Nước từ bốn phương tám hướng phía sau tiếp trước đè ép Lý Mộ Tư, cô chỉ phí công phịch một chốc liền bị kéo nhanh xuống đáy nước, lỗ mũi bị làm nghẹt đến đau nhói, nhưng Lý Mộ Tư từng có kinh nghiệm lặn xuống nước mặc cho nước mắt mình bị kích thích chảy ròng cũng không dám há mồm ra ho khan.
Phốc phốc phốc phốc ——
Lỗ tai chỉ nghe được tiếng nước chảy bị dồn ép vỡ ra, mái tóc ngắn bay ngược lên đỉnh đầu như bị sét đánh.
Những cái tua kia gần như trói cô thành xác ướp, mỗi cái tua lớn đều hút chặt mỗi nơi trên cơ thể cô, khiến da cô hơi đau nhói. Xúc tua có rất nhiều thịt lở lồi lõn, thoạt nhìn yếu ớt giống như tua của sứa, đang chạm tới mặt của Lý Mộ Tư như trấn an.
Lý Mộ Tư không có can đảm, không dám liều mạng há mồm cắn đứt mấy xúc tua. Dù. . . . . Dù sao cô cũng không có tiểu JJ mà!
Rất nhanh, áp suất nước khổng lồ bị tạo ra vì sự di động cấp tốc bắt đầu đánh tới Lý Mộ Tư, cô bắt đầu ù tai, hoa mắt, nhức đầu, cô biết đây là do lặn xuống quá nhanh, thân thể không cách nào thích ứng.
Lý Mộ Tư đã không đoán được mình lặn xuống bao nhiêu thước rồi, nhưng vẫn chưa đạt tới cực hặn lặn xuống của cô. Nhưng, tư thế giống như nhộng và áp lực vô cùng mạnh mẽ, làm bây giờ cô không có biện pháp phát huy ra tài nghệ tốt nhất của mình.
Lý Mộ Tư bi ai nghĩ, vì sinh tồn, cả người thú nặng miệng như thế mà lão nương cũng ép buộc mình tiếp nhận, nhưng đến cuối cùng lại không chết trên cây to, mà là trong nước! Trong nước!
Tiếc rồi. . . . Tất cả tâm tư đã chuẩn bị đều thành công cốc. . . . Ở trong thế giới toàn là đàn ông này, đến chết vẫn là một tiểu xử nữ cũng đặc biệt mất mặt a a a!
Trên thực tế, vị người thú tên Bảo La có dáng vẻ như bạch tuộc này hoàn toàn không nghĩ đến việc giết một giống cái, bất kỳ một người thú nào cũng không có ý nghĩ đáng sợ này.
Bảo La là bị tộc nhân đuổi ra ngoài, chuyện này rất bình thường, bởi vì vượt qua thời gian trưởng thành quá lâu mà hắn cũng chưa có biện pháp biến đổi hình người. Tình huống như thế, cho dù cha mẹ hắn không nỡ bỏ hắn, cũng không dám giữ hắn ở lại bộ lạc.
Giống đực mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng cũng nguy hiểm.
Khi bọn họ không cách nào trưởng thành thuận lợi vào thời điểm nên trưởng thành, phần thú bên trong cơ thể của bọn họ sẽ từ từ chiếm thượng phong, làm bọn họ ngày càng rơi xuống thành dã thú thô lỗ tàn bạo như loại chim ăn thịt. Đây chính là một trong những nguyên nhân giống cái trở nên trân quý đối với bất kỳ một bộ lạc nào, bởi vì chỉ có vị kích thích lần đầu giống cái tỏa ra mới có thể trợ giúp ấu thú trưởng thành.
Đúng vậy, bọn họ là người thú, nhưng nếu không thể trở thành người, thì có gì khác với thú đâu?
