Khi đã hả hê trong lòng xong, hiện tại tâm trạng của cô vô cùng tốt, thật không muốn mất vui vì phải ăn cơm cùng với gia đình người ta, không bằng . . .
Cô đứng dậy mở tủ quần áo to lớn. Nhìn những bộ quần áo thiếu vải trầm trọng trong tủ, cô không khỏi há hốc mồm.
Thở dài, cô lấy ra một bộ quần áo tạm gọi là bình thường nhất. Cô vận một chiếc áo pull trắng rộng, chiếc quần jean ngắn đến đùi được mài rách, mái tóc nâu dài cột cao lên, chân mang đôi bốt đen cao, bây giờ trông rất bụi, cực kì chất, quyến rũ đến chết người.
Tạm hài lòng với bản thân, cô hờ hững bước ra ngoài.
''Mày đi đâu ?''
Ông Hàn ngồi trên sofa xem tin tức cùng vợ và con gái cưng của mình, thấy cô từ trên lầu bước xuống, có vẻ như sắp đi đâu đó, ông ta liền lạnh lùng lên tiếng.
''Đi chơi.''
Cô cũng chẳng dài dòng, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
''Đã tối rồi đó con.'' Bà Mai ngồi trong lòng chồng, ngẩng đầu nhìn cô nhẹ giọng bảo.
Bà diễn cũng quá đạt đi, chẳng phải bà muốn tôi rời khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt hay sao ?
Cô hừ lạnh một tiếng, đôi chân lại vững vàng bước đi, chẳng đoái hoài đến giận dữ của ông Hàn.
Ra khỏi nhà, cô thở phào, hít thật sâu không khí trong lành, quả nhiên bên ngoài thật thoải mái, chẳng như ngôi nhà lạnh lẽo, giả tạo kia.
Cô không nhanh không chậm bước vào garage lái chiếc Lamborghini ra, chạy với tốc độ còn muốn nhanh hơn cả tên lửa.
Cô chính là muốn lấy tốc độ giải tỏa buồn phiền trong lòng, tâm trạng được thư giản.
Nhưng nếu nói đến cách thư giản tốt nhất của cô thì đó chính là rượu!
Rất nhanh cô nghĩ đến bar!
Nghĩ là làm cô tăng tốc độ vụt bay trên đường lớn, hướng đến quán bar lớn nhất -- Darknight.
Bar Darknight . . .
Cô không ngờ rằng mình vừa bước vào liền lập tức trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, ở đây có bao nhiêu người thì chính là bấy nhiêu người dán mắt vào cô.
Nam dùng đôi mắt háo sắc kinh tởm nhìn chầm chập thân hình đẫy đà, hoàn mỹ của cô như thể cô đang trần truồng trước mặt họ. Nữ thì ngược lại, ghen ghét của đố kỵ trong ánh mắt không hề che giấu.
Cô thấy lạnh nha!
Có chút mất tự nhiên bước đến quầy rượu, lạnh nhạt gọi một chai Whiskey đắt nhất cùng một đĩa trái cây để nhấm nháp.
Cô ưu nhã lắc nhẹ ly rượu trong tay, bên trong chất lỏng màu đỏ sóng sánh tuyệt đẹp đang chờ được cô thưởng thức.
Nhẹ nàng nâng tay ngọc lên, nhấp nhẹ một ít rượu nồng. Khóe miệng thỏa mãn khẽ câu lên, nhờ có rượu mà làn môi của cô điểm thêm một tầng son bóng xinh đẹp.
Từng bọn đàn ông trong bar nuốt khan nước bọt nhìn cô, bây giờ muốn cô có bao nhiêu dụ hoặc nhìn là có bấy nhiêu, hấp dẫn đến mê người.
Có quá nhiều ánh mắt nóng rực dán vào người cô nên cô cũng chẳng để ý đến một góc có hai người đang nhìn mình.
''Là Hàn Tử Du.'' Mộ Dung Thiên Hàn cũng không quá ngạc nhiên khi cô đến những nơi như thế này, giọng nói nồng đậm chán ghét.
