Nói xong Lan đi ra khỏi trường đang định về nhà trọ ngủ 1 giấc thì bỗng nhiên có tiếng còi xe oto vang len cùng tiếng nói :
-Chị Sakura .
Vừa nghe tháy Lan lập tức tỉnh ngủ ngay dáo dác nhìn xung quanh xem ai dám kêu tên thật của mình ra và thấy ngay Souh ,Akira thì chạy lại chui vào xe nói :
-Chạy đi .
Xe chạy đc một đoạn đường ,Lan mới thở phào nhẹ nhõm vì mai mắn mình đi ra khỏi trường muộn nhất à quên còn 1 số người rắc rối kia nữa chứ ,vuốt ngực cho điều hòa hơi thở Lan mới hỏi vào vấn đề chính :
-Souh,Akira sao laị đến trường này đã dặn rồi có gì thì nhắn tin qua điện thoại là đc rồi đừng đến trường mà .
2 người nghe thấy vậy cười nhẹ và cuối cùng trước ánh mắt uy hiếp của Sakura thì mới giải thích :
-Tụi em cũng biết chứ nhưng việc quan trọng quá với lại lúc nãy Akira gọi cho chị Misaki đc biết hôm nay lớp chị đc nghỉ sớm ,với lại tụi em thừa biết chị lên lớp mà ngồi học đàng hoàng mới lạ đó .
Lắc đầu trước 2 ng em tinh quái này và nghĩ ko biết sao hồi xưa mình lại chọn họ vào hội học sinh cơ chứ để họ biết hết những tính cách của mình nhưng ko sao đùa với họ cũng khá vui .
Nụ cười của Lan hé ra khiến cho ai kia đang ngồi ở ghế lái xe phải rùng mình đặc biệt là Akira sau đó nghé tai vào vào Souh nói nhỏ :
-Sao mà em cảm thấy ớn lạnh sao sao ấy .
Souh nghe thấy thế nhìn Sakura trả lời 1 cách tỉnh bơ :
-Muốn biết quay lại đành sau là đoán đc thôi à _và thầm nghĩ trong lòng'' Ko biết bao giờ Akira mới bỏ đc cái tính ngây thơ này nữa như lúc tình tiền thì ko thấy giùm cái ''
Lái xe đến nhà hàng Souh nói vào vấn đề chính :
-Bây giờ chúng ta sẽ gặp tổng giám đốc đĩa ốc Resco .
Vừa nghe xong cái tên đó Lan nghiêm chỉnh lại ngay hỏi :
-Cái gì ko lẽ ông ta chưa chịu bỏ cuộc à .
Souh vừa nghe thấy vậy lầm bầm trách cứ :
-Tiểu thư của tôi ơi ông ta mà bỏ qua cơ hội kiếm tiền thì chắc tụi em đây lên sao hỏa rồi ,ông ta luôn muốn tiểu thư gặp ng mua căn nhà đó .Mà ko hiểu sao tiểu thư cứ đâm đầu vào mua căn nhà đó cơ chứ .
Lan nghe vậy ko nói gì chỉ là 1 nụ cười buồn nói ;
-Chuyện đó thuộc về quá khứ ,mà thôi các cậu đừng hỏi nữa .
Nói xong thì Lan im lặng khiến cho Souh và Akira định nói tiếp cũng ko nói đc gì nữa đành phải im lặng theo .Thấy vậy Lan biết họ cũng ko trách mình vì dù sao 2 ng cũng là những ng hiểu mình khá nhiều so với ng ngoài kể cả Lam và Phương cũng ko biết thân phận của mình nữa mà.
Sau một lúc lâu Lan hóa tranh hoàn toàn thành 1 ng mới với dáng vẻ 1 công tử hào hoa phong lưu ,đúng với thân phận mà mình hay sử dụng ở Nhật để đối phó với ông ta vì Lan biết để mua lại ngôi nhà đó ko khó nhưng cũng ko thể để lộ thân phận đc đặc biệt khi bà ta đã gặp mình .
Ung dung với dáng vẻ mới Lan bước xuống xe đồng thời cũng thấy ng đang muốn gặp mình đang đi đến với vẻ mặt hân hoan của 1 ng đàn ông mặc áo trắng mà theo Lan nhận định đó là ng mình cần gặp và chưa để Lan lên tiếng thì ng đó đã đưa tay ra với ý định bắt tay nhưng từ xưa tới giờ trên thương trường mấy khi Lan bắt tay mà chỉ nói :
-Chào ông Nguyên .
