Cô chạy bán sống bán chết, đến khi không còn sức để chạy nữa mới dừng lại, thở hồng hộc.
TMD! Cư nhiên lại bị cưỡng hôn trước mặt bàn dân thiên hạ!
Được! Thù này cô sẽ ghi nhớ, cực kì khắc sâu trong lòng!
Mà khoan, trông anh ta thật quen, ai nhỉ ?!
A! Đã nhớ. Dựa theo trí nhớ của Hàn Tử Du thì đó chính là Tống Ngạo Thiên, một trong ba vương tử trường ROYAL, cũng là một trong những người mà Hàn Tử Du bám riết không buông.
Tống Ngạo Thiên ?
Có phải quá trùng hợp hay không ? Nữ chính Hàn Tinh ngây thơ rồi lại Hàn Tử Du lẳng lơ, thối nát, hiện tại lại thêm Tống Ngạo Thiên. Cái tên Tống Ngạo Thiên này nếu cô nhớ không lầm thì chính là một trong ba nam chính của truyện "Bạch Kiểm Tiểu Thư".
Này nha, chuyện này không có vui nha!
Nghĩ đến cái thảm cảnh của nữ phụ Hàn Tử Du cô lại càng lạnh lạnh xương sống. Mà cứ mặc kệ, thế thì đã sao hiện tại cô chính là Hàn Tử Du, một người không dễ bị bắt nạt.
Khóe môi câu lên, xem như trải nghiệm, cũng chính là muốn đấu cùng tác giả!
Hừ, đúng là xui xẻo, gặp ai không gặp, lại gặp tên nổi tiếng đào hoa, háo sắc!
Lại còn là nam nhân của nữ chủ!
Xui xẻo! Qúa xui xẻo! Cực kì xui xẻo!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
____________dải phân cách_____________
''Anh Thiên Hàn'' Hàn Tinh ngọt ngào gọi, chạy thật nhanh đến bên một chàng trai cao lớn.
Chàng trai quay lại, hiện ra khuôn mặt tuyệt đại mỹ nam.
Đôi mắt phượng hẹp dài màu xám tro lạnh lẽo, cái mũi tinh tế cao ngất, đôi môi mỏng đỏ hồng. Làn da trắng như tuyết, đặc biệt là mái tóc màu bạch kim óng ánh, tai trái đeo một chiếc khuyên tai bạc hình thánh giá trông cực cool.
Mộ Dung Thiên Hàn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn thì biết ngay đó chính là Hàn Tinh. Đôi mắt sắc lạnh trở nên nhu hòa hơn, khóe môi tuyệt mỹ khẽ câu lên.
''Anh đang làm gì đấy ?'' Hàn Tinh thân mật ôm cánh tay rắn chắc của hắn, cười tủm tỉm.
Hắn thích nhất chính là nụ cười ngọt ngào này của Hàn Tinh, trông thật đáng yêu và trong sáng, nó trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của hắn, một màu đen kịt, không chút ánh sáng.
''Anh chỉ đang ngắm hoa violet thôi.'' hắn ôn nhu nói, chỉ tay vào vườn hoa violet xinh đẹp do chính tay hắn trồng.
"Em thật không biết tại sao anh lại thích chúng như vậy ?" Hàn Tinh bĩu môi, có chút ghét bỏ nhìn những đóa hoa violet tím. Chính vì chúng chiếm hết thời gian hắn quan tâm cô, chỉ chuyên chú chăm sóc chúng.
"Chẳng lẽ em không nhớ ?" Mộ Dung Thiên Hàn nhíu mày kiếm, nghi hoặc liếc nhìn Hàn Tinh. Chẳng phải Hàn Tinh rất thích hoa violet hay sao ? Còn cái kỉ niệm lúc nhỏ nữa, chẳng lẽ cô đã quên.
"A! Vẫn nhớ!" Nhìn biểu hiện kì lạ của Mộ Dung Thiên Hàn, Hàn Tinh thiếu chút nữa quên mất, chột dạ kịch liệt gật đầu.
Âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức phá hủy cái vườn hoa chướng mắt này.
Cô chỉ bị cái mùi hương thoang thoảng của violet hấp dẫn mà đến đây, không nghĩ đến lại gặp Hàn Tinh cùng Mộ Dung Thiên Hàn.
Cô cũng vô tình nghe được đoạn đối thoại của họ. Có chút sâu xa nghĩ.
Vốn định xoay người rời khỏi thì âm thanh thanh thuần của Hàn Tinh lần nữa vang lên:
''Chị hai --''
Trán nổi đầy vạch đen. Không phải xui đến mức này chứ!
''Ừ.''
Cô xoay lại, lạnh nhạt thốt ra độc nhất một chữ.
