Quân cõng Lan đi qua một dãy dài hành lang, tựa hồ chỉ còn vài căn phòng nữa là đến ban công tầng ba bởi lẽ chỉ cần đứng trước cửa phòng được phủ sơn đỏ ghi số 108 này thôi cũng đã có thể cảm nhận được làn gió đang rít qua tai; tưới mát lên thân thể của hai người.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng lập tức bị lực đạo đẩy ra. Quân trước tiên cõng Lan đi vào, đặt nó xuống giường nghỉ ngơi rồi mới xuống tầng trệt mang hành lí lên. Trước giờ mấy công việc này chỉ toàn giành cho gia nhân của cậu làm thôi, theo lẽ thường nếu Quân đi nghỉ, cậu sẽ đêm theo một vài người hầu để tiện cho việc sai bảo nhưng bây giờ thì khác, cậu muốn có khoảng không riêng tư để tận tâm chăm sóc Lan cũng như không làm Lan khó chịu, mặt khác đã là một bác sĩ được thuê thì việc mang theo gia nhân là một điêug rất vô lí, cũng vì lý do đó nên giờ đây tất cả mọi việc cậu đều phải kham lấy, dù trước đây có lười nhát như thế nào thì lúc này cậu cũng phải cô gắng mà làm.
Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Quân mới có thời gian nhìn lại gian phòng mà cả hai đã thuê, một căn phòng thật lớn nhưng so với phòng của Quân cũng chẳng bì được bao nhiêu. Màu chủ đạo của căn phòng này là trắng và xám, màu trắng vẫn là chủ yếu, màu xám cũng chỉ để điểm ở một vài chỗ để làm cho căn phòng không quá đơn điệu thôi. Trong phòng gồm có hau cái được được tách biệt bởi một tủ lạnh hãng toshiba không lớn cũng không nhỏ, vừa vẹn trong đó có rất nhiều đồ ăn cũng nước giải khát, nếu quá buồn chán cả hai có thể dùng thỏa thích. Ngoài những thứ đó ra, ở chính giữa phòng còn được bài trí một bộ salon lớn nữa, nó làm cho căn phòng trở nên hài hòa hơn, nhìn vào sẽ không quá trông trải
Thấy tiếng cửa mở đã lâu mà đến một âm thanh cũng không nghe thấy, Lan liền ngờ vực thêm một chút hoảng sợ
"Minh!"
"Ừm. Là tôi, tiểu thư cô an tâm, tôi sẽ không rời khỏi cô nữa bước. Tiểu thư tôi nghỉ trước tiên cô nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc; đến trưa tôi sẽ gọi cô dậy ăn cơm. Chắc hẳn đi máy bay làm cô mệt lắm rồi!"
Quân ân cần bảo ban, sau đó laiv dịu Lan vào phòng tắm. Cậu quan sát kĩ đường đi lối laib trong phòng tắm rồi nói cho Lan nghe từng chi tiết, câub không thể nào giúp Lan tắm nên bắt buộc Lan phải biết rõ phòng tắm này để cô còn có thể mò mẩm trong bóng tối.
Quân lấy quần áo của Lan treo lên móc rồi điều chỉnh độ nước phù hợp cho Lan, sau đó thì quay lưng đi ra ngoài.
Lan không khỏi thẹn đỏ mặt. Quân áo của cô đều do cậu chuẩn bị, tất nhiên có cả đồ trong, nghĩ tới cô thật không biết giấu mặt đi đâu, cũng may cô không thấy gì nếu không cô chỉ có nước độn thổ thôi, sau này khi hồi phục bình thường thử hỏi cô làm sao đối mặt với anh ta
A! Cũng tại anh hai đáng ghét, bác sĩ nữ thì không mời lại mời một tên nam nhân về chăm sóc cô, có phải anh đang muốn làm cô xấu mặt không? A thật là...
Lan càng nghĩ mặt cô càng đỏ, cuối cùng cô quyết định ngâm mình trong làn nước lạnh để làm giảm đi nhiệt độ đang dâng lê trong người cô kia.
15 phút trôi qua, cuối cùng Lan cũng đi ra ngoài. Những giọt nước lăn tăn trên mặt làm cho cô càng trở nên đẹp mê người, là vẻ đẹp thanh tú thuần khiết chứ không phải vẻ đẹp lạnh lùng mà cô thường khoác lên kia nữa. Đôi gò má hồng hào vẫn chưa giảm đi nhiệt kia lại làm cho cô giống như một thiếu nữ e lệ, tựa như một bông hoa mới chớm nở vậy. Thật là hấp dẫn lòng người, bộ dạng này cậu tuyệt đối không cho người thứ hai nhìn thấy.