Dã thú như vậy thật sự còn đáng sợ hơn dã thú bình thường, bởi vì so sánh với dã thú chân chính mà nói, bọn họ vô luận như thế nào cũng có trí tuệ hơn, khi bị bản năng thúc đẩy, ai nào biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì đây? Là vì ham mê ăn uống mà cướp đoạt thức ăn, hay là vì bản năng mà cướp đoạt phối ngẫu? Đủ loại hậu quả, bất kỳ bộ lạc nào chỉ cần suy nghĩ một chút đều sẽ không rét mà run. Cho nên, tất cả bộ lạc đều đuổi người thú đó đi —— bọn họ gọi hắn là Đọa Lạc Giả. Đồng thời, vì bảo vệ bộ lạc và giống cái trân quý trong bộ lạc, bất kỳ người thú nào một khi phát hiện Đọa Lạc Giả thì đều sẽ dốc hết toàn lực đuổi giết.
Bảo La chạy trốn tới đầm nước đen thật sâu này trong khi bị đuổi giết đến mức vết thương chồng chất, chui vào từ một đường nước bí mật ở chỗ sâu nhất không ai phát hiện. Hắn chỉ mới vừa tới đây mấy ngày.
Mỗi lúc này, Bảo La liền thấy vô cùng may mắn vì bản thể của mình là một con thú nhiều chân mềm, dù trên đường bị những người thú khác đuổi giết chặt đứt chân của hắn cũng không sao (dù vậy rất là đau), vẫn có thể thành công thông qua một đường nước nhỏ chưa lớn bằng đầu hắn để trốn đến đầm nước đen ít có người thú nào phát hiện, tất cả đều dựa vào tính đặc biệt của bản thể của hắn.
Đầm nước đen này rất sâu, là một hình túi, càng đ߮ến phần đáy càng lớn, hoàn toàn đủ cho Bảo La sống. Điều này làm cho Bảo La rất là vui mừng: có lẽ hắn có thể ở lại chỗ này?
Dĩ nhiên, rốt cuộc có thể ở bao lâu hắn cũng không biết, ai biết lúc nào thì hắn sẽ biến thành dã thú vô tri vô giác đây? Bảo La khổ sở nghĩ như vậy.
Trong thời gian lén lén lút lút quan sát mấy ngày qua, Bảo La biết chung quanh đây còn có bộ lạc người thú, một bộ lạc người thú có rất nhiều hình thú kỳ quái. Những người thú trong bộ lạc sẽ đến tắm trong đầm nước này sau một ngày làm việc, Bảo La đã đếm, số lượng của người thú ở bộ lạc này mặc dù không tính nhiều, nhưng cũng không tính là ít.
Dĩ nhiên, Bảo La không dám nhìn lén, bởi vì hắn hiểu biết rõ ngũ giác của các thú nhân đều vô cùng bén nhạy, nói không chừng sẽ phát hiện hắn, như vậy, hắn sẽ lại phải trốn. Cho nên, mỗi lần Bảo La đều dựa vào thân thể mềm mại mà trốn chặt vào khe hở trong đáy đầm, thậm chí còn len lén dùng chân thật dài để quấn lấy một ít cỏ nước đặt lên đầu, giả dạng làm một loài cỏ nước và tảng đá màu đen có cỏ, còn trùng hợp đung đưa theo nước chảy.
Nhưng, buổi chiều, những giống cái thỉnh thoảng tới bên cạnh đầm nước giặt quần áo, xử lý nguyên liệu nấu ăn, Bảo La cũng không khống chế được nên đi lên nhìn lén.
Hắn biết thú tính của mình vào mỗi lúc này liền rục rịch ngóc đầu dậy, cho nên hắn không dám đến quá gần. Huống chi, bầu bạn của những giống cái luôn không muốn bọn họ tách ra quá lâu, cho nên, cho dù là công việc rất buồn cười, nhưng đám giống đực cao lớn cường tráng kia luôn không ngừng lại gần, sử dụng đôi tay đủ để xé rách mãnh thú của họ cẩn thận xoa vò những trang phục làm từ quả ma của giống cái.
Nhưng, cho dù chỉ nhìn từ xa xa, tim của Bảo La cũng sẽ vui mừng đến lúc đập thình thịch, thỉnh thoảng quên mất đi tìm thức ăn cũng không ảnh hưởng tâm trạng của hắn —— hắn rất hy vọng hắn có thể có hình người cường tráng như những giống đực kia, cho dù. . . . Cho dù cuối cùng cũng không cách nào tìm được một giống cái nguyện ý sống với hắn, nhưng. . . . Nhưng ít ra hắn sẽ không bị bộ lạc đuổi ra ngoài chứ? Ít nhất. . . . Hắn có thể chiến đấu để bảo vệ những giống cái đáng yêu kia.
