Có ai đã từng tưởng tượng đến một nơi nào như thiên đường hay chưa? Nơi mà ở đó có cây, có hoa, có lá, có chim muôn bay lượn chập chờn, không khí hài hòa và mọi sinh vật cùng nhau sinh sống vui vẻ. Chắc chẳng có ai dám nghĩ sẽ có một nơi như thế đâu nhỉ? Nhưng cái nơi giống như trong tranh đó lại có thực và đang hiện hữu trước mặt nhiều người nhưng mấy ai được đặt chân vào đó
Nơi đó có muôn hoa đua nở, có suối chảy róc rách, có ánh mặt trời dịu nhẹ mỗi ngày, tất thảy đều như một thiên nhiên núi rừng thu nhỏ. Nhiều người chắc hẳn còn nghĩ mình đã lạc về thời xưa, đang chứng kiến cảnh thiên nhiên hùng vĩ nhưng tuyệt nhiên đây không phải là cảnh ngày xưa bởi lẽ ở chính giữa cánh đồng nhiều hoa kia lại xuất hiện một căn nhà được xây bằng gạch, bằng những thứ vật liệu tiên tiến chứ không phải là một căn nhà lá, hoặc một căn chòi được xây tạm để ở.
Trong ngôi nhà ấy, một người phụ nữ trẻ đẹp vẫn đang ngủ say giống như nàng công chúa đang chờ hoàng tử đến trao một nụ hôn định mệnh. Đôi mắt xinh đẹp kia nhắm nghiền, nhìn người đó bấy giờ thật giống một xác chết nhưng nếu nhìn thật kĩ vẫn có thể nhìn thấy rõ hơi thở mỏng manh kia, như có như không.
Khóe mắt nó đã ướt, thật không thể tưởng tượng ra, chỉ một thời gian không gặp mà mẹ nó lại tiều tụy như thế này, bộ dạng cũng xấu hẳn đi.
Lại nhớ lúc Lan ở công ty, vừa nghe tin mẹ đã quay về Lan vui không tả nỗi nhưng nỗi vui đó kéo dài không lâu thì bị câu sau của Misaki đánh gãy. Mẹ nó lại có thể rơi xuống vách đá, rồi hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh. Nó nghe Misaki kể lại rằng người dân thấy mẹ nó khập khiễng đi đến đó, rồi còn luôn miệng bảo đi tìm chồng, họ nghĩ bà đang đi tìm chồng mình nên không có ngăn lại nhưng không ngờ sau đó vài ngày họ lại thấy bà nằm dưới vách đá máu me lên láng, vì dốc này không cao nên ngoài tổn thương não ra thì toàn thân không có vấn đề gì hết. Não của bà vì tác động mạnh nên hiện giờ bà vẫn hôn mê, bác sĩ còn cho biết bà có thể sống như người thực vật suốt đời.
Càng nghe về cuối khuôn mặt Lan càng thêm thâm trầm đáng sợ, có chăng nó đang giận đi, Misaki chỉ cần nhìn biểu hiện của Lan cũng có thể biết nó đang suy nghĩ cái gì! Vài giây sau Lan đùng đùng bỏ đi làm Misaki đứng đó không khỏi giật mình.
--------------------------------------
Lan nhìn mẹ ngủ say, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận. Nó đang trách, trách người đàn ông bội bạc kia. Mẹ yêu ông ta như vậy, ông ta lại có thể quay lưng với mẹ, chẳng còn đoái hoài gì tới. Cũng vì ông ta, mẹ mới trở nên điên loạn, cũng vì ông ta mẹ mới đi tìm để rồi đến cớ sự này. Tất cả đều tại ông ta, ông ta chính là người đã hại mẹ ra nông nổi này
Hai nắm tay của Lan nắm chặt, một đấm liền làm vỡ cửa kính gần đó, cơn giận đã quá mức chịu đựng của nó, nó tựa hồ có thể đi giết một người ngay lập tức, nếu lúc này ba nó đang ở đây nó cũng không chắc bản thân không phạm tội, có khi còn đem ông ta ra phanh thay cũng nên.
Misaki nghe âm thanh đổ vỡ, hớt ha hớt hãi chạy vào trong. Mắt thấy máu trên tay Lan không ngừng chảy, Misaki không khỏi kinh hoàng, đây có lẽ là lần đầu tiên Lan tự thương tổn chính bản thân mình, điều đó đã chứng tỏ mức chịu đựng của Lan đã hết, những ngày tiếp theo chắc chắn cô sẽ thấy máu đổ đầu rơi mà kẻ gây ra thảm họa kia không ai khác chính là cô gái đang đứng trước mặt cô đây, bàn tay Lan sẽ vấy máu giống như lúc này vậy
Misaki chỉ dám nghĩ đến đó, còn những chuyện tiếp theo cô thật không dám nghĩ. Cô đã từng liên tưởng đến Lan-một nữ hoàng của thiên hạ, có thể hô mưa gọi gió, điều khiển vạn vật, muốn kẻ nào sống thì sống, kẻ nào không đáng sống thì ngay lập tức phải biến mất trên trần đời. Lan mà cô nghĩ tới không còn là một người vì bạn bè nữa mà là một kẻ tàn nhẫn, một kẻ sẽ dẹp tất cả những thứ ngăn cản bước tiến của cô, một kẻ có thù tất báo. Phải chăng cô đã suy nghĩ thái quá!
“Chị!”
Một tiếng chị lãnh khốc của Lan làm Misaki run sợ, tâm hồn bay bổng nơi nào của cô cũng nhanh chóng quay về, bất quá tinh thần của cô vẫn còn một chút hoảng loạn
“Có…có chuyện gì?”
“Giúp em chuyển tất cả số vốn đầu tư hiện có vào khu vui chơi ở Việt Nam”
“Em muốn làm gì?”
Misaki cả kinh. Trước nay không có ai dám chuyển tất cả số vốn của mình vào một nơi thu về lợi nhuận thấp bởi lẽ nếu xảy ra một chút sơ sót nhỏ, tất cả sản nghiệp cùng cơ ngơi của họ đều sụp đổ, dám làm cái việc mạo hiểm đó Lan chính là người đầu tiên. Không biết Lan định làm gì nhưng tất thảy mọi thứ ở khu vui chơi này đều được lập ra để đưa kẻ nó thù vào chỗ chết, có chăng việc chuyển tất cả số vốn vào đó cũng nằm trong kế hoạch của Lan. Có thể coi đây là một ván cờ đi, Lan và ông Sơn, trong hai người ai cũng có thể trở thành kẻ trắng tay, nếu ván cờ này Lan không thắng thì coi như kế hoạch trả thù này của Lan đã phá sản hoàn toàn, còn nếu Lan thắng, ông Sơn coi như không còn sống sót được bao lâu nữa
“Em…quá nguy hiểm!”
