Khi nước lũ rốt cuộc tràn qua miệng núi vọt vào đầm nước đen, cuộc di chuyển của bộ lạc Mộ Sắc không thể không bắt đầu. Lạc Nhĩ và Ma Da là con trai của tộc trưởng bộ lạc nên tạm thời thay quyền chỉ huy, dẫn cả bộ lạc tổng cộng 34 giống đực năm giống cái bắt đầu di chuyển gian nan.
Cũng giống mấy năm trước, bộ lạc đi về phía nam, xuyên qua bình nguyên Hắc Nhưỡng, tiến vào dãy núi Ba Sa Khắc. Nếu như vận số của họ tốt, có lẽ có thể tìm thấy một động đá trước đây đã đào còn may mắn sót lại sau hai mùa mưa mưa tuyết, nếu như vận số kém, giống đực phải đào một cái lỗ khác lần nữa rồi.
Dãy núi Ba Sa Khắc là một núi đá trụi lủi, trên núi trải rộng các tảng đá khổng lồ màu nâu sẫm và một số ít đất cát, chỉ có một lớp cỏ dại ngắn ngoan cường miễn cưỡng có thể cắm rễ trong đống đất cát mà gió vừa thổi đã mất tăm hơi, dán vào lớp da núi sinh trưởng một cách tội nghiệp.
Dãy núi rất dài, kéo dài đến mức gần như vây lượn cả bình nguyên Hắc Nhưỡng, khiến cho nước lũ mùa mưa dọc theo chân núi đổi đường đi, nhưng cũng cách ly được vùng đất màu mỡ và tràn đầy tử vong bên ngoài. Nước lũ qua rồi, trên núi cằn cỗi thiếu thốn thức ăn, chỗ sâu trong núi lại là chỗ ở của đám cướp Dực tộc, trừ bộ lạc Mộ Sắc bị buộc không còn cách nào, thì ai cũng không di chuyển đến địa phương này.
Chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nước sạch, thảo dược cũng đem theo, còn đắp lá tông không thấm nước lên, rồi cột lên trên người các giống đực chưa hóa thân hoặc đã biến về hình thú. Những giống đực có hình thú chiến đấu mạnh mẽ nhất thì làm hộ vệ ở trước sau và hai bên đội ngũ.
Giống cái thì luôn được hưởng ưu đãi, thí dụ như Lý Mộ Tư chỉ nhàn nhã nằm trên lưng của Tuyết Mao Hống khổng lồ, trên người còn khoác bộ áo tơi do lá tông làm thành, rất là rung động nhìn thấy cảnh tượng muôn ngàn quái thú trùng trùng điệp điệp mở đường —— Lý Mộ Tư run run cảm thấy, một màn này nhìn thế nào cũng mờ ảo.
Dĩ nhiên, nếu như lông của con dã thú dưới mông không khều cho cô ngứa ngáy thì tốt hơn. Lý Mộ Tư không ngừng đưa tay vịn mông, suy nghĩ trở nên đen tối.
Tư Nạp Khắc làm một con rắn nên vào lúc này vai không thể gánh tay không thể xách, cực kỳ bị ghét bỏ, hắn ngược lại không hề cảm thấy, vui mừng tiến tới bên cạnh Lý Mộ Tư, giãy dụa thân thể, vòng quanh chóp đuôi, con mắt đỏ ngầu lóe sáng tự đề cử mình: "Mộ Tư, cưỡi lên Tư Nạp Khắc vừa lại lạnh vừa bóng loáng, cảm giác rất tốt đó! Em muốn thử một lần không?"
Lý Mộ Tư chỉ hơi chần chờ, còn chưa có trả lời, miệng to như chậu máu của Tuyết Mao Hống đã trả lời thay cô.
Được rồi, tôn nghiêm phái nam không thể khiêu chiến —— thấy con rắn lớn màu xanh lá cây bị Tuyết Mao Hống đánh bay, Lý Mộ Tư thu hồi ánh mắt do dự yên lặng nghĩ.