Tống Ngạo Thiên có chút bất giờ, vốn nghĩ cô đã thay đổi nhưng có lẽ hắn đã sai.
Rất nhanh có tên đẹp trai lè nhè say bước đến chỗ cô, mơn trớn vuốt ve khuôn mặt trắng mịn tinh xảo:
''Đi chơi với tụi anh nha cưng.''
Cô phỉ trong lòng một ngụm nước bọt, nghĩ cô là hạng gái hư hỏng như thế sao, trên dưới chỗ nào giống ? Nếu không phải vì rượu cô cũng chẳng hạ thấp mình đến nơi ồn ào như thế này.
Lạnh lùng gạt phăng cái tay bẩn thỉu trên mặt, thanh âm lạnh băng vang lên:
''Biến!''
''Cô em đừng giả vờ nữa, đi chơi với anh đi, em sẽ rất sung sướng a ha ha.''
Nghe giọng cười dâm ô kinh tởm đó của bọn chúng, cô thật sự rất muốn nôn vào mặt chúng.
Không nói tiếng nào, tặc lưỡi tiếc rẻ ly rượu trong tay, cô hất thẳng rượu vào bọn chúng. Lập tức quán bar lặng đi, im lặng đến đáng sợ, một vài người rù rì nhỏ với nhau.
''Cô ta là ai thế, cả gan tạt rượu vào mặt bọn Hắc Long ?''
''Cô ta chán sống rồi sao ?''
''Chặc chặc, tiếc thật, đẹp thế kia mà phải chết yểu.''
--- ------ ------ ------ -----
Dù biết tình hình nguy cấp hiện tại của mình nhưng cô vẫn ngạo nghễ nâng cao mặt, cô biết với thân thể yếu đuối hiện tại cô sẽ rất nhanh chết dưới tay bọn chúng, nhưng cô không cho phép mình phải hạ nhục nhẫn nhịn bọn người này.
''Mày --'' tên tóc vàng gầm lên, vung tay chuẩn bị đánh cô.
Cô nhắm chặt mắt, không hề lo sợ chờ đợi cái chết . . .
*Bốp*
Mọi người nghẹn thở nhìn một màn trước mắt, vốn tưởng rằng cô sẽ lãnh nguyên cái tát của tên tóc vàng nhưng từ đâu một thanh niên đẹp trai đến cực điểm chạy đến chắn trước cô, cánh tay rắn chắc chớp nhoáng chụp lấy cánh tay bẩn thỉu kia, tiện thể tặng hắn một cú đấm trời giáng.
''Anh --'' cô mở to mắt trừng lớn, không nghĩ đến Tống Ngạo Thiên lại đến cứu cô.
''Không sao chứ ?'' hắn quay sang nhìn cô cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến mức cô phải lâm mê muội, tim bất giác đập loạn nhịp.
''A! Không sao.'' đứng nửa ngày cô mới có phản ứng.
Tống Ngạo Thiên buồn cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc ngẩn ra của cô. Hiện tại lại có cảm giác muốn hôn lên đôi môi chúm chím đáng yêu kia.
Cố gắng áp chế cảm giác trong lòng, hắn quay mặt sang tên tóc vàng cùng hai tên còn lại, ánh mắt lập tức đóng băng, vô cùng lạnh giá.
''Dám động đến bạn gái tao, tụi mày chính là chê sống quá lâu ?''
Ba tên cặn bã kia sợ đến mức chân tay bủn rủn, Tống Ngạo Thiên lúc này chẳng khác gì Tu La đến từ địa ngục. Bọn chúng đương nhiên biết hắn -- Tống Ngạo Thiên là Nhị thiếu chủ bang Devil nổi tiếng tàn khốc nhất trong giới hắc đạo. Chỉ sợ lần này bọn chúng sẽ không toàn thây trở về. Má ơi, tết này con hông về T.T
Nhìn thấy hắn lần đầu tức giận như thế, cô thật sự ngạc nhiên. Thật khác với vẻ đùa cợt cô từng thấy, hắn tức giận là vì cô ?