Người đàn ông hơi thất vọng khi không bắt tay dc Lan nhưng với tính cách mà 1 ng kinh doanh thì ông ta ngay lập tức mỉn cười nói :
-Cậu còn nhỏ tuổi vậy mà quản lý đc cả 1 khách sạn nổi tiếng ,công nhận tuổi trẻ tài cao nha .
Với lời nói sáo rỗng mà thường đc mọi ng nói khi gặp mặt Lan chỉ còn cách nói lãng :
-Bác quá khen cháu thấy bác còn giỏi hơn .
Và đúng như những gì Lan đã suy nghĩ khi nghe xọng lời khen ngợi của Lan thì ông Nguyên vui vẻ cười to và nói :
-thôi vào rồi húng ta bàn bạc .
Ngồi trước mặt bàn Lan nói ngay vào chủ đề :
-cháu muốn mua căn nhà ở ngoại ô đó đc không bác .
Ông Nguyên vừa nghe đến đó thì mặt hơi tai nhưng là nhà buôn đĩa ốc nổi tiếng ở đất Sài thành thì trong đầu nghĩ :con mồi trước mắt là một ng có cơ hội béo bở như thế thế là ông Nguyên giả bộ ngập ngừng nói :
-Cháu trước khi quyết định mua căn nhà đó thì nghe bác kể 1 câu chuyện có thể coi là mê tính nhưng hoàn toàn có thật ,vốn căn nhà đó trước kia là của vợ trước của anh bác mà hơn 16 năm về trước sau 1 vụ cháy do anh bác đi công tác thì không hiểu sao căn nhà đó bị bốc cháy ,trong nổi thương tiếc của cả nhà bác thì anh của bác đã cho xây dựng lại căn nhà để kĩ niệm tình nghĩ vợ chồng .
Nghe thấy vậy Lan biết nhưng lại vẫn phải nhịn vì những người đó cho là vụ cháy tự nhiên nhưng làm sao Lan tin là vậy và vì lí do đó mà lần này Lan mới quyết định theo Phương về VN để tìm hiểu .
-Vậy thì có sao đâu bác ko lẽ anh bác tiếc căn nhà đó lên ko bán .
Vừa nghe thấy Lan có 1 chút ko vui ông Nguyễn nói :
-Ko phải tuy là anh bác rất ko đồng ý với việc bán căn nhà đó nhưng mà mẹ và vợ của bác lại kiên quyết bán nên ..._nói đến đây ông Nguyên im lặng thấy thế Lan hỏi :
-Thế sao giờ bác lại ko bán cho cháu theo thông tin của công ty bác thì ngôi nhà đó cũng giao bán mà .
-Thì đúng nhưng ko hiểu sao người mua mới ở 1 ngày thì sáng ngày hôm sau lại trả lại căn nhà ko mua nữa _ông Nguyên giải thích .
Nghe thấy thế Lan thắc mắc :
-Sao lạ vậy ,theo cháu thấy thì căn nhà đó tuy có ở trong ngõ thật hơi tối nhưng rất đẹp thích hợp cho 1 gia đình ở vậy sao ...
Nói đến đấy thì Lan dừng lại chờ cho ông Nguyên nên tiếng :
-Thì bác cũng cho là vậy nên hồi đầubác bán căn nhà với giá rất dắt nhưng sau dần 2 ba người mua trả lại thì bác cho giá rẻ nên bác rất bức xúc và đã cho tìm hiểu thật ra căn nhà đó vốn có ma ,mà theo nhiều ng ở cạnh đó nói thì cứ ban đêm từ căn nhà đó có 2 cái bóng 1 bóng ma nữ đang ôm 1 đứa nhỏ bên cạnh đó là 1 chú nhóc cứ thoát ẩn thoát hiện vào mỗi ban đêm khóc thì từ đó căn nhà đó ko ai mua nữa nói chi là ...nên bác mới đến gặp cháu ,vôn cháu là thiếu gia giàu có thì bác sẽ giới thiệu một căn nhà phù hợp hơn cháu thấy sao .
Quái lạ sao mình lại ko nghe đến vụ này cơ chứ thế là trong đàu Lan suy nghĩ ra các trường hợp xảy ra 1 là nơi đó có bí ẩn gì 2 là có ng bịa chuyện để ko ai đến mua nhưng chắc chắc chuyện này ko liên quan gì rồi .
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lan đành phải thỏa hiệp với sự trái tim là mình chưa thể mua căn nhà đó đc vì dù sao chuyện ma quái ko thể xảy ra đc vì ng còn sống cơ mà và ko thể rút dây động rừng đc đó ko phải là nguyên tắc của 1 thám tử .
