã thất vọng rồi
“Lan!”
“Vẻ mặt đó của cậu là như thế nào?”
Trước câu hỏi của Lan, cô không biết trả lời làm sao. Chẳng lẽ thừa nhận cô vì lo lắng cho Lâm mà sốt ruột? Lan chắc chắn sẽ mắng cô là đồ ngốc cho xem!
“Tớ…!”
Phương muốn tìm một cái cớ để nói với Lan nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được bất cứ lý do gì. Ngược lại khi nhìn đến khuôn mặt đầy ưu tư của Lan, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu đều biến mất
Cô cười khẩy, cô có khả năng lừa gạt Lan sao? Chỉ sợ cô chưa kịp hiểu ra lòng mình thì Lan đã đi guốc trong bụng cô mất rồi
“Thật là như vậy sao? Cậu có chắc sẽ bước tiếp được không?”
Một câu hỏi mập mờ được Lan nói ra, nếu là người không biết những chuyện đã xảy ra trước đây ắt hẳn sẽ không hiểu Lan đang hỏi cái gì, nhưng Phương là người trong cuộc, là người đã trải qua nỗi đau đó, cô chính là người hiểu rõ Lan muốn nói cái gì nhất
Phương lựa chọn cách trầm mặc. Câu hỏi này của Lan cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng lần nào cũng lựa chọn bỏ qua, có lẽ do cô quá nhát gan khi đối diện với loại chuyện này. Cô vừa muốn bước tiếp nắm lấy tay Lâm nhưng cũng sợ sệt muốn lùi lại phía sau, tránh khỏi thứ đau khổ gọi là tình yêu kia
“Cậu vẫn chưa khẳng định được sao?”
Lan hỏi trong cái sự mơ hồ, chính bản thân cô cũng không biết bản thân mình như thế nào. Một phần cũng muốn Phương bước tiếp, có khi Lâm lại là lựa chọn đúng đắn, là người yêu Phương thật lòng nhưng cũng có khi đó là một lựa chọn sai lầm, làm Phương cả đời e sợ với tình yêu, lúc đó muốn kéo Phương ra khỏi cái mặc cảm về tình yêu thực sự rất khó
“Tớ không biết! Tớ vẫn còn rất sợ!”
“Cậu có dám thử không? Tớ và cậu sẽ chơi một trò chơi!”
Phương im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới ngẩn cao đầu gật nhẹ một cái. Cô biết nếu cứ mãi nhát gan như thế thì cô chẳng bao giờ có thể tìm thấy hạnh phúc chân chính của bản thân được
--------------------------------------------------------------------------
“Tên ngốc sao cậu lại ở đây?”
Huy và Quân trưa hôm đó đã đón chuyến máy bay sớm về lại Việt Nam tìm Lâm. Khi đã tìm được người, lại thấy hắn ta cứ thế vùi đầu trong chăn ngủ trong lành, một cỗ tức giận không biết từ đâu lập tức dâng lên.
Lâm khó chịu đạp tung mền ngồi dậy, đầu tóc rối bời như tổ quạ nhưng cậu chẳng để ý là mấy, suốt cả đêm hôm qua cậu ngủ không được, mới vừa rồi chợp mắt một tí đã bị hai kẻ phá đám này làm mất giấc ngủ, thật bực mình
“Các cậu sao lại về đây? Chẳng lẽ mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi sao?”
Quân chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Lâm, ngay lập tức chộp ngay lấy bả vai của cậu ta
“Tớ hỏi câu một câu, cậu phải trả lời thật lòng biết chưa?”
Nhìn bộ mặt hình sự của Quân, Lâm dù không muốn cũng phải gật đầu, trong khi khuôn mặt lại mang cái vẻ gì đó biếng nhát không muốn trả lời
“Cậu thích Phương phải không?”
Đột nhiên Quân hỏi câu đó làm Lâm giật mình một cái thật mạnh, sau đó luống cuống trả lời
“Ai lại đi thích con nhỏ nhiều chuyện chanh chua đó?”