Quân với tay lấy chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước rồi đi về phía Lan, cậu kéo Lan đi về phía bộ salon ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô. Lan vẫn ngồi im để Quân lau, đôi mắt cô vẫn nhìn vào một không gian vô định
'Thơm thật' mùi thơm từ ngoài Lan tỏa ra không ngừng bay vào mũi Quân. Cậu cũng là một tên con trai chính hiệu; cậu làm sao có thể chống lại hấp dẫn chết người này của Lan kia chứ, mùi hương dịu nhẹ, làn da mềm mại thật là quyến rũ người nha. Quân vô tri vô giác cầm lấy một lọn tóc của Lan rồi tham lam ngửi, một lọn rồi lại đến một lọn khác, bàn tay không yên phận đã đặt lên hai vai của Lan. Đôi tay vừa tiếp xúc với làn da mềm mại kia liền làm Quân sực tỉnh, vội vàng rút tay về. Mặt Quân thoáng chốc đỏ bừng, chính cậu cũng không biết bản thân vừa làm cái loại chuyện gì.
"Tiểu thư tôi đi đặt thức ăn trưa đây. Cô nghỉ ngơi một tí đi"
Nói xong Quân như một làn gió chạy ào ra cửa, tiếng đóng cửa thật mạnh làm Lan không khỏi giật mình. Cô có thể cảm nhận được ở cậu có điểm kì quái nhưng vẫn không hiểu đó là chuyện gì. Mặt khác Lan phải cười khổ, cậu vừa nói cái gì, đi chuẩn bị cơm trưa sao? Vốn bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà, vốn ai bảo cô nghỉ một chút đến giờ trưa sẽ gọi cô dậy mà, chẳng lẽ cô không cần ngủ cũng đã đến trưa rồi sao? Hay là cô tắm quá lâu nên đến trưa rồi mà cô không biết? Còn nữa, cậu bảo cô nghỉ ngơi là nghỉ như thế nào, cô làm sao có thể một mình mình đi về giường kia chứ, chẳng lẽ bảo cô ngủ trên Sofa, thật bất tiện nha! Lan nhíu chặt hàng lông mày, giờ cũng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi trầm ngâm ở đây mà chờ vị bác sĩ bảo mẫu của mình quay trở lại thôi!
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Quân chạy một mạch đến cầu thang tầng trệt thì dừng lại, mặt cậu vẫn đỏ như lúc ban đầu. Quân tay run run đặt lên ngực, cậu có thể cảm nhận rõ ràng con tim mình đang nhảy loạn nhịp, nó vì xấu hổ quá nên mới đập loạn như thế. Cũng thật may, Lan không có nhìn thấy, nếu Lan mà nhìn thấy không biết cậu phải chui rúc đi đâu để che giấu bộ mặt xấu hổ này nữa
"Quân mày đang làm cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ mày định nhân lúc người ta gặp nạn mày liền chiếm tiện nghi, mày cũng đâu phải loại người bỉ ổi như thế!"
Quân đập đầu vào tường, tự chửi rủa bản thân. Vì cái đập đầu kia cũng không phải nhẹ gì nên đầu Quân bây giờ đã đỏ rực cả lên, trên trán còn hằn lên những dấu vết gồ ghề của bức tường nữa. Không những thế, một vài vị khách đi ngang còn cho rằng cậu không bình thường nên hoảng sợ vội đi đường khác hoặc là tránh xa cậu. Chỉ với phút ngắn ngủi, Quân đã nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi ánh mắt. Thấy mọi người nhìn mình như người ngoài hành tinh, bấy giờ Quân mới nhận thức được bản thân mới vừa làm cái chuyện gì. Quân ho khan vài tiếng rồi tiếng về bàn tiếp tân
Cô nhân viên tiếp tân nhìn Quân với một ánh mắt ngưỡng mộ. Cậu thanh niên đẹp trai này thật quá tuấn tú đi, còn là một người đàn ông chu đáo nữa, từ khi cậu xuất hiện với một cô gái trên vai, cô đã chăm chú nhìn rồi, sau đó còn thấy cậu cõng cô gái kia đi qua mấy bậc thang lên tầng ba, thật đáng ngưỡng mộ. Mặc cho công ty có thang máy, cậu cũng nhất quyết đi bằng thang bộ, cũng không hiểu là vì lý do gì, cô nhân viên đành hiểu rằng đó là cách thể hiện tình yêu của cậu giành cho vợ mình...Cứ cho là vậy đi!
