Lạc Nhĩ đã bị Phí Lặc nóng lòng như lửa đốt ôm lấy, ùng ùng vọt vào phòng sinh do Tát Tư đặc biệt chuẩn bị. Các người thú rất nhanh vây thành một vòng quanh phòng, ngó dáo dác vào trong phòng. Phần lớn người thú trẻ tuổi ở đây đều là dân du cư, sự kỳ thị của người khác và cuộc sống gian nan khiến bọn họ có rất ít bầu bạn và đứa bé, cho nên cũng vô cùng tò mò và nhiệt tình với đứa bé của người khác.
Lúc Mễ Hiết Nhĩ lôi kéo Lý Mộ Tư chạy tới, đã bị bức tường người thật cao chắn bên ngoài, mặc cho hắn vừa chen vừa nhảy cũng không thấy gì bên trong, gấp đến độ kêu to, mặt đỏ rần.
Lý Mộ Tư thở hồng hộc, cảm nhận đầy đủ sự rèn luyện mình trải qua, nhưng đáng thương thay thể lực vẫn còn chênh lệch với giống cái, chỉ là, khi cô chống đầu gối nhìn, lại rõ ràng thấy, mấy người đàn ông cao to kia mặc cho Mễ Hiết Nhĩ vịn bả vai đè trên lưng bọn họ vừa chen vừa đẩy mà vẫn không nhúc nhích thì trong ánh mắt lóe vẻ xảo trá!
Mấy tên này thích chiếm lời của giống cái! Lý Mộ Tư nín cười trong lòng.
Giống cái quen ngang ngược kiêu ngạo nên rốt cuộc Mễ Hiết Nhĩ mất kiên trì, kêu to hất gương mặt đáng yêu lên lại hung dữ quyền đấm cước đá, mấy người thú dám cản đường che đũng quần gào khóc kêu nhường đường, lúc này mới giương cằm lên, kéo Lý Mộ Tư chui vào từ trong một đám người thú còng eo, che đũng quần.
Phía trước cửa sổ cũng có một đám người vây quanh, cảnh tượng đỡ đẻ hoàn toàn không hợp quy cách này khiến Lý Mộ Tư đổ mồ hôi hột: không sợ lây hở? Được rồi, tố chất thân thể của những người này tốt!
Nhưng chui vào xem, mới phát hiện trên trán Tát Tư đang đứng và Lạc Nhĩ đang nằm đều có mồ hôi.
"Sao lại còn chưa sinh nữa?" Mễ Hiết Nhĩ tuổi còn nhỏ, còn chưa nhận ra có cái gì không đúng, há mồm liền hỏi.
Lý Mộ Tư thấy Lạc Nhĩ co rúm khổ sở, trong lòng lộp bộp: "Khó sinh rồi hả?"
Hai từ "Khó sanh" lập tức kích thích thần kinh của những người ở chỗ này, trong góc có đồ vật gì đó bỗng nhúc nhích, Lý Mộ Tư sợ hết hồn, mới phát hiện đó lại là Phí Lặc.
Cơ thể của hắn cường tráng như gấu, đứng sừng sững ở đó, hai cánh tay ôm đầu, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng nhìn qua liền thấy hơi thở tăm tối tràn đầy cả người hắn. Vừa mở miệng, người đàn ông cao lớn cường tráng đối mặt với rồng Khoa Mạc Đa cũng không chớp mắt này lại nức nở: "Đều là tôi không tốt! Đều là tôi không tốt!"
Nói xong, quả đấm to bằng cái bát liền đấm thùm thụp vào ngực.
Ma Da đi tới, níu lại quả đấm của hắn, trong cổ họng lao ra tiếng gầm thét: "Muốn chết muốn sống thì cút ra ngoài cho tôi! Con mẹ nó bộ lạc chúng ta không thiếu giống đực!" mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt lo lắng không khống chế được nhìn lướt qua cái bụng đã phồng dậy rõ ràng của Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư không có chú ý tới, cô đang bị chấn động tinh thần ! Trắng trợn chấn động tinh thần !
Người đàn ông phúc hắc bình tĩnh từ khi nào lại gầm thét triển lộ uy phong thế?
Lý Mộ Tư nghiêm mặt, trái tim nhỏ bé cũng đang nhảy loạn thình thịch: ái chà, thỉnh thoảng chuyển đổi hình tượng à. . . . Sao đáng yêu thế! Che mặt, đây chính là có mới nới cũ hở? Nhưng như vậy thật sự là phá hư gương mặt giống Sesshomaru rồi. . . .
Tát Tư ho nhẹ một tiếng, thu hồi cái tay đang kiểm tra giùm Lạc Nhĩ, vừa rửa vừa cau mày giải thích với ba người khác: "Dưới tình huống bình thường, nếu thai nhi là giống đực thì sinh ra rất dễ dàng, trừ phi. . . . . ."
Mặt của Tát Tư đỏ lên, phía sau hắn, Ân Lợi Nhĩ mặc kệ hắn đi tới chỗ nào cũng yên lặng đi theo đang nhìn vào lưng của hắn.