Huy làm như trút được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi ngồi phịch xuống giường Lâm vẻ tí ta tí tởn tiếp lời cậu
“Lần trước tớ thấy trong điện thoại của cậu có vô số hình của Phương nên nghĩ cậu có tình cảm với cô ấy. Cũng may không phải!”
Lần trước đúng là vô tình mà Huy đã thấy qua, cậu tính mang chuyện đó ra chọc Lâm nhưng tự dưng xuất hiện ra vụ đính hôn của Lam nên cậu quên bén đi mất, không ngờ hôm nay những tấm hình đó lại có nơi để dùng
Lâm thấy hai người bạn đã tin thì vội lấy lại bình tĩnh, nhưng khi nghe đến một câu ‘cũng may không phải’ của Huy thì đâm ra tò mò, chẳng lẽ mấy ngày cậu vắng mặt đã xảy ra chuyện gì sao?
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện là thế này…Tại ông Lam kiên quyết không hủy hôn ước, Lan lại thấy kế hoạch giả chết kia có chỗ không hợp lí nên không thể tiến hành. Cả bọn đang không biết làm cách nào thì mẹ Lam lại đến và nhờ Phương giả làm Lam đính hôn. Bà bảo người đính hôn với Lam cũng tốt lắm, làm bạn trai cũng rất lý tưởng. Cũng may Phương chưa có yêu ai nên Phương đã đồng ý giả thành Lam rồi. Dù biết đó là bất công với Phương nhưng…bọn tớ thật lòng yêu nhau, bọn tớ không có cách nào khác. Tớ thấy trong điện thoại cậu có hình của Phương, cứ nghĩ cậu thích Phương nên có chút lo lắng, nếu cậu thích Phương thật thì bọn tớ sẽ dùng phương án khác, tuy nhiên phương án kia vẫn có chút nguy hiểm”
Lâm nghe xong đã không thể kiềm nén cơn giận dữ được nữa rồi, cậu liền đứng bật dậy hét lớn
“Các cậu nghĩ sao mà làm như thế hả? ai đời lại lấy hạnh phúc của Phương để đổi lấy hạnh phúc của hai người, hai người ích kỷ quá đấy! Phương chẳng phải thích anh Ken sao, sao lại bảo không thích ai? Tớ phải tìm cô ấy hỏi cho ra lẽ, đúng là đồ ngốc mà!”
Lâm không nói hai lời liền xô cửa chạy đi. Trong phòng chỉ còn lại Quân và Huy. Hai người bị Lâm mắng xối xả nên giờ vẫn còn đang thất thần, bọn họ đã tiên đoán trước sẽ bị mắng nhưng bọn họ không thể ngờ Lâm lại kích động mắng nhiều như vậy. Oày, vậy cũng đủ thấy Lâm bất bình như thế nào rồi! Người dưng hiển nhiên sẽ không có cái loại xúc động như thế nha!
Chuyện bên Hàn của Lam chưa xong, bây giờ lại xuất hiện thêm chuyện của Phương, nói gì cũng không thể một lần giải quyết cả hai chuyện, không những thế công ty hiện giờ cũng có một chút khó khăn cần Lan về giải quyết, nhưng cô lại không thể bỏ mặt những người bạn của mình, đành phải ủy khuất Misaki thêm một thời gian nữa thôi!
Dù mọi người đều đã chấp nhận Lâm nhưng trong lòng Lan vẫn có một điều gì đó không cam tâm tình nguyện, nói cho rõ thì cảm giác đó chính là không tín nhiệm Lâm, sợ cậu thương tổn Phương một lần nữa.
Dù cô đã đồng ý với Quân cho Lâm một cơ hội nhưng đến giờ cô vẫn phải suy nghĩ về việc đó. Trong lòng cô vẫn chưa có một quyết định triệt để nào cho vấn đề này.
