Bên này, Sở Thanh Y hỏi không ngừng, thì bên kia, Quân Khanh Liệt đang ngồi trên lưng ngựa căn bản là không nhìn hắn, không nói một lời, bộ dáng xa cách lạnh lùng như trước kia.
Sở Thanh Y thấy vậy cũng đã quen, con mắt nho nhỏ cô lỗ xoay tròn, quay người liền trực tiếp nhìn về phía Tiêu Hổ, quan sát nét mặt già nua của hắn, nói: “A, vẻ mặt này của Tiêu tướng quân là sao? Ai tát ngươi thành như vậy? Võ nghệ bất phàm a, cư nhiên tát đối xứng như thế. Ta nói này Tiêu tướng quân, khuênữcủa ngươi không phải rất được lòng Dực vương sao? Vừa rồi còn bất chấp chết sống muốn cưới nàng đâu, sao mới một lát đã vứt bỏ nàng rồi a? Bản thế tử bỏ lỡ kịch hay, ngươi là đương sự, chắc chắn biết rõ mọi chuyện, mau mau kể cho bản thế tử nghe chút a!”
Sở Thanh Y là nhi tử độc nhất của Thiên Ức vương, Thiên Ức vương lại là vương gia khác họ duy nhất của Trung Tử quốc, đương kim hoàng thượng cùng Thiên Ức vương xưa kia cùng nhau phò trợ tiên đế tranh giành thiên hạ, tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng lại thân thiết hơn cả huynh đệ ruột, cộng thêm Sở Thanh Y hay nói ngọt, hoàng đế đối với hắn quả thực so với nhóm hoàng tử còn sủng ái hơn một chút, vì thế, Sở Thanh Y ở kinh thành cũng là một tên hoàn khố bất trị.
Thấy Sở Thanh Y đã xem náo nhiệt còn xem kiêu ngạo như thế, đúng lý hợp tình như thế, hỏi thẳng đương sự khiến đương sự xấu mặt, Thịnh Y Diễm liền buồn cười một trận. Lại thấy sắc mặt Tiêu Hổ trong xanh có tím, trong tím có đen, nhưng lại ngại thân phận thế tử của phủ Thiên Ức vương, nhẫn nhịn không phát tác, trong ngực dồn nén lửa giận, Thịnh Y Diễm liền biết Sở Thanh Y này cố ý, tám phần là hắn giống tên yêu nghiệt trong kiệu kia, đều là tên đáng chết thích lấy chuyện xấu của người ta làm niềm vui cho chính mình!
Tiêu Hổ bị Sở Thanh Y ép hỏi, cả người phát run, sắc mặt thay đổi liên tục, thấy mọi người vẫn còn tụ tập ở trước cửa Tiêu phủ xem náo nhiệt, hắn mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, hướng Sở Thanh Y hạ thắt lưng, nói: “Thế tử gia, lão thần giờ đang sứt đầu mẻ trán, ngài đừng đổ thêm dầu vào lửa a. Gần đây, lão thần vừa được tặng một con ngựa lông màu trắng bạc từ đông hải, liền kêu người đưa tới phủ Thiên Ức Vương cho ngài, ngài xem có được không?”
Sở Thanh Y thế này mới lôi kéo tay Tiêu Hổ, giương giọng nói: “Thật là màu trắng bạc? Một cọng lông tạp cũng không có?”
Tiêu Hổ gật đầu, nói: “Nếu không, lão thần liền gọi người mang ngài đi xem một chút?”
Sở Thanh Y thế này mới lộ vẻ hòa hoãn, cố gật gật đầu, nói: “Vậy không cần, cho ngươi lá gan lớn ngươi cũng không dám lừa gia, gia trước xem náo nhiệt một chút, không thể lại bỏ lỡ trò hay được.”
Tiêu Hổ lại tức đến mức tay đều run rẩy, nhưng cũng không làm gì được, quay người đi về phía Tư Đồ Hiên, nhiệt tình kéo tay hắn, đôi mắt rưng rưng, nói: “Thế chất a, mới vừa rồi bá phụ gặp chuyện khó xử, bá phụ đang ở quan trường, thân bất do kỷ, Tiêu gia cùng Tư Đồ gia lại là thế giao, hôn sự của ngươi cùng Diệp Nhi được định ra từ lúc hai ngươi còn nhỏ, hôm nay là ngày đại hôn của các ngươi, tuy nói lúc trước xảy ra chút chuyện hiểu lầm cùng không thoải mái, nhưng cũng may là...”
Da mặt của Tiêu Hổ thật dày, lời này mặc dù còn chưa nói xong, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu được ý tứ của hắn. Đây là do hắn thấy Tiêu Diệp Nhi không gả cho Dực vương được mới nghĩ tới Tư Đồ gia. Phải biết rằng, hôm nay Tiêu Diệp Nhi đội mũ phượng vai quàng khăn đã được cõng xuất phủ, nếu không gả đi, vậy sau này không chỉ có thể diện của Tiêu Diệp Nhi mất hết, mà sau này Tiêu phủ cũng không còn mặt mũi để lăn lộn ở kinh thành nữa.