Tát Tư không quá tự nhiên nói: "Trừ phi ở lúc thai nhi sắp sinh, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Phí Lặc liền ngẩng đầu qua đây, ấp úng đáp: "Tôi không làm gì cả, chỉ giống mấy ngày trước thôi."
Ít ngày trước?
Mọi người hồi tưởng lại, trong nháy mắt cùng nhau hướng ánh mắt khinh bỉ tới Phí Lặc —— Má nó! Đừng nói ít ngày trước nữa, đoạn thời gian này hai người không biết xấu hổ, chuyện thường xuyên làm nhất không phải là lăn qua lộn lại OOXX sao? Quyến rũ nhiều người trẻ tuổi lòng xuân nhọn nhạo! Vậy là do OOXX sinh ra sai lầm rồi à? Quá cần cù rồi!
Phí Lặc ngớ ngẩn, lồng ngực cấp tốc phập phồng lên: "Là bởi vì tôi? Lạc Nhĩ em ấy. . . Rốt cuộc như thế nào? Tát Tư cậu nói cho tôi biết!"
Ân Lợi Nhĩ vĩnh viễn yên lặng đi theo sau lưng Tát Tư cất bước, vươn tay đẩy ngực Phí lặc, gầm thét một tiếng đẩy Phí Lặc cấp tốc xông tới a.
Tát Tư nhìn Ân Lợi Nhĩ một cái, yên lặng gật đầu, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói ra lời khiến khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: "Đúng, tôi đoán có lẽ lúc thai nhi muốn đi ra thì bị anh đẩy về. Cho nên. . . . . ."
Phí Lặc nhất thời ngây người, từ từ, cái đầu to rũ xuống tới ngực từng chút, lỗ mũi của hắn phập phồng, từng giọt nước mắt to rơi rào rào trên đất, cả Lý Mộ Tư cũng có thể nghe được tiếng vang đó: "Đều do tôi không tốt! Là tôi! Rống ——"
Lý Mộ Tư cũng chầm chậm hồi hồn. Đúng rồi, nếu giống cái ở dị thế mang thai giống đực, thì sẽ không có cảm giác gì, không giống phụ nữ, phải chết đi sống lại. Hơn nữa huyết thống hỗn loạn, không có biện pháp dự tính ngày sinh chính xác, cho nên, không cẩn thận, tên ngốc Phí Lặc này đẩy con trai của bản thân về rồi à?
Mặc dù rất bi thương, nhưng Lý Mộ Tư vẫn khống chế không được che kín mặt —— thế giới hoàn toàn không có hạn cuối này!
Thế giới người thú bình thường sinh sản rất dễ dàng, cho nên, mặc dù Tát Tư vẫn lấy thầy tế làm mục tiêu nên y thuật không tệ, nhưng đối với việc đỡ đẻ vẫn không có kinh nghiệm gì.
Lý Mộ Tư thấy hắn lắc đầu, trái tim cũng liền treo lên, hơn nữa thấy Ma Da nhíu chặt chân mày, lòng của cô cũng căng thẳng.
Mặc dù mọi người đều không nói, nhưng cha của Ma Da và Lạc Nhĩ cũng đã dữ nhiều lành ít, chẳng lẽ hiện tại Lạc Nhĩ cũng sẽ xảy ra chuyện xấu sao?
Lý Mộ Tư đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng cắn răng một cái, quyết định ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa.
Lý Mộ Tư dùng sức vỗ gò má của Lạc Nhĩ đến mấy lần, tin chắc thần chí Lạc Nhĩ rõ ràng, lúc này mới hít một hơi dài, hỏi hắn: "Lạc Nhĩ, tôi có biện pháp, nhưng tôi không chắc chắn có thể thành công, anh muốn thử không?"
Mễ La dùng tấm vải quả ma đã đặc chế cực kỳ mềm mại lau đi mồ hôi trên trán Lạc Nhĩ, Lạc Nhĩ mở to mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư, dùng sức hít một hơi, rống giận: "Hỏi cái gì mà hỏi! Lão tử đau muốn chết! Còn không mau một chút!"
Cái trán Lý Mộ Tư trợt xuống một giọt mồ hôi to, quả nhiên, dù lúc nào, Lạc Nhĩ vĩnh viễn là người mạnh mẽ nhất.
Tát Tư lại khó được nở nụ cười: "Có tinh thần là tốt rồi." Lại bắt lấy tay Lý Mộ Tư, cảm thấy cả cánh tay Lý Mộ Tư cũng khẩn trương căng thẳng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, dịu dàng an ủi cô, "Đừng lo lắng, từ từ đi, tinh thần Lạc Nhĩ vẫn còn rất tốt mà?"
Lạc Nhĩ nghe vậy, há miệng, cắn răng nói: "Còn chưa có chết." Nói xong còn vô cùng có sức sống trợn mắt nhìn Phí Lặc một cái, đổi lấy nụ cười lấy lòng của Phí Lặc.
Tâm thần của Lý Mộ Tư dần dần được hóa giải nhờ Tát Tư an ủi. Không có rượu mạnh, Lý Mộ Tư nhận lấy chất lỏng màu tím từ đám thỏ để tỉ mỉ rửa sạch tay và cánh tay. Loại chất lỏng này dùng một loại dương xỉ tên là Mây Mù Màu Tím đun sôi thành, có tác dụng trừ độc rất tốt, bình thường dùng để rửa sạch vết thương.