Quân trong mắt cô nhân viên đã được xếp lên vị trí đầu tiên và hãnh diện nhận một điểm 10 to tướng từ cô. Cô nhân viên kia rất muốn có một người yêu như vậy a nhưng bất quá người ta đã có vợ rồi, cô cũng chẳng buồn đánh chủ ý lên người đã có vợ đâu
"Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Cô nhân viên thân thiện hỏi
"Mang lên phòng 108 hai phần cơm trưa"
"Quý khách mới dùng cơm trưa giờ này, khi chỉ mới 8h"
Cô nhân viên nheo mắt nhìn Quân, mới 8h mà cậu đòi dùng cơm trưa, khái niệm thời gian của cậu có đúng không vậy?
Quân giờ mới sực nhớ ra, cậu chính là vì chuyện vừa rồi mà đầu óc đến giờ này vẫn còn ngơ ngác. Lại mắt lỗi một lần nữa làm cho Quân mặt càng đỏ hơn, cậu vội tìm cách sửa lời
"Không! Ý tôi muốn đặt hai phần cơm trưa, tầm 11h đem lên phòng 108 giúp tôi!"
"À Vâng!"
Cô nhân viên thân thiện cười tươi rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Quân gãi đầu gãi tai rồi quay về phòng. Thật là...cậu hôm nay sao vậy chứ? Định lực đã không tốt rồi, trước mặt người khác còn gây ra bao nhiêu chuyện xấu hổ nữa.
Đứng trước cửa phòng, Quân không biết làm như thế nào, cái mê lực lúc nãy làm cậu bị cuốn vào kia thật làm cậu sợ, cậu sợ mình một lần nữa không kiềm chế được. Lan giống như có một lực hút vô hình kéo cậu vào, làm cậu đánh mất đi lí trí vốn có của mình. Giờ này lại phải đối mặt với Lan, Quân không khỏi ngượng ngùng. Cậu muốn bỏ đi đến lúc nào cảm thấy tốt hơn rồi hẵng về nhưng cậu không dám để Lan một mình trong tình trạng này. Nghĩ sao cũng không được, thật là khó cả đôi đường
Loay hoay đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng Quân cũng đẩy cửa bước vào. Cô gái kia...lại có thể ngủ ngon như thế...nhưng lại là ở trên sofa. Quân bấy giờ mới sực nhớ ra, lúc nãy bản thân mình cứ chạy ra ngoài, cũng chẳng thèm mang Lan lên giường, báo hại cô phải năm co quắp như thế này mà ngủ.
Quân cười chua xót tiến đến chỗ Lan, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. Cô giờ giống như một con mèo con yếu đuối, đến một khả năng kháng cự cũng không có. Còn nhớ lúc trước, cứ thấy cậu là cãi nhau, cứ thấy cậu hai người lại xảy ra xung đột, cậu còn tưởng đó là bản tính vốn có của cô nhưng đến giờ này cậu mới hiểu, cô vốn là một người âm trầm ít nói, lại không dễ xúc động. Vậy mới thấy tất cả xảy ra giữa cậu và một Nhật Lan hoạt bát chỉ là một màn kịch mà cô dựng lên mà thôi!
Quân cười khẩy, tất cả mọi người tiếp cận nhau chỉ vì một mục đích trả thù, vì trả thù mà tất cả chẳng còn thấy gì cả, đến những người cùng một phe cũng chém giết lẫn nhau.
Quân lại nhớ về cái lúc Lan được đưa vào bệnh viện với cái đầu bê bết máu và chiếc áo nhuộm đỏ màu máu tanh. Chiếc giường chở Lan cứ thẳng đến cửa phòng cấp cứu mà tiến, trên giường Lan vẫn hôn mê như xác chết, đến một cử động nhỏ biểu thị sự sống cũng không có, hơn nửa hơi thở yếu ớt của cô tựa như có như không làm Kai và Quân không khỏi hoảng sợ.
Khi bóng dáng chiếc xe đã khuất dần sau cánh cửa, bấy giờ Quân mới núm lấy cổ áo của Kai sốc lên, cậu cần phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, mọi chuyện của 10 năm trước và chuyện mà cậu không biết trong 10 năm qua
"Tóm lại đã có chuyện gì?"