Chỉ tiếc, Bảo La biết, những chuyện này đều xa vời.
Hắn bị bộ lạc đuổi ra ngoài, trừ chém giết cướp đoạt giống cái của bộ lạc khác, còn có phương pháp gì có thể làm cho mình trưởng thành đây? Mà Đọa Lạc Giả giống hắn, căn bản không thể gần gũi bất kỳ bộ lạc nào.
Huống chi, Bảo La biết, tất cả giống cái, nhất là những giống cái chưa tiết dịch lần nào, từ nhỏ đã được biết sự nguy hiểm của Đọa Lạc Giả, nếu hắn đến hần, sẽ làm bọn họ sợ.
Bảo La không muốn những giống cái đáng yêu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn —— giống đực nên bảo vệ giống cái, mỗi giống đực đều tiếp nhận sự giáo dục này mà lớn lên, Bảo La cũng không ngoại lệ.
Cho nên, lần này thật ra cũng do Lý Mộ Tư xui xẻo, lúc cô lặn xuống nước, vừa vặn gặp phải lúc Bảo La mất trí nổi điên. Mà so sánh với giống cái khác, kích thích tố nồng đậm hơn của Lý Mộ Tư càng khiến cô vào bất cứ lúc nào cũng đều như đang mời gọi, nếu như dưới tình huống này Bảo La còn có thể bảo trì được lý trí, thì hắn không phải là Đọa Lạc Giả rồi.
Trong nước là lĩnh vực của người thú dưới nước, dù lòng Ma Da như lửa đốt cũng không cách nào truy kịp tốc độ của Bảo La, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộ Tư bị xúc tua quấn chặt kéo vào đáy nước, sau đó, một vật mềm màu đen không biết núp ở nơi nào liền vọt mạnh tới Lý Mộ Tư.
Mắt thú màu vàng của Ma Da trong nháy mắt co rút nhanh: thú nhiều chân mềm! Nơi này sao lại xuất hiện giống nguy hiểm như vậy? Trong truyền thuyết, bộ lạc của bọn họ không phải ở đại lúc phía nam xa xa sao?
Hơn nữa làm hắn sợ hãi chính là, sự nhạy cảm thuộc về người thú khiến cho hắn cảm nhận được, đây chẳng những là con thú nhiều chân mềm, còn là một người thú rơi xuống thú nhiều chân mềm!
Đáng chết!
Ma Da phát ra một tiếng rống giận cuồng bạo, không để ý đọ sức kịch liệt đã khiến không khí trong phổi hắn mất hết, tứ chi đạp một cái, bơi xuống đáy đầm vững vàng như đá.
Khi răng nhọn của Ma Da cắn phải một ít thịt của con thú nhiều chân mềm thì một đôi mắt đen như hạ đau ngó lên trên, thấy thế bèn huơ múa vô số xúc tua để thị uy. Động tác này khơi dậy nước chảy khổng lồ, nhưng rất nhanh, nó liền phát hiện Ma Da chẳng những không lui về phía sau lại còn càng đến gần hơn!
Bá vương khổng lồ như núi nhỏ ở đáy nước rốt cuộc nổi giận!
Xúc tua khổng lồ cùng nhau dựng lên như cây cối che trời trong rừng rậm, vô số xúc tua mềm như cái miệng dữ tợn nhắm về phía Ma Da, hàm răng vẫn còn ở chậm rãi ngọa nguậy. Sau đó, những cái chân mềm như bị béo phì dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà phòng lên, gần mỗi giác hút bởi vì phương hướng nước chảy kịch liệt mà tạo thành từng dòng nước xoáy!
Chốc lát, khi những cái xúc tua đã phồng lên gấp bội lần thì phốc phốc phốc, âm thanh trầm thấp cùng vang lên, một quả một quả ma như đạn nước bị giác hút đè ra ngoài, một lần bắn rất nhiều phát! Tốc độ nhanh, thậm chí ở dưới nước sâu trăm thước này còn tạo ra âm thanh làm người ta ù tai!