Được cõng xuất phủ, đội ngũ đón dâu đã đi tới cửa phủ, nhưng lại xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng nếu như hai bên đón dâu đều vứt bỏ Tiêu Diệp Nhi mà đi, vậy Tiêu Diệp Nhi quả thực so với chuyện Thịnh Y Diễm bị vứt bỏ trước kia càng dọa người, càng không còn mặt mũi, quả thực biến thành trò cười lớn nhất thiên hạ. Danh hiệunữnhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ sẽ không rơi xuống người Thịnh Y Diễm, mà lànữnhi của hắn a!
Tiêu Hổ nói xong, Tư Đồ Hiên cũng thở dài, nói: “Ý tứ của bá phụ, tiểu chất đã suy nghĩ hồi lâu. Quả thật, tiểu chất không bằng Dực vương, tiểu chất không nên cưỡng cầu, nếu Tiêu cô nương cùng Dực vương đều ái mộ nhau, vậy tiểu chất cũng chỉ có thể giúp người toại nguyện. Tiểu chất nguyện ý đi tìm hạnh phúc từ giai nhân khác, cũng mong Tiêu cô nương có thể như nguyện, cùng Dực vương cầm tay đến già.”
Lúc này, Tư Đồ Hiên trả lời như vậy, rõ ràng là muốn đáp lại lời mà Tiêu Hổ nói với hắn trước khi Thịnh Y Diễm đến, bộ dáng của hắn càng giống như mới chịu đả kích thật sâu, nhưng vẫn luôn im lặng cân nhắc lời nói kia của Tiêu Hổ, nên bây giờ mới lấy lại tinh thần, căn bản là không biết được đã xảy ra chuyện gì.
Thịnh Y Diễm nghe Tư Đồ Hiên nói như thế, không khỏi cúi đầu nhếch môi cười, thầm nghĩ: này nha, quả thật là thương nhân lòng dạ đen tối, rất biết nắm chắc thời cơ, giả bộ khờ dại để mưu lợi cho chính mình, đúng là gian thương! Dực vương đều đi rồi, còn chúc cái gì mà cầm tay đến già. Hóa ra, người giỏi chọc giận, châm chọc người ta nhất chính là hắn a.
Vừa rồi, Tư Đồ Hiên vẫn luôn trầm mặc, còn ngã xuống từ trên lưng con ngựa đang bị kinh động kia, bộ dáng mất hồn mất vía này của hắn, ở trong mắt dân chúng quả thật là bộ dáng vừa lấy lại tinh thần. Thấy hắn như thế, lại nghe hắn nói vậy, mọi người lập tức liền cảm thấy Tiêu gia khinh người quá đáng, nhìn đứa nhỏ thiện lương như vậy còn khi dễ!
Người của Tiêu gia này quá vô sỉ, giờ mới nhớ tới người ta đến đây, lúc trước còn làm gì nha, hiện tại cư nhiên muốn cứng rắn nhét mộtnữnhân hoa tâm không ai thèm cưới vào Tư Đồ gia. Thấy qua người vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng thấy người nào vô sỉ tận cùng như thế, trách không được có thể nuôi dạy ranữnhi không biết xấu hổ như vậy, quả thật là trên không nghiêm dưới tất loạn!
Nhóm dân chúng nghị luận ầm ầm, bắt đầu chửi rủa. Sắc mặt của Tiêu Hổ còn đỏ hơn gan heo, thấy Tư Đồ Hiên cố tình giả vờ hồ đồ, một câu hắn cũng không nói ra được.
Tư Đồ Hiên lại chỉ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Tiêu bá phụ cũng đừng bởi vậy mà áy náy hay xấu hổ, càng đừng bởi vậy mà trách tội Tiêu cô nương, tình cảm là việc không thể miễn cưỡng, chỉ trách tiểu chất không tốt mà thôi. Tiểu chất nên rời đi rồi, Tiêu bá phụ đừng tiễn.”
Hắn nói xong liền xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại. Vì một câu như vậy mà Tiêu Diệp Nhi liền biến thànhnữnhân ngu ngốc gây đại họa. Hơn nữa, Tiêu gia mắt chó thấy người thấp như thế, mặc dù không có Quân Khanh Duệ cướp dâu, hắn nhất định vẫn phải nghĩ ra mọi biện pháp đẩy lui hôn sự này. Huống chi, Tiêu phủ không thèm đem Tư Đồ gia đặt trong mắt, thực tưởng rằng làm quan lớn mà cao quý lắm sao!
Tiêu Hổ đuổi theo hai bước, đối mặt với tầm mắt lên án của mọi người, hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, thật sự là muốn giải thích mà không thể...
Dực vương đi rồi, Tư Đồ Hiên cũng đi rồi, Tiêu Diệp Nhi mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm được cõng xuất phủ, nhưng lại không có người cưới. Mới vừa rồi vẫn còn tỏa sáng vô hạn, vậy mà giờ lại biến thành tàn hoa bại liễu,nữnhân hoa tâm không người nào muốn.
Đứng tại chỗ, Tiêu Diệp Nhi thấy người của Tư Đồ gia đều xoay người đi theo Tư Đồ Hiên, nhất thời không thể thừa nhận đả kích như vậy, hai mắt trợn to, thẳng tắp ngã xuống, khiến nhóm tỳnữthét chói tai chạy lại đỡ nàng ta, loạn thành một đoàn.
