Đêm khuya thanh vắng, gió mát thổi nhẹ vào mái tóc của Lan làm mái tóc cô tung bay trong gió, đẹp, thật đẹp! Lan đứng chắp tay về sau, vẻ mặt đầy sự suy ngẫm. Đã thêm một tuần nữa trôi qua rồi mà mắt cô vẫn chưa có tiến triển gì mới, dù mờ mờ cũng không hề có, trước mắt cô vẫn là một màu đen như mực thế thôi! Cuộc sống này quá nhàn nhã, cô lại không thích nhàn nhã như thế này. Cuộc sống nhàn nhã sẽ làm cô cảm thấy bất an bởi vì trước cơn bão lớn bao giờ mọi chuyện cũng rất bình lặng. Hiện giờ trong lòng cô ngoài vui vẻ hưởng thụ ra thì nỗi bất an càng lúc càng chiếm cứ mạnh mẽ. Trước nay linh cảm của cô luôn đúng, không biết chuyện gì sẽ xảy đến đây?
“Sakura lại đây nếm thử món cá nướng của tôi này!”
Quân chạy đến chỗ Lan rồi dìu cô vào, bây giờ cậu đã có thể gọi cái tên Sakura như lúc trước đã từng gọi rồi, xem ra tình cảm của bọn họ tiến triển khá tốt
Lan ậm ừ một tiếng rồi cũng đi vào, càng vào trong mùi cá nướng bay vào mũi cô còn nhiều, thơm thật!
Quân dìu Lan đến một chỗ trống rồi nhanh chóng lấy một con cá nướng thơm phức đến trước mặt Lan. Đôi tay nhanh nhẹn lấy từng miếng thịt rồi cho Lan ăn, đôi mắt tinh tường tìm cho ra những xương cá còn sót lại để Lan không bị mắc cổ. Không nghĩ một thiếu gia như Quân lại có thể kiên nhẫn làm những công việc này, lại còn làm một cách thành thạo nữa, có lẽ chuyện của Lan đã làm cậu thay đổi không ít. Người ta từng nói tình yêu có thể làm thay đổi tất cả. Quả không sai! (Mình cũng tâm phục khẩu phục dù không biết tình yêu là cái gì!)
“Sakura, cô kể về cô cho tôi nghe đi”
Quân cố ý gợi chuyện, mong có thể tìm lại một số chuyện xưa kia, liệu Lan có còn nhớ hay không?
Lan trầm mặt xuống, chuyện về cô, cô thì có chuyện gì phải kể ngoài cái gia đình đầy bi thương kia, nhưng chẳng lẽ lại đem cái chuyện không tốt lành kể ra.
Quân thấy Lan trầm mặt cũng biết Lan đang nghĩ cái gì, cậu thở dài một hơi rồi lại gợi chuyện
“Trước kia tôi có một cô bạn, cả hai chơi với nhau rất thân, hầu như ngày nào tôi cũng tìm đến cô ấy để chơi đùa. Cũng bởi vì gia đình chỉ có một mình tôi nên tôi rất cô độc, có một người bạn tôi rất quý, nhưng rồi cô ấy cũng bỏ tôi mà đi, đến 10 năm sau gặp lại thì hình như cô ấy chẳng còn nhớ gì về tôi nữa rồi!”
Lan chẳng biết nói gì hơn, cô không có khiếu an ủi người khác, đành để Quân cứ gặm nhấm nỗi đau như thế. Trong đầu cô bây giờ cũng chẳng có liên tưởng gì về quá khứ xa xưa kia. Vốn dĩ cuộc sống của cô từ sau năm 8 tuổi đã chẳng còn bóng dáng của cậu nhóc tì kia nữa rồi. Sau ngày đó, cô bận bịu với mọi thứ, cô học võ, cô học những lễ nghi phải biết, lớn hơn chút nữa, cô bắt đầu học hỏi về kinh doanh vì cô biết muốn đánh bại ông ta thì chỉ có thể bước chân vào cái ngành mà ông ta làm, thời gian của cô đều giành cho việc trả thù, dù một chút nhỏ nhất cũng không có thì lấy thời gian đâu nhớ về cái tuổi thơ hạnh phúc kia. Rồi hình ảnh cậu nhóc trong tim Lan ngày một nhạt dần, đến lúc này thì rất mơ hồ, như có như không, nếu nói một cách một mờ thì Lan sẽ không bao giờ nghĩ đến đâu
Quân thấy Lan chẳng có một chút biểu hiện nào cho thấy đang nhớ lại thì buồn rũ rượi, mặt xịu xuống thấy rõ. Không khí cũng bởi vì Quân nhắc chuyện không đầu mà trở nên im ắng, cái sự ngượng ngùng xa cách cứ thế mà dâng lên. Quân ngã người ra đất, mắt nhìn thẳng lên trời giống như đang ngắm sao nhưng có thật cậu đang ngắm sao không? Trong tâm trạng thế này ư?
