-Sao lúc nãy cậu sơ ý vậy làm đổ ly nước nên của mẹ tớ vậy.
Lam nghe vậy nhìn Phương nói :
-cẩn thận tai mắt vạch rừng .
Nghe thấy Lam nhắc mình Phương biết mình vừa mắc sai lầm gì nhìn xung quanh sau đó quay lại nhìn Lam nói :
-sorry ,lâu lâu quên thôi mà .
Sau đó trở lại vấn đề chính là nhìn Lan chờ câu trả lời .
Thấy ánh mắt nhìn của 2 đứa bạn thân Lan ko muốn nói gì cả vì bản tính xưa nay của mình là ko muốn nói xấu ng khác .
Lam đứng bên cạnh thấy Lan hình như ko muốn trả lời thì bắt buộc phải nên tiếng :
-Tớ biết cậu là ng luôn cẩn trọng ko bao giờ sơ xuất như lúc nãy là để ng khác chú ý mình và từ xưa đến giờ cậu có bao giờ để ng khác chú ý mình ,đặc biệt là cậu đã nắm rõ tính cách của bà hồ ly tinh đó .
Mỉm cười Lan nói :
-Đi kiếm gì ăn đã ,rồi tớ nói sau .
Dù thắc mắc nguyên nhân gì Lan làm như vậy nhưng biết có hỏi cũng như ko nên 2 ng đành phải chiều ý của Lan với lại họ cũng biết Lan sáng giờ chưa ăn gì mà lúc nãy lại ko ăn 1 chút xíu nào .
Đang đinh quay đi tìm quán ăn thì tự nhiên có tiếng nói vang nên :
-Đợi tụi một chút .
Nghe vậy bọn nó đồng loạt quay lại và nhìn ng vừa nên tiếng hỏi :
-Huy cậu gọi tụi này lại có chuyện gì ko ?
Nghe vậy Huy mỉm cười nói :
-Thì đợi tớ đi ăn cùng thôi .
Nghe vậy dù ko muốn nhưng vì ko muốn để ai nghi ngờ mình Lam và
Phương đành chấp nhận và thầm nghĩ :
-”Như thế này thì còn gì để hỏi Lan nữa xem ra lần này đành phải chịu thôi”
Lan thì lại ko có ý kiến gì nhìn 2 con bạn chờ xem 2 đứa bạn mình nói .
Cuối cùng thì Lam cũng là người quyết định nên tiếng đầu tiên ;
-Đc thôi ,nhưng ko phải lúc nãy cậu ăn rồi sao ?
Mỉm cười nhẹ Huy nhìn Lam với ánh mắt khó hiểu và nói :
-Thì đi cho vui .
Thế là bọn nó và Huy đang định đi thì lại có tiếng vang nên nhưng ng đó lại khiến cho tụi nó có cảm giác ko muốn gặp một chút nào /.
-Chà xem ra chỉ có ng nghèo mới ko biết thưởng thức những món ngon thôi .
Biết người nói muốn ám chỉ mình nhưng Lan vẫn mỉm cười và quay lại nhìn Minh Khai nói :
-Cố gắng cố gắng nhiều .
Nói 1 câu ko ai hiểu gì và cùng lúc đó Quân và Thư đi đến và Thư rất tức giận vì nhà hàng của mình có ng chê các món ăn nên nhìn Lan nói :
-Vậy Nhật anh cho dành món ăn gì của nhà hàng này dở cơ chứ .
Lan nhìn lướt qua bình thản có chút lạnh lùng nói :
-Cố gắng cần cố gắng nhiều thôi .
Đúng lúc đó Lan đang định bỏ đi thì một bàn tay cốc nên đầu Lan và giọng nói vui vẻ vang nên :
-Nhóc đừng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như vậy để nói chứ ?
Nghe giọng nói quen thuộc Lan ngước nên nhìn bà chị họ nói :
-Chị biết tính em rồi mà .
Lam và Phương thấy chị của Lan thì nên tiếng chào :
-Em chào chị .
Misaki nghe 2 đứa bạn thân của em họ mình nói thì mỉm cười và nói :
-À 2 em là bạn của Lan à .