Mà bên kia, Quân Khanh Duệ mang theo người của vương phủ rút khỏi phố dài bị dân chúng vây chật như nêm. Nhóm dân chúng phía sau cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, giờ thấy đội ngũ của Dực vương rời đi, khôngkhíngưng trọng, hoàn toàn không có nhạc hỉ, cũng không có kiệu hoa, nhất thời liền biết là đã xảy ra biến cố, đều châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
Còn chưa quành vào đường khác, ở góc đường, Quân Khanh Duệ liền nhìn thấy Thịnh Dịch Dương mang theo nhóm người ở phủ thái phó đi đến. Nhân mã hai bên nhất thời dừng lại, Thịnh Dịch Dương nhìn nhìn sắc mặt của Dực vương, còn thấy đội ngũ đón dâu không có kiệu hoa, rõ ràng là đã chịu đả kích, không khỏi sửng sốt.
Hắn còn chưa hé răng, Quân Khanh Duệ đã nheo mắt lại, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Thịnh Dịch Dương, lạnh lùng nói: “Thái phó đại nhân nuôi dạy ra mộtnữnhi giỏi giang, quả nhiên là rất tốt!”
Lời này của hắn quả thực là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, lại tràn ngập ngàn vạn cảm xúc phức tạp, giống như hận lại giống như yêu, giống như bi lại giống như mừng, khiến người ta chẳng phân biệt được rõ ràng. Trong lúc Thịnh Dịch Dương lại sửng sốt, Quân Khanh Duệ đã vung cương ngựa vòng đi qua. Phía sau, đội ngũ đi theo, nháy mắt đi hết sạch.
Sao mới qua một lát mà đã xảy ra biến cố lớn như vậy? Ý tứ của Dực vương là sao, Y Diễm đã làm cái gì rồi?
Trong đầu Thịnh Dịch Dương suy nghĩ quá nhiều vấn đề nhưng vẫn không hề dừng lại, mang theo đoàn người hướng Tiêu phủ đi đến. Lúc hắn đến cũng là lúc Tư Đồ Hiên mang theo đội ngũ đón dâu rời đi, hắn lại ngẩn ra, mơ hồ thấy trước cửa Tiêu phủ loạn thành một đoàn. Sắc mặtnữtử bị nhóm tỳnữvây quanh tái nhợt, bộ dáng choáng váng nặng nề, hiển nhiên là Tiêu Diệp Nhi. Mà Tiêu Hổ lại là một thân chật vật, bộ dáng hổn hển. Thịnh Dịch Dương lại lần nữa khó hiểu cùng kinh ngạc.
Thịnh Y Diễm vọt tới Tiêu phủ, Tử Nhi không thể đuổi kịp, sớm đã lo lắng, rất sợ tiểu thư nhà mình chịu thiệt. Giờ phút này thấy Thịnh Y Diễm ngồi ngay ngắn trên lưng Tử Điện, một thân diễm lệ, êm êm đẹp đẹp, nàng liền chạy vội qua, bắt lấy tay của Thịnh Y Diễm, vẫn không yên tâm mà gấp giọng nói: “Tiểu thư không có việc gì đi?”
Thịnh Y Diễm cúi đầu nhìn Tử Nhi lo lắng đầy mặt, khóe môi giơ lên dịu dàng cười ra tiếng. Còn chưa kịp nói, bên kia, Tiêu Diệp Nhi được tỳnữấn huyệt nhân trung hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng ta thấy mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn cùng chê cười nhìn nàng ta, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, lại vừa vặn nhìn thấy Thịnh Y Diễm ngồi trên cao, tươi cười rực rỡ, trong lúc nhất thời, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý. Nàng ta đẩy nhóm tỳnữra, đôi mắt hằn tia máu đỏ tươi, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Thịnh Y Diễm.
Bên này, Sở Thanh Y hỏi không ngừng, thì bên kia, Quân Khanh Liệt đang ngồi trên lưng ngựa căn bản là không nhìn hắn, không nói một lời, bộ dáng xa cách lạnh lùng như trước kia.
Sở Thanh Y thấy vậy cũng đã quen, con mắt nho nhỏ cô lỗ xoay tròn, quay người liền trực tiếp nhìn về phía Tiêu Hổ, quan sát nét mặt già nua của hắn, nói: “A, vẻ mặt này của Tiêu tướng quân là sao? Ai tát ngươi thành như vậy? Võ nghệ bất phàm a, cư nhiên tát đối xứng như thế. Ta nói này Tiêu tướng quân, khuênữcủa ngươi không phải rất được lòng Dực vương sao? Vừa rồi còn bất chấp chết sống muốn cưới nàng đâu, sao mới một lát đã vứt bỏ nàng rồi a? Bản thế tử bỏ lỡ kịch hay, ngươi là đương sự, chắc chắn biết rõ mọi chuyện, mau mau kể cho bản thế tử nghe chút a!”
Sở Thanh Y là nhi tử độc nhất của Thiên Ức vương, Thiên Ức vương lại là vương gia khác họ duy nhất của Trung Tử quốc, đương kim hoàng thượng cùng Thiên Ức vương xưa kia cùng nhau phò trợ tiên đế tranh giành thiên hạ, tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng lại thân thiết hơn cả huynh đệ ruột, cộng thêm Sở Thanh Y hay nói ngọt, hoàng đế đối với hắn quả thực so với nhóm hoàng tử còn sủng ái hơn một chút, vì thế, Sở Thanh Y ở kinh thành cũng là một tên hoàn khố bất trị.