Đúng, trước khi di chuyển, Lý Mộ Tư trong mùa mưa này đã chính thức thuộc về con Tuyết Mao Hống âm hiểm giảo hoạt —— mẹ nó! Con này tuyệt đối là bị biến dị! Rõ ràng ruột của những người thú khác cho tới giờ đều không hề cong cong quẹo quẹo giống như hắn!
Cô rốt cuộc hiểu khoảnh khắc đó sao hắn tốt vậy, lừa cô đồng ý mùa mưa đi cùng với hắn được rồi, đó rõ ràng là hợp đồng bán thân! Rõ ràng chính là khi dễ cô không biết giá thị trường!
(/#= mãnh =)/_|______|_
Mẹ nó! Cái gì dừng cương trước bờ vực, căn bản là kế hoạch lâu dài! Con mẹ nó nó nó nó nó!
Thì ra, mùa mưa sinh tồn không dễ, dù giống cái kiên cường cỡ nào cũng không thể không ỷ lại ở giống đực. Vì vậy, cô nam quả củi khô lửa bốc. . . . Hơn nữa quả thai còn chín, lý do OOXX càng thêm đầy đủ, nghĩ cũng biết, những người thứ thân thể cường tráng vì vậy cái đó cũng tuyệt đối đầy tràn sẽ không bỏ qua cơ hội quang minh chính đại ò e ý e!
Mấy đôi bình thường vốn đã hay liếc mắt đưa tình thì càng liếc mắt đưa tình rõ rệt hơn —— tỷ như Lạc Nhĩ và Phí Lặc. Ngay cả A Lạc Đô bình thường buồn bực không lên tiếng bị mấy người Lý Mộ Tư cười xấu xa nhìn soi mói cũng xấu hổ ngồi lên lưng của một người thú tên Ni Lộ —— Ni Lỗ thoáng chốc cười lên lộ ra một hàm răng trắng thiếu chút làm mù mắt Lý Mộ Tư, chỉ là, hàm răng trắng hếu sắc bén này cũng làm cho cô hoảng hốt nhớ lại, chuyện này. . . . Hình như đây chính là người thú sống dưới nước đã xông tới cứu cô lúc cô bị chìm dưới đầm? Nhất thời sinh nhiều hảo cảm.
Chờ đến phiên chính cô, thì những người thú độc thân đông đảo bị bỏ lại thấy cô còn đứng lại rất vui vẻ, bộ dạng không có quyền sở hữu, nhất thời đồng loạt quay đầu, mắt tỏa ánh xanh nhìn chăm chú vào cô.
Cúc hoa của Lý Mộ Tư nhất thời căng thẳng, lúc này Ma Da âm hiểm xảo trá mới chậm rãi đi tới, kéo Lý Mộ Tư qua, tuyên bố: "Cô ấy đã đồng ý mùa mưa này đi chung với tôi rồi."
Các giống đực độc thân đang chà sát tay cho là rốt cuộc có thể bằng bản lãnh của mình đánh một trận giành lấy giống cái cuối cùng cùng nhau ngẩn ngơ, một lát sau, tất cả đều bộc phát dưới sự kích thích của nét mặt bình tĩnh của Ma Da!
Mấy người đàn ông độc thân liếc nhau một cái, vút vút tháo ra quần mỏng, cùng nhau biến thân, gào khóc xông lên đỏ mắt đè Ma Da đau nhức nằm bẹp dí!
Nhưng. . . . Nói ra, chính là tát nước ra ngoài!
Được rồi, cô cảm thấy giá một lần và giá bán đấu giá khác nhau —— Lý Mộ Tư chịu khổ lường gạt vừa an ủi mình, vừa lặng lẽ tiến lên, vừa nhìn trời, vừa hung hăng đá một cước vào cái thứ đang ở dưới mông, sau đó. . . . . .
Sau đó cô rơi nước mắt —— thật là đau! ! !
Trên đường di chuyền, mưa to vẫn không ngừng, bên tai cơ hồ luôn kèm theo thanh âm nước lũ ùng ùng, giống như không cẩn thận sẽ từ phía sau đuổi theo cuốn người vào trong đó. Đội ngũ đi mấy ngày lại ngừng nghỉ một lát, nhưng, mỗi lần, chỉ là một đoạn thời gian ngắn thì dòng nước lũ vất vả lắm mới bỏ được lại ác độc dâng đến gần.