Gật đầu Lam và Phương chưa biết ng nhân gì mà chị họ của Lan nói
Lan lạnh lùng thì Misaki như hiểu ý nên mỉm cười nói :
-Thì tính cách lạnh lùng đó mà .
Sau đó cười nhẹ .
Lan nghe vậy lắc đầu và bỏ đi .
Thấy vậy Misaki như muốn chêu chọc một chút nên nói :
-Em mà như vậy thì lâu mới có ng yêu à .
Lan nghe vậy ko thèm nói gì .Misaki biết cô em họ mình ko biết gì sao mà trở nên như vậy nếu là mọi hôm thì Lan đã liếc mắt nhìn mình rồi .
Và cuối cùng thì Misaki đàng nên tiếng khi thấy 2 ng bạn của em họ mình còn đang đứng ngẩn ng ra :
-Nhanh chạy theo nó ko thôi là nó đi trước đó.
Sau đó mặc kệ những ng đứng đó bọn nó chạy theo Lan để lại Misaki đứng đó nhìn theo và mỉm cười rồi cũng bỏ đi với khuôn mặt ko khác gì Lan .
Sau đâu đó khi no bụng Lan bắt đầu suy nghĩ xem liệu họ sẽ làm gì với mẹ Hoa (tức mẹ của Phương ).
Đang suy nghĩ vì ko thể đoán đc Lan đang điên cái đầu thì Phương ngồi ở bên nên tiếng :
-Nhật cậu bị sao vậy ?
Phương nhìn Lan với ánh mắt lo lắng vì nãy giờ ko thấy Lan nên tiếng và khi kêu Lan hai ba lần mà vẫn ko đám lại lời nếu ko phải bây giờ đang có Huy ở đây nên ko thể kêu tên thật ra đc /.
Giật mình Lan quay lại nhìn Phương mỉm cười rồi mới nên tiếng :
-À tớ ko có gì chỉ là đang suy nghĩ 1 chút thôi mà .
Nghe vậy dù muốn hỏi lắm nhưng nhứ có ng đang ở đây nên Lam và
Phương quyết ko hỏi .
Nên Lam giờ nên tiếng :
-Công nhận quán ăn này ngon thật tuy chỉ là cơm bình dân đó .
Phương nghe vậy cũng đồng ý nên ko nói gì .
Lan nghe vậy nhìn sang Huy thấy sự khó xử của Huy nên Lan đành nên tiếng ;
-Thôi chúng ta về lớp thôi .
Ngoài lý do trên Lan còn lo lắng cho mẹ Phương vì nãy giờ tuy
Phương đang nói chuyện nhưng Lan biết Phương đã đoán đc chuyện gì xảy ra lúc nãy .
Về đến chỗ lớp bọn nó chưa kịp về chỗ tập trung thì Lan lại nghe thấy tiếng của Anh Khai :
-Chà xem ra cậu đúng là người đẳng cấp thấp nghĩ .
Nghe vậy Lan chả muốn nói chuyện với hạng ng ko biết gì này nên im lặng cho qua chuyện với lại Lan cũng ko thích gây chuyện với ng mình ko thích .
Còn Khai nói vậy mà ko có ng trả lời thì trong lòng rất tức giận ,vã lại ng ko nên tiếng lại là ng mình căm thù nhất nên Khai đâu dễ bỏ qua cho Lan .
Còn ở bên cạnh Lam và Phương nghe thấy ng khác nói xấu bạn mình thì đang định nên tiếng thì thấy cái liếc mắt ẩn ý của Lan thì cả 2 ko nói gì chỉ ấp ức nhìn nhau :
”-Sao cậu ko để tớ nói ”
Ánh mắt của Lan nhìn 2 ng bạn nói :
-”kệ họ muốn nói gì thì nói ,mình ko nên tiếng là đc cứ coi như đó là tiếng mèo kêu đi ”
Đang định quay đi thì bọn nó lại một lần nữa nghe thấy giọng nói như cố tình khiêu khích mình :
-Sao đúng quá nên ko nói gì chứ gì ?
Nghe vậy lúc này Lam ko nhịn nữa nên tiếng :
-Thư cô nói ….._đang nói thì chợt dừng lại khi thấy ánh mắt sắc như dao của Lan .
Sau khi nhìn Lam xong ,Lan quay sang nhìn Phương nói :
-Chúng ta đi thôi .