Là một Tuyết Mao Hống vốn nên sống ở bình nguyên Tuyết Vực phương bắc, căn bản không biết phương thức chiến đấu của đối thủ nên Ma Da bị thua thiệt nhiều.
Lực công kích của những đạn nước kia rất mạnh, hơn nữa, bọn chúng còn phong tỏa khắp khu vực như trời mưa, công kích phạm vi xa quả thật là khắc tinh của người thú chiến đấu gần!
Ma Da tránh không thể tránh, bị vài quả đạn nước bắn trúng, sức lực khổng lồ đụng hắn bay ra ngoài.
Khi bị buộc bay ra, hắn thậm chí nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn, điều này làm cho đôi tròng mắt vàng sáng của hắn biến thành máu đỏ, trong cổ họng càng phát ra tiếng hô to lớn không cam lòng lại tức giận!
Chỉ tiếc, ở trong nước, ngay cả tiếng hô của hắn cũng trở nên không cách nào nghe rõ.
Ngược lại, con thú nhiều chân mềm khổng lồ vui sướng quơ múa nhiều xúc tua, uốn éo vặn vẹo như nhảy múa, ăn mừng thắng lợi của mình. Sau đó, đôi mắt nhỏ trên đỉnh đầu nó lộ ra nhìn lên, trong nháy mắt trợn tròn mắt: giống cái bị nó đoạt lấy đã trợn trắng mắt, lọt vào hôn mê.
Thú nhiều chân mềm vội vàng nâng giống cái lên, cẩn thận đung đưa, từ trong cổ họng phát ra gào thét bén nhọn.
Có lẽ do cấp bách, có lẽ do thiên tính mến yêu đối với giống cái, ánh mắt của nó rốt cuộc bắt đầu tỉnh táo —— lúc này, nó rốt cuộc lại thành Bảo La, người thú thiện lương tình nguyện đè nén thú tính, chỉ nhìn lén từ xa xa cũng không muốn tổn thương người nào.
Nước từ bốn phương tám hướng phía sau tiếp trước đè ép Lý Mộ Tư, cô chỉ phí công phịch một chốc liền bị kéo nhanh xuống đáy nước, lỗ mũi bị làm nghẹt đến đau nhói, nhưng Lý Mộ Tư từng có kinh nghiệm lặn xuống nước mặc cho nước mắt mình bị kích thích chảy ròng cũng không dám há mồm ra ho khan.
Phốc phốc phốc phốc ——
Lỗ tai chỉ nghe được tiếng nước chảy bị dồn ép vỡ ra, mái tóc ngắn bay ngược lên đỉnh đầu như bị sét đánh.
Những cái tua kia gần như trói cô thành xác ướp, mỗi cái tua lớn đều hút chặt mỗi nơi trên cơ thể cô, khiến da cô hơi đau nhói. Xúc tua có rất nhiều thịt lở lồi lõn, thoạt nhìn yếu ớt giống như tua của sứa, đang chạm tới mặt của Lý Mộ Tư như trấn an.
Lý Mộ Tư không có can đảm, không dám liều mạng há mồm cắn đứt mấy xúc tua. Dù. . . . . Dù sao cô cũng không có tiểu JJ mà!
Rất nhanh, áp suất nước khổng lồ bị tạo ra vì sự di động cấp tốc bắt đầu đánh tới Lý Mộ Tư, cô bắt đầu ù tai, hoa mắt, nhức đầu, cô biết đây là do lặn xuống quá nhanh, thân thể không cách nào thích ứng.
Lý Mộ Tư đã không đoán được mình lặn xuống bao nhiêu thước rồi, nhưng vẫn chưa đạt tới cực hặn lặn xuống của cô. Nhưng, tư thế giống như nhộng và áp lực vô cùng mạnh mẽ, làm bây giờ cô không có biện pháp phát huy ra tài nghệ tốt nhất của mình.
Lý Mộ Tư bi ai nghĩ, vì sinh tồn, cả người thú nặng miệng như thế mà lão nương cũng ép buộc mình tiếp nhận, nhưng đến cuối cùng lại không chết trên cây to, mà là trong nước! Trong nước!