Càng về sau, cho dù chỉ là nằm trên người giống đực hí mắt, Lý Mộ Tư cũng vẫn nghe được tiếng nước chảy như vậy, đã không phân rõ là ảo giác hay là thật.
Thể lực mà những giống đực tích lũy được trong mùa hè vào lúc này đã phát huy tác dụng trọng yếu, bọn họ cơ hồ chạy không ngừng một khắc, nếu như không phải quan tâm mấy giống cái trong đội ngũ, Lý Mộ Tư tin tưởng, bọn họ sẽ chạy chạy càng mau.
Ma Da bởi vì tạm thay thế chức vị thủ lĩnh, thỉnh thoảng sẽ phải chạy đến phía trước đội ngũ xác định phương hướng đi tới chính xác —— lúc này, hắn sẽ giao Lý Mộ Tư cho giống đực khác, nhưng tuyệt đối không phải là Tư Nạp Khắc.
Lúc đầu Lý Mộ Tư luôn âm u cảm thấy là lòng ghen tỵ của Ma Da đang tác quái, nhưng có một lần, giống đực chở giùm Lý Mộ Tư không chịu được thỉnh cầu của Tư Nạp Khắc (đây là do Lý Mộ Tư đoán, cô chỉ thấy con rắn lớn màu xanh lá cứ dán lấy người thú hơi giống voi, không ngừng cọ cọ, dây dưa dây dưa, quấn quấn), sau khi Lý Mộ Tư bị giao cho hắn, Lý Mộ Tư liền hiểu rõ Ma Da ——! Làn da trơn mượt của Tư Nạp Khắc, cùng với phương hướng đi tới lượn quanh lượn quanh, chỉ chốc lát sau, Lý Mộ Tư vốn đã hoa mắt càng yếu đuối đến sắp ngất đi.
Sau đó, Lý Mộ Tư bắt đầu sám hối, hơn nữa phát hiện, mỗi lần Ma Da nhờ giống đực khác đều nhờ người có lông, đi lại ổn định, vừa thoải mái, lại giữ ấm.
Nghĩ như vậy, khi Ma Da chạy nhanh tới, Lý Mộ Tư không khỏi cảm thấy mình càng yếu đuối hơn, Tư Nạp Khắc cũng giống vậy, đều lo lắng sợ hãi nhìn hắn.
Ma Da giống như thở dài một tiếng —— hình như thế? Lý Mộ Tư không xác định chắc chắn cô có thể nhìn ra điểm này từ trên người một con động vật lông dài dáng vóc to lớn không. Sau khi nhận lấy Lý Mộ Tư lại không nói gì. Lý Mộ Tư nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, không hề chú ý tới bộ dáng cứng ngắc của Tư Nạp Khắc bên cạnh.
Con rắn lớn màu xanh lá cây bên cạnh rơi lệ trong lòng —— xong rồi xong rồi xong rồi! Xem ánh mắt của tên kia! Xem đi! Lát nữa hắn khẳng định chết chắc gào khóc ngao ——
Lý Mộ Tư lấy lòng ôm cổ của Ma Da. Thật ra thì, cô có thể cảm thấy hắn hơi nghiêm túc và khẩn trương, loại nghiêm túc này không cùng một kiểu với gương mặt vui vẻ bình thường của hắn, bắp thịt của hắn căng thẳng, tứ chi tráng kiện bấu chặt vào trong đất bùn, chóp mũi không ngừng ngửi mặt đất, đầu thỉnh thoảng nâng lên chung quanh. Lý Mộ Tư cảm thấy rõ ràng, mỗi lần hắn xác định phương hướng đi tới đều vô cùng trịnh trọng —— đây vốn không phải là trách nhiệm mà người trẻ như hắn cần gánh.
Nghĩ như vậy, Lý Mộ Tư liền cực kỳ an phận.
Cô không cách nào trao đổi với các người thú hình thú, chỉ có thể nhìn Ma Da lần nào cũng ngửi mạnh trên mặt đất bùn lầy một đoạn thời gian, sau đó phát ra tiếng hô thật thấp dài ngắn không đồng nhất, sau đó, bầy người thú liền đáp lại hắn, rồi chạy về phía trước lần nữa.