''Chết đi.''
Nhìn thấy hắn sắp giết người cô liền hoảng hốt giữ hắn lại.
''Đừng, tha cho bọn chúng đi''
Cô thật sự không muốn hắn vì cô mà giết người, dù cô rất muốn phanh thây ba tên cặn bã kia. (Pisces: Chế lo chuyện ruồi bu quá chế ơi, làm như người ta lần đầu giết người không bằng *bĩu môi khinh thường* HTD: *quăng dép* *bặc bặc* Pisces: T.T)
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, hắn tạm thời tu làm hòa thượng, không sát nhân. Liếc một cái tóe lửa nhìn ba tên sợ đến tè ra quần bò dưới đất, ý bảo ''còn không mau biến!''
Trực tiếp ôm cô trở về bàn, không cho cô cơ hội hé răng nói lời nào.
''Buông ra --'' cô khó chịu vùng vẫy, muốn thoát vòng tay của hắn.
''Em đối xử như thế với ân nhân của mình sao ?''
Hắn cười giễu cợt, vui thích nhìn biểu hiện trên mặt mộc tinh xảo của cô.
"Không biết xấu hổ!"
Cô mím môi đỏ mọng, ủy khuất hậm hực.
Thực ra lúc đầu quả thực Tống Ngạo Thiên cảm thấy vô cùng thất vọng, cứ nghĩ cô đã thay đổi thành một người rất thú vị, nhưng không ngờ cô lại vẫn vậy, vẫn lẳng lơ, hư hỏng. Nhưng chính hành động bạo gan lúc nãy của cô lại khiến hắn vui mừng không thôi, cô quả không phải người của lúc trước.
Không chỉ một mình Tống Ngạo Thiên ngạc nhiên mà cả Mộ Dung Thiên Hàn cũng nghi hoặc không kém, chẳng lẽ đúng như lời Tống Ngạo Thiên đã nói ? Hay chỉ là do cô ta giả vờ, muốn thay đổi chán ghét của bọn họ với cô ta ?
Khi đã hả hê trong lòng xong, hiện tại tâm trạng của cô vô cùng tốt, thật không muốn mất vui vì phải ăn cơm cùng với gia đình người ta, không bằng . . .
Cô đứng dậy mở tủ quần áo to lớn. Nhìn những bộ quần áo thiếu vải trầm trọng trong tủ, cô không khỏi há hốc mồm.
Thở dài, cô lấy ra một bộ quần áo tạm gọi là bình thường nhất. Cô vận một chiếc áo pull trắng rộng, chiếc quần jean ngắn đến đùi được mài rách, mái tóc nâu dài cột cao lên, chân mang đôi bốt đen cao, bây giờ trông rất bụi, cực kì chất, quyến rũ đến chết người.
Tạm hài lòng với bản thân, cô hờ hững bước ra ngoài.
''Mày đi đâu ?''
Ông Hàn ngồi trên sofa xem tin tức cùng vợ và con gái cưng của mình, thấy cô từ trên lầu bước xuống, có vẻ như sắp đi đâu đó, ông ta liền lạnh lùng lên tiếng.
''Đi chơi.''
Cô cũng chẳng dài dòng, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
''Đã tối rồi đó con.'' Bà Mai ngồi trong lòng chồng, ngẩng đầu nhìn cô nhẹ giọng bảo.
Bà diễn cũng quá đạt đi, chẳng phải bà muốn tôi rời khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt hay sao ?
Cô hừ lạnh một tiếng, đôi chân lại vững vàng bước đi, chẳng đoái hoài đến giận dữ của ông Hàn.
Ra khỏi nhà, cô thở phào, hít thật sâu không khí trong lành, quả nhiên bên ngoài thật thoải mái, chẳng như ngôi nhà lạnh lẽo, giả tạo kia.
Cô không nhanh không chậm bước vào garage lái chiếc Lamborghini ra, chạy với tốc độ còn muốn nhanh hơn cả tên lửa.
Cô chính là muốn lấy tốc độ giải tỏa buồn phiền trong lòng, tâm trạng được thư giản.