Nói xong Lan đi ra khỏi trường đang định về nhà trọ ngủ giấc thì bỗng nhiên có tiếng còi xe oto vang len cùng tiếng nói :
-Chị Sakura .
Vừa nghe tháy Lan lập tức tỉnh ngủ ngay dáo dác nhìn xung quanh xem ai dám kêu tên thật của mình ra và thấy ngay Souh ,Akira thì chạy lại chui vào xe nói :
-Chạy đi .
Xe chạy đc một đoạn đường ,Lan mới thở phào nhẹ nhõm vì mai mắn mình đi ra khỏi trường muộn nhất à quên còn số người rắc rối kia nữa chứ ,vuốt ngực cho điều hòa hơi thở Lan mới hỏi vào vấn đề chính :
-Souh,Akira sao laị đến trường này đã dặn rồi có gì thì nhắn tin qua điện thoại là đc rồi đừng đến trường mà .
người nghe thấy vậy cười nhẹ và cuối cùng trước ánh mắt uy hiếp của Sakura thì mới giải thích :
-Tụi em cũng biết chứ nhưng việc quan trọng quá với lại lúc nãy Akira gọi cho chị Misaki đc biết hôm nay lớp chị đc nghỉ sớm ,với lại tụi em thừa biết chị lên lớp mà ngồi học đàng hoàng mới lạ đó .
Lắc đầu trước ng em tinh quái này và nghĩ ko biết sao hồi xưa mình lại chọn họ vào hội học sinh cơ chứ để họ biết hết những tính cách của mình nhưng ko sao đùa với họ cũng khá vui .
Nụ cười của Lan hé ra khiến cho ai kia đang ngồi ở ghế lái xe phải rùng mình đặc biệt là Akira sau đó nghé tai vào vào Souh nói nhỏ :
-Sao mà em cảm thấy ớn lạnh sao sao ấy .
Souh nghe thấy thế nhìn Sakura trả lời cách tỉnh bơ :
-Muốn biết quay lại đành sau là đoán đc thôi à _và thầm nghĩ trong lòng'' Ko biết bao giờ Akira mới bỏ đc cái tính ngây thơ này nữa như lúc tình tiền thì ko thấy giùm cái ''
Lái xe đến nhà hàng Souh nói vào vấn đề chính :
-Bây giờ chúng ta sẽ gặp tổng giám đốc đĩa ốc Resco .
Vừa nghe xong cái tên đó Lan nghiêm chỉnh lại ngay hỏi :
-Cái gì ko lẽ ông ta chưa chịu bỏ cuộc à .
Souh vừa nghe thấy vậy lầm bầm trách cứ :
-Tiểu thư của tôi ơi ông ta mà bỏ qua cơ hội kiếm tiền thì chắc tụi em đây lên sao hỏa rồi ,ông ta luôn muốn tiểu thư gặp ng mua căn nhà đó .Mà ko hiểu sao tiểu thư cứ đâm đầu vào mua căn nhà đó cơ chứ .
Lan nghe vậy ko nói gì chỉ là nụ cười buồn nói ;
-Chuyện đó thuộc về quá khứ ,mà thôi các cậu đừng hỏi nữa .
Nói xong thì Lan im lặng khiến cho Souh và Akira định nói tiếp cũng ko nói đc gì nữa đành phải im lặng theo .Thấy vậy Lan biết họ cũng ko trách mình vì dù sao ng cũng là những ng hiểu mình khá nhiều so với ng ngoài kể cả Lam và Phương cũng ko biết thân phận của mình nữa mà.
Sau một lúc lâu Lan hóa tranh hoàn toàn thành ng mới với dáng vẻ công tử hào hoa phong lưu ,đúng với thân phận mà mình hay sử dụng ở Nhật để đối phó với ông ta vì Lan biết để mua lại ngôi nhà đó ko khó nhưng cũng ko thể để lộ thân phận đc đặc biệt khi bà ta đã gặp mình .
Ung dung với dáng vẻ mới Lan bước xuống xe đồng thời cũng thấy ng đang muốn gặp mình đang đi đến với vẻ mặt hân hoan của ng đàn ông mặc áo trắng mà theo Lan nhận định đó là ng mình cần gặp và chưa để Lan lên tiếng thì ng đó đã đưa tay ra với ý định bắt tay nhưng từ xưa tới giờ trên thương trường mấy khi Lan bắt tay mà chỉ nói :
-Chào ông Nguyên .