Mà Phương lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, Lâm biến mất đến nay đã là ngày thứ . Chiếu theo lẽ thường dù cho cậu ta có đi lăng nhăng bồ bịch bên ngoài thì đêm vẫn phải về nhà, bởi theo những gì cô biết về Lâm thì cậu ta chỉ có vui đùa qua lại với các cô gái, lấy con gái làm thú tiêu khiển, đùa cợt mỗi ngày chứ chưa hề lên giường với bất cứ ai. Lúc trước cô còn nghe Huy kể qua về lịch sử tán gái của Lâm và vô số các điều về cậu.
Hôm nay cậu đột nhiên biến mất một cách lạ lùng như vậy, Phương biến Lâm không đơn giản chỉ đi tán gái.
Cô đã thử gọi cho Lâm từ sáng đến giờ nhưng cái cô nhận được chỉ là tiếng nói lảnh lót của chị nhân viên tổng đài. Lòng cô bây giờ đã như lửa đốt, bản thân muốn chạy đi khắp nơi tìm con người kia nhưng ở đất nước Hàn Quốc xa lạ này, cô không quen thuộc đường, bản thân ra ngoài còn sợ lạc thì làm sao đi tìm người kia chứ?
Đang lúc rối bời, Phương bỗng nhiên nghe tiếng mở cửa, ánh mắt lập tức hướng ra cửa và chờ đợi tiếng nói hằng ngày vẫn trêu chọc cô nhưng cô đã thất vọng rồi
“Lan!”
“Vẻ mặt đó của cậu là như thế nào?”
Trước câu hỏi của Lan, cô không biết trả lời làm sao. Chẳng lẽ thừa nhận cô vì lo lắng cho Lâm mà sốt ruột? Lan chắc chắn sẽ mắng cô là đồ ngốc cho xem!
“Tớ…!”
Phương muốn tìm một cái cớ để nói với Lan nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được bất cứ lý do gì. Ngược lại khi nhìn đến khuôn mặt đầy ưu tư của Lan, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu đều biến mất
Cô cười khẩy, cô có khả năng lừa gạt Lan sao? Chỉ sợ cô chưa kịp hiểu ra lòng mình thì Lan đã đi guốc trong bụng cô mất rồi
“Thật là như vậy sao? Cậu có chắc sẽ bước tiếp được không?”
Một câu hỏi mập mờ được Lan nói ra, nếu là người không biết những chuyện đã xảy ra trước đây ắt hẳn sẽ không hiểu Lan đang hỏi cái gì, nhưng Phương là người trong cuộc, là người đã trải qua nỗi đau đó, cô chính là người hiểu rõ Lan muốn nói cái gì nhất
Phương lựa chọn cách trầm mặc. Câu hỏi này của Lan cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng lần nào cũng lựa chọn bỏ qua, có lẽ do cô quá nhát gan khi đối diện với loại chuyện này. Cô vừa muốn bước tiếp nắm lấy tay Lâm nhưng cũng sợ sệt muốn lùi lại phía sau, tránh khỏi thứ đau khổ gọi là tình yêu kia
“Cậu vẫn chưa khẳng định được sao?”
Lan hỏi trong cái sự mơ hồ, chính bản thân cô cũng không biết bản thân mình như thế nào. Một phần cũng muốn Phương bước tiếp, có khi Lâm lại là lựa chọn đúng đắn, là người yêu Phương thật lòng nhưng cũng có khi đó là một lựa chọn sai lầm, làm Phương cả đời e sợ với tình yêu, lúc đó muốn kéo Phương ra khỏi cái mặc cảm về tình yêu thực sự rất khó
“Tớ không biết! Tớ vẫn còn rất sợ!”
“Cậu có dám thử không? Tớ và cậu sẽ chơi một trò chơi!”
Phương im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới ngẩn cao đầu gật nhẹ một cái. Cô biết nếu cứ mãi nhát gan như thế thì cô chẳng bao giờ có thể tìm thấy hạnh phúc chân chính của bản thân được
--------------------------------------------------------------------------
“Tên ngốc sao cậu lại ở đây?”
Huy và Quân trưa hôm đó đã đón chuyến máy bay sớm về lại Việt Nam tìm Lâm. Khi đã tìm được người, lại thấy hắn ta cứ thế vùi đầu trong chăn ngủ trong lành, một cỗ tức giận không biết từ đâu lập tức dâng lên.