Thấy Sở Thanh Y đã xem náo nhiệt còn xem kiêu ngạo như thế, đúng lý hợp tình như thế, hỏi thẳng đương sự khiến đương sự xấu mặt, Thịnh Y Diễm liền buồn cười một trận. Lại thấy sắc mặt Tiêu Hổ trong xanh có tím, trong tím có đen, nhưng lại ngại thân phận thế tử của phủ Thiên Ức vương, nhẫn nhịn không phát tác, trong ngực dồn nén lửa giận, Thịnh Y Diễm liền biết Sở Thanh Y này cố ý, tám phần là hắn giống tên yêu nghiệt trong kiệu kia, đều là tên đáng chết thích lấy chuyện xấu của người ta làm niềm vui cho chính mình!
Tiêu Hổ bị Sở Thanh Y ép hỏi, cả người phát run, sắc mặt thay đổi liên tục, thấy mọi người vẫn còn tụ tập ở trước cửa Tiêu phủ xem náo nhiệt, hắn mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, hướng Sở Thanh Y hạ thắt lưng, nói: “Thế tử gia, lão thần giờ đang sứt đầu mẻ trán, ngài đừng đổ thêm dầu vào lửa a. Gần đây, lão thần vừa được tặng một con ngựa lông màu trắng bạc từ đông hải, liền kêu người đưa tới phủ Thiên Ức Vương cho ngài, ngài xem có được không?”
Sở Thanh Y thế này mới lôi kéo tay Tiêu Hổ, giương giọng nói: “Thật là màu trắng bạc? Một cọng lông tạp cũng không có?”
Tiêu Hổ gật đầu, nói: “Nếu không, lão thần liền gọi người mang ngài đi xem một chút?”
Sở Thanh Y thế này mới lộ vẻ hòa hoãn, cố gật gật đầu, nói: “Vậy không cần, cho ngươi lá gan lớn ngươi cũng không dám lừa gia, gia trước xem náo nhiệt một chút, không thể lại bỏ lỡ trò hay được.”
Tiêu Hổ lại tức đến mức tay đều run rẩy, nhưng cũng không làm gì được, quay người đi về phía Tư Đồ Hiên, nhiệt tình kéo tay hắn, đôi mắt rưng rưng, nói: “Thế chất a, mới vừa rồi bá phụ gặp chuyện khó xử, bá phụ đang ở quan trường, thân bất do kỷ, Tiêu gia cùng Tư Đồ gia lại là thế giao, hôn sự của ngươi cùng Diệp Nhi được định ra từ lúc hai ngươi còn nhỏ, hôm nay là ngày đại hôn của các ngươi, tuy nói lúc trước xảy ra chút chuyện hiểu lầm cùng không thoải mái, nhưng cũng may là...”
Da mặt của Tiêu Hổ thật dày, lời này mặc dù còn chưa nói xong, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu được ý tứ của hắn. Đây là do hắn thấy Tiêu Diệp Nhi không gả cho Dực vương được mới nghĩ tới Tư Đồ gia. Phải biết rằng, hôm nay Tiêu Diệp Nhi đội mũ phượng vai quàng khăn đã được cõng xuất phủ, nếu không gả đi, vậy sau này không chỉ có thể diện của Tiêu Diệp Nhi mất hết, mà sau này Tiêu phủ cũng không còn mặt mũi để lăn lộn ở kinh thành nữa.
Được cõng xuất phủ, đội ngũ đón dâu đã đi tới cửa phủ, nhưng lại xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng nếu như hai bên đón dâu đều vứt bỏ Tiêu Diệp Nhi mà đi, vậy Tiêu Diệp Nhi quả thực so với chuyện Thịnh Y Diễm bị vứt bỏ trước kia càng dọa người, càng không còn mặt mũi, quả thực biến thành trò cười lớn nhất thiên hạ. Danh hiệunữnhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ sẽ không rơi xuống người Thịnh Y Diễm, mà lànữnhi của hắn a!
Tiêu Hổ nói xong, Tư Đồ Hiên cũng thở dài, nói: “Ý tứ của bá phụ, tiểu chất đã suy nghĩ hồi lâu. Quả thật, tiểu chất không bằng Dực vương, tiểu chất không nên cưỡng cầu, nếu Tiêu cô nương cùng Dực vương đều ái mộ nhau, vậy tiểu chất cũng chỉ có thể giúp người toại nguyện. Tiểu chất nguyện ý đi tìm hạnh phúc từ giai nhân khác, cũng mong Tiêu cô nương có thể như nguyện, cùng Dực vương cầm tay đến già.”
Lúc này, Tư Đồ Hiên trả lời như vậy, rõ ràng là muốn đáp lại lời mà Tiêu Hổ nói với hắn trước khi Thịnh Y Diễm đến, bộ dáng của hắn càng giống như mới chịu đả kích thật sâu, nhưng vẫn luôn im lặng cân nhắc lời nói kia của Tiêu Hổ, nên bây giờ mới lấy lại tinh thần, căn bản là không biết được đã xảy ra chuyện gì.
Thịnh Y Diễm nghe Tư Đồ Hiên nói như thế, không khỏi cúi đầu nhếch môi cười, thầm nghĩ: này nha, quả thật là thương nhân lòng dạ đen tối, rất biết nắm chắc thời cơ, giả bộ khờ dại để mưu lợi cho chính mình, đúng là gian thương! Dực vương đều đi rồi, còn chúc cái gì mà cầm tay đến già. Hóa ra, người giỏi chọc giận, châm chọc người ta nhất chính là hắn a.