Kai hất tay Quân ra rồi trượt dài theo tường xuống mặt đất lạnh lẽo, vẻ mắt chất chứa toàn sầu não và đau khổ
"10 năm trước trong trận hỏa hoạn đó, một toán người áo đen đã cứu ba mẹ con anh ra rồi mang đi. Bọn họ là người của bà ngoại. Bà đã cứu bọn anh và đưa về Nhật. Vài tháng sau, cả nhà biết mẹ đã mang thai, là Ren là đứa em út của bọn anh, lần mẹ sang Mỹ tìm ông ta cũng là lần cuối đó, mẹ đã mang thai Ren..."
Kai ngập ngừng nhìn sang đứa em nhỏ vừa chịu cú sốc kia của mình, nó ngồi đó, vẫn chăm chú nghe nhưng ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào. Kai đau xót hít lấy một hơi rồi dũng cảm kể tiếp
"Sau khi sinh Ren, mẹ trở nên điên loạn, bọn anh từ đó cũng nung nấu trả thù. Bọn anh giấu đi tung tích của mình để mẹ cùng Ren có một cuộc sống yên ổn bên Nhật còn anh và Sakura thì chuyển ra sống riêng để một mai lỡ có bị người nào đó phát hiện thì cũng không làm ảnh hưởng đến những người khác. Sakura đổi tên thành Lan, nó học đủ mọi thứ rồi 6 năm sau liền chuyển sang Mỹ sinh sống, ở đó nó quen được hai người bạn là Lam và Phương. Rồi đến 4 năm sau nó quay về và mọi chuyện về sau em đều biết. Còn anh, lúc đầu tiếp cận em cũng không phải có ý gì xấu, cũng chỉ muốn gặp lại người bạn xưa thôi nhưng nào ngờ anh nghe tin em và nhỏ Thư đang yêu nhau. vì mối thù gia đình nên anh không bỏ qua bất cứ ai, em cùng nhỏ đó có quan hệ nên anh không thể tha cho em, anh tiếp cận em vì trả thù, bịa ra tất cả mọi câu chuyện về vụ hỏa hoạn, về cái chết của gia đình để không một ai biết đến sự tồn tại của họ vì anh sợ họ lại một lân nữa gặp nguy hiểm. Sau này anh biết em tiếp cận nhỏ Thư cũng chỉ vì trả thù cho bọn anh, anh rất cảm kích nhưng nếu em đã diễn khéo như vậy thì anh chỉ có thể lợi dụng em để trả thù thôi. Anh biết em thích Sakura, nếu em biết con bé còn sống chắc chắn sẽ quay về với nó, như vậy anh sẽ mất đi một vị thế quan trọng."
Càng nghe Kai nói, Quân càng tức giận, cậu kéo Kai nhìn thẳng vào mặt mình rồi vung tay đấm cho anh một cái. Lợi dụng? Đây là tình anh em mà cậu luôn tin tưởng sao? Thật không ngờ...
"Anh lại có thể lợi dụng tôi, tên khốn... Anh làm cho tôi và Sakura bây giờ muốn nói chuyện một cách bình thường cũng không thể"
Quân lại vung tay đấm cho Kai một cái nữa, thật mạnh. Kai cũng không phản kháng, anh để cho Quân đánh, là anh nợ Quân, vì vậy anh không có quyền đánh trả.