Lâm khó chịu đạp tung mền ngồi dậy, đầu tóc rối bời như tổ quạ nhưng cậu chẳng để ý là mấy, suốt cả đêm hôm qua cậu ngủ không được, mới vừa rồi chợp mắt một tí đã bị hai kẻ phá đám này làm mất giấc ngủ, thật bực mình
“Các cậu sao lại về đây? Chẳng lẽ mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi sao?”
Quân chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Lâm, ngay lập tức chộp ngay lấy bả vai của cậu ta
“Tớ hỏi câu một câu, cậu phải trả lời thật lòng biết chưa?”
Nhìn bộ mặt hình sự của Quân, Lâm dù không muốn cũng phải gật đầu, trong khi khuôn mặt lại mang cái vẻ gì đó biếng nhát không muốn trả lời
“Cậu thích Phương phải không?”
Đột nhiên Quân hỏi câu đó làm Lâm giật mình một cái thật mạnh, sau đó luống cuống trả lời
“Ai lại đi thích con nhỏ nhiều chuyện chanh chua đó?”
Huy làm như trút được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi ngồi phịch xuống giường Lâm vẻ tí ta tí tởn tiếp lời cậu
“Lần trước tớ thấy trong điện thoại của cậu có vô số hình của Phương nên nghĩ cậu có tình cảm với cô ấy. Cũng may không phải!”
Lần trước đúng là vô tình mà Huy đã thấy qua, cậu tính mang chuyện đó ra chọc Lâm nhưng tự dưng xuất hiện ra vụ đính hôn của Lam nên cậu quên bén đi mất, không ngờ hôm nay những tấm hình đó lại có nơi để dùng
Lâm thấy hai người bạn đã tin thì vội lấy lại bình tĩnh, nhưng khi nghe đến một câu ‘cũng may không phải’ của Huy thì đâm ra tò mò, chẳng lẽ mấy ngày cậu vắng mặt đã xảy ra chuyện gì sao?
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện là thế này…Tại ông Lam kiên quyết không hủy hôn ước, Lan lại thấy kế hoạch giả chết kia có chỗ không hợp lí nên không thể tiến hành. Cả bọn đang không biết làm cách nào thì mẹ Lam lại đến và nhờ Phương giả làm Lam đính hôn. Bà bảo người đính hôn với Lam cũng tốt lắm, làm bạn trai cũng rất lý tưởng. Cũng may Phương chưa có yêu ai nên Phương đã đồng ý giả thành Lam rồi. Dù biết đó là bất công với Phương nhưng…bọn tớ thật lòng yêu nhau, bọn tớ không có cách nào khác. Tớ thấy trong điện thoại cậu có hình của Phương, cứ nghĩ cậu thích Phương nên có chút lo lắng, nếu cậu thích Phương thật thì bọn tớ sẽ dùng phương án khác, tuy nhiên phương án kia vẫn có chút nguy hiểm”
Lâm nghe xong đã không thể kiềm nén cơn giận dữ được nữa rồi, cậu liền đứng bật dậy hét lớn
“Các cậu nghĩ sao mà làm như thế hả? ai đời lại lấy hạnh phúc của Phương để đổi lấy hạnh phúc của hai người, hai người ích kỷ quá đấy! Phương chẳng phải thích anh Ken sao, sao lại bảo không thích ai? Tớ phải tìm cô ấy hỏi cho ra lẽ, đúng là đồ ngốc mà!”
Lâm không nói hai lời liền xô cửa chạy đi. Trong phòng chỉ còn lại Quân và Huy. Hai người bị Lâm mắng xối xả nên giờ vẫn còn đang thất thần, bọn họ đã tiên đoán trước sẽ bị mắng nhưng bọn họ không thể ngờ Lâm lại kích động mắng nhiều như vậy. Oày, vậy cũng đủ thấy Lâm bất bình như thế nào rồi! Người dưng hiển nhiên sẽ không có cái loại xúc động như thế nha!