Bọn Tát Tư cũng không hỏi Lý Mộ Tư rốt cuộc muốn làm gì, vì tuyệt đối tin tưởng Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư để Lạc Nhĩ nằm nghiêng ở trên giường, lại cho Ma Da và Phí Lặc chia ra đè xuống bả vai và chân của Lạc Nhĩ, lúc này mới hít sâu một hơi, đưa tay thăm dò vào cúc hoa của Lạc Nhĩ từng chút.
Cả phòng nhất thời vang lên một tiếng hít khí.
Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt: mấy anh tưởng tôi muốn sao? Tưởng tôi muốn sao? Chúng chị em gái một không có yêu thích đặc biệt gì, hai không cần giương quốc uy, bạo cúc cái gì, ghét nhất đó!
Trên thực tế, Lý Mộ Tư từ nhỏ đến lớn đã theo người mẹ thích chạy loạn khắp nơi của cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Đã từng ở nông trường nước Anh hai tháng, tận mắt thấy bác sỹ thú y ở nông trường đỡ đẻ cho dê mẹ khó sanh. Mặc dù thời gian trôi qua mấy năm, nhưng bởi vì ấn tượng quá sâu, Lý Mộ Tư còn nhớ rõ rất rõ ràng.
Lúc ấy có một con dê mẹ bởi vì thai vị không đúng, con dê con sinh không ra được, cuối cùng không có cách nào, bác sỹ thú y đã bôi dầu thơm trên cánh tay rồi đưa tay vào, kéo con dê con ra từng chút. Sau đó mẹ tròn con vuông.
Nhưng Lý Mộ Tư dù sao không phải bác sĩ chuyên nghiệp, Lạc Nhĩ cũng không phải là súc sinh (mặc dù hắn là người thú giống cái), Lý Mộ Tư cũng không dám bảo đảm mình có thể thành công.
Với lại, cả người đàn ông mạnh như Phí Lặc mà người này cũng có thể chịu đựng, đôi tay phụ nữ có xương cốt nhỏ giống như cô, có lẽ không có vấn đề chứ?
Bởi vì chiều cao chênh lệch, Lý Mộ Tư rất dễ dàng liếc thấy cái đó của Phí Lặc, lại liếc cổ tay của mình một cái, thầm nghĩ mềm mà còn to thế, uh uh uh, cổ tay của tôi quả nhiên rất an toàn.
Lý Mộ Tư lập tức liền buông lỏng tâm trạng khẩn xương, thậm chí bắt đầu tò mò: Má nó! Tôi tự tìm tòi ra đó mà? Có ý nghĩa khoa học cỡ nào!
Tay Lý Mộ Tư chậm rãi chuyển động, từ từ đưa vào cúc hoa của Lạc Nhĩ, có lẽ cô cũng tò mò vì cúc hoa của đàn ông cũng có thể sinh con, nên sự không thích ứng trên tâm lý của cô dần dần giảm bớt. Lại nghía sắc mặt của Lạc Nhĩ, khóe miệng Lý Mộ Tư rụt rụt, một chút sợ hãi cuối cùng cũng đã biến mất: Ái chời! Quả nhiên là cúc hoa đã quen với cái to! Co dãn thật tốt! Hoàn toàn không có áp lực! Té!
Sau khi âm thầm đi vào khoảng một inch, Lý Mộ Tư cảm thấy đầu ngón tay mình sờ tới thứ gì tròn tròn lớn bằng miệng chén. Vật kia có nhiệt độ cao hơn chỗ khác chút, béo múp míp, còn có mạch đập.
Lý Mộ Tư không ngừng tự nói với mình: con mẹ nó cái này không phải cúc hoa! Cái này là cái bánh bao, bánh bao lớn Đông Bắc! Bánh bao lớn Đông Bắc nóng hổi!
Miệng lầm bầm, Lý Mộ Tư duỗi ngón tay sờ qua, không ngờ vật kia đột nhiên va chạm ra phía ngoài, đụng vào trong lòng bàn tay cô.
Lý Mộ Tư liền thét lên một tiếng, khiến mọi người đang chăm chú nhìn bị sợ hết hồn.
"Thế nào thế nào?" mồ hôi trên mặt Phí Lặc cứ như trời mưa, khiến tiếng thét chói tai của Lý Mộ Tư bị sợ đến run run.
Lý Mộ Tư xin lỗi cười cười: "Chuyện này. . . . Hình như. . . . Hình như là con trai của anh va một phát vào tay của tôi."
Mặt của Phí Lặc lập tức đỏ bừng: "Quá. . . . Thật tốt quá." Hắn gầm nhẹ một tiếng, dùng sức phất quả đấm, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lý Mộ Tư —— một người đàn ông mạnh khỏe, loại vẻ mặt này, khiến áp lực của Lý Mộ Tư đột nhiên tăng.
Lý Mộ Tư tò mò tiếp tục sờ soạng, từ từ, điều tra rõ ràng quả bóng đó, hay nói đúng hơn là. . . . buồng trứng.