Thái độ đó khiến cho ai cũng sốc ko riêng gì Lam và Phương và trong đầu 2 ng nghĩ :
”Ko biết hôm nay Lan bị làm sao vậy nhỉ ,trông lạnh lùng thấy sợ luôn tuy rằng đây ko phải là lần đầu thấy nhưng hôm nay giống như Lan biết thành một con ng khó hiểu hơn bình thượng thì phải ”
Còn Quân tuy đứng bên Thư và cũng là ng lạnh lùng ,nhưng nghe câu nói vừa rồi thì rất ngạc nhiên khi thấy có ng còn lạnh lùng hơn mình rất nhiều và trong đầu suy nghĩ :
”Quái lạ hôm nay cậu ta bị sao vậy nhỉ ”
Còn ở một góc Misaki nhìn thấy em họ mình như vậy thì mỉm cười 1 nụ cười khó hiểu ko kém và trong đầu hiện nên câu nói :
”Như thế mới là em chứ ,với hạng ng đó phải như vậy mới tốt ”.
Tối hôm đó ,Lan đang đi dạo trước cửa khách sạn với 2 ng bạn ko ai khác là Lam và Phương .
Đang buồn chán vì tuy cảnh buổi ban đêm ở Đà Lạt rất đẹp đi nữa nhưng giờ trong đầu Lan là cảm giác buồn ngủ sau 1 ngày hoạt động rất mệt đang định quay sang bảo với 2 ng bạn về khách sạn ngủ cho rồi thì chợt Lan thấy 1 chuyện ko vui một chút nào .
Quay sang Lam và Phương Lan gấp rút hét nên :
-Nhanh nên .
Đang nói chuyện với nhau nghe vậy 2 ng giật mình nhìn Lan nói :
-Cái gì mà đi nhanh nên .
Lan nói :
-Taxi .
Lan ko để ý câu đó nhìn ngoài đường và kêu xe sau đó bước vào xe và nói :
-Nên đi tớ giải thích sau .
Nghe vậy dù thách mắc nhưng cả 2 ng đều biết Lan ko có việc gì thì sẽ ko để lộ bộ mặt gấp rút như vậy nên 2 ng nhanh chân nên xe và đống cửa xe taxi lại .
Lan thấy Lam và Phương đã ngồi trên xe rồi thì nhìn ng tái xế nói :
-Đi theo chiếc xe mang biển số 50 kia giùm cái .
Ng lái xe có chút ngạc nhiên và vừa chạy vừa hỏi :
-Cái xe màu đen kia chứ gì .
Lan nghe vậy nói :
Đúng
-Đúng nhanh lên giùm cái đi anh .
Nhìn theo chiếc xe đang chạy Lam và Phương lúc này đã ko ngăn đc tính tò mò vốn có của mỗi ng nhìn sang Lan đang chăm chú như sự mất bóng chiếc xe kia vậy .
Lam và Phương đồng thanh nên tiếng :
-Có chuyện gì vậy ?
Lan vừa nhìn theo bóng chiếc xe và nói :
-Mẹ cậu đang ở trên chiếc xe đó .
Nghe vậy Phương nói :
-Cái gì thật ko ,sao mẹ mình ko nói cho mình biết.
Lan nói :
-Vậy tớ mới bảo các cậu theo .
Nói xong câu đó cũng là lúc ở trên xe ko có 1 tiếng động nào khác .
Bỗng chiếc xe màu đen đó dừng lại trước 1 khách sạn theo bọn nó cảm nhận là như vậy dù chưa chắc chắn .
Thấy vậy Lam ở bên cạnh nên tiếng :
-Tại sao họ lại dừng trước khách sạn như vậy ,nếu vậy thì lộ liễu quá và chúng ta sẽ có nhiều ng trợ giúp thì sao ,ngu thật đó .
Phương nghe vậy lắc đầu nghĩ :
-Theo mình thì khó đó ,dù mình cưa biết họ làm vậy vì lý do gì nhưng theo mình thì nguy hiểm ko ngừng đó .
Lan ở bên trên khuôn mặt ko một cảm xúc gì và ng ngoài ko thể phán đoán Lan đang nghĩ gì trong đầu kể cả Lam và phương khi nhìn sang để nghe ý kiến của Lan ng xưa nay luôn rất kín miệng nhưng luôn là ng đưa ra ý kiến chuẩn nhất .