“Chị biết em định làm gì?”
Lan nhướng mày, ánh mắt sâu không tháy đáy
“Em tính bỏ vốn để thu hết lợi nhuận về mình đúng không? Nhưng nếu khu vui chơi kia kiếm không ra lợi nhuận vậy chẳng phải em là kẻ bị lỗ nhiều nhất sao?”
“Chị sai rồi! Không phải em muốn thu lợi nhuận…”
Lan dừng lại nhìn vào Misaki, trước nay việc cô muốn làm kẻ đoán ra chưa đến người thứ 3, ngoại trừ anh 2 cùng anh Ken ra thì chưa có kẻ nào khác có thể đoán được và Misaki cũng vậy
“Em…”
“Em sẽ làm cho lão vi phạm hợp đồng, theo khoản 5 của hợp đồng, nếu bên nào vi phạm hợp đồng sẽ đền bù gấp 3 lần số vốn mà đối tác đã đầu tư. Với tất cả số vốn của chúng ta, lão muốn đền gấp 3 cũng phải vơ vét tất cả sản nghiệp của gia tộc lão, như vậy sợ cũng chưa đủ ấy chứ!”
Nghe Lan nói cặn kẽ, Misaki chỉ có thể đứng đó như trời trồng, kế hoạch này cũng thật là tàn nhẫn đi, vét sạch tài sản của gia tộc? Quá thâm độc đi! Nhưng vấn đề ở đây không đơn giản như Lan nghĩ đâu, làm sao có thể làm cho lão vi phạm hợp đồng cơ chứ?
“Đâu phải muốn lão vi phạm hợp đồng liền vi phạm?”
“Văn phòng thám tử của sếp mở ra làm gì? Chính là dùng vào lúc này!”
“Em muốn ngụy tạo tội cho lão?”
“Chính xác!”
“Không được, như vậy là phạm luật đấy!”
Misaki thật không dám nghĩ Lan lại có thể bất chấp tất cả, bất chấp tù tội để trả thù cho bằng được. Quả thật cô nghĩ không sai, Lan rất có khả năng biến thành con ác quỷ vì trả thù. Nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn, cô thật không dám nghĩ những ngày về sau Lan vẫn còn là cô em gái bé bỏng của cô nữa.
“Mặc. Nhưng em tin, lão ta không trong sạch như thế đâu! Em đã nhờ sếp điều tra về công ty lão. Nếu đến hết tuần sau vẫn chưa có kết quả, chúng ta đành ngụy tạo tội danh giả mà thôi! Sau đó cùng nhau đối chấp ngoài tòa, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết. Khi đó lão đã bước một chân vào quỷ môn quan, chúng ta chỉ cần lôi nhẹ, lão sẽ không có đường về”
Nói xong, Lan còn nâng lên một nụ cười nửa miệng, nhưng lại đậm đặc sát khí. Ánh mắt nó như dao găm làm người ta phải run sợ trước khí thế ẩn chứa trong ánh mắt kia. Misaki nhìn Lan bất giác lạnh cả người, hai tay vô tri vô giác ôm lấy cả thân người nhưng cái lạnh vẫn không ngừng ăn sâu vào người cô. Cô có nên nói chuyện này cho Kai biết không? Em của anh đã thay đổi rồi, đã không còn là Sakura của thường ngày nữa!
-------------------------------------------------------------------------------
Những chiếc xe đã vào vị trí xuất phát, ngoại trừ 4 người được đặc cách, sắp vào những vị trí đặc biệt ra thì tất cả có 16 tay đua, tổng cộng có 20 tay đua. 20 tay đua đối xứng nhau qua một ô màu vàng được ghi chữ vua kích cỡ lớn. Vốn dĩ ô Vua đó là vị trí giành cho tay đua giỏi nhất của trường đua, cứ 4 năm lại thi một cuộc thi tìm Vua một lần, ai làm Vua sẽ có vinh dự nhận một chuyến du lịch đến Ha oai và nắm quyền lãnh đạo ở trường đua, lời Vua nói giống như chiếu chỉ phải làm không được cãi, tất nhiên trường đua cũng có luật lệ riêng của nó, nếu ai cãi lệnh Vua tất nhiên sẽ bị trừng phạt, có như thế thì mọi người mới không nổi loạn.
Lam và Phương vào chỗ trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người. Kĩ thuật đua xe của hai người đã đi vào huyền thoại của trường đua này, đối với những người đã chứng kiến cuộc đua của hai năm trước chắc chắn sẽ không bao giờ quên, và giờ phút này họ lại sắp được chứng kiến những tay đua huyền thoại đó trổ tài một lần nữa sau hai năm biến mất.
Lan và Lam đội mũ bảo hộ và liếc nhìn hai bóng dáng quen thuộc đối xứng với mình qua ô vua to tướng kia. Không thể ngờ, cả 4 người đều giơ tay lên cao cùng một lúc, bàn tay họ nắm lại, ngón cái giơ lên, chốc sau cả bàn tay lại lộn ngược xuống, ngón cái lập tức trỏ xuống đất, có chăng đó là lời thách thức. Cả 4 người tâm đầu ý hợp cùng bật cười một lúc, tiếng cười vang dội đến tất cả ngõ ngách của trường đua. Thì ra cuộc đua hôm nay không chỉ đơn giản là đua như mọi năm mà nó còn là lời thách thức đặc sắc của các huyền thoại. Đường đua rộng thênh thang rộng mở trước mặt các tay đua, trọng tài giơ cao cây cờ trắng đen lên và một cái phất tay thật mạnh đã báo hiệu cuộc đua bắt đầu.
Một màn khói tung lên che phủ mọi vật, các tay đua từ bên trong lòng khói bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là con audi trắng của Phương cùng chiếc BMW xám tro của một cậu nhóc lập tức dẫn đầu, theo sau chính là mui trần đỏ chói của Lam cùng laferrari của một cô gái và cách đó không xa là những tay đua khác.
Huy cùng bọn hắn ở trên khán đài vẫn không rời mắt khỏi màn hình, một cuộc đua thật thú vị
“Woa, dù không thích nhưng phải nói hai con nhỏ đáng ghét kia đua xe thật đáng nể!”