Vừa rồi, Tư Đồ Hiên vẫn luôn trầm mặc, còn ngã xuống từ trên lưng con ngựa đang bị kinh động kia, bộ dáng mất hồn mất vía này của hắn, ở trong mắt dân chúng quả thật là bộ dáng vừa lấy lại tinh thần. Thấy hắn như thế, lại nghe hắn nói vậy, mọi người lập tức liền cảm thấy Tiêu gia khinh người quá đáng, nhìn đứa nhỏ thiện lương như vậy còn khi dễ!
Người của Tiêu gia này quá vô sỉ, giờ mới nhớ tới người ta đến đây, lúc trước còn làm gì nha, hiện tại cư nhiên muốn cứng rắn nhét mộtnữnhân hoa tâm không ai thèm cưới vào Tư Đồ gia. Thấy qua người vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng thấy người nào vô sỉ tận cùng như thế, trách không được có thể nuôi dạy ranữnhi không biết xấu hổ như vậy, quả thật là trên không nghiêm dưới tất loạn!
Nhóm dân chúng nghị luận ầm ầm, bắt đầu chửi rủa. Sắc mặt của Tiêu Hổ còn đỏ hơn gan heo, thấy Tư Đồ Hiên cố tình giả vờ hồ đồ, một câu hắn cũng không nói ra được.
Tư Đồ Hiên lại chỉ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Tiêu bá phụ cũng đừng bởi vậy mà áy náy hay xấu hổ, càng đừng bởi vậy mà trách tội Tiêu cô nương, tình cảm là việc không thể miễn cưỡng, chỉ trách tiểu chất không tốt mà thôi. Tiểu chất nên rời đi rồi, Tiêu bá phụ đừng tiễn.”
Hắn nói xong liền xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại. Vì một câu như vậy mà Tiêu Diệp Nhi liền biến thànhnữnhân ngu ngốc gây đại họa. Hơn nữa, Tiêu gia mắt chó thấy người thấp như thế, mặc dù không có Quân Khanh Duệ cướp dâu, hắn nhất định vẫn phải nghĩ ra mọi biện pháp đẩy lui hôn sự này. Huống chi, Tiêu phủ không thèm đem Tư Đồ gia đặt trong mắt, thực tưởng rằng làm quan lớn mà cao quý lắm sao!
Tiêu Hổ đuổi theo hai bước, đối mặt với tầm mắt lên án của mọi người, hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, thật sự là muốn giải thích mà không thể...
Dực vương đi rồi, Tư Đồ Hiên cũng đi rồi, Tiêu Diệp Nhi mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm được cõng xuất phủ, nhưng lại không có người cưới. Mới vừa rồi vẫn còn tỏa sáng vô hạn, vậy mà giờ lại biến thành tàn hoa bại liễu,nữnhân hoa tâm không người nào muốn.
Đứng tại chỗ, Tiêu Diệp Nhi thấy người của Tư Đồ gia đều xoay người đi theo Tư Đồ Hiên, nhất thời không thể thừa nhận đả kích như vậy, hai mắt trợn to, thẳng tắp ngã xuống, khiến nhóm tỳnữthét chói tai chạy lại đỡ nàng ta, loạn thành một đoàn.
Mà bên kia, Quân Khanh Duệ mang theo người của vương phủ rút khỏi phố dài bị dân chúng vây chật như nêm. Nhóm dân chúng phía sau cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, giờ thấy đội ngũ của Dực vương rời đi, khôngkhíngưng trọng, hoàn toàn không có nhạc hỉ, cũng không có kiệu hoa, nhất thời liền biết là đã xảy ra biến cố, đều châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
Còn chưa quành vào đường khác, ở góc đường, Quân Khanh Duệ liền nhìn thấy Thịnh Dịch Dương mang theo nhóm người ở phủ thái phó đi đến. Nhân mã hai bên nhất thời dừng lại, Thịnh Dịch Dương nhìn nhìn sắc mặt của Dực vương, còn thấy đội ngũ đón dâu không có kiệu hoa, rõ ràng là đã chịu đả kích, không khỏi sửng sốt.
Hắn còn chưa hé răng, Quân Khanh Duệ đã nheo mắt lại, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Thịnh Dịch Dương, lạnh lùng nói: “Thái phó đại nhân nuôi dạy ra mộtnữnhi giỏi giang, quả nhiên là rất tốt!”
Lời này của hắn quả thực là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, lại tràn ngập ngàn vạn cảm xúc phức tạp, giống như hận lại giống như yêu, giống như bi lại giống như mừng, khiến người ta chẳng phân biệt được rõ ràng. Trong lúc Thịnh Dịch Dương lại sửng sốt, Quân Khanh Duệ đã vung cương ngựa vòng đi qua. Phía sau, đội ngũ đi theo, nháy mắt đi hết sạch.
Sao mới qua một lát mà đã xảy ra biến cố lớn như vậy? Ý tứ của Dực vương là sao, Y Diễm đã làm cái gì rồi?