Khó trách giống cái có thể dựng dục đời sau, giống cái nơi này mặc dù ngoại hình giống đàn ông trên địa cầu, nhưng cấu tạo trong cơ thể lại khác nhau rất lớn, có thể nói, bọn họ trên thực tế là phái nữ mạnh khỏe.
Ruột của bọn họ thực tế có chữ Y, một bên là ruột chính, một bên thông đến buồng trứng, phần miệng nhánh mở rộng có một cái nắp tròn đậy buồng trứng lại, cái bánh bao Đông Bắc lớn mà Lý Mộ Tư sờ được lúc đầu chính là nắp buồng trứng.
Có lẽ là vì phòng ngừa buồng trứng bị vô ý đẩy ra, ảnh hưởng đến thai nhi trong buồng trứng, đường ống thông từ nắp buồng trứng đến buồng trứng có hình cái phễu, bên ngoài lớn bên trong nhỏ, cho nên chỉ có từ trong đẩy ra, từ ngoài đẩy vào sẽ bị đường ống nhỏ hẹp mắt kẹt.
Nhưng tựa như phía trên khí quản của con người cũng có nắp chống đỡ, để phòng ngừa thức ăn bị sặc trong khí quản, lại vẫn không cách nào ngăn trở người xui xẻo bị sặc chết, Lạc Nhĩ cũng xui xẻo, khi thai nhi đang muốn trợt ra bên ngoài, hai vợ chồng không phát giác gì lại đang hưng phấn OOXX, không cẩn thận, một bên hướng ra phía ngoài, một bên hướng vào phía trong, dưới tác dụng sức lực của hai bên, nắp buồng trứng bị đẩy sai lệch, cắm ở nơi đó, mặc cho thai nhi cố gắng đẩy như thế nào, vẫn không có biện pháp từ trong buồng trứng ra ngoài, thời gian dài, thai nhi chỉ có một con đường chết, mặc cho thai nhi của người thú có sức sống tràn đầy cũng không thể sống sót.
Thật may là, Lý Mộ Tư gan lớn, nhịn lấy cảm giác buồn nôn khi bạo cúc hoa người ta, đưa tay sờ tiếp. . . .
Nếu tìm được nguyên nhân, Lý Mộ Tư cũng không chậm trễ, nhắc nhở Lạc Nhĩ một câu: "Kiên nhẫn một chút!"
Liền thừa dịp thai nhi đưa đẩy, dùng ngón tay đẩy nắp buồng trứng méo xẹo hai cái, vốn tưởng rằng rất dễ dàng có thể đẩy thẳng nắp buồng trứng trở về. Khi Lý Mộ Tư bỏ qua, thai nhi đã bị buồng trứng đẩy đến miệng ống. Cô hơi dùng lực, thai nhi cũng không ngừng đè ép ở một chỗ khác, do chịu lực không đều, nên không thể để nắp buồng trứng về đúng vị trí, Lý Mộ Tư sợ mình không cẩn thận, sẽ đẩy ngã tất cả!
Hơn nữa, loại đau đớn đến từ trong cơ thể vô cùng giày vò, Lạc Nhĩ vốn đang không có phản ứng gì liền hét thảm lên, thân thể cũng giãy giụa, nếu như không phải do Lý Mộ Tư sớm kêu Ma Da và Phí Lặc ấn chặt hắn, chỉ sợ Lý Mộ Tư không cẩn thận, sẽ chọc thủng nắp buồng trứng luôn.
Mồ hôi của Lý Mộ Tư rơi xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Cô tự biết mình không có bản lãnh lấy xuống nữa, vội vàng rụt tay trở về, nói rõ phát hiện của mình với Tát Tư và đám thỏ. Hai người này, một là thầy thuốc, một là thầy thảo dược, thế nào cũng có kinh nghiệm hơn cô.
Tát Tư và đám thỏ cũng tương đối ngạc nhiên.
Tài nghệ phát triển y học của người thú trên đại lục vô cùng thấp, giải phẫu học càng thêm chưa từng nghe, lại càng thêm trân quý thân thể giống cái nên tự nhiên càng không để cho người khác hiểu rõ. Đây cũng là nguyên nhân lúc nãy bọn họ bó tay hết cách.
Nhưng nghe Lý Mộ Tư nói rõ triệu chứng, hai người tinh thông như họ thế nào cũng biết cách chế thuốc hơn Lý Mộ Tư.
Bọn họ thương lượng một lát, cuối cùng do Tát Tư xuống tay, quả nhiên, trong chốc lát, ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của Lạc Nhĩ, khi Lý Mộ Tư hoảng sợ hoài niệm thuốc tê thì Tát Tư rụt tay trở về, khi hắn rút tay về, một vật nhỏ cũng theo sát trượt ra cúc hoa của Lạc Nhĩ.
Khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: đây quả nhiên là một con. . . . . gấu chưa mở mắt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người rất hưng phấn, nhất là Tát Tư, gương mặt đỏ bừng, mắt tỏa sáng, không ngừng lẩm bẩm hắn phải nhớ kỹ. Chỉ có Lý Mộ Tư, vuốt bụng của mình, cảm giác rất tuyệt diệu rất tuyệt diệu. . . .