Lâm tay khoác trên người Tuyết nhưng mắt vẫn trợn trắng nhìn màn hình, miệng bất giác thốt lên một câu mà đối với bọn hắn có thể nói là kinh thiên động địa. Tuyết cùng Thư hậm hực hết tìm cách này đến dùng cách khác thu hút lấy sự chú ý của người yêu nhưng tất cả đều vô dụng, Quân và Lâm cứ như đã bị màn đua xe kia hớp hồn, đến một cái chớp mắt cũng không có. Thư và Tuyết tức giận giãy chân đành đạch rồi bỏ về, lâu lâu lại quay đầu lại nhìn phản ứng của người yêu, khi thấy Quân cùng Lâm vẫn không quan tâm gì đến mình cả hai mới xấu hổ bỏ đi. (kaka, hoan hô, bị bơ, *vỗ tay* các ngươi đừng tưởng nam 9 của ta yêu các ngươi)
Huy vẫn nhìn theo Lam, nể phục Lam thì có đấy nhưng so với nể phục thì cậu lo hơn. Đua xe cũng giống như bán mạng cho trời, chỉ một cái sơ sẩy có thể một đi không trở về, cậu tuyệt không thích Lam tham gia những trò như thế này, cậu chỉ muốn cô là một cô gái bình thường, đừng quá nổi bật. Cô mà quá nổi bật, chỉ sợ cậu không thể nào giữ cô ở bên mình.
Quay lại với màn đua có một không hai kia.
Phía sau Lam và Akira vẫn không ngừng tranh đường đua, hai xe cạ vào nhau rất mạnh, mắt thường còn có thể thấy những tia lửa điện bắn ra giữa hai xe, đúng là một cuộc tranh chấp khốc liệt. Còn phía trước, Phương có vẻ nhỉnh hơn một tí nhưng một chốc sau South lại vươn lên, cứ thế Phương hết tiến tới lại đến South. Tình thế của Lam và Phương nhìn chung vẫn giống nhau
“Cái thằng nhóc này, con trai có cần chấp con gái như thế không?”
Phương tranh mệt lại quay sang mè nheo với South nhưng có lẽ cô đã tìm nhầm đối tượng, south vốn ít nói, đối với những câu nói trách móc kia của Phương cậu thật không có hứng để nghe, để đáp lại Phương, South chỉ nhếch nhẹ khóe môi, xe vẫn cứ tiến lên phía trước
Phương phồng mang trợn má, em út lại có thể vô lễ như thế làm sao cô không giận cho được. Phương lại tăng ga đuổi kịp South, cứ qua một khúc quanh cô lại tụt ra sau một tí nhưng cô lại vươn lên, tình trạng đó vẫn cứ tiếp tục đến khi vòng thi thứ hai đã hoàn thành, phía sau Lam và Akira vẫn còn tranh chấp đường đua dù cho đường đua có rộng đến mức nào, xe của hai người giờ đã bong cả lớp sơn bên ngoài, có chỗ còn bị bóp méo, bị biến dạng
“Chị, người lớn phải nhường nhịn em út chứ!”
Akira lên tiếng trách móc nhưng đổi lại Lam lại tỏ vẻ khinh thường, cô vốn theo chủ nghĩa bình đẳng, đối với chuyện nhường nhịn, cô không bao giờ chấp nhận. Nói vấn đề nhường nhịn, cả hai không có cửa nói tiếp.
“Miễn bàn đi”
“Chị hẹp hòi!”
Akira dùng lực xe thối xe Lam ra nhưng ngay khắc sau Lam lại áp sát không để con mồi trốn thoát, đến một khe hở cũng không
Cuộc đua vẫn diễn ra rất gay cấn đến những đoạn đua cuối cùng, chỉ còn hai khúc cua nữa thôi sẽ hoàn thành cuộc thi mà thắng bại vẫn chưa rõ, đúng là một cuộc đua khốc liệt
Thêm một khúc quanh nữa, vậy là trận thi đấu sắp kết thúc, rồi ai sẽ là người thắng cuộc đây?
“Đừng mong chị cho em về”
Dứt lời Phương nhấn mạnh ga phóng lên phía trước, South cũng lập tức nhấn ga đuổi theo, hai chiếc xe lại đi song song như lúc ban đầu. Phương nghiến răng nghiến lợi, tình thế này cô thật không biết xoay xở như thế nào. Khúc cua phía trước lại nhỏ hẹp chỉ có thể đủ cho một tay đua, nếu không xử lí kịp có lẽ người thua cuộc chính là cô. Phương quay vô lăng một cách thành thạo, bánh xe lúc đầu ma sát với mặt đất nên tốc độ có hơi chậm lại nhưng vài giây sau tất cả ma sát nghỉ liền chuyển thành ma sát trượt làm chiếc xe cứ thế trượt ngang một đường dài đến khúc cua, vượt luôn cả xe của south. Đến một khoảng cách nhất định, Phương lại quay vô lăng vượt qua khúc cua tiến về đích trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người cùng South, chỉ trong tít tắc đã có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, thật khâm phục. Bởi vì kĩ thuật đua xe của Phương đã quá mức tài giỏi rồi nên trở thành huyền thoại của một trường đua danh tiếng cũng không phải chuyện lạ gì.
South cười khẩy một cái, lắc đầu vì bản thân mình đã cố gắng luyện tập thật nhiều nhưng đến cuối cùng vẫn không thể qua được các bà chị của mình
Và tất nhiên Phương chính là người về đích đầu tiên với màn quay xe thật điêu luyện, và người thứ hai cán đích chính là cậu thiếu niên cũng không quá lạ mặt với mọi người trong trường đua này-south
Người nắm vị trí thứ 3 sẽ là ai đây?
Phương và South đã về đích nhưng Lam và Akira vẫn còn tranh chấp. Hai chiếc xe vì va chạm mà một bên xe đã không còn bộ dáng ban đầu. Hiện trước mặt bọn họ chính là khúc cua cuối cùng, chỉ có điều khúc cua này chỉ có thể cho một người qua, điều đó đồng nghĩa với việc, hai người bọn họ sẽ có một người bị bỏ lại đằng sau
“Em vẫn còn muốn cố sao?”
“Em sẽ không bỏ cuộc!”
Lam cười tươi, tinh thần chiến đấu cao thật, quả không uổng công Lan chăm sóc dạy dỗ bấy lâu nay.
Lan, cậu thật giỏi, có thể tạo ra những chiến binh có tinh thần thép như thế này, tớ thật khâm phục cậu.