Tiếc rồi. . . . Tất cả tâm tư đã chuẩn bị đều thành công cốc. . . . Ở trong thế giới toàn là đàn ông này, đến chết vẫn là một tiểu xử nữ cũng đặc biệt mất mặt a a a!
Trên thực tế, vị người thú tên Bảo La có dáng vẻ như bạch tuộc này hoàn toàn không nghĩ đến việc giết một giống cái, bất kỳ một người thú nào cũng không có ý nghĩ đáng sợ này.
Bảo La là bị tộc nhân đuổi ra ngoài, chuyện này rất bình thường, bởi vì vượt qua thời gian trưởng thành quá lâu mà hắn cũng chưa có biện pháp biến đổi hình người. Tình huống như thế, cho dù cha mẹ hắn không nỡ bỏ hắn, cũng không dám giữ hắn ở lại bộ lạc.
Giống đực mạnh mẽ, dũng cảm, nhưng cũng nguy hiểm.
Khi bọn họ không cách nào trưởng thành thuận lợi vào thời điểm nên trưởng thành, phần thú bên trong cơ thể của bọn họ sẽ từ từ chiếm thượng phong, làm bọn họ ngày càng rơi xuống thành dã thú thô lỗ tàn bạo như loại chim ăn thịt. Đây chính là một trong những nguyên nhân giống cái trở nên trân quý đối với bất kỳ một bộ lạc nào, bởi vì chỉ có vị kích thích lần đầu giống cái tỏa ra mới có thể trợ giúp ấu thú trưởng thành.
Đúng vậy, bọn họ là người thú, nhưng nếu không thể trở thành người, thì có gì khác với thú đâu?
Dã thú như vậy thật sự còn đáng sợ hơn dã thú bình thường, bởi vì so sánh với dã thú chân chính mà nói, bọn họ vô luận như thế nào cũng có trí tuệ hơn, khi bị bản năng thúc đẩy, ai nào biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì đây? Là vì ham mê ăn uống mà cướp đoạt thức ăn, hay là vì bản năng mà cướp đoạt phối ngẫu? Đủ loại hậu quả, bất kỳ bộ lạc nào chỉ cần suy nghĩ một chút đều sẽ không rét mà run. Cho nên, tất cả bộ lạc đều đuổi người thú đó đi —— bọn họ gọi hắn là Đọa Lạc Giả. Đồng thời, vì bảo vệ bộ lạc và giống cái trân quý trong bộ lạc, bất kỳ người thú nào một khi phát hiện Đọa Lạc Giả thì đều sẽ dốc hết toàn lực đuổi giết.
Bảo La chạy trốn tới đầm nước đen thật sâu này trong khi bị đuổi giết đến mức vết thương chồng chất, chui vào từ một đường nước bí mật ở chỗ sâu nhất không ai phát hiện. Hắn chỉ mới vừa tới đây mấy ngày.
Mỗi lúc này, Bảo La liền thấy vô cùng may mắn vì bản thể của mình là một con thú nhiều chân mềm, dù trên đường bị những người thú khác đuổi giết chặt đứt chân của hắn cũng không sao (dù vậy rất là đau), vẫn có thể thành công thông qua một đường nước nhỏ chưa lớn bằng đầu hắn để trốn đến đầm nước đen ít có người thú nào phát hiện, tất cả đều dựa vào tính đặc biệt của bản thể của hắn.
Đầm nước đen này rất sâu, là một hình túi, càng đ߮ến phần đáy càng lớn, hoàn toàn đủ cho Bảo La sống. Điều này làm cho Bảo La rất là vui mừng: có lẽ hắn có thể ở lại chỗ này?
Dĩ nhiên, rốt cuộc có thể ở bao lâu hắn cũng không biết, ai biết lúc nào thì hắn sẽ biến thành dã thú vô tri vô giác đây? Bảo La khổ sở nghĩ như vậy.