Trong đầu Thịnh Dịch Dương suy nghĩ quá nhiều vấn đề nhưng vẫn không hề dừng lại, mang theo đoàn người hướng Tiêu phủ đi đến. Lúc hắn đến cũng là lúc Tư Đồ Hiên mang theo đội ngũ đón dâu rời đi, hắn lại ngẩn ra, mơ hồ thấy trước cửa Tiêu phủ loạn thành một đoàn. Sắc mặtnữtử bị nhóm tỳnữvây quanh tái nhợt, bộ dáng choáng váng nặng nề, hiển nhiên là Tiêu Diệp Nhi. Mà Tiêu Hổ lại là một thân chật vật, bộ dáng hổn hển. Thịnh Dịch Dương lại lần nữa khó hiểu cùng kinh ngạc.
Thịnh Y Diễm vọt tới Tiêu phủ, Tử Nhi không thể đuổi kịp, sớm đã lo lắng, rất sợ tiểu thư nhà mình chịu thiệt. Giờ phút này thấy Thịnh Y Diễm ngồi ngay ngắn trên lưng Tử Điện, một thân diễm lệ, êm êm đẹp đẹp, nàng liền chạy vội qua, bắt lấy tay của Thịnh Y Diễm, vẫn không yên tâm mà gấp giọng nói: “Tiểu thư không có việc gì đi?”
Thịnh Y Diễm cúi đầu nhìn Tử Nhi lo lắng đầy mặt, khóe môi giơ lên dịu dàng cười ra tiếng. Còn chưa kịp nói, bên kia, Tiêu Diệp Nhi được tỳnữấn huyệt nhân trung hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng ta thấy mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn cùng chê cười nhìn nàng ta, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, lại vừa vặn nhìn thấy Thịnh Y Diễm ngồi trên cao, tươi cười rực rỡ, trong lúc nhất thời, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý. Nàng ta đẩy nhóm tỳnữra, đôi mắt hằn tia máu đỏ tươi, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Thịnh Y Diễm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên này, Sở Thanh Y hỏi không ngừng, thì bên kia, Quân Khanh Liệt đang ngồi trên lưng ngựa căn bản là không nhìn hắn, không nói một lời, bộ dáng xa cách lạnh lùng như trước kia.
Sở Thanh Y thấy vậy cũng đã quen, con mắt nho nhỏ cô lỗ xoay tròn, quay người liền trực tiếp nhìn về phía Tiêu Hổ, quan sát nét mặt già nua của hắn, nói: “A, vẻ mặt này của Tiêu tướng quân là sao? Ai tát ngươi thành như vậy? Võ nghệ bất phàm a, cư nhiên tát đối xứng như thế. Ta nói này Tiêu tướng quân, khuênữcủa ngươi không phải rất được lòng Dực vương sao? Vừa rồi còn bất chấp chết sống muốn cưới nàng đâu, sao mới một lát đã vứt bỏ nàng rồi a? Bản thế tử bỏ lỡ kịch hay, ngươi là đương sự, chắc chắn biết rõ mọi chuyện, mau mau kể cho bản thế tử nghe chút a!”
Sở Thanh Y là nhi tử độc nhất của Thiên Ức vương, Thiên Ức vương lại là vương gia khác họ duy nhất của Trung Tử quốc, đương kim hoàng thượng cùng Thiên Ức vương xưa kia cùng nhau phò trợ tiên đế tranh giành thiên hạ, tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng lại thân thiết hơn cả huynh đệ ruột, cộng thêm Sở Thanh Y hay nói ngọt, hoàng đế đối với hắn quả thực so với nhóm hoàng tử còn sủng ái hơn một chút, vì thế, Sở Thanh Y ở kinh thành cũng là một tên hoàn khố bất trị.
Thấy Sở Thanh Y đã xem náo nhiệt còn xem kiêu ngạo như thế, đúng lý hợp tình như thế, hỏi thẳng đương sự khiến đương sự xấu mặt, Thịnh Y Diễm liền buồn cười một trận. Lại thấy sắc mặt Tiêu Hổ trong xanh có tím, trong tím có đen, nhưng lại ngại thân phận thế tử của phủ Thiên Ức vương, nhẫn nhịn không phát tác, trong ngực dồn nén lửa giận, Thịnh Y Diễm liền biết Sở Thanh Y này cố ý, tám phần là hắn giống tên yêu nghiệt trong kiệu kia, đều là tên đáng chết thích lấy chuyện xấu của người ta làm niềm vui cho chính mình!
Tiêu Hổ bị Sở Thanh Y ép hỏi, cả người phát run, sắc mặt thay đổi liên tục, thấy mọi người vẫn còn tụ tập ở trước cửa Tiêu phủ xem náo nhiệt, hắn mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, hướng Sở Thanh Y hạ thắt lưng, nói: “Thế tử gia, lão thần giờ đang sứt đầu mẻ trán, ngài đừng đổ thêm dầu vào lửa a. Gần đây, lão thần vừa được tặng một con ngựa lông màu trắng bạc từ đông hải, liền kêu người đưa tới phủ Thiên Ức Vương cho ngài, ngài xem có được không?”
Sở Thanh Y thế này mới lôi kéo tay Tiêu Hổ, giương giọng nói: “Thật là màu trắng bạc? Một cọng lông tạp cũng không có?”
Tiêu Hổ gật đầu, nói: “Nếu không, lão thần liền gọi người mang ngài đi xem một chút?”