Qua mấy ngày, Lý Mộ Tư bắt đầu phát hiện một vài quy luật. Tỷ như, khi những người thú đi tới, những người thú đã có cơ hội hóa hình nhưng vẫn chưa thể hóa hình đi ở ngoài cùng nhất của đội ngũ (đây là do cô phỏng đoán, bởi vì cô phát hiện những người thú kia đã tham gia lần đại hội sờ sờ ngửi ngửi cô lần trước = =|||). Nghĩ như vậy cô liền không nhịn được ai oán vuốt vuốt lông cổ của Ma Da, khiến Ma Da nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó trấn an liếm liếm mu bàn tay cô —— tiếp theo mới là những người thú cường tráng đã trưởng thành, tiếp theo, mới là những con thú vị thành niên chưa có hóa hình. Lý Mộ Tư và mấy giống cái luôn được vác ở giữa đội ngũ người thú..
Có một lần, Lý Mộ Tư thậm chí chính mắt thấy được trong đất bùn lầy đột nhiên có một cái miệng to toát ra, lôi một con người thú hóa hình thất bại ở phía ngoài nhất vào trong nước bùn bên cạnh, sau đó máu tươi vô tận và nước mưa xông ra.
Một khắc kia, Lý Mộ Tư trợn to hai mắt, bọn Lạc Nhĩ bên cạnh đều bụm miệng, phát ra một tiếng thổn thức.
Mặc dù các người thú đã dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới cắn chết con dã thú có màu sắc y hệt nước bùn, nhưng người thú bị cắn đứt cổ đã không thể cứu.
Đội ngũ lập tức yên tĩnh lại, bên tai chỉ còn lại thanh âm mưa to đánh vào người tách tách, bởi vì cấp tốc đi tới liên tục mấy ngày, Lý Mộ Tư dù được cõng trên lưng nhưng vẫn mệt mỏi buồn ngủ lập tức liền tỉnh táo lại.
Cô tận mắt thấy các người thú cúi đầu, phát ra một tiếng rên rỉ, tận mắt thấy bọn họ lại tiếp tục đi tới sau sự bi thương ngắn ngủi, chính mắt. . . . khi quay đầu lại trông thấy, cơ thể của người thú bị bỏ lại đang giùng giằng, co quắp, cuối cùng bình tĩnh lại.
Mưa to khiến tầm mắt Lý Mộ Tư hoàn toàn mơ hồ, rất nhanh, bóng dáng ngã lệch trong nước bùn đã không xác định rõ lắm, nhưng trước mắt Lý Mộ Tư vẫn hiện lên ánh mắt của những người thú kia, bi ai, không cam lòng, cùng với ánh mắt trấn an tràn đầy tình yêu của những giống cái dành cho họ.
Lý Mộ Tư nắm chặt lông dài trên lưng Ma Da, khẽ run, cảm thyấ rất may mắn: có thể được làm giống cái được giống đực ở thế giới này bảo vệ, rõ là. . . . Quá may mắn. . . . Cũng quá nặng nề. . . . . .
Không khí trong đội ngũ bắt đầu trầm trọng, mặc dù không có ai bởi vì thiếu mất một người mà dừng bước lại, cũng không có ai khóc, ngay cả bọn Lạc Nhĩ cũng chỉ ngẩng đầu lên ở trong cơn mưa to, nhìn phía trước mịt mờ. Nhưng Lý Mộ Tư vẫn cảm thấy, loại không khí này càng làm người ta đau lòng hơn so với khóc.
Mùa mưa, đây chính là mùa mưa, đây chính là sinh tồn.
Trong tiếng bước chân bành bạch, Lý Mộ Tư gãi gãi lông cổ đã sớm không nhìn ra màu sắc của Ma Da, cúi người, nói vào lỗ tai hắn trong tiếng mưa to rất lớn: "Đây không phải lỗi của anh, thật."
Lỗ tai Ma Da run lên, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lý Mộ Tư một cái, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng liếm liếm mu bàn tay Lý Mộ Tư.
Sau đó, Lý Mộ Tư thấy hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước thật lâu. . . .