Trong thời gian lén lén lút lút quan sát mấy ngày qua, Bảo La biết chung quanh đây còn có bộ lạc người thú, một bộ lạc người thú có rất nhiều hình thú kỳ quái. Những người thú trong bộ lạc sẽ đến tắm trong đầm nước này sau một ngày làm việc, Bảo La đã đếm, số lượng của người thú ở bộ lạc này mặc dù không tính nhiều, nhưng cũng không tính là ít.
Dĩ nhiên, Bảo La không dám nhìn lén, bởi vì hắn hiểu biết rõ ngũ giác của các thú nhân đều vô cùng bén nhạy, nói không chừng sẽ phát hiện hắn, như vậy, hắn sẽ lại phải trốn. Cho nên, mỗi lần Bảo La đều dựa vào thân thể mềm mại mà trốn chặt vào khe hở trong đáy đầm, thậm chí còn len lén dùng chân thật dài để quấn lấy một ít cỏ nước đặt lên đầu, giả dạng làm một loài cỏ nước và tảng đá màu đen có cỏ, còn trùng hợp đung đưa theo nước chảy.
Nhưng, buổi chiều, những giống cái thỉnh thoảng tới bên cạnh đầm nước giặt quần áo, xử lý nguyên liệu nấu ăn, Bảo La cũng không khống chế được nên đi lên nhìn lén.
Hắn biết thú tính của mình vào mỗi lúc này liền rục rịch ngóc đầu dậy, cho nên hắn không dám đến quá gần. Huống chi, bầu bạn của những giống cái luôn không muốn bọn họ tách ra quá lâu, cho nên, cho dù là công việc rất buồn cười, nhưng đám giống đực cao lớn cường tráng kia luôn không ngừng lại gần, sử dụng đôi tay đủ để xé rách mãnh thú của họ cẩn thận xoa vò những trang phục làm từ quả ma của giống cái.
Nhưng, cho dù chỉ nhìn từ xa xa, tim của Bảo La cũng sẽ vui mừng đến lúc đập thình thịch, thỉnh thoảng quên mất đi tìm thức ăn cũng không ảnh hưởng tâm trạng của hắn —— hắn rất hy vọng hắn có thể có hình người cường tráng như những giống đực kia, cho dù. . . . Cho dù cuối cùng cũng không cách nào tìm được một giống cái nguyện ý sống với hắn, nhưng. . . . Nhưng ít ra hắn sẽ không bị bộ lạc đuổi ra ngoài chứ? Ít nhất. . . . Hắn có thể chiến đấu để bảo vệ những giống cái đáng yêu kia.
Chỉ tiếc, Bảo La biết, những chuyện này đều xa vời.
Hắn bị bộ lạc đuổi ra ngoài, trừ chém giết cướp đoạt giống cái của bộ lạc khác, còn có phương pháp gì có thể làm cho mình trưởng thành đây? Mà Đọa Lạc Giả giống hắn, căn bản không thể gần gũi bất kỳ bộ lạc nào.
Huống chi, Bảo La biết, tất cả giống cái, nhất là những giống cái chưa tiết dịch lần nào, từ nhỏ đã được biết sự nguy hiểm của Đọa Lạc Giả, nếu hắn đến hần, sẽ làm bọn họ sợ.
Bảo La không muốn những giống cái đáng yêu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn —— giống đực nên bảo vệ giống cái, mỗi giống đực đều tiếp nhận sự giáo dục này mà lớn lên, Bảo La cũng không ngoại lệ.
Cho nên, lần này thật ra cũng do Lý Mộ Tư xui xẻo, lúc cô lặn xuống nước, vừa vặn gặp phải lúc Bảo La mất trí nổi điên. Mà so sánh với giống cái khác, kích thích tố nồng đậm hơn của Lý Mộ Tư càng khiến cô vào bất cứ lúc nào cũng đều như đang mời gọi, nếu như dưới tình huống này Bảo La còn có thể bảo trì được lý trí, thì hắn không phải là Đọa Lạc Giả rồi.
Trong nước là lĩnh vực của người thú dưới nước, dù lòng Ma Da như lửa đốt cũng không cách nào truy kịp tốc độ của Bảo La, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộ Tư bị xúc tua quấn chặt kéo vào đáy nước, sau đó, một vật mềm màu đen không biết núp ở nơi nào liền vọt mạnh tới Lý Mộ Tư.