Quân nói một câu lại đánh Kai một câu, lực đạo càng lúc càng mạnh, khuôn mặt Kai tựa hồ đã bầm cả lên rồi nhưng Quân vẫn không dừng lại
Ren thì vẫn ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn, thằng bé không biết làm gì hay nói gì bất cứ lúc nào, trong đầu nó, trong lòng nó lúc này thật sự rối loạn, nó cần thời gian để tiếp thu cũng như sắp xếp lại mọi việc
Như vậy đó, mọi người tiếp cận nhau đều vì trả thù mà thôi. Cậu tiếp cận Thư vì trả thù, Sakura tiếp cận cậu cũng chỉ vì trả thù Thư mà Kai lợi dụng cậu cũng chỉ vì trả thù nhà bên đó. Quân tự thấy bản thân mình tội nghiệp, hết bị người khác tiếp cận vì mục đích riêng rồi lại đến bị lợi dụng. Nhưng so với việc bị lợi dụng Quân lại thấy thoải mái với việc Lan tiếp cận mình hơn
Quân cõng Lan đi qua một dãy dài hành lang, tựa hồ chỉ còn vài căn phòng nữa là đến ban công tầng ba bởi lẽ chỉ cần đứng trước cửa phòng được phủ sơn đỏ ghi số này thôi cũng đã có thể cảm nhận được làn gió đang rít qua tai; tưới mát lên thân thể của hai người.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng lập tức bị lực đạo đẩy ra. Quân trước tiên cõng Lan đi vào, đặt nó xuống giường nghỉ ngơi rồi mới xuống tầng trệt mang hành lí lên. Trước giờ mấy công việc này chỉ toàn giành cho gia nhân của cậu làm thôi, theo lẽ thường nếu Quân đi nghỉ, cậu sẽ đêm theo một vài người hầu để tiện cho việc sai bảo nhưng bây giờ thì khác, cậu muốn có khoảng không riêng tư để tận tâm chăm sóc Lan cũng như không làm Lan khó chịu, mặt khác đã là một bác sĩ được thuê thì việc mang theo gia nhân là một điêug rất vô lí, cũng vì lý do đó nên giờ đây tất cả mọi việc cậu đều phải kham lấy, dù trước đây có lười nhát như thế nào thì lúc này cậu cũng phải cô gắng mà làm.
Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Quân mới có thời gian nhìn lại gian phòng mà cả hai đã thuê, một căn phòng thật lớn nhưng so với phòng của Quân cũng chẳng bì được bao nhiêu. Màu chủ đạo của căn phòng này là trắng và xám, màu trắng vẫn là chủ yếu, màu xám cũng chỉ để điểm ở một vài chỗ để làm cho căn phòng không quá đơn điệu thôi. Trong phòng gồm có hau cái được được tách biệt bởi một tủ lạnh hãng toshiba không lớn cũng không nhỏ, vừa vẹn trong đó có rất nhiều đồ ăn cũng nước giải khát, nếu quá buồn chán cả hai có thể dùng thỏa thích. Ngoài những thứ đó ra, ở chính giữa phòng còn được bài trí một bộ salon lớn nữa, nó làm cho căn phòng trở nên hài hòa hơn, nhìn vào sẽ không quá trông trải
Thấy tiếng cửa mở đã lâu mà đến một âm thanh cũng không nghe thấy, Lan liền ngờ vực thêm một chút hoảng sợ
"Minh!"
"Ừm. Là tôi, tiểu thư cô an tâm, tôi sẽ không rời khỏi cô nữa bước. Tiểu thư tôi nghỉ trước tiên cô nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc; đến trưa tôi sẽ gọi cô dậy ăn cơm. Chắc hẳn đi máy bay làm cô mệt lắm rồi!"
Quân ân cần bảo ban, sau đó laiv dịu Lan vào phòng tắm. Cậu quan sát kĩ đường đi lối laib trong phòng tắm rồi nói cho Lan nghe từng chi tiết, câub không thể nào giúp Lan tắm nên bắt buộc Lan phải biết rõ phòng tắm này để cô còn có thể mò mẩm trong bóng tối.
Quân lấy quần áo của Lan treo lên móc rồi điều chỉnh độ nước phù hợp cho Lan, sau đó thì quay lưng đi ra ngoài.
Lan không khỏi thẹn đỏ mặt. Quân áo của cô đều do cậu chuẩn bị, tất nhiên có cả đồ trong, nghĩ tới cô thật không biết giấu mặt đi đâu, cũng may cô không thấy gì nếu không cô chỉ có nước độn thổ thôi, sau này khi hồi phục bình thường thử hỏi cô làm sao đối mặt với anh ta
A! Cũng tại anh hai đáng ghét, bác sĩ nữ thì không mời lại mời một tên nam nhân về chăm sóc cô, có phải anh đang muốn làm cô xấu mặt không? A thật là...
Lan càng nghĩ mặt cô càng đỏ, cuối cùng cô quyết định ngâm mình trong làn nước lạnh để làm giảm đi nhiệt độ đang dâng lê trong người cô kia.
phút trôi qua, cuối cùng Lan cũng đi ra ngoài. Những giọt nước lăn tăn trên mặt làm cho cô càng trở nên đẹp mê người, là vẻ đẹp thanh tú thuần khiết chứ không phải vẻ đẹp lạnh lùng mà cô thường khoác lên kia nữa. Đôi gò má hồng hào vẫn chưa giảm đi nhiệt kia lại làm cho cô giống như một thiếu nữ e lệ, tựa như một bông hoa mới chớm nở vậy. Thật là hấp dẫn lòng người, bộ dạng này cậu tuyệt đối không cho người thứ hai nhìn thấy.