Nhưng nếu nói đến cách thư giản tốt nhất của cô thì đó chính là rượu!
Rất nhanh cô nghĩ đến bar!
Nghĩ là làm cô tăng tốc độ vụt bay trên đường lớn, hướng đến quán bar lớn nhất -- Darknight.
Bar Darknight . . .
Cô không ngờ rằng mình vừa bước vào liền lập tức trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, ở đây có bao nhiêu người thì chính là bấy nhiêu người dán mắt vào cô.
Nam dùng đôi mắt háo sắc kinh tởm nhìn chầm chập thân hình đẫy đà, hoàn mỹ của cô như thể cô đang trần truồng trước mặt họ. Nữ thì ngược lại, ghen ghét của đố kỵ trong ánh mắt không hề che giấu.
Cô thấy lạnh nha!
Có chút mất tự nhiên bước đến quầy rượu, lạnh nhạt gọi một chai Whiskey đắt nhất cùng một đĩa trái cây để nhấm nháp.
Cô ưu nhã lắc nhẹ ly rượu trong tay, bên trong chất lỏng màu đỏ sóng sánh tuyệt đẹp đang chờ được cô thưởng thức.
Nhẹ nàng nâng tay ngọc lên, nhấp nhẹ một ít rượu nồng. Khóe miệng thỏa mãn khẽ câu lên, nhờ có rượu mà làn môi của cô điểm thêm một tầng son bóng xinh đẹp.
Từng bọn đàn ông trong bar nuốt khan nước bọt nhìn cô, bây giờ muốn cô có bao nhiêu dụ hoặc nhìn là có bấy nhiêu, hấp dẫn đến mê người.
Có quá nhiều ánh mắt nóng rực dán vào người cô nên cô cũng chẳng để ý đến một góc có hai người đang nhìn mình.
''Là Hàn Tử Du.'' Mộ Dung Thiên Hàn cũng không quá ngạc nhiên khi cô đến những nơi như thế này, giọng nói nồng đậm chán ghét.
Tống Ngạo Thiên có chút bất giờ, vốn nghĩ cô đã thay đổi nhưng có lẽ hắn đã sai.
Rất nhanh có tên đẹp trai lè nhè say bước đến chỗ cô, mơn trớn vuốt ve khuôn mặt trắng mịn tinh xảo:
''Đi chơi với tụi anh nha cưng.''
Cô phỉ trong lòng một ngụm nước bọt, nghĩ cô là hạng gái hư hỏng như thế sao, trên dưới chỗ nào giống ? Nếu không phải vì rượu cô cũng chẳng hạ thấp mình đến nơi ồn ào như thế này.
Lạnh lùng gạt phăng cái tay bẩn thỉu trên mặt, thanh âm lạnh băng vang lên:
''Biến!''
''Cô em đừng giả vờ nữa, đi chơi với anh đi, em sẽ rất sung sướng a ha ha.''
Nghe giọng cười dâm ô kinh tởm đó của bọn chúng, cô thật sự rất muốn nôn vào mặt chúng.
Không nói tiếng nào, tặc lưỡi tiếc rẻ ly rượu trong tay, cô hất thẳng rượu vào bọn chúng. Lập tức quán bar lặng đi, im lặng đến đáng sợ, một vài người rù rì nhỏ với nhau.
''Cô ta là ai thế, cả gan tạt rượu vào mặt bọn Hắc Long ?''
''Cô ta chán sống rồi sao ?''
''Chặc chặc, tiếc thật, đẹp thế kia mà phải chết yểu.''
--- ------ ------ ------ -----
Dù biết tình hình nguy cấp hiện tại của mình nhưng cô vẫn ngạo nghễ nâng cao mặt, cô biết với thân thể yếu đuối hiện tại cô sẽ rất nhanh chết dưới tay bọn chúng, nhưng cô không cho phép mình phải hạ nhục nhẫn nhịn bọn người này.
''Mày --'' tên tóc vàng gầm lên, vung tay chuẩn bị đánh cô.