Lam tự tưởng niệm người bạn thân của mình rồi lại nhìn Akira tươi cười. Đối với nụ cười kia của Lam, Akira bỗng thấy sợ sệt. Lam khóc cũng dễ mà cười cũng dễ nhưng cái nụ cười quỷ dị kia thật hiếm thấy nha. Akira cảm thấy có một linh cảm không hay, và đúng là như vậy…
Giống như Akira đã làm với mình, Lam cũng thốc mạnh đầu xe vào xe của Akira, ép sát nó vào núi. Akira bị thốc một cái đau đến choáng váng mặt mày, giây sau lại thấy mình đang ở trong thế càng cua, phải là núi mà trái là Lam, tình thế này muốn thoát cũng thật khó.
Đương lúc Akira vẫn đang suy nghĩ tìm cách thoát thì chiếc xe của Lam đã rời khỏi Akira và nhanh chóng tiến lên phía trước. Nhưng Lam thoát thì Akira sẽ cứ như thế bỏ qua ư? Không đâu, chắc chắn cô nhóc sẽ lại kèm chặt lấy Lam mà thôi!
Như biết trước những điều Akira sẽ làm, ngay khi thấy xe Akira vươn lên, Lam liền quay vô lăng một cái, đuôi xe lập tức thoát khỏi đợt tấn công mạnh bạo kia của Akira. Thật không biết nếu xe của Lam giờ này bị thốc một cái xe ra bộ dạng gì. Lam nhìn qua bên phải xe mình, một phần kim loại đã móp vào trong, như thế cũng đủ biết lực ma sát giữa hai xe lớn đến thế nào
Lam lại tập trung vào cuộc đua của mình, ngay khi cô vừa vượt lên, cô dường như đã nghe thấy tiếng hò hét của khán giả xung quanh đây, tinh thần cô dường như cũng tươi tỉnh hẳn lên. Trước màn tấn công không ngừng của Akira, Lam vẫn bình tĩnh xử lí. Cô lách trái rồi lại lách phải, cứ như thế thành công thoát khỏi chiêu trò của cô em nhỏ, chiếc xe cũng nhanh chóng vượt qua khúc cua nhỏ hẹp, tiến về đích. Chỉ có điều, đường về đích bao la rộng mở, cô làm sao có thể ngăn Akira vượt lên, vì thế Lam càng tăng ga, phóng nhanh về phía trước. Ngay khi mũi xe cán đích, Lam dường như thấy được Akira cũng chỉ thua mình có nửa chiếc xe.
Lam quay lấy vô lăng, chân đạp phanh, chiếc xe lập tức quay vài vòng rồi dừng hẳn ở vị trí cách đích không xa, khói bụi bay mù mịt che khuất cả người và xe.
4 người cùng bước xuống xe đứng đối diện nhau, nhiệt độ tự dưng giảm xuống đột ngột làm mọi người cũng cảm thấy khó thở theo. Nhìn bọn họ giờ phút này giống như muốn đánh nhau vậy, có thể nói mặt người nào người nấy cũng đằng đằng sát khí, bây giờ chỉ thiếu vài công cụ giết người nữa là thành công tạo nên cái dáng vẻ đáng sợ kia
Có những người tựa hồ không thể chịu được nữa đã đứng lên muốn xông xuống ngăn cản cuộc chiến sắp diễn ra kia nhưng họ chưa kịp đi ra khỏi khán đài thì đã phải giật mình vì tiếng cười thật lớn từ phía bốn người vang lên, giây tiếp theo bọn họ đã trợn tròn mắt lên mà nhìn cả 4 người bay vào ôm hôn nhau thắm thiết, cảnh tượng này có ai dám nghĩ nó sẽ xảy ra, mấy phút trước bọn họ còn sợ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu, mấy phút sau đã không có việc gì
“South giờ ra dáng một thanh niên rồi ha, không thể nhìn ra bộ dáng lẽo đẽo đi theo chị mấy năm trước rồi”
Lam cười ha hả rồi lại xoa đầu South. Còn nhớ trước đây, South cứ đi theo sau Lam chẳng biết vì lí do gì, South vốn ít nói, lại ngại tiếp xúc với mọi người, trừ bỏ Lan ra, số người có thể tiếp xúc với South có thể đếm trên đầu bàn tay, nhưng kể cũng lạ, South chẳng bao giờ chủ động với bất kì ai, vậy mà vừa gặp Lam đã bám theo mãi không rời, lí do à? Có chăng cũng vì tính nhõng nhẽo của Lam đi. Lúc còn nhỏ Lam đặc biệt rất thích khóc nhè, hở tí lại khóc, cứ mỗi lần Lam khóc South lại cố gắng dỗ dành Lam rồi còn lau nước mắt cho cô nữa. Những kỉ niệm đó Lam sẽ không bao giờ quên dù cho South có trưởng thành, đã ra dáng một nam nhi, đã không còn cái bộ dạng năm xưa nữa
“Chị! Kĩ thuật đua xe của chị vẫn còn tệ như thế sao?”
Khi Lam đang dạt dào tình cảm như thế, South lại lạnh lùng ném cho South một xô nước lạnh, mọi cảm xúc lập tức biến đi đâu mất. Cả người Lam cứng đờ, cánh tay đang xoa đầu South cũng ngừng hoạt động
“Chuyên gia phá hủy cảm xúc!”
Lam cuộn tay thành nắm đấm rồi hướng đến khuôn mặt xinh đẹp của South mà tung quyền, nhưng South đã nhanh chóng né được rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi vị trí đang đứng, phía sau Lam vẫn không ngừng đuổi theo, miệng vẫn hò hét bảo South đứng lại
“Họ vẫn luôn trẻ con như thế!”
“Nếu chị Lan thấy được cảnh này sẽ vui lắm!”
Phương lại xụ mặt xuống, cứ nhắc đến Lan cô lại buồn.
“Lan đã tìm được mẹ chưa?”
“Vừa rồi em nhận được tin của chị Ngọc, chị ấy bảo đã tìm được bác gái rồi”
“Bác ấy không sao chứ?”
“Tình hình không rõ ạ!”