Lạc Nhĩ đã bị Phí Lặc nóng lòng như lửa đốt ôm lấy, ùng ùng vọt vào phòng sinh do Tát Tư đặc biệt chuẩn bị. Các người thú rất nhanh vây thành một vòng quanh phòng, ngó dáo dác vào trong phòng. Phần lớn người thú trẻ tuổi ở đây đều là dân du cư, sự kỳ thị của người khác và cuộc sống gian nan khiến bọn họ có rất ít bầu bạn và đứa bé, cho nên cũng vô cùng tò mò và nhiệt tình với đứa bé của người khác.
Lúc Mễ Hiết Nhĩ lôi kéo Lý Mộ Tư chạy tới, đã bị bức tường người thật cao chắn bên ngoài, mặc cho hắn vừa chen vừa nhảy cũng không thấy gì bên trong, gấp đến độ kêu to, mặt đỏ rần.
Lý Mộ Tư thở hồng hộc, cảm nhận đầy đủ sự rèn luyện mình trải qua, nhưng đáng thương thay thể lực vẫn còn chênh lệch với giống cái, chỉ là, khi cô chống đầu gối nhìn, lại rõ ràng thấy, mấy người đàn ông cao to kia mặc cho Mễ Hiết Nhĩ vịn bả vai đè trên lưng bọn họ vừa chen vừa đẩy mà vẫn không nhúc nhích thì trong ánh mắt lóe vẻ xảo trá!
Mấy tên này thích chiếm lời của giống cái! Lý Mộ Tư nín cười trong lòng.
Giống cái quen ngang ngược kiêu ngạo nên rốt cuộc Mễ Hiết Nhĩ mất kiên trì, kêu to hất gương mặt đáng yêu lên lại hung dữ quyền đấm cước đá, mấy người thú dám cản đường che đũng quần gào khóc kêu nhường đường, lúc này mới giương cằm lên, kéo Lý Mộ Tư chui vào từ trong một đám người thú còng eo, che đũng quần.
Phía trước cửa sổ cũng có một đám người vây quanh, cảnh tượng đỡ đẻ hoàn toàn không hợp quy cách này khiến Lý Mộ Tư đổ mồ hôi hột: không sợ lây hở? Được rồi, tố chất thân thể của những người này tốt!
Nhưng chui vào xem, mới phát hiện trên trán Tát Tư đang đứng và Lạc Nhĩ đang nằm đều có mồ hôi.
"Sao lại còn chưa sinh nữa?" Mễ Hiết Nhĩ tuổi còn nhỏ, còn chưa nhận ra có cái gì không đúng, há mồm liền hỏi.
Lý Mộ Tư thấy Lạc Nhĩ co rúm khổ sở, trong lòng lộp bộp: "Khó sinh rồi hả?"
Hai từ "Khó sanh" lập tức kích thích thần kinh của những người ở chỗ này, trong góc có đồ vật gì đó bỗng nhúc nhích, Lý Mộ Tư sợ hết hồn, mới phát hiện đó lại là Phí Lặc.
Cơ thể của hắn cường tráng như gấu, đứng sừng sững ở đó, hai cánh tay ôm đầu, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng nhìn qua liền thấy hơi thở tăm tối tràn đầy cả người hắn. Vừa mở miệng, người đàn ông cao lớn cường tráng đối mặt với rồng Khoa Mạc Đa cũng không chớp mắt này lại nức nở: "Đều là tôi không tốt! Đều là tôi không tốt!"
Nói xong, quả đấm to bằng cái bát liền đấm thùm thụp vào ngực.
Ma Da đi tới, níu lại quả đấm của hắn, trong cổ họng lao ra tiếng gầm thét: "Muốn chết muốn sống thì cút ra ngoài cho tôi! Con mẹ nó bộ lạc chúng ta không thiếu giống đực!" mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt lo lắng không khống chế được nhìn lướt qua cái bụng đã phồng dậy rõ ràng của Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư không có chú ý tới, cô đang bị chấn động tinh thần ! Trắng trợn chấn động tinh thần !
Người đàn ông phúc hắc bình tĩnh từ khi nào lại gầm thét triển lộ uy phong thế?
Lý Mộ Tư nghiêm mặt, trái tim nhỏ bé cũng đang nhảy loạn thình thịch: ái chà, thỉnh thoảng chuyển đổi hình tượng à. . . . Sao đáng yêu thế! Che mặt, đây chính là có mới nới cũ hở? Nhưng như vậy thật sự là phá hư gương mặt giống Sesshomaru rồi. . . .
Tát Tư ho nhẹ một tiếng, thu hồi cái tay đang kiểm tra giùm Lạc Nhĩ, vừa rửa vừa cau mày giải thích với ba người khác: "Dưới tình huống bình thường, nếu thai nhi là giống đực thì sinh ra rất dễ dàng, trừ phi. . . . . ."
Mặt của Tát Tư đỏ lên, phía sau hắn, Ân Lợi Nhĩ mặc kệ hắn đi tới chỗ nào cũng yên lặng đi theo đang nhìn vào lưng của hắn.
Tát Tư không quá tự nhiên nói: "Trừ phi ở lúc thai nhi sắp sinh, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Phí Lặc liền ngẩng đầu qua đây, ấp úng đáp: "Tôi không làm gì cả, chỉ giống mấy ngày trước thôi."