Khi nước lũ rốt cuộc tràn qua miệng núi vọt vào đầm nước đen, cuộc di chuyển của bộ lạc Mộ Sắc không thể không bắt đầu. Lạc Nhĩ và Ma Da là con trai của tộc trưởng bộ lạc nên tạm thời thay quyền chỉ huy, dẫn cả bộ lạc tổng cộng giống đực năm giống cái bắt đầu di chuyển gian nan.
Cũng giống mấy năm trước, bộ lạc đi về phía nam, xuyên qua bình nguyên Hắc Nhưỡng, tiến vào dãy núi Ba Sa Khắc. Nếu như vận số của họ tốt, có lẽ có thể tìm thấy một động đá trước đây đã đào còn may mắn sót lại sau hai mùa mưa mưa tuyết, nếu như vận số kém, giống đực phải đào một cái lỗ khác lần nữa rồi.
Dãy núi Ba Sa Khắc là một núi đá trụi lủi, trên núi trải rộng các tảng đá khổng lồ màu nâu sẫm và một số ít đất cát, chỉ có một lớp cỏ dại ngắn ngoan cường miễn cưỡng có thể cắm rễ trong đống đất cát mà gió vừa thổi đã mất tăm hơi, dán vào lớp da núi sinh trưởng một cách tội nghiệp.
Dãy núi rất dài, kéo dài đến mức gần như vây lượn cả bình nguyên Hắc Nhưỡng, khiến cho nước lũ mùa mưa dọc theo chân núi đổi đường đi, nhưng cũng cách ly được vùng đất màu mỡ và tràn đầy tử vong bên ngoài. Nước lũ qua rồi, trên núi cằn cỗi thiếu thốn thức ăn, chỗ sâu trong núi lại là chỗ ở của đám cướp Dực tộc, trừ bộ lạc Mộ Sắc bị buộc không còn cách nào, thì ai cũng không di chuyển đến địa phương này.
Chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nước sạch, thảo dược cũng đem theo, còn đắp lá tông không thấm nước lên, rồi cột lên trên người các giống đực chưa hóa thân hoặc đã biến về hình thú. Những giống đực có hình thú chiến đấu mạnh mẽ nhất thì làm hộ vệ ở trước sau và hai bên đội ngũ.
Giống cái thì luôn được hưởng ưu đãi, thí dụ như Lý Mộ Tư chỉ nhàn nhã nằm trên lưng của Tuyết Mao Hống khổng lồ, trên người còn khoác bộ áo tơi do lá tông làm thành, rất là rung động nhìn thấy cảnh tượng muôn ngàn quái thú trùng trùng điệp điệp mở đường —— Lý Mộ Tư run run cảm thấy, một màn này nhìn thế nào cũng mờ ảo.
Dĩ nhiên, nếu như lông của con dã thú dưới mông không khều cho cô ngứa ngáy thì tốt hơn. Lý Mộ Tư không ngừng đưa tay vịn mông, suy nghĩ trở nên đen tối.
Tư Nạp Khắc làm một con rắn nên vào lúc này vai không thể gánh tay không thể xách, cực kỳ bị ghét bỏ, hắn ngược lại không hề cảm thấy, vui mừng tiến tới bên cạnh Lý Mộ Tư, giãy dụa thân thể, vòng quanh chóp đuôi, con mắt đỏ ngầu lóe sáng tự đề cử mình: "Mộ Tư, cưỡi lên Tư Nạp Khắc vừa lại lạnh vừa bóng loáng, cảm giác rất tốt đó! Em muốn thử một lần không?"
Lý Mộ Tư chỉ hơi chần chờ, còn chưa có trả lời, miệng to như chậu máu của Tuyết Mao Hống đã trả lời thay cô.
Được rồi, tôn nghiêm phái nam không thể khiêu chiến —— thấy con rắn lớn màu xanh lá cây bị Tuyết Mao Hống đánh bay, Lý Mộ Tư thu hồi ánh mắt do dự yên lặng nghĩ.