Sở Thanh Y thế này mới lộ vẻ hòa hoãn, cố gật gật đầu, nói: “Vậy không cần, cho ngươi lá gan lớn ngươi cũng không dám lừa gia, gia trước xem náo nhiệt một chút, không thể lại bỏ lỡ trò hay được.”
Tiêu Hổ lại tức đến mức tay đều run rẩy, nhưng cũng không làm gì được, quay người đi về phía Tư Đồ Hiên, nhiệt tình kéo tay hắn, đôi mắt rưng rưng, nói: “Thế chất a, mới vừa rồi bá phụ gặp chuyện khó xử, bá phụ đang ở quan trường, thân bất do kỷ, Tiêu gia cùng Tư Đồ gia lại là thế giao, hôn sự của ngươi cùng Diệp Nhi được định ra từ lúc hai ngươi còn nhỏ, hôm nay là ngày đại hôn của các ngươi, tuy nói lúc trước xảy ra chút chuyện hiểu lầm cùng không thoải mái, nhưng cũng may là...”
Da mặt của Tiêu Hổ thật dày, lời này mặc dù còn chưa nói xong, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu được ý tứ của hắn. Đây là do hắn thấy Tiêu Diệp Nhi không gả cho Dực vương được mới nghĩ tới Tư Đồ gia. Phải biết rằng, hôm nay Tiêu Diệp Nhi đội mũ phượng vai quàng khăn đã được cõng xuất phủ, nếu không gả đi, vậy sau này không chỉ có thể diện của Tiêu Diệp Nhi mất hết, mà sau này Tiêu phủ cũng không còn mặt mũi để lăn lộn ở kinh thành nữa.
Được cõng xuất phủ, đội ngũ đón dâu đã đi tới cửa phủ, nhưng lại xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng nếu như hai bên đón dâu đều vứt bỏ Tiêu Diệp Nhi mà đi, vậy Tiêu Diệp Nhi quả thực so với chuyện Thịnh Y Diễm bị vứt bỏ trước kia càng dọa người, càng không còn mặt mũi, quả thực biến thành trò cười lớn nhất thiên hạ. Danh hiệunữnhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ sẽ không rơi xuống người Thịnh Y Diễm, mà lànữnhi của hắn a!
Tiêu Hổ nói xong, Tư Đồ Hiên cũng thở dài, nói: “Ý tứ của bá phụ, tiểu chất đã suy nghĩ hồi lâu. Quả thật, tiểu chất không bằng Dực vương, tiểu chất không nên cưỡng cầu, nếu Tiêu cô nương cùng Dực vương đều ái mộ nhau, vậy tiểu chất cũng chỉ có thể giúp người toại nguyện. Tiểu chất nguyện ý đi tìm hạnh phúc từ giai nhân khác, cũng mong Tiêu cô nương có thể như nguyện, cùng Dực vương cầm tay đến già.”
Lúc này, Tư Đồ Hiên trả lời như vậy, rõ ràng là muốn đáp lại lời mà Tiêu Hổ nói với hắn trước khi Thịnh Y Diễm đến, bộ dáng của hắn càng giống như mới chịu đả kích thật sâu, nhưng vẫn luôn im lặng cân nhắc lời nói kia của Tiêu Hổ, nên bây giờ mới lấy lại tinh thần, căn bản là không biết được đã xảy ra chuyện gì.
Thịnh Y Diễm nghe Tư Đồ Hiên nói như thế, không khỏi cúi đầu nhếch môi cười, thầm nghĩ: này nha, quả thật là thương nhân lòng dạ đen tối, rất biết nắm chắc thời cơ, giả bộ khờ dại để mưu lợi cho chính mình, đúng là gian thương! Dực vương đều đi rồi, còn chúc cái gì mà cầm tay đến già. Hóa ra, người giỏi chọc giận, châm chọc người ta nhất chính là hắn a.
Vừa rồi, Tư Đồ Hiên vẫn luôn trầm mặc, còn ngã xuống từ trên lưng con ngựa đang bị kinh động kia, bộ dáng mất hồn mất vía này của hắn, ở trong mắt dân chúng quả thật là bộ dáng vừa lấy lại tinh thần. Thấy hắn như thế, lại nghe hắn nói vậy, mọi người lập tức liền cảm thấy Tiêu gia khinh người quá đáng, nhìn đứa nhỏ thiện lương như vậy còn khi dễ!
Người của Tiêu gia này quá vô sỉ, giờ mới nhớ tới người ta đến đây, lúc trước còn làm gì nha, hiện tại cư nhiên muốn cứng rắn nhét mộtnữnhân hoa tâm không ai thèm cưới vào Tư Đồ gia. Thấy qua người vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng thật sự chưa từng thấy người nào vô sỉ tận cùng như thế, trách không được có thể nuôi dạy ranữnhi không biết xấu hổ như vậy, quả thật là trên không nghiêm dưới tất loạn!
Nhóm dân chúng nghị luận ầm ầm, bắt đầu chửi rủa. Sắc mặt của Tiêu Hổ còn đỏ hơn gan heo, thấy Tư Đồ Hiên cố tình giả vờ hồ đồ, một câu hắn cũng không nói ra được.
Tư Đồ Hiên lại chỉ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Tiêu bá phụ cũng đừng bởi vậy mà áy náy hay xấu hổ, càng đừng bởi vậy mà trách tội Tiêu cô nương, tình cảm là việc không thể miễn cưỡng, chỉ trách tiểu chất không tốt mà thôi. Tiểu chất nên rời đi rồi, Tiêu bá phụ đừng tiễn.”