Ít ngày trước?
Mọi người hồi tưởng lại, trong nháy mắt cùng nhau hướng ánh mắt khinh bỉ tới Phí Lặc —— Má nó! Đừng nói ít ngày trước nữa, đoạn thời gian này hai người không biết xấu hổ, chuyện thường xuyên làm nhất không phải là lăn qua lộn lại OOXX sao? Quyến rũ nhiều người trẻ tuổi lòng xuân nhọn nhạo! Vậy là do OOXX sinh ra sai lầm rồi à? Quá cần cù rồi!
Phí Lặc ngớ ngẩn, lồng ngực cấp tốc phập phồng lên: "Là bởi vì tôi? Lạc Nhĩ em ấy. . . Rốt cuộc như thế nào? Tát Tư cậu nói cho tôi biết!"
Ân Lợi Nhĩ vĩnh viễn yên lặng đi theo sau lưng Tát Tư cất bước, vươn tay đẩy ngực Phí lặc, gầm thét một tiếng đẩy Phí Lặc cấp tốc xông tới a.
Tát Tư nhìn Ân Lợi Nhĩ một cái, yên lặng gật đầu, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói ra lời khiến khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: "Đúng, tôi đoán có lẽ lúc thai nhi muốn đi ra thì bị anh đẩy về. Cho nên. . . . . ."
Phí Lặc nhất thời ngây người, từ từ, cái đầu to rũ xuống tới ngực từng chút, lỗ mũi của hắn phập phồng, từng giọt nước mắt to rơi rào rào trên đất, cả Lý Mộ Tư cũng có thể nghe được tiếng vang đó: "Đều do tôi không tốt! Là tôi! Rống ——"
Lý Mộ Tư cũng chầm chậm hồi hồn. Đúng rồi, nếu giống cái ở dị thế mang thai giống đực, thì sẽ không có cảm giác gì, không giống phụ nữ, phải chết đi sống lại. Hơn nữa huyết thống hỗn loạn, không có biện pháp dự tính ngày sinh chính xác, cho nên, không cẩn thận, tên ngốc Phí Lặc này đẩy con trai của bản thân về rồi à?
Mặc dù rất bi thương, nhưng Lý Mộ Tư vẫn khống chế không được che kín mặt —— thế giới hoàn toàn không có hạn cuối này!
Thế giới người thú bình thường sinh sản rất dễ dàng, cho nên, mặc dù Tát Tư vẫn lấy thầy tế làm mục tiêu nên y thuật không tệ, nhưng đối với việc đỡ đẻ vẫn không có kinh nghiệm gì.
Lý Mộ Tư thấy hắn lắc đầu, trái tim cũng liền treo lên, hơn nữa thấy Ma Da nhíu chặt chân mày, lòng của cô cũng căng thẳng.
Mặc dù mọi người đều không nói, nhưng cha của Ma Da và Lạc Nhĩ cũng đã dữ nhiều lành ít, chẳng lẽ hiện tại Lạc Nhĩ cũng sẽ xảy ra chuyện xấu sao?
Lý Mộ Tư đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng cắn răng một cái, quyết định ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa.
Lý Mộ Tư dùng sức vỗ gò má của Lạc Nhĩ đến mấy lần, tin chắc thần chí Lạc Nhĩ rõ ràng, lúc này mới hít một hơi dài, hỏi hắn: "Lạc Nhĩ, tôi có biện pháp, nhưng tôi không chắc chắn có thể thành công, anh muốn thử không?"
Mễ La dùng tấm vải quả ma đã đặc chế cực kỳ mềm mại lau đi mồ hôi trên trán Lạc Nhĩ, Lạc Nhĩ mở to mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư, dùng sức hít một hơi, rống giận: "Hỏi cái gì mà hỏi! Lão tử đau muốn chết! Còn không mau một chút!"
Cái trán Lý Mộ Tư trợt xuống một giọt mồ hôi to, quả nhiên, dù lúc nào, Lạc Nhĩ vĩnh viễn là người mạnh mẽ nhất.
Tát Tư lại khó được nở nụ cười: "Có tinh thần là tốt rồi." Lại bắt lấy tay Lý Mộ Tư, cảm thấy cả cánh tay Lý Mộ Tư cũng khẩn trương căng thẳng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, dịu dàng an ủi cô, "Đừng lo lắng, từ từ đi, tinh thần Lạc Nhĩ vẫn còn rất tốt mà?"
Lạc Nhĩ nghe vậy, há miệng, cắn răng nói: "Còn chưa có chết." Nói xong còn vô cùng có sức sống trợn mắt nhìn Phí Lặc một cái, đổi lấy nụ cười lấy lòng của Phí Lặc.
Tâm thần của Lý Mộ Tư dần dần được hóa giải nhờ Tát Tư an ủi. Không có rượu mạnh, Lý Mộ Tư nhận lấy chất lỏng màu tím từ đám thỏ để tỉ mỉ rửa sạch tay và cánh tay. Loại chất lỏng này dùng một loại dương xỉ tên là Mây Mù Màu Tím đun sôi thành, có tác dụng trừ độc rất tốt, bình thường dùng để rửa sạch vết thương.