Đúng, trước khi di chuyển, Lý Mộ Tư trong mùa mưa này đã chính thức thuộc về con Tuyết Mao Hống âm hiểm giảo hoạt —— mẹ nó! Con này tuyệt đối là bị biến dị! Rõ ràng ruột của những người thú khác cho tới giờ đều không hề cong cong quẹo quẹo giống như hắn!
Cô rốt cuộc hiểu khoảnh khắc đó sao hắn tốt vậy, lừa cô đồng ý mùa mưa đi cùng với hắn được rồi, đó rõ ràng là hợp đồng bán thân! Rõ ràng chính là khi dễ cô không biết giá thị trường!
(/= mãnh =)/_|______|_
Mẹ nó! Cái gì dừng cương trước bờ vực, căn bản là kế hoạch lâu dài! Con mẹ nó nó nó nó nó!
Thì ra, mùa mưa sinh tồn không dễ, dù giống cái kiên cường cỡ nào cũng không thể không ỷ lại ở giống đực. Vì vậy, cô nam quả củi khô lửa bốc. . . . Hơn nữa quả thai còn chín, lý do OOXX càng thêm đầy đủ, nghĩ cũng biết, những người thứ thân thể cường tráng vì vậy cái đó cũng tuyệt đối đầy tràn sẽ không bỏ qua cơ hội quang minh chính đại ò e ý e!
Mấy đôi bình thường vốn đã hay liếc mắt đưa tình thì càng liếc mắt đưa tình rõ rệt hơn —— tỷ như Lạc Nhĩ và Phí Lặc. Ngay cả A Lạc Đô bình thường buồn bực không lên tiếng bị mấy người Lý Mộ Tư cười xấu xa nhìn soi mói cũng xấu hổ ngồi lên lưng của một người thú tên Ni Lộ —— Ni Lỗ thoáng chốc cười lên lộ ra một hàm răng trắng thiếu chút làm mù mắt Lý Mộ Tư, chỉ là, hàm răng trắng hếu sắc bén này cũng làm cho cô hoảng hốt nhớ lại, chuyện này. . . . Hình như đây chính là người thú sống dưới nước đã xông tới cứu cô lúc cô bị chìm dưới đầm? Nhất thời sinh nhiều hảo cảm.
Chờ đến phiên chính cô, thì những người thú độc thân đông đảo bị bỏ lại thấy cô còn đứng lại rất vui vẻ, bộ dạng không có quyền sở hữu, nhất thời đồng loạt quay đầu, mắt tỏa ánh xanh nhìn chăm chú vào cô.
Cúc hoa của Lý Mộ Tư nhất thời căng thẳng, lúc này Ma Da âm hiểm xảo trá mới chậm rãi đi tới, kéo Lý Mộ Tư qua, tuyên bố: "Cô ấy đã đồng ý mùa mưa này đi chung với tôi rồi."
Các giống đực độc thân đang chà sát tay cho là rốt cuộc có thể bằng bản lãnh của mình đánh một trận giành lấy giống cái cuối cùng cùng nhau ngẩn ngơ, một lát sau, tất cả đều bộc phát dưới sự kích thích của nét mặt bình tĩnh của Ma Da!
Mấy người đàn ông độc thân liếc nhau một cái, vút vút tháo ra quần mỏng, cùng nhau biến thân, gào khóc xông lên đỏ mắt đè Ma Da đau nhức nằm bẹp dí!
Nhưng. . . . Nói ra, chính là tát nước ra ngoài!
Được rồi, cô cảm thấy giá một lần và giá bán đấu giá khác nhau —— Lý Mộ Tư chịu khổ lường gạt vừa an ủi mình, vừa lặng lẽ tiến lên, vừa nhìn trời, vừa hung hăng đá một cước vào cái thứ đang ở dưới mông, sau đó. . . . . .
Sau đó cô rơi nước mắt —— thật là đau! ! !
Trên đường di chuyền, mưa to vẫn không ngừng, bên tai cơ hồ luôn kèm theo thanh âm nước lũ ùng ùng, giống như không cẩn thận sẽ từ phía sau đuổi theo cuốn người vào trong đó. Đội ngũ đi mấy ngày lại ngừng nghỉ một lát, nhưng, mỗi lần, chỉ là một đoạn thời gian ngắn thì dòng nước lũ vất vả lắm mới bỏ được lại ác độc dâng đến gần.