Quân với tay lấy chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước rồi đi về phía Lan, cậu kéo Lan đi về phía bộ salon ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô. Lan vẫn ngồi im để Quân lau, đôi mắt cô vẫn nhìn vào một không gian vô định
'Thơm thật' mùi thơm từ ngoài Lan tỏa ra không ngừng bay vào mũi Quân. Cậu cũng là một tên con trai chính hiệu; cậu làm sao có thể chống lại hấp dẫn chết người này của Lan kia chứ, mùi hương dịu nhẹ, làn da mềm mại thật là quyến rũ người nha. Quân vô tri vô giác cầm lấy một lọn tóc của Lan rồi tham lam ngửi, một lọn rồi lại đến một lọn khác, bàn tay không yên phận đã đặt lên hai vai của Lan. Đôi tay vừa tiếp xúc với làn da mềm mại kia liền làm Quân sực tỉnh, vội vàng rút tay về. Mặt Quân thoáng chốc đỏ bừng, chính cậu cũng không biết bản thân vừa làm cái loại chuyện gì.
"Tiểu thư tôi đi đặt thức ăn trưa đây. Cô nghỉ ngơi một tí đi"
Nói xong Quân như một làn gió chạy ào ra cửa, tiếng đóng cửa thật mạnh làm Lan không khỏi giật mình. Cô có thể cảm nhận được ở cậu có điểm kì quái nhưng vẫn không hiểu đó là chuyện gì. Mặt khác Lan phải cười khổ, cậu vừa nói cái gì, đi chuẩn bị cơm trưa sao? Vốn bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà, vốn ai bảo cô nghỉ một chút đến giờ trưa sẽ gọi cô dậy mà, chẳng lẽ cô không cần ngủ cũng đã đến trưa rồi sao? Hay là cô tắm quá lâu nên đến trưa rồi mà cô không biết? Còn nữa, cậu bảo cô nghỉ ngơi là nghỉ như thế nào, cô làm sao có thể một mình mình đi về giường kia chứ, chẳng lẽ bảo cô ngủ trên Sofa, thật bất tiện nha! Lan nhíu chặt hàng lông mày, giờ cũng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi trầm ngâm ở đây mà chờ vị bác sĩ bảo mẫu của mình quay trở lại thôi!
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Quân chạy một mạch đến cầu thang tầng trệt thì dừng lại, mặt cậu vẫn đỏ như lúc ban đầu. Quân tay run run đặt lên ngực, cậu có thể cảm nhận rõ ràng con tim mình đang nhảy loạn nhịp, nó vì xấu hổ quá nên mới đập loạn như thế. Cũng thật may, Lan không có nhìn thấy, nếu Lan mà nhìn thấy không biết cậu phải chui rúc đi đâu để che giấu bộ mặt xấu hổ này nữa
"Quân mày đang làm cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ mày định nhân lúc người ta gặp nạn mày liền chiếm tiện nghi, mày cũng đâu phải loại người bỉ ổi như thế!"
Quân đập đầu vào tường, tự chửi rủa bản thân. Vì cái đập đầu kia cũng không phải nhẹ gì nên đầu Quân bây giờ đã đỏ rực cả lên, trên trán còn hằn lên những dấu vết gồ ghề của bức tường nữa. Không những thế, một vài vị khách đi ngang còn cho rằng cậu không bình thường nên hoảng sợ vội đi đường khác hoặc là tránh xa cậu. Chỉ với phút ngắn ngủi, Quân đã nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi ánh mắt. Thấy mọi người nhìn mình như người ngoài hành tinh, bấy giờ Quân mới nhận thức được bản thân mới vừa làm cái chuyện gì. Quân ho khan vài tiếng rồi tiếng về bàn tiếp tân
Cô nhân viên tiếp tân nhìn Quân với một ánh mắt ngưỡng mộ. Cậu thanh niên đẹp trai này thật quá tuấn tú đi, còn là một người đàn ông chu đáo nữa, từ khi cậu xuất hiện với một cô gái trên vai, cô đã chăm chú nhìn rồi, sau đó còn thấy cậu cõng cô gái kia đi qua mấy bậc thang lên tầng ba, thật đáng ngưỡng mộ. Mặc cho công ty có thang máy, cậu cũng nhất quyết đi bằng thang bộ, cũng không hiểu là vì lý do gì, cô nhân viên đành hiểu rằng đó là cách thể hiện tình yêu của cậu giành cho vợ mình...Cứ cho là vậy đi!