Bọn Tát Tư cũng không hỏi Lý Mộ Tư rốt cuộc muốn làm gì, vì tuyệt đối tin tưởng Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư để Lạc Nhĩ nằm nghiêng ở trên giường, lại cho Ma Da và Phí Lặc chia ra đè xuống bả vai và chân của Lạc Nhĩ, lúc này mới hít sâu một hơi, đưa tay thăm dò vào cúc hoa của Lạc Nhĩ từng chút.
Cả phòng nhất thời vang lên một tiếng hít khí.
Lý Mộ Tư rơi lệ đầy mặt: mấy anh tưởng tôi muốn sao? Tưởng tôi muốn sao? Chúng chị em gái một không có yêu thích đặc biệt gì, hai không cần giương quốc uy, bạo cúc cái gì, ghét nhất đó!
Trên thực tế, Lý Mộ Tư từ nhỏ đến lớn đã theo người mẹ thích chạy loạn khắp nơi của cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Đã từng ở nông trường nước Anh hai tháng, tận mắt thấy bác sỹ thú y ở nông trường đỡ đẻ cho dê mẹ khó sanh. Mặc dù thời gian trôi qua mấy năm, nhưng bởi vì ấn tượng quá sâu, Lý Mộ Tư còn nhớ rõ rất rõ ràng.
Lúc ấy có một con dê mẹ bởi vì thai vị không đúng, con dê con sinh không ra được, cuối cùng không có cách nào, bác sỹ thú y đã bôi dầu thơm trên cánh tay rồi đưa tay vào, kéo con dê con ra từng chút. Sau đó mẹ tròn con vuông.
Nhưng Lý Mộ Tư dù sao không phải bác sĩ chuyên nghiệp, Lạc Nhĩ cũng không phải là súc sinh (mặc dù hắn là người thú giống cái), Lý Mộ Tư cũng không dám bảo đảm mình có thể thành công.
Với lại, cả người đàn ông mạnh như Phí Lặc mà người này cũng có thể chịu đựng, đôi tay phụ nữ có xương cốt nhỏ giống như cô, có lẽ không có vấn đề chứ?
Bởi vì chiều cao chênh lệch, Lý Mộ Tư rất dễ dàng liếc thấy cái đó của Phí Lặc, lại liếc cổ tay của mình một cái, thầm nghĩ mềm mà còn to thế, uh uh uh, cổ tay của tôi quả nhiên rất an toàn.
Lý Mộ Tư lập tức liền buông lỏng tâm trạng khẩn xương, thậm chí bắt đầu tò mò: Má nó! Tôi tự tìm tòi ra đó mà? Có ý nghĩa khoa học cỡ nào!
Tay Lý Mộ Tư chậm rãi chuyển động, từ từ đưa vào cúc hoa của Lạc Nhĩ, có lẽ cô cũng tò mò vì cúc hoa của đàn ông cũng có thể sinh con, nên sự không thích ứng trên tâm lý của cô dần dần giảm bớt. Lại nghía sắc mặt của Lạc Nhĩ, khóe miệng Lý Mộ Tư rụt rụt, một chút sợ hãi cuối cùng cũng đã biến mất: Ái chời! Quả nhiên là cúc hoa đã quen với cái to! Co dãn thật tốt! Hoàn toàn không có áp lực! Té!
Sau khi âm thầm đi vào khoảng một inch, Lý Mộ Tư cảm thấy đầu ngón tay mình sờ tới thứ gì tròn tròn lớn bằng miệng chén. Vật kia có nhiệt độ cao hơn chỗ khác chút, béo múp míp, còn có mạch đập.
Lý Mộ Tư không ngừng tự nói với mình: con mẹ nó cái này không phải cúc hoa! Cái này là cái bánh bao, bánh bao lớn Đông Bắc! Bánh bao lớn Đông Bắc nóng hổi!
Miệng lầm bầm, Lý Mộ Tư duỗi ngón tay sờ qua, không ngờ vật kia đột nhiên va chạm ra phía ngoài, đụng vào trong lòng bàn tay cô.
Lý Mộ Tư liền thét lên một tiếng, khiến mọi người đang chăm chú nhìn bị sợ hết hồn.
"Thế nào thế nào?" mồ hôi trên mặt Phí Lặc cứ như trời mưa, khiến tiếng thét chói tai của Lý Mộ Tư bị sợ đến run run.
Lý Mộ Tư xin lỗi cười cười: "Chuyện này. . . . Hình như. . . . Hình như là con trai của anh va một phát vào tay của tôi."
Mặt của Phí Lặc lập tức đỏ bừng: "Quá. . . . Thật tốt quá." Hắn gầm nhẹ một tiếng, dùng sức phất quả đấm, hai mắt sáng trong suốt nhìn Lý Mộ Tư —— một người đàn ông mạnh khỏe, loại vẻ mặt này, khiến áp lực của Lý Mộ Tư đột nhiên tăng.
Lý Mộ Tư tò mò tiếp tục sờ soạng, từ từ, điều tra rõ ràng quả bóng đó, hay nói đúng hơn là. . . . buồng trứng.