Càng về sau, cho dù chỉ là nằm trên người giống đực hí mắt, Lý Mộ Tư cũng vẫn nghe được tiếng nước chảy như vậy, đã không phân rõ là ảo giác hay là thật.
Thể lực mà những giống đực tích lũy được trong mùa hè vào lúc này đã phát huy tác dụng trọng yếu, bọn họ cơ hồ chạy không ngừng một khắc, nếu như không phải quan tâm mấy giống cái trong đội ngũ, Lý Mộ Tư tin tưởng, bọn họ sẽ chạy chạy càng mau.
Ma Da bởi vì tạm thay thế chức vị thủ lĩnh, thỉnh thoảng sẽ phải chạy đến phía trước đội ngũ xác định phương hướng đi tới chính xác —— lúc này, hắn sẽ giao Lý Mộ Tư cho giống đực khác, nhưng tuyệt đối không phải là Tư Nạp Khắc.
Lúc đầu Lý Mộ Tư luôn âm u cảm thấy là lòng ghen tỵ của Ma Da đang tác quái, nhưng có một lần, giống đực chở giùm Lý Mộ Tư không chịu được thỉnh cầu của Tư Nạp Khắc (đây là do Lý Mộ Tư đoán, cô chỉ thấy con rắn lớn màu xanh lá cứ dán lấy người thú hơi giống voi, không ngừng cọ cọ, dây dưa dây dưa, quấn quấn), sau khi Lý Mộ Tư bị giao cho hắn, Lý Mộ Tư liền hiểu rõ Ma Da ——! Làn da trơn mượt của Tư Nạp Khắc, cùng với phương hướng đi tới lượn quanh lượn quanh, chỉ chốc lát sau, Lý Mộ Tư vốn đã hoa mắt càng yếu đuối đến sắp ngất đi.
Sau đó, Lý Mộ Tư bắt đầu sám hối, hơn nữa phát hiện, mỗi lần Ma Da nhờ giống đực khác đều nhờ người có lông, đi lại ổn định, vừa thoải mái, lại giữ ấm.
Nghĩ như vậy, khi Ma Da chạy nhanh tới, Lý Mộ Tư không khỏi cảm thấy mình càng yếu đuối hơn, Tư Nạp Khắc cũng giống vậy, đều lo lắng sợ hãi nhìn hắn.
Ma Da giống như thở dài một tiếng —— hình như thế? Lý Mộ Tư không xác định chắc chắn cô có thể nhìn ra điểm này từ trên người một con động vật lông dài dáng vóc to lớn không. Sau khi nhận lấy Lý Mộ Tư lại không nói gì. Lý Mộ Tư nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, không hề chú ý tới bộ dáng cứng ngắc của Tư Nạp Khắc bên cạnh.
Con rắn lớn màu xanh lá cây bên cạnh rơi lệ trong lòng —— xong rồi xong rồi xong rồi! Xem ánh mắt của tên kia! Xem đi! Lát nữa hắn khẳng định chết chắc gào khóc ngao ——
Lý Mộ Tư lấy lòng ôm cổ của Ma Da. Thật ra thì, cô có thể cảm thấy hắn hơi nghiêm túc và khẩn trương, loại nghiêm túc này không cùng một kiểu với gương mặt vui vẻ bình thường của hắn, bắp thịt của hắn căng thẳng, tứ chi tráng kiện bấu chặt vào trong đất bùn, chóp mũi không ngừng ngửi mặt đất, đầu thỉnh thoảng nâng lên chung quanh. Lý Mộ Tư cảm thấy rõ ràng, mỗi lần hắn xác định phương hướng đi tới đều vô cùng trịnh trọng —— đây vốn không phải là trách nhiệm mà người trẻ như hắn cần gánh.
Nghĩ như vậy, Lý Mộ Tư liền cực kỳ an phận.
Cô không cách nào trao đổi với các người thú hình thú, chỉ có thể nhìn Ma Da lần nào cũng ngửi mạnh trên mặt đất bùn lầy một đoạn thời gian, sau đó phát ra tiếng hô thật thấp dài ngắn không đồng nhất, sau đó, bầy người thú liền đáp lại hắn, rồi chạy về phía trước lần nữa.