Lan không nghe Quân nói bất cứ thứ gì nữa, bản thân cũng biết cậu đang buồn nên có chút buồn. Buồn ư? Tại sao lại buồn? Chính bản thân cô cũng không thể hiểu được tại sao lại như vậy nữa.
“Minh, tôi muốn vào trong, ở đây lạnh quá!”
“À…Ừm”
Quân luống cuống ngồi dậy, dập tắt đi ngọn lửa đêm kia rồi quay người ôm lấy Lan đi vào, không còn cõng như hằng ngày nữa mà là ôm, điều đó làm Lan có hơi bất ngờ nhưng rồi cô cũng chẳng để ý nữa. Con tim cô đang rạo rực một cách kì lạ, một cảm xúc từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm nhận qua, thật lạ. Lan nép đầu mình vào ngực Quân, tham lam hít lấy hít để mùi hương trên người cậu, không tự giác nằm ngủ luôn trên tay Quân. Dù đường về khách sạn không xa nhưng Lan lại ngủ được một giấc ngon lành
Đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sớm bửng, cô sờ soạn bên cạnh nhưng lại không có ai cả, Quân đã đi đâu rồi.
Lan ngẩn người ra không hiểu, tại sao không thấy người bên cạnh cô lại cảm thấy có chút buồn trong lòng? Cảm giác này là sao kia chứ? Cô chẳng lẽ…
Đang mãi ngẩn ngơ, tiếng cửa mở vang lên thu hút lấy sự chú ý của cô, nghĩ Quân đã về, trong lòng Lan không khỏi vui mừng, nhưng nếu đã về thì lên tiếng đi chứ, sao lại im lặng như thế?
“Minh!”
Cô gọi nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ nghe ở cửa có một tiếng phịch khá lớn mà cô không biết đó là âm thanh gì. Ánh mắt càng tỏ ra vẻ nghi hoặc, trong lòng cũng hoảng sợ không kém, cô hiện không có khả năng phản kháng, cô phải làm gì, nếu kia không phải là Minh thì cô phải làm gì bây giờ
Mình có việc gấp nên chỉ có thể viết được đoạn ngắn này thôi, chiều mình sẽ bù vào, cho các bạn đọc thỏa thích
Đêm khuya thanh vắng, gió mát thổi nhẹ vào mái tóc của Lan làm mái tóc cô tung bay trong gió, đẹp, thật đẹp! Lan đứng chắp tay về sau, vẻ mặt đầy sự suy ngẫm. Đã thêm một tuần nữa trôi qua rồi mà mắt cô vẫn chưa có tiến triển gì mới, dù mờ mờ cũng không hề có, trước mắt cô vẫn là một màu đen như mực thế thôi! Cuộc sống này quá nhàn nhã, cô lại không thích nhàn nhã như thế này. Cuộc sống nhàn nhã sẽ làm cô cảm thấy bất an bởi vì trước cơn bão lớn bao giờ mọi chuyện cũng rất bình lặng. Hiện giờ trong lòng cô ngoài vui vẻ hưởng thụ ra thì nỗi bất an càng lúc càng chiếm cứ mạnh mẽ. Trước nay linh cảm của cô luôn đúng, không biết chuyện gì sẽ xảy đến đây?
“Sakura lại đây nếm thử món cá nướng của tôi này!”
Quân chạy đến chỗ Lan rồi dìu cô vào, bây giờ cậu đã có thể gọi cái tên Sakura như lúc trước đã từng gọi rồi, xem ra tình cảm của bọn họ tiến triển khá tốt
Lan ậm ừ một tiếng rồi cũng đi vào, càng vào trong mùi cá nướng bay vào mũi cô còn nhiều, thơm thật!
Quân dìu Lan đến một chỗ trống rồi nhanh chóng lấy một con cá nướng thơm phức đến trước mặt Lan. Đôi tay nhanh nhẹn lấy từng miếng thịt rồi cho Lan ăn, đôi mắt tinh tường tìm cho ra những xương cá còn sót lại để Lan không bị mắc cổ. Không nghĩ một thiếu gia như Quân lại có thể kiên nhẫn làm những công việc này, lại còn làm một cách thành thạo nữa, có lẽ chuyện của Lan đã làm cậu thay đổi không ít. Người ta từng nói tình yêu có thể làm thay đổi tất cả. Quả không sai! (Mình cũng tâm phục khẩu phục dù không biết tình yêu là cái gì!)
“Sakura, cô kể về cô cho tôi nghe đi”
Quân cố ý gợi chuyện, mong có thể tìm lại một số chuyện xưa kia, liệu Lan có còn nhớ hay không?