Phương lại lâm vào sự im lặng, phía trước South cùng Lam vẫn đang cười đùa còn phía sau lại một cảnh âm trầm, nỗi đau thương buồn bã đang quấn lấy hai người con gái xinh đẹp kia. Phương tự trách bản thân không giúp gì được cho Lan, khi mẹ Phương gặp chuyện ba người bọn nó đã cùng nhau giải quyết, Lan đã giúp Phương rất nhiều nhưng giờ đến lượt Lan gặp chuyện, cô lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Càng nói sự áy náy bất lực càng dâng lên mãnh liệt trong Phương, cô thấy khó chịu, cô thấy bức rức trong người
Có ai đã từng tưởng tượng đến một nơi nào như thiên đường hay chưa? Nơi mà ở đó có cây, có hoa, có lá, có chim muôn bay lượn chập chờn, không khí hài hòa và mọi sinh vật cùng nhau sinh sống vui vẻ. Chắc chẳng có ai dám nghĩ sẽ có một nơi như thế đâu nhỉ? Nhưng cái nơi giống như trong tranh đó lại có thực và đang hiện hữu trước mặt nhiều người nhưng mấy ai được đặt chân vào đó
Nơi đó có muôn hoa đua nở, có suối chảy róc rách, có ánh mặt trời dịu nhẹ mỗi ngày, tất thảy đều như một thiên nhiên núi rừng thu nhỏ. Nhiều người chắc hẳn còn nghĩ mình đã lạc về thời xưa, đang chứng kiến cảnh thiên nhiên hùng vĩ nhưng tuyệt nhiên đây không phải là cảnh ngày xưa bởi lẽ ở chính giữa cánh đồng nhiều hoa kia lại xuất hiện một căn nhà được xây bằng gạch, bằng những thứ vật liệu tiên tiến chứ không phải là một căn nhà lá, hoặc một căn chòi được xây tạm để ở.
Trong ngôi nhà ấy, một người phụ nữ trẻ đẹp vẫn đang ngủ say giống như nàng công chúa đang chờ hoàng tử đến trao một nụ hôn định mệnh. Đôi mắt xinh đẹp kia nhắm nghiền, nhìn người đó bấy giờ thật giống một xác chết nhưng nếu nhìn thật kĩ vẫn có thể nhìn thấy rõ hơi thở mỏng manh kia, như có như không.
Khóe mắt nó đã ướt, thật không thể tưởng tượng ra, chỉ một thời gian không gặp mà mẹ nó lại tiều tụy như thế này, bộ dạng cũng xấu hẳn đi.
Lại nhớ lúc Lan ở công ty, vừa nghe tin mẹ đã quay về Lan vui không tả nỗi nhưng nỗi vui đó kéo dài không lâu thì bị câu sau của Misaki đánh gãy. Mẹ nó lại có thể rơi xuống vách đá, rồi hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh. Nó nghe Misaki kể lại rằng người dân thấy mẹ nó khập khiễng đi đến đó, rồi còn luôn miệng bảo đi tìm chồng, họ nghĩ bà đang đi tìm chồng mình nên không có ngăn lại nhưng không ngờ sau đó vài ngày họ lại thấy bà nằm dưới vách đá máu me lên láng, vì dốc này không cao nên ngoài tổn thương não ra thì toàn thân không có vấn đề gì hết. Não của bà vì tác động mạnh nên hiện giờ bà vẫn hôn mê, bác sĩ còn cho biết bà có thể sống như người thực vật suốt đời.
Càng nghe về cuối khuôn mặt Lan càng thêm thâm trầm đáng sợ, có chăng nó đang giận đi, Misaki chỉ cần nhìn biểu hiện của Lan cũng có thể biết nó đang suy nghĩ cái gì! Vài giây sau Lan đùng đùng bỏ đi làm Misaki đứng đó không khỏi giật mình.
--------------------------------------
Lan nhìn mẹ ngủ say, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận. Nó đang trách, trách người đàn ông bội bạc kia. Mẹ yêu ông ta như vậy, ông ta lại có thể quay lưng với mẹ, chẳng còn đoái hoài gì tới. Cũng vì ông ta, mẹ mới trở nên điên loạn, cũng vì ông ta mẹ mới đi tìm để rồi đến cớ sự này. Tất cả đều tại ông ta, ông ta chính là người đã hại mẹ ra nông nổi này
Hai nắm tay của Lan nắm chặt, một đấm liền làm vỡ cửa kính gần đó, cơn giận đã quá mức chịu đựng của nó, nó tựa hồ có thể đi giết một người ngay lập tức, nếu lúc này ba nó đang ở đây nó cũng không chắc bản thân không phạm tội, có khi còn đem ông ta ra phanh thay cũng nên.
Misaki nghe âm thanh đổ vỡ, hớt ha hớt hãi chạy vào trong. Mắt thấy máu trên tay Lan không ngừng chảy, Misaki không khỏi kinh hoàng, đây có lẽ là lần đầu tiên Lan tự thương tổn chính bản thân mình, điều đó đã chứng tỏ mức chịu đựng của Lan đã hết, những ngày tiếp theo chắc chắn cô sẽ thấy máu đổ đầu rơi mà kẻ gây ra thảm họa kia không ai khác chính là cô gái đang đứng trước mặt cô đây, bàn tay Lan sẽ vấy máu giống như lúc này vậy
Misaki chỉ dám nghĩ đến đó, còn những chuyện tiếp theo cô thật không dám nghĩ. Cô đã từng liên tưởng đến Lan-một nữ hoàng của thiên hạ, có thể hô mưa gọi gió, điều khiển vạn vật, muốn kẻ nào sống thì sống, kẻ nào không đáng sống thì ngay lập tức phải biến mất trên trần đời. Lan mà cô nghĩ tới không còn là một người vì bạn bè nữa mà là một kẻ tàn nhẫn, một kẻ sẽ dẹp tất cả những thứ ngăn cản bước tiến của cô, một kẻ có thù tất báo. Phải chăng cô đã suy nghĩ thái quá!
“Chị!”
Một tiếng chị lãnh khốc của Lan làm Misaki run sợ, tâm hồn bay bổng nơi nào của cô cũng nhanh chóng quay về, bất quá tinh thần của cô vẫn còn một chút hoảng loạn
“Có…có chuyện gì?”
“Giúp em chuyển tất cả số vốn đầu tư hiện có vào khu vui chơi ở Việt Nam”
“Em muốn làm gì?”
Misaki cả kinh. Trước nay không có ai dám chuyển tất cả số vốn của mình vào một nơi thu về lợi nhuận thấp bởi lẽ nếu xảy ra một chút sơ sót nhỏ, tất cả sản nghiệp cùng cơ ngơi của họ đều sụp đổ, dám làm cái việc mạo hiểm đó Lan chính là người đầu tiên. Không biết Lan định làm gì nhưng tất thảy mọi thứ ở khu vui chơi này đều được lập ra để đưa kẻ nó thù vào chỗ chết, có chăng việc chuyển tất cả số vốn vào đó cũng nằm trong kế hoạch của Lan. Có thể coi đây là một ván cờ đi, Lan và ông Sơn, trong hai người ai cũng có thể trở thành kẻ trắng tay, nếu ván cờ này Lan không thắng thì coi như kế hoạch trả thù này của Lan đã phá sản hoàn toàn, còn nếu Lan thắng, ông Sơn coi như không còn sống sót được bao lâu nữa
“Em…quá nguy hiểm!”