Qua mấy ngày, Lý Mộ Tư bắt đầu phát hiện một vài quy luật. Tỷ như, khi những người thú đi tới, những người thú đã có cơ hội hóa hình nhưng vẫn chưa thể hóa hình đi ở ngoài cùng nhất của đội ngũ (đây là do cô phỏng đoán, bởi vì cô phát hiện những người thú kia đã tham gia lần đại hội sờ sờ ngửi ngửi cô lần trước = =|||). Nghĩ như vậy cô liền không nhịn được ai oán vuốt vuốt lông cổ của Ma Da, khiến Ma Da nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó trấn an liếm liếm mu bàn tay cô —— tiếp theo mới là những người thú cường tráng đã trưởng thành, tiếp theo, mới là những con thú vị thành niên chưa có hóa hình. Lý Mộ Tư và mấy giống cái luôn được vác ở giữa đội ngũ người thú..
Có một lần, Lý Mộ Tư thậm chí chính mắt thấy được trong đất bùn lầy đột nhiên có một cái miệng to toát ra, lôi một con người thú hóa hình thất bại ở phía ngoài nhất vào trong nước bùn bên cạnh, sau đó máu tươi vô tận và nước mưa xông ra.
Một khắc kia, Lý Mộ Tư trợn to hai mắt, bọn Lạc Nhĩ bên cạnh đều bụm miệng, phát ra một tiếng thổn thức.
Mặc dù các người thú đã dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới cắn chết con dã thú có màu sắc y hệt nước bùn, nhưng người thú bị cắn đứt cổ đã không thể cứu.
Đội ngũ lập tức yên tĩnh lại, bên tai chỉ còn lại thanh âm mưa to đánh vào người tách tách, bởi vì cấp tốc đi tới liên tục mấy ngày, Lý Mộ Tư dù được cõng trên lưng nhưng vẫn mệt mỏi buồn ngủ lập tức liền tỉnh táo lại.
Cô tận mắt thấy các người thú cúi đầu, phát ra một tiếng rên rỉ, tận mắt thấy bọn họ lại tiếp tục đi tới sau sự bi thương ngắn ngủi, chính mắt. . . . khi quay đầu lại trông thấy, cơ thể của người thú bị bỏ lại đang giùng giằng, co quắp, cuối cùng bình tĩnh lại.
Mưa to khiến tầm mắt Lý Mộ Tư hoàn toàn mơ hồ, rất nhanh, bóng dáng ngã lệch trong nước bùn đã không xác định rõ lắm, nhưng trước mắt Lý Mộ Tư vẫn hiện lên ánh mắt của những người thú kia, bi ai, không cam lòng, cùng với ánh mắt trấn an tràn đầy tình yêu của những giống cái dành cho họ.
Lý Mộ Tư nắm chặt lông dài trên lưng Ma Da, khẽ run, cảm thyấ rất may mắn: có thể được làm giống cái được giống đực ở thế giới này bảo vệ, rõ là. . . . Quá may mắn. . . . Cũng quá nặng nề. . . . . .
Không khí trong đội ngũ bắt đầu trầm trọng, mặc dù không có ai bởi vì thiếu mất một người mà dừng bước lại, cũng không có ai khóc, ngay cả bọn Lạc Nhĩ cũng chỉ ngẩng đầu lên ở trong cơn mưa to, nhìn phía trước mịt mờ. Nhưng Lý Mộ Tư vẫn cảm thấy, loại không khí này càng làm người ta đau lòng hơn so với khóc.
Mùa mưa, đây chính là mùa mưa, đây chính là sinh tồn.
Trong tiếng bước chân bành bạch, Lý Mộ Tư gãi gãi lông cổ đã sớm không nhìn ra màu sắc của Ma Da, cúi người, nói vào lỗ tai hắn trong tiếng mưa to rất lớn: "Đây không phải lỗi của anh, thật."
Lỗ tai Ma Da run lên, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lý Mộ Tư một cái, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng liếm liếm mu bàn tay Lý Mộ Tư.
Sau đó, Lý Mộ Tư thấy hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước thật lâu. . . .