Lan trầm mặt xuống, chuyện về cô, cô thì có chuyện gì phải kể ngoài cái gia đình đầy bi thương kia, nhưng chẳng lẽ lại đem cái chuyện không tốt lành kể ra.
Quân thấy Lan trầm mặt cũng biết Lan đang nghĩ cái gì, cậu thở dài một hơi rồi lại gợi chuyện
“Trước kia tôi có một cô bạn, cả hai chơi với nhau rất thân, hầu như ngày nào tôi cũng tìm đến cô ấy để chơi đùa. Cũng bởi vì gia đình chỉ có một mình tôi nên tôi rất cô độc, có một người bạn tôi rất quý, nhưng rồi cô ấy cũng bỏ tôi mà đi, đến năm sau gặp lại thì hình như cô ấy chẳng còn nhớ gì về tôi nữa rồi!”
Lan chẳng biết nói gì hơn, cô không có khiếu an ủi người khác, đành để Quân cứ gặm nhấm nỗi đau như thế. Trong đầu cô bây giờ cũng chẳng có liên tưởng gì về quá khứ xa xưa kia. Vốn dĩ cuộc sống của cô từ sau năm tuổi đã chẳng còn bóng dáng của cậu nhóc tì kia nữa rồi. Sau ngày đó, cô bận bịu với mọi thứ, cô học võ, cô học những lễ nghi phải biết, lớn hơn chút nữa, cô bắt đầu học hỏi về kinh doanh vì cô biết muốn đánh bại ông ta thì chỉ có thể bước chân vào cái ngành mà ông ta làm, thời gian của cô đều giành cho việc trả thù, dù một chút nhỏ nhất cũng không có thì lấy thời gian đâu nhớ về cái tuổi thơ hạnh phúc kia. Rồi hình ảnh cậu nhóc trong tim Lan ngày một nhạt dần, đến lúc này thì rất mơ hồ, như có như không, nếu nói một cách một mờ thì Lan sẽ không bao giờ nghĩ đến đâu
Quân thấy Lan chẳng có một chút biểu hiện nào cho thấy đang nhớ lại thì buồn rũ rượi, mặt xịu xuống thấy rõ. Không khí cũng bởi vì Quân nhắc chuyện không đầu mà trở nên im ắng, cái sự ngượng ngùng xa cách cứ thế mà dâng lên. Quân ngã người ra đất, mắt nhìn thẳng lên trời giống như đang ngắm sao nhưng có thật cậu đang ngắm sao không? Trong tâm trạng thế này ư?
Lan không nghe Quân nói bất cứ thứ gì nữa, bản thân cũng biết cậu đang buồn nên có chút buồn. Buồn ư? Tại sao lại buồn? Chính bản thân cô cũng không thể hiểu được tại sao lại như vậy nữa.
“Minh, tôi muốn vào trong, ở đây lạnh quá!”
“À…Ừm”
Quân luống cuống ngồi dậy, dập tắt đi ngọn lửa đêm kia rồi quay người ôm lấy Lan đi vào, không còn cõng như hằng ngày nữa mà là ôm, điều đó làm Lan có hơi bất ngờ nhưng rồi cô cũng chẳng để ý nữa. Con tim cô đang rạo rực một cách kì lạ, một cảm xúc từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm nhận qua, thật lạ. Lan nép đầu mình vào ngực Quân, tham lam hít lấy hít để mùi hương trên người cậu, không tự giác nằm ngủ luôn trên tay Quân. Dù đường về khách sạn không xa nhưng Lan lại ngủ được một giấc ngon lành
Đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sớm bửng, cô sờ soạn bên cạnh nhưng lại không có ai cả, Quân đã đi đâu rồi.
Lan ngẩn người ra không hiểu, tại sao không thấy người bên cạnh cô lại cảm thấy có chút buồn trong lòng? Cảm giác này là sao kia chứ? Cô chẳng lẽ…
Đang mãi ngẩn ngơ, tiếng cửa mở vang lên thu hút lấy sự chú ý của cô, nghĩ Quân đã về, trong lòng Lan không khỏi vui mừng, nhưng nếu đã về thì lên tiếng đi chứ, sao lại im lặng như thế?
“Minh!”
Cô gọi nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ nghe ở cửa có một tiếng phịch khá lớn mà cô không biết đó là âm thanh gì. Ánh mắt càng tỏ ra vẻ nghi hoặc, trong lòng cũng hoảng sợ không kém, cô hiện không có khả năng phản kháng, cô phải làm gì, nếu kia không phải là Minh thì cô phải làm gì bây giờ
Mình có việc gấp nên chỉ có thể viết được đoạn ngắn này thôi, chiều mình sẽ bù vào, cho các bạn đọc thỏa thích