Mộ Dung Thiên Hàn vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn cô, tuy hôm nay cô rất khác so với thường ngày, đặc biệt là ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững kia, nhưng chung quy cũng chỉ là Hàn Tử Du háo sắc.
''Anh Hàn, nói với chị em một câu gì đó đi.''Hàn Tinh lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói.
''Không !'' khắp người hắn lập tức bao phủ một tầng hàn khí dày đặc.
Cô cười khẩy, anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ?!
Vốn định nói sự thật cho hắn biết, nhưng chính là bị cái thái độ lạnh lùng của hắn thổi bay ý định.
''Chị hai đừng buồn nha, anh Hàn là vậy đấy, không thích nói chuyện với người lạ.'' Hàn Tinh ra vẻ xin lỗi, nhưng thực chất lại là khoe mẻ, chỉ có người ngu mới không hiểu được hàm ý của cô ta.
''Không sao, tảng băng như anh ta làm sao biết nói chuyện, chỉ những người không bình thường mới nghĩ anh ta biết nói thôi, cũng may chị không phải --''
Cô vô (số) tội nói, làm cho cả Mộ Dung Thiên Hàn và Hàn Tinh hóa đá, giận đến xanh mặt, đây chẳng phải đang mắng hai người bọn họ sao ?!
Mộ Dung Thiên Hàn trừng mắt lãnh khốc nhìn cô, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng cô đã hóa thành băng từ lâu.
Cô không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt đẹp của hắn, ánh mắt mang lạnh nhạt hờ hững.
Hắn cả kinh, đây là Hàn Tử Du ???
Đánh chết hắn cũng không tin!
''Tôi đi trước.'' cô xoay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu.
Mộ Dung Thiên Hàn thẫn thờ, hoài nghi nhìn theo, cô ta thật khác!
Nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, cái ánh mắt kia thật giống, rất giống. Có phải hắn nhận thức sai không. Người đó chính là Hàn Tinh, không thể nào là cô ta được.
''Anh Hàn --'' Hàn Tinh thấy hắn cứ mãi dõi mắt theo bóng dáng của cô, lòng không khỏi nổi cơn ghen tức, lắc mạnh cánh tay hắn.
Hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ, xoay qua nhìn Hàn Tinh.
''Anh đang nghĩ gì vậy ?''
''Không gì.'' hắn nói xong liền bước đến vườn hoa tiếp tục chăm sóc chúng, để lại Hàn Tinh đứng đó tức giận đỏ bừng cả mặt.
Cô chạy bán sống bán chết, đến khi không còn sức để chạy nữa mới dừng lại, thở hồng hộc.
TMD! Cư nhiên lại bị cưỡng hôn trước mặt bàn dân thiên hạ!
Được! Thù này cô sẽ ghi nhớ, cực kì khắc sâu trong lòng!
Mà khoan, trông anh ta thật quen, ai nhỉ ?!
A! Đã nhớ. Dựa theo trí nhớ của Hàn Tử Du thì đó chính là Tống Ngạo Thiên, một trong ba vương tử trường ROYAL, cũng là một trong những người mà Hàn Tử Du bám riết không buông.
Tống Ngạo Thiên ?
Có phải quá trùng hợp hay không ? Nữ chính Hàn Tinh ngây thơ rồi lại Hàn Tử Du lẳng lơ, thối nát, hiện tại lại thêm Tống Ngạo Thiên. Cái tên Tống Ngạo Thiên này nếu cô nhớ không lầm thì chính là một trong ba nam chính của truyện "Bạch Kiểm Tiểu Thư".
Này nha, chuyện này không có vui nha!
Nghĩ đến cái thảm cảnh của nữ phụ Hàn Tử Du cô lại càng lạnh lạnh xương sống. Mà cứ mặc kệ, thế thì đã sao hiện tại cô chính là Hàn Tử Du, một người không dễ bị bắt nạt.
Khóe môi câu lên, xem như trải nghiệm, cũng chính là muốn đấu cùng tác giả!
Hừ, đúng là xui xẻo, gặp ai không gặp, lại gặp tên nổi tiếng đào hoa, háo sắc!
Lại còn là nam nhân của nữ chủ!
Xui xẻo! Qúa xui xẻo! Cực kì xui xẻo!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
____________dải phân cách_____________
''Anh Thiên Hàn'' Hàn Tinh ngọt ngào gọi, chạy thật nhanh đến bên một chàng trai cao lớn.
Chàng trai quay lại, hiện ra khuôn mặt tuyệt đại mỹ nam.
Đôi mắt phượng hẹp dài màu xám tro lạnh lẽo, cái mũi tinh tế cao ngất, đôi môi mỏng đỏ hồng. Làn da trắng như tuyết, đặc biệt là mái tóc màu bạch kim óng ánh, tai trái đeo một chiếc khuyên tai bạc hình thánh giá trông cực cool.