Người đàn ông hơi thất vọng khi không bắt tay dc Lan nhưng với tính cách mà ng kinh doanh thì ông ta ngay lập tức mỉn cười nói :
-Cậu còn nhỏ tuổi vậy mà quản lý đc cả khách sạn nổi tiếng ,công nhận tuổi trẻ tài cao nha .
Với lời nói sáo rỗng mà thường đc mọi ng nói khi gặp mặt Lan chỉ còn cách nói lãng :
-Bác quá khen cháu thấy bác còn giỏi hơn .
Và đúng như những gì Lan đã suy nghĩ khi nghe xọng lời khen ngợi của Lan thì ông Nguyên vui vẻ cười to và nói :
-thôi vào rồi húng ta bàn bạc .
Ngồi trước mặt bàn Lan nói ngay vào chủ đề :
-cháu muốn mua căn nhà ở ngoại ô đó đc không bác .
Ông Nguyên vừa nghe đến đó thì mặt hơi tai nhưng là nhà buôn đĩa ốc nổi tiếng ở đất Sài thành thì trong đầu nghĩ :con mồi trước mắt là một ng có cơ hội béo bở như thế thế là ông Nguyên giả bộ ngập ngừng nói :
-Cháu trước khi quyết định mua căn nhà đó thì nghe bác kể câu chuyện có thể coi là mê tính nhưng hoàn toàn có thật ,vốn căn nhà đó trước kia là của vợ trước của anh bác mà hơn năm về trước sau vụ cháy do anh bác đi công tác thì không hiểu sao căn nhà đó bị bốc cháy ,trong nổi thương tiếc của cả nhà bác thì anh của bác đã cho xây dựng lại căn nhà để kĩ niệm tình nghĩ vợ chồng .
Nghe thấy vậy Lan biết nhưng lại vẫn phải nhịn vì những người đó cho là vụ cháy tự nhiên nhưng làm sao Lan tin là vậy và vì lí do đó mà lần này Lan mới quyết định theo Phương về VN để tìm hiểu .
-Vậy thì có sao đâu bác ko lẽ anh bác tiếc căn nhà đó lên ko bán .
Vừa nghe thấy Lan có chút ko vui ông Nguyễn nói :
-Ko phải tuy là anh bác rất ko đồng ý với việc bán căn nhà đó nhưng mà mẹ và vợ của bác lại kiên quyết bán nên ..._nói đến đây ông Nguyên im lặng thấy thế Lan hỏi :
-Thế sao giờ bác lại ko bán cho cháu theo thông tin của công ty bác thì ngôi nhà đó cũng giao bán mà .
-Thì đúng nhưng ko hiểu sao người mua mới ở ngày thì sáng ngày hôm sau lại trả lại căn nhà ko mua nữa _ông Nguyên giải thích .
Nghe thấy thế Lan thắc mắc :
-Sao lạ vậy ,theo cháu thấy thì căn nhà đó tuy có ở trong ngõ thật hơi tối nhưng rất đẹp thích hợp cho gia đình ở vậy sao ...
Nói đến đấy thì Lan dừng lại chờ cho ông Nguyên nên tiếng :
-Thì bác cũng cho là vậy nên hồi đầubác bán căn nhà với giá rất dắt nhưng sau dần ba người mua trả lại thì bác cho giá rẻ nên bác rất bức xúc và đã cho tìm hiểu thật ra căn nhà đó vốn có ma ,mà theo nhiều ng ở cạnh đó nói thì cứ ban đêm từ căn nhà đó có cái bóng bóng ma nữ đang ôm đứa nhỏ bên cạnh đó là chú nhóc cứ thoát ẩn thoát hiện vào mỗi ban đêm khóc thì từ đó căn nhà đó ko ai mua nữa nói chi là ...nên bác mới đến gặp cháu ,vôn cháu là thiếu gia giàu có thì bác sẽ giới thiệu một căn nhà phù hợp hơn cháu thấy sao .
Quái lạ sao mình lại ko nghe đến vụ này cơ chứ thế là trong đàu Lan suy nghĩ ra các trường hợp xảy ra là nơi đó có bí ẩn gì là có ng bịa chuyện để ko ai đến mua nhưng chắc chắc chuyện này ko liên quan gì rồi .
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lan đành phải thỏa hiệp với sự trái tim là mình chưa thể mua căn nhà đó đc vì dù sao chuyện ma quái ko thể xảy ra đc vì ng còn sống cơ mà và ko thể rút dây động rừng đc đó ko phải là nguyên tắc của thám tử .