Hắn nói xong liền xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại. Vì một câu như vậy mà Tiêu Diệp Nhi liền biến thànhnữnhân ngu ngốc gây đại họa. Hơn nữa, Tiêu gia mắt chó thấy người thấp như thế, mặc dù không có Quân Khanh Duệ cướp dâu, hắn nhất định vẫn phải nghĩ ra mọi biện pháp đẩy lui hôn sự này. Huống chi, Tiêu phủ không thèm đem Tư Đồ gia đặt trong mắt, thực tưởng rằng làm quan lớn mà cao quý lắm sao!
Tiêu Hổ đuổi theo hai bước, đối mặt với tầm mắt lên án của mọi người, hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, thật sự là muốn giải thích mà không thể...
Dực vương đi rồi, Tư Đồ Hiên cũng đi rồi, Tiêu Diệp Nhi mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm được cõng xuất phủ, nhưng lại không có người cưới. Mới vừa rồi vẫn còn tỏa sáng vô hạn, vậy mà giờ lại biến thành tàn hoa bại liễu,nữnhân hoa tâm không người nào muốn.
Đứng tại chỗ, Tiêu Diệp Nhi thấy người của Tư Đồ gia đều xoay người đi theo Tư Đồ Hiên, nhất thời không thể thừa nhận đả kích như vậy, hai mắt trợn to, thẳng tắp ngã xuống, khiến nhóm tỳnữthét chói tai chạy lại đỡ nàng ta, loạn thành một đoàn.
Mà bên kia, Quân Khanh Duệ mang theo người của vương phủ rút khỏi phố dài bị dân chúng vây chật như nêm. Nhóm dân chúng phía sau cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, giờ thấy đội ngũ của Dực vương rời đi, khôngkhíngưng trọng, hoàn toàn không có nhạc hỉ, cũng không có kiệu hoa, nhất thời liền biết là đã xảy ra biến cố, đều châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận.
Còn chưa quành vào đường khác, ở góc đường, Quân Khanh Duệ liền nhìn thấy Thịnh Dịch Dương mang theo nhóm người ở phủ thái phó đi đến. Nhân mã hai bên nhất thời dừng lại, Thịnh Dịch Dương nhìn nhìn sắc mặt của Dực vương, còn thấy đội ngũ đón dâu không có kiệu hoa, rõ ràng là đã chịu đả kích, không khỏi sửng sốt.
Hắn còn chưa hé răng, Quân Khanh Duệ đã nheo mắt lại, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Thịnh Dịch Dương, lạnh lùng nói: “Thái phó đại nhân nuôi dạy ra mộtnữnhi giỏi giang, quả nhiên là rất tốt!”
Lời này của hắn quả thực là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, lại tràn ngập ngàn vạn cảm xúc phức tạp, giống như hận lại giống như yêu, giống như bi lại giống như mừng, khiến người ta chẳng phân biệt được rõ ràng. Trong lúc Thịnh Dịch Dương lại sửng sốt, Quân Khanh Duệ đã vung cương ngựa vòng đi qua. Phía sau, đội ngũ đi theo, nháy mắt đi hết sạch.
Sao mới qua một lát mà đã xảy ra biến cố lớn như vậy? Ý tứ của Dực vương là sao, Y Diễm đã làm cái gì rồi?
Trong đầu Thịnh Dịch Dương suy nghĩ quá nhiều vấn đề nhưng vẫn không hề dừng lại, mang theo đoàn người hướng Tiêu phủ đi đến. Lúc hắn đến cũng là lúc Tư Đồ Hiên mang theo đội ngũ đón dâu rời đi, hắn lại ngẩn ra, mơ hồ thấy trước cửa Tiêu phủ loạn thành một đoàn. Sắc mặtnữtử bị nhóm tỳnữvây quanh tái nhợt, bộ dáng choáng váng nặng nề, hiển nhiên là Tiêu Diệp Nhi. Mà Tiêu Hổ lại là một thân chật vật, bộ dáng hổn hển. Thịnh Dịch Dương lại lần nữa khó hiểu cùng kinh ngạc.
Thịnh Y Diễm vọt tới Tiêu phủ, Tử Nhi không thể đuổi kịp, sớm đã lo lắng, rất sợ tiểu thư nhà mình chịu thiệt. Giờ phút này thấy Thịnh Y Diễm ngồi ngay ngắn trên lưng Tử Điện, một thân diễm lệ, êm êm đẹp đẹp, nàng liền chạy vội qua, bắt lấy tay của Thịnh Y Diễm, vẫn không yên tâm mà gấp giọng nói: “Tiểu thư không có việc gì đi?”
Thịnh Y Diễm cúi đầu nhìn Tử Nhi lo lắng đầy mặt, khóe môi giơ lên dịu dàng cười ra tiếng. Còn chưa kịp nói, bên kia, Tiêu Diệp Nhi được tỳnữấn huyệt nhân trung hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng ta thấy mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn cùng chê cười nhìn nàng ta, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra, lại vừa vặn nhìn thấy Thịnh Y Diễm ngồi trên cao, tươi cười rực rỡ, trong lúc nhất thời, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý. Nàng ta đẩy nhóm tỳnữra, đôi mắt hằn tia máu đỏ tươi, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Thịnh Y Diễm.