Mắt thú màu vàng của Ma Da trong nháy mắt co rút nhanh: thú nhiều chân mềm! Nơi này sao lại xuất hiện giống nguy hiểm như vậy? Trong truyền thuyết, bộ lạc của bọn họ không phải ở đại lúc phía nam xa xa sao?
Hơn nữa làm hắn sợ hãi chính là, sự nhạy cảm thuộc về người thú khiến cho hắn cảm nhận được, đây chẳng những là con thú nhiều chân mềm, còn là một người thú rơi xuống thú nhiều chân mềm!
Đáng chết!
Ma Da phát ra một tiếng rống giận cuồng bạo, không để ý đọ sức kịch liệt đã khiến không khí trong phổi hắn mất hết, tứ chi đạp một cái, bơi xuống đáy đầm vững vàng như đá.
Khi răng nhọn của Ma Da cắn phải một ít thịt của con thú nhiều chân mềm thì một đôi mắt đen như hạ đau ngó lên trên, thấy thế bèn huơ múa vô số xúc tua để thị uy. Động tác này khơi dậy nước chảy khổng lồ, nhưng rất nhanh, nó liền phát hiện Ma Da chẳng những không lui về phía sau lại còn càng đến gần hơn!
Bá vương khổng lồ như núi nhỏ ở đáy nước rốt cuộc nổi giận!
Xúc tua khổng lồ cùng nhau dựng lên như cây cối che trời trong rừng rậm, vô số xúc tua mềm như cái miệng dữ tợn nhắm về phía Ma Da, hàm răng vẫn còn ở chậm rãi ngọa nguậy. Sau đó, những cái chân mềm như bị béo phì dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà phòng lên, gần mỗi giác hút bởi vì phương hướng nước chảy kịch liệt mà tạo thành từng dòng nước xoáy!
Chốc lát, khi những cái xúc tua đã phồng lên gấp bội lần thì phốc phốc phốc, âm thanh trầm thấp cùng vang lên, một quả một quả ma như đạn nước bị giác hút đè ra ngoài, một lần bắn rất nhiều phát! Tốc độ nhanh, thậm chí ở dưới nước sâu trăm thước này còn tạo ra âm thanh làm người ta ù tai!
Là một Tuyết Mao Hống vốn nên sống ở bình nguyên Tuyết Vực phương bắc, căn bản không biết phương thức chiến đấu của đối thủ nên Ma Da bị thua thiệt nhiều.
Lực công kích của những đạn nước kia rất mạnh, hơn nữa, bọn chúng còn phong tỏa khắp khu vực như trời mưa, công kích phạm vi xa quả thật là khắc tinh của người thú chiến đấu gần!
Ma Da tránh không thể tránh, bị vài quả đạn nước bắn trúng, sức lực khổng lồ đụng hắn bay ra ngoài.
Khi bị buộc bay ra, hắn thậm chí nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn, điều này làm cho đôi tròng mắt vàng sáng của hắn biến thành máu đỏ, trong cổ họng càng phát ra tiếng hô to lớn không cam lòng lại tức giận!
Chỉ tiếc, ở trong nước, ngay cả tiếng hô của hắn cũng trở nên không cách nào nghe rõ.
Ngược lại, con thú nhiều chân mềm khổng lồ vui sướng quơ múa nhiều xúc tua, uốn éo vặn vẹo như nhảy múa, ăn mừng thắng lợi của mình. Sau đó, đôi mắt nhỏ trên đỉnh đầu nó lộ ra nhìn lên, trong nháy mắt trợn tròn mắt: giống cái bị nó đoạt lấy đã trợn trắng mắt, lọt vào hôn mê.
Thú nhiều chân mềm vội vàng nâng giống cái lên, cẩn thận đung đưa, từ trong cổ họng phát ra gào thét bén nhọn.
Có lẽ do cấp bách, có lẽ do thiên tính mến yêu đối với giống cái, ánh mắt của nó rốt cuộc bắt đầu tỉnh táo —— lúc này, nó rốt cuộc lại thành Bảo La, người thú thiện lương tình nguyện đè nén thú tính, chỉ nhìn lén từ xa xa cũng không muốn tổn thương người nào.