Mộ Dung Thiên Hàn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn thì biết ngay đó chính là Hàn Tinh. Đôi mắt sắc lạnh trở nên nhu hòa hơn, khóe môi tuyệt mỹ khẽ câu lên.
''Anh đang làm gì đấy ?'' Hàn Tinh thân mật ôm cánh tay rắn chắc của hắn, cười tủm tỉm.
Hắn thích nhất chính là nụ cười ngọt ngào này của Hàn Tinh, trông thật đáng yêu và trong sáng, nó trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của hắn, một màu đen kịt, không chút ánh sáng.
''Anh chỉ đang ngắm hoa violet thôi.'' hắn ôn nhu nói, chỉ tay vào vườn hoa violet xinh đẹp do chính tay hắn trồng.
"Em thật không biết tại sao anh lại thích chúng như vậy ?" Hàn Tinh bĩu môi, có chút ghét bỏ nhìn những đóa hoa violet tím. Chính vì chúng chiếm hết thời gian hắn quan tâm cô, chỉ chuyên chú chăm sóc chúng.
"Chẳng lẽ em không nhớ ?" Mộ Dung Thiên Hàn nhíu mày kiếm, nghi hoặc liếc nhìn Hàn Tinh. Chẳng phải Hàn Tinh rất thích hoa violet hay sao ? Còn cái kỉ niệm lúc nhỏ nữa, chẳng lẽ cô đã quên.
"A! Vẫn nhớ!" Nhìn biểu hiện kì lạ của Mộ Dung Thiên Hàn, Hàn Tinh thiếu chút nữa quên mất, chột dạ kịch liệt gật đầu.
Âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức phá hủy cái vườn hoa chướng mắt này.
Cô chỉ bị cái mùi hương thoang thoảng của violet hấp dẫn mà đến đây, không nghĩ đến lại gặp Hàn Tinh cùng Mộ Dung Thiên Hàn.
Cô cũng vô tình nghe được đoạn đối thoại của họ. Có chút sâu xa nghĩ.
Vốn định xoay người rời khỏi thì âm thanh thanh thuần của Hàn Tinh lần nữa vang lên:
''Chị hai --''
Trán nổi đầy vạch đen. Không phải xui đến mức này chứ!
''Ừ.''
Cô xoay lại, lạnh nhạt thốt ra độc nhất một chữ.
Mộ Dung Thiên Hàn vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn cô, tuy hôm nay cô rất khác so với thường ngày, đặc biệt là ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững kia, nhưng chung quy cũng chỉ là Hàn Tử Du háo sắc.
''Anh Hàn, nói với chị em một câu gì đó đi.''Hàn Tinh lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói.
''Không !'' khắp người hắn lập tức bao phủ một tầng hàn khí dày đặc.
Cô cười khẩy, anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ?!
Vốn định nói sự thật cho hắn biết, nhưng chính là bị cái thái độ lạnh lùng của hắn thổi bay ý định.
''Chị hai đừng buồn nha, anh Hàn là vậy đấy, không thích nói chuyện với người lạ.'' Hàn Tinh ra vẻ xin lỗi, nhưng thực chất lại là khoe mẻ, chỉ có người ngu mới không hiểu được hàm ý của cô ta.
''Không sao, tảng băng như anh ta làm sao biết nói chuyện, chỉ những người không bình thường mới nghĩ anh ta biết nói thôi, cũng may chị không phải --''
Cô vô (số) tội nói, làm cho cả Mộ Dung Thiên Hàn và Hàn Tinh hóa đá, giận đến xanh mặt, đây chẳng phải đang mắng hai người bọn họ sao ?!
Mộ Dung Thiên Hàn trừng mắt lãnh khốc nhìn cô, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng cô đã hóa thành băng từ lâu.
Cô không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt đẹp của hắn, ánh mắt mang lạnh nhạt hờ hững.
Hắn cả kinh, đây là Hàn Tử Du ???
Đánh chết hắn cũng không tin!
''Tôi đi trước.'' cô xoay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu.
Mộ Dung Thiên Hàn thẫn thờ, hoài nghi nhìn theo, cô ta thật khác!
Nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, cái ánh mắt kia thật giống, rất giống. Có phải hắn nhận thức sai không. Người đó chính là Hàn Tinh, không thể nào là cô ta được.
''Anh Hàn --'' Hàn Tinh thấy hắn cứ mãi dõi mắt theo bóng dáng của cô, lòng không khỏi nổi cơn ghen tức, lắc mạnh cánh tay hắn.
Hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ, xoay qua nhìn Hàn Tinh.
''Anh đang nghĩ gì vậy ?''
''Không gì.'' hắn nói xong liền bước đến vườn hoa tiếp tục chăm sóc chúng, để lại Hàn Tinh đứng đó tức giận đỏ bừng cả mặt.