Khó trách giống cái có thể dựng dục đời sau, giống cái nơi này mặc dù ngoại hình giống đàn ông trên địa cầu, nhưng cấu tạo trong cơ thể lại khác nhau rất lớn, có thể nói, bọn họ trên thực tế là phái nữ mạnh khỏe.
Ruột của bọn họ thực tế có chữ Y, một bên là ruột chính, một bên thông đến buồng trứng, phần miệng nhánh mở rộng có một cái nắp tròn đậy buồng trứng lại, cái bánh bao Đông Bắc lớn mà Lý Mộ Tư sờ được lúc đầu chính là nắp buồng trứng.
Có lẽ là vì phòng ngừa buồng trứng bị vô ý đẩy ra, ảnh hưởng đến thai nhi trong buồng trứng, đường ống thông từ nắp buồng trứng đến buồng trứng có hình cái phễu, bên ngoài lớn bên trong nhỏ, cho nên chỉ có từ trong đẩy ra, từ ngoài đẩy vào sẽ bị đường ống nhỏ hẹp mắt kẹt.
Nhưng tựa như phía trên khí quản của con người cũng có nắp chống đỡ, để phòng ngừa thức ăn bị sặc trong khí quản, lại vẫn không cách nào ngăn trở người xui xẻo bị sặc chết, Lạc Nhĩ cũng xui xẻo, khi thai nhi đang muốn trợt ra bên ngoài, hai vợ chồng không phát giác gì lại đang hưng phấn OOXX, không cẩn thận, một bên hướng ra phía ngoài, một bên hướng vào phía trong, dưới tác dụng sức lực của hai bên, nắp buồng trứng bị đẩy sai lệch, cắm ở nơi đó, mặc cho thai nhi cố gắng đẩy như thế nào, vẫn không có biện pháp từ trong buồng trứng ra ngoài, thời gian dài, thai nhi chỉ có một con đường chết, mặc cho thai nhi của người thú có sức sống tràn đầy cũng không thể sống sót.
Thật may là, Lý Mộ Tư gan lớn, nhịn lấy cảm giác buồn nôn khi bạo cúc hoa người ta, đưa tay sờ tiếp. . . .
Nếu tìm được nguyên nhân, Lý Mộ Tư cũng không chậm trễ, nhắc nhở Lạc Nhĩ một câu: "Kiên nhẫn một chút!"
Liền thừa dịp thai nhi đưa đẩy, dùng ngón tay đẩy nắp buồng trứng méo xẹo hai cái, vốn tưởng rằng rất dễ dàng có thể đẩy thẳng nắp buồng trứng trở về. Khi Lý Mộ Tư bỏ qua, thai nhi đã bị buồng trứng đẩy đến miệng ống. Cô hơi dùng lực, thai nhi cũng không ngừng đè ép ở một chỗ khác, do chịu lực không đều, nên không thể để nắp buồng trứng về đúng vị trí, Lý Mộ Tư sợ mình không cẩn thận, sẽ đẩy ngã tất cả!
Hơn nữa, loại đau đớn đến từ trong cơ thể vô cùng giày vò, Lạc Nhĩ vốn đang không có phản ứng gì liền hét thảm lên, thân thể cũng giãy giụa, nếu như không phải do Lý Mộ Tư sớm kêu Ma Da và Phí Lặc ấn chặt hắn, chỉ sợ Lý Mộ Tư không cẩn thận, sẽ chọc thủng nắp buồng trứng luôn.
Mồ hôi của Lý Mộ Tư rơi xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.
Cô tự biết mình không có bản lãnh lấy xuống nữa, vội vàng rụt tay trở về, nói rõ phát hiện của mình với Tát Tư và đám thỏ. Hai người này, một là thầy thuốc, một là thầy thảo dược, thế nào cũng có kinh nghiệm hơn cô.
Tát Tư và đám thỏ cũng tương đối ngạc nhiên.
Tài nghệ phát triển y học của người thú trên đại lục vô cùng thấp, giải phẫu học càng thêm chưa từng nghe, lại càng thêm trân quý thân thể giống cái nên tự nhiên càng không để cho người khác hiểu rõ. Đây cũng là nguyên nhân lúc nãy bọn họ bó tay hết cách.
Nhưng nghe Lý Mộ Tư nói rõ triệu chứng, hai người tinh thông như họ thế nào cũng biết cách chế thuốc hơn Lý Mộ Tư.
Bọn họ thương lượng một lát, cuối cùng do Tát Tư xuống tay, quả nhiên, trong chốc lát, ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của Lạc Nhĩ, khi Lý Mộ Tư hoảng sợ hoài niệm thuốc tê thì Tát Tư rụt tay trở về, khi hắn rút tay về, một vật nhỏ cũng theo sát trượt ra cúc hoa của Lạc Nhĩ.
Khóe miệng Lý Mộ Tư giật giật: đây quả nhiên là một con. . . . . gấu chưa mở mắt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người rất hưng phấn, nhất là Tát Tư, gương mặt đỏ bừng, mắt tỏa sáng, không ngừng lẩm bẩm hắn phải nhớ kỹ. Chỉ có Lý Mộ Tư, vuốt bụng của mình, cảm giác rất tuyệt diệu rất tuyệt diệu. . . .