Lan quay sang ng tài xế nói :
-Cho tụi cháu dừng xe ở đây .
Nói xong lan chờ xe dừng lại và ung dung bước xuống xe ,thấy vậy Lam và Phương cũng bước theo .
Nhìn khách sạn sang trọng trước mắt Lam quay sang nhìn 2 ng bạn nói :
-Giờ chúng ta vào chứ ?
Nghe vậy Phương nôn nóng cho sự an nguy của mẹ mình nên nói :
-Đương nhiên nhanh nên .
Lan ở bên cạnh nhìn nhìn vào cổng khách sạn cuối cùng nhìn Lam và Phương nên ý kiến :
-Tớ biết cậu đang lo lắng cho mẹ mình nhưng chúng ta chưa có chứng cứ mà cứ xông vào khi đó bất lợi rất nhiều cho chúng ta ,trước nhất chúng ta phải xem thử chúng muốn gì đã có câu ”biết người biết ta ,trăm trận trăm thắng ” câu này luôn luôn đúng .
Nghe vậy Lam quay sang thắc mắc :
-Nhưng ko phải những ng đó sẽ biết mặt chúng ta rồi sao ,nếu là bà hồ ly tinh đó thì rất có thể phát hiện ra chúng ta mất .
Phương ở bên cạnh nghe vậy cũng đồng quan điểm với Lam nên nói :
-Đúng đó lan cậu nghĩ ko nghĩ đến cảnh đó sao ?
Nụ cười bí ẩn mang theo một nét gì đó gian trá Lan nói :
-Ai nói thế chúng ta sẽ quan về với thân phận thận sự của chúng ta .
Nghe vậy Lam và Phương nhìn nhau ngơ ngác ko hiểu câu nói đó của Lan là ý gì nên nhìn Lan có ý dò hỏi:
-Ý cậu là sao ?
Lan biết 2 con bạn mình ko hiểu ý mình nhìn sang 1 cửa hàng quần áo bên đường tuy cửa hàng hơi nhỏ và nói :
-Đơn giản thôi ,chúng ta sẽ trở lại dáng vẻ thật của chúng ta khi đó ai sẽ nhận ra chúng ta trừ Phương phải cẩn trọng hơn vì những ng đó đã phát hiện ra hình dạng con gái rồi sau đó tùy thời cơ chúng ta sẽ vạch trần những âm mưu của bà Hà là đc .
Nghe vậy Lam và Phương há hốc mồm nhìn Lan nói :
-Như vậy ko phải là chúng ta đã lộ diện rồi sao như vậy sau này chúng ta sẽ ko học ở trường nữa sao.
Lan gật đầu và trờ ý kiến tán thành hay ko tán thành của 2 đứa bạn đặc biệt là Phương và cuối cùng nhận đc sự đồng ý của 2 ng .
15′ sau trước cổng khách sạn Hoa Hồng có 3 cô gái bước vào họ sang trọng quý phái từng bước đi vào cổng khách sạn một cách tự tin .
Đi đến đâu 3 cô gái này luôn nhận đc ánh mắt hâm mộ của mọi ng chung quanh ,nhưng những ng đó chỉ dám nhìn từ xa vì trong ba cô gái đi cùng nhau đó có ng có khuôn mặt lạnh lùng và mang theo một chút gì đó khiến cho ng khác ko dám tiếp xúc dù cô gái đó rất đẹp .
Thấy điều đó Lam ở bên cạnh nhìn Phương thì thầm:
-Lan lại như thế rồi .
Phương nghe vậy dù trong lòng đang lo lắng cho mẹ mình nhưng nghe vậy cũng nhìn Lan bên cạnh sau đó nói nhỏ với Lam :
-Thì đó đã nói Lan hãy bỏ vẻ mặt đó đi nhưng xem ra là khó rồi .
Biết 2 con bạn đang nói gì về mình Lan ko mấy để ý và cũng ko giải thích gì nhiều đó là bản chất của mình rồi thì sẽ ko khó thay đổi huống hồ gì Lan ko có ý thay đổi bản thân mình .
Bước vào khách sạn ….