“Chị biết em định làm gì?”
Lan nhướng mày, ánh mắt sâu không tháy đáy
“Em tính bỏ vốn để thu hết lợi nhuận về mình đúng không? Nhưng nếu khu vui chơi kia kiếm không ra lợi nhuận vậy chẳng phải em là kẻ bị lỗ nhiều nhất sao?”
“Chị sai rồi! Không phải em muốn thu lợi nhuận…”
Lan dừng lại nhìn vào Misaki, trước nay việc cô muốn làm kẻ đoán ra chưa đến người thứ , ngoại trừ anh cùng anh Ken ra thì chưa có kẻ nào khác có thể đoán được và Misaki cũng vậy
“Em…”
“Em sẽ làm cho lão vi phạm hợp đồng, theo khoản của hợp đồng, nếu bên nào vi phạm hợp đồng sẽ đền bù gấp lần số vốn mà đối tác đã đầu tư. Với tất cả số vốn của chúng ta, lão muốn đền gấp cũng phải vơ vét tất cả sản nghiệp của gia tộc lão, như vậy sợ cũng chưa đủ ấy chứ!”
Nghe Lan nói cặn kẽ, Misaki chỉ có thể đứng đó như trời trồng, kế hoạch này cũng thật là tàn nhẫn đi, vét sạch tài sản của gia tộc? Quá thâm độc đi! Nhưng vấn đề ở đây không đơn giản như Lan nghĩ đâu, làm sao có thể làm cho lão vi phạm hợp đồng cơ chứ?
“Đâu phải muốn lão vi phạm hợp đồng liền vi phạm?”
“Văn phòng thám tử của sếp mở ra làm gì? Chính là dùng vào lúc này!”
“Em muốn ngụy tạo tội cho lão?”
“Chính xác!”
“Không được, như vậy là phạm luật đấy!”
Misaki thật không dám nghĩ Lan lại có thể bất chấp tất cả, bất chấp tù tội để trả thù cho bằng được. Quả thật cô nghĩ không sai, Lan rất có khả năng biến thành con ác quỷ vì trả thù. Nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn, cô thật không dám nghĩ những ngày về sau Lan vẫn còn là cô em gái bé bỏng của cô nữa.
“Mặc. Nhưng em tin, lão ta không trong sạch như thế đâu! Em đã nhờ sếp điều tra về công ty lão. Nếu đến hết tuần sau vẫn chưa có kết quả, chúng ta đành ngụy tạo tội danh giả mà thôi! Sau đó cùng nhau đối chấp ngoài tòa, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết. Khi đó lão đã bước một chân vào quỷ môn quan, chúng ta chỉ cần lôi nhẹ, lão sẽ không có đường về”
Nói xong, Lan còn nâng lên một nụ cười nửa miệng, nhưng lại đậm đặc sát khí. Ánh mắt nó như dao găm làm người ta phải run sợ trước khí thế ẩn chứa trong ánh mắt kia. Misaki nhìn Lan bất giác lạnh cả người, hai tay vô tri vô giác ôm lấy cả thân người nhưng cái lạnh vẫn không ngừng ăn sâu vào người cô. Cô có nên nói chuyện này cho Kai biết không? Em của anh đã thay đổi rồi, đã không còn là Sakura của thường ngày nữa!
-------------------------------------------------------------------------------
Những chiếc xe đã vào vị trí xuất phát, ngoại trừ người được đặc cách, sắp vào những vị trí đặc biệt ra thì tất cả có tay đua, tổng cộng có tay đua. tay đua đối xứng nhau qua một ô màu vàng được ghi chữ vua kích cỡ lớn. Vốn dĩ ô Vua đó là vị trí giành cho tay đua giỏi nhất của trường đua, cứ năm lại thi một cuộc thi tìm Vua một lần, ai làm Vua sẽ có vinh dự nhận một chuyến du lịch đến Ha oai và nắm quyền lãnh đạo ở trường đua, lời Vua nói giống như chiếu chỉ phải làm không được cãi, tất nhiên trường đua cũng có luật lệ riêng của nó, nếu ai cãi lệnh Vua tất nhiên sẽ bị trừng phạt, có như thế thì mọi người mới không nổi loạn.
Lam và Phương vào chỗ trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người. Kĩ thuật đua xe của hai người đã đi vào huyền thoại của trường đua này, đối với những người đã chứng kiến cuộc đua của hai năm trước chắc chắn sẽ không bao giờ quên, và giờ phút này họ lại sắp được chứng kiến những tay đua huyền thoại đó trổ tài một lần nữa sau hai năm biến mất.
Lan và Lam đội mũ bảo hộ và liếc nhìn hai bóng dáng quen thuộc đối xứng với mình qua ô vua to tướng kia. Không thể ngờ, cả người đều giơ tay lên cao cùng một lúc, bàn tay họ nắm lại, ngón cái giơ lên, chốc sau cả bàn tay lại lộn ngược xuống, ngón cái lập tức trỏ xuống đất, có chăng đó là lời thách thức. Cả người tâm đầu ý hợp cùng bật cười một lúc, tiếng cười vang dội đến tất cả ngõ ngách của trường đua. Thì ra cuộc đua hôm nay không chỉ đơn giản là đua như mọi năm mà nó còn là lời thách thức đặc sắc của các huyền thoại. Đường đua rộng thênh thang rộng mở trước mặt các tay đua, trọng tài giơ cao cây cờ trắng đen lên và một cái phất tay thật mạnh đã báo hiệu cuộc đua bắt đầu.
Một màn khói tung lên che phủ mọi vật, các tay đua từ bên trong lòng khói bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là con audi trắng của Phương cùng chiếc BMW xám tro của một cậu nhóc lập tức dẫn đầu, theo sau chính là mui trần đỏ chói của Lam cùng laferrari của một cô gái và cách đó không xa là những tay đua khác.
Huy cùng bọn hắn ở trên khán đài vẫn không rời mắt khỏi màn hình, một cuộc đua thật thú vị
“Woa, dù không thích nhưng phải nói hai con nhỏ đáng ghét kia đua xe thật đáng nể!”
Lâm tay khoác trên người Tuyết nhưng mắt vẫn trợn trắng nhìn màn hình, miệng bất giác thốt lên một câu mà đối với bọn hắn có thể nói là kinh thiên động địa. Tuyết cùng Thư hậm hực hết tìm cách này đến dùng cách khác thu hút lấy sự chú ý của người yêu nhưng tất cả đều vô dụng, Quân và Lâm cứ như đã bị màn đua xe kia hớp hồn, đến một cái chớp mắt cũng không có. Thư và Tuyết tức giận giãy chân đành đạch rồi bỏ về, lâu lâu lại quay đầu lại nhìn phản ứng của người yêu, khi thấy Quân cùng Lâm vẫn không quan tâm gì đến mình cả hai mới xấu hổ bỏ đi. (kaka, hoan hô, bị bơ, vỗ tay các ngươi đừng tưởng nam của ta yêu các ngươi)
Huy vẫn nhìn theo Lam, nể phục Lam thì có đấy nhưng so với nể phục thì cậu lo hơn. Đua xe cũng giống như bán mạng cho trời, chỉ một cái sơ sẩy có thể một đi không trở về, cậu tuyệt không thích Lam tham gia những trò như thế này, cậu chỉ muốn cô là một cô gái bình thường, đừng quá nổi bật. Cô mà quá nổi bật, chỉ sợ cậu không thể nào giữ cô ở bên mình.
Quay lại với màn đua có một không hai kia.
Phía sau Lam và Akira vẫn không ngừng tranh đường đua, hai xe cạ vào nhau rất mạnh, mắt thường còn có thể thấy những tia lửa điện bắn ra giữa hai xe, đúng là một cuộc tranh chấp khốc liệt. Còn phía trước, Phương có vẻ nhỉnh hơn một tí nhưng một chốc sau South lại vươn lên, cứ thế Phương hết tiến tới lại đến South. Tình thế của Lam và Phương nhìn chung vẫn giống nhau
“Cái thằng nhóc này, con trai có cần chấp con gái như thế không?”
Phương tranh mệt lại quay sang mè nheo với South nhưng có lẽ cô đã tìm nhầm đối tượng, south vốn ít nói, đối với những câu nói trách móc kia của Phương cậu thật không có hứng để nghe, để đáp lại Phương, South chỉ nhếch nhẹ khóe môi, xe vẫn cứ tiến lên phía trước
Phương phồng mang trợn má, em út lại có thể vô lễ như thế làm sao cô không giận cho được. Phương lại tăng ga đuổi kịp South, cứ qua một khúc quanh cô lại tụt ra sau một tí nhưng cô lại vươn lên, tình trạng đó vẫn cứ tiếp tục đến khi vòng thi thứ hai đã hoàn thành, phía sau Lam và Akira vẫn còn tranh chấp đường đua dù cho đường đua có rộng đến mức nào, xe của hai người giờ đã bong cả lớp sơn bên ngoài, có chỗ còn bị bóp méo, bị biến dạng
“Chị, người lớn phải nhường nhịn em út chứ!”
Akira lên tiếng trách móc nhưng đổi lại Lam lại tỏ vẻ khinh thường, cô vốn theo chủ nghĩa bình đẳng, đối với chuyện nhường nhịn, cô không bao giờ chấp nhận. Nói vấn đề nhường nhịn, cả hai không có cửa nói tiếp.
“Miễn bàn đi”
“Chị hẹp hòi!”
Akira dùng lực xe thối xe Lam ra nhưng ngay khắc sau Lam lại áp sát không để con mồi trốn thoát, đến một khe hở cũng không
Cuộc đua vẫn diễn ra rất gay cấn đến những đoạn đua cuối cùng, chỉ còn hai khúc cua nữa thôi sẽ hoàn thành cuộc thi mà thắng bại vẫn chưa rõ, đúng là một cuộc đua khốc liệt
Thêm một khúc quanh nữa, vậy là trận thi đấu sắp kết thúc, rồi ai sẽ là người thắng cuộc đây?
“Đừng mong chị cho em về”
Dứt lời Phương nhấn mạnh ga phóng lên phía trước, South cũng lập tức nhấn ga đuổi theo, hai chiếc xe lại đi song song như lúc ban đầu. Phương nghiến răng nghiến lợi, tình thế này cô thật không biết xoay xở như thế nào. Khúc cua phía trước lại nhỏ hẹp chỉ có thể đủ cho một tay đua, nếu không xử lí kịp có lẽ người thua cuộc chính là cô. Phương quay vô lăng một cách thành thạo, bánh xe lúc đầu ma sát với mặt đất nên tốc độ có hơi chậm lại nhưng vài giây sau tất cả ma sát nghỉ liền chuyển thành ma sát trượt làm chiếc xe cứ thế trượt ngang một đường dài đến khúc cua, vượt luôn cả xe của south. Đến một khoảng cách nhất định, Phương lại quay vô lăng vượt qua khúc cua tiến về đích trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người cùng South, chỉ trong tít tắc đã có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, thật khâm phục. Bởi vì kĩ thuật đua xe của Phương đã quá mức tài giỏi rồi nên trở thành huyền thoại của một trường đua danh tiếng cũng không phải chuyện lạ gì.
South cười khẩy một cái, lắc đầu vì bản thân mình đã cố gắng luyện tập thật nhiều nhưng đến cuối cùng vẫn không thể qua được các bà chị của mình
Và tất nhiên Phương chính là người về đích đầu tiên với màn quay xe thật điêu luyện, và người thứ hai cán đích chính là cậu thiếu niên cũng không quá lạ mặt với mọi người trong trường đua này-south
Người nắm vị trí thứ sẽ là ai đây?
Phương và South đã về đích nhưng Lam và Akira vẫn còn tranh chấp. Hai chiếc xe vì va chạm mà một bên xe đã không còn bộ dáng ban đầu. Hiện trước mặt bọn họ chính là khúc cua cuối cùng, chỉ có điều khúc cua này chỉ có thể cho một người qua, điều đó đồng nghĩa với việc, hai người bọn họ sẽ có một người bị bỏ lại đằng sau
“Em vẫn còn muốn cố sao?”
“Em sẽ không bỏ cuộc!”
Lam cười tươi, tinh thần chiến đấu cao thật, quả không uổng công Lan chăm sóc dạy dỗ bấy lâu nay.
Lan, cậu thật giỏi, có thể tạo ra những chiến binh có tinh thần thép như thế này, tớ thật khâm phục cậu.
Lam tự tưởng niệm người bạn thân của mình rồi lại nhìn Akira tươi cười. Đối với nụ cười kia của Lam, Akira bỗng thấy sợ sệt. Lam khóc cũng dễ mà cười cũng dễ nhưng cái nụ cười quỷ dị kia thật hiếm thấy nha. Akira cảm thấy có một linh cảm không hay, và đúng là như vậy…
Giống như Akira đã làm với mình, Lam cũng thốc mạnh đầu xe vào xe của Akira, ép sát nó vào núi. Akira bị thốc một cái đau đến choáng váng mặt mày, giây sau lại thấy mình đang ở trong thế càng cua, phải là núi mà trái là Lam, tình thế này muốn thoát cũng thật khó.
Đương lúc Akira vẫn đang suy nghĩ tìm cách thoát thì chiếc xe của Lam đã rời khỏi Akira và nhanh chóng tiến lên phía trước. Nhưng Lam thoát thì Akira sẽ cứ như thế bỏ qua ư? Không đâu, chắc chắn cô nhóc sẽ lại kèm chặt lấy Lam mà thôi!
Như biết trước những điều Akira sẽ làm, ngay khi thấy xe Akira vươn lên, Lam liền quay vô lăng một cái, đuôi xe lập tức thoát khỏi đợt tấn công mạnh bạo kia của Akira. Thật không biết nếu xe của Lam giờ này bị thốc một cái xe ra bộ dạng gì. Lam nhìn qua bên phải xe mình, một phần kim loại đã móp vào trong, như thế cũng đủ biết lực ma sát giữa hai xe lớn đến thế nào
Lam lại tập trung vào cuộc đua của mình, ngay khi cô vừa vượt lên, cô dường như đã nghe thấy tiếng hò hét của khán giả xung quanh đây, tinh thần cô dường như cũng tươi tỉnh hẳn lên. Trước màn tấn công không ngừng của Akira, Lam vẫn bình tĩnh xử lí. Cô lách trái rồi lại lách phải, cứ như thế thành công thoát khỏi chiêu trò của cô em nhỏ, chiếc xe cũng nhanh chóng vượt qua khúc cua nhỏ hẹp, tiến về đích. Chỉ có điều, đường về đích bao la rộng mở, cô làm sao có thể ngăn Akira vượt lên, vì thế Lam càng tăng ga, phóng nhanh về phía trước. Ngay khi mũi xe cán đích, Lam dường như thấy được Akira cũng chỉ thua mình có nửa chiếc xe.
Lam quay lấy vô lăng, chân đạp phanh, chiếc xe lập tức quay vài vòng rồi dừng hẳn ở vị trí cách đích không xa, khói bụi bay mù mịt che khuất cả người và xe.
người cùng bước xuống xe đứng đối diện nhau, nhiệt độ tự dưng giảm xuống đột ngột làm mọi người cũng cảm thấy khó thở theo. Nhìn bọn họ giờ phút này giống như muốn đánh nhau vậy, có thể nói mặt người nào người nấy cũng đằng đằng sát khí, bây giờ chỉ thiếu vài công cụ giết người nữa là thành công tạo nên cái dáng vẻ đáng sợ kia
Có những người tựa hồ không thể chịu được nữa đã đứng lên muốn xông xuống ngăn cản cuộc chiến sắp diễn ra kia nhưng họ chưa kịp đi ra khỏi khán đài thì đã phải giật mình vì tiếng cười thật lớn từ phía bốn người vang lên, giây tiếp theo bọn họ đã trợn tròn mắt lên mà nhìn cả người bay vào ôm hôn nhau thắm thiết, cảnh tượng này có ai dám nghĩ nó sẽ xảy ra, mấy phút trước bọn họ còn sợ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu, mấy phút sau đã không có việc gì
“South giờ ra dáng một thanh niên rồi ha, không thể nhìn ra bộ dáng lẽo đẽo đi theo chị mấy năm trước rồi”
Lam cười ha hả rồi lại xoa đầu South. Còn nhớ trước đây, South cứ đi theo sau Lam chẳng biết vì lí do gì, South vốn ít nói, lại ngại tiếp xúc với mọi người, trừ bỏ Lan ra, số người có thể tiếp xúc với South có thể đếm trên đầu bàn tay, nhưng kể cũng lạ, South chẳng bao giờ chủ động với bất kì ai, vậy mà vừa gặp Lam đã bám theo mãi không rời, lí do à? Có chăng cũng vì tính nhõng nhẽo của Lam đi. Lúc còn nhỏ Lam đặc biệt rất thích khóc nhè, hở tí lại khóc, cứ mỗi lần Lam khóc South lại cố gắng dỗ dành Lam rồi còn lau nước mắt cho cô nữa. Những kỉ niệm đó Lam sẽ không bao giờ quên dù cho South có trưởng thành, đã ra dáng một nam nhi, đã không còn cái bộ dạng năm xưa nữa
“Chị! Kĩ thuật đua xe của chị vẫn còn tệ như thế sao?”
Khi Lam đang dạt dào tình cảm như thế, South lại lạnh lùng ném cho South một xô nước lạnh, mọi cảm xúc lập tức biến đi đâu mất. Cả người Lam cứng đờ, cánh tay đang xoa đầu South cũng ngừng hoạt động
“Chuyên gia phá hủy cảm xúc!”
Lam cuộn tay thành nắm đấm rồi hướng đến khuôn mặt xinh đẹp của South mà tung quyền, nhưng South đã nhanh chóng né được rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi vị trí đang đứng, phía sau Lam vẫn không ngừng đuổi theo, miệng vẫn hò hét bảo South đứng lại
“Họ vẫn luôn trẻ con như thế!”
“Nếu chị Lan thấy được cảnh này sẽ vui lắm!”
Phương lại xụ mặt xuống, cứ nhắc đến Lan cô lại buồn.
“Lan đã tìm được mẹ chưa?”
“Vừa rồi em nhận được tin của chị Ngọc, chị ấy bảo đã tìm được bác gái rồi”
“Bác ấy không sao chứ?”
“Tình hình không rõ ạ!”
Phương lại lâm vào sự im lặng, phía trước South cùng Lam vẫn đang cười đùa còn phía sau lại một cảnh âm trầm, nỗi đau thương buồn bã đang quấn lấy hai người con gái xinh đẹp kia. Phương tự trách bản thân không giúp gì được cho Lan, khi mẹ Phương gặp chuyện ba người bọn nó đã cùng nhau giải quyết, Lan đã giúp Phương rất nhiều nhưng giờ đến lượt Lan gặp chuyện, cô lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Càng nói sự áy náy bất lực càng dâng lên mãnh liệt trong Phương, cô thấy khó chịu, cô thấy bức rức trong người