Quân trong mắt cô nhân viên đã được xếp lên vị trí đầu tiên và hãnh diện nhận một điểm to tướng từ cô. Cô nhân viên kia rất muốn có một người yêu như vậy a nhưng bất quá người ta đã có vợ rồi, cô cũng chẳng buồn đánh chủ ý lên người đã có vợ đâu
"Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Cô nhân viên thân thiện hỏi
"Mang lên phòng hai phần cơm trưa"
"Quý khách mới dùng cơm trưa giờ này, khi chỉ mới h"
Cô nhân viên nheo mắt nhìn Quân, mới h mà cậu đòi dùng cơm trưa, khái niệm thời gian của cậu có đúng không vậy?
Quân giờ mới sực nhớ ra, cậu chính là vì chuyện vừa rồi mà đầu óc đến giờ này vẫn còn ngơ ngác. Lại mắt lỗi một lần nữa làm cho Quân mặt càng đỏ hơn, cậu vội tìm cách sửa lời
"Không! Ý tôi muốn đặt hai phần cơm trưa, tầm h đem lên phòng giúp tôi!"
"À Vâng!"
Cô nhân viên thân thiện cười tươi rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Quân gãi đầu gãi tai rồi quay về phòng. Thật là...cậu hôm nay sao vậy chứ? Định lực đã không tốt rồi, trước mặt người khác còn gây ra bao nhiêu chuyện xấu hổ nữa.
Đứng trước cửa phòng, Quân không biết làm như thế nào, cái mê lực lúc nãy làm cậu bị cuốn vào kia thật làm cậu sợ, cậu sợ mình một lần nữa không kiềm chế được. Lan giống như có một lực hút vô hình kéo cậu vào, làm cậu đánh mất đi lí trí vốn có của mình. Giờ này lại phải đối mặt với Lan, Quân không khỏi ngượng ngùng. Cậu muốn bỏ đi đến lúc nào cảm thấy tốt hơn rồi hẵng về nhưng cậu không dám để Lan một mình trong tình trạng này. Nghĩ sao cũng không được, thật là khó cả đôi đường
Loay hoay đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng Quân cũng đẩy cửa bước vào. Cô gái kia...lại có thể ngủ ngon như thế...nhưng lại là ở trên sofa. Quân bấy giờ mới sực nhớ ra, lúc nãy bản thân mình cứ chạy ra ngoài, cũng chẳng thèm mang Lan lên giường, báo hại cô phải năm co quắp như thế này mà ngủ.
Quân cười chua xót tiến đến chỗ Lan, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. Cô giờ giống như một con mèo con yếu đuối, đến một khả năng kháng cự cũng không có. Còn nhớ lúc trước, cứ thấy cậu là cãi nhau, cứ thấy cậu hai người lại xảy ra xung đột, cậu còn tưởng đó là bản tính vốn có của cô nhưng đến giờ này cậu mới hiểu, cô vốn là một người âm trầm ít nói, lại không dễ xúc động. Vậy mới thấy tất cả xảy ra giữa cậu và một Nhật Lan hoạt bát chỉ là một màn kịch mà cô dựng lên mà thôi!
Quân cười khẩy, tất cả mọi người tiếp cận nhau chỉ vì một mục đích trả thù, vì trả thù mà tất cả chẳng còn thấy gì cả, đến những người cùng một phe cũng chém giết lẫn nhau.
Quân lại nhớ về cái lúc Lan được đưa vào bệnh viện với cái đầu bê bết máu và chiếc áo nhuộm đỏ màu máu tanh. Chiếc giường chở Lan cứ thẳng đến cửa phòng cấp cứu mà tiến, trên giường Lan vẫn hôn mê như xác chết, đến một cử động nhỏ biểu thị sự sống cũng không có, hơn nửa hơi thở yếu ớt của cô tựa như có như không làm Kai và Quân không khỏi hoảng sợ.
Khi bóng dáng chiếc xe đã khuất dần sau cánh cửa, bấy giờ Quân mới núm lấy cổ áo của Kai sốc lên, cậu cần phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, mọi chuyện của năm trước và chuyện mà cậu không biết trong năm qua
"Tóm lại đã có chuyện gì?"