Cô nhắm chặt mắt, không hề lo sợ chờ đợi cái chết . . .
Bốp
Mọi người nghẹn thở nhìn một màn trước mắt, vốn tưởng rằng cô sẽ lãnh nguyên cái tát của tên tóc vàng nhưng từ đâu một thanh niên đẹp trai đến cực điểm chạy đến chắn trước cô, cánh tay rắn chắc chớp nhoáng chụp lấy cánh tay bẩn thỉu kia, tiện thể tặng hắn một cú đấm trời giáng.
''Anh --'' cô mở to mắt trừng lớn, không nghĩ đến Tống Ngạo Thiên lại đến cứu cô.
''Không sao chứ ?'' hắn quay sang nhìn cô cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến mức cô phải lâm mê muội, tim bất giác đập loạn nhịp.
''A! Không sao.'' đứng nửa ngày cô mới có phản ứng.
Tống Ngạo Thiên buồn cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc ngẩn ra của cô. Hiện tại lại có cảm giác muốn hôn lên đôi môi chúm chím đáng yêu kia.
Cố gắng áp chế cảm giác trong lòng, hắn quay mặt sang tên tóc vàng cùng hai tên còn lại, ánh mắt lập tức đóng băng, vô cùng lạnh giá.
''Dám động đến bạn gái tao, tụi mày chính là chê sống quá lâu ?''
Ba tên cặn bã kia sợ đến mức chân tay bủn rủn, Tống Ngạo Thiên lúc này chẳng khác gì Tu La đến từ địa ngục. Bọn chúng đương nhiên biết hắn -- Tống Ngạo Thiên là Nhị thiếu chủ bang Devil nổi tiếng tàn khốc nhất trong giới hắc đạo. Chỉ sợ lần này bọn chúng sẽ không toàn thây trở về. Má ơi, tết này con hông về T.T
Nhìn thấy hắn lần đầu tức giận như thế, cô thật sự ngạc nhiên. Thật khác với vẻ đùa cợt cô từng thấy, hắn tức giận là vì cô ?
''Chết đi.''
Nhìn thấy hắn sắp giết người cô liền hoảng hốt giữ hắn lại.
''Đừng, tha cho bọn chúng đi''
Cô thật sự không muốn hắn vì cô mà giết người, dù cô rất muốn phanh thây ba tên cặn bã kia. (Pisces: Chế lo chuyện ruồi bu quá chế ơi, làm như người ta lần đầu giết người không bằng bĩu môi khinh thường HTD: quăng dép bặc bặc Pisces: T.T)
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, hắn tạm thời tu làm hòa thượng, không sát nhân. Liếc một cái tóe lửa nhìn ba tên sợ đến tè ra quần bò dưới đất, ý bảo ''còn không mau biến!''
Trực tiếp ôm cô trở về bàn, không cho cô cơ hội hé răng nói lời nào.
''Buông ra --'' cô khó chịu vùng vẫy, muốn thoát vòng tay của hắn.
''Em đối xử như thế với ân nhân của mình sao ?''
Hắn cười giễu cợt, vui thích nhìn biểu hiện trên mặt mộc tinh xảo của cô.
"Không biết xấu hổ!"
Cô mím môi đỏ mọng, ủy khuất hậm hực.
Thực ra lúc đầu quả thực Tống Ngạo Thiên cảm thấy vô cùng thất vọng, cứ nghĩ cô đã thay đổi thành một người rất thú vị, nhưng không ngờ cô lại vẫn vậy, vẫn lẳng lơ, hư hỏng. Nhưng chính hành động bạo gan lúc nãy của cô lại khiến hắn vui mừng không thôi, cô quả không phải người của lúc trước.
Không chỉ một mình Tống Ngạo Thiên ngạc nhiên mà cả Mộ Dung Thiên Hàn cũng nghi hoặc không kém, chẳng lẽ đúng như lời Tống Ngạo Thiên đã nói ? Hay chỉ là do cô ta giả vờ, muốn thay đổi chán ghét của bọn họ với cô ta ?