Kai hất tay Quân ra rồi trượt dài theo tường xuống mặt đất lạnh lẽo, vẻ mắt chất chứa toàn sầu não và đau khổ
" năm trước trong trận hỏa hoạn đó, một toán người áo đen đã cứu ba mẹ con anh ra rồi mang đi. Bọn họ là người của bà ngoại. Bà đã cứu bọn anh và đưa về Nhật. Vài tháng sau, cả nhà biết mẹ đã mang thai, là Ren là đứa em út của bọn anh, lần mẹ sang Mỹ tìm ông ta cũng là lần cuối đó, mẹ đã mang thai Ren..."
Kai ngập ngừng nhìn sang đứa em nhỏ vừa chịu cú sốc kia của mình, nó ngồi đó, vẫn chăm chú nghe nhưng ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào. Kai đau xót hít lấy một hơi rồi dũng cảm kể tiếp
"Sau khi sinh Ren, mẹ trở nên điên loạn, bọn anh từ đó cũng nung nấu trả thù. Bọn anh giấu đi tung tích của mình để mẹ cùng Ren có một cuộc sống yên ổn bên Nhật còn anh và Sakura thì chuyển ra sống riêng để một mai lỡ có bị người nào đó phát hiện thì cũng không làm ảnh hưởng đến những người khác. Sakura đổi tên thành Lan, nó học đủ mọi thứ rồi năm sau liền chuyển sang Mỹ sinh sống, ở đó nó quen được hai người bạn là Lam và Phương. Rồi đến năm sau nó quay về và mọi chuyện về sau em đều biết. Còn anh, lúc đầu tiếp cận em cũng không phải có ý gì xấu, cũng chỉ muốn gặp lại người bạn xưa thôi nhưng nào ngờ anh nghe tin em và nhỏ Thư đang yêu nhau. vì mối thù gia đình nên anh không bỏ qua bất cứ ai, em cùng nhỏ đó có quan hệ nên anh không thể tha cho em, anh tiếp cận em vì trả thù, bịa ra tất cả mọi câu chuyện về vụ hỏa hoạn, về cái chết của gia đình để không một ai biết đến sự tồn tại của họ vì anh sợ họ lại một lân nữa gặp nguy hiểm. Sau này anh biết em tiếp cận nhỏ Thư cũng chỉ vì trả thù cho bọn anh, anh rất cảm kích nhưng nếu em đã diễn khéo như vậy thì anh chỉ có thể lợi dụng em để trả thù thôi. Anh biết em thích Sakura, nếu em biết con bé còn sống chắc chắn sẽ quay về với nó, như vậy anh sẽ mất đi một vị thế quan trọng."
Càng nghe Kai nói, Quân càng tức giận, cậu kéo Kai nhìn thẳng vào mặt mình rồi vung tay đấm cho anh một cái. Lợi dụng? Đây là tình anh em mà cậu luôn tin tưởng sao? Thật không ngờ...
"Anh lại có thể lợi dụng tôi, tên khốn... Anh làm cho tôi và Sakura bây giờ muốn nói chuyện một cách bình thường cũng không thể"
Quân lại vung tay đấm cho Kai một cái nữa, thật mạnh. Kai cũng không phản kháng, anh để cho Quân đánh, là anh nợ Quân, vì vậy anh không có quyền đánh trả.
Quân nói một câu lại đánh Kai một câu, lực đạo càng lúc càng mạnh, khuôn mặt Kai tựa hồ đã bầm cả lên rồi nhưng Quân vẫn không dừng lại
Ren thì vẫn ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn, thằng bé không biết làm gì hay nói gì bất cứ lúc nào, trong đầu nó, trong lòng nó lúc này thật sự rối loạn, nó cần thời gian để tiếp thu cũng như sắp xếp lại mọi việc
Như vậy đó, mọi người tiếp cận nhau đều vì trả thù mà thôi. Cậu tiếp cận Thư vì trả thù, Sakura tiếp cận cậu cũng chỉ vì trả thù Thư mà Kai lợi dụng cậu cũng chỉ vì trả thù nhà bên đó. Quân tự thấy bản thân mình tội nghiệp, hết bị người khác tiếp cận vì mục đích riêng rồi lại đến bị lợi dụng. Nhưng so với việc bị lợi dụng Quân lại thấy thoải mái với việc Lan